Đây là câu chuyện của một người bạn. Mọi người đọc và cảm nhận nhé
.
Có những câu nói hãy nên chôn chặt trong tim
Có những tình yêu hãy nên chôn chặt vào miền kí ức
Nắng chiều bắt đầu về sau một ngày rong chơi mệt mỏi, những cơn gió mát dịu nhẹ nhàng lướt qua tất cả, rồi lá vàng của những hàng cây dọc theo con phố nhỏ cũng bắt đầu đua nhau sà xuống mặt đấtthỉnh thoảng lại nhờ những cơn gió nhẹ chuyển mình lơ lửng trên không trung.
Nó xách chiếc X-Game cũ chạy vòng vòng dọc khu phố, dưới những tán cây bằng lăng rộng rồi lại lân la đến hết con phố này sang con phố khác. Một ngày đầu , rồi ngày thứ hai , tiếp ngày thứ ba và tiếp những ngày sau nữa đã trở thành thói quen của nó – con nhóc cấp ba 18 tuổi Nó thích được lang thang vào những buổi chiều tà hay có thể nói là tự kỉ mà theo cái cách con nhỏ bạn thân thường hay lảm nhảm bên tai. Nó thích hòa mình vào những cơn gió mát và cũng thích thả hồn vào sắc tím của những cánh bằng lăng, để rồi: ”đồ tự kỉ , sến chết đi được.”_
Quỳnh lại lằng nhằng chán ngắt.
Cho xe chầm chậm ra đường lớn dàn sắc màu của thành phố cũng bắt đầu bật lên. Xanh, đỏ, tím, vàng đủ loại nhấp nháy từ các cửa hiệu thú nhồi bông, quán ăn , tiệm sách, siêu thị truyền vào mắt nó. Không gian lúc nào cũng luôn luôn nhộn nhịp. Rẻ vào công viên nó đảo một vòng lớn rồi cho xe yên vị trong bãi giữ, xốc balô trên lưng nó thong thả dạo bước. Lướt qua hàng ghế đá cạnh một hồ sen rộng lớn, từng cặp tình nhân đang vui vẻ trò chuyện với nhau trông vô cùng hạnh phúc. Xa xa những đứa trẻ tung tăng đùa giỡn bên gia đình thật đáng yêu. Rồi những nhóc cấp 2 bọn cấp 3 cũng đang tụ tập thành nhóm vừa trà sữa vừa rôm rốp nhưng tin rau vặt trên HHT hay oppa honey gì của tụi nó đến từ xứ sở Kim Chi thật náo nhiệt. Nghía lại bản thân nó tự cảm thấy mình như thể sinh vật lạ. Ai cũng có cặp có đôi , có nhóm có bè. Nó chỉ một mình. Tự kỉ. Nó hé môi cười, quả thật hai từ này rất hợp với nó trong hiện tại. Mà sao cũng được trong lớp chẳng có đứa nào mà không nói nó như thế. "Đồ tự kỉ”-cái nặc danh thay luôn tên gọi của nó .
"Tao tên Di”. Nó nhớ mình đã nói câu này không dưới 1000 lần mổi khi Quỳnh gọi nó. Cô bạn cười toe khoe hàm răng trắng đều trước mặt, "hợp với mày” rồi chồm câu cổ nó khi nghĩ về cái nặt danh kia và cười sặc sụa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm rối đi mái tóc không quá dài của nó, đưa tay vuốt lại qua loa sẵn nâng lại gọng kín nó lòng vòng quanh khu quà lưu niệm của công viên.
- N...È... TAI HƯ H...Ả...!
Từ đâu nó lãnh trọn một cái đấm như trời giáng vào vai cùng âm thanh cực khủng mà vô cùng quen thuộc. Lảo đảo sắp bị đo ván giữa chốn đông người, từ ngạc nhiên chuyển dần sang bực tức nó ôm vai quay về sau để diện kiến tên khùng điên biến thái nào lại dám động tay động chân đến nó. Đập vào mắt là nụ cười hết cỡ với hàm răng trắng đẹp mà vừa thoáng qua đầu nó khi nảy, khỏi nói hung thủ tươi đến mức nào khi chạm vào mặt nó.
-Não!
Cho một cốc vào đầu Quỳnh nó tiếp tục bước đi. Cô bạn mặt nhăn như khỉ la oai oái miệng lầm bầm gì đó mà nó đoán chắc là đang đọc thần chú siêu sinh cho . Nhưng rồi cũng lẽo đẽo chạy theo sau.
-Ê!
-Gì ?
-Sao nghĩ học ?
-Làm biếng.
-Vậy đi chết đi, đồ khùng.
-Ừ, đi đây.
Cho chiếc móc khóa từ balô khi mới vừa chọn được từ một gian hàng lưu niệm, nó trả tiền rẻ vào những gian hàng khác bỏ mặt nhỏ bạn đứng đấy và lại rủ như điên.
-Đồ tự kỉ, đồ thần kinh, đồ cõi trên, đồ khùng....
Quỳnh dậm dậm chân xuống đất gương mặt khỏi nói cũng biết khó coi đến mức nào. Từng hành động điệu bộ cử chỉ của cô bạn đều thu hết vào tầm nhìn của nó.
" Di, tại sao mày lúc nào cũng làm tao nổi điên lên thế hả?”
Nó lật óc nhớ lại Quỳnh từng xối xả vào mặt nó như thế. Qủa là vậy, chẳng khi nào hai đứa nói chuyện yên bình được quá một phút. Và nó-kẻ lúc nào cũng có đủ loại giọng điệu để khơi màu chiến tranh với Quỳnh. Thế nhưng hai đứa nó lại là một đôi bạn rất thân.
-Này! Lây bệnh tao khi nào vậy?
Một nụ cười được xếp vào hạng mục đểu ơi là đểu trong suy nghĩ của Quỳnh đập vào mắt cô khi vừa quay lưng lại bởi giọng nói của ai đó.
Bổng dưng nó nghe đâu đây một âm thanh thật lạ. Tiếng ken két của hai hàm răng ma sát vào nhau, hơi thở hì hục cộng với quầng khói nghi ngút như núi lửa sắp phun trào... và sau đó là hình ảnh của một con ma nữ với đôi mắt đỏ ngầu cứ ghim chặt vào nó. Quỳnh từ từ bước tiến gần nhưng mỗi bước cứ như nện đá xuống mặt đường rồi từ từ tăng tốc. Cô vo tròn nấm đấm giương cao mặt nó thẳng tiến.
-Trà sữa.
Bình thản buông ra hai chữ nó quay lưng đi.
-Được, được, hột gà nướng nữa nghen.
180 độ cô bạn nó còn hơn cả bánh phòng vượt xa chong chóng. Nâng nhẹ gọng kính nó nhìn Quỳnh lắc đầu chỉ có ăn mới làm nhỏ bạn này của nó mất hết lý trí đến vậy.
-Dì ba, dì ba. Cho con 2 trà sữa sôcôla với 10 cái trứng gà thêm 2 hột vịt chiên giòn .... với......... 2 quay me luôn.
Không quá ngạc nhiên đối với nó khi mỗi lần cùng Quỳnh đi nạp thực như thế này. Và dĩ nhiên. Nó. Trả tiền. Thư thái thả người trong giai điệu của một bài tình ca êm dịu cùng chiếc tai phone kề cận, nó mắt hướng ra ngoài dòng xe cộ vẫn tấp nập qua lại và thành phố đêm đã thật sự lên đèn. Đảo sang Quỳnh cô bạn đang hí hửng khi cả đống thức ăn nước uống vừa được bày ra đầy bàn. Một cách tự nhiên cô quậy rồn rột và hút một hơi gần cạn ly rồi dắt chân lên ghế mà từ từ chén. Đây là quán quen của tụi nó từ năm lớp 10 mà chính xác hơn là cả lớp nó. Nhưng riêng hai bộ mặt đang ngồi tại đây thì quen đến nổi khỏi cần nhìn tới.
-2 sôcôla nha dì ba.
Nó ngước đầu lên nhìn thẳng về hướng phát ra giọng nói khi nảy. Một cô gái trong chiếc quần jean đen bó sát, áo sơ mi kẻ sọc đơn giản. Xinh xắn, đáng yêu. Một chàng trai từ đâu bước đến cũng quần jean và... sơ mi kẻ sọc hệt cô gái vui vẻ ngồi xuống cạnh. Đẹp trai, phong độ. Đó là cảm nhận chung của nó.
-Ê! Chi kìa!
Quỳnh vừa nhóm nhém đầy một họng vừa giương mặt lên nhìn nó.
-Ừm.
Nó đáp một từ gọn lỏn rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
-Bồ nó đó, đăng trên face quá trời luôn. Mà hai đứa đẹp đôi thiệt, thằng đó chạy SH luôn kìa.
Cô bạn nhiều chuyện vẫn huyên thuyên mà thúc vào vai nó. Nhiều lúc ngẫm nghĩ thật tội cho cái miệng của cái đứa đang ngồi trước mặt dường như chẳng bao giờ ngừng hoạt động, hết ăn rồi nói đến la rồi hát, thậm chí có lần còn tự nói trong mơ. Với nó, phải chi bớt nói lại một chút thì hay biết mấy.
-Ừm.
Lại là những từ gọn lỏn và vô nghĩa. Quỳnh nguýt dài tự ca thán bản thân sao bản thân lại có một đứa bạn chán ngắt đến vậy. Nhưng cũng phải chấp nhận đó là số phận và dẫu sao cô không phải tốn một xu nào mỗi khi đi cùng nó. "Đại gia khỉ”-Quỳnh từng nói nó như thế. Thật buồn cười.
Nó vẫn cặm cụi từ tốn mà ăn trong im lặng, thường ngày nó cũng không phải là đứa sôi nổi nên cái trầm mặc của nó vốn như là một thói quen trong mắt mọi người. Nó nhìn Chi nhỏ đang vui vẻ bên bạn trai của mình. Nụ cười có đôi phần ngây ngô trẻ dại đã không ít lần làm nó lỗi mất một nhịp con tim. Nó vẫn không quên cái ngày đầu tiên bước vào cấp ba chạm mặt Chi ngay tại cổng trường.
-"Xin lổi”
Nó quay lưng đi để lại cái ấn tượng không mấy tốt đẹp cho cô bạn về bộ mặt lạnh lùng và có chút lầm lì khó ưa khi lỡ va vào Chi. Rồi đến buổi sinh hoạt đầu năm, thật là có chút ngạc nhiên khi nó và Chi học chung một lớp. Nó ngồi bàn cuối. Chi ngồi trên nó một bàn. Là cô sắp. Khá trùng hợp.
-"Xin lỗi”
Lần này là Chi khi nhỏ vô ý làm rơi quyển sách trên bàn nó. Không nói gì gương mặt lạnh tanh nó nhận lại quyển sách từ tay người đối diện. Một chút bỡ ngỡ và khó chịu trong đáy mắt Chi. Nó nhìn thấy. Và đó cũng là câu nói nói đầu tiên của nhỏ với nó sau một tháng trời nhập học.
-"Ấy ơi, lên Chi chở!”
Nó gấp gáp xuống xe buýt đi mà như chạy hướng về trường. Ngày hôm đó tiết đầu là Toán giáo viên phụ trách lại là "bóng ma học đường” trong toàn bộ suy nghĩ của bọn học sinh. Kể cả nó. Vậy mà nó lại đi trể. Thật tệ. Rồi từ đâu Chi bỗng tấp xe trước mặt với nụ cười duyên, ngập ngừng giây lát nó cũng bước lên xe.
