CÕNG CẢ THẾ GIỚI TRÊN VAI – FULL
Tác giả: Cry_love
Thể loại: ngôn tình, he, sắc, ngược.
Độ dài: hoàn.
Cảnh báo:18+ (bạn nào chưa đủ tuổi thì đừng nên đọc nhé!).
Văn án:
"anh này, sao mỗi lần em té, anh đều cõng em vậy? em có thể tự đi được mà.” ở trên lưng anh cô thì thào hỏi.
Hàn Thiết Đồng vừa đi vừa cười nói: "vì mỗi lần em ngã, cả thế giới của anh cũng nghiên theo. Vậy nên anh luôn cõng em trên vai để chắc rằng thế giới của anh vẫn ổn.”
Những yêu thương ban đầu đầy mật ngọt khiến con người lạc lối, đến khi nhận ra đã không cách nào thoát khỏi. Vì sao thế giới của anh lại sập đổ dễ dàng như vậy, vì sao em lại có thể ra đi nhanh như vậy…
________________________Hồng Kông____________________________
Reng…reng…reng…
"xin chào, nhà Hàn gia xin nghe, xin hỏi cô tìm ai?” người đàn ông mặc áo phông xanh hỏi.
"xin chào, cháu là bạn của Vân Dưỡng Như. Cô ấy đã về chưa ạ?” đầu bên kia vang lên đều đều giọng nữ.
"Dưỡng Như tiểu thư có nói đi chơi với bạn, chút nữa tiểu thư mới trở về, cô có muốn tôi chuyển lời không?”.
"a…Dưỡng Như chiều nay có đi với cháu. Nhưng chẳng phải đã về rồi sao? Cô ấy có thể đi đâu chứ?” Châu Lệ Na lo lắng hỏi. Chiều nay hai người đi xem phim, nhưng cô có chuyện phải về sớm, Dưỡng Như nói cổ sẽ về nhà, sao bây giờ lại không thấy chứ? Chẳng lẽ gặp chuyện?
"vậy sao? Vậy…lớn chuyện thật rồi. Tôi phải đi tìm tiểu thư, khi nào gặp sẽ báo với cô. Tạm Biệt.” nói xong ông cúp điện thoại, lấy áo khoác cùng nó trên giá chuẩn bị ra ngoài thì trên lầu một nam sinh mặt áo sơ mi trắng trên ngực kẻ sọc đang gài nút tay áo đi xuống thấy ông vội vã ra ngoài liền hỏi:
"Chú Trương, trời sắp mưa, chú ra ngoài làm gì? Không khéo lại bị cảm thì mệt đó.”
Ông thấy anh liền nhăn mặt lo lắng nói "thiếu gia, có chuyện rồi. Bạn của tiểu thư nói tiểu thư đã về từ rất sớm, nhưng giờ vẫn chưa về đến nhà. Trời sắp mưa to, tôi lo cho tiểu thư gặp chuyện nên muốn ra ngoài tìm thử.”
Nghe ông nói, Hàn Thiết Đồng nhướng mài "Dưỡng Như vẫn chưa về sao? Thôi được rồi, chú ở đây chuẩn bị nước nóng với món cô ấy thích, tôi sẽ tìm cô ấy.”
"vậy…trông cậy vào thiếu gia. Cậu nhất định phải đưa tiểu thư trở về.” ông bất an nói. Hàn Thiết Đồng ừm một tiếng liền chạy ra ngoài tìm cô.
Trời bắt đầu chuyển gió lớn, tóc mái của anh cứ xọt xuống khiến tầm nhìn của anh trở nên hạn hẹp hơn, đưa tay vén lại mái tóc, anh liền chạy đến những nơi cô thường tới nhưng cái cuối cùng vẫn không tìm thấy.
"Dưỡng Như, cô ấy có thể đi đâu được?” nhìn bầu trời chuyển mây đen kịnh, lòng anh như thắt lại. Vân Dưỡng Như rất sợ sấm chớp, nếu không có ai ở bên cô nhất định sẽ tự làm mình bị thương, trước đây đã từng như vậy khiến người trong nhà sợ chết khiếp khi cô chui vào tủ và tự bấu tay mình đến chảy máu. Nên anh phải tìm được cô càng sớm càng tốt.
Rầm…rầm…bạch…bạch tiếng mưa rơi xuống đường gạch, Hàn Thiết Đồng lấy tay che trên đầu chạy đến chỗ mái hiêng của một quán ăn đã đóng cửa trú tạm, săn tay áo lên, anh phủi phủi mái tóc dài chẻ năm thì vô tình nhìn liếc qua người ngồi gần xác tường, không nghĩ đến tìm cô cả buổi trời không gặp lại vô tình thế này tìm gặp cô, nhìn cô chôn mặt giữa hai rối, vai run rẫy khiến anh thực đau lòng.
"Dưỡng Như, không cần sợ, tôi đến rồi.” Hàn Thiết Đồng khụy một rối xuống nắm vai cô nói.
Vân Dưỡng Như đang run rẫy sợ hãi thì nghe giọng nói quen thuộc phát ra trên đỉnh đầu, cô liền không chút chần chừ đưa hai tay ôm chặt cổ anh, có chết cũng không buôn.
"được rồi, không cần sợ, không cần sợ.” anh để mặc cho cô ôm mình có bao nhiêu siết chặt, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, trấn an cô.
Vân Dưỡng Như đã không sợ nữa, nhưng cô vẫn không chịu buôn anh ra, dù sao anh cũng không lên tiếng kêu cô buôn thì cô cứ ôm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
"Thiết Đồng, anh đi tìm tôi sao?” nói anh chỉ vô tình đi ngang đây thôi, nói đi.
"là chú Trương nói cô chưa về. Chú ấy muốn ra ngoài tìm cô, tôi đi thay chú ấy.” không phải đi thay đâu, anh lo cho em lắm, nếu không tự mắt thấy em bình an, anh thực không thể an tâm.
Vân Dưỡng Như có chút thất vọng dựa đầu vào vai anh, hít mùi hương quen thuộc trên người anh, mùi hương rất nhẹ, rất dịu dàng, nó khiến cô lưu luyến không muốn rời như con người của anh vậy. Lúc nào anh cũng lạnh nhạt với cô nhưng cô vẫn muốn bên cạnh anh nhiều hơn, đó là lí do cô trốn ở đây, cô biết dù thế nào anh cũng sẽ đến tìm cô.
"Trời tạnh mưa rồi, về thôi. Chú Trương rất lo cho cô đó, chú ấy còn nấu mấy món cô thích ăn nhất nữa, mau đi thôi.” Hàn Thiết Đồng buôn cô đứng lên, nếu ở đây lâu hơn mà chỉ có hai người, anh sợ mình sẽ không kìm chế được tình cảm dành cho cô.
"anh…” cô nhìn anh ngập ngừng nói.
"cô muốn nói gì sao?” anh nhìn cô hỏi.
Vân Dưỡng Như nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, cô lắc nhẹ đầu "không, về nhà thôi, anh hai.”
Hàn Thiết Đồng kinh ngạc nhìn cô, phải rồi nhỉ chút nữa thì anh quên mất. Anh cười nắm tay cô kéo cô đứng lên, cả hai cứ như vậy người trước người sau đi về nhà.
______ngày hôm sau_________
Vân Dưỡng Như khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên vai của Hàn Thiết Đồng, cô ngạc nhiên vùng vẫy "này, buôn tôi xuống, tôi tự đi được.”
"ngồi yên, không thì tôi quăng cô xuống sông đó.” Anh lớn tiếng dọa cô khi cô cứ nhúng nhích lung tung trên lưng làm cho ngực cô cạ phải lưng anh, cô có biết làm như vậy khiến anh muốn tấn công cô không.
Một câu của anh khiến Vân Dưỡng Như không dám vẫy lung tung nữa, Hàn Thiết Đồng là ai chứ, hắn còn không phải là người ghét cô nhất sao? Vân Dưỡng Như cô đến Hàn gia hắn ăn không ngồi rồi, còn hại hắn phải từ bỏ môn bóng đá yêu thích, hắn nhất định rất hận cô, nói không chừng cô làm càng chút nữa thì ngày mai người ta sẽ tìm thấy xác cô ở dưới sông thì sao?
"nè, sao tôi lại được anh cõng? Tôi không phải đang đi về nhà sao?” cô nhớ mình vừa tan trường thì đi về nhà, nhưng cô chỉ nhớ láng máng mình nghe thấy tiếng ai đó rồi thì chỉ thấy trước mắt tối sầm và khi cô tỉnh dậy đã ở trên lưng anh ta.
Hàn Thiết Đồng vừa đi vừa nói "còn nói, tôi thấy cô đi đến ngõ phía trước thì đột nhiên dừng lại, bên phải cô ngay chỗ công viên có tụi nhỏ đang chơi bóng, khi tôi thấy trái bóng bay đến chỗ cô thì đã bảo cô tránh ra, không nghĩ cô lại phản xạ kém đến đáng thương, thế là ăn nguyên trái bóng vào đầu. Hại tôi cũng bị cực lây.”
Nói vậy thôi, nhưng kì thực khi thấy trái bóng bay đến chỗ cô anh đã rất sợ, cũng may cô chỉ bị ngất thôi không có chuyện gì khác. Nhưng hiện tại có thể thân mật cõng cô đi về, có lẽ anh cũng nên cảm ơn tụi nhỏ đá bóng thiệt giỏi, có điều nên cẩn thận hơn.
"hèn gì tôi thấy hơi đau đầu, ra là bị đập trúng. Lần sau tôi sẽ không đi đường đó nữa, nó quá nguy hiểm.” cô dậm môi nói.
"nếu có chuyện như hôm nay, anh sẽ cõng em về!” anh dừng chân nói.
"hả? anh……anh có ý gì chứ? Tôi mới không thèm anh cõng, mắc cỡ chết đi được.” cô xấu hổ đỏ mặt cúi đầu vào vai anh nói. Biểu hiện đáng yêu của cô khiến anh thực vui, tuy không nhìn được mặt cô thì anh cũng biết mặt cô nhất định đỏ như cà chua cô thường ăn vậy.
Tối đến Hàn Thiết Đồng nghe tiếng rõ cửa bên ngoài phòng, anh đi ra mở cửa thì thấy Vân Dưỡng Như mặc mỗi chiếc váy ngủ ngắn ngang rối, anh có thể thấy rõ màu nội y của cô nếu nhìn kĩ chút.
"Dưỡng Như, khuya vậy đến tìm tôi có chuyện gì cần nói sao?” anh quay mặt sang chỗ khác hỏi. Trời ạ, cái cô gái này thực biết làm khó anh, tối như vậy đến chỗ anh còn mặc phong phanh như vậy, nếu không phải lo cô sợ anh thì anh đã tấn công cô từ lâu rồi.
Vân Dưỡng Như mặt cũng đỏ lững, cô đến tìm anh đêm khuya như vậy là bởi cô muốn nói với anh, cô thích anh, ăn mặc phong phanh như vậy vì bạn cô nói sẽ làm tăng thêm thiện cảm. Nhưng anh có vẻ không thích nên mới quay mặt sang chỗ khác. Cô hiện đang bâng khuâng không biết có nên nói với anh tình cảm của mình không?
"tôi….tôi…tôi…h..hắc..hắc..xì, hắc xì, hắc….xì ì ì, híc!” cô liên tục hắc hơi mấy cái, cô bị quả báo rồi sao, chỉ định giở chút trò không nghĩ trời thiệt lạnh nha.
Hàn Thiết Đồng nhíu mài thấy vai cô run như vậy thực đau lòng "vào phòng đi rồi nói.”
"a…được.” cô ngoan ngoãn vào theo, ‘cạch’ tiếng cửa phòng đóng lại, Vân Dưỡng Như vẫn đứng ở cửa nhìn anh không biết phải làm gì tiếp theo thì Hàn Thiết Đồng đã nắm cổ tay cô kéo cô ngồi xuống giường mình, còn lấy cái áo khoác của anh đưa cho cô "mặc vào đi, tôi không muốn nhìn thấy cô bị cảm, thực sự rất phiền phức.”
Vân Dưỡng Như muốn cầm lấy áo của anh nhưng nghe anh nói xong thì liền dừng tay lại, mắt cô hướng anh đang nhìn mình, cô thất vọng đứng lên: "hừ, ra anh luôn xem tôi là phiền phức của anh sao? Hàn Thiết Đồng, anh khiến tôi thực chán ghét.”
Hàn Thiết Đồng nghe cô nói chán ghét mình thì máu dồn lên não, anh nhíu mài quăng cái áo qua một bên, nắm chặt tay cô để cô dựa xác về mình.
"Vân Dưỡng Như, tôi chỉ lo cô bị cảm sẽ không lên lớp được. Chẳng lẽ lo cho cô cũng bị cô chán ghét sao? Cô nói đi.” Anh vì sợ cô bị cảm, như vậy anh sẽ khó chịu hơn cô rất nhiều lần, anh quan tâm cô, yêu thương cô nhiều như vậy lại bị cô chán ghét, có lầm không chứ.
Vân Dưỡng Như lấy tay đẩy anh ra nhưng sức lực nhỏ chỉ có thể dựa vào ngực anh mà nói : "lo cho tôi sao? Tôi nghĩ anh mới thực ghét tôi không phải sao? Tôi chiếm lấy phòng của anh, chân phải của anh cũng vì cứu tôi mới không thể chơi bóng được nữa. Anh nói không phải anh rất ghét tôi sao?” Mười năm qua cô luôn thấy anh đối với cô có bao nhiêu lời lẽ vô tình, khó chịu, có bao nhiêu lần anh vẫn bạn gái đến trước mặt cô âu yếm, có bao nhiêu lần anh nói cô phiền phức. Tình cảm của cô đối với anh xem như đã kết thúc rồi, từ nay cô sẽ không bao giờ đến gần anh nữa.
Hàn Thiết Đồng biết rằng cô ghét anh nhưng không nghĩ cô lại có thể nói rằng anh ghét cô, nó làm anh tức giận đến đau khổ.
"Vân Dưỡng Như, tôi từ xưa đến nay chưa từng ghét cô. Anh phải làm thế nào để em hiểu đây hả?”.
Vân Dưỡng Như nghe anh nói không chán ghét cô, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên, nhưng mà cô không biết. Cô bịnh chặt hai tai lại, luôn miệng nói "tôi không biết, tôi không biết nữa, tôi ưm..hưm” Hàn Thiết Đồng không muốn thấy cô chối bỏ cảm xúc của mình, anh mạnh mẽ kìm hãm đôi môi nhỏ mềm mại ấy, anh mặc cô vùng vẫy vẫn quyết công thành đoạt lũy, anh dùng lưỡi cạy ra lối đi, "um..um” ngay lúc cô cố gắng kháng cự thì lưỡi anh đã thành công đưa vào trong miệng cô, nút lấy lưỡi cô, anh biết đây không phải lần đầu của cô, nhưng anh rất vui, đôi môi nhỏ này đã luôn ám ảnh anh, anh luôn khao khát được chạm vào chúng, khao khát hôn cô mà hiện tại anh đang cùng cô vây dưa một chỗ.
Hàn Thiết Đồng vừa hôn cô vừa âu yếm vuốt ve sau lưng cô, anh muốn cô hiểu rằng anh thực trân trọng cô, là yêu cô thực lòng.
Được anh ôm lấy thực dịu dàng, Vân Dưỡng Như cũng không muốn đẩy anh ra nữa, cô đưa tay ra sau ôm lấy tay anh, đáp trả nụ hôn của anh, dù anh có nghĩ về cô như thế nào đã không quan trọng nữa, ít nhất bây giờ anh thuộc về cô. Cả hai nồng nhiệt tận hưởng vị ngọt của đối phương, Vân Dưỡng Như cảm giác cơ thể nóng lên, chân cô cũng không đứng vững nữa, cả người như ngã về phía sau ‘bịch’ một tiếng, cả hai đều nằm trên nệm, anh vẫn như vậy ôm cô, nhìn cô thở dốc đến mặt cũng đỏ ửng, thực đáng yêu.
"Dưỡng Như, anh chưa bao giờ ghét em. Anh từ rất lâu rồi, vẫn luôn yêu em.” Anh nói ra cảm xúc đã dấu kín từ mấy năm qua.
"anh…nói dối.” cô nằm ở dưới thân anh, quay mặt sang một bên.
Hàn Thiết Đồng nhẹ cười, đưa tay nắm lấy cái cằm nhỏ xinh xắn của cô xoay lại, dịu dàng nói "nhìn anh này, anh không hề dối em. Anh yêu em!”.
Cô nhìn anh nói ra những suy nghĩ của mình "nếu thực sự yêu em, tại sao anh luôn lạnh nhạt với em. Nếu thực yêu em, sao anh lại có nhiều bạn gái như vậy, còn thân mật với họ trước mặt em. Nếu thực yêu em, vậy thì tại sao, tại sao anh không nói với em sớm hơn. Anh có biết em yêu anh đến đau lòng lắm không? Anh thực xấu.” nước mắt cô chảy ra, lăn dài trên khuôn mặt ửng hồng, mái tóc dài rối xõa ra khiến anh nhìn đến đau lòng.
Ôm cô vào lòng, anh nói "Dưỡng Như, anh luôn lạnh nhạt với em, vì anh sợ rằng bản thân sẽ không kìm được tình cảm của mình sẽ làm em càng ghét anh hơn. Anh đưa họ đến trước em, vì anh muốn biết em có quan tâm tới anh không? Anh không nói yêu em, vì anh rất yêu em. Anh sợ sau khi nói ra sẽ không kiềm chế được nữa mà càng muốn em hơn, anh luôn muốn em trở thành của riêng anh. Nhưng anh đi một vòng lớn như vậy, lại không nghĩ rằng em lại tổn thương nhiều như vậy. Xin lỗi, tha lỗi cho anh, anh yêu em.”
Thì ra anh là vì muốn bảo vệ cô, muốn cô hiểu rõ tình cảm của mình, anh yêu cô nhiều như vậy sao?
"Hàn Thiết Đồng, anh thực ít kỉ, nhưng em lại càng ít kỉ hơn nữa, em không muốn anh ở bên người con gái khác, em chỉ muốn anh là của riêng em, mãi mãi của riêng mình em. Em yêu anh, Hàn Thiết Đồng, em yêu anh, yêu anh.”
Hàn Thiết Đồng thực hạnh phúc, ra tình cảm của anh không phải đơn phương, ra cô cũng thực yêu anh, ra là anh luôn tự làm khổ bản thân và tổn thương tình cảm của cô chỉ vì anh luôn làm theo ý mình, hiện tại anh lại yêu cô nhiều hơn trước nữa rồi.
"Dưỡng Như…” anh cúi đầu hôn lên bờ môi cô, hôn lên mũi cô, mắt cô rồi lại hôn lên môi cô. Anh sẽ không kìm chế nữa, anh muốn cô biết anh yêu cô nhiều như thế nào. Nụ hôn anh dành cho cô, lúc dịu dàng lúc lại nồng nàng mãnh liệt, anh tham lam quấn lấy lưỡi cô, từng chút từng chút hút lấy hương vị của riêng cô, rất nhanh anh đã không kiềm chế được nữa mà đưa tay vào áo cô, Vân Dưỡng Như tận hưởng nụ hôn anh dành cho mình, cảm nhận bàn tay ấm áp của anh chạm vào lưng mình, cơ thể cô cũng đã rất nóng, rất khó chịu nhưng bàn tay của anh lại giúp cô cảm thấy thực thoải mái, thực tốt.
"ưm...ựm…Thiết Đồng, Thiết Đồng.” cô gọi tên anh, cô muốn anh nhiều hơn nữa.
Hàn Thiết Đồng hiểu được cái mà cô thực sự muốn là gì. Anh vừa hôn lên cổ cô vừa luồn tay vào váy cô, nhẹ nhàng chạm vào nơi nhạy cảm nhất của cô, "a…hụm…a” Vân Dưỡng Như rên lên khi tay anh ở giữa hai chân cô vuốt ve, cảm giác thực lạ, cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy từ trước đến nay.
"Dưỡng Như, em thực nhạy cảm. Có phải rất nóng không?” anh tiếp tục vuốt ve nơi ẩm ướt của cô, tay kia cởi ra chiếc váy ngủ của cô, rất nhanh người nằm dưới thân chỉ còn lại nội y màu hồng xinh xắn.
"Thiết Đồng…hô..hôn em.” Cô mắt mơ màng vì bị kích tình, tay đưa lên mời gọi anh, Hàn Thiết Đồng cúi người hôn lấy cô, một tay đặt nơi hoa huyệt ẩm nóng, tay còn lại luồn ra sau lưng cô, cởi ra Bra (áo ngực) của cô, ‘chụt…chụt..chật..” tiếng môi lưỡi giao nhau mãnh liệt, anh liếm nhẹ môi cô, Vân Dưỡng Như nhanh chóng hít lấy từng ngụm không khí, người cô thực nóng quá, thực khó chịu.
Hàn Thiết Đồng hôn cổ cô, "ưm..a” cô rên lên khi anh cắn vào cổ mình, anh muốn đánh dấu cô là của anh, không ai được phép chạm vào. Nhìn đôi gò bòng đảo ửng hồng của cô, thực xinh, thực quyến rũ, anh liếm liếm nụ hoa đã cương cứng của cô, tay kia bóp lấy bên còn lại, xoa nắn khiến Vân Dưỡng Như ngày càng thở dốc, một luồn điện chạy qua người cô "a….a….ơ…Thiết Đồng, có gì đó…lạ quá…nó đang….tới …aaaaa!” cô cắn răng rồng mình lên, nơi hoa huyệt chảy ra một dòng chất lỏng nhầy nhụa ướt cả tay của anh, Vân Dưỡng Như cả người không còn sức, cô thở dốc thực thỏa mãn, cô chưa bao giờ được biết đến cảm giác này, Hàn Thiết Đồng nhếch môi cười, hôn lên cái môi cô, giọng khao khao "Dưỡng Như, cơ thể thực nhạy cảm, ra rồi có phải thực thoải mái không?”.
"ừm….thực…thoải mái.” Cô mĩm cười đưa tay ôm lấy cổ anh.
Hàn Thiết Đồng cởi ra áo mình, anh vuốt ve cái bụng bằng phẳng của cô, giọng khàn đục lên tiếng: "như vậy chưa phải là thoải mái. Anh sẽ chỉ cho em, thế nào là sung sướng. Đừng căng thẳng, cứ thả lỏng người, như vậy tốt cho em.”
"được…em muốn…anh…yêu em.” Cô câu người lên hôn lấy anh, tay anh đã rút ra khỏi hoa huyệt của cô "ướt như vậy, có lẽ được rồi. Nào, để anh chỉ cho em biết, tình yêu của anh.”
Anh hôn lấy cô, mảnh vải cuối cùng trên người cô cũng rất nhanh biến mất, anh cúi thân dưới đến gần cô, anh biết đây là lần đầu của cô, mong là không làm cô đau lắm.
"ựm….nó….có gì đó…ựm” cô rên lên khi cảm nhận được có gì đó thực cứng thực nóng đang chạm vào hoa huyệt ẩm ướt của mình.
"kho…khoan đã….AAAA…đau quá, dừng …dừng lại đi….đa..đau quá!” cô la lên, nó thực đau quá, cô như bị xé ra làm hai vậy, nước mắt không ngừng chảy ra, nơi ấy của cô chảy ra một dòng chất lỏng đỏ tươi.
"xin lỗi, xin lỗi! em cố chịu một chút nữa thôi. Rất nhanh sẽ không đau nữa.” anh đã làm cho cô ướt như vậy để dễ dàng vào trong, không nghĩ của cô thực nhỏ, anh cũng không muốn làm cô đau nhưng anh không thể rút ra được. Anh hôn lên mắt cô, hôn lấy môi cô, tay xoa nhẹ nhàng lên bụng cô, ít nhất cô sẽ thấy đỡ hơn.
"ưm…a…đừng, đừng di chuyển, đừng di chuyển mà…..a….a” Cô cảm nhận cái của anh đang ra vào mãnh liệt bên trong mình, cô còn rất đau mà.
"xin lỗi, xin lỗi em, anh…anh không kìm được nữa,…hơ ..hơ, phối hợp cùng anh, Dưỡng Như.” Anh biết cô còn đau, nhưng ở bên trong cô khiến anh như muốn nổ tung, anh không thể đợi được nữa. Cái của anh rút ra đưa vào, hoa huyệt của cô không ngừng tiết ra chất lỏng nhầy nhụa.
"phập…phập…phập…phập..” tiếng hai người giao nhau cùng tiếng thở dốc và rên rỉ của cô khiến căn phòng tràn đầy mùi vị của khoái lạc.
"a….a…ưm…a…a. Thiết…a…Đồng, em…em…a….em cảm thấy…a…lạ quá!” so với khi nãy cô ra còn mãnh liệt hơn, nó thực sự rất kì lạ, mỗi khi anh ra vào, cô lại thấy thực thoải mái.
Hàn Thiết Đồng thở dốc, anh nhìn khuôn mặt đầy khoái cảm của cô, hạ thân không ngừng di chuyển ra vào trong cô, anh muốn cô cảm giác thực tốt.
"có phải rất sướng không? Em muốn ra rồi sao?” anh ở bên tai cô thì thào.
"em…a….em…muốn…em muốn ra.” Cô rên rỉ dưới thân anh nói.
Hàn Thiết Đồng cũng không giữ được nữa, anh thở gấp nói "được, vậy ra cùng anh nào, cùng nhau ra nào.”
‘phạch..phạch..phạch” anh ra vào nhanh hơn trước, lại càng mãnh liệt thúc ra đẩy vào trong cô.
"AAAAAAAAA..a..hơ hơ hơ..”cả hai ghìm chặt lấy nhau, cô cong người đón nhận lấy anh, cả hai cùng giải phóng khoái cảm của mình.
Hàn Thiết Đồng vừa mới ra nhưng như vậy vẫn chưa làm anh thỏa mãn, nhìn Vân Dưỡng Như thỏa mãn nằm dưới thân, anh hôn lên môi cô "em có muốn làm lần nữa không?”.
Vân Dưỡng Như ngạc nhiên nhìn anh "không phải anh mới ra sao?...em mệt lắm rồi, em muốn ngủ.” anh không phải sung sức vậy đi, đây là lần đầu của cô, phải biết kìm chế chứ.
"anh biết em mệt, nhưng kìm chế thực không tốt. Anh đã kìm chế lâu như vậy, lần này phải lấy cả vốn lẫn lời.” Anh cười gian xảo vuốt ve mặt cô.
"nè, không lẽ anh định…a…..dừng mà…a….a” cô chưa nói hết thì bị anh xoay người lại, từ phía sau xâm nhập vào bên trong cô.
"Dưỡng Như, em thực chặt quá,…hơ..” anh ra vào bên trong cô, thở dốc nói.
"a…a..em…đã nói….là không mà…a…ưm….ưm…anh thực..tham lam..a” cô nắm chặt ga nệm, anh muốn ăn sạch cô sao? Đã vậy cũng không cho cô nghĩ chút nữa, bây giờ cô thực thấy mình là con cừu bị lạc vào hang sói rồi.
Đã làm hơn một tiếng rồi, sao anh vẫn chưa ngừng vậy, cô không còn sức nữa rồi.
"Dưỡng Như, chấp nhận anh….anh…ra đây…” anh rút ra rồi thúc mạnh vào trong cô, giải phóng thực sâu vào trong tử cung của cô, anh muốn cô có con của mình, như vậy cô sẽ chỉ thuộc về anh mà thôi.
"aaaaaaa” Vân Dưỡng Như ưỡng người đón nhận hết mọi thứ của anh, cô không còn chút sức ngã xuống liền mệt đến không thể mở nổi mắt. Hàn Thiết Đồng ôm cô đặt lên gối, đắp chăn rồi ôm lấy cô, hôn lên môi cô thỏa mãn nói.
"cực khổ cho em rồi, ngủ ngon!”.
________Một tháng sau_________
"Dưỡng Như, em lại bị ngã nữa sao?” anh vừa xong công việc liền chạy đi đón cô, bạn cô nói cô ở phòng y tế làm anh thực lo.
"em chỉ là không cẩn thận vấp phải thùng nước thôi. Anh xem, em thực không sao đâu mà.” Cô đứng lên quay một vòng cho anh xem, cô đâu có bị vì đâu.
Hàn Thiết Đồng nhíu mài nhìn chân cô "đầu rối bị băng lại mà còn nói không sao?” .
"hửm?” cô nhìn xuống chân rồi nhìn anh cười nói "hì, cũng chỉ là vết thương nhỏ, một hai ngày là lành thôi mà. Anh không cần lo lắng đâu.”
"vết thương nhỏ sao?” Anh cười gian xảo, khụy một rối xuống, đưa tay bấu vào vết thương của cô.
"a, đau quá! Buôn em ra, đau mà.” Cô khum người vịnh lấy vai anh, sao anh lại làm cô đau chứ.
Nhìn cô nhăn mặt anh liền buôn ra, đứng dậy ôm lấy khuôn mặt giận dỗi của cô "nói cho em biết, em là của anh nên không được phép bị thương. Bởi vì không chỉ mình em thấy đau, hiểu không?”.
Vân Dưỡng Như cảm động, nhón chân lên ôm lấy anh, thì ra là anh cũng sẽ đau lòng, một vết thương mà hai người đau thì không nên chút nào.
"em hiểu rồi. Xin lỗi anh, sau này em sẽ cẩn thận hơn, không làm anh lo lắng nữa.”
"em biết thì tốt rồi. Về nhà anh nhất định phạt em thực nặng để em có thể nhớ rõ chuyện này.” Anh cười ôm lấy cô.
"được. Chỉ cần anh vui em cũng sẽ vui.” Tuy nói là phạt cô nhưng anh toàn làm theo ý cô, nên không thể xem là phạt được, nó đơn giản chỉ là yêu nhau mà thôi.
Trên đường về nhà Hàn Thiết Đồng vẫn không chịu buôn cô ra, anh luôn cõng cô trên vai, đã mười năm rồi vẫn như vậy.
"anh này, sao mỗi lần em té, anh đều cõng em vậy? em có thể tự đi được mà.” ở trên lưng anh, cô thì thào hỏi.
Hàn Thiết Đồng vừa đi vừa cười nói: "vì mỗi lần em ngã, cả thế giới của anh cũng nghiên theo. Vậy nên anh luôn cõng em trên vai để chắc rằng thế giới của anh vẫn ổn.”
"ôi, anh thực ăn gian quá đi.” Cô xấu hổ cúi đầu vào vai anh, hạnh phúc với cô chính là anh, anh thực yêu cô nhiều như vậy, xem cô là thế giới của anh, vậy nên, cô chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
_______Ba ngày sau_______
Vân Dưỡng Như vừa tan học về thì gặp ba cô đang ngồi trên ghế, cô bước nhanh lại ôm lấy ông mừng rỡ "ba, sao ba về không báo với con một tiếng, con nhất định ra sân bay đón ba.”
"không sao. Có chú Trương ra đón ba rồi. Phải rồi, Thiết Đồng đâu? Nó không về cùng con à.” Từ trước đến nay hai đứa này luôn đi về cùng nhau, dù cho hiện tại Thiết Đồng đã đi làm nhưng vẫn sẽ đến trường học đón Dưỡng Như cùng về.
Vân Dưỡng Như ngồi xuống rót cho mình tách trà, uống một hơi cạn sạch, nói "ba không biết cũng phải. Hai ngày trước anh ấy đã đi Đại Lục công tác, trưa mai sẽ về đây. Ba có chuyện muốn nói với anh sao?”.
"cũng không có gì quan trọng. Mĩ Lệ muốn ta về đây lo chuyện hôn sự cho Thiết Đồng thôi. Để nó về rồi nói vậy.”
"xoảng” tách trà trên tay cô rơi xuống sàn vỡ làm hai, ông Vân lo lắng nắm tay cô xem xét "con sao vậy. Có bị thương không?”.
Cô nhìn ba mình, không dám tin hỏi: "ba, ba vừa nói…dì muốn anh kết hôn sao?” dù hai người quen nhau nhưng đó là bí mật, anh nói đến thời điểm nhất định sẽ công bố, còn nói sau khi cô tốt nghiệp sẽ cùng nhau làm lễ, để cô chính thức trở thành vợ anh. Nhưng mà…
"phải đó, sao con lại kinh ngạc như vậy. Thiết Đồng lấy vợ, con nên mừng mới phải chứ.” Con gái ông từ trước đến nay luôn miệng nói ghét Thiết Đồng, giờ nó cưới vợ, không phải nên mừng sao? Nhưng hình như rất đau lòng thì phải, chẳng lẽ…ông nhíu mài lo lắng hỏi: "Dưỡng Như, không phải con thích Thiết Đồng đi?”
"con…con…” cô muốn nói phải đó, hai chúng con thực lòng yêu nhau nhưng nhìn ba cô lo lắng như vậy cô thực không dám nói.
"Dĩ nhiên là không rồi, con làm sao có thể thích anh ta được chứ. Ba à, có phải ba đi đường về mệt quá rồi không? Ba nên nghĩ ngơi cho khỏe đi.”
Nếu Dưỡng Như nói phải ông thực cũng chưa nghĩ ra cách dàn xếp thỏa đáng, nhưng may mắn con gái ông không có thích Thiết Đồng, như vậy thực tốt, thực tốt.
"ha ha. Con nói phải, ba nhất định già cả rồi, sao lại nghĩ con gái ba thích cậu ta kia chứ. Được rồi, ba lên nghĩ đây, con cũng vậy đi, còn trẻ phải lo cho sức khỏe, không thì về già sẽ lú lẫn như ba thì khổ.”
"dĩ nhiên rồi. con không muốn như ba đâu.” Cô cười nói, nhìn ba cô đi lên lầu, cô liền như tháo bỏ được tảng đá trên vai, ngồi bịch xuống sopha.
"con không thể thích Thiết Đồng sao? Chúng con vẫn chưa là anh em mà. Ba đang nói cái gì đây. Làm sao có thể, mình phải làm gì đây?” cô nhắm chặt mắt lại, tại sao tình yêu của cô lại là không thể, rõ ràng cả hai người không cùng chung huyết thống, cô yêu anh có gì là sai chứ? Chẳng lẽ mọi người không thể chấp nhận được sao?
Tối đến ở Hàn gia, tiếng bước chân đi lên lầu, tiếng mở cửa rồi đóng cửa lại, dưới ánh đèn ngủ chập chờn, ánh mắt thèm khát nhìn người nằm trên giường say giấc, dưới lớp chăn là cơ thể mảnh khảnh xinh đẹp của người con gái dù anh có muốn bao nhiêu lần vẫn luôn không bao giờ là đủ.
Anh tháo ra cà vạt, ném phăng đi áo khoác, anh gỡ ra nút áo sơ mi xanh trên người, tiến lại gần cô, tay vạch ra tấm chăn, nhanh nhẹn mút lấy đôi môi của cô.
"ưm…” Vân Dưỡng Như đang ngủ thì có cảm giác như ai đó đang nhìn cô, chiếc chăn bị quăng đi làm cô bừng tĩnh, nhưng khi cô vừa mở mắt thì bị đôi môi ai đó xâm chiếm, tay của người đó còn mò vào váy ngủ của cô, cô muốn la lên thì nghe giọng nói trầm tĩnh quen thuộc "Dưỡng Như, là anh. Đừng sợ.”
"Thiết Đồng? sao anh lại ở đây, chẳng phải ngày mai anh mới về sao?” cô hôn đáp lại anh hỏi.
Bóp lấy ngực cô, Vân Dưỡng Như há miệng ra thở dốc, anh nhanh chóng cho lưỡi vào mút lấy lưỡi cô, anh thở dốc nói "đúng là mai anh mới về. Nhưng anh thực nhớ em nên đã làm xong hết công việc, vừa xong anh liền bắt chuyến bay về đây. Tối nay anh muốn nghe tiếng rên rĩ của em khi nằm dưới thân anh.” Anh đưa tay vuốt ve hoa huyệt đã thấm ướt của cô.
"Dưỡng Như, em cũng muốn anh đúng không?” anh cười.
"Thiết Đồng, em muốn…em muốn anh…trong em…a….a” cô rên lên, anh thực rấp ráp, cô chưa chuẩn bị đủ để đón tiếp cái to lớn của anh, giờ cô thực đau nha.
"có đau không? Xin lỗi…nhưng anh không kìm được nữa…anh muốn em, thực nhiều, nhiều hơn nữa.” anh biết mình làm cô đau, anh cũng đau nhưng anh không chờ được nữa, hai ngày không ở bên cô thực đau khổ, kể từ ngày có được cô, anh đã trở nên nghiện ăn cô mất rồi.
"a..a….a….a…nữa, mạnh nữa…em …muốn…anh…nữa, trong em…a” cô ôm chặt lấy vai anh, hai chân vòng qua ôm lấy hông anh, phối hợp cùng anh.
Bên trong phòng ái tình triền miên, cả hai như lạc vào thế giới riêng của hai người nên không biết rằng, dù cách âm nhưng người bên ngoài đủ sức để hiểu chuyện gì xảy ra bên trong.
Kì thực khi nãy ông Vân vừa ngủ được một giấc thì thấy khát nước, cũng khuya rồi nên ông không muốn làm ai thức giấc vì vậy không bắt đèn lên. Không nghĩ vừa ra đến thì thấy Hàn Thiết Đồng đi lên lầu, trên người còn mặc bộ tây phục, nhất định là vừa xong việc trở về, cái ông thắc mắc là làm sao nó lại không đợi sáng mai về mà lại về ngay trong đêm, vừa định lên tiếng kêu anh lại thì thấy Hàn Thiết Đồng đi vào phòng con gái ông.
"tụi nó…làm sao có thể?” không nghĩ điều ông lo ngại đã trở thành sự thực, mặc dù chúng không có quan hệ huyết thống nhưng Hàn Thiết Đồng sắp kết hôn, Mĩ Lệ nhất định không đồng ý chuyện của chúng, con gái ông biết phải làm sao đây?
_______sáng hôm sau_________
Hàn Thiết Đồng vừa xuống phòng khách thì thấy ông Vân đã ngồi ở đó, anh có phần kinh ngạc, ông về khi nào? Tối qua chuyện giữa anh với Dưỡng như, ông đã biết ?
"chú Vân, sao chú lại về đây? Còn mẹ đâu?” anh cười nói như không có gì đi xuống ngồi đối diện cùng ông. Cũng tốt, sẵn dịp này anh nói luôn một thể.
Ông nhìn anh im lặng một hồi rồi nói "Mĩ Lệ còn bận thu xếp một số chuyện, nên ta về đây trước. Cũng thật tình cờ để ta bắt gặp một chuyện.”
Hàn Thiết Đồng ngầm hiểu ý ông, nhưng anh chỉ cười như bình thường, coi chuyện đó là tất nhiên.
"nếu chú biết thì con cũng không dấu làm gì. Con và Dưỡng Như là yêu nhau, vậy nên con mong chú ủng hộ tụi con.”
"cậu…hai đứa bắt đầu từ khi nào?” ông giọng đều đều hỏi.
"một tháng trước. Chú, chú sẽ đồng ý đúng không?” anh dò xét hỏi.
Ông nhìn ánh mắt kêu ngạo đầy tự tin của anh thì thấy mình thực không có gì để phản đối.
"có vẻ như dù ta có nói không, hai đứa cũng nhất định bên nhau. Còn hỏi ta để làm gì?”
Hàn Thiết Đồng rót cho ông tách trà, nói "Dưỡng Như rất yêu thương chú, con không muốn cô ấy có bất kì lo lắng hay dướng bận gì. Vậy nên con xin chú, không nên tìm cách chia rẻ tụi con.”
Vân Thái là người như thế nào anh hiểu rõ, anh từ trước đến nay không làm gì quá phận chính là lo ngại ở ông, nhưng hiện tại anh đủ năng lực để bảo vệ cho tình yêu của hai người, anh không cần e sợ ông nữa.
Vân Thái dĩ nhiên hiểu rõ Hàn Thiết Đồng nghĩ gì, từ nhỏ tuy luôn nghe lời ông nhưng ông biết nó vẫn chưa từng thực tâm tuân theo, bằng chứng là cậu ta dám đụng đến con gái ông.
"Hàn Thiết Đồng, để tôi nói cho cậu biết, tôi yêu con gái tôi rất nhiều, nên tôi luôn muốn cho nó thứ tốt nhất, lựa chọn tốt nhất, hạnh phúc của nó cũng là hạnh phúc của tôi. Nhưng người mang đến hạnh phúc của nó không phải là cậu.” ông khẳng định việc Hàn Thiết Đồng làm hiện tại và tính tình của cậu ta không thể làm cho Dưỡng Như nhà ông hạnh phúc được.
"ý ông là sao?” anh nhíu mài hỏi.
Vân Thái lấy ra tờ giấy đặt lên bàn, nói " đây là thông tin về người mà cậu sẽ kết hôn, Dưỡng Như không thể hạnh phúc với người sắp kết hôn với cô gái khác. Nó sẽ phải qua Mĩ cùng với tôi.” Dù hơi đường đột nhưng ông phải mang cô đi, chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt.
"kết hôn? Đừng đùa với tôi. Ông có quyền gì bắt tôi phải kết hôn với người nào chứ.” Anh đứng dậy, tức giận nói lớn.
"tôi không có quyền. Nhưng mẹ cậu là người sắp đặt, chẳng lẽ ngay cả bà ấy cũng không có quyền đó sao?” ông vẫn bình thản uống trà, chuyện này từ trước đã không còn cách giải quyết nào tốt hơn.
"mẹ tôi? Không thể nào, tôi cần phải gặp bà, tôi muốn nói rõ.” Anh đi nhanh lại cầm lấy điện thoại trên tay, vừa lúc đang nhấn phím thì Vân Thái đứng lên nói "Hàn Thiết Đồng, cậu phải biết rõ mẹ cậu là người thế nào?
Dưỡng Như đi theo tôi đó là cách tốt nhất cho nó và cả cậu. Nếu để bà ấy biết chuyện, tôi tin cậu hiểu rõ, Dưỡng Như sẽ phải chịu đựng những chuyện gì, tôi thực không muốn nghĩ.”
Hàn Thiết Đồng nghe ông nói xong thì bừng tĩnh, ông ta nói không sai, mẹ anh luôn quyết đoán, một khi bà đã quyết định thì dù có như thế nào cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, nếu để bà biết anh không kết hôn với người bà chọn vì Dưỡng Như, cô ấy nhất định không thể yên ổn mà sống.
Đặt điện thoại xuống bàn, anh nắm chặt tay nhìn ông "ông nói không sai. Dưỡng Như theo ông, đó là lựa chọn tốt nhất cho cô ấy. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ đấu tới cùng. Chiều nay tôi phải qua Ma Cao nữa tháng sau mới về đến, tạm thời Dưỡng Như nhờ ông chăm sóc, Nhưng tôi nhất định sẽ đón cô ấy trở về.”
Vân Thái cười bỏ đi lên lầu, ông nói "tôi nhất định chăm sóc tốt cho con bé. Còn cậu, thời hạn là một tháng, chứng minh cho tôi xem cậu yêu con bé nhiều như thế nào?”.
"tôi nhất định cho ông thấy thành ý của tôi.” anh kiên định nhìn ông nói.
Ông Vân quay lên lầu nhưng trên môi lại nhẹ cười, dĩ nhiên ông tin Hàn Thiết Đồng nói được làm được, từ trước đến nay cậu ta chưa làm ông thất vọng bao giờ, nhưng Vân Dưỡng Như là con gái duy nhất của ông, đâu thể nói giao ra là giao, phải cho họ biết tình yêu nếu không vượt qua được thử thách thì cũng chỉ đáng vứt vào sọt rác thôi.
Chiều đến Vân Dưỡng Như mới ra khỏi phòng, chân cô vẫn còn run đây, cũng tại anh tham lam không ngừng đòi cô nhiều hơn, hại cô đến giờ mới xuống giường được.
"ba, ba có thấy Thiết Đồng…ý con là, anh hai?” cô cũng thực quen miệng gọi tên anh rồi, nếu để ba cô biết chuyện của hai người thì sẽ không tốt.
Ông Vân nhìn con gái, Vân Dưỡng Như càng lớn càng xinh đẹp, ông nói "Thiết Đồng đã đi Ma Cao rồi. Tuần sau nó sẽ về.”
Cô chưa nghe anh nhắc đến chuyện này trước đó, sau lại không nói với cô một tiếng chứ
"Dưỡng Như, con lại đây, chúng ta nói chuyện nào.” Ông đem cuốn tạp chí trên tay xuống.
"um…dạ.” ngồi xuống ghế cạnh ba, cô mĩm cười hỏi "ba có chuyện gì muốn nói với con sao?”.
Ông nhìn cô một lúc, trông Dưỡng Như rất hạnh phúc, xem ra Hàn Thiết Đồng chăm sóc con bé rất tốt.
"Dưỡng Như, sáng mai chúng ta sẽ ra sân bay, ba muốn đưa con sang Mĩ du học.”
"sao?” cô không nghe nhầm đi "ba, con không đi đâu, ở đây rất tốt, sao đột ngột như vậy muốn con sang Mĩ chứ?” cô không muốn rời xa anh đâu.
"Dưỡng Như, chẳng phải trước đây con nằng nặc yêu cầu đưa con đi du học sao? Bây giờ không muốn đi?” lúc đó còn khóc đến hai ngày hai đêm, nhưng vì cô mới mười tuổi ông không đành lòng cho cô đi, nhưng giờ cô đã đủ lớn ông không còn gì bận tâm nữa.
"ba, ba có nói chuyện này với anh không?” nếu anh biết nhất định không để cô đi, anh yêu cô rất nhiều làm sao nở để cô đi được chứ.
Ông thở dài vuốt tóc cô "Thiết Đồng đã đồng ý, nên không cần lo gì nữa đâu. Nó cũng đã gởi lời tạm biệt với con rồi. Tất cả chỉ là muốn tốt cho con thôi.”
"anh đồng ý sao? Ba, ba nói đùa sao, anh làm sao mà đồng ý chuyện này được. Con không tin đâu.” Một tháng nay anh vẫn luôn bên cô, còn nói cô là thế giới của anh, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao?
"Dưỡng Như, ta biết rất khó cho con, nhưng bằng mọi giá ta cũng phải đưa con qua đó.” Dù có trói đi chăng nữa.
Vân Dưỡng Như rơi vào suy tư, qua Mĩ du học đúng là ước mơ từ nhỏ của cô, nhưng cô không muốn đi cũng là gì anh, giờ thì tốt rồi. Hàn Thiết Đồng không cần cô nữa, cô đã không còn lí do để tiếp tục nếu kéo ở lại đây, sợi dây liên kết đã đứt, tim cô đau quá!
"Dưỡng Như? Con có sao không? Trông con xanh xao quá.” Chẳng lẽ con bé bị bệnh sao?
Vân Dưỡng Như quay sang nhìn ba gượng cười "ba, con sẽ đi..con sẽ cùng ba qua Mĩ.”
Ông Vân cảm thấy thực khó chịu khi ép con mình làm điều nó không thích, nhưng không còn cách nào, Hàn Thiết Đồng, cậu tốt nhất kết thúc mọi chuyện thật nhanh đi.
"Dưỡng Như, con thực đồng ý sao?” ông nắm tay cô hỏi.
"con…dĩ nhiên rồi, con đã muốn qua Mĩ học từ lâu rồi, giờ con cảm thấy rất vui.”
"nếu vậy…sao con lại khóc.” Nhìn cô cười mà nước mắt cứ chảy ra, ông thấy mình thực tội lỗi.
"ba, con…con…con..hu hức hức” cô ôm chằm lấy ông khóc thật lớn, cô không muốn đi một chút nào, không muốn. ông Vân an ủi vuốt lưng cô "Dưỡng Như, cứ khóc đi con, không cần nén lại đâu. Ba sẽ ở bên con.”
"tổng giám đốc, anh nhìn gì vậy? có trời có gì sao?” thư kí hỏi khi nhìn anh cứ chăm chăm quan sát bầu trời như tìm kiếm gì đó, xe đã đợi lâu rồi.
"không….tôi chẳng nhìn gì cả. Đi thôi.” Anh ngồi lên xe, thư kí liền đóng cửa lại, chiếc xe từ từ chạy đi. Anh nhìn gì sao? Anh đang tìm một chiếc máy bay trên bầu trời rộng lớn, chiếc máy bay trở người anh yêu, trở đi thế giới của anh đi xa…
_______-New Yort-__________
"Dưỡng Như, con có trong phòng không?” ông Vân mặc tạp dề đang làm đồ ăn thì nghe trên phòng có tiếng động, nên rõ cửa xem cô có ổn không.
"vâng. Con thay đồ xong sẽ ra ngay, ba xuống trước đi.”
"được, ba dọn cơm ra trước, con mau một chút đó.” Ông cười cười đi xuống lầu, ai ui, ông lo quá nhiều rồi, không nghĩ sao khi qua đây Dưỡng Như sống thực tốt, nó cười rất nhiều làm ông cũng không còn thấy tội lỗi gì chia cắt hai đứa nó nữa.
"Cũng một tháng rồi, cậu ta còn bắt Dưỡng Như đợi bao lâu nữa đây.” Ông chậc lưỡi đi xuống lầu.
Vân Dưỡng Như thay đồ xong liền hát vu vơ đi xuống, ngồi vào bàn ăn cô nói rất nhiều chuyện xảy ra ở trường học, ông Vân ngưng đũa nhìn cô cười tươi như vậy nhưng lại thấy có gì đó không hề đúng.
"Dưỡng Như, tại sao con không buồn hay khóc. Con không nhớ Thiết Đồng sao?” làm gì có chuyện quên nhanh vậy được, rõ ràng Dưỡng Như có chuyện dấu ông.
"con nhớ, con nhớ anh rất nhiều.” cô nhớ đến muốn phóng ngay đến sân bay trở về Hồng Kông để được anh ôm lấy như trước đây, nhưng cô không thể.
"nếu vậy tại sao con…” ông không hiểu nổi con gái mình nữa rồi.
Cô cười nói "con sẽ không khóc, cũng sẽ không buồn bã nữa. Bởi vì nếu con khóc hay làm chuyện khờ dại, sẽ có người đau rất nhiều, vì con là cả thế giới của anh, nên con sẽ bảo vệ thế giới mà anh yêu thương, chẳng phải ba nói anh sẽ đến đón con sao? Vậy nên con sẽ chờ, bao lâu con vẫn sẽ chờ.”
"đúng là vậy nhưng…” ông vì sợ cô nghĩ quẫn nên đã nói rõ nguyên nhân ông đưa cô đi và lời hứa của Thiết Đồng, nhưng một tháng đã trôi đi, ông không muốn Dưỡng Như chờ đợi trong vô vọng.
Ting…Ting…Ting tiếng chuông cửa vang lên vội vã, Dưỡng Như đứng lên "để con mở cửa. Chắc lại người tiếp thị cho siêu thị mới mở.”
‘cạch’ cánh cửa vừa mở thì Vân Dưỡng Như đã nhanh miệng nói "xin lỗi, chúng tôi không mua hàng, vậy nên anh…”
"Dưỡng Như, chuyện gì vậy con?” ông Vân bước nhanh ra thì to ngạc nhiên nhìn người đứng ngoài cửa, ông cười cười "cuối cùng cũng chịu đến, xem ra thành ý của cậu là thật. Hai đứa cứ nói chuyện đi, lão già như ta cũng nên tránh mặt rồi nhỉ!” ông vui vẻ đi vào bếp làm thêm vài món ăn, cũng đến lúc giao lại cho cậu ta rồi.
"anh….anh đến đây làm gì?” cô rất vui gì anh đến, nhưng anh bắt cô đợi lâu quá, cô không cam tâm, cô không cho phép bản thân chạy đến ôm lấy anh.
Hàn Thiết Đồng lấy ra hộp đỏ, chiếc nhẫn đính kim cương ở giữa khiến người ta phải ghanh tỵ đang ở trước mặt cô.
Anh khụy một chân xuống trước cô, tuyết trên bộ đồ vest đen cũng rớt xuống theo cử động của anh.
"anh đến để lấy lại thế giới mà em đã mang đi của anh. Dưỡng Như, làm vợ anh được không?”
"anh….anh, thật không công bằng chút nào. Em chờ anh lâu vậy anh nghĩ em sẽ đồng ý dễ dàng như vậy sao?” cô rưng rưng nước mắt nói.
Hàn Thiêt Đồng nắm lấy tay cô dịu dàng hôn lên, hỏi cô "vậy em lại muốn mang thế giới của anh đi đâu?”
Cô mím môi ôm chặt lấy cổ anh, vừa khóc vừa cười lên tiếng "dĩ nhiên là đi đến nơi có anh rồi. Em chỉ mãi là thế giới của riêng anh thôi.”
Và như vậy họ lại sống bên nhau hạnh phúc, nói đến bà Hàn thì chính xác mà nói bà đã lấy lại công ty của anh, lấy lại thẻ nhà băng và toàn bộ tài sản bà đã cho anh, chỉ để anh kết hôn với người con gái bà ưng ý. Không nghĩ đến Hàn Thiết Đồng từ sớm đã có chuẩn bị, anh đã dùng tên khác để thu mua toàn bộ cổ phiếu của công ty, trở thành cổ đông lớn nhất, hơn nữa tài sản của anh đã dấu nhờ chơi cổ phiếu đã đủ anh sống hết đời ăn sung mặc sướng rồi, từ sớm khi ván cờ bắt đầu mẹ anh đã không có của thắng rồi, chỉ là anh còn phải lo một số thủ tục, nhà cửa và nghi lễ để sẳn sàng khi cô trở lại. Chính xác thì vừa xuống sân bay cô đã bị anh kéo nhanh đến nhà thờ làm lễ, trong lễ cưới anh đã cõng cô trên lưng mình mọi người ai cũng nghĩ như vậy tật kì lạ nhưng anh chỉ cười nói "tôi chỉ muốn chắc rằng thế giới của tôi luôn ở đây, ngay trên lưng tôi!”.
__________-HẾT-____________
Vote Điểm :12345