[Shortfic] Nếu có thể quay ngược lại...
Note: Cảm hứng hồi đáp cho một tác giả khác. Em viết thì anh cũng phải viết chứ hen!:)
---------------------------
- Mày là đồ khốn nạn…
Tôi đấm vào mặt nó, đấm với tất cả sức mạnh mà mình có được trong nỗi uất hận vô bờ. Suốt bao nhiêu năm qua, người tôi tin tưởng nhất chính là nó…
Vậy mà…
- Thỏa mãn rồi chứ?- Nó lau nhẹ vết máu nơi khóe miệng- Là do mày bất tài, không giữ được người yêu, chứ đâu phải do tao…
- Mày…
Tôi vung nắm đấm lên lần nữa, nhưng nó chụp tay tôi lại. Ghé sát vào mặt tôi, nó cười lạnh nhạt:
- Phải biết chọn người yêu chứ, đồ ngu…
Tôi và nó quen nhau từ hồi học cấp ba, chính xác là năm lớp mười hai. Ngày đó, nó là đứa thành phố duy nhất về học tại trường huyện của chúng tôi. Lũ con gái trong lớp cứ như phát điên. Cũng phải, so với tụi con trai miền biển đen đúa chúng tôi thì nó thật sự nổi bật. Và, cho dù đến tận khi lên đại học tôi mới chịu thừa nhận, nó có vẻ ngoài điển trai quá cỡ thợ mộc.
- Phong xuống bàn dưới cùng ngồi đi em.
Ngay từ lúc bước vào, tôi đã không ưa nó. Nói cho đúng ra, là tôi không ưa kiểu cách của tất cả bọn con trai thành phố, lúc nào cũng cho người khác dưới cơ mình…
- Chào.
Chào cái đếch gì. Tôi lơ đẹp khi nó ngồi xuống bên cạnh. Tốt nhất là coi như mày không tồn tại, hiểu không?!...
Lũ con gái là chuyên gia nhiều chuyện, đôi lúc khiến tôi phải trầm trồ thán phục. Chứ còn gì, chưa đầy ba ngày mà tụi nó đã moi móc ra được là thằng đó đang ở đâu, ba má làm gì, tại sao chuyển trường về đây, sở thích cá nhân và đủ thứ hầm bà lằng khác, dù tôi thấy nó ít khi trò chuyện tỉ mỉ với ai trong cái lớp này.
- Chào.
Mà kệ nó chứ. Tôi nghĩ. Cái loại đánh lộn rồi phải chuyển trường về đây thì cũng có tốt đẹp con khỉ gì đâu.
- Mày điếc hả???
Đây là câu thứ hai sau ba ngày nó ngồi gần tôi.
- Muốn gì???
- À, ra là mày không điếc- Nó cười đểu- Mày ghét tao thì xin cô đổi chỗ đi, làm cái mặt nhăn nhó vậy cả ngày không chán à?
Chưa kịp đáp lời thì lại có một con nhỏ nào đó xáp lại gần nó. Thật không chịu nổi tụi con gái. Từ lúc nó chuyển vào lớp tôi, gần như không giờ ra chơi nào là không có một đứa con gái tới lớp tìm nó, và một là ít nhất đấy.
- Tiếp bạn của mày đi- Tôi bỏ chỗ bước ra ngoài.
- Ê Mặt sắt…
Một tuần trôi qua, và tôi có biệt danh mới. Thằng này đầu óc cũng sáng tạo nhỉ?!
- Muốn gì???
- Con nhỏ bên lớp H muốn tao giới thiệu mày cho nó, giờ sao?
- Tính lừa tình nhau hả mày?- Tôi cười khinh miệt- Nó không muốn quen mày thì thôi, mắc mới gì lại đòi quen tao…
- Vậy tao xé cái thư này là được chứ gì…- Nó ve vẩy một tờ giấy trên tay. Thằng này, tính giở trò gì đây không biết?!
- Đưa tao coi thử- Tôi hạ giọng.
Và quả thật là có một con nhỏ viết thư tỏ tình với tôi. Nói cho đúng thì không phải tỏ tình, chỉ là kết bạn này nọ. Nhưng ai quan tâm. Nhỏ tên Hạ, là lớp trưởng lớp H. Cũng xinh đáo để.
- Mặt sắt mày coi vậy mà cũng hám gái quá hen…- Nó cười cười rồi bỏ đi ra ngoài cửa lớp.
Cũng vì nhỏ Hạ mà tôi với nó nói chuyện nhiều hơn, đi chơi chung cũng nhiều hơn. Chung quy là tại nhỏ H ngại đi hai người, cứ thích kéo nó theo cùng. Tôi chẳng hiểu nổi tụi con gái. Mà kệ. Đến khi nhỏ hết ngại, tui "đạp” nó qua một bên là được chứ gì…
- Ê Mặt sắt, mua cho tao ổ bánh mỳ coi...- Nó nhảy phốc lên bàn học, nói như ra lệnh với tôi. Thằng này chán sống rồi…
- Mày có tay có chân có tiền tự đi mua đi- Tôi đáp gọn- Mà mày có nhiều fan hâm mộ lắm mà, sao không nhờ đại một em nào…
- Không thích nhờ con gái, mà tao quên đem tiền- Nó cười- Mày đi mua giùm tao đi, rồi tao sẽ làm một việc tốt cho mày…
- Việc gì, mày thì có thể làm được việc gì giúp tao?!- Tôi giương mắt ngờ vực.
- Tao sẽ nói tốt cho mày trước mặt nhỏ Hạ- Nó đáp- Dù gì thì, nhỏ Hạ vẫn tưởng tao là bạn thân của mày đó nha…
Đụng tới nhỏ Hạ là tôi xụi lơ, cái thằng này nó thiệt là biết lợi dụng…
--------------------------------------------------
Suốt cả một tháng trời, tôi, nhỏ Hạ và nó ngày nào cũng kéo nhau đi chơi lung tung. Được cái, tiếp xúc nhiều mới biết tính nó không tệ, đầy máu "sống chết vì anh em”. Nhưng nó không phải là chủ đề chính. Quan trọng là nhỏ Hạ. Đã hơn cả tháng trời, mà nhỏ vẫn nhất quyết không chịu đi chơi riêng với tôi. Con nhỏ này "ngại” lâu ghê gớm, tôi chẳng biết làm cách nào. Sốt ruột. Đến giữa tuần, khi vừa tan học, đợi tụi bạn ra về hết, tôi kéo nó ra một góc sân trường, hỏi khéo:
- Bữa giờ nhỏ Hạ có nói gì với mày không?
- Nói gì là nói gì?- Nó nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt nham hiểm.
