Chương 1
Bắc Kinh. Những năm thời vua Càn Long, Tử Vy cùng a đầu Kim Tỏa đến Bắc
Kinh đã gần tháng nay và hai người ngày nào cũng tới trước cổng Tử Cấm
Thành, đứng ở đấy chăm chú nhìn vào thành quách lộng lẫy vĩ đại này.
Những bờ tường đỏ cao lớn, với những cánh cửa lớn khép kín, bên ngoài là
lính canh áo giáp, vũ khí đầy đủ canh chừng không thể lọt. Bên trên
những mái ngói đỏ hình vẩy cá hết mái này đến mái khác. Thành rất rộng
lớn. Nhiều lúc Vy thắc mắc Hoàng cung là vùng đất Thánh, một cấm địa,
hay chỉ là một thứ ảo ảnh? Nơi chỉ có thể nhìn, mà không thể đến được.
Tử Vy đứng tần ngần. Nàng biết là chẳng có cách nào, chẳng có phương
thức nào để đi vào đấy, chứ đừng nói là gặp người mà mình muốn tìm.
Và như vậy, nhiệm vị nàng phải thực hiện gần như vô vọng. Nhưng trước
đó Vy đã lỡ hứa với mẹ rồi? Khi mẹ gần nhắm mắt, Vy đã trịnh trọng hứa,
và cũng chính vì muốn thực hiện lời hứa đó, mà Vy đã bán hết tài sản,
nhà cửa ở Tế Nam, để đến chốn Bắc Kinh hoa lệ này. Vy không hối tiếc
việc mình đã làm, vì lời hát buồn thảm, mẹ thường hát cứ vẳng mãi bên
tai. Núi xa vời vợi, sông vời vợi. Sông và núi cùng xa lắc lơ… Mãi đợi mãi chờ, chờ với đợi, Ngày qua ngày đợi đã mỏi mòn Bạn đang xem tại TruyệnYY- www.truyenyy_com Vậy thì… Không được! Ta nhất định phải bằng mọi giá, mọi cách để vào đó cho được!
Lúc đó, Tử Vy mới tròn mười tám, cái tuổi còn quá trẻ. Nên bao nhiêu
suy nghĩ của nàng cũng đều rất vô tư giản dị. Tuổi thơ của Tử Vy lại lớn
lên trong vòng tay, trong tình yêu tròn đầy Vy được mẹ nuôi, mẹ dạy và
rất ít tiếp xúc với chung quanh, vì vậy tất cả kiến thức nàng có gần như
đều chỉ do mẹ truyền đạt, nên Tử Vy không có được một ý niệm gì về sự
phức tạp của cuộc đời. Con a đầu Kim Tỏa tuy là một đứa ở trung tín,
nhưng nó kém nàng gần một tuổi, vì vậy cũng chẳng giúp ích được gì. Cũng
chính vì kiến thức của Vy đều có được qua sách vở, nên Vy nghĩ mọi sự
việc đều đơn giản. Một lần, tình cờ đi ngang một cơ quan có tên là Thái
Thường Tự nơi chuyên chủ quản lễ bộ điển chế của triều đình. Là Vy nghĩ
đây, đúng là nơi cần gõ cửa, để gặp được người cần gặp rồi, chứ làm sao
biết được, vị quan ở cơ quan này là một ông quan chẳng ra quan, ông ta
tên là Lương đại nhân. Một người gần như lúc nào cũng vắng mặt ở cửa
quan. Chính vì vậy mà mấy lần, Vy dẫn Kim Tỏa đến, xin vào đều được lính
gác cổng từ chối, nói là Lương đại nhân bữa nay bận việc đi vắng. Mãi
đến một bữa, Vy nghe nói kiệu của Lương đại nhân hôm nay sẽ đi qua cầu
Ngân Đính. Thế là nàng quyết tâm, phải ra chận kiệu để thực hiện ý định
của mình Đường xá hôm đó cũng như mọi hôm rất tấp nập. Tử Vy cùng
Kim Tỏa đứng bên vệ đường, lóng ngóng nhìn. Trong tay nàng vẫn giữ chặt
một tay đãy. Trong tay đãy đó có hai vật mà Vy quí hơn cả sự sống của
mình. Vì nó mà có một người đàn bà – mẹ Vy – phải sống bên bờ hồ Đại
Minh suốt đời hoài phí cả một thời xuân. Tử Vy đứng đó ngóng đợi
với nỗi bồn chồn bực dọc. Dòng người cứ tất bật ngược xuôi. Ai đi qua,
cũng có cái đích đến có nơi chờ. Còn nàng, gần như mù mịt. Khách
qua đường, có người đã qua rồi, vẫn quay lại nhìn hai thầy trò Vy, vì
thật ra Tử Vy khá xinh, dù trang phục nam nhi bình dị không cầu kỳ.
Nhưng cái đôi mắt to với hàng mi cong vút buồn buồn, cái nước da trắng
như sữa. Cái phong cách cao quí có cả con a đầu Kim Tỏa bên cạnh nữa.
Hai thầy trò như hai đóa hoa đang xuân. Làm sao chẳng khiến người chú ý?
Đường phố cứ tấp nập, dòng người tiếp tục trôi. Chợt cái tấp nập
bình thường đó, như bị phá vỡ để trở thành ồn ào hơn trước. Có tiếng
ngựa dồn dập. Rồi đầu phố xuất hiện một tốp kỵ mã với những lá phướng,
có mấy chữ lớn Tránh xa – Nghiêm chỉnh, tiếp theo sau là kiệu của của
Lương Đại nhân với hai hàng cận vệ hai bên. Họ đang đi về hướng nàng,
rầm rộ. Đám ngựa đến đâu, bọn quan lại lớn tiếng hò hét: - Tránh ra! Tránh ra! Không ai được cản đường Lương Đại nhân! Tránh ra! Tử Vy phấn khởi, hồi hộp vì mục tiêu sắp đạt, nàng nói nhanh với Kim Tỏa: - Cơ hội của chúng ta đến rồi đấy! Kim Tỏa! Mi đứng đây chờ để ta ra cản kiệu nhé!
Tử Vy nói xong là chen người vào đám đông. Kim Tỏa chẳng yên tâm chạy
theo. Bọn kỵ binh đã trờ tới, vì đường phố đông người, nên họ phải đi
chậm lại. Tử Vy và Kim Tỏa thừa dịp chen vào, nàng đi nhanh đến trước
kiệu quan quỳ xuống. Hai tay nâng cao chiếc đãy: - Lương Đại nhân!
Lương Đại nhân! Tiểu nữ có chuyện quan trọng, muốn thưa cùng Lương Đại
Nhân! Mời Đại nhân xuống kiệu, dành cho tiểu nữ một ít thời gian để tiểu
nữ trần tình. Lương Đại nhân! Lương Đại nhân! Vì kiệu bị cản đường nên dừng lại. Viên quan trong kiệu có vẻ bực dọc: - Ai vậy? Sao dám cả gan chận kiệu chứ? Kéo nó ra đi! - Xéo đi! Có chuyện gì ngày mai đến cửa quan mà trình! Bọn quan quân tùy tùng cũng lên tiếng. Điều này làm Kim Tỏa nổi nóng, nó nói lớn: