»  
»  
16:32, 26/06/2019

✿ Người Đăng: chithichanchay

1.026 Lượt Xem 40 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Cha Là Đồ Lưu Manh

Cô là cô nhi, cô không có tên, không có gia đình, không có nhà cửa. Nhưng cô có cha nuôi.
Cha đặt tên cho cô là Phương Tịch. Cô hỏi sao cha không lấy họ theo cha. Cha chỉ sủng nịch bảo lớn rồi cô sẽ biết.
Một ngày cô phát hiện bên cạnh cha xuất hiện một người phụ nữ lạ, bà ta muốn quyến rũ cha...
Cô không cam lòng, cha là của cô, lý gì cô phải chia sẻ cho bà ta? 
Phút giây đó cô nhận ra mình đã yêu mất rồi... Yêu người đàn ông mà cô đã gọi là cha trong suốt 10 năm qua...
~~~Tiến vào nội dung truyện nha!!!
Phương Tịch ngẩng đầu nhìn người đàn bà trước mắt, lòng quặn đau... Người đàn bà này đã xuất hiện trong nhà hơn một tháng nay, lúc nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt cha.
Cô biết bà ta là đối tác làm ăn của cha, là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Cao gia. Cái gì mà đối tác làm ăn chứ? Rõ ràng là muốn đến bàn chuyện làm thông gia kia mà!
Cha nhận cô năm 18 tuổi, lúc đó cô đã 8 tuổi. Sau mười năm, cha vẫn chưa có lấy một người phụ nữ bên cạnh. Trong tâm khảm của cô, cha chính là một vị thần cao lãnh cấm dục. Cô làm sao cam tâm để một người bình thường như bà ta vấy bẩn cha cô chứ?
Chỉ là nhìn dáng vẻ bà ta không cần hỏi cũng biết ả muốn câu dẫn cha...
Cô nhịn người đàn bà này hơn một tháng rồi, giờ tuyệt đối không nhịn nữa. Hừ, bà ta muốn câu cha đi thì phải hỏi xem cô có đồng ý hay không đã...
" Dì Cao, chuyện hợp đồng cha con đã nói không đồng ý rồi, sao dì cứ thích đến nhà con gây phiền phức thế?" Phượng Tịch không muốn quanh co dài dòng liền đi vào chủ đề chính, trực tiếp chỉ mũi mắng.
Cao Lan Ngọc hơi sửng sốt, một tháng này bà ta biết con bé này rất lễ phép, bà ta nhiều lần dụ dỗ, có khi còn đe doạ nhưng nó không để tâm, chỉ coi bà là không khí. Bà cực kì ghét con nhỏ này nhưng thấy nó không có cản trở gì đến mình nên mới không ra tay. Bà còn định đợi tới khi nào thành công kết hôn với Lục Đình mới đuổi cổ nó ra khỏi nhà...
Bà ta cắn chặt răng. Ả chỉ mới có 24 tuổi, lại bị gọi là dì... Chỉ là hiện tại ả không thể xích mích với nó. Hừ, nhóc con miệng còn hôi sữa, mi đợi đó...
" Đâu có, chị chỉ muốn quan tâm cha em một chút thôi, chứ đâu muốn gây phiền phức gì." Ả kiên trì nói, thuận tiện còn đổi luôn thành "chị".
Phương Tịch buồn nôn với cái dáng vẻ nhu thuận của ả, hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:" Không cần dì phí tâm lo, con là người trong nhà lo cho cha là được rồi. Không phiền dì mệt nhọc..."
Cô đặt biệt nhấn mạnh ba chữ người trong nhà.
" Dì chỉ là..." Ả cứng miệng không nói gì được. Toàn bộ kế hoạch đã làm xong chỉ thiếu một bước nữa là đã hoàn thành rồi...
Bỗng ả nghe thấy có tiếng chuông cửa, bà ta nhịn không được nói:" Dì vào bếp làm vài món."
Phương Tịch ngửi thấy có mùi âm mưu nhưng không nghĩ nhiều, chỉ hơi đề phòng một chút mà thôi.
Cao Lan Ngọc nhìn tấm lưng xinh đẹp của Phương Tịch âm thầm cắn răng, khuôn mặt dữ tợn. Hừ, mày đợi đó cho bà, qua ngày hôm nay để xem mày còn nghênh ngáo được nữa hay không...
Không biết từ lúc nào bên cạnh bà ta đã có một người hầu gái. Cô ta đang bê một chai rượu vang đỏ.
