Cơn Mưa Đông
Author: Sammy
Cơn mưa Đông
Thấm ướt đôi vai gầy
Từng hạt, từng hạt rơi vô định
Rất chậm gãy
Vươn trên tóc mai em .
.
.
.
Anh đến bên em vào một ngày mưa
Ko vội vã
Nhưng làm tim em xao động
Ko phải nước mắt rơi
Mà là lòng em đang vụng vỡ
Chỉ vì mưa lại đến
Và đã mang anh đi
Rời xa em...
Yêu ai đó là sẽ nguyện dâng hết trái tim mình ko bao giờ lấy lại.Ko toan tính, ko vụ lợi và ko vì bất cứ lí do gì mà buông tay đối phương.
Phải, nhỏ đã yêu.Bắt đầu để anh bước vào trái tim nhỏ một cách tình cờ và ko một toan tính.Ngày ấy nhỏ nào biết số trời đã an bày cho nhỏ và anh gặp nhau, bù đắp sự trống vắng cho đối phương khi cả hai đều đang trong cùng một tâm tình.Bị người yêu phản bội.Âu tất cả cũng do duyên số đưa đẩy, và cơn mưa kia đã làm cầu nối cho nhỏ và anh đến bên nhau, chậm gãy để hai trái tim rất cần được yêu thương hòa chung một nhịp đập.
Nhỏ tên Thảo My sinh viên năm hai của một trường Đại học khá có tiếng.My là một cô gái gốc miền Tây chính hiệu.Hiền lành, chất phát,và nhỏ xinh theo cách mà mọi người bảo.Da trắng như được cho uống nước dừa từ trong bụng mẹ,mái tóc màu đỏ nâu tự nhiên ko cần phải sơn phết,và một đều khá thu hút người khác ở nhỏ là cái dáng vẻ nấm lùn chưa tới mét rưỡi có phần thua thiệt hơn chúng bạn cùng trang lứa.
My còn có vẻ tròn trịa bẩm sinh, nhưng nhỏ vẫn nổi bật ở bất kì nơi nào nhỏ đặt chân đến, bởi vì đơn giản một đều My rất sáng giữa đám đông.Tuy ko mang một nét kiêu sa như bao người, nhưng nhỏ xinh như một thiên thần, giống như một viên ngọc tinh khôi còn xót lại giữa mãnh đất Sài Thành lắm cám dỗ này.
Một ngày đầu Đông,ko có mưa cũng ko có bão như trên đài truyền thông báo.Nói chung thời tiết ko quá đẹp,nhưng rất thích hợp để hẹn hò.My khoác cho mình một bộ váy trắng trên gối khá xinh xắn,ko trang điểm nhưng nhìn nhỏ bây giờ vẫn rất đẹp.Ừ thì con gái ai đang yêu chẳng xinh như nhỏ chứ,tràn đầy sức sống,miệng thì cứ cười suốt còn mắt chỉ long lanh nhìn thấy mổi một người.Là anh mối tình đầu của nhỏ.
Nhỏ yêu anh,một đàn anh khóa trên.Anh tên Anh Tuấn là sinh viên khoa kinh tế,nhỏ thì theo nghiệp gõ đầu trẻ.Nói chung sẽ chẳng liên quan gì nếu như vào một ngày mưa anh ko đưa cho con bé hâm hay quên trước quên sau như nhỏ chiếc ô để về nhà cho sớm.Thế là mấy ngày sau kẻ mượn ô là nhỏ cứ tìm gặp anh mãi với cớ là trả đồ,nhưng thật ra chẳng thấy nó đâu và nhỏ đã ko trả mặc cho chiếc ô kia lúc nào cũng nằm ngoan trong ba lô nhỏ.
