Tương Hàn
Tác giả: Kim Hoa Trúc Phương
Thể Loại: Cổ đại, đoản văn.
Ta tên Lương Tương Tư, nghe tên thật tê dại, "Tương Tư", "Tương Tư" a!Không lẽ phụ mẫu ta muốn ta cả đời đau khổ tương tư hay sao? Mà kể cũng thật lạ, ta tên Tương Tư nhưng lại lạnh tình thật mâu thuẫn.
Một hôm ta hỏi mẫu thân "Mẫu thân tại sao người cùng phụ thân lại đặt con tên Tương Tư vậy?"
Mẫu thân bình tĩnh nhìn ta thật sâu xa "Là ai bảo chúng ta đặt", Không phải sao, ta hỏi tiếp "Mẫu thân vậy là ai đặt?"
"Là phu quân của con." không phải chứ ta thật muốn ngất, ta lúc nào mà đã có thêm một vị phu quân nhỉ?
"Mẫu thân nhất định là người nhớ sai rồi, con không có phu quân."
"Là chúng ta hứa hôn khi con còn trong bụng".A không công bằng lúc đó ta mà nghe nói được đã lên tiếng phản đối rồi.
Nhưng không còn cách nào đành nghe lời phụ mẫu "Vậy người đó là ai?"
"Là ta" một tiếng nói trầm thấp vang lên ở cửa ta liền quay lại chỉ thấy một thanh y nam tử khí phách, cao to, da trắng, mắt phượng, mày ngài, đôi mắt sâu thẳm. Đúng là rất đẹp nhưng cho người này làm phu quân ta thì tuyệt đối không được, chỉ cần dùng đôi mắt đó nhìn ta là ta sởn tóc gáy rồi "Con không muốn."
"Nương tử, nàng thật không muốn?"
"Ai là nương tử của ngươi chứ, thúc thúc."
"Tương Tư không được vô lễ."
Ta nhìn mẫu thân thật uất ức "Không phải hắn hơn con nhiều tuổi sao?"
Mẫu thân ho nhẹ "Chỉ là 15 tuổi không nhiều". Mẫu thân 15 tuổi mà người lại nói không nhiều, ta còn muốn nói thêm hắn đã cắt đứt lời ta "Nhạc mẫu con muốn cùng Tương nhi đi dạo một chút"
Mẫu thân ta vui vẻ cười "Ha ha…được cứ đi thoải mái". Ta thật nghi ngờ, ta là nữ nhi mà mẫu thân cho ta ra ngoài với nam nhân còn nói cứ đi thoải mái, ta thật là con gái người sao?
Đã 15 năm không gặp, nàng quả thật thay đổi rất nhiều. Khi hắn 15 tuổi nàng mới sinh ra đời. Nàng có khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt to tròn đen láy, miệng cười tươi với hắn. Làm hắn thật sâu rung động, thời điểm ấy hắn nghĩ có phải hắn biến thái hay không lại đem lòng yêu một tiểu hài tử. Hắn quả thật rất thích nàng liền đặt nàng tên Tương Tư. Không phải muốn nàng tuơng tư hắn mà chính là hắn suốt đời tương tư nàng.
Hắn nghĩ sau 15 năm xa cách hắn sẽ quên nàng, nhưng không hắn vẫn luôn nhớ đến nàng, thì ra cảm giác yêu thích khi đó không chỉ là bồng bột tuổi thiếu niên.
Nay gặp lại nàng thon gầy hơn, da trắng hồng, khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, đôi mắt to tròn đen láy ấy không thay đổi, có điều rất nhanh mồm.
Thật không biết hắn nghĩ gì đem ta ra đây rồi nhìn ta mãi "Này thúc thúc, ngươi đang nhìn gì vậy?"
Hắn thôi suy nghĩ "Không có, chỉ là nhớ đến một số chuyện."
Ta ra đây để ngươi nhìn ta nhớ lại một số chuyện sao "Thúc tên gì?"
"Trần Hàn, sau này không cho kêu ta là thúc thúc."
"Vậy ta kêu ngươi là gì?"
"Có thể gọi ta là Hàn hoặc là phu quân."
Thật buồn nôn "Ta không kêu."
"Tại sao?"
"Chỉ là không thích."
"Ta sẽ làm nàng thích."
Ta định nói tiếp nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta bỗng nghẹn lời, nói sang chuyện khác "Trời thật đẹp."
"Uhm."
Cứ thế không ai nói gì cùng nhau đi dạo quanh bờ hồ.
Từ hôm đó, hắn liền ngày nào cũng đến quấy rối ta. Lương gia bây giờ luôn nhộn nhịp, tiếng người nói chuyện không dứt, ví dụ như :
"Phụ thân, mẫu thân hai người nhìn xem hắn thật phiền phức" ta căm phẫn giậm chân nói.
Hai người phụ mẫu ta chỉ cười cùng nói "không liên quan đến ta" rồi không quan tâm cùng nắm tay đi ra đình viện hưởng lạc.
"Trần Hàn ngươi thật phiền đấy!"
"Ta đang làm nương tử vui."
"Trần Hàn ngươi đang làm gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là dọn chăn gối qua phòng của nương tử."
"Ai cho phép."
"Ta muốn gần nàng."
"A, ta chịu không nổi, Trần Hàn ngươi mau lăn ra khỏi đây."
Một tháng trôi qua, sự hiện diện của hắn như một phần cuộc sống mà ta không thể thiếu. Lúc hắn đến ta đau cả đầu còn hắn không đến ta lại lo lắng cho hắn. Giống như mấy ngày nay không thấy bóng dáng hắn ta thật không quen, suốt ngày buồn bực.
Ta đi đi lại lại trước mặt phụ mẫu họ chịu không được lên tiếng "Nếu nhớ cứ đi tìm hắn."
Ta bướng bỉnh không nhận là ta nhớ hắn "Con không nhớ hắn, hắn không đến con rất vui."
"Được ta liền viết thư gửi Trần Hàn nói hắn cứ đi lấy công chúa hòa thân."
Ta nghe đến đây sửng sốt "Phụ thân người vừa nói gì. Cái gì công chúa hòa thân."
"Ta nghe nói, lần này Trần Hàn vào hoàng cung mục đích là muốn lấy công chúa nước Sở Tại làm nương tử."
"Con không cho phép, con là nương tử của hắn."
"Không phải lúc trước con nói không muốn sao?"
"Bây giờ con đổi ý, phụ thân mẫu thân con phải đi tìm hắn."nói xong ta liền chạy ra ngoài, ta thật sợ mất hắn.
"Này lão gia khi nào Trần Hàn lấy công chúa hòa thân vậy, nó chỉ vào cung có việc."
"Phu nhân bà không nhận ra Tương Tư đã có tình với Trần Hàn sao?"
"Tôi đã biết."
"Tôi nói vậy chỉ thêm chất kích thích mà thôi. Con người khi mất đi thứ quý giá nhất mới biết trân trọng không phải sao ?"
"Lão gia nói phải."
Ta trên đường đi tìm Trần Hàn bỗng va phải một người, đang định mắng hắn liền nghe người đó lên tiếng "Nương tử nàng đi đâu gấp thế?"
Đó là Trần Hàn, ta liền bổ nhào vào lòng hắn khóc rống, không cần để ý đến sĩ diện của nữ nhi gì cả "Hu hu....Trần Hàn ta không cho ngươi lấy công chúa hòa thân."
"Là ai bảo ta sẽ lấy công chúa hòa thân."
Ta nghe thật vui mừng "Không phải chàng vào cung vì việc này sao?"
"Ta chỉ vào hoàng cung giải quyết vài việc."
"Nhưng phụ thân nói…" đến đây ta liền hiểu là họ lừa ta.
"Được rồi Tương nhi nàng nghe ta nói". Trần Hàn nhìn ta say đắm, ta thấy trong mắt hắn giờ đây chỉ có duy nhất hình bóng ta. Lúc này tim ta đập nhanh, máu nóng dồn đến mặt.
"Nàng phải đa tạ phụ thân vì đã giúp nàng nhận ra tình cảm của nàng dành cho ta phải không Tương nhi."
"Đúng vậy."
"Tương nhi ta yêu nàng."
Đến giây phút này ta cảm thấy thật hạnh phúc, cuối cùng chính miệng hắn cũng thừa nhận yêu ta. Hai từ Tương nhi phát ra từ miệng hắn thật ấm áp.Ta rơi nước mắt dựa vào lòng hắn "Ta cũng yêu chàng, Hàn."
"Vậy nàng có đồng ý làm nương tử ta không?"
Ta thoát khỏi vòng ôm của hắn"Ta nói yêu chàng....nhưng....vẫn chưa nói sẽ làm nương tử của chàng"
"Nàng..."
"Ta như thế nào?"
Nói xong ta bỏ đi, hắn liền bước theo nắm lấy tay ta cùng sánh vai bước đi.
Dưới ánh tà dương, người ta nhìn thấy một chàng trai áo xanh cùng tiếng cười khúc khích thỉnh thoảng vang lên của cô gái áo hồng.
Vote Điểm :12345