1. Huy thích yên tĩnh, ghét sự ồn ào.
2. Huy thích mưa, thích lặng vào mưa.
3. Huy thích kem tươi hương chocolate
5. Huy ghét ăn cà rốt
4. Huy ghét những cô gái nói nhiều, thay vì im lặng và lắng nghe ..
..
998. Huy rất hay ngủ muộn và bỏ bữa sáng
999. Cô gái Huy yêu tên Trà..
Viết đến đây nó thở nhẹ ra, rồi từ tốn gấp quyển sổ lại, cất gọn vào một góc tủ. Cũng khuya lắm rồi, nó vươn người, nhảy thót lên chiếc giường thân yêu, khẽ kéo chăn, nhắm mắt lại. Môi khẽ nở nụ cười ngọt lịm. Nó mơ màng trở về giấc mơ của quá khứ, giấc mơ dịu dàng..
- Chết rồi, chết thật rồi! Sao lại ngủ quên cơ chứ!
Một con bé cao độ mét sáu, mặc đồng phục trường NBK, dáng người nhỏ nhắn lại thêm chiếc balo " con cóc " trên vai, chạy hớt hải dưới sân trường.
" Phịch! "
- A ui ..
Hai âm thanh cùng tần số phát ra cùng một lúc, chỉ khác là một giọng nam, một giọng nữ.Nó đã va vào vật gì đấy trong lúc chạy, chính xác là một học sinh trường NBK, rồi theo quán tính ngã về phía sau. Định mắng cho tên đó một trận te tua nó bỗng sực nhớ mình là học sinh mới chuyển đến không nên gây sự, với cả nó đang trễ học. Thời gian gấp rút không cho phép nó có cơ hội làm bất kì việc gì khác ngoài việc chạy ngay đến lớp mới. Nghĩ vậy, nó đứng dậy phủi phủi người, cúi đầu rối rít xin lỗi người đối diện rồi chạy u đi, chẳng kịp nhìn thấy mặt cậu ta. Trên đường đi nó không nghe âm thanh gì nữa phát ra từ người lúc nảy, nhẽ ra người đó phải cau có mà mắng với theo nó theo quy luật tự nhiên chứ nhỉ ? Mà thế cũng hay, hóa ra học sinh trường NBK lại hiền đến thế. Nó thoáng nghĩ rồi mỉm cười. Đây rồi, biển số 13, chính là số phòng học mới của nó. Ôi con số ấn tượng.. Nó bước chân vào lớp, hơi rụt rè vì lần đầu tiên mới đến mà! Cô giáo trẻ nhìn nó hơi nghiêm khắc, biết ý, nó rối rít xin lỗi rồi diện cớ xe bị thủng xăm nên đến muộn. Chứ nếu, nó khai ra chuyện ngủ quên thì chắc chỉ có nước.. chui xuống lỗ mà trốn! Cô nhìn nó thông cảm, kéo tay nó vào lớp, nở nụ cười hiền :
- Đây là bạn Phạm Quỳnh Chi, bạn ấy mới chuyển đến. Các em làm quen với nhau nhé!
Nói rồi cô quay sang, ra hiệu cho nó làm quen với lớp. Bên dưới loáng thoáng những tiếng bàn tán lao xao. Nó cười hiền, ái ngại tự giới thiệu về mình, giọng nó cất lên trong trẻo như thủy tinh nhưng có phần run rẩy :
- Chào các cậu, tớ là Chi, mới chuyển đến, cũng chưa quen lắm. Hi vọng các cậu giúp đỡ tớ nhiều hơn nhé!
Bên dưới một số " thanh niên " vỗ tay rào rào, số chẳng mấy quan tâm, số lại nhìn nó với ánh mắt tò mò, số dường như không thích.. đủ thứ kiểu ánh nhìn " con đà điểu". Đột nhiên mọi ánh nhìn chuyển dần, chuyển dần, từ lác đác chuyển sang kha khá rồi.. toàn bộ đều hướng về phía cửa. " Con ma tò mò " trong nó cũng thúc giục cặp mắt ẩn sau chiếc kính dày cộm như nắp chai của nó nhìn theo. Một cậu bạn vận trên người đồng phục nam của ngôi trường NBK, chiếc balo ". Cậu khá cao, phải nói là dáng người chuẩn mực như người mẫu. Đôi mắt sâu, mũi cao với đôi môi mỏng xẻ dọc, gương mặt hoàn mĩ tựa thiên thần không chê vào đâu được! Cậu cúi người, thở dốc vì mệt, có lẽ do trễ học, cũng chạy vội đến lớp như nó. Cô giáo ho nhẹ vài tiếng rồi đập tay lên bàn, bụi phấn bay tung tóe
- Các em tập trung!
Từng cặp mắt thu lại, ai nấy lấy lại tư thế " gọn gàng " nhất! Cô lại dịu giọng, nhìn về phía " cậu ta " , ý bảo " Em vào lớp đi ". Cậu cũng như hiểu, gật nhẹ, không cười, từ tốn bước vào.
- Đây là Nguyễn Thế Huy, cũng là học sinh mới. Các em chào nhau, rồi chúng ta bắt đầu tiết học.
Cậu gật nhẹ, không nói gì thêm, trên môi tuyệt nhiên không nở nụ cười nào, dù là hơi mỉm, cậu dường như cũng " tiết kiệm ". Khỏi phải nói thì đám nữ sinh trong lớp cứ nhìn cậu ngẩn ngơ, và dĩ nhiên sự xuất hiện " tỏa sáng " của cậu khiến nó " chìm nghỉm " đi. Mọi thứ như tập trung chiếu thẳng vào cậu cả.
- Thôi, đến đây kết thúc. Hai em về chỗ đi. Lớp hiện chỉ còn một bàn trống, cô không tiện sắp xếp lại, hai em ngồi cạnh nhau nhé!
- Vâng..
Nó đáp, giọng ríu lại. Và hiển nhiên " cậu ấy " im thít. Ngày đầu tiên, nó thấy hơi lo ngại, bởi thi thoảng lại có những tia mắt quay về hướng bàn của nó. Mà chính xác hơn là hướng về " cậu ta ". Mà cái cậu bên cạnh cũng thật lạ, cứ câm như hến ấy. Có khi, nó còn nghĩ " cậu ta " bị khuyết tật không nói được ấy chứ! Đoạn, nó cúi mặt chép bài, cố không để bị mất tập trung.
Kết thúc buổi học, nó không định về nhà ngay mà lôi " con ngựa sắt " màu xanh nước biển lượn vòng quanh Hà Nội. Con đường lạ lẫm trải rộng thênh thang, nắng đổ dài trên mặt đường như tấm thảm ánh kim lấp lánh. Nắng đùa nghịch trên mái tóc ngắn củn, đen nhánh đang phảng phất trong gió. Đôi mắt nó ánh lên tia cười thoả mãn. Một tay dang ra đón lấy những luồng gió se se.. Nó lang thang khắp các ngóc ngách của Hà Nôi, ghé từng quán ven đường, từng con phố, tận hưởng cái ấm áp của tia nắng những ngày lập đông giá buốt. Mảng chiều tà dịu dàng buông xuống cũng là lúc nó mệt mỏi quay xe về. Bầu trời buồn bã chuyển sang gam màu vàng sâm. Đường phố dài lê thê, nó chỉ còn biết than trách bản thân mãi vẫn không bỏ được cái tính ham chơi nên giờ phải lê lết mà về như thế này. Được một quãng, nó dừng lại ở một ghế đá, ngồi xoa xoa đôi chân.
- Sao ngồi có một mình vậy em gái ?
Một giọng lạ phát ra, men theo chất đểu giả. Nó giật người, mắt nhanh như cắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Một thằng con trai cao, to, người xăm trổ đầy rẫy những hình thù quái gở nhìn nó như muốn " ăn tươi nuốt sống ".
Nó đứng dậy, lùi về phía sau, cổ họng đơ lại, giọng hơi hoảng :
- Anh.. tôi không quen anh.
Hắn ta vẫn tiến đến, nhếch môi nở một nụ cười.. muốn giết người. Nó lấy tư thế như thầy võ đã dạy. Thật ra thì nó cũng thuộc dạng đai đỏ đen taekwondo, nhưng do nhát gan nên hiếm khi nào được thầy cho ra đấu. Tính nó nhút nhát, hiếm khi nào gây sự với ai nên trước giờ chưa bao giờ có cơ hội đem những gì mình học được mang ra thử, mà nó cũng chẳng dám thử! Nhưng trong tình thế nguy cấp thế, xung quanh lại không có ai, nó chỉ còn biết liều vậy. Vừa lúc đó thì..
" Bộp! " Tiếng đánh nhau phát ra, hai tay nó ôm lấy mặt ngồi thụp xuống. Rõ nhát mà!
- Láo! Mày là thằng nào.
Giọng hắn ta xem chừng giận dữ lắm. Nó thả hai tay ra, mắt he hé nhìn ngó xem chuyện gì đang xảy ra. Huy! Là cậu ta. Sao cậu lại ở đây nhỉ ?
- Tránh ra! _ Mặt Huy nghiêm lại, đẩy tên kia sang một bên rồi bước tới kéo tay nó đi trong sự ngỡ ngàng của nó, và cả tên kia nữa. Mắt nó tròn xoe, thoáng chút ảo tưởng. Sao tình tiết này.. giống trong phim Hàn thế nhỉ ? Tên kia như vẫn chưa thôi máu lửa, quay sang dùng hết lực định đánh Huy nhưng cậu đỡ kịp. Nó thì.. núp phía sau lưng Huy cho an toàn! Thế thì hay rồi, nhìn Huy khí thế vậy, chắc Huy giỏi võ, cứ để Huy " ra tay nghĩa hiệp ". Thế là hai người ấy đánh nhau, để mình nó ngồi " ngó " như ngư ông đắc lợi. Huy đỡ được mấy cái thì bị tên nọ đánh ngã nhào. Mặt Huy bầm tím, nó phát hoảng chạy đến đỡ. Ai lại nghĩ cậu ấy tệ thế chứ! Đột nhiên Huy đẩy nó ra, cú đánh của tên kia nhanh như cắt chạm đến mặt Huy chẳng để cho nó kịp chớp mắt. Vết bầm ửng lên, thẫm hơn lúc nảy, Huy nằm bệt ra. Chẳng biết nghĩ thế nào nước mắt nó ứa ra, nó đứng phắt dậy, quay sang tên kia, mắt như đỏ lên. Nó xoay người tung vào bụng hắn mấy cú một cách .. rất đỗi tự nhiên! Rồi vội quay lại, kéo Huy ngồi dậy, giọng nó gấp gáp, hoảng loạng :
- Đồ ngốc! Dậy đi, chạy mau!
Thế là nó kéo được Huy dậy, lôi cậu lên con chiến mã, phóng đi để lại phía sau những tiếng rích lên, chửi rũa của tên đê tiện lúc nảy. Hẳn là những người qua đường lúc ấy sẽ trông thấy một cảnh tượng bi hài : Một con bé vóc người nhỏ nhắn, yếu ớt, đôi mắt mọng nước, cố hết sức, dồn hết lực vào đôi bàn chân mà đạp, đạp không dám dừng! Phía sau là cậu con trai cao ráo, gương mặt đầy rẫy những vết thương ngồi trong tư thế thảm hại nhất! Nó vừa đạp xe, mắt cứ ứa nước, giọng trẻ con của nó cứ thút thít mãi :
- Tớ xin lỗi! Hức.. tớ tưởng cậu.. hức.. biết võ cơ. Tớ xin lỗi! Cậu không .. hức .. sao chứ. Cậu .. hức.. cố lên, tớ chở cậu đến bệnh viện ngay. Hức..
Huy ngồi đằng sau , môi nở nụ cười nhạt lớt, trừ Trà ra, cậu chưa bao giờ thấy cô bé nào ngốc nghếch như thế.
-----------
- Cậu tỉnh rồi. Này, từ từ thôi..
Nó chạy đến đỡ lấy Huy, trên tay là chén cháo nóng hôi hổi. Cậu vẫn như thế, im lặng chẳng nói gì.
- Cậu ăn chút đi! Bác sĩ bảo chỉ là vết xước ngoài da thôi, nghỉ ngơi vài hôm, ăn uống đầy đủ sẽ khoẻ lại.
Nó vừa nói, vừa múc từng muỗng cháo, thổi thổi rồi đưa đến cận miệng Huy. Cậu quay mặt đi :
- Cứ để đấy, cậu về đi.
- Thế.. hay cậu có số phụ huynh không? Tớ gọi họ đến với cậu nhé.
- Không cần! Tớ chẳng có ai cả!
Mặt Huy đột nhiên như đỏ lên , tức giận quát tháo nó. Mắt cậu dường như hơi đỏ, ươn ướt thôi, cậu quay mặt nhanh không kịp để cho nó nhìn sâu vào mắt mình. Nó trơ mắt, đơ người. Cứ nghĩ sẽ giận cậu lắm, nhưng không, có một luồng cảm xúc gì đấy, kì lạ lắm, chạy ngang người nó. Nó có linh cảm như bên trong cậu như có những cơn sóng dữ dội lắm, cơn sóng lúc nào cũng chập chùng bên trong cậu. Nó bỗng dưng có suy nghĩ quái lạ, nó muốn ôm chặt lấy cậu, thì thầm " Đừng lo, vẫn còn có tớ! " Cái suy nghĩ ấy nhanh chóng bị nó gạt phăng ra khỏi đầu vì cảm thấy thật ngớ ngẩn!
Được lúc, cậu chuyển sang nhẹ giọng.
- Cậu về đi.
- Nhưng..
- Tớ bảo cậu về đi mà! Huy hét.
Mặt nó co lại, cố nuốt cái gì đấy đang vướng ở cổ, hai tay bấu chặt lấy nếp váy. Mắt đang trong trạng thái khép chặt vì sợ từ từ mở ra càng lúc càng to, quay ánh nhìn chiếu thẳng vào mắt Huy.
- Tớ.. sẽ không bỏ cậu lại một mình đâu!
Đoạn, nó cầm lấy chén cháo, tiến đến bên giường bệnh của Huy, động tác hết sức dứt khoát.
- Cậu.. tuỳ cậu!
- Nếu cậu không ăn, đồng nghĩa việc tớ sẽ gọi cho gia đình cậu!
- Cậu dám?
- Tại sao lại không?
Mặt Huy lại đỏ bừng lên, đành miễn cưỡng nuốt cho hết chén cháo kia. Cậu không muốn liên lạc với bất cứ ai . Họ không phải là gia đình của cậu từ lâu lắm rồi!
Hôm ấy, nó điện thoại xin phép mẹ rồi ở lại trong bệnh viện chăm sóc cậu. Tối ấy, nó vừa ra ngoài mua cho cậu ít trái cây, khi trở lại, nó bắt gặp dáng người " idol " ấy đang đứng bên ngoài ban công. Mái tóc ngắn cắt kiểu Hwang Baek Hyun đang bị chị gió đùa nghịch, bay lơ thơ về phía sau. Chiếc khuyên tai bằng bạc bên phải khẽ loé sáng. Đôi mắt cậu như nhìn đến tận chân trời. Nó chìm sâu vào đôi mắt ấy độ vài giây. Rồi trong vô thức, nó bước từng bước thật chậm tiến về phía cậu, có lẽ do cố để cậu không nghe thấy tiếng bước chân của mình.
- Cậu đang buồn sao?
Nó nghiêng đầu, miệng khe khẽ, mắt tròn xoe ánh lên sự tò mò mang nét thật trẻ con. Huy nhìn vào mắt nó, gật nhẹ.
- Chuyện gia đình?
- Ừ, nhưng họ không xứng đáng để tớ nghĩ đến. Tớ, đang nhớ vê cô ấy!
- Cô ấy là ai thế?
Sự tò mò của nó dâng đến đỉnh điểm.
- Tại sao tớ phải nói cho cậu biết
Huy ấn nhẹ vào trán nó một cái rồi quay đi, để lại đằng sau bộ mặt như bốc khói, mũi chun lại.
Mấy ngày ấy, nó vừa tan học về là ghé vào viện thăm cho đến khi cậu hoàn toàn bình phục. Cứ mỗi buổi như vậy, nó lại biết thêm nhiều thứ về cậu, tất cả được nó ghi chép cẩn thận lại bên trong quyển nhật kí dành riêng cho cậu. Nó vốn đam mê viết lách, thích tìm hiểu về mọi người xung quanh, đặc biệt là con người kì bí giống như Huy. Về phần Huy, cậu chẳng hiểu sao lại tin tưởng nó đến thế, những bí mật của cậu, nó hầu như đều biết. Thi thoảng, cậu còn chủ động tâm sự với nó. Phải nói, nó rất biết lắng nghe, luôn luôn chăm chú quan sát từng cử chỉ, nét mặt cho đến ánh mắt của cậu. Hay là vì, cậu tìm được nét tương đồng giữa nó và cô bé Trà ngốc nghếch của cậu ngày nào? Cho đến lúc cậu khỏi bệnh, cậu và nó nghiểm nhiên trở thành đôi bạn thân. Nhiều tin đồn cậu và nó yêu nhau, nhưng cậu mặc kệ. Còn nó, biết chắc là không thể nào rồi, nó đơn thuần chỉ là một người bạn, lấp đầy khoảng trống trong tim cậu, một người mang nét giống người cậu yêu. Nói chính xác, nó chính là một người thay thế! Không hơn, không kém. Từ ngày thân với nó, cậu " tươi " hơn tí.
- Này! Cho cậu
Huy chìa lon coca trước mặt nó.
- Cảm ơn
Nó nói lí nhí
- Cậu có vẻ đăm chiêu quá nhỉ? Suy nghĩ gì đấy
Huy tiến đến gần sát bên tai nó, phả từng dòng hơi lạnh làm nó muốn rợn cả người. Nó nhìn cậu, mắt trợn trắng. Đột nhiên Huy bật cười nắc nẻ
- Cậu không cần phải sợ như vậy hahah tớ có ăn thịt cậu đâu hahaha..
Lúc lại nhìn Huy " đắm đuối " Đây là một trong số những lần ít ỏi, nó thấy cậu cười. Nét mặt trở nên ấm áp hơn, gần gũi hơn. Không còn là một Nguyễn Thế Huy lạnh như băng. Nó lắc đâu vài cái cố thoát ra sự mê hoặc cua nụ cười kia rồi quay sang Huy.
- Cậu dám chọc tớ, tớ sẽ..
- Sẽ thế nào?
Mặt nó đỏ ran, nó áp lon coca lạnh ngắt vào mặt Huy rồi vụt chạy, cười thỏa mãn.
- Aaa.. cậu đứng lại!
- Còn lâu đấy!
Dưới sân trường trung học, Huy và nó đùa nghịch với nhau mặc kệ những ánh mắt khiếm thiện, gato từ những người xung quanh. Tiếng cười nói vang vọng cả vùng trời.
Thắm thoắt hai năm trôi qua, cuối cùng ngay mà nó lo sợ nhất cũng đến, ngày mà Huy hằng mong đợi nhất. Trà về nước. Nó đang ngấu nghiến ổ bánh mì thì Huy đến, cậu đưa tay bịt mắt nó lại từ phía sau.
- Huy! Chắc chắn là cậu.
Quá khứ bỗng ồ ạt trở về trong Huy. Có tiếng nói của trẻ con lên 4 vang bên tai cậu " Huy! Chắc chắn là anh. " Đấy là giọng nói của Trà năm lên 4, cũng là lần Huy bịt mắt cô bé lại, trước khi cô ra nước ngoài du học.
- Cậu làm sao?
Nó gỡ tay Huy ra, quay mặt lại nhìn cậu. Nét mặt trầm tư, đôi mắt sâu sắc.
- Trà.. về nước rồi.
Nó suýt nữa thì nghẹn, cố nuốt mẩu bánh mì, vờ cười tươi.
- À, chúc mừng cậu! Hihi
- Nốt năm học tớ sẽ sang nước ngoài cùng cô ấy.
Lúc này thì nó dừng hẳn lại việc ăn uống. Nét mặt chẳng còn giữ bình tĩnh được nữa. Đôi mắt trong veo, chùn xuống.
- Cậu đi.. vậy khi nào sẽ về?
- Tớ sẽ kết hôn với cô ấy, có lẽ là.. định cư luôn ở bên đó.
Cổ họng nó nghẹn ứ lại, bờ vai nhỏ khẽ run lên, mắt bắt đầu ấm nóng. Nó vưt ngay phần bánh mì còn lại rồi chạy vụt đi, chỉ kịp để lại cho Huy lời nhắn :
- Tớ nhớ ra mình có việc bận, xin lỗi cậu!
Huy nhìn theo, thở dài, một cảm giác thật lạ.
Phía sau trường, khi đã chắc chắn thoát tầm nhìn của Huy, nước mắt nó chảy dài, thút thít như cái lần đầu tiên nhìn thấy Huy bị thương. Nó, thích Huy, không phải, nó đã yêu Huy suốt hai năm qua. Và dĩ nhiên, nó vẫn hiểu, trong tim Huy, chỉ có Trà, cô bé đã hẹn ước cùng Huy năm lên 4, những hẹn ước trẻ con. Nó vẫn tin chắc sẽ có hôm nay, nhưng sao tim nó đau thế? Dòng cảm xúc như nghẹn lại ở cổ. Nó bịt miệng lại, cố không để khóc thành tiếng. Mọi thứ xung quanh như vỡ tan. Màn nước mắt khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, giống như câu chuyện giữa nó và Huy!
....
Nằm nghĩ, nó khẽ bật cười, con gấu bông mà nó ôm để ngủ thấm đẫm nước mắt. Hôm nay là ngày máy bay Huy cất cánh, nó đã không đến. Đến để làm gì? Nó chỉ làm Huy khó xử thêm thôi. Những giọt nươc mắt làm nó mòn mỏi chìm sâu vào giấc ngủ. Sáng mở mắt thức dậy, nó vươn vai, nheo mắt, khẽ kéo rèm cửa, đưa tay đón những tia nắng đầu tiên. Hôm nay nó sẽ bắt đầu một ngày không có Huy. Nó thay một bộ váy màu hồng nhạt, trang điểm nhẹ, một băng đô đơn giản nằm gọn gàng trên mái tóc dài, mềm mại. Nó định đến thăm lại trường cũ, nơi đã bỏ lại những kí ức đẹp đẽ giữa Huy và nó.
Vừa mở cổng, ánh mắt thân thuộc ấy đập ngày vào mắt nó. Chưa để nó kịp hiểu ra chuyện gì, Huy đặt phớt nhẹ trên mơi nó một nụ hôn. Mắt nó lại tròn xoe, đây khó hiểu. Huy ôm nó. Nó vội đẩy cậu ra.
- Cậu đang làm gì thế?
Huy kéo nó lại, xiết chặt hơn nữa.
- Chẳng phải.. cậu đi cùng Trà sao?
- Tớ yêu cậu! Chính là cậu.
Tim nó tự dưng lỗi đi một nhịp, vài giây sau lại loạn xạ lên. Huy đang nói gì? Nó đang mơ? Hay là một trò đùa của cậu? Hàng loạt suy nghĩ tiêu cực dần hiện lên trong đâu nó.
- Cậu.. biết mình đang nói gì không?
- Anh yêu em.
Tai nó như chìm sâu vào câu nói ấy, mọi thứ xung quanh dường như ngừng hoạt động hẳn lại giây phút ấy. Không khí bao quanh mang tên " hạnh phúc ". Nó đưa tay véo má, đau! Không phải mơ. Cậu đang ở đây, bên cạnh nó, nói yêu nó. Không phải ở sân bay, bên cạnh Trà. Một giọt " hạnh phút " rơi nhẹ, lăn dài trên má, của cả hai.
....
5 năm sau, khi Huy và nó giờ đã trở thành những ông bố, bà mẹ của đứa con nhỏ gần một tháng tuổi. Huy mới kể lại cho cô vợ ngốc nghếch của anh nghe lại câu chuyện của nhiều năm trước..
Trong một lần nó bất cẩn, Huy đã sơ ý nhìn thấy quyển nhật kí ấy. Từng sở thích, thói quen của anh được ghi lại rõ ràng, những giây phút bên anh, nó đã trân trọng lưu lại bằng những dòng lách, những bức ảnh chụp lén. Quyển nhật kí đã nhòe đi ở vài trang bởi thứ chất lỏng trong suốt rơi ra từ mắt anh. Hôm ấy cũng là hôm anh đi gặp lại Trà sau nhiều năm xa cách. Cô xinh đẹp, dịu dàng, vẫn mang ít nét trẻ con ban đầu, đấy là điều tuyệt vời nhất đối với anh. Và kế hoạch đi Mĩ cùng cô xây đắp gia đình nhỏ sẽ không có gì thay đổi nếu như anh phát hiện..
- Đoán xem!
Huy đi từ phía sau, đưa tay bịt mắt Trà lại, cố gợi cho cô cảm giác trở về những ngày đầu.
- Ai đấy?
Câu nóicủa Trà làm nụ cười trên môi Huy tắt ngúm, anh buông nhẹ tay ra, tiến về chiếc ghế phía đối diện Trà, giọng trầm trầm.
- Là anh.
Cô có vẻ hơi bối rối, nhưng rồi nở nụ cười rất tự nhiên. Cuộc nói chuyện diễn ra rất thuận lợi, nhưng trước mắt anh, từng cử chỉ kiểu nói chuyện của Trà trở nên xa lạ. Nét tinh nghịch, trẻ con, quan sát người khác được thay bằng những lời nói lịch sự, nhã nhặn và khách sáo. Cô phục vụ vô ý làm đổ ít cafe trên chiếc váy của Trà, mặt cô đanh lại, vẻ cáu bẩn. Rồi với tốc độ rất nhanh ( rất nguy hiểm ) mặt cô biến đổi trạng thái quay sang anh cười hiền.
- Em vào phòng vệ sinh tí.
Huy gật nhẹ.
Chiếc điện thoại để quên của Trà bỏ quên phát sáng, tin nhắn đến. Lẽ ra Huy không phải là người thích nhìn trộm tin nhắn của người khác, nhưng điện thoại Trà cài chế độ tin nhắn hiện lên màn hình, dòng chữ tên người gửi khiến Huy tò mò " Any:* " với kèm theo dòng tin yêu thương : " Tí anh sang nhà đón em đi ăn trưa nhé. Anh về Việt Nam rồi. Yêu em. "
Huy ngồi lại vị trí cũ, môi khẽ nhếch. Nhưng điều khiến Huy quan tâm là tại sao anh không ghen? Anh đã chờ đợi suốt bao năm qua, tại sao anh không mang một cảm xúc gì cả? Hình ảnh nó chiếm lấy suy nghĩ trong anh, hình ảnh đôi mắt ngây ngô, nụ cười, câu chuyện ngớ ngẩn không đầu không cuối, những dòng nhật kí, đôi mắt đỏ hoe khi anh thấy nó lén khóc phía sau trường.. từng mảng kí ức làm tim anh rối rắm.
Trà quay lại, anh nhìn vào mắt cô
- Em có yêu anh không?
Nhân nhự một lúc, cô nhìn anh, đáp.
- Em có!
- Được rồi, anh có việc quan trọng phải đi. À, em cứ về nước không cần phải đợi anh.
Cô giận tím mặt, anh ta đang nói cái quái gì thế nhỉ? Công việc hợp tác của hai gia đình phải ra sao ? Mọi thứ trước măt cô thật quái gở và khó hiểu.
- Anh không yêu em?
- Anh có bạn gái rồi. Xin lỗi.
Như một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Anh chẳng bận tâm đến việc vách trần thói giả tạo của cô. Việc anh bây giờ là chạy đến nhà cô gái của anh xem cô ấy đang như thế nào. Nhà Chi đóng cửa, tắt đèn tối om. Cả đêm đó, anh đã chẳng rời khỏi nơi ấy nửa bước. Anh sợ khi anh quay đi, anh sẽ để hụt mất " Trà " một lần nữa. Mọi chuyện tiếp diễn thì các bạn đã biết rồi ^^ Nói thêm, những năm đại học sau đấy, hai người đã chính thức yêu nhau, những bước đi bên nhau với tư cách " người yêu ", Huy nhận ra yêu nó nhiều hơn, người con gái không mang dáng vấp của Trà.
Vote Điểm :12345