Tên truyện: Điều Giáo
Tác giả: Lăng Báo Tư
Editor: Tinhvặn
Thể loại: hiện đại, đam mỹ, ấm áp, cường công nhược thụ, HE
Cảnh cáo: thụ siêu nhược, siêu yếu đuối, siêu khóc nhè, một ít thánh mẫu
Tình trạng: Đã hoàn thành
Điều Giáo
Chương thứ nhất
Tối nay rơi một trận mưa to đầu xuân, tiếng sấm ầm vang, thanh âm lớn đến khiến người phải bịt tai.
Trận mưa to này bỗng nhiên rơi, may mà là nửa đêm, nên không ai trở
thành chuột lột. Nhưng cũng bởi vì trận mưa này khiến đám người vốn muốn
ra ngoài chơi đành bỏ ý định, rúc trong nhà ngủ. Vì vậy người đi đường
càng thiếu.
Giữa mưa to tầm tã, ngõ nhỏ không có dấu chân người, con đường tĩnh mịch.
Đột nhiên, một thanh âm xuyên thẳng tận trời cao.
"Tôi là đồ ngu, đồ ngốc, đồ vô dụng! Để tôi đi chết cho rồi! A! Vì sao số tôi khổ như vậy! A—-”
Một người đàn ông thân hình không cao to, có lẽ đã say rượu, gã cúi đầu
đối với tường gào khóc. Khóc đến kích động còn đập đầu vào tường.
Nhưng chưa đụng vài cái, không biết gã rất xui hoặc là uống say quá,
dưới chân trượt ngã. Nguyên bản trên người gã bộ đồ tây đã nhăn nhúm,
hiện tại càng biến vô cùng thê thảm. Người đàn ông bị dính nước bùn dơ
bẩn một nửa mặt.
Gã không có sức lực đứng lên, cứ thể nằm sấp trên mặt đất khóc thỏa thích.
Một người đàn ông lại không để ý hình tượng khóc lớn, khóc đến nước
mắt, nước mũi lấm lem đầy mặt. Thoạt nhìn thê thảm cực kỳ, thật không
biết gã đã gặp phải chuyện gì thảm đến mức khiến gã thương tâm như vậy.
"Chúng tôi phải đóng cửa, cẩn thận đừng đụng cửa sắt sắp hạ xuống.”
Đột nhiên một thanh âm mềm nhẹ vang trong đêm mưa.
Thanh âm kia nhè nhẹ, mềm mại, tựa như giai điệu lay động lòng người.
Tuy quốc ngữ của y rõ ràng mang ngữ điệu ngoại quốc, nhưng như cũ vô
cùng êm tai.
Có lẽ thanh âm người nam này quá đặc biệt, say rượu Cổ
Hạo thoáng chốc trợn to mắt, thẳng nhìn chằm chằm người nam có thanh âm
dễ nghe.
Bởi vì quá bi thương lại thêm say rượu, khiến Cổ Hạo vốn
không dám nói lớn tiếng với ai nay chợt rống lên. Có thể thấy anh đã
hoàn toàn mất lý trí, chỉ là muốn trút giận lên người khác.
"Tôi không cho anh đóng cửa, tôi phải đụng hư cửa sắt!”
Nói dứt lời, Cổ Hạo thật sự dùng đầu đụng cửa sắt. Tuy lực đụng khá
mạnh nhưng đầu anh cũng bị đau, thế mà cửa sắt rắn chắc không hề nhúc
nhích.
Thấy vậy, Cổ Hạo ngồi phịch trên mặt đất lần nữa khóc lớn.
Một người đàn ông lại khóc thành như vậy thật sự quá khó coi, nhưng cũng
có thể tưởng tượng được anh chịu khổ sở sâu đến chừng nào.
Người
nam có thanh âm dễ nghe xoay người vào trong tiệm. Hiển nhiên y không
muốn chung đụng với người say đột nhiên xuất hiện. Bởi vì loại người như
vậy trong đêm Đài Bắc thật sự quá nhiều rồi.
Say rượu Cổ Hạo bò dậy, gào khóc kêu la.
"Ê! Anh có lương tâm hay không? Không thấy tôi khóc thảm lắm sao?”
Người nam tuyệt không thèm để ý Cổ Hạo, y đi vào trong sau đó không phát ra thanh âm nào nữa.
Thấy có người không thèm để ý mình, Cổ Hạo lại nằm sấp trên đất khóc
lớn, khóc đến cuối cùng lại rơi mưa to, khiến đồ anh đã ướt nay càng ướt
hơn. Đến cuối cùng anh thật sự không chịu nổi mưa to dằn vặt, kêu khóc
lên.
"Ngay cả ông trời cũng muốn khi dễ tôi, mưa rơi khiến tôi ướt
gần chết, tôi không muốn sống nữa! Bị sếp hãm hại, bị đồng nghiệp khinh
thường, bị phụ nữ vứt bỏ, còn lừa đi mấy trăm vạn, nói cái gì chi phí
kết hôn, kết quả đều là gạt tôi! Vì sao tôi luôn bị người ta khi dễ? Tôi
rõ ràng là một người đàng hoàng nghiêm túc, tôi không phục! Vì sao, vì
sao chứ? Vì sao số tôi khổ như vậy? Ngay cả hôn nhân cũng bị gạt! Tiền
tôi cần kiệm để dành đều bị lấy mất, không có mặt đến công ty. Giờ ngoài
chết ra không còn con đường nào khác! Tôi muốn chết, tôi muốn chết!” Cổ
Hạo càng khóc càng lớn tiếng.
Anh khàn giọng khóc la, khóc đến chạm nỗi khổ trong lòng, không ngừng nói muốn tìm cái chết.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Điều Giáo - Truyện Thế Giới Thứ 3 - Đam Mỹ Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/56-576-1#ixzz3KS6p2M2O
Vote Điểm :12345