Cao Linh Ngọc nghé bên tai cô ta hỏi:" Tất cả đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
Người hầu gái cung kính thấp giọng nói:"Thưa Cao tiểu thư! Đã chuẩn bị xong rồi ạ... Rượu tôi đã bỏ thuốc vào..." Cô ta ngước mặt tham lam nói:" Còn về phần công lao mà tiểu thư nói..."
Ánh mắt Cao Linh Ngọc loé lên một tia khinh thường, ém giọng nói:" Chỉ cần làm tốt việc, tiền tự nhiên không thiếu... Chỉ là nếu xảy ra sơ suất..."
" Tiểu thư yên tâm, mọi thứ đều ở trong tầm tay." Người hầu vội bảo đảm.
" Vậy thì tốt!"
Nói xong cô ta lấy chai rượu từ tay người hầu xoay người bước vào phòng Lục Đình. Rượu đã bỏ thuốc... chỉ còn thiếu một cơ hội nữa mà thôi.
Phương Tịch đi thẳng ra cửa thì thấy một người đàn ông mặc đồng phục công nhân nói đến đây làm dịch vụ dọn vườn. Cô cảm thấy hơi nghi ngờ, cẩn thận hỏi:" Xin lỗi, anh có đến nhầm địa chỉ không?" Nhà cô có sẵn người hầu làm vườn, vốn không cần thuê dịch vụ.
Người đàn ông nghe thấy giọng nói ngọt ngào thì sửng sốt. Chỉ giọng đã hay như vậy, không biết người thực còn đẹp đến cỡ nào?
Hắn chắc chắn nói:" Thưa tiểu thư, tôi đến đúng mà... không nhầm được đâu."
Phương Tịch càng thêm nghi ngờ nhưng vẫn mở cửa ra cho người đàn ông vào.
Sau cánh cửa, thiếu nữ 18 sở hữu ngũ quan đẹp như tranh vẽ làm lòng người rung động. Cộng thêm khí chất sạch sẽ lại thanh nhã cao quý khiến người khác phải ngước nhìn.
Đẹp đến nỗi khiến hắn như nghẹt thở.
" Anh vào đi."
Phương Tịch nói chuyện khiến hắn bừng tỉnh
" Xin lỗi làm phiền rồi."
" Không có gì." Cô lãnh đạm đáp.
Phương Tịch chỉ kịp đưa hắn đến sân vườn thì nghe từ biệt thự phát ra một tiếng choang.
Cô hoảng hốt trừng mắt nơi phát ra tiếng động.
Là thư phòng của cha...
Cô nhanh chân chạy vào nhà. Nhưng cửa chính không biết khi nào đã bị đóng lại.
Cao Linh Ngọc chết tiệt, bà dám động vào cha tôi một sợi tóc, tôi cũng không để bà sống yên đâu!!!
Cô loay hoay mãi một lúc mới tìm được một cái thang. Thang không đủ dài nên cô chỉ còn cách bắc lên cây để nhảy qua.
Phương Tịch không cẩn thận trượt chân, nhưng đã nhanh nhẹn bắt lấy lan can. Trọng lượng cơ thể làm đôi bàn tay nhỏ bé của cô đau đớn...
Cô lấy hết sức trèo qua ban công. Cô tức giận nhìn cảnh tượng bên trong.
Người đàn bà chết tiệt đó đang trèo lên cơ thể của cha cô, khuôn mặt nhiễm hồng quyến rũ cười. Trên mặt đất là chiếc áo sơ mi của cha và ly rượu bị vỡ. Vì đứng ngược lại với Lục Đình nên cô không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Cao Linh Ngọc nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Phương Tịch khuôn mặt đỏ như máu tiến tới tát vào mặt bà ta một cái.
Không đợi cô nói, Lục Đình đã giận dữ gầm một tiếng:" Cút!"
Thân mình Phương Tịch run lên. Là cha kêu cô cút đi phải không...
Cao Linh Ngọc nghe thế thì mỉm cười đắc ý.
Nhưng ngay một giây sau liền nghe hắn nói...
" Cao Linh Ngọc, cô cút ngay cho tôi!!!" Giọng nói hàm chứa một cơn thịnh nộ đáng sợ.
Sắc mặt bà ta thoáng chốc tái nhợt, không còn chút máu.
Sự sợ hãi trong lòng Phương Tịch cũng lui đi, thay vào đó là cơn giận ập đến.
Cô xách cả người Cao Linh Ngọc lên đánh ngất bà ta rồi ném ra khỏi cửa phòng. Xong xuôi liền gọi điện cho quản gia bảo ông ta nhốt Cao Linh Ngọc lại.