- Thì…có nói gì về tình cảm với tao không? Bữa giờ tao hỏi, cũng kiếm cớ rủ nhỏ đi chơi riêng mà nhỏ từ chối hoài.
- Chắc tại nó ngại…
- Ngại gì mà lâu vậy, trong khi chính nhỏ nhờ mày đưa thư cho tao- Tôi cay cú đáp. Rồi tôi hạ giọng nhờ vả- Mày cũng hay đi với nhỏ, hay mày dò hỏi thông tin giùm tao nha…
- Thế tao được lợi gì???- Nó cười gian nhìn tôi.
- Anh em với nhau mà đòi công lao gì- Tôi giả lả với nó- Sau này mày có người yêu, tới phiên tao giúp mày lại, lo gì…
- Xa quá- Nó gật gù ra chiều suy nghĩ- Nhưng thôi được, con người tao lỡ hiền lành lương thiện tốt bụng thế này rồi cơ mà…
Thiệt là mắc ói với nó…
-------------------------------------------------------------------
Nhỏ Hạ hẹn gặp tôi vào hai ngày sau, ở một quán nước khá xa trường học. Chắc cũng nhờ nó chuyển lời. Tôi hý hửng. Rốt cuộc, có lẽ nhỏ đã hết ngại để mà đi riêng…
Tôi đến quán nước từ sớm, diện bộ đồ bảnh nhất có thể rồi nôn nóng nhìn đồng hồ. Chẳng biết bao lâu sau mà có cảm giác lâu quá thể, nhỏ Hạ mới mở cửa bước vào…
Tôi cười tươi như hoa, vẫy tay với nhỏ. Nhỏ Hạ ngại ngại ngùng ngùng bước tới ngồi cùng bàn với tôi. Thật tình, đúng là con gái mà. Cũng đâu phải lần đầu đi chơi.
Nhưng kệ, là lần đầu tiên đi chơi riêng mà…
- Hạ uống gì để Hải kêu?- Tôi sốt sắng hỏi nhỏ. Nhỏ Hạ gượng cười, không nói mà chỉ ra hiệu là không cần.
- Mình…uhm…mình chỉ đến đây để nói chuyện với Hải thôi…Thật ra…
- Chuyện gì cũng kêu ly nước cái đã chứ, còn nhiều thời gian mà...-Tôi cười đáp. Nhưng nhỏ Hạ không cười. Nhỏ cắn cắn môi, rồi nói tiếp với tôi:
- Chuyện là…Hạ thấy tụi mình không hợp nhau- Nhỏ nói mà tôi nghe không hiểu- Thời gian qua…đi với Hải mình cũng vui lắm…Nhưng mà…
- Hạ…Hạ nói cái gì?!…
- Tụi mình…tụi mình chỉ làm bạn thôi hen…-Nhỏ đáp- Hạ…hy vọng Hải gặp được người hợp với mình hơn…
Tôi chẳng nhớ rõ những câu sau đó của nhỏ…
----------------------------------------
- Dô cái đi mày- Tôi cụng ly với nó- Con gái con đứa gì…thiệt chịu hết nổi…
Tôi nói, huyên thuyên cả buổi tối. Chắc cũng uống nhiều lắm rồi. Nó nhìn tôi, im lặng không đáp, chỉ gật gù rồi cụng ly. Chắc nó đang ngán tới não vì màn lên án nhỏ Hạ nãy giờ của tôi.
- Dô cái nữa mày- Tôi tiếp tục- Đời này…có thiếu gì con gái đâu mà…
Nó cười cười. Chắc nó chưa thấy ai tự nói lại tự an ủi như tôi. Đến ly thứ…, à, đến ly thứ bao nhiêu tôi chẳng nhớ, nó nhìn tôi, đột ngột đề nghị:
- Mai lên thành phố chơi không?
- Hả?
- Mai tao về thăm nhà, còn mày lên xả stress chơi- Nó tiếp tục- Đi xa một chút, đổi không khí cho nó yêu đời.
- Để coi…
- Coi coi cái gì, đi thì nói đi, không đi thì thôi- Nó đưa ly uống cạn- Nếu đi, thì mai tám giờ vác mặt qua bên tao…À, đừng lo chuyện tiền bạc, tao rủ, tao bao show mày…
- Chà, bảnh gớm, sắp thành công tử Bạc Liêu (*) rồi đó thằng giặc…
- Công tử Bạc Liêu đâu có đẹp như tao- Nó cười khà rồi uống tiếp. Còn tôi thì mắc ói, không biết là do nó hay do bia???
---------------------------------------------------------------
Nói về tiền bạc, thì nhà tôi không thiếu. Tôi dù gì cũng là con một của gia đình kinh doanh khá có tiếng ở cái đất huyện này. Nhưng ba mẹ tôi vốn nghiêm khắc. Vì vậy, không phải chuyện tiền bạc, mà lý do đi ăn chơi mới là cái đáng để đau đầu đối với tôi…
Nhưng sau một hồi "khẩu chiến”, với đủ thứ lý do, cộng thêm lời hứa chắc chắn sẽ "qua đêm” tại nhà cậu mợ Hai, ba mẹ tôi rốt cuộc cũng đồng ý "tiễn con lên đường”.
Mặc dù việc "qua đêm” này, xét cho cùng thì không giống với kế hoạch của hai đứa tôi lắm…
(Còn tiếp)
(*): Công tử Bạc Liêu tên thật là Trần Trinh Huy (1900-1973, còn có tên khác là Ba Huy) là một tay chơi nổi tiếng ở Sài Gòn và miền Nam những năm 1930, 1940. Ngày nay, Công tử Bạc Liêu trở thành một thành ngữ để chỉ những kẻ ăn chơi.
Sài Gòn nóng ẩm và đầy bụi bặm, thế nhưng hầu hết những đứa trẻ đất huyện chúng tôi đều muốn lên Sài Gòn. Chốn phồn hoa đô thị, đông đúc dân cư, việc làm và cả những cơ hội phát triển. Nhưng chủ yếu vẫn là vì "phồn hoa”. Người ta nói, ở Sài Gòn cái gì cũng có, miễn là bạn có tiền…
Và đợt này đi chơi tôi lại được chu cấp khá nhiều tiền…
Nói cho hay ho vậy, chứ tôi đâu có xa lạ gì với cái thành phố này. Ngày còn nhỏ, mỗi đợt hè về ba mẹ lại dắt lên nhà cậu mợ Hai chơi. Mẹ tôi chỉ có một người anh, nên hai người thương nhau lắm. Cậu mợ vì thế cũng cưng chiều tôi rất nhiều. Nhớ nhất là hè năm lớp mười, khi tôi một thân một mình được lên đây chơi. Tự nhiên thấy mình "người lớn” kinh khủng. Lại thêm vụ trở thành anh hùng trong mắt tụi nhỏ hàng xóm…
Nói "hàng xóm”, chứ khu này là khu phố hẳn hòi, dân cư chủ yếu là tiểu thương. Ba mẹ tụi trẻ con ban ngày lo vào chợ làm ăn buôn bán, ban đêm khuya lơ khuya lắc mới về nhà. Tụi nhỏ được trông coi bởi anh chị em, người quen hay người giúp việc. Thế là đôi lúc, mấy đứa thanh thiếu niên khu lân cận hay gây lộn với nhau…
- Hải cất đồ đi, tắm một cái rồi xuống ăn cơm- Thằng Tin nói với tôi- Ba má kêu tối mới về được, dặn Hải làm gì thì làm đừng có đi quá khuya.
Thằng Tin năm đó mười bốn tuổi, nó vai anh nhưng nhỏ hơn nên tôi chỉ kêu tên. Nó có một thằng bạn ở đầu xóm, hai thằng chắc cũng cạ cứng nên đợt tôi lên, tôi thấy mặt thằng nhóc đó hoài. Thằng Tin kêu nó là "đại ca”, tụi trong xóm cũng kêu nó là đại ca, tôi hơi ngờ ngợ vì thấy nó nhỏ người trắng trẻo thư sinh, nhưng nghe đồn là con nhà giàu nhất xóm. Chắc trên thành phố phân chia cấp bậc vì tiền?!...
Té ra có phải. Cái ngày hai khu phố gây lộn, đấm đá loạn xạ mới biết vì sao nó được bầu làm đại ca. Nó một mình đánh cả năm thằng, người te tua mà còn cố chặn cho thằng Tin chạy về nhà. Thằng Tin sốt ruột, kêu tôi ra "cứu”, rồi viện hết cả mấy đứa trong xóm. Tôi tới nơi thì thằng nhỏ đã te tua, may sao còn "xông pha” cứu kịp…
Thế là tụi nhỏ trong xóm gọi tôi là "Đại đại ca”…
- Ba má nói Hải cần thì cứ lấy xe đi, nhưng nhớ chạy cẩn thận- Thằng Tin nói- Trên thành phố không có kiểm tra bằng lái đâu, hễ đừng phạm lỗi thì nó không kêu vô…
- Ê, đi chơi luôn không Tin?- Tôi hỏi- Mà thằng Đại ca còn ở đây không, nếu còn thì hú nó đi chơi luôn.
Sau vụ đánh nhau hoành tráng, hè năm mười một tôi bị cấm lên thành phố chơi. Hôm nay về, thấy tụi nhóc trong xóm đứa nào cũng lớn phổng lên cả.
- Đại ca sau vụ đó một tháng thì chuyển nhà, nghe đâu là đi học nước ngoài- Thằng Tin đáp, nó có vẻ vẫn còn rất kính trọng thằng Đại ca- Tối nay Tin bận đi chơi với bạn, mà Hải ở được mấy ngày?!…
- Hai ngày thôi- Tôi cười- Vậy Hải đi cái đã, tối mai rảnh thì anh em mình làm một show…
Tôi nhấc máy, gọi điện cho thằng Công tử.
Ý là thằng giặc đó đấy.
- Khỏi lấy xe, tao qua rước mày- Thằng Công tử nói- Tao mới tắm xong, đợi hai chục phút nữa đi nghe…
- Lẹ hen mày…
Tôi thay đồ, ngồi nhà buồn chân nên bước ra ngoài phố. Ngẫm nghĩ lại, chỉ hai năm mà mọi thứ đã thay đổi quá nhiều…
- Đại đại ca…
Tiếng một thằng nhóc vang lên. Tôi quay lại nhìn. Ra là thằng cu Tũn, trông đồng phục chắc mới đi học thêm về. Hồi năm đó, nó mười ba.
- Chưa tới hè mà Đại đại ca đã lên chơi à???
- Năm cuối cấp, học nhiều quá nên đầu óc bần thần- Tôi cười- Lên đây xả stress vài ngày. Học thêm về hả ku?
- Dạ, em cũng sắp thi chuyển cấp rồi.
Đang tính "tám” tiếp với đàn em thì nó gọi:
- Ê Mặt sắt, ra cây xăng luôn đi…
----------------------------------------------------------------------------------
Thằng Công tử dắt tôi vô bar…
Học sinh đáng lẽ không được vô đây, nhưng nó "phù phép” một chút là hai đứa được đi vô. Không khí ăn chơi rộn ràng khỏi nói. Nó chọn một bàn, rồi kéo tôi ngồi xuống…
- Chắc chưa vô đây lần nào ha???- Nó nhìn tôi, cười thích thú.
- Uhm…vô sao được- Tôi đáp- Ê mà tối nay tao phải về sớm, không có sa đà được đâu nha mày…
- Đi chơi chưa gì đã mở miệng đòi về- Nó nhăn mặt với tôi- Yên tâm, lời hứa với ba má mày tao không quên đâu…
Nó nói rồi kêu một chai rượu đắt tiền…
Uống được năm phút thì tụi con gái ở đâu bắt đầu sáp vô…
- Ý dà, ngồi uống một mình vậy hai anh…
Tụi con gái trên thành phố trang điểm đậm, mà trong này có vẻ lại còn đậm hơn. Tôi không thích kiểu đó. Thằng Công tử thì chỉ cười cười tán tỉnh vài câu. Nó ấy mà, con gái bu quanh đâu có thiếu…
- Tao ra ngoài kia một lát…- Tôi uống thêm một ly rồi đứng dậy bước ra quầy, nó chưa kịp phản đối thì đã bị mấy em vây quanh.
--------------------------------------------------
Nhưng không phải là không có em nào hợp nhãn…
Tôi bước tới quầy thì bắt gặp một em đang ngồi. Ngoại hình rất chi là dễ thương, lại có vẻ trong sáng sao đó, rất không ăn nhập với chốn này. Nhưng tôi thích. Chưa kịp mở miệng thì nhỏ kéo tay áo tôi…
- Em…em quên đem tiền…anh trai…có thể mời em một ly được không???
Thiệt là…người đẹp yêu cầu ai nỡ từ chối…
Ngồi trò chuyện với nhỏ, đưa đưa đẩy đẩy cũng vui trong người. Thằng Công tử nhìn ra, bắt gặp tôi như vậy thì nháy mắt cười. Tôi nhìn nó hất hàm, tỏ vẻ anh-cũng-không-vừa-đâu-nhé…
Nhưng rồi…
- Má, sao mày dám đụng vô người yêu tao…
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì tôi đã bị ăn một cú trời giáng, rồi té mạnh xuống sàn.
Ngẩng mặt lên dù đầu óc vẫn còn xây xẩm, trước mắt tôi bây giờ là một thanh niên trông khá bặm trợn, đôi mắt ngầu đỏ và đương nhiên là đang giận dữ…
- Chuyện này…không phải do tôi…
- Không phải do mày…ý mày nói là người yêu tao gạ gẫm mày…Má…
Hắn lại lao vào đấm đá, tôi thì chống cự quyết liệt. Gì chứ, tôi cũng đâu phải dân dễ ăn hiếp. Nếu không vì bất ngờ dính đòn trước, chưa chắc giờ này hắn đã đụng được tới tôi…
- Tụi bây đâu…
Hắn lên tiếng gọi, hình như thấy khó "nuốt” tôi một mình. Trong đám người đang lổn ngổn đứng, thêm ba tên nữa bước ra. Thằng cha này không đi một mình…
- Thằng nào…thằng nào vừa…
Tụi đồng bạn của gã chưa kịp manh động thì đã bị tấn công. Lần này tới phiên phe địch ngạc nhiên. Gì chứ, tôi cũng đâu có đi một mình…
Hai chọi bốn, hai bên đấu đá quyết liệt…
Bảo vệ từ ngoài cửa chạy vô, ẩu đả ở đây gây ảnh hưởng ra phết mà. Tôi và thằng Công tử thấy vậy liền "hạ nhiệt” trận đấu, không tấn công tiếp, chủ yếu là né đòn. Không ngờ…
- Coi chừng…
Giọng của thằng Công tử vang lên. Rồi tiếp theo là tiếng đổ vỡ của chai thủy tinh. Thằng Công tử gục đầu xuống trước mặt tôi, máu từ người nó bắt đầu chảy ra…
Tiếng la hét, tiếng người nói ồn ào khiến mọi chuyện càng trở nên hỗn loạn. Tụi bảo vệ nói gì đó với lũ người kia và tất cả xung quanh, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi đỡ thằng Công tử đứng dậy, tay dính đầy máu…
- Mày…mày có sao không…???
Nó hỏi tôi, đúng là điên hết mức. Tôi thì bị cái quái gì được…
- Mày…ai mượn mày làm cái trò đỡ đòn giùm tao vậy…
Tôi gằn giọng bất nhẫn, còn nó thì mỉm cười. Ai đó đã kêu cấp cứu. Thằng Công tử đập vai tôi, nói thêm một câu vô nghĩa:
- Rốt cuộc…cũng tới phiên tao…
--------------------------------------------------------------
Tôi nhắn tin, nói với cậu mợ là bạn bị té xe, phải ở lại bệnh viện một đêm. Và thông báo là người ngợm mình vẫn còn nguyên vẹn. Cậu mợ bán tin bán nghi, hỏi đi hỏi lại mấy lần, nhưng tôi nói sáng mai sẽ về trình diện sớm. Thế là hai người không đòi lên bệnh viện nữa.
- Mày về đi, ở đây làm gì???- Thằng Công tử ngóc đầu ra khỏi giường bệnh, nói với tôi- Về ngủ cho khỏe…
- Mày im dùm tao cái- Tôi lắc đầu nhìn nó- Nằm xuống đi, hay bị đập cái chai vô đầu chưa đủ nên muốn ăn đòn thêm…
- Xùy, cỡ này nhằm nhò gì- Nó xua tay- Nếu không phải vì mấy ông bác sĩ và mày, tao đã xuất viện về nhà từ lâu rồi…
- Thế mày đã nhắn tin cho ba mẹ chưa???- Tôi hỏi…
- Nhắn rồi, mày khỏi lo cho tao- Nó đáp- Với lại, ba mẹ tao không cưng tao như trứng, hứng như hứng hoa kiểu cậu mợ mày đâu…
- Đáng lẽ…mày phải bị đập vô cái mỏ- Tôi nói, rồi ấn đầu nó xuống giường…
--------------------------------------------------------------------
"Xăng lại tăng giá thêm…”
"Lật xe khách từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội...”
"Cướp tài sản thiếu nữ giữa ban ngày…”
Tôi lướt qua đống tin tức được đăng tải trên mạng ngày hôm nay, người đã buồn bực lại chẳng có tin gì coi được. Dạo này, báo chí chỉ thích đăng mấy tin giật gân vớ vẩn thôi…
- Ê Hải, thằng Phong bỏ con Trang rồi…
- Sao???
- Hôm qua, hai đứa nó cãi lộn gì đó, thằng Phong bỏ con nhỏ trong đây, vác ba lô ra ngoài Bắc du lịch…
- Thằng chó đó…
Tôi nhấc máy, gọi điện cho Trang. Số điện thoại không liên lạc được. Gì chứ, thằng khốn đó giở trò với tôi chưa đủ hay sao mà bây giờ lại còn làm vậy với Trang???…
-----------------------------------------------------
Tôi và thằng Công tử cùng đỗ vào một trường đại học có tiếng ở thành phố, chuyên ngành quản trị kinh doanh.Tôi vốn học khá, nên cũng chẳng thấy khó khăn gì. Chỉ hơi ngạc nhiên về thằng Công tử. Suốt năm mười hai, tôi thấy nó có học hành gì nhiều, lại chẳng quan tâm đến chuyện thi cử. Ấy vậy mà vẫn đỗ cao hơn tôi.
- Mặt sắt mày bám tao quá nha…- Nó nói với tôi trong ngày đầu hai đứa nhập học- Tao tưởng dứt nợ với mày rồi chứ, ai dè lại chịu cảnh này thêm bốn năm…
- Thằng Công tử mày mới là bám theo tao- Tôi đáp rồi dáo dác ngó xung quanh tìm đường vào lớp- Ê, khu C ở đâu vậy mày???
- Đường này nè cưng, nhìn bộ dạng mày đúng là ra dáng sinh viên năm nhất ghê- Nó cười chọc tôi.
- Mày làm như mày năm cuối vậy.- Tôi đáp. Vừa quay lưng lại thì vô tình đụng phải ai đó…
- Xin lỗi bạn…
Chưa kịp mở miệng thì "ai đó” đã nói trước, giọng miền Tây nghe ngọt ngào chịu không nổi luôn…
- Đâu có, là lỗi của tui…- Tôi rối rít phân bua. Nhỏ con gái đứng trước mặt tôi mỉm cười hiền lành, nói thêm gì đó rồi vội bước tiếp đi…
- Mặt sắt…
- Ê…Mặt sắt…
Thằng Công tử vỗ vai tôi, tôi lắc lắc đầu sực tỉnh. Thằng Công tử lại cười:
- Mặt sắt mày vẫn hám gái như xưa…
Tôi có ngoại hình ưa nhìn, nhưng so với thằng Công tử thì vẫn gọi là "xách dép ngàn năm không lại”. Chuyện đó xảy ra hiển nhiên và rõ ràng khi hai đứa bắt đầu bước chân vào lớp học tìm kiếm chỗ ngồi. Bàn có vẻ đã chật, nhưng anh chị em (nhắc lại là anh chị em hẳn hòi) vẫn cố tình dịch ra và đưa ánh mắt hy vọng hướng về phía thằng Công tử. Tôi đi sau, định bụng nó ngồi chỗ nào thì mình sẽ kiếm đường an tọa ngay bên cạnh. Nhưng rồi…
Tôi vỗ vai nó, ra hiệu dừng lại rồi chỉ về góc phòng bên phải. Thằng Công tử mới đầu không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt đó thì nó lập tức nở nụ cười gian…
- Được được, tao với mày đi qua đằng kia…
Và cuối cùng, sau một hồi di chuyển, bỏ qua sự hồi hộp của biết bao nhiêu người, tôi và nó "đáp” xuống bên cạnh người đẹp miền Tây…
- Có duyên quá hen…
Tôi cười, quay qua bắt chuyện với bạn-ngồi-bên-cạnh. Nhỏ nhìn tôi nhíu mày, phân vân một lúc rồi mới sực nhớ ra:
- À, chuyện lúc nãy…mình…
- Tui tên Hải, hân hạnh làm quen…-Không để nhỏ kịp nói hết, tôi hào hứng giới thiệu, bỏ qua nụ cười đểu của thằng Công tử- Còn bạn???
- À, mình tên Trang…- Nhỏ cười đáp lời. Rồi hướng cái nhìn sang bên cạnh:
- Còn…bạn của Hải???
- À, bỏ qua nó đi…- Tôi nói, cố tình "làm nhục” thằng Công tử. Nhưng nó đâu có hiền lành gì:
- Phong.- Nó đáp cùng với một nụ cười "cực kỳ quyến rũ”…
------------------------------------------------------------------
Phân nhóm làm việc, lớp rộng lớn nên đại loạn. Tôi chỉ chú ý coi nhỏ Trang đi đâu, thằng Công tử thì phớt lờ mấy vụ này nên chỉ vu vơ nhìn khắp lớp. Sau một hồi chiến đấu, rốt cuộc, tôi, nó và nhỏ Trang cùng bảy đứa nữa vô chung một nhóm với nhau.
Đặt tên là "Đại dương xanh”!!!
Đại dương xanh có bốn nam, sáu nữ. Âm thịnh dương suy. Nhưng sáu nữ này lại là số hưởng. Còn phải nói, bốn thằng con trai ngồi đây chắc hẳn là bốn thằng con trai đẹp nhất cái lớp này rồi…
Hoặc ít nhất là trong cái tầm nhìn hiện tại của tôi…
Mà quan trọng hơn, đó là chị em được ở chung nhóm với thằng Công tử. Nói không phải chê, chứ chuyện nó gật đầu vô chung nhóm này chỉ vì tôi và nhỏ Trang đã làm cho khối đứa mời mọc máu dồn lên não chứ chẳng chơi…
----------------------------------------------------------------------------------------
Gọi điện không được, tôi tới chung cư tìm Trang. Nói thật là tôi chỉ mới tới đây vài lần, do cô ấy nói bà chủ nhà không thích có con trai lui tới trong đây.
- Cậu tìm ai???
Bác bảo vệ hỏi tôi, theo như thông lệ. Tôi nhẹ nhàng nói về Trang. Bác bảo vệ tự nhiên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, lại kèm theo chút cảm thông:
- Cô Trang ra ngoài chưa về.
Thật tình, trời sắp tối rồi còn gì. Đừng nói là chia tay với thằng khốn đó xong, giờ cô ấy lại đang ngồi khóc một mình ở chỗ nào đây?!…
--------------------------------------------------------------------------
Cả một quá trình ăn chơi và học tập, Đại dương xanh bây giờ đã khá thân nhau. Tụi trong nhóm tính tình điên điên khùng khùng, nhưng về phương diện bạn bè thì rất được. Chỉ có điều, mọi nỗ lực của tôi đều không gây được sự chú ý của nhỏ Trang. Nhỏ chỉ quan tâm đến thằng Công tử.
- Yên tâm. Tao không có hứng thú với nhỏ Trang- Nó nói thẳng thừng với tôi- Mày cứ thoải mái, rồi cũng có lúc nhỏ cảm được tấm chân tình của mày…
Và nó tự rùng mình vì cái từ "tấm chân tình”…
- Làm gì xụ mặt vậy, tươi tỉnh lên mà chiến đấu- Nó vỗ vai tôi- Hạnh phúc ở trước mặt, ngại ngùng gì mà không đấu tranh…
Tôi gật đầu, đưa miệng nốc cạn ly bia. Nó nói xong thì tự nhiên nhìn xa xăm. Thằng khùng, dở dở ương ương không chịu nổi…
-----------------------------------------------------------------------------
Kết thúc bài thuyết trình đau đầu và vất vả nhất trong số các môn học, Đại dương xanh ra quyết định ăn chơi xa nhà. Ý là rời khỏi thành phố vài ngày. Địa điểm được chọn là một resort ngoài Phan Thiết…
- Yên tâm, đi một đám như vầy không tốn quá nhiều tiền đâu…
Nhỏ Hồng trưởng nhóm lên tiếng trấn an mấy đứa đang phàn nàn về chi phí ba ngày hai đêm. Tôi và thằng Công tử cũng giả bộ lên tiếng phàn nàn. Trước khi vào đại học, tôi và nó đã thỏa thuận là sau này sẽ giấu nhẹm thân phận "đại gia” của hai đứa, để tránh bị điều tiếng trong lớp…
- Không cho phép em nào vắng mặt, bất kể lý do- Nhỏ nói tiếp- Đặc biệt là các bạn nam, vì nhóm chúng ta đi xe máy…
Ồn ồn ào ào, rốt cuộc cũng "đàm đạo” xong chương trình và hẹn ngày giờ lên đường. Trước khi tan "sòng”, nhỏ Hồng còn nghiêm- túc- kiểm- điểm thằng Công tử vì cái tội hay bàn ra của nó…
----------------------------------------------------------------------------------------
Người trưởng thành có những trò chơi kỳ lạ, đặc biệt là sau khi được tiếp sức bởi men rượu. Buổi tối thứ hai trước khi ra về, kết thúc ăn nhậu chán chê, nhỏ trưởng nhóm đề ra trò chơi bốc bài có điều kiện…
Đại ý là mỗi người sẽ bốc một lá, ai cao nhất thì được ra điều kiện cho một người nào đó thực hiện…
Và màn man rợ nhất chính là ở chỗ này…
- A ha, chị đã chiến thắng- Nhỏ Hồng nói- Mở màn, em Nam quay qua hôn môi em Vân trong vòng mười lăm giây, không được ham hố xài lưỡi nha em…
Bình thường, chắc ít nhất một trong hai đứa đã giảy nãy lên từ chối. Nhưng vừa nghe xong, thằng Nam quay qua hôn môi nhỏ Vân cái một…
Tiếng vỗ tay vang lên rần rần…
Tôi gật gù, chuyện này hay đấy. Tụi trong nhóm thừa biết tôi để ý nhỏ Trang, chắc sẽ có đứa "rộng lòng” mở đường cho tôi…
Nhưng rốt cuộc, tụi nó toàn ra điều kiện vớ va vớ vẩn. Nhảy nhót, hát hò, ngoài nhỏ Hồng ra không có đứa nào tiếp tục điều kiện "hun hít”…
Tôi nháy mắt, ra hiệu cho nhỏ Hồng về nhỏ Trang. Nhỏ Hồng cười cười gật đầu. Được rồi, vậy phải cầu trời cho nhỏ Hồng chiến thắng thêm đợt nữa…
- A ha, lại một lần nữa tới phiên chị- Nhỏ Hồng vỗ tay. Tôi bất giác mỉm cười trong lòng, sau bao nhiêu vòng hụt ăn, cuối cùng cũng tới phiên nhỏ chiến thắng…
- Lần này, sẽ là một cảnh man rợ trăm năm hiếm thấy- Nhỏ Hồng cười với tôi- Mặt sắt cưng, cưng đã sẵn sàng hưởng thụ chưa???
Nhỏ Hồng mở đường, cả nhóm hăm hở nhìn về phía tôi. Được rồi, rốt cuộc tôi cũng đã có cơ hội "đụng chạm” với nhỏ Trang…
Một cách hợp pháp và không thể từ chối…
- Bạn Công tử vui lòng quay qua hôn môi bạn Mặt sắt trong vòng ba mươi giây- Nhỏ tiếp tục trong tiếng ồn ào sửng sốt của dư luận- Để cho đúng với tuyên bố về sự man rợ, yêu cầu bạn Công tử cố gắng xài lưỡi hết mức có thể…
Chuyện…chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè???
Thằng Công tử kết thúc nụ hôn trong tiếng ồn ào náo loạn của mấy đứa còn lại. Tôi thì thấy đầu óc trống rỗng, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người…Chuyện này…Nụ hôn đầu của tôi…
- Cảm ơn, em Công tử thiệt là không phụ lòng chị- Nhỏ Hồng vỗ tay ác liệt- Mặt sắt, em không cần đỡ đẫn như vậy đâu. Muốn trả thù à, bốc bài tiếp đi…
Cả nhóm lại loạn lên, tôi thoáng thấy thằng Công tử nháy mắt với nhỏ Trang…
Rốt cuộc…là…
Chưa kịp định thần, nhỏ Hồng đã thông báo nhỏ Trang là người chiến thắng tiếp theo. Mọi người bớt ồn ào, chờ đợi xem nhỏ Trang sẽ ra điều kiện với ai, và làm gì…
- Có thể…kết thúc trò chơi này tại đây không???
------------------------------------------------------------------------------------
Tôi bước ra ngoài, dạo biển đêm. Có lẽ cần làm cho lòng mình bình tĩnh lại. Lúc nãy, khi nhỏ Trang tuyên bố kết thúc trò chơi, tôi thoáng thấy mặt nhỏ có vẻ buồn…
Đang suy nghĩ thì có tiếng điện thoại reo…
- Dạ…con nghe nè ba- Tôi nhấc máy- Dạ…Con cũng đang coi mấy cái chung cư mới, nhưng chưa ưng ý lắm…
Chuyện là, tôi cũng đã gần kết thúc năm ba. Sau khi trao đổi và biết tôi có ý định ở lại trên thành phố lập nghiệp, ba mẹ quyết định thay vì thuê nhà thì mua hẳn một cái chung cư…
Đây có lẽ là lợi thế của thuật ngữ "con nhà đại gia”…
Tôi cúp máy, với lời hứa là sẽ nhanh chóng xúc tiến việc nhà cửa. Thật sự thì tôi cũng chưa muốn ra ở riêng lúc này, nhưng kệ đi…
Đang đi vào thì thấy nhỏ Trang ngồi một mình bên bờ cát…
- Ủa…Trang cũng ra đây?!!…
- Uhm…mình đang suy nghĩ chút chuyện. Không nghe thấy tiếng của Hải luôn, Hải ra đây làm gì vậy???
- À, mình chỉ đi dạo vậy thôi…
Tôi ngồi xuống, cạnh nhỏ Trang. Muốn nói gì đó nhưng lại im lặng. Tôi có cảm giác mình đang mắc lỗi, hoặc giả là có một điều gì đó vừa mới xuất hiện gặm nhấm lấy trái tim của tôi…
- Hải nè…
Tôi quay qua, ôm lấy nhỏ Trang. Chưa kịp để nhỏ nói hết, tôi vội vàng đặt lên bờ môi đó một nụ hôn.
- Có thể…làm người yêu của Hải không???
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Một tháng sau, Trang đồng ý trở thành người yêu của tôi. Đại dương xanh có thêm một cặp đôi ngoài thằng Nam và nhỏ Vân. Nhỏ Hồng có vẻ không thích thú lắm, nhỏ nói:
- Gì, giở trò gì đây. Cứ thế này rồi công ăn việc làm sẽ bị ảnh hưởng. Chị nói trước, mấy em mà làm giảm sút kết quả của nhóm là chị không tha cho đâu…
- Với lại- Nhỏ tiếp lời- Đừng có thân mật quá trước mặt chị, chị là chị đang độc thân. Mà cái nhóm này cũng còn nhiều người độc thân đấy, đúng không Công tử???
Thằng Công tử không đáp, chỉ gật đầu vu vơ. Nhỏ Hồng quăng nguyên quyển tập vô người nó. Thật tình, con nhỏ này mà không có sự hưởng ứng là sẽ sử dụng bạo lực ngay…
- Thôi, mấy em vui chơi đi. Riêng em Công tử, đi ra ngoài này mua đồ với chị…
-----------------------------------------------------------------------------------------
- Chắc cô Trang không về tối nay đâu…Cậu đừng đợi nữa…
Mười giờ rưỡi đêm, tôi quay lại khu chung cư. Bác bảo vệ nhìn tôi cất lời. Cũng chẳng biết là mình đã gọi cho cô ấy bao nhiêu cuộc, đã đi tìm cô ấy bao nhiêu nơi…Mệt mỏi, tôi gục đầu xuống…
- Cậu…không hợp với cô Trang đâu…
Bác bảo vệ nhìn tôi, lắc đầu. Tôi giương đôi mắt có phần ngạc nhiên nhìn bác ấy. Chưa kịp nói tiếp thì từ đằng xa, một giọng nói quen thuộc mơ hồ phát ra…
Là…Trang…
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trang là một người con gái tốt bụng hiếm thấy. Tôi đặc biệt yêu thích cô ấy vì điểm này. Ngày mới nhập học, cho dù đã có những tin đồn không tốt về cô ấy, Trang vẫn luôn thoải mái với mọi người. Quan trọng hơn cả, là cô ấy chưa bao giờ để tâm đến cái mác một-thằng-sinh-viên-nghèo-khổ của tôi.
Bị cái là tôi thì lại không được thoải mái như vậy…
- Mày làm sao vậy???- Thằng Công tử hỏi với vẻ lo lắng.
- À, đánh đấm vớ vẩn thôi- Tôi quẹt vệt máu trên miệng- Mấy thằng khốn đó, nói chuyện khó nghe không chịu được…
- Là về nhỏ Trang à???
Tôi im lặng, không đáp. Thằng Công tử thở dài. Từ sau khi nhỏ Trang quen tôi, thằng Công tử mới đầu vẫn bình thường nhưng càng lúc lại càng cư xử với nhỏ Trang kỳ lạ sao đó…
- Đừng nói…là mày cũng tin tụi nó…- Tôi nhíu mày nhìn thằng Công tử.
Thằng Công tử không trả lời, nó chỉ nói với tôi thêm một câu rồi đứng dậy bỏ đi:
- Dù gì…cũng đừng nên đánh nhau vì những điều như vậy. Mày…đâu thể bịt miệng thiên hạ hết được, phải không?!!
----------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi…cứ nghĩ những hình ảnh trước mắt mình…
Chỉ là…một cơn ác mộng…
Trang của tôi…
Người con gái…của tôi…
Người con gái…hiền lành…
Người con gái…vừa bị đối xử tệ bạc…
Đang… đi cùng ai thế kia…Đang… cười nói với ai thế kia…Đang… ở trên chiếc xe đắt tiền nào thế kia…
Đang…làm gì thế kia???…
-------------------------------------------------------------------------
Tôi chẳng nhớ mình đã trở về nhà như thế nào. Cũng chẳng nhớ mình đã làm gì vào tối hôm qua. Bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của thằng Nam sáng nay, mở mắt tỉnh dậy xung quanh tôi là đống vỏ chai lổn ngổn…
- Qua nhà thằng Phong gấp…
- Sao???
- Mày có nhớ…cái tin lật xe mà tao với mày đọc được trên báo hôm qua không…Thằng Phong…nó ở trên chuyến xe đó…
- Ý…mày là…
- Thằng Phong…nó mất rồi…
Tôi đứng thẫn thờ, chiếc điện thoại trượt khỏi bàn tay và rơi xuống sàn nhà….
- Mày là đồ khốn nạn…
Tôi đấm vào mặt nó, đấm với tất cả sức mạnh mà mình có được trong nỗi uất hận vô bờ. Suốt bao nhiêu năm qua, người tôi tin tưởng nhất chính là nó…
Vậy mà…
- Thỏa mãn rồi chứ?- Nó lau nhẹ vết máu nơi khóe miệng- Là do mày bất tài, không giữ được người yêu, chứ đâu phải do tao…
- Mày…
Tôi vung nắm đấm lên lần nữa, nhưng nó chụp tay tôi lại. Ghé sát vào mặt tôi, nó cười lạnh nhạt:
- Phải biết chọn người yêu chứ, đồ ngu…
Tôi đứng bất động, đầu óc như muốn nổ tung lên…Tại sao…tại sao nó lại…
- Mà biết đâu, có ngày mày sẽ phải cám ơn tao…
Chẳng lẽ…là nó đã biết???
--------------------------------------------------------------------------------------
Cả tuần sau đó, tôi cứ mãi lang thang trong những ký ức về tôi và thằng Công tử. Đây là con đường hai đứa từng đi, đây là quán nước hai đứa từng ngồi, đây là cái bàn hai đứa từng ăn. Những điều mơ hồ, nhưng sao bây giờ lại hiện lên rõ ràng như vậy. Có lẽ, tôi chưa bao giờ nhận ra, thằng Công tử quan trọng đến thế nào với tôi. Có lẽ, vì nó đã ở bên cạnh tôi quá lâu, trong một thời gian quá dài, nên tôi chẳng bao giờ nghĩ đến cái ngày…
Cái ngày…mà tôi và nó không thể gặp lại nhau…
- Alo…
Tôi nhấc máy, cú điện thoại từ nhỏ Hồng:
- Rảnh không, làm một ly cà phê với tui…- Nhỏ nói- Có một vật, mà tôi nhất định phải giao cho ông…
- Đang đi ngoài đường, có quan trọng lắm không???- Tôi trả lời vô hồn…
- Nhất định phải tới đó…
-------------------------------------------------------------------------------------
Đến chỗ hẹn thì cũng vừa lúc trời đổ mưa…
- Ông…sao rồi???
Tách cà phê đậm đặc được đem ra, đây là mùi vị yêu thích của thằng Công tử. Phải, tôi chưa bao giờ hiểu được vì sao nó lại yêu thích mùi vị này…
- Hải…Hải…
Tiếng gọi của nhỏ Hồng kéo tôi về với thực tại…Tôi nhìn nhỏ, mỉm cười:
- Sao???
- Ông định tiếp tục sống như vậy à???
- Tui…có làm sao???
Nhỏ Hồng nhìn tôi, khẽ lắc đầu. Tôi khuấy nhẹ ly cà phê, đặt một muỗng những vị đắng lên cổ họng mình…
- Cái này, mẹ của Phong nhờ tui đưa cho ông…- Nhỏ đẩy về phía tôi một quyển sổ đã phai màu-Tui biết, giờ có nói gì thì cũng vô ích…Nhưng, tui vẫn hy vọng ông…
- Hãy…sống cho cả phần của ông Phong nữa…
-----------------------------------------------------------------------------------------
Đêm, trời vẫn gió và mưa…Khung cảnh xung quanh nhạt nhòa trong ánh mắt của tôi. Tôi nhìn quyển sổ trên bàn, nhưng lại không dám mở nó ra…
Bởi vì…tôi sợ…
Tôi sợ… chính bản thân mình…
Sẽ…lại biết thêm một điều gì đó…
- Làm gì xụ mặt vậy, tươi tỉnh lên mà chiến đấu- Nó vỗ vai tôi- Hạnh phúc ở trước mặt, ngại ngùng gì mà không đấu tranh…
Tôi gật đầu, đưa miệng nốc cạn ly bia. Nó nói xong thì tự nhiên nhìn xa xăm. Thằng khùng, dở dở ương ương không chịu nổi…
- Còn mày???
- Tao làm sao???
- Thì…đi tìm hạnh phúc của mày đi…
- Tao hả…tao chẳng cần đi tìm…
Những trang giấy đầu tiên…chữ đã mờ…
"Mình tình cờ gặp cậu ấy khi qua nhà thằng Tin chơi…Bằng tuổi, nhưng cậu ấy to con khiếp. Lại còn kêu mình bằng em. Chắc tại mình nhỏ người, nên cậu ấy tưởng mình bằng tuổi thằng Tin...”
Chuyện…chuyện này…
"Sau vụ đánh lộn, cậu ấy trở thành Đại đại ca, nghĩa là hơn cấp của mình. Thôi đành chấp nhận vậy. Nếu không nhờ cậu ấy, có lẽ mình đã tiêu tùng rồi. Cũng tại mình nhỏ con quá mà…Cứ chờ đấy, rồi sẽ đến ngày..."
… …. …….. ……………… …………….
"Mình phải chuyển đi rồi, nhưng mình sẽ không quên cậu ấy. Nếu được gặp lại, chắc chắn lúc đó, mình sẽ mạnh mẽ hơn…”
----------------------------------------------------------------------
"Tao cứ nghĩ là sẽ không đụng tới mày nữa, nhưng tự nhiên lại muốn viết…Mày biết không, chuyện khó tin nhất đã xảy ra trong đời tao…
Tao…đã gặp lại cậu ấy…
Cậu ấy không nhận ra tao…Mà làm sao có thể nhận ra tao nhỉ??? Cái mặt lỳ lợm đó, thiệt là chịu không nổi mà…”
… …. …….. ……………… …………….
"Nhỏ Hạ rốt cuộc cũng đồng ý với đề nghị của tao, có lẽ vì nhỏ thích tao thật…Nhưng kệ đi…Với cơ hội này, tao chắc chắn sẽ gần gũi hơn với cậu ấy, chờ đấy…”
… …. …….. ……………… …………….
"Cậu ấy bị nhỏ Hạ từ chối, chắc khó chịu lắm đây. Nhưng tao cũng khó chịu lắm chứ. Ngồi an ủi, mà tao cứ muốn ôm cậu ấy lấy một phút thôi…
Một phút thôi, mà khó quá, mày ạ…”
… …. …….. ……………… …………….
"Lúc nhìn tên ấy lao vào, tao tưởng mình đỡ không kịp luôn chứ…Nhưng hên là vẫn kịp, mừng ghê nơi
Cậu ấy mà bị gì, chắc tao hối hận cả đời…
Mà nhìn cậu ấy ngủ lại tại bệnh viện, vừa thích mà vừa thấy thương làm sao á, mày ơi…”
--------------------------------------------------------------------------------
"Tao thực sự không có ý gì với nhỏ Trang. Tao làm sao có ý gì với nhỏ Trang được. Chỉ có điều, tao vẫn cứ bực bội mỗi lần cậu ấy nhắc đến nhỏ Trang…
Có lẽ, con người tao chẳng được cao thượng như thiên hạ, mày nhỉ?!!!”
… …. …….. ……………… …………….
"Nhỏ Hồng, thiệt là một trưởng nhóm tuyệt vời. Chẳng những không phản đối, nhỏ còn nhiệt tình ủng hộ kế hoạch của tao…
Cám ơn trời, vì tao đã có một người bạn như vậy. Tao còn nhớ trước khi ra về, nhỏ đã nói một câu làm tao mát ruột mát gan:
- Tình yêu, với ai cũng giống nhau thôi…”
… …. …….. ……………… …………….
"Rốt cuộc, tao cũng đã hiểu vì sao nhỏ Trang lại đồng ý làm người yêu cậu ấy. Thì ra, hôm bữa ở resort nhỏ đã nghe được cậu ấy nói chuyện với người nhà….
- Trời, thằng đó giả vờ vậy thôi chứ nhà giàu bà cố, mém nữa là tao bị nó lừa rồi…
Nghe nhỏ nói chuyện điện thoại, mà tao muốn nhào vô dợt cho một trận ghê…”
… …. …….. ……………… …………….
"Cậu ấy…lại đi đánh lộn vì nhỏ kia…
Cậu ấy có vẻ thất vọng lắm, khi tao không tin nhỏ kia. Nhưng, tao làm sao có thể tin nhỏ kia được nữa…
Mà…cậu ấy đâu còn nghe lời tao…
Đành…phải làm theo cách này thôi, mày ạ…”
-------------------------------------------------------------------
"Ánh mắt cậu ấy nhìn tao…Ánh mắt căm phẫn như cứa vào tim tao…Cậu ấy đau, tao cũng đau lắm chứ…
Nhưng…tao đâu còn lựa chọn nào khác…
Kệ…cứ để cậu ấy ghét tao đi…Ít ra, cậu ấy cũng đã được giải thoát khỏi con nhỏ đó…
Và ít ra, cậu ấy sẽ không bao giờ quên được tao…”
Con trai không khóc, nên tôi chẳng nhận ra cái gì đang chảy trên khuôn mặt mình…Có lẽ…chỉ là những giọt nước mưa mà thôi…
Rơi trên những dòng chữ cuối cùng…
"Mọi chuyện xong xuôi rồi, tao muốn đi xa một thời gian…Có lẽ, tao cần tìm lại dũng khí của mình…
Nếu… ngày xưa tao nói với cậu ấy…
Nếu…ngày xưa tao đủ can đảm ôm lấy cậu ấy…
Nếu…có thể quay ngược lại…
Tao…chắc chắn sẽ không để cậu ấy rời khỏi vòng tay mình…
Nhưng…mày tin tao đi…
Khi quay trở lại, nhất định tao sẽ…”
Những giọt nước mưa đang chảy làm mờ mắt tôi…
Nếu…có thể quay ngược lại…
Nếu… có thể…
Nhất định, nhất định, tao cũng sẽ…
Nhất định là như vậy đó, Phong ơi…
(Hết)
Vote Điểm :12345