PHẦN I
CHƯƠNG 1
– "Phong, xong chưa, xuống nhà ăn sáng kìa??? Không xuống là chị mày ăn hết đồ ăn đó nha.”
– "Xuống liền đây, bà già.”- Nó đáp.
Nó lật đật chạy xuống nhà dưới. Muộn là bị ăn hết đồ ăn chứ chẳng chơi.
Ai chứ bà chị nó thì dám làm thật lắm. Mà kể cũng lạ, nó chưa thấy ai
"nữ tính” giống kiểu bà chị của mình: nói năng ngang tàng, đai đai
karate, ăn như hạm đội… Vậy mà chẳng hiểu sao bả vẫn "mi nhon” như
thường, lại còn không biết bao nhiêu người "xin chết” nữa chứ. Đúng là,
trên đời này không thiếu người đầu óc có "vấn đề”.
– "Ê bà, vừa phải thôi, cái đó tui chưa ăn được miếng nào.”
– "Đáng đời, ai biểu dậy trễ làm chi. Mà không phải bữa nay nhóc ngươi đi làm hay sao? Tính ngày đầu tiên đi trễ cho oai hả?”
Ờ, nhắc mới nhớ. Hôm nay phải đi làm ta ơi.
Xem nào, hôm nay là ngày đầu tiên nó đi làm thêm. Công việc trong hè
vốn dĩ đã thoải mái, lại làm ở chỗ người quen nên sướng khỏi chê. Nó
thích đi làm cho có kinh nghiệm, chứ nhà nó cũng… không đến nỗi nào. Vả
lại, nhàn cư vi bất thiện, dễ có chuyện xảy ra lắm à (cười)……
– "Nhóc, đi làm trễ năm phút à nha.”- Anh chủ quán lên tiếng phàn nàn.
– "Đại ca, thông cảm cho em đi. Anh biết em vốn dĩ ghét dậy sớm mà,
phải từ từ sửa đổi chớ anh. Với lại, sáng nay đường đông thấy mồ.”
–
"Lần này thôi nha, ông tuớng. Lần sau là anh trừ lương à. Với lại anh
cho cậu làm "sup” (supervisor) ở đây, cậu phải làm gương cho mấy đứa kia
chớ.”
– "Dạ, "sếp” yên tâm. Lần sau em tuyệt đối đúng giờ.”- Nó giơ một tay ra hiệu nghiêm chào- "Thôi, em vào ca đây.”
Nó đang làm ở một quán cà phê hạng sang, thuộc khu trung tâm thành phố.
Quán có 3 tầng, nó phụ trách tầng trên cùng. Đã là hạng sang, khách ra
vào đương nhiên VIP hết chỗ chê. Định nghĩa VIP là sao: nhiều tiền,
chảnh, và khó chiều…
– " Cho một cà phê capuchino anh bar (bartender) ơi”- Tiếng nhỏ Vân vọng lại kèm theo phiếu order.
– "No prob.”- Anh Thắng bar vẫy tay ra hiệu.
Để giới thiệu cho đỡ rối. Tầng ba là khu vực ít khách nhất của quán.
Chỉ có năm nhân viên: nó, nhỏ Vân (sinh viên năm nhất), anh Thắng bar
(hai mươi sáu rồi nhỉ), nhóc Hoàng (sinh viên năm hai), nhóc Minh (bạn
của nhóc Hoàng, cũng năm hai). Ít khách là vậy, nhưng phí tính tại tầng
ba là cao nhất. Cái này phải định nghĩa sao nhỉ, "càng VIP càng đắt” hay
sao ta???
Khúc này càng hấp dẫn hơn. Đã là quán VIP, lại ở tầng
đắt nhất, nên đương nhiên phục vụ phải "đẹp người, đẹp nết”, tuyển kỹ
khỏi chê. Nhỏ Vân, nhóc Hoàng, nhóc Minh, cả anh Thắng bar, nhìn ai cũng
như… người mẫu : cao ít nhất 1m80 (nhỏ Vân con gái, cũng 1m70 rồi), mặt
mày thì khỏi chê, nhìn vô là biết thuộc hàng "hot”. Trước khi vô làm
"sup”, nó cũng vì mê đẹp mà cứ chạy qua đây chơi riết hà. (cười)
E
hèm. Người ta đang thắc mắc về nó đây. Thật ra thì nó cũng không đến nỗi
nào. Nhưng so với mọi người ở đây thì đúng là…một trời một vực. Nó cao
có 1m60 (hừm, con trai mà lùn vậy đó), khuôn mặt chỉ ưa nhìn vậy thôi,
chứ không có thuộc hàng "hot” hiếc gì hết. Bởi vậy, nếu không nhờ quen
biết thì đời nào nó được vô đây làm. Cũng may là nó thuộc dạng "khéo ăn
khéo nói”, nên chưa làm phật lòng khách hay mọi người trong quán bao
giờ.