Nhỏ và anh quen nhau dưới bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.Anh là dân Sài Thành chính hiệu,hào hoa, lịch lãm và có nét gì đó phong trần,từng trải.Ai cũng bảo nhỏ nên trong chừng anh vì có vẻ anh ko giống người chung thủy và có phần "hơi cáo".Nhỏ ko biết mấy cô bạn nhỏ sợ đều gì trong khi nhỏ và anh vẫn đang rất trong sáng.Tuy quen nhau đã hơn ba tháng nhưng cả hai chưa một lần gần nhau quá,có chăng chỉ dừng lại ở cái nắm tay mỗi khi đi trên phố,hay cái ôm chia tay khi anh đưa nhỏ về nhà trọ.Nhỏ tuyệt đối tin anh và yêu anh ko một điều kiện hay ghen tuông này nọ,đối với nhỏ chỉ cần có anh là đủ.
Rồi chuyện gì đến cũng đến,nhỏ nào biết mọi dự cảm của mọi người nói với nhỏ sẽ thành toàn từ kịch bản ra đời thực.Hôm ấy trời ko mưa tuy có vẻ khá âm ưu nhưng nhỏ vẫn một mực mặc chiếc váy trắng anh mua tặng cữi con ngựa sắt sang nhà anh tặng một chiếc bánh kem do chính tay nhỏ tự làm.
Sinh nhật anh khá im ắng,anh ko thích ồn ào cũng ko thích ai làm phiền ko gian riêng tư của hai người.Anh bảo chỉ cần có nhỏ ở bên là quá đủ,và đúng thế năm nay anh sẽ chỉ đón sinh nhật bên mình nhỏ mà thôi.
Sau hơn một tiếng vất vã đạp xe dưới cái nắng ko mấy dễ chịu của Sài Gòn,My dừng xe bấm chuông khi đang đứng trước nhà anh.Ko ai mở cửa,đã nửa tiếng trôi qua My bắt đầu thấy bất an trong lòng.Khẽ đưa tay mở cửa thử My khá ngạc nhiên khi nó chỉ khép hờ,mí mắt nhỏ giật liên hồi,nhỏ dắt vội xe vào rồi cứ nhắm hướng phòng anh mà chạy thẳng bước.
My đơ người toàn tập trước cảnh mà nhỏ đang phải làm khán giả bắt đắt dĩ.Chiếc bánh kem trên tay trong vô thức được nhỏ thả xuống nền nhà một cách phũ phàng.Trông nó giờ thê thảm chẳng khác gì vẻ mặt nhỏ,ko một chút cảm xúc.My chạy vội xuống nhà trong một màn nước mắt,lấy vội chiếc xe nhỏ cứ thế lao đi trong muôn vàn cảm xúc hổn tạp.My nào biết rằng ở một nơi ko xa,có ba người cũng chìm đắm trong nổi đau dày xéo tâm cang giống nhỏ.Đau lắm,cái cảm giác bị phản bội,bị người yêu thương hiểu lầm và bị người yêu bơ đi mà đến bên vòng tay của một ai khác.Mỗi người đều mang trong mình một nổi niềm thầm kính ko nói được thành lời,chỉ biết rằng tất cả đều đang tự làm tổn thương chính mình.
Trời bắt đầu nổi sấm chớp báo hiệu một cơn mưa Đông sắp đổ hạt,nó như đang thầm khóc thương cho ai kia.Một mối tình đẹp kể từ hôm nay sẽ chấm dứt trong dư âm của hoài niệm.
Đứng giữa cầu Sài Gòn,My cứ trơ ra đưa ánh mắt vô hồn nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn như đang gào thét vẫy gọi nhỏ.Mặc cho nước mưa tạt vào người rát buốt,chúng mặn đắng nơi đầu môi của nhỏ.Ko biết là nước mưa hay là nước mắt,chỉ là giờ đây trái tim My đã khô héo,nó đã chết khi thấy người con trai nhỏ yêu hơn bản thân mình đang ôm một cô gái khác ko phải nhỏ trên giừơng.Ừ thì sự thật vốn dĩ phũ thế đấy, có vẻ anh chỉ xem nhỏ là một món đồ chơi ko hơn ko kém.Nhỏ ngốc đấy,yêu anh nên mù quáng là thế.Cố giữ bình tĩnh My thét lớn trong màn mưa,nhỏ như muốn nhờ cơn gió kia gửi lời nói đến tai người mà nhỏ rất muốn quên nhất bây giờ.
- ANH TUẤN...em hận anh,sẽ mãi hận anh.Em sẽ ko bao giờ tha thứ cho anh nên anh cứ cố mà sống tốt bên cô ấy.Em nhất định sẽ quên được anh thôi...nhất định là vậy...hức...hức.
My nói trong tiếng nấc,nước mắt nhỏ nhạt nhòa hòa với những hạt mưa kia mà cứ khẽ buông rơi.Gió cứ vô tình tạt vào mặt nhỏ rát buốt,mặc cho dòng người đang vô tình lướt qua ném cho chỏ cái nhìn cảm thông hay chế giễu.My vẫn cứ đứng trơ ra đấy,nhỏ muốn bay.Cả người nhẹ tên ko một chút cảm giác.Trước lúc nhỏ dần chìm vào vô thức nhỏ đã kịp nhìn thấy gương mặt của người đó.Một chàng trai có đôi mắt trầm buồn nhưng đôi tay anh rất ấm,anh đang ôm gọn nhỏ vào lòng mình như nâng niu một viên ngọc quý.Anh như sợ nhỏ sẽ vỡ hòa vào trong cơn mưa Đông lãnh lẽo và vô tình kia.
Hai tuần sau đó My đã dần lấy lại quân bình trong cuộc sống,nhỏ bỏ hẳn cả học kì để thư giản đầu óc,đi làm thêm và học tất cả những gì nhỏ thích.Mấy cô bạn cứ bảo nhỏ hâm tự sống sa đọa bỏ bê việc học hành.Nhưng có ai biết được nhỏ đã phải chịu nổi đau ra sau,nếu cứ mỗi ngày đến trường nhìn cảnh vật thân quen nhỏ e ko thể nào buông tay anh được.Cách tốt nhất là giả vờ mỉm cười để mà sống,có thế nhỏ sẽ quên được anh.
My thích học võ,nhỏ muốn trở thành một cô gái cứng rắn để ko bị người khác xỏ mũi dắt đi như ai kia.Ít ra nếu còn lâm vào hoàn cảnh đó My sẽ ko chạy trốn,nhỏ sẽ xông thẳng vào đánh cho họ một trận nhừ tử và phủi tay đi trong lời xin lỗi.Nói là thế chứ My ko muốn rơi vào hoàn cảnh ấy một lần nào nữa,đau bao nhiêu thế là đủ rồi.
Chiều chủ nhật nhỏ mang một tâm trạng khá phấn khởi đi học.Tự hài lòng với thời khóa biểu ngày lê la làm thêm tối văn ôn võ luyện của mình,My sắm hẳn một con Max để đi tác nghiệp cho tiện.Mặc mọi người ai cũng bảo lão sư phụ dạy môn võ cổ truyền mà nhỏ đăng kí rất trẻ đẹp gì đó,nhỏ vẫn cứ bơ.Đối với nhỏ cứ dạy tốt là được.
Nhỏ khoác một bộ đồ võ màu đen huyền khá đẹp,chiếc đai thắt lưng cũng đen nốt.Tóc cột đuôi ngựa My thong thả bước vào phòng tập võ.Nhưng do đang thả hồn đâu đâu,thành ra nhỏ vô tình va phải một tên con trai nào đó nên té nhào.Khẽ xoa đầu,chống tay lê người dậy nhỏ đưa ánh mắt ngây ngô nhìn anh ta.Phải diễn tả sao đây anh rất đẹp,cũng đôi mắt trầm buồn cùng bàn tay ấm đang kéo nhỏ lên kia.Ko ai khác My chắc mười mươi anh là người đã đưa nhỏ vào bệnh viện trong ngày giông tố ấy.Vẫn lặng lẽ ko nói được gì My đơ ra tay vẫn trong tay cùng ai kia bước đi như một đôi tình nhân.Ngày ấy nhỏ thấy tim mình bắt đầu có dấu hiệu đập lỗi nhịp lần nữa.Ko phải yêu chỉ đơn giản là thích thôi.
Mấy tháng đi học của nhỏ trôi qua ko mấy êm đềm và ngập tràn trong cảm xúc hổn tạp của chính nhỏ.Vui có,buồn có,tức giận và đau khổ vì bị ai kia đài đọa có.Nói chung tên sư phụ mà ai cũng biết là ai đó đã cho nhỏ niếm trải đủ.Anh tên Khải Kiệt,một chàng trai gốc Hà Thành chính hiệu.Tuy nhỏ ko kì thì hay ghét bỏ con trai nói tiếng Bắc,tuy nhiên do bị ám ảnh tư tưởng " Phải lấy chồng Nam " do mama nhỏ phán nên nhỏ có phần dè chừng trước sức hút chết người của anh.
Ừ thì anh đẹp như một hoàng tử,giọng anh nghe du dương say lòng người làm bao cô mê mệt sắp hàng chờ cái gật đầu của anh để đi uống nước cùng.Ấy thế mà ko biết sao sư phụ kia cứ me mỗi mình nhỏ.Anh ko những dạy nhỏ tận tâm,hành hạ nhiệt tình mà con lo cho nhỏ từng miếng ăn ngụm nước.Có câu lửa gần rơm,thế là tình sư trò của nhỏ và anh theo thời gian cũng dần lớn theo.Và đến một ngày khi cả hai chợt nhận ra trái tim họ đã hòa chung một nhịp đập thì số phận lại đơa đẩy tách rời nhỏ và anh ra.
Một ngày đầu đông ko lạnh lắm,nhưng trong tim My và Kiệt thì lại đang giá buốt.Phải chỉ vì mai đây thôi anh sẽ phải rời xa nhỏ mà về kết hồn cùng môt cô gái khác,người mà mẹ anh đã chọn cho anh từ rất lâu.Gia đình Kiệt vẫn theo kiểu phong kiến cha mẹ đặt đâu con ngồi đó,thế là anh buộc phải vứt áo ra đi bỏ mình nhỏ ở lại.Dù cả hai chưa chính thức quen nhau như bao cặp đôi khác,cơ mà trong mắt mọi người anh và nhỏ là tiên đồng ngọc nữ,sớm tối có nhau mà ai cũng ngưỡng mộ.
Trước ngày Kiệt đi anh đã hẹn gặp nhỏ ở võ đường.Cả hai đã ngồi bên nhau rất lâu,ko ai vội nói với ai đều gì chỉ là hơi thở họ đang cùng hòa quyện,và hai trái tim yêu thì cùng chung một nhịp đập.Kiệt khẽ cầm tay My cất lời,trong giọng nói của anh có phần ngẹn ngào như ko thốt nên lời.
-My à,em sẽ đợi anh chứ?Có lẽ...sẽ hơi lâu nhưng anh nhất định sẽ quay về bên em.Cho anh ba năm em nhé,sau thời gian ấy nếu anh ko về thì em hãy buông tay anh ra mà tìm một vòng tay ấm khác...người có thể đem hết trái tim của mình che chở cho em như anh.
My ko nói gì chỉ khẽ đưa ánh mắt trầm buồn ngấn lệ nhìn anh mà gật đầu.Ngày ấy trái tim nhỏ một lần nữa tan nát vì ai.Phải duyên phận vốn trớ trêu,và lần này My sẽ rất khó đứng lên được sau cơn đau mà anh đã để lại.Ừ thì cam chịu và chờ đợi,nhỏ sẽ ko buông tay anh trừ khi anh từ bỏ nhỏ mà ra đi.
5 năm sau...
Giờ đây Thảo My đã trở thành một cô giáo dạy trẻ khá tài giỏi.Đều này có thể hiểu theo nhiều nghĩa, vì ngoài đi dạy vào ban ngày ở một trường cấp một khá có tiếng ở thành phố vào ban ngày.Tối đến nhỏ còn đi làm thêm nghề trái trái mà nghe qua có vẻ lạ.My võ sư,cái tên mà mấy nhóc học viên cứ kêu nhỏ tha thiết mỗi khi vòi vĩnh gì đó,còn bình thường thì cứ My bà bà vui thì chúng gọi My tỷ bảo kêu thế cho trẻ.Ừ thì nhỏ muốn được tiếp tục thực hiện ước mơ của anh nên mới bám trụ lại thành phố mà lập nghiệp,bao năm rồi tin tức anh vẫn cứ biệt tăm.Có vẻ như thời gian ko chờ đợi ai và nhỏ cũng thế,đã đến lúc nhỏ nên mở lòng mà trở về bên anh,mối tình đầu của nhỏ.
Ngày ấy My nào biết,một vở kịch do anh làm đạo diễn và đóng chính chỉ dành riêng cho nhỏ xem.Tuấn đã bị một khối u trong não làm suy yếu sức khỏe khá nhiều,vì ko muốn làm nhỏ phải lo lắng nên anh đã tìm đến Hân người yêu cũ của anh nhờ cô giúp.Ngày ấy anh làm nhỏ tan nát trái tim lòng anh cũng như chết theo nhỏ.Đau từ thể xác đến tinh thần,nhưng có ai biết được Kiệt cũng là khán giả bắt đắt dĩ khi Hân chính là người yêu hiện tại của anh.
Qua hôm giông tố đó,cả hai cặp tình nhân đang trong ngập tràn hêu thương phải chia tay nhau đôi ngã.Có lẽ do số trời an bày nên tình cờ thay My và Kiệt đã đến với nhau trong khi cả hai đang rất cần sự yêu thương.
Nhưng chính định mệnh cũng đã đem anh rời xa nhỏ,đã làm trái tim nhỏ khô héo từng ngày.Tuy My sống mà cứ như đang tồn tại,bởi vì anh đã đem tâm hồn nhỏ đi theo.
Hai tuần sau khi anh ra về My đã gặp lại Tuấn trong một quán cà phê mà họ hay lui tới.Tuấn đã nói rõ cho My nghe sự tình sau khi anh đã làm một cuộc phẩu thuật khá thành công.Và giờ đây anh có thể trở về bên nhỏ.Đáp lại thái độ thân tình của Tuấn,nhỏ chỉ nói một câu đầy ẩn ý trong mông lung của cảm xúc.
- Ô kia em đã trả anh vào năm đó.Giờ em sẽ đợi anh ấy,người sẽ dùng một chiếc ô khác che cơn mưa Đông cho em...xin lỗi anh,Tuấn à.
Tuấn chỉ mỉm cười chua xót cho số phận anh.Và anh vẫn đợi My cho đến tận bây giờ,dù cho ko ít cô đeo bám một tổng giám đốc như anh.Nhưng trong tim Tuấn My là tất cả,là cơn mưa mà anh đã vô tình né tránh.Vì anh nợ My rất nhiều,cho đến khi nhỏ tìm được một chiếc ô khác che cơn mưa Đông cho mình,tới lúc đó anh sẽ tự biết buông tay My ra.
Hôm nay là một ngày đẹp trời,thời tiết khá thuận ý người khi My đang muốn ra đường gặp một người mà nhỏ ko biết anh là ai.Đám nhóc môn đệ nhỏ dạy cứ một mực bảo nhỏ đến gặp anh ở cầu Sài Gòn để khiêu chiến.Ừ thì nhỏ đi vì tò mò,chứ một cô giáo thùy mị như My khoác áo dài đi đánh đấm có vẻ ko hay lắm.
Gió thổi tạc vào mặt My làm nhỏ thấy se se lạnh,chợt cảm xúc 5 năm trước ùa về trong tim nhỏ,nó như mới diễn ra ngày hôm qua.Ngày mà anh ra sân bay về Hà Nội,mặc cho My đang sốt cao 39 độ.Nhỏ vẫn ngang bướng bắt taxi dưới mưa ra tiễn anh đi.Đến chân cầu Sàu Gòn My cho xe dừng lại một mình cuốc bộ dưới mưa nhìn lên nền trời ngập một màu xám u uẩn như lòng nhỏ bây giờ.Phải My đã ko kịp gặp anh lần cuối,nước mắt nhạt nhòa nhỏ thét lên trong vô vọng,một màng sương vây hãm tâm trí và trái tim nhỏ.My ngất lịm nằm dưới nền mưa lạnh giá,trong vô thức nhỏ đã nhìn thấy nụ cười của anh trên cao kia,và rồi trong thoáng chốc tất cả chỉ còn lại một màu đen đơn độc.
My đứng ngơ người đưa đôi mắt nhìn dòng sông đang cuồn cuộn chảy xiết như gào thét.Tà áo trắng bay nhẹ trong làn gió chiều êm ả.Nhỏ thấy trái tim mình trống trải hẳn,qua hôm nay thôi My sẽ mở lòng ra chào đón Tuấn quay trở về bên nhỏ,bao đó thời gian đủ để nhỏ biết anh yêu nhỏ biết dường nào.Nhưng trái tim nhỏ giờ đây đã khác,nó đang chờ một chiếc ô mang tên Khải Kiệt,vì chỉ có anh mới đem nụ cười hạnh phúc về cho nhỏ như xưa kia.
Mưa,từng giọt nhẹ rơi trên mái tóc My chậm gãy và vô định.Tuy gió có lạnh làm người nhỏ khẽ rung lên từng cơn trong vô thức,nhưng nó ko đủ làm đóng băng trái tim đang dần chết đi theo anh của nhỏ.Và mai đây thôi My sẽ buông tay anh ra,dẫu cho lòng nhỏ thật sự rất ko muốn đi chăng nữa nhưng đó là lối thoát duy nhất cho nhỏ và cho cả hai người con trai mà nhỏ rất yêu thương.
Mưa đi cho lòng nhỏ tan chảy theo mưa vậy,bởi vì mưa Đông buồn sẽ cho nhỏ về bên anh.
Ở phía xa kia một thân ảnh đang bước về phía My đứng,anh khẽ mỉm cười nhìn người con gái sao bao năm cách biệt với muôn vàng nhớ nhung.Đưa tay che chiếc ô cho nhỏ mà lòng anh như thắt lại trong vui sướng.My của anh vẫn vậy,cứ giả vờ cứng rắn nhưng nhỏ rất mỏng manh dễ vỡ.Trong làn mưa ấy hai đôi mắt đang ngấn lệ hướng nhìn nhau trong cảm xúc vỡ òa,ko ai nói với ai đều gì chỉ biết là cả nhỏ và anh đều đang chìm đắm trong yêu thương.
Cơn mưa Đông đã đem anh về bên nhỏ,giờ thì mặc cho làn mưa lạnh lẽo có vô tình rơi mãi ko ngớt hạt,nó như đem cơn lạnh buốt phả xuống thế gian này để làm trái tim ai vời đóng băng lại.My vẫn mặc kệ,vì giờ đây nhỏ đang rất ấm áp trong vòng tay của anh.
Cảm ơn mưa đã đem chiếc ô về bên nhỏ.Đó là mưa của yêu thương và hoài niệm.Và lần này My sẽ cầm thật chặc chiếc ô mang tên anh dạo bước dưới...cơn mưa Đông.
Vote Điểm :12345