-"Cảm ơn”
Nó đi trước và cảm thấy không phải khi bỏ nhỏ đi sau mặc dù cả hai đều trể. Nhưng ...”cảm ơn” nó đã để lại rồi. Lần thứ hai, Chi và nó.
-"Rồi, bay xuống đi!”
Nó bất giác hạ người gọn lỏn xuống mặt đường sau câu nói của Chi. Đến thời điểm này nó và Chi đã có thể xem là bạn, một tình bạn nở khá muộn của hai đứa. Nó trèo lên xe cho Chi chở ra trạm xe buýt, Chi nói đùa mà nó tưởng thật. Thế là phóng. Để rồi...”Rầm”... đo ván giữa đường. Xấu hổ chết đi được.
-"Có sao không?”
Chi quay ra sau cùng với nụ cười ngây ngô làm nó không sao nổi cáo. Nó cười lắc đầu mà nghe xương cứ từng khúc rôm rốp giòn tan.
Và kể từ những lần sau đó một điều gì khác lạ cứ dần dần trổi dậy trong tim, Âm ỉ , dai dẳng, nhưng không sao xác định. Chỉ biết rằng mỗi ngày nó luôn có gì đó để đợi, có chuyện gì đó để mong và có thứ gì đó để chờ. Bệnh! Nó đã từng nghĩ như thế khi mỗi lần đi cạnh Chi và bất giác con tim hư hỏng cứ đập loạn xạ vì cô bạn cứ vô tư nắm lấy tay nó. Chưa bao giờ nó thấy mình thật sự hào hứng trông mong những buổi sáng đi đến trường trên chiếc xe buýt chật chội vì phải chen lấn. Cái đứa luôn xướng tên đầu bảng trong trong danh sách đen của thầy giám thị và bọn sao đỏ chính là nó. Vậy mà chẳng hiểu sao một sáng thức dậy nó lại lững thững vác cặp vào lớp thật sớm ngồi tự kỉ tại bàn chờ gì đó mà nó cũng không biết. Và cũng lạ thay những ngày ấy mưa thật nhiều.
Nó đã từng thắc mắc rằng tại sao khi đứng trước Chi nó biến thành con người khác. Cái bộ mặt vô cảm đôi lúc tự soi gương cũng làm nó phát chán giờ đã biến đâu mất, thay vào... một đứa hài hước , nhoi nhoi thậm chí là điên khùng chỉ để muốn ngắm mãi nụ cười ngây ngô ấy. Nó sẵn sàng bỏ đi cái tôi cao ngất thường ngày cũng chỉ để nằm chờ dài cổ một tin nhắn từ Chi và rồi vui mừng kì lạ khi được hồi âm , mặc dù chỉ một chữ "ừm” tẻ nhạt. Lúc đó nó mới thật sự ghét cái giọng điệu gọn lỏn của mình thường ngày, cũng "ừm” như một thói quen và bây giờ nó ghét kinh khủng.
Nó chẳng thèm quan tâm khi Quỳnh cứ huyên thuyên bên tai về anh chàng hotboy nao đó trên mạng lại nhà giàu và kết thúc câu chuyện...”thằng đó là bạn trai của Chi”. Nó hụt hẫng. Không hiểu vì sao.
-"Ê hôm qua vào siêu thị gặp Chi với bạn trai nó , hai đứa tình cảm ghê!”
Quỳnh vô tình như là kẻ báo tin công cộng nhưng chỉ cứ lảm nhảm về những vấn đề khọng đâu. Nó nghe. Bất chợt nổi buồn từ đâu ùa về dâng ngập lối. Lại không hiểu vì sao.
Buổi cắm trại vừa rồi cả trường vui kinh khủng, đứa nào cũng hớn hở tinh nhgịch chọc phá lẫn nhau hết trò này đến trào khác. Nó tự kỉ, tách mình riêng ra một góc ngồi lặng thầm với những giai điệu nhẹ nhàng cùng chiếc tai phone quen thuộc.
Một góc riêng thế giới của nó lại có hình ảnh Chi bước qua. Ngây ngô nhận ra rằng Chi dường như đã vô tình dành một vị trí không nhỏ trong tim nó. Nụ cười chưa được hé mở thì lền nhanh chóng dập tắt. Chàng trai đó ... nắm lấy ta Chi... cả hai đang vui vẻ. Nó nhìn về một hướng tìm kiếm thế giới riêng thuộc về mình, bất giác khẽ cười một nụ cười vô nghĩa.
-"Chắc Chi sẽ sang Úc.”
-"Không thi Đại học sao?”
-"Ba mẹ cho Chi du học.”
-"Đi một mình?”
"Không. Với anh.”
Nó im lặng. Ân thầm đứng tại cổng trường cùng Chi khi nhỏ chờ bạn trai đến rước. Chi bước lên xe vòng tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy Anh, nó nhìn theo đến khi họ khuất dần . Tim nhói lên một nhịp.
Nó vẫn lang thang cùng Chi vào những buổi chiều tan học, lòng nó hân hoan khi có được nhưng khoảnh khắc như thế này cùng với Chi. Nhỏ không còn đi xe máy. Chỉ là sau lần đi học thêm về muộn ngang khu đường vắng bị bọn côn đồ chặn lối và định giở trò, ba mẹ không cho Chi tự lái xe đi học nữa mà giao phó nhiệm vụ cao cả đó cho Anh.
Nó còn nhớ cô bạn đã khóc thật nhiều như thế nào trong nỗi sợ hãi và mừng rở ôm chầm lấy nó khi nó vừa kịp chạy đến. Một cảm giác hạnh phúc thật lạ chợt ùa đến. Nó đã bảo vệ Chi. Vết sẹo nhỏ trên vai vẫn còn in hằng lại trong lúc xô xác với bọn côn đồ. Hôm đó là 25/12 nó đã xăm con số này lên vai mình... ngay vết sẹo chỉ muốn ghi nhớ thật kỉ ngày hôm đó vòng tay Chi đã ôm chặt lấy nó., khóc trên vai nó. Và dĩ nhiên Chi không biết.
-"Tình cờ thôi!”
Nó buông lỏng câu nói khi Chi thắc mắc tại sao nó đến kịp lúc cứu mình như vậy. Chi cười bước vào nhà và vẫn không quên cảm ơn nó. Nó hít một hơi thật sâu rồi vòng xe đi chầm chậm, giờ nó mới biết mình có tài nói xạo hay kinh khủng. Nó luôn đi theo Chi, phía sau lưng vào những buổi học thêm tối. Chỉ khi thấy nhỏ an oàn khuất sau cánh cổng nó mới yên tâm lặng lẽ trở về nhà mình. Nhà nó và Chi ngược chiều nhau, vậy mà nó... Mà sao cũng được chỉ cần thấy bản thân không làm điều gì sai trái thì nó làm. Chỉ cần biết thế thôi.
Chi lại bước lên xe vòng tay nhỏ nhắn lại ôm chặt lấy Anh và chỉ còn một mình nó. Khâu lại những chuỗi ngày, những khoảnh khắc kèm theo là một mớ bòng bong cảm xúc mà trước giờ nó không sao lí giải. Một nụ cười tẻ nhạt chua xot vẻ trên môi nó. Ngờ nghệch nhận ra rằng...
Nó. Chi. Hai người con gái. Và nó đã yêu.
Trở về hiện thực , chiếc bàn khi nảy luôn giòn tan nụ cười ngây ngô cùng hình ảnh của một cặp tình nhân ngọt ngào hạnh phúc đã trống trải. Chi và Anh đã đi. Họ bước lên xe dạo phố hay nói đúng hơn là hẹn hò như bao cặp tình nhân khác. Quỳnh cũng đã có người đưa đón, vẫn chỉ nó luôn là người ở lại sau cùng, một mình nó.
Một chút gì đó giận dỗi khi Chi không hề hay biết sự có mặt của nó để rồi nhỏ cứ vô tình bước đi.Và nó tự hỏi rằng có phải nó quá bé nhỏ đến múc vô hình trong mắt Chi, hay Anh- một chàng trai với hình ảnh quá lớn lao không cho phép ai bước vào tầm nhìn người con gái của Anh. Và nó biết nó thật sự bé nhỏ. Vậy thì sao nó có thể giận dổi chứ. Không thể...đơn giản...Nó và Chi không là gì của nhau. Hôm nay nó nghĩ học chỉ là một cảm xúc khùng điên nào đó đã lướt qua đầu nó. Bổng dưng thèm thuồng một chút quan tâm từ ai đó, bất chợt muốn thử vắng mặt trong giây lát để xem mình có là gì quan trọng của ai không. Cuối cùng cũng chỉ là tự cứa vào tim mình một vết xướt. Chờ đợi trông ngóng vào chiếc điện thoại sẽ reo hồi chuông tin nhắn, sau đó là dòng chữ”sao nghĩ học?” của một cái tên mang nhiều yêu thương. Nhưng thật tệ, chiếc điện thoại cứ im lặng một cách đến vô tình. Nó buồn, cảm thấy đời nhạt nhẽo.
Chi và Anh cãi nhau, nhỏ khóc thật nhiều. Nó không ngại đạp xe quanh thành phố từ chiều đến giờ chỉ để chở nhỏ đi hóng mát. Chi ngồi sau, im lặng, khóe mi vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt. Nó cũng không nói gì chỉ chầm chậm hết đường này sang đường khác. "Đói không, khát không...”cứ cách vài phút là nó lại hỏi nhưng Chi chỉ lắc đầu với vẻ mặt buồn rười rượi. Nó thầm trách Anh tại sao lai để người con gái nó thích à không nó yêu phải đau lòng như thế chứ. Nếu Anh thật sự đem được nụ cười cho nhỏ thì đừng để nhỏ phải rơi nước mắt vì anh. Này Anh...! Một chàng trai thực thụ...Anh thật tệ.
Nhưng nó lại cảm thấy có chút gì đó vui vui như một niềm an ủi Chi dành riêng cho nó. Nhỏ đang ở bên nó. Có những lúc như thế này nó mới biết nó quan trọng với Chi . Một người không nên thiếu trong cuộc sống của nhỏ.Nếu Anh là người bên Chi lúc vui cười thì nó người lau nước mắt cho Chi mỗi khi nhỏ buồn nhỏ khóc. Ông trời không phải lúc nào cũng toàn là nắng mà thỉnh thoảng cũng sẽ có vài cơn mưa bất chợt nhưng lại làm nó ấm lòng hơn.
-"Cảm ơn Di, mai rảnh không?”
-"Rảnh!”
-"Mai nhờ Di sang chở Chi đi chọn quà sinh nhật cho mẹ Chi nha?”
-"Ừm.”
Nó lòng vui khôn xiết nhưng gương mặc vẫn lạnh tanh vô cảm. Nó muốn nhảy cẩng lên như đứa trẻ được quà nhưng nó nghĩ Chi sẽ nhìn nó như thế nào trong bộ dạng khùng điên đó. Chi bước vào nhà, nó vòng xe đi môi mĩm cười hết cỡ.
Nó thong thả cho chiếc xe đạp rẻ vào một con phố quen thuộc. Buổi chiều hôm nay thật đẹp, gió nhè nhẹ luồn qua khe tóc vi vu như đang ngân nga bên tai giai điệu của một bài tình ca hạnh phúc. Chưa bao giờ nó thấy lòng mình rộn ràng như thế này. Vui vui. Thật là khó tả. Bất giác nó phát hiện ra rằng nắng chiều hôm nay thật lạ, cả một màu vàng ươm dịu nhạt trùm cả không gian. Một buổi chiều vàng. Yêu chết đi được.Thượng đế đang ưu ái cho nó chăng?Thả hồn đi đâu khi nghĩ đến giây phút Chi ngồi phía sau lưng nó cùng nó lang thang khắp phố trong khung cảnh vô cùng lãng mạng với chiều vàng, với cánh bằng lăng tím bay trong gió. Còn gì sung sướng bằng cho nó nhỉ? Nó cười. Chân dùng lực mạnh guồng vòng xe quay nhanh.
Trước mặt nó là một chàng trai đang ôm chầm lấy một người con gái. Một nụ hôn ngọt ngào.... họ..... đã trao cho nhau.
Anh và Chi.
Một thứ gì đó trong nó vừa rơi xuống. Vụn vỡ.
Người con gái của nó người con gái mà nó thầm yêu đang hạnh phúc trong vòng tay một chàng trai khác. Một người đàn ông thực thụ.
Nó đang ở gần đấy khoảng cách có thể được gọi là an toàn để nó có thể ẩn mình vào trong thế giới riêng của nó. Cái thế giới chỉ để toàn cất giấu những nổi đau thầm kín được nó gói ghém một cách vụn về mỗi khi nổi nhớ về Chi cứ dâng trào ngập lối.
Hai người con gái vốn dĩ là không thể, Nó biết. Nhưng sao vẫn ngu ngốc hy vọng về cái gì gọi là hạnh phúc. Mĩm cười ngây ngô khi vẽ ra khung cảnh nó và Chi nắm tay nhau thật chặt cùng bước về cuối con đường rồi thậm chí một ngôi nhà xinh.Nó điên, điên thật rồi. Nhưng dẫu sao mơ mộng bao nhiêu thì cái đứa khờ khạo nhút nhát trong tình yêu như nó vẫn chẳng dám hé môi về tình cảm đơn phương này dù chỉ nửa lời. Làm sao có thể! Rồi Chi sẽ xa lánh nó, cả cái xã hội này sẽ quay lưng với nó cho nó là bệnh hoạn khác người. Nhưng....tội tình gì chăng khi tình yêu của bọn chúng nó là xuất phát từ tận đáy lòng thêm vào một chút chân thành giản dị và không pha màu giả dối.
Nó bất lực vì sự bất công quá lớn, sự khác biệt với tình yêu mà người ta cho là đúng là lẽ phải và cũng bất lực vì không thể vượt qua được chính bản thân mình. Đã mệt mỏi nhiều rồi, đã đau khổ không ít. Nó muốn buông tay. Càng ôm chặt sao càng đau đến thế? Nhưng nó ơi ,không dễ gì để buông , nó bổng căm ghét chính bản thân mình. Nó không nghĩ bản thân có quá nhiều yêu thương và yêu thương một người nhiều đến thế. Vậy mà giờ đây đã ngập tràn từ bao giờ và đang vỡ òa trong tuyệt vọng.
Phía sau lưng...chỉ mãi là phía sau lưng luôn nhìn về một hướng tìm kiếm niềm vui từ nụ cười của ai đó. Có những câu chữ hãy nên cất giữ trong tim. Có những tình yêu hãy nên chôn chặt vào miền ký ức .
Nó lặng người môi nở nụ cười chua xót, buổi chiều tà lãng mạng thì ra là không dành cho nó. Rỗng tuếch. Đầu óc nó hoàn toàn rỗng tuếch. Lặng lẽ quay lưng đi, một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mi cũng âm thầm rơi xuống.
"Chi à! Giọt nước mắt này là dành riêng cho cậu.
Hạnh phúc nhé!
Người con gái tôi yêu”
THE END
Vote Điểm :12345