Cái việc cho nó làm "sup” cũng là nhờ quen biết luôn. Nhưng đỡ
hơn, có một phần là nhờ tài ăn nói và xử lý tình huống của nó. Hồi mới
quen anh chủ quán (chính xác là ba má nó quen ba má anh chủ quán), nó cứ
hay chạy qua chơi. Một hôm, khi đụng chuyện, trong quán lại không có ai
ở "cấp cao” hết, khách hàng thì làm rùm beng, đám phục vụ không biết xử
lý ra sao, nó bèn nhảy vô làm chuyện "bao đồng”. Rốt cuộc, mọi chuyện
êm đẹp ngoài dự đoán. Nó "nổi tiếng” từ đây, nên khi nó xin anh cho qua
làm, anh gật đầu và "phong” hẳn cho nó lên làm "sup”.
Làm "sup” ở
một quán kiểu này cũng hay. Ngoài việc coi sóc giờ làm việc các ca,
thỉnh thoảng giải quyết thắc mắc cho khách hàng (nói vậy chớ mỗi lần
đụng chuyện là mệt lắm), công việc còn lại là…ngồi chơi xơi nước. Mà
tầng ba này, phục vụ nó vốn dĩ là người "quá đẹp”, nên khách hàng cũng
ít khi phàn nàn, đa phần chỉ toàn …chọc ghẹo này nọ thôi.
Có một bí
mật, hèm, đã gọi là bí mật nên chỉ có một mình nó biết. Đó là…nó
là…Gay. Khác với phần lớn mọi người (nó nghĩ vậy), khi biết được sự thật
này, nó bình thản chấp nhận. Nó vốn là người sống theo lý trí, nên
không cảm thấy hoang mang, hay cố tình làm những việc này việc nọ. Nó
chỉ đơn giản tâm niệm rằng từ đây, nó sẽ phải làm hai việc sau:
Thứ nhất, phải sống cho thật tốt.
Thứ hai, là chấp nhận sống cô đơn tới cuối đời.
Chấp nhận điều thứ hai, tức là, nó sẽ mang theo cái bí mật này cho đến
khi nó "ngủm củ tỏi”. Nó không phải là người bi quan đâu, nhưng nó cũng
chẳng phải là người quá lạc quan. Nó biết cái nhìn của xã hội này, nó
lại không muốn ba mẹ hay anh chị, bạn bè nó phải khó xử. Nó cũng ghét
cái kiểu, mới đầu nhìn thì không có gì, đến khi lộ bí mật ra thì bắt đầu
suy nghĩ này nọ. Nên nó làm như vậy đó. Và nó sẽ sống như vậy.
– "Anh Phong, bữa nay em xin về sớm mười lăm phút nha anh.”
– "Ok em. Nghe đồn chiều nay phải đi thi đúng không? Đã học bài xong chưa đó?”
– "Dạ hên xui anh ơi. Môn này có học hay không cũng vậy ah.”- Nhỏ Vân
cười, rồi nhỏ nhanh nhẹn phóng vào Staff Room (phòng chỉ dành cho nhân
viên), thay đồ và chạy xuống tầng dưới.
– "Có "anh sup” dễ chịu như
Phong đây thật khiến cho người ta được nhờ”- Anh Thắng bar quay qua bên
nhóc Hoàng và nhóc Minh, nháy mắt -"phải không hai đứa?”
– "Dạ,
tụi em kiếp trước chắc sống tốt lắm nên bây giờ mới được ở dưới trướng
của anh Phong. Thiệt là hạnh phúc quá đi.”- Hai đứa nhóc nhại giọng phim
Hồng Kông hùa vào với anh Thắng.
– "Ha ha, tất nhiên…”- nó đáp
trả- "Em lúc nào mà chẳng tốt đối với những người đẹp. Hai đứa bây lo mà
giữ gìn nhan sắc đặng phục vụ khách cho tốt, chớ để khi tàn phai rồi
thì anh mày đá thẳng cẳng ra khỏi quán nghe chưa?!”
– "Trời, anh
Phong có một khúc mà sao bạo lực quá vậy anh. Hehe, chắc gì anh đủ sức
mà đá hai đứa tụi em ra khỏi quán, phải không mày?”- Nhóc Hoàng lên
tiếng rồi đẩy đẩy vai của nhóc Minh.
– "Anh thì tất nhiên là không
đủ sức rồi. Nên tới lúc đó đành phải nhờ anh Quân (anh chủ quán) giúp
cho vậy. Hai đứa muốn bị sa thải sớm không, để anh nói với anh Quân một
tiếng???’- Nó đáp lại một cách điềm tĩnh, nhưng xung quanh có mùi "sát
khí”… khịt khịt
– "Tụi em giỡn một chút thôi mà, anh Phong dữ quá vậy. Hic, mai mốt ai làm người yêu anh chắc khổ lắm đây.”
– "Cám ơn. Tui biết thân biết phận nên đã tính sống cô đơn suốt đời,
không làm khổ cho ai hết.”- Đang "khẩu chiến”, đột nhiên có bóng dáng
"thiên thần”- "Thôi khách vô rồi kìa, lo tiếp khách đi.”
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Đơn Giản Là… Tình Yêu - Truyện Thế Giới Thứ 3 - Truyện Gay Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/52-467-1#ixzz3KGAsklcF
Vote Điểm :12345