#4 | Tác giả : pascalirose - kenhtruyen.com
「 Ai Dục! Ngươi mau tới đi! Người ta chờ không được ──」
Nữ nhân ngồi trên người nam nhân không ngừng xoay thắt lưng.
「 Ngươi dâm đãng tiểu tao hóa này, thật sự là dâm đãng a ── Con của ngươi có phải cũng dâm đãng giống ngươi hay không?」
「 A! Ngươi thử nói xem??」
「 Ác ác ── Ngươi mùi vị dâm đãng như thế, con của ngươi nhất định giống ngươi không dâm cũng loạn a!」 Nam nhân ở trên người nữ nhân không ngừng đâm chọc
Con của ngươi nhất định cũng dâm đãng như ngươi……
Con của ngươi ở trên giường nhất định càng tao! Càng dâm đãng……
Tao hóa sinh ra đứa con nhất định càng dâm đãng……
Có mẹ này tất phải có con đó……
Trời sinh chính là bị người cưỡi……
Trời sinh chính là cái dâm đãng hóa ── dâm đãng hóa ──
Dâm đãng!!
「 Không!!!」 Lỡ kêu ra tiếng, đôi mắt nắm chặt của Lưu Yến từ trong giấc mộng đột nhiên mở bừng ra.
Ta…… Thật sự dâm đãng …… Sao??
Hai mắt vô thần đảo quanh, nhìn căn phòng hôn ám quen thuộc, cái gì cũng không có…… Lưu Yến bởi vì giấc mộng mà vẫn còn mờ mịt.
Đây là ở nhà……của nữ kia nhân nuôi ta, luôn mang nam nhân trở về nhà.
Từ nhỏ đến lớn…… mở mắt cũng đếm không xuể có bao nhiêu nam nhân từng vào phòng bà ấy, rồi mới… Nữ kia nhân luôn lớn tiếng rên rỉ không quan tâm còn một đứa trẻ như ta tồn tại trong ngôi nhà này.
Những nam nhân từng thượng qua nàng… Đều nói mình sẽ như nữ nhân kia, một thân dâm đãng, không có nam nhân là không chịu được.
Hơn nữa này nam nhân …… còn cười mà nhìn ta – nụ cười dâm dật. Tựa hồ còn muốn nói…『 Chờ hắn lớn lên, nhất định phải thượng hắn một lần 』.
Nữ nhân kia… Phải gọi là mẹ ── cũng giống mấy nam nhân này, luôn miệng nói ta nhất định cũng sẽ dâm dãng như nàng, sau này chỉ có thể dựa vào thân thể mà được nam nhân dưỡng.
Từ khi còn nhỏ… Ta còn tưởng rằng bọn họ là đang khen ngợi ta, chính là… càng lớn ta càng hiểu bọn họ là đang nhạo báng ta.
Nhạo báng ta…. lưu trong người dòng máu của nàng, là một tên trời sinh đã dâm đãng.
Nhưng mà… Mưa dầm thấm đất là một chuyện thật đáng sợ── Ta trong tiếng rên dâm loàn lớn tiếng của nữ nhân … sống nhờ vào nữ nhân bán thân cho nam nhân mà sống …… Hơn nữa còn không ngừng sống trong kỳ vọng trở thành một cái nam nhân dâm đãng.
Thế là…… Hiện tại ta quả thật thích bị nam nhân thượng, dâm đãng như vậy………
Thực thật đáng buồn… đúng không??
Mỗi khi nữ kia nhân còn ở bên ngoài đi chơi cùng đàn ông, trong phòng cũng chỉ còn một mình ta…… Liền giống như lúc này vắng vẻ lạnh lẽo.
Cho dù cuộn chặt người vào, cũng không có cảm giác ấm áp.
Thân thể này dâm đãng như vậy… Dâm đãng đến ngay cả bản thân cũng không thể khống chế.
Toàn thân xương cốt như bị đánh gãy, vừa chua xót vừa đau làm Lưu Yến chỉ có thể thong thả nhẹ nhàng cuộn chặt tứ chi lại, vừa động một chút lại vội vàng hít vào.
Bên tai cũng nghe không thấy tiếng động hai người đang dần dần tiến đến gần phòng của cậu.
「 Thao! Đều là ngươi kiên quyết muốn đi mua cái gì mà dược bôi hậu môn kia, hại ta bị nhân viên cửa hàng nhìn thành là một cặp với ngươi, ngươi đồ đáng chết .」
「 Liên quan gì tới ta! Ta làm sao biết được nhân viên kia lại nghĩ như vậy! Ta với ngươi là một cặp!? Trừ phi nam nhân thiên hạ có chết hết ta cũng không thèm đụng vào ngươi!! Huống chi còn bị ngươi thượng !!」
「 Lam Diễm ngươi!! Cẩn thận ta đập nát miệng của ngươi!!」
「 Làm sao! Mỗi lần nói bị ta nói đều định dùng quyền giải quyết sao? Đừng cho là ta vẫn như ngày xưa đánh không lại tiểu quỷ ngươi, cái loại đầu đất nhà ngươi!!」
「 Ngươi ── Bại tướng dưới tay, ta mới lười đánh nhau với ngươi, hiện tại ta chỉ muốn đi chiếu cố tiểu Yến nhà ta thôi.」
Cửa bị người đẩy ra, cánh cửa mở rộng hai thân ngươi đi vào, diện mạo tuấn mỹ phân không được cao thấp mặc đồng phục học sinh tiến vào.
「 Ai! Tiểu Yến hình như còn chưa tỉnh??」Nhan Nho diện mạo mang chút khí thế hung ác đi đến bên giường, xem xét nói.
「 Cơn sốt của em ấy lui rồi……」 Trực tiếp ngồi bên mép giường, Lam Diễm ôn nhu lấy mu bàn tay thử trên trán Lưu Yến vẫn còn đang mê man, xác định đã không còn nóng bỏng nữa mới thở dài nhẹ một hơi.
「 Nói vớ vẩn! Cái tên thầy thuốc Mông Cổ ngươi ở đấy mà khám!」 Lo lắng cho Lưu Yến đã thôi không còn thống khổ mà rên rỉ nữa, Nhan Nho đem vật trên tay ném lên trên bàn bên cạnh.
「 Ngươi có cách sai khiến một tên thầy thuốc Mông Cổ đến là đến bảo đi là đi cho ta xem!」 Trừng nhìn vẻ mặt tà đạo của Nhan Nho, Lam Diễm tức giận châm chọc.
「 Hừ! Ta ăn nó mới có thể làm việc được!」 Nhướn lông mày, Nhan Nho lơ đểnh nói,「 Dược ngươi cầm đi!! Sát cẩn thận cho ta!」
Hắn đem thuốc mỡ ném lên người Lam Diễm.
「 Không cần ngươi nói ── tiểu Yến??」 Lam Diễm gần với Lưu Yến nhất phát hiện có gì động động, nhìn xuống lông mi ngươi kia không an phận mà run run.「 Tiểu Yến, ngươi tỉnh rồi……」
「 Sao vậy?」 Nghe thấy Lam Diễm nói, Nhan Nho có chút nghi hoặc, đến bên giường ngồi xuống.
Lông mi dài mượt trên khuôn mặt tái nhợt ở gối đầu chậm rãi mà nhấc lên…… Rồi mới xuất hiện đôi con ngươi cùng tròng mắt đỏ hoe.
「 Ta… Không có việc gì ……」 Đôi mắt to tròn ngượng ngùng đảo một vòng trên khuôn mặt đang ngốc lăng của hai người kia
Vốn tính toán chờ bọn họ rời đi mới mở mắt, không nghĩ tới…… Vẫn là bị phát hiện .
「 Sao lại không có việc gì, phía dưới ngươi bị thương đấy!」 Lam Diễm vươn tay đêm Lưu Yến ở trên giường ôm vào lòng, nhưng động tác này lại khiến cho Nhan Nho chậm một bước bên cạnh bất mãn.
「 Uy! Ngươi… Ngươi có tư cách chạm vào tiểu Yến sao? Còn không phải ngươi hại hắn bị thương đến mức phát sốt sao !! Buông tay! Buông tay!」 Nhan Nho cố gắng muốn dời đi đôi tay trên ngươi Lưu Yến, nhưng lại lo cơ thể ngươi kia suy yếu không dám dùng lực quá lớn, khí thế bởi vậy yếu đi không ít.
「 Ồn quá đi! Thuốc mỡ lấy rồi ngươi thay tiểu Yến sát dược đi, công tác tốt này giao cho ngươi đấy, thế nào??」 Lam Diễm lại đem thuốc mỡ bên cạnh ném trở lại phía Nhan Nho, rồi mới nhẹ nhàng đem quần Lưu Yến cởi ra, lộ ra cánh mông khéo léo tròn trịa.
「 Ta… Ta không sao …… Không đau nữa rồi…」 Từ trên lòng ngực của Lam Diễm phát ra tiếng nói mỏng manh, thực chất là do thân dưới trần trụi khiến cho Lưu Yến ngượng ngùng mà đỏ bừng mặt.
Quan tâm như vậy, đã lâu… Đã lâu chưa từng được hưởng qua…
「 Hư ── ngoan một chút, không thoải mái thì cứ kêu lên, đương nhiên thoải mái cũng kêu lên đáng yêu khích lệ ta cũng được!」 Đem thuốc mỡ bóp ra trên ngón tay, Nhan Nho vừa nói cho ngươi kia thả lỏng vừa hướng đến giữa cánh mông kia, đến điểm có chút sưng đỏ ở giữa.
「 Ừ… Không cần……」
Ngón tay xông vào huyệt vừa thũng lại nóng, cảm giác ướt lạnh, làm cho Lưu Yến không khỏi hừ ngâm ra tiếng.
「 Đừng sợ! Giao cho chúng ta…… Ngươi yên tâm ngủ đi!」 Đỉnh đầu truyền đến một thanh âm làm ngươi khác yên lòng.
Lưu Yến tự nhiên thả lỏng thân thể.
Hiện giờ có hai người quan tâm thật lòng đến ta…… Thật là kỳ diệu a……
Căn phòng quang quẻ lạnh lẽo, ngôi nhà không hề ấm áp…… Bởi vì các ngươi, thế nhưng lại bắt đầu trở nên ấm áp hơn……
Làm cho người ta thật an tâm…… Thật thoải mái……
Chưa từng gặp qua loại buồn ngủ nồng đậm thế này…… Dễ dàng đánh úp ta.
———————————–
Ngồi ở trên giường, một bát cháo đã lạnh còn chưa ăn miếng nào đặt trên bàn bên cạnh.
Lưu Yến thỉnh thoảng chú ý đồng hồ báo thức trên tường chuyển động nhích từng chút từng chút một.
Bọn họ… hẳn là tan học rồi.
Nhanh tới đi.
Lơ đãng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ cùng thỏa mãn, Lưu Yến biết bản thân là đang chờ đợi hai người vẫn vì chăm sóc mình mà xuất hiện mấy ngày qua xuất hiện.
Một tuần đã qua…
Nửa người dưới bị thương, bị bọn họ cưỡng chế xin phép ở nhà tu dưỡng.
Vốn là không muốn cuối cùng lại thuận theo quyết định của bọn họ, chính là…… Không nghĩ tới, trong lúc này có chuyển biến không ai đoán trước được.
Bọn họ… đã xâm nhập vào cuộc sống vốn dĩ không có tình người của ta.
Bọn họ…… vì ta nghỉ phép mà ở lại ngôi nhà nhỏ này của ta, kiên nhẫn xử lý những chuyện sinh hoạt hàng ngày mà ta không thể làm được.
Ăn cơm… Rửa mặt chải đầu…… Thậm chí hai người còn cùng ta ngủ ở trên cùng một cái giường. Tuy rằng nhìn ra được bọn họ hoàn toàn không hợp nhau, nhưng lại có thể vì ta mà cố gắng hòa hợp.
Thân thể… Ngoài ý muốn khôi phục vô cùng nhanh, vốn không thích ăn cơm, lại bởi vì bọn họ bất đắc dĩ mà chịu ăn
Bọn họ…… Bởi vì có bọn họ, làm cho này ngôi nhà nguyên bản khiến ta chán ghét, dù có đi làm trai bao cũng không chịu trở về… ngôi nhà lạnh như băng ghê tởm này, xuất hiện loại ấm áp chưa từng có.
Mấy ngày ở cùng với bọn họ ở đây, chúng ta chỉ có đơn thuần đụng chạm một chút, hoàn toàn không hề phát sinh mấy chuyện trước đây chỉ phát sinh giữa ta và nam nhân.
Mà ta lại bắt đầu cảm thấy, dục vọng của cái thân thể dâm đãng này, khát vọng nam nhân xấu xí.
Có lẽ… Chính mình đã đặt quyết tâm, cứ theo an bài của bọn họ, cứ để họ có cái thân thể này đi……
Đúng vậy……
Thân thể dâm đãng này, cuối cùng cũng có chỗ dùng……
Cúi đầu, Lưu Yến nhàm chán ngoáy lên bát cháo nguội trong tay, trong lòng bởi vì bọn họ sắp đến mà vui mừng nhảy ngót .
Đinh ── đông ──
Tiếng chuông cửa cuối cùng cũng vang lên.
Cơ hồ gần như nhảy xuống giường, Lưu Yến khẩn cấp chạy tới mở cửa.
「 Diễm, Nho, các ngươi không phải còn ──」 Lời nói còn chưa dứt, Lưu Yến lại bởi vì những khuôn mặt hung ác xa lạ xuất hiện ở cửa mà ngốc lăng.
Diễm…… Nho……
「 Tránh ra! Tiểu quỷ, kêu cái đồ đê tiện kia ra đây, dám lừa tiền của lão tử còn chạy theo nam nhân, tiện phôi!! Mau gọi nó ra đây!!」 Nam nhân cầm đầu, hung ác mà rống lên.
#5 | Tác giả : pascalirose - kenhtruyen.com
Người đàn bà kia…… Lưu Yến phải mất một lúc mới đem được mấy lời của bọn họ xử lý xong, từ từ hoàn hồn, tuy đã biết chính mình sớm hay muộn cũng sẽ bị nữ kia nhân vứt bỏ, trong lòng vẫn là cảm thấy đau xót.
Khó trách…… Mấy ngày nay…… Diễm cùng Nho ở mấy ngày nay, đều không có gặp nàng về nhà, hơn nữa cũng không thấy nói mấy lời châm chọc mình dẫn nam nhân về nhà
Nguyên lai…… Bà không cần ta ……
Vẫn vứt lại ta, ở đây……
Tuyệt vọng…… tràn ngập trong Lưu Yến.
「 Uy! Ngươi phát ngốc cái gì!!! Không gọi mụ đi ra, thì mở cửa để bọn ta đi vào! Nhìn ngươi bộ dạng tao hóa thế này chắc chắn là con của mụ, mở cửa ra để ca ca bọn ta hảo hảo thương ngươi nha!! Hắc hắc!」 Nam tử cầm đầu thấy Lưu Yến chỉ mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, vết tích còn lưu lại ở hai chân lộ ra là không thể nghi ngờ, sắc tâm liền khởi.
Lưu Yến hoảng sợ trừng mắt nhìn những khuôn mặt ngoài cửa – một đám người dâm đãng, sợ hãi run rẩy hai chân, cũng không quay đầu lại chạy một mạch về trong phòng.
「 Uy! Mở cửa a!!」
Đóng kín cửa phòng, Lưu Yến kinh hoảng đẩy toàn bộ đồ đạc án lên cánh cửa phòng ngủ.
Lại nghe thấy ngoài phòng, thanh âm cửa sắt đang bị đạp phá, Lưu Yến hoảng sợ lui người vào góc phòng vẫn còn chút ánh sáng. Thời tiết mấy ngày này thật nóng… Nhưng hơi nóng cũng không thể nào sưởi ấm cái thân thể toàn mồ hôi lạnh của hắn.
Ngươi không cần ta …… Tại sao??
Ngay cả phải đi… Cũng không nói với ta một tiếng? Rốt cuộc… Ta có phải do ngươi sinh ra hay không? Thân thể dâm đãng này không phải cũng của ngươi ban cho sao??
Tại sao… Ngươi có thể không cần…… Ngươi có thể không quan tâm??
Có phải hay không…… Ta vốn không nên sống ở trên đời này??
Lúc này…… Lưu Yến rốt cuộc nhịn không được nước mắt, bắt đầu một giọt lại một giọt chảy xuống….
Thân mình vô pháp thừa nhận thống khổ, liên tiếp run rẩy.
Rồi mới… nghe thấy thanh âm cánh cửa sắt ngoài phòng rốt cuộc bị đánh sập, một đám người bắt đầu tấn công vào cánh cửa phòng ngủ…… Bắt đầu đập không ngừng vào cánh cửa mỏng manh kia.
Đây là ngươi để lại cho ta?? Để cho ta bị một đám nam nhân lật đi lật lại… Làm công năng duy nhất của cái thân thể mà ngươi ban cho ta, có phải hay không??
Ta chưa bao giờ cảm thấy được cái thân thể này có cái gì tốt, ngươi biết không??
Khi ta lần đầu tiên bị nam nhân thượng… Thân thể hưng phấn mà không ngừng được, nhưng ta khóc thê thảm đến thế nào, ngươi biết không??
Ta thật hận cái thân thể ghê tởm này, tại sao ngươi lại cho ta cái thân thể như vậy…… Tại sao… Ngươi không yêu thương ta, mà là dùng thân thể ta… đi câu dẫn nam nhân, lừa tiền của nam nhân sao??
Ngươi không thương ta…… Tại sao??
Nước mắt, dính ướt cả khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Yến, cậu chậm rãi đứng lên……
Đôi chân thon dài trắng nõn bước lên trên thành ban công, nghênh diện ánh sáng rực rỡ… chiếu lên thân thể run rẩy không ngừng của cậu…
Đôi mắt tuyệt vọng vì ánh dương quá chói mắt liền nheo nheo lại…… Lại thấy trên đường có hình bóng của hai người mà cậu tưởng nhớ…
Nho… Diễm……
「 Đáng chết! Đều tại ngươi, mua thuốc cũng biết đường dấu đi, để cho thầy giáo nhìn thấy… Còn tha ta xuống cùng ngươi! Hiện tại toàn trường đã cho ta với ngươi là một đôi rồi, sôi nổi mà đặt chuyện!! Ngươi xem ngươi…… Thật đáng chết!!」 Lam Diễm cắn chặt răng căm tức mà nói.
「 Ai! Ngươi nghĩ rằng ngươi tốt đến thế sao? Huynh đệ đều hỏi ta… lúc nào mà lại đi câu dẫn đối thủ một mất một còn, giả làm đệ tử tốt đi quyến rũ sao!! Sách!! Ngươi này vương bát đản, ta có thượng heo mẹ cũng không muốn thượng ngươi!!」 Trả miếng cho hắn, Nhan Nho ngoan độc nói.
「 Ngươi!! Đồ vô lại nhà ngươi, ta chỉ cần có tiểu Yến là đủ rồi, ngươi cứ cùng với heo mẹ nhà ngươi mà vui vẻ đi! Ha ha!!」
「 Đừng có mà tự suy diễn, tiểu Yến là của ta!!」
「 Ngươi mơ mộng là ngươi a! Tiểu Yến quen biết ta trước, ngươi là người đến sau a!!」
「 Gặp quỷ à ! Ngươi nghĩ tiểu Yến với ngươi mà có quan hệ sao? Ta mới là ───」 Câu mới nói được một nửa, Nhan Nho không khỏi trừng to mắt, nhìn lên ban công của nhà tiểu Yến trên lầu… chạm vào mắt là một thân ảnh quen thuộc, kinh ngạc cấm thanh.
「 Uy! Ngươi sao vậy?? Nhìn thấy gì sao??」 Lam Diễm theo ánh mắt của gã nhìn lên, nhưng kinh ngạc đến mức không nói được gì.
Kia… Kia không phải tiểu Yến??
「 Oa, gì vậy! Tiểu Yến sao lại muốn đi tìm cái chết a?!」 Nhan Nho hoàn lại hồn từ trong kinh hách, nhanh chóng chạy băng băng đến bên dưới ban công của Yến gia, Lam Diễm đồng thời theo sát đằng sau gã.
「 Tiểu Yến! Ngươi xảy ra chuyện gì?? Đừng nghĩ quẩn a!! Có việc gì ta cũng giúp ngươi giải quyết, bằng không còn có cái tên đầu heo này mà! Đừng quên chúng ta nha!!」 Lam Diễm ngẩng đầu lớn tiếng gọi to, hy vọng lúc này Lưu Yến ở bên trên có thể nghe thấy.
「 Đúng vậy! Tiểu Yến, chúng ta lập tức đi lên, ngươi đừng xằng bậy a!! Ai ya ác!!」 Nhan Nho cũng kêu to lên thu hút sự chú ý của người trên ban công kia.
Bọn họ……
Hai mắt vô thần, bắt đầu có một chút ánh sáng.
Đúng vậy…… Ta còn có bọn họ mà??
Ngươi không cần ta….. Nhưng ta còn có bọn họ nha??
Ta quyết định… Trở thành của bọn họ, thế có được hay không??
Đôi môi phấn bạch, bỗng nhiên gợi lên một cái mỉm cười, hơn nữa ── cao thấp mà chuyển động mấp máy.
「 Uy! Tiểu Yến, có phải muốn nói cái gì với chúng ta không??」 Lam Diễm tinh mắt liền nhìn ra phản ứng của Lưu Yến.
「 A? Hình như là, chính là ── Uy! Tiểu Yến không nên nhảy!!」
Người trên ban công, đột nhiên nhảy xuống…… làm cho hai kẻ ở bên dưới căn bản đến thời gian chuẩn bị cũng không có
「 Uy! Tiếp hảo!! Nhanh tiếp tốt!!」
「 Bên phải! Ngươi bên phải một chút a!!」
「 A a a a!!」 Sau một hồi kích động hỗn loạn gào thét… là thanh âm thê thảm của hai nam nhân.
「 Chết tiệt đầu heo!! Ngươi nằm lên chân của ta rồi!!」
「 Con mẹ nó!! Ngươi còn không phải đè lên tay của ta sao! Còn nói cái gì!!」
Sau đó…… tiếng cười ngọt ngào lại một lần nữa vang lên.
「 Ngươi đã trở lại!!」
Vừa vào cửa, Lam Diễm liền thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều như được hồi sinh, khuôn mặt xinh đẹp của diễm nhân, thanh âm ngọt ngào cùng nụ cười mê hoặc.
「 Ác! Tiểu Yến…… Ta nhớ ngươi chết mất!!」 Ôm lấy người trong lòng, Lam Diễm đem đôi môi áp lên cái miệng nhỏ nhắn khiến cho hắn nhớ đến điên đảo kia, thỏa mãn khát vọng của cả ngày.
「 Ưm…… Chờ, chờ một chút.」 Thật vất vả đem cái miệng nhỏ nhắn của chính mình thoát ra khỏi đôi môi của sắc lang kia, Lưu Yến thở gấp gáp khôi phục khuôn mặt đỏ bừng kia:「 Ngươi trước tiên đi ăn cơm đã! Này…… Tối vẫn có thể làm tiếp mà.」
「 A ── hảo! Hảo! Ta đương nhiên phải làm… Thiệt nhiều thứ a!!」 Đưa tay trao cặp táp đi làm cho Lưu Yến, Lam Diễm tâm tình khoái trá thưởng thức không khí gia đình ấm áp.
Từ sau ngày đó tiếp được tiểu Yến nhảy lầu……
Hai người bọn họ liền đoán rằng tiểu Yến làm như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó…… Thế là, bọn họ trước tiên đem tiểu Yến vào khách sạn, cẩn thận hỏi han sự tình xong… Liền quyết định sẽ chăm lo cho cuộc sống tiểu Yến từ này về sau.
Hùn vốn mua một ngôi nhà cho tiểu Yến ở, hơn nữa cũng bắt đầu cuộc sống ba người ở chung.
Đến bây giờ…… đã là 5 năm .
Nhan Nho mở một quán bar, sinh ý không tồi còn phát triển mấy chi nhánh. Mà hắn trở thành quản lý phòng thiết kế sản phẩm của một công ty, còn tiểu Yến…… bởi vì từ nhỏ đã ở một mình, trở thành phu nhân kiêm quản gia của họ.
Buổi tối…… Hai người trước đây đều tranh nhau ai lên trước, đến bây giờ thì cùng nhau chia ra hưởng thân thể mê người của tiểu Yến.
Xem ra… Thật đúng là hai công một thụ rồi!!
Hừ! Bất quá…… Hôm nay con trư kia khuya mới trở về, hôm nay lại có thể một người độc hưởng tiểu Yến ha ha!!〔 ác ~~~ có trá ác! Ngươi làm sao biết hắn đến khuya này mới trở về! Ha ha……〕cái này là của tác giả, không liên quan ta nha J)
Nghĩ đến đây, Lam Diễm không khỏi cười ra tiếng, đi vào nhà ăn.
Cũng không bao lâu, hắn lại nghe thấy thanh âm không mong muốn nhất kia vang lên!
「 Ta đã về rồi!!」 Nhan Nho rất nhanh cỡi giầy, chạy vào nhà ăn, xem nhẹ Lam Diễm đang ngồi trên ghế mà trừng gã, tiến ngay đến bên Lưu Yến còn đang dọn cơm kia, tặng ngay một nụ hôn nóng bỏng.
「 Uy! Uy!」 Nhìn không được gã cùng tiểu Yến hôn đến chướng mắt , Lam Diễm ra tay cứu tiểu Yến ra,「 Đầu heo! Ngươi không phải đến khuya mới về sao!!」
Đáng chết! Đêm hoàn hảo của ta lại phải chia với gã rồi!!
「 Ai…. Cái này phải trách ta có một đám hảo huynh đệ a, giúp ta xử lý chuyện trong quán, thật sự là làm ta cảm động……」 Nhan Nho cảm động giả vờ làm ra hành động lau mắt.
「 Ghê tởm! Sớm biết đã chẳng gọi cho ngươi!!」 Ngoan trừng nhìn nam nhân đang tự nhiên ngồi xuống đối diện mình, Lam Diễm không dấu diếm nói ra lời trong lòng.
「 Hắc hắc! Ta sẽ không cho ngươi độc quyền độc chiếm tiểu Yến a!」 Nhan Nho khoái hoạt cười trộm không ngừng, nhận lấy bát cơm tiểu Yến đưa cho.
Con lợn chết tiệt,「 Mỗi ngày đều phải nhìn ngươi ra vào trong người tiểu Yến. Thật sự bẩn mắt ta」 Lam Diễm thông minh xuống tay đúng chỗ người kia để ý nhất
「 A! Ngươi cũng không trần truồng chắc, cũng không phải chỉ có ngươi chịu bẩn mắt a!!」 Nhan Nho khịt mũi lầm bầm nói.
「 Khụ! Hai ngươi có thể vừa dùng cơm mà nói mấy loại chuyện này sao?」 Lưu Yến thấy câu chuyện dừng không được, liền nói vào một câu
Trên thực tế… cũng chỉ có ta có thể khiến cho hai nam nhân vốn nhìn nhau đầy hằn thù bao nhiêu năm này ở chung dưới một mái nhà, tự động đình chỉ ác ngôn ác ngữ với đối phương.
「 Thiệt là… Đã lâu như thế rồi… Còn thích cãi nhau như thế. Có đôi khi… Ta thật muốn thu hồi lời ta nói lúc ấy.」 Không biết là thật sự ai thán hay là muốn dọa bọn họ , Lưu Yến lộ ra một bộ dáng hối hận.
Nghe thấy Lưu Yến nói xong, hai người không khỏi xoay lại
「 Muốn nghe lại không??」 Lưu Yến đối với hai nam nhân bên cạnh đột nhiên biến thành bộ dáng chó con, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hai người không hẹn mà cùng gật gật đầu, đến khi phát hiện đối phương cũng có hành động y như mình, lại đồng thời xuất hiện phản ứng, lập tức lại ngoan trừng mà nhìn nhau.
「 A! Ăn xong sẽ nói với các ngươi!!」 Mang theo nụ cười hạnh phúc, Lưu Yến đứng dậy đi đến bên bếp lấy thêm canh nóng.
Bên tai vang lên tiếng hai đôi đũa bắt đầu giao chiến, lại là một nét cười ngọt ngào thoáng qua.
Nhớ tới lời mình nói trước khi nhảy xuống, Lưu Yến cảm thấy…… Thật sự không phải là một quyết định sai lầm.
『 Thân thể dâm đãng này của ta, cho các ngươi ───』
========== Hoàn========
Vote Điểm :12345