Bản
dịch khác: Em Mù Mới Yêu Anh Bùi Anh nữ minh tinh vô danh bề ngoài xinh
đẹp quyến rũ. Kì thực lại là một cô nàng bảo thủ ngay cả nụ hôn đầu còn
chưa chịu giao ra. Tống Nam Xuyên là một quý công tử bề ngoài ưu nhã
"không màng sắc dục". Kì thực là một người nếu một lời không hợp liền
hôn môi! Tình cảm! Điên cuồng! (Ý chỉ háo sắc =.=) Bùi
Anh:.................. Chỉ trách lúc trước mắt bị mù.
Chương 1: Bùi AnhĐầu xuân tháng ba.
Hoa đào nở bên đường phố phồn thịnh bị gió cuốn bay, cánh hoa hồng phấn
bay lả tả trong không trung cuốn thành những dòng xoáy, ung dung bay
vào sát đường cửa sổ một tòa nhà lầu, cùng với nắng sớm rơi vào chăn đệm
trong phòng. Trên drap trải giường điện thoại đột nhiên phát sáng, tiếng đàn vi-ô-lông du dương từ loa truyền ra. Bùi Anh đưa tay trái từ trong chăn ra, ở cạnh gối dò xét hai lần, mắt còn chưa mở mà đã nhận điện thoại: "Alo” Bên trong giọng nói của cô mang theo nồng đậm buồn ngủ, dường như một giây sau sẽ lại ngủ mất. "Bây giờ là mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ? Đừng quên buổi chiều có buổi chụp hình!” Giọng nói của Nhậm San San bén nhọn khiến Bùi Anh có chút thanh tĩnh, cô hàm hồ lầm bầm một tiếng, đáp: "Đã biết”
Cúp điện thoại xong, cô nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, vẫn
chưa tới chín giờ... Cô còn tưởng rằng mình đã ngủ thẳng đến mười hai
giờ rồi,cuộc điện thoại của Nhậm San San giống như đòi mạng buổi sáng
vậy. "Ai " duỗi lưng một cái, Bùi Anh lười biếng từ trên giường
ngồi dậy, một đầu tóc đen dài đến eo cứ như thác nước đổ choàng xuống. Mang dép rồi đi đến cạnh bàn, cô không có vội vã đi rửa mặt, mà trước tiên là bật máy tính, đăng nhập vào blog. Mới có 5 bình luận đầu, riêng 3 cái thôi, rất tốt, hôm nay cộng lại cũng sẽ không vượt qua số. Cô tâm trạng có chút tốt mở bình luận ra xem. "Kỷ Mạn nghe tên mà buồn nôn chết người!Đồ rác rưởi!”
"Tối thật ghét Kỷ Mạn loại con gái nhà giàu này, mắt bị lệch lạc không
coi ai ra gì, không phải có một người cha tốt sao, ở đâu ra cảm giác tự
cho mình là tốt thế? [ mỉm cười ] " "Ỷ vào bản thân có chút dáng dấp, hận không thể ở trước mặt nam chủ lột sạch sẽ. # Kỷ Mạn tổ kịch thiếu vải # " "Nhân vật Kỷ Mạn này cũng thật phiền, tôi thật không thích cô. [ tạm biệt ] " "Các người cũng thật buồn cười, nhân vật là nhân vật diễn viên là diễn viên, chán ghét Kỷ Mạn nhất định chạy đến đây mắng sao?
Bùi Bùi chân dài không cần quản , tôi là fan cuồng của cô, mặc kệ đi!”
Bùi Anh mắt to nháy hai cái, Kỷ Mạn là một nhân vật truyền hình cô đóng
năm ngoái, một nữ phụ độc ác có tiền. Mặc dù bộ phim này tiền vốn sản
xuất ít, nhưng vai diễn nam nữ chủ có thể xem làm cầu, bắt đầu đi vào
tầm mắt công chúng, mà Bùi Anh đã đăng kí blog này ba năm cũng chỉ có
mười mấy vạn theo dõi, cũng nghênh đón từ trước tới nay bình luận cùng
tin nhắn riêng cao như ngọn núi … mặc dù chín mươi chín phần trăm đều là
mắng cô , đều thể hiện rõ trên mặt. Nhưng mà Bùi Anh cũng không
để ý lắm họ nói gì, hơn nữa sau khi phim truyền hình kết thúc, người
mắng cô đã giảm đi, hôm nay mới có thêm 5 bình luận, trong đó còn có 1
cái nói giúp cô. Cô nhếch khóe miệng cười hai tiếng, chạy tới phòng tắm rửa mặt .
Phòng này rất nhỏ chưa đến 30 m2, một phòng ngủ một phòng khách, thuê
đấy . Mặc dù diện tích không lớn, nhưng cũng may khu vực cùng các thiết
bị cũng không tệ. Cô thu xếp bản thân xong, lấy bánh mì trên bàn rồi đi xuống lầu. Lúc ra cửa đúng lúc lại có một trận gió xuân thổi qua, làn váy lửa đỏ của Bùi Anh cùng cánh hoa đào cùng bay lên.
"Meo meo ~” lầu dưới hai ba con mèo lang thang không biết khi nào thì
xuất hiện trước mặt cô, vây quanh lởn vởn trước chân cô. Mấy con mèo
hoang này cô đã gặp nhiều lần, trước kia còn cho chúng ăn, không nghĩ
tới chúng nó hiện tại đã quen thuộc đến mức chạy tới tìm cô đòi ăn. Bùi Anh không khỏi mỉm cười, lấy mảnh vụn còn trong tay cho chúng ăn. Đi đến đầu đường, cô chặn xe taxi đi thẳng đến phòng làm việc của Nhậm San San.
Tài xế xe taxi nhịn không được cứ len lén nhìn cô, khi dừng lại chờ đèn
giao thông, hắn cuối cùng mở miệng hỏi: "Mỹ nữ, cô có phải là minh tinh
không, tại sao lại cảm thấy thật là quen mắt thế?” Bùi Anh cười hỏi ngược lại: "Đúng không?”
"Đúng vậy.” Lái xe gật đầu, cảm thấy cô càng nhìn càng đẹp, đặc biệt
cặp chân kia, quả thực quyến rũ người. Hắn không để lại dấu vết mà từ
đùi cô quét qua, vội ho một tiếng rồi nhìn về phía trước. Phòng
làm việc của Nhậm San San ở gần bờ sông, phụ cận có một khu dân cư, bên
lề đường có rất nhiều quán nhỏ. Xe taxi dừng lại trước một căn nhà theo
phong cách Địa Trung Hải hai lầu, mang theo cánh hoa đầy đất.
Bùi Anh từ trên xe bước xuống, trực tiếp đi vào ngôi nhà phong cách Địa
Trung Hải kia. Nhậm San San đang ngồi bên trong ăn mì, thấy cô vào,
thình lình bị sợi mì làm sặc: "Khụ khụ, sao cậu lại tới đây ?” Bùi Anh kéo ra một cái ghế, ngồi xuống: "Vậy tại sao buổi sáng cậu lại gọi điện thoại cho mình?”
"Mình không phải sợ cậu ngủ quên sao, phòng ngừa rắc rối có thể xuất
hiện.” Cô lại nhấp một ngụm mì vào miệng, cuối cùng nhớ tới gì đó liền
hỏi Bùi Anh một câu, "Cậu ăn sáng chưa?” Bùi Anh lắc đầu.
Nhậm San San nói: "Bên cạnh tiệm mì còn có buôn bán...” Cô nói đến đây
lại dừng một chút, "Được rồi , buổi chiều còn chụp hình, cậu nhịn ăn rồi
.” Bùi Anh: "...” Nhậm San San đưa cho cô chén nước,
mang máy vi tính xách tay trên bàn cũng đẩy tới trước mặt cô: "Cậu nhìn
một chút, cậu diễn vai cẩu huyết kia, nam nữ chủ đều có phim mới , tại
sao cậu lại bị suy yếu như thế, người hâm mộ thì không phát triển thêm,
còn tiếng xấu thì lại một đống.” Bùi Anh không để ý nhướng đuôi lông mày: "Bọn họ mắng tớ rõ ràng cho thấy tớ diễn tốt mà.” Nhậm San San cười mắng: "Ngược lại cậu lại cực kỳ lạc quan.” Nhưng mà số mệnh của Bùi Anh, nếu như không lạc quan chắc không thể sống tiếp.
Bùi Anh sau khi tốt nghiệp một năm, làm tài vụ của một công ty, kết quả
không tới một tháng, công ty bởi vì kinh doanh bất thiện mà đóng cửa .
Sau đó bạn bè giới thiệu cô đến một khách sạn, cũng làm tài vụ, kết quả
cũng không đến một tháng, khách sạn cũng bởi vì không đủ tư cách trong
việc phòng cháy chữa cháy, bị ngành cưỡng chế ngừng kinh doanh chỉnh đốn
và cải cách, cô lại thêm một lần nữa thất nghiệp. Nhưng mà cơ
duyên xảo hợp, khi cô làm việc ở khách sạn đã quen biết Trần Thắng, tự
xưng tổng giám đốc kiêm người đại diện Thắng Cảnh. Ông ta hỏi Bùi Anh, mỹ nữ, có hứng thú hay không làm minh tinh đây?
Bùi Anh cho rằng vận đen của cô đã qua , lòng tràn đầy vui vẻ một chân
bước vào giới giải trí. Trần Thắng khiến cô cùng một tổ hợp, mới vừa
phát hành một ca khúc, người đó được công ty lớn mua về , tổ hợp giải
tán. Sau đó Bùi Anh đơn độc phát triển, Trần Thắng lại giúp cô
đóng phim truyền hình, mặc dù là nữ phụ, nhưng nhân vật coi như đáng
yêu, kết quả đóng chưa được vài tập, nhà đầu tư đột nhiên rút vốn ,
không chỉ ngừng quay, mà những tập đã quay kia, cô đến bây giờ còn chưa
được cầm tiền công. Sau đó Trần Thắng cuối cùng phát hiện, cô gái này, thể chất tốt nhưng có chút ít đặc thù a.
Bùi Anh sau đó phát triển cũng không tốt, công tác không nhiều, có thể
thuận lợi hoàn thành lại chỉ có một nửa số đó, cho đến hôm nay, cô vẫn
như cũ là một nghệ sỉ xếp hạng 18 vô danh. Bởi vì công tác cùng
thu nhập cũng không nhiều, Bùi Anh cùng Nhậm San San hùng vốn hợp tác
bán hàng qua mạng, bán nữ trang, Nhậm San San là bà chủ lớn, cô là bà
chủ nhỏ kiêm người mẫu. "Ai, tớ đang suy nghĩ, cửa hàng online
của chúng ta làm ăn lời không lớn, có phải hay không đều là do số của
cậu ảnh hưởng.” Nhậm San San ăn hết sợi mì cuối cùng, bưng lên chén nhấp
một hớp nước. Bùi Anh bĩu môi, không có nói tiếp. Nhậm San San
để chén xuống, nửa trêu tức nửa thật cười nói: "May mắn khi đó cậu không
đúng lúc thi đậu, nếu không chuyện này mỗi ngày cũng sẽ không xảy ra.” Bùi Anh: "...”
Khi cô học cấp ba dự định thi học viện Phi Hành, sau đó bởi vì tiếng
Anh quá kém mà bị rớt. Bây giờ suy nghĩ một chút... Nhậm San San nói
cũng không phải không có đạo lý. Cô sâu kín thở dài một hơi,
Nhậm San San ở một bên ngạc nhiên mà nói: "Đại mỹ nữ, đừng gợi cảm như
vậy, tớ không có phúc hưởng đâu.”Cô vừa nói đầu ngón tay trên con chuột
nhấp vài cái, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra hưng phấn, "Cho cậu cao hứng
nhìn soái ca đây.” Bùi Anh nhìn về phía màn hình, hình như lần đầu tiên bị hình ảnh người đàn ông trên màn hình hấp dẫn.
"Như thế nào, soái quá phải không? Cậu ba của Tống gia, mang dòng máu
cao quý đẹp trai.” Nhậm San San cũng hiếm khi háo sắc nhìn chằm chằm
người đàn ông trên màn hình đến xuất thần. "Ừ, thật là soái...”
Đặc biệt là đối với Bùi Anh loại mặt chó này, quả thực là binh khí giết
người không thấy máu, "Cậu ba Tống thị Tống Nam Xuyên, 200 triệu nhập cổ
phần Hoàn Vũ ảnh nghiệp, quy mô tiến quân điện ảnh và truyền hình để
đầu tư...” Cô nhìn ảnh trên blog vô ý thức nói ra, có chút bị kinh sợ : "Không chỉ đẹp trai, còn thật có tiền a...”
Nhậm San San thấy nhưng không thể trách mà nói: "Hiện tại những xí
nghiệp của nhà này, người người đều muốn trong điện ảnh và truyền hình
chen vào một chân, cậu cũng không phải không biết. Nhưng mà người vừa
mới đưa chân vào. Lập tức liền có nữ minh tinh dán lên .” Cô lại
nhất chuột vài cái, nhìn Bùi Anh nói: "Đây là Tạ Hàm, cậu trước kia
từng hợp tác với cô ta? Ngày hôm qua bị phát hiện cùng cậu ba Tống ở
cùng nhau, còn 'Giống như thân mật' đấy.” Cô trực tiếp trích dẫn
phóng viên miêu tả, sau đó nhìn Bùi Anh ném đi ánh mắt câu hồn: "Hay là
cậu cũng suy tính một chút đi? Cậu nhìn bản thân trước lồi sau vểnh,
cặp chân thon dài, cậu so với Tạ Hàm còn hơn nha, cô ta còn dám dán đến,
cậu chỉ cần vài phút gặp là được.” Bùi Anh nghiêng đầu lại nhìn cô mấy giây: "Chúng ta làm ăn không có lời, thật không phải là bởi vì cậu quá nhàn sao?” Nhậm San San: "...”
Nhậm San San bị châm chọc là quá nhàn, lần nữa mang trang sức mùa xuân
mới nhất trưng bày kiểm kê một lần, rất nhanh là tới buổi quay chụp
hình. Bùi Anh ngồi trước bàn trang điểm, yên tĩnh để thợ trang điểm làm
giúp mình. Khuôn mặt cô so với người Châu á có chút khác biệt,
thỉnh thoảng sẽ bị cho là con lai, gương mặt trứng ngỗng được trang điểm
kĩ lưỡng cùng với mái tóc đen dài chỉnh chu, lộ ra vẻ nữ tính của người
phương đông đặc biệt xinh đẹp. Khi cô chụp ảnh, Nhậm San San ở
một bên giám sát, một hơi chụp xong mười lăm bộ quần áo, Bùi Anh mệt mỏi
nằm sấp trên ghế sofa cũng không muốn nhúc nhích . Nhậm San San
nhìn ảnh chụp có hiệu quả, cảm thấy không tệ, cuối cùng lòng từ bi nổi
lên ném một chiếc bánh mì cho Bùi Anh: "Cậu ăn lót bụng trước, đợi lát
nữa chúng ta đi ăn cơm.” "Ừ...” Bùi Anh ỉu xìu vùi ở trên ghế sofa gặm bánh mì, thuận tiện cầm di động nhắn tin cho Trần Thắng. Bùi Anh: Trần tổng, có công việc gì cho tôi làm không? Trần Thắng: Tiểu Bùi à, cô không phải vừa diễn xong một bộ phim truyền hình sao? Bùi Anh: Đã là chuyện năm ngoái... Trần Thắng: Đúng không? Ha ha, tôi lớn tuổi trí nhớ có chút không tốt [ nghịch ngợm ] cô chờ một chút, để tôi xem đã. Bùi Anh cầm di động chờ nửa phút, Trần Thắng hồi âm đến : "Thật sự có một cái đây.”