Tác giả: Cúc Phương
Tên truyện trước đây là " tình yêu đã mất, đừng tìm lại làm gì" nhưng mình lại thấy nó khó nhớ nên mình sẽ chuyển thành " Hạnh phúc sau cùng" nhé!
**********************************
Ngày hôm đó, tôi đã hẹn anh rằng hai đứa sẽ đi chơi sau buổi học vì đã lâu lắm rồi cả 2 vẫn chưa có 1 buổi đi chơi riêng nhưng anh lại nói bận và hẹn hôm khác. Nhưng khi tôi đang đi chơi cùng cô bạn thấn của mình ở công viên thì bạn tôi lại thấy anh ấy đang cười đùa vui vẻ với 1 cô gái khác. Cô ấy có mái tóc dài đen nhánh và trông cũng rất dịu dàng, nữ tính. Thì ra việc bận của anh là đây. Tôi bỗng nhớ lại lời nói của anh hôm cả hai đi chới: "Em dịu dàng, nữ tính hơn chút nữa thì tốt biết mấy! Anh thích kiểu con gái đó hơn!”. Tôi chợt giật mình vì nghĩ tới những câu nói đó của anh và tôi chợt lo lắng. Nhưng vì không muốn làm sự việc trở nên xấu hơn nên tôi quyết định chỉ im lặng đi dạo tiếp với cô bạn của mình nhưng tâm trạng tôi đã không còn như trước nữa!
Ngay tối hôm đó, tôi nhắn tin hẹn anh ở dưới gốc cây mà lần đầu tôi với anh gặp nhau. Tôi hỏi anh:
-Cô gái đi công viên cùng anh là ai vậy? Anh nói không đi chơi với em được chỉ vì bận đi với cô ấy?
- Hả? Chiều nay anh ở lại trường để làm bài nghiên cứu mà? Chắc là em nhìn nhầm đó!- Cử chỉ lúng túng của anh, tôi đều nhìn thấy cả. Tại sao phải giấu tôi chuyện đó chứ?
- Duyên nhìn thấy rồi nói với em mà. Em quan sát kĩ lắm. Đó chắc chắn là anh mà! Em nhớ là anh đâu có người an hem sinh đôi nào?- Tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Có lẽ, sự mập mờ đó chỉ làm cho chúng tôi thêm mệt mỏi thôi. Tôi nghĩ thà nói rõ một lần còn hơn là phải chịu đựng sự tò mò, day dứt đó. Dù có ra sao đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ cố gắng chấp nhận nó. Tôi nhìn anh với ánh mắt kiên định.
- Anh... Cô ấy là người yêu của anh!- Anh ngập ngừng 1 lúc rồi nói.
- Cô ấy? Người yêu của anh? Vậy thì em là gì của anh? Là gì hả?- Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn không ngừng đau đớn khi nghe những từ đó được phát ra từ chính miệng của anh. Trước đây, khi còn là 1 học sinh trung học chưa hiểu rõ tình yêu là gì, tôi luôn cảm thấy nực cười khi họ làm những việc ngu ngốc như tự tự hay là suy sụp tinh thần vì tình yêu. Tôi thấy rất nực cười vì những hành động đó của họ. Nhưng giờ đây, chính tôi cũng đang nếm trải cảm giác đó. Nó khó chịu lắm! Tim tôi đau đến nỗi khiến tôi như ngạt thở. Nếu biết yêu anh sẽ phải đau khổ như vậy thì ngay từ đầu tôi sẽ cố gắng tránh xa anh, xa thật xa, càng xa càng tốt. Nhưng đời người đâu ai lường trước được việc gì?!
- Em vốn biết là anh thích những cô gái dịu dàng, nữ tính thay vì những cô gái cá tính mạnh mẽ như em nhỉ? Giờ thì đừng có đi theo anh nữa! Giang sