»  
»  
12:49, 24/11/2014

Đôi Cánh Hai Màu
✿ Người Đăng: vuphong

15.321 Lượt Xem 865 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Đôi Cánh Hai Màu

ĐÔI CÁNH HAI MÀU

Tác giả: Vũ Phong
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

(Mọi người đọc rồi cho mình ý kiến nhé, không đọc chùa đâu đó)


Có ai đó đã nói rằng tình yêu là đôi cánh trắng đầy nhiệm màu đem con người đến với thế giới thần tiên đầy ánh sáng và sự sống; ngược lại thù hận là đôi cánh đen ma quái đưa con người vào thế giới của bóng đêm và cõi chết. Nhưng thử hỏi rằng con người có hận không khi người ta không yêu? Yêu và hận - hai tiếng ấy thật khó phân định ranh giới và đôi khi chúng chuyển hoá sang nhau đầy bất ngờ, ngoài tầm kiểm soát của lý trí cũng như trái tim. Vậy thì đôi cánh vô hình mà tạo hoá ban cho con người sẽ có màu gì? Trắng, đen hay là hai màu?


Tóm tắt:

Sinh ra, Vũ Phong không được biết mặt cha, cậu luôn khao khát được có cha như những đứa trẻ khác. Thế nhưng ngày Vũ Phong gặp cha cũng là ngày cậu mất mẹ và đứa em gái còn chưa lọt lòng. Đau đớn hơn, người gây ra cái chết của mẹ cậu lại chính là người cha Vũ Phong hằng mong ước. Từ đây, tất cả tình yêu thương cậu dành cho cha mẹ trở thành lòng thù hận sâu sắc. Vũ Phong hận chính người cha ruột của mình, người đã gián tiếp đẩy cậu vào cuộc đời lang thang, bơ vơ không bến bờ.

Tám tuổi, Vũ Phong đã giết người và trở thành kẻ ăn xin.

Mười tuổi, cậu đi đánh giày và gặp Hạ Băng, một cô gái yêu thương cậu hết mực.

Mười ba tuổi là định mệnh trong cuộc đời Vũ Phong! Cậu gặp Hiểu Minh, người cậu yêu thương suốt đời, đưa cậu đến với ánh sáng nhưng đồng thời cậu cũng gia nhập Thiên Long hội, một băng đảng xã hội đen, nơi nuôi dưỡng lòng thù hận trong Vũ Phong lớn mãi trở thành bóng tối bao trùm cuộc đời cậu.

Liệu cuộc đời Vũ Phong sẽ đi về đâu? Trước khi mất, mẹ cậu dặn cậu đi tìm ông bà ngoại, vậy họ là ai? Người đàn ông đưa Vũ Phong trở thành thủ lĩnh tối cao của Thiên Long hội có quan hệ gì với cậu? Vũ Phong có tìm thấy người cha đầy hận thù của mình không? Và Vũ Phong sẽ trả thù ông ta thế nào?


Chương 1:

TÔI HẬN CHA

Tôi là một đứa trẻ không cha. Tôi đã sống với mẹ và tưởng rằng chỉ có mình mẹ sinh ra tôi.

Cho đến khi tôi năm tuổi, tôi mới biết mình cũng có cha như những đứa trẻ khác. Nhưng đau đớn thay, ngày tôi biết được sự thật mà bất cứ ai cũng biết ấy thì tôi mất cả cha lẫn mẹ.

Đó là một đêm mưa tháng Mười cách đây 23 năm.

Trời vừa hửng sáng, tôi lẽo đẽo theo mẹ bắt xe lên thành phố. Mẹ nói ngày hôm nay mẹ dẫn tôi đi gặp cha tôi.

Lúc ấy, tôi sung sướng và hạnh phúc lắm. Đầu óc non nớt của tôi đã tưởng tượng cảnh người cha của tôi bảo vệ tôi khi tôi bị lũ trẻ trong xóm giễu cợt rằng tôi là một đứa con hoang. Và khi ấy tôi có thể ngẩng cao đầu, ngạo nghễ với bọn chúng. Song sự thật đâu có như tôi tưởng.

Trên xe, tôi hỏi mẹ rất nhiều về cha tôi. Mẹ cười và nói với tôi vài điều không rõ ràng nhưng tôi cũng không thắc mắc gì vì niềm hạnh phúc quá lớn trong tôi đã át đi tất cả. Nó lớn đến mức tôi không để ý được trên đôi mắt mẹ có ngấn lệ. Có lẽ khi ấy tôi nghĩ rằng mẹ cũng đang vui như tôi bởi mẹ vẫn thường khóc khi tôi làm được một việc tốt.

Được một lát thì mẹ nói mẹ đau bụng và không trả lời tôi nữa. Mẹ đang mang trong mình đứa em của tôi, tôi cũng không biết nó là trai hay gái, chỉ biết rằng nó đã ở trong bụng mẹ tôi gần chín tháng. Nghĩ lại, lúc ấy tôi cũng thật ngu ngốc bởi nếu như tôi không có cha thì sao mẹ tôi lại mang thai thêm đứa em tôi được chứ. Nhưng sự thật là tôi chưa từng gặp ông ta lần nào cho đến đêm hôm ấy.

Tôi dựa vào mẹ và thiếp đi, miệng tôi vẫn tủm tỉm cười.

Không biết tôi ngủ trên xe bao lâu nhưng khi tôi tỉnh dậy thì trời đã bắt đầu nổi cơn giông.

Tôi dụi dụi mắt và nhìn mọi thứ xung quanh. Một thế giới hoàn toàn khác lạ hiện ra trong mắt tôi.

- Đây là đâu hả mẹ? – Tôi hỏi.

Mẹ cười:

- Hà Nội! Chúng ta đi gặp bố con thôi!

Nghe mẹ nói vậy, tôi rất vui. Đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân lên thành phố. Tôi ngơ ngác nhìn hết chỗ này đến chỗ kia vẫn không thoả trí tò mò. Thời đó, Hà Nội không đông đúc như hiện nay nhưng trong con mắt một đứa trẻ nhà quê như tôi thì thực đã ngoài sức tưởng tượng. Cha tôi là ai và ông là người nào trong dòng người hối hả này? Tôi tự hỏi và dĩ nhiên không thể tìm ra câu trả lời. Mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông nào đó mà tôi thấy có cảm tình, tôi đều hỏi mẹ đó có phải là cha tôi không và mỗi lần như vậy mẹ lại cười cho sự ngây thơ của tôi.

Đi bộ được một lát thì bụng tôi sôi lên. Hình như lúc này đã quá trưa thì phải. Tôi không rõ lắm bởi thời tiết khi ấy là tháng Mười, trời lại sắp mưa nên khó phân biệt sáng trưa. Và quan trọng hơn là bởi tôi là đứa trẻ con chẳng thể nhận ra nổi thời gian.

- Mẹ ơi! Con đói! – Tôi nói với mẹ.

Mẹ gật đầu:

- Ừ! Mẹ cũng đói rồi! Hai mẹ con mình đi ăn đã nhé! Con muốn ăn gì nào?

Tôi cười đáp:

- Con muốn ăn phở!

Mẹ ừ một tiếng rồi dẫn tôi đi. Thực ra hồi đó tôi đâu biết phở là gì, tôi chỉ nghe mấy đứa trẻ con trong xóm nói lên Hà Nội được ăn những thứ này thứ kia. Và lúc ấy thì tôi chợt nhớ đến phở mà thôi.

Tôi và mẹ đến một quán phở tồi tàn bởi mẹ đâu có mấy tiền. Nhưng lúc đó thì tôi đâu hiểu gì, vẫn vui vẻ cùng mẹ vào trong. Ở đó toàn là những người lao động nghèo nên bộ dạng nhà quê của hai mẹ con tôi cũng không có gì là lạ lẫm với họ hết.

Mẹ gọi cho tôi một bát phở và mẹ cũng vậy. Tôi ăn rất ngon lành mặc dù bây giờ nghĩ lại thì phở đó chẳng ngon chút nào cả. Mẹ nhìn tôi ăn, thỉnh thoảng lại mỉm cười và vuốt lên tóc tôi.

Ăn xong, mẹ dắt tôi ra khỏi quán và hỏi đường đi. Tôi chỉ biết mẹ sẽ đem tôi đi gặp cha tôi, còn ở nơi nào thì tất nhiên tôi chẳng biết gì bởi mẹ cũng còn không rõ lắm.

Tháng Mười. Trời rét. Những cơn gió lạnh luồn qua những chiếc áo mỏng manh của hai mẹ con tôi.

Tôi cứ đi theo mẹ, còn xa hay gần tôi không biết. Chốc chốc tôi lại hỏi mẹ sắp đến nơi chưa thì mẹ chỉ ậm ừ không đáp. Sau một hồi tôi cũng không hỏi nữa. Tôi muốn biết rất nhiều về người cha trong mơ của tôi nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mẹ, tôi lại không dám.

Gần tối, hai mẹ con tôi vẫn rong ruổi trên đường phố. Đôi chân nhỏ bé của tôi thì đã mỏi nhừ. Mẹ cũng không khá hơn tôi là mấy. Nếu như không phải vì mẹ vất vả đã quen thì một phụ nữ mang thai như mẹ chẳng thể đi bộ lâu chừng ấy. Nhiều lúc tôi muốn đòi mẹ bế nhưng nghĩ lại tôi đành phải ưu tiên đứa em trong bụng mẹ tôi. Tôi chưa từng gặp nó bao giờ song tôi vẫn thường nói chuyện với nó qua bụng mẹ và tôi quý nó đến lạ lùng. Tôi muốn dành cho nó mọi thứ của tôi nhưng cả đời này mãi mãi không bao giờ điều đó có thể xảy ra.

Đi thêm một lúc nữa thì mẹ dừng lại ở một trạm điện thoại công cộng. Mẹ bảo tôi:

- Con đứng đây nhé! Mẹ gọi cho bố!

Tôi vui vẻ gật đầu và chờ mẹ.

Không lâu sau thì mẹ trở ra và nói:

- Chúng ta ra kia ngồi chờ, lát nữa bố con tới đón.

Tôi theo mẹ ngồi xuống một chiếc ghế đá cũ kĩ cách đó không xa.

- Còn lâu không thì bố đến hả mẹ? – Tôi hỏi mẹ.

Mẹ xoa đầu tôi nói:

- Bố đang làm việc! Khi nào bố làm xong thì bố sẽ đến với mẹ con mình.

Tôi đáp vâng rồi bắt đầu làm cái công việc tôi thích nhất mỗi ngày là áp tai vào bụng mẹ và trò chuyện với đứa em tôi.

Mẹ chỉ nhìn tôi cười song do mẹ khá mệt nên nụ cười không được tươi như thường ngày nhưng vẫn rất đẹp. Hồi đó vì còn quá nhỏ nên tôi không nhận biết được rằng mẹ tôi cực kỳ xinh đẹp. Bây giờ nhìn lại ảnh mẹ, tôi luôn tự hỏi rằng, với dung mạo như mẹ thì thiếu gì người tốt không chọn, lại đi chọn cái kẻ phụ tình là cha tôi chứ.

Trời tối hẳn thì có một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại trước hai mẹ con tôi. Ngày ấy, hầu như không có ô tô xuất hiện trên đường nên với tôi nó vô cùng lạ lẫm. Khi ấy tôi cũng chẳng biết chiếc xe ấy là đẹp hay xấu, còn bây giờ thì tôi không nhớ rõ hình dáng của nó lắm.

Tôi nép vào người mẹ, chỉ hé mắt ra nhìn thì thấy từ trên xe bước xuống một người đàn ông. Trời tối nên tôi trông không rõ mặt ông ta nữa, chỉ biết ông ta mặc bộ quần áo màu đen.

Mẹ tôi nói:

- Anh bận lắm sao?

Người đàn ông đó gật đầu và đáp:

- Hai mẹ con lên xe đi!

Mẹ không nói thêm gì nữa, dắt tôi lên xe. Chẳng hiểu sao tôi thấy rất sợ người đàn ông đó. Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi mẹ nhưng lại chẳng dám. Và suốt chặng đường, mẹ tôi và người đàn ông đó cũng không nói với nhau nửa lời.

Người đàn ông ấy là cha tôi hay sao? Tôi nghĩ vậy nhưng rồi lại tự phủ nhận bởi người cha trong tưởng tượng của tôi là một người cha rất hiền hoà và từ ái như những lúc mẹ vẫn đùa, đóng giả làm cha để cho tôi vui. Còn người đàn ông này thì chẳng thân thiện chút nào cả. Nhưng mẹ tôi đã bảo cha tôi sẽ đến đón. Tôi cũng chẳng biết nữa. Cái đầu óc non nớt của tôi chẳng nghĩ ra được cái gì cả.


Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Đôi Cánh Hai Màu - Truyện Thế Giới Thứ 3 - Truyện Gay Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/52-15-1#ixzz3Jxir5YiY



Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Gay, Đam Mỹ

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile