...Hộc! Hộc!....
Tôi vội vã chạy đi tìm,một nơi nào đó thật kín, thật kín....cũng chỉ để giải quyết nỗi buồn..mà, nỗi buồn ấy lại phát tác từ bụng tôi, cụ thể là" từ hai quả thận" ==!
Số tôi hôm nay chắc là hạn rồi. Mới đầu tuần, mà đã ngủ dậy muộn này, bị mẹ la này, con ngựa chiến hết điện này.....và bây giờ, tôi đang phải đối mặt với nỗi thống khổ là...chỉ có thể là ở chỗ kín mới có thể giải quyết được. Tôi, mày nhăn mặt nhó, ôm bụng, chạy vào con ngõ hẻm gần đó, mặc kệ, không biết trời đất ra sao, giải quyết đi rồi hãn nói chuyện. Tôi vụt lao như tên vào cái bụi rậm nằm sâu trong đó..rồi ngồi xuống, a b c các loại trên đời. Xong xuôi mọi việc mà tôi cảm thấy dễ chịu hẳn lên, yêu đời hẳn lên. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng vụt qua, khi tôi nghe thấy có tiếng chân dồ dập đang tiến vào con ngõ nhỏ này. Tôi mếu dở, thầm nghĩ " Tại sao ông không để cho con yên vậy hả??? Ông trời ơi...ông tính chơi con đấy à". Than thì chưa kịp than, tôi đã ba chân bốn cẳng nhảy vào cái bụi rậm gần đấy vì thấy bọn chúng đã xuất hiện. Tôi nghĩ không sai, kiểu gì cũng là đám học sinh nhí nhố đó, thành phần cá biệt, nên mới "hẹn hò" rủ nhau ra cái ngõ vắng này tâm tình, tiện luôn "luyện võ miệng" ==!.
Ê..mà khoan đã,hình như một trong số đó,tôi có thấy một cái dáng quen quen, nhìn kĩ lại, tôi thoáng giật mình khi phát hiện ra đó là Minh Tú. Tại sao cậu ta lại ở đây? Rồi chưa kịp nghĩ gì thêm tôi bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng va đập cọ sát nhau một cách thô bạo, một trận hỗn chiến xảy ra giữa đám học sinh, miệng còn thơm mùi sữa. Tôi kinh hãi rồi không kịp suy nghĩ la lối ầm ĩ lêm:
.
.
.
- Ôí bà con ơi..có đánh nhau...bà con ơi,học sinh đánh nhau..bớ người ta...!!!!- Tôi thật không ngờ, mình lúc này thật là giống với mấy bà hàng tôm hàng cá ngoài chợ. Sau tiếng hét long trời nổ đất của tôi, bọn học sinh nọ đang đánh nhau, cũng phải dừng tay lại,đưa mắt nhìn nhau, mặt xanh lè lè như tàu lá chuối, không hô mà cùng cắm đầu cắm cổ vào chạy biến khỏi con ngõ này.
Tôi bất giác đưa tay lên sờ mũi rồi ngẫm " Mình đúng là có khiếu hát Opera". Tôi gật đầu hài lòng, bởi lẽ, tôi đã ngăn được vụ ẩu đả xảy ra. Chắc Tú cũng hùa theo bọn kia chạy đi mất rồi, vừa nghĩ, tôi vừa nhăn nhở cười. Bỗng, một mùi hương nam tính nhẹ dịu thoáng qua trong chốc lát khiến tôi toát mồ hôi lạnh, giật giật đầu hướng về đằng sau.
- A....A..!!!!! - Tôi hét, như chưa bao giờ được hét.
- Cậu hét cái gì?????
- A..A.....A....A!!!!!!!!!!- Tôi càng hét to hơn. ==!
- IM NGAY CHO TÔI!!!- Có thể nói, tiếng hét của tôi còn chưa là gì so với ai kia.++
-... im lặng....
- Nói mau!...Sao cậu biết chỗ này đến??????- Tú dồn tôi, ép người tôi vào bức tường xi măng phía sau lưng.
- Tôi........- Tôi thực sự không muốn nói ra, bởi lẽ...chuyện này rất đáng xấu hổ.
- NÓI- Cậu ta quát một tiếng, mà tôi giật mình 3 phát..ặc. ++
- Tôi.....- Tôi ấp úng, người lạnh toát, mồ hôi cũng trực chảy ra rất nhiều.
- Nếu cậu không nói, có tin,...tôi gọi bọn chúng quay lại đây và kể cho bọn chúng nghe rằng, người vừa la làng lên là cậu không?????- Hắn điềm tĩnh nói, một lời nói mang tính chất ép cung.
- Tôi....- tôi thật giống như gà mắc tóc..
- Thôi được rồi, cậu không muốn nói, cũng ko sao....- Tú thả người tôi ra, lúc này, trong tôi đã có phần cảm kích cậu ta. Nhưng chỉ được mắt trước, mắt sau tôi đã căm hận cậu ta đến tận xương tủy.
- Để tôi gọi bọn chúng đến đây là xong chuyện mà!- Tú nhàn hạ rút con phone 5F ra, từ từ bấm số.
- Tôi chỉ vào đây đi "đại tiện" thôi mà!- Thật thống khổ cho cái thân tôi.++
Trả lời cậu ta xong, tôi không dám ngóc đầu lên nữa, cúi gằm mặt vội vàng chạy đi cho bớt nhục nhã. Bỗng Tú nói cái gì đó, nhưng nỗi nhục của tôi còn chưa dứt thì lấy đâu ra cái hơi nghe cậu ta nói cơ chứ. Tôi cứ thế cắm đầu chạy đi..mà ko để ý phía trước...
...COONG....
Thật tình.....lắm lúc tôi chỉ muốn chết sớm cho rảnh nợ đời. Cứ làm việc tốt, nhưng có được đáp lại đâu. Thậm chí vừa rồi thôi, còn đúng chúng cái cột sắt..thật hết biết.
Mặc cho tôi ôm đầu suýt xoa, Tú chẳng thèm hỏi han gì, đến một cái liếc cũng không, cậu ta bước qua cái thân tàn tạ của tôi mà phía trước nhắm thẳng. Tôi ôm đầu đau đớn nhìn cái dáng cao lêu ngêu như cái sào chọc khế của cậu ta,bỗng dưng phát hiện, vai cậu run run vài cái, bất giác tôi nhận ra một điều....rằng mình bị lừa...tôi dậm chân bình bịch tại chỗ.
.
.
.
May sao cho tôi là gương mặt nổi trội trong trường, nên bác bảo vệ tạo điều kiện mở cổng cho tôi vào. Tiếp tục đến cô giáo, tôi ỉ ôi, viện ớ đủ thứ, nào là xe em hỏng a b c x y, cái gì cũng có. Cô cũng thương tôi lắm. Chỉ khuyên nhẹ tôi vài câu rồi cho tôi vào. Tôi ôm đầu đi về chỗ ngồi, và thực sự, tôi cũng không dám bắt chuyện vs kẻ bên cạnh nữa.
Tú thấy tôi thì không nói gì, chỉ quay mặt sang hướng khác, và tôi lại thấy vai hắn rung rung. Lần này, tôi dơ tay định đấm cậu ta một phát thật đau thì từ bàn trên, một giọng nói luyến một cách khủng bố khiến tôi muốn ói:
- Hey..Dương! how are you today?
- Thôi đi cha nội, đã dốt tiếng anh mà còn bày đặt..! - Tôi thực sự muốn phi cả nắm đấm của mình về phía hắn. Huy bất mãn quay lên không quên buông một câu" mày làm tao đau lòng quá!!"~~
Tôi không quan tâm khẽ hừ một tiếng rồi chăm chú vào học bài. Bỗng, một thứ gì bay vụt vào mặt tôi, tôi ngước lên nhìn,thì ra là một hộp quà bọc giấy bóng cẩn thận. Tôi ngước lên nhìn, hóa ra, chủ nhân của hộp quà là Huy. Hắn nhìn tôi cười nham nhở:
- Sinh nhật vui vẻ nhé Dương!- Huy nháy mắt cười với tôi
- Cám ơn nhé!- Tôi thật sự cảm động vì vẫn có người nhớ sinh nhật mình.
- Này, Tú,mày không tặng quà gì cho con Dương à? - Huy nhìn về phía Tú, tôi cũng nhìn theo, đợi câu trả lời.
- Liên quan gì đến tao!- Tú phũ phàng đáp lại.
- Mày....!!!- Nghe vậy Huy nổi đóa lên dương dương nắm đấm về phía Tú thì bị tôi chặn lại. Tôi nhẹ nói:
- Thôi huy à, đang trong giờ học đấy!
Huy quay ra nhìn tôi trừng mắt quát:
- Còn mày nữa ấy...hiền nó vừa thôi..hiền quá không tốt đâu!!!!!!
Ơ cái thằng này, khi không nổi điên với mình, đã thế, nói còn không đúng chủ đề nữa chứ....nhưng mà dù sao, Tú đã khiến tôi cảm thấy không vui chút nào.
Ra về, tôi qua tiệm cơm, mua ít thức ăn mang về. Bởi vì bố mẹ không thường xuyên về trưa , cho nên, tôi và thằng Minh (em trai tôi) cũng ko cần phải nấu cơm làm gì cho mệt hơi ra.
Về đến nhà cũng hơn 12h trưa, tôi lớn tiếng gọi Minh:
- Minh, xuống giọn cơm ăn mau rồi còn đi học!
Một chốc sau, thằng Minh chạy rầm rầm xuống nhà, tay cầm chiếc đt bàn nói lớn:
- Ông Huy già tìm bà đây nài! - Tôi nhận điện thoại từ tay của Minh không quên liếc xéo nó một cái- Nhãi danh...
.
.
.
- Mày gọi tao cái gì?- Tôi hùng hồn hỏi
- Tao..- bên này, giọng của Huy ấp úng.
- Tao...tao cái gì mà tao tao!- Tôi chống nạnh quát.
- Mày giúp tao qua nhà thằng Tú đón con Milo về đc ko??
Tôi hà hít một hơi mắng xa xả vào đt:
- Này thằng kia!..nhà mày ngay cạnh nhà nó, cách có mấy bước mà phải kêu tao đi hả???
- Nhưng mà tao đang trên đường về quê!- Huy ấp úng trả lời.
- Ặc.....- Không uống gì tôi cũng sặc.- Thôi đc rồi, vì mày là bạn tao nên tao giúp.
- Thật à...cám ơn mày, muôn phần cám ơn mày!!- Giọng thằng bé rõ là vui.
Tôi lại lết tấm thân tàn tạ ra ngoài trời nắng như thiêu. Và tôi đây không khác chi "Cá vàng bơi trong chảo mỡ".
Đang lau mồ hôi trên chán thì tôi bỗng nghe thấy có tiếng đánh nhau phát ra từ sau phía dãy nhà đang xây dở. Tôi vội vàng núp sau bờ tường quan sát mọi chuyện. Hóa ra la mọt thằng bé lớp 3 bị bọn lớp 5 ăn hiếp.
Thấy vậy máu anh hùng trong tôi nổi dậy, tôi sắn tay áo trực xông vào dậy cho mấy tên kia một bài học thì, từ đâu, một cái bóng xuất hiện, giải quyết mấy tên đó chỉ trong chốc lát.
" Tại sao lại là Minh Tú???" Tôi còn đang khúc mắc,thì chợt, bị giọng nói nhỏ nhẹ của Tú làm cho sửng sốt. Trời ơi, cậu ta đã lâu, chưa hiền dịu như vậy.
- Này cậu bé,sao em lại bị bắt nạt?-Tôi chăm chú quan sát từng cử chỉ của Tú.
- Dạ! bọn họ chọc ghẹo bạn thân của em.- Cậu bé trả lời rồi hướng tay về phía cô bé có ba lô kity hồng sẫm.
- Em cừ lắm- Tú đưa tay xoa đầu cậu bé nọ, điều này làm tôi ngạc nhiên. Kể từ khi mẹ cậu mất, cậu đã không hiền dịu như thế,cậu lạnh lùng hẳn lên.
Rồi Tú nói tiếp,tôi cố vểnh tai lên để nghe, cậu ta bảo:
- Trước kia, anh cũng giống như em, cũng đã từng bảo vệ một cô gái như thế!!!
Tú nói mà làm tôi sững người lại. Người mà cậu ta muốn nói đến,chẳng phải là tôi sao? Trước kia,khi tôi vào lớp một, vì quá sợ hãi và có nhiều thứ chưa quen biết lúc đó tôi mắc tiểu nhưng không dám đi vệ sinh, kết quả quần trong lẫn quần ngoài của tôi ướt. Lúc đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ mọi người đặt cho tôi một cái biệt hiệu đó là:"Dương tã". Và cứ mỗi lần tôi đi vệ sinh là cả lớp lại cười. Thỉnh thoảng bọn con trai trong lớp lại hay chọc ghẹo khiến tôi phát khóc. Những lúc như vậy Tú hay bảo vệ cho tôi khỏi bọn đó và dạy cho bọn chúng đầy một bụng đạo lí. Nhưng kể từ khi mẹ cậu mất,cậu đã không dùng đạo lí để dạy bọn chúng nữa, mà thay vào đó cậu dùng... vũ lực và...bá đạo và cũng từ khi đó cậu ấy cũng trở nên lạnh lạnh nhạt với tôi hơn.
Nghĩ đến đây tôi bất giác đỏ mặt. Nhìn lại, tôi chợt nhận ra rằng, cậu bé và cô bé kia đã biến mất tự khi nào. Chỉ còn mình Tú ở lại cô đang đứng nói cười một nình. Tự dưng nhìn cậu ấy cười, lại khiến tôi lúng túng. Tôi bản tính vốn đã hậu đậu sẵn nay lúng túng đã khiến tôi vấp phải đóng gạch vụn ngổn ngang ngã nhào ra phía trước.
Tôi, thì thôi khỏi phải nói, cũng đã biết tâm chí rối còn hơn cả bó tơ. Còn Tú cậu sững người nhìn tôi ngây ra một lúc rồi ngẩng mặt lên trời cười ha hả. Tôi ngại quá đứng nhanh dậy, định quay về thì một thứ gì đó dúi vào tay tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thứ đó rồi nhìn người trước mặt với một con mắt kì lạ. Tú mỉm cười hiền một cách lạ thường, lại lần nữa làm một con ngốc như tôi thêm luống cuống.
- Dương à! Chúc mừng sinh nhật cậu!!!!
- Cám..cám ơn....!- Tôi thực sự đỏ mặt,và tim đập rất nhanh.
Bỗng dưng tôi có cảm giác như toàn thân bị nắm giữ,ngước mắt lên, là Tú đang ôm tôi. Tôi hoảng, thực sự là tôi hoảng, nhưng lạ một điều, tôi không dẫy khỏi tay cậu mà tôi cứ thế, để mặc cậu ôm.
- Tú...mình muốn cậu mãi mãi hiền như vậy!!!- Tôi nói hết những gì mà mình đang suy nghĩ thật tâm.
Tú càng ôm chặt tôi hơn, cậu nói một câu mà làm cho tôi mãi mãi và sau này, đều cảm thấy an tâm....
.
.
.
.
..............Tớ yêu cậu, sau này vẫn mãi yêu cậu...... bởi lẽ.......
.
.
....................CẬU LÀ THIÊN THẦN TRONG TỚ.......................................