Phương Tịch vừa xoay người thì đã đối diện với một đôi con ngươi đỏ sậm xinh đẹp.
Cô hốt hoảng lui về sau, nhưng Lục Đình đã nhanh chặn cô vào cửa. Đôi môi bạc lạnh lẽo nhanh như chớp phủ lên môi cô.
" Ưm..."
Hắn như một con mãnh thú đói khát không ngừng tấn công, thành công cạy hàm răng Phương Tịch tiến sâu vào, đầu lưỡi linh hoạt như một con rắn cuốn lấy lưỡi cô, cố gắng hút hết hương mặt ở khoang miệng.
Thật ngọt...
Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi...
Qua một lúc lâu Lục Đình mới dừng lại, tiếc nuối rời cánh môi Phương Tịch. Cô như bắt được một tia sinh mạng há miệng thở dốc. Phát hiện hắn muốn hôn lần nữa liền chặn lại người hắn.
Bàn tay nhỏ bé cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn nóng khủng khiếp. Cô sửng sốt.
" Chờ một chút..."
" Cha à... loại chuyện này phải là hai bên tình nguyện..." Cô cúi thấp đầu nỉ non. Mặc dù cô rất tình nguyện nhưng cô sợ khi tỉnh dậy... hắn sẽ hối hận...
Lục Đình nhìn thân ảnh nhỏ bé trong lòng, ánh mắt lóe lên một tia điên cuồng. Có trời mới biết hắn có bao nhiêu khao khát cô gái này...
10 năm...
Hắn nhìn cô chậm rãi lớn lên 10 năm... Dùng kiên nhẫn cả đời để chờ cô trưởng thành... tiếp nhận hắn...
" Phương Tịch, tôi yêu em, tôi tình nguyện, vậy em có dám không?" Giọng nói của hắn như có ma lực, một lần lại một lần làm cô kinh ngạc...
Phương Tịch ngẩng đầu, hai mắt sửng sốt. Cách một lớp quần áo cô có thể cảm nhận trái tim hắn đang đập liên hồi. Tâm cô lúc này cũng hệt như con nai nhỏ đang chạy loạn.
Hắn hỏi cô có dám không...
Hắn nói hắn tình nguyện...
Hắn nói hắn yêu cô...
Cô đã từng mơ cảnh này rất nhiều lần rồi nhưng khi tỉnh dậy nó sẽ trở thành ác mộng...
Bởi vì mơ vốn không có thực...
Nhưng bây giờ thì sao?
Giấc mơ đó chân thực như vậy, cô không muốn thoát ra thì thế nào?
Phải! Đã trầm luân rồi thì chẳng muốn đi ra nữa, cô nghĩ cô cả đời này cũng chẳng cần ra nữa!
Không phải hắn cũng đã nói là hắn tình nguyện sao? Vậy thì hai bên tình nguyện, công tác vui vẻ. Cho dù có hối hận cũng muộn rồi!
Người đàn ông này đã định là của cô rồi!
Lục Đình nhìn ánh mắt phức tạp của cô gái. Lòng anh khẳng định.
Cho dù cô có chịu hay không thì từ phút giây hắn nhận cô 10 năm trước đã tuyên án chắc chắn rằng cả đời này cô đừng mong thoát khỏi hắn...
Phương Tịch... Em chỉ có thể là của tôi...
Bỗng nhiên, cô gái nhỏ chu mỏ lãi nhãi một câu rồi nhướng chân lên hôn hắn. Thấy cô chỉ dừng một chút, Lục Đình nhíu mày giữ gáy cô hôn thật sâu vào. Nụ hôn của cô có chút ngốc nghếch, còn chưa thuần thục chỉ biết gặm môi hắn.
Nhưng hắn không vội. Hắn cho cô thời gian học hỏi hắn... Vì cả đời này còn dài lắm...
" Ừm, em dám chứ. Anh cũng chỉ có thể là của em mà thôi." Cô đã nói như vậy.
Ừm... sau này em đừng hối hận.
Lại đưa đầu lưỡi điên cuồng quét trong miệng cô, những chỗ đi qua đều có một hương vị mật ngọt ngon đến khó tả. Bàn tay không an phận vén áo cô lên, khẽ vuốt ve từng lớp da thịt mịn màng.
" Ha.. ưm..." Cô ngứa ngáy rên rỉ. Bàn tay hắn rất nóng, chạm vào da thịt cô như đốt lửa lên đấy cảm giác giống hệt như có dòng điện chạy qua. Cô vươn tay ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ cắn trên cổ hắn lưu lại một vết hồng mờ ám.
Lục Đình hơi giật mình, tựa như không nghĩ cô sẽ to gan như vậy. Đến hắn cũng có chút không chịu được.
Thuốc của ả đàn bà kia rất ghê gớm...( Bộ không phải là ngươi ghê gớm à?!)
Hắn bế cô lên, nhẹ nhàng trấn an:" Chờ một chút, tôi liền cho em..."
Giọng nói hắn như có ma lực khiến cô bất giác gật đầu. Đến khi nghĩ lại mặt liền đỏ như máu... Cô ngại ngùng khẽ hừ hai tiếng.
"Ha ha"
Hắn đặt cô lên giường, lại cuối đầu hôn lên cánh môi đỏ kia. Bàn tay bắt đầu xé áo cô, xoa nắn hai bầu ngực.
Hắn hôn xuống cổ lại trườn qua rái tai cắn vài cái. Thân mình Phương Tịch run rẩy, khuôn mặt ửng hồng nhiễm đầy dục vọng. Bàn tay trắng nõn như ngọc vòng qua cổ hắn, ưỡn người lên. Mấy móng tay cũng cào lên trên lồng ngực hắn.
" ưm... a.. ngứa..."
Lục Đình tham lam mút lấy mút để bầu ngực đã vươn cao, đôi tay cũng không ngoan ngoãn mà xoa nắn chúng. Thân thể Phương Tịch mềm nhũn ra...
Không biết từ lúc nào cả hai người đã không còn một mảnh vải che thân...
" A..A chậm.. A ... Đình.. chậm chút" Phương Tịch há miệng thở dốc.
Bỗng ở phía dưới ngừng lại. Đầu óc cô lúc này đã mụ mị đâu còn phân rõ đông tây nam bắc nữa. Cô khó chịu vì ở dưới trống không, uốn éo người.
Bỗng có thứ gì đó ở dưới tiến vào mang thêm hơi thở nóng hổi.
" A..A"
Lục Đình tách đôi chân ngọc của cô ra, khẽ hôn lên vùng kín. Nhận ra phản ứng mạnh của cô, hắn phấn khích cho đầu lưỡi vào.
"Ưm.. A ..ha ha.. nhột.. ha ha nhột mà..." Cơn khoái sảng ập đến khiến cô run rẩy.
Hắn hút hết mật dịch chảy ra, lại trườn lên hôn môi cô. Tiểu đệ ở dưới cũng mãnh liệt cho vào.
Mùi tanh tưởi trong miệng làm cô khó chịu vô cùng. Nhưng đầu lưỡi kia lại không cho cô nôn ra thẳng đến phải nuốt sạch vào.
Hừ, đúng là tiểu yêu tinh... Hắn mắng trong lòng.
Một đêm này đúng là đại chiến 300 hiệp, thẳng đến cơ thể cô mỏi nhừ không động đậy gì được hắn mới tha cho.
Lục Đình ôm cô vào lòng ngủ, huyết mâu xinh đẹp dịu dàng nhìn cô gái nhỏ bị hắn đè dưới thân đến nỗi sắc mặt tiều tụy...
Thời gian còn dài.. Từ từ hắn không vội....
...
Sáng hôm sau, Phương Tịch đang ngủ liền có cảm giác dưới thân đang có vật gì to lớn tiến vào, một đôi tay không an phận sờ mó khắp người cô.
Cô trừng to mắt ra thì thấy một khuôn mặt yêu nghiệt.
Lục Đình?! Hắn làm gì ở đây?!
Cẩn thận hồi tưởng lại, đầu cô ong ong vài tiếng. Một loạt chuyện xảy ra tối qua thoáng xuất hiện trong đầu làm mặt cô đỏ bừng.
Cô ngủ với hắn rồi! Còn trải qua một đêm kích tình nữa...
Lục Đình buồn cười nhìn cô, định cúi xuống hôn. Phương Tịch thấy vậy liền vội lấy tay che miệng ý bảo chưa đánh răng.
Hắn nhếch môi cười:" Không sao tôi không ngại"
Cô trợn tròn mắt. Vô sỉ! Hắn không ngại nhưng cô ngại được không?!
Cuối cùng Lục Đình bất kể Phương Tịch kháng nghị thế nào đều không phản ứng, đè cô làm vài trận nữa.
Thẳng đến chiều...
Phương Tịch vô lực nằm trên giường, cả người đau âm ỉ. Bên cạnh cô người đàn ông tuấn mỹ đang nhắm mắt ngủ.
Cô nghiêng người nhìn hắn.
Lục Đình rất đẹp, ngũ quan như điêu khắc ra một dạng. Cái sóng mũi cao thẳng đầy bá khí, hàng lông mi dày... Cơ thể cường tráng hiện rõ tám khối cơ...
Bình thường hắn thể hiện ra đều là một kiểu nam thần cấm dục.
Sắc mặt cô đen lại. Dưới thân truyền lên đau đớn.
Cầm thú!
Quả nhiên không thể tin vào vẻ bề ngoài.
Lạnh lùng đến đâu... Đàn ông lên đến trên giường thì đều là một cái tánh tình!
Như cảm nhận có một đạo ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hắn, Lục Định chậm rãi mở mắt ra. Đối diện là một đôi con ngươi xanh xinh đẹp đang trừng mắt nhìn hắn.
Mắt to trừng mắt nhỏ. Bầu không khí lúc này quỷ dị lạ thường.
Bỗng nhiên sắc mặt Phương Tịch tái nhợt, cô đau đớn nhíu mày lại, hạ thân cô như bị hành hạ tan tác.
Lục Đình hoảng hốt giật mình, giọng khàn khàn lo lắng:" Sao vậy?"
Cô trừng mắt nhìn hắn.
Hắn còn có mặt mũi hỏi cô sao vậy? Cô ra nông nỗi này còn không phải do hắn?
" Còn không phải do anh?" Cô tức giận mắng.
Lục Đình lúc này như trẻ nhỏ làm sai chuyện nôn nóng nhìn cô. Hắn quên mất hôm qua là lần đầu tiên của cô.
" Sau này sẽ kiềm chế." Hắn bảo đảm.
Cô dở khóc dở cười nhìn hắn. Còn có sau này nữa sao? Còn nữa, hắn nói hắn sẽ kiềm chế? Có quỷ mới tin nha!
Nói xong hắn bế cô vào phòng tắm.
Lúc đầu Phương Tịch còn tức giận nhưng sau khi vào nhà tắm cô liền đắc ý trả đũa hắn. Không phải hắn muốn kiềm chế sao? Vậy cô cho hắn thỏa sức kiềm chế.
Nhìn vẻ mặt hắn ẩn nhẫn thận trọng tắm cho cô, cô liền thỏa mãn, khóe miệng hơi nhếch lên một bộ " Có giỏi thì anh đừng nhào tới!".
Lục Đình đen mặt, hơi thở nặng nề. Con nhóc này đúng là cái gì cũng dám làm.
Bộ cô không sợ lỡ làm hư tiểu đệ hắn rồi, sau này cô liền không có cách nào làm mẹ hay sao?
( Nam chính đại nhân lo xa thật!)
Tắm xong hắn lại bế cô lên giường bôi thuốc. Cả quá trình đều lõa thể khiến Phương Tịch không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ngượng chết đi được!
Lục Đình hài hước cười, thuận tiện ăn đậu hũ của cô mấy lần, nhưng hắn không dám làm quá trớn...
Sau ngày hôm đó, Lục Đình chính thức qua lại với Phương Tịch. Đêm nào cũng dày vò cô đến khi nào rã người mới thôi. Về phần Cao Linh Ngọc thì bị hắn đưa đến cục cảnh sát ở tù mọt xương.
Cao gia sợ hãi thế lực của hắn nên chỉ có thể âm thầm nén giận.
Một ngày kia Cao gia phá sản, Lục Đình và Phương Tịch thì vui vẻ đến cục dân chính. Lễ cưới của họ lớn đến nỗi khiến cả thế giới phải nhớ tên.
Sau này cô mới hiểu là hắn lấy họ khác lập sổ hộ khẩu khác cho cô là để thuận tiện cho việc đăng kí kết hôn. Lúc đó cô chỉ thầm mắng hắn cầm thú.
Hai người sau một đêm trở thành đôi tình nhân đẹp nhất lãng mạn nhất lục địa này...
Sau khi lấy nhau, Lục Đình liền lấy lí do tạo người vì tổ quốc hành sự khiến Phương Tịch không còn lí do nào để phản bác.
Thế giới rộng lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có hai người bọn họ đẻ con hay sao?
Chỉ là dù bất mãn thế nào Phương Tịch vẫn phải thuận theo hắn.
Ai bảo hắn là chồng cô làm gì? Đã làm vợ thì phải có nghĩa vụ với chồng!
( Đây là truyện ngắn đầu tiên mà Chỉ Thích Ăn Chay sáng tác. Tên nhân vật tương tự với bản truyện Chọc Tức Vợ Yêu Mua Một Tặng Một vì add là fan cuồng của truyện này.
Sau này add sẽ viết thêm nhiều truyện ngắn nữa, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ truyện của add nha!)


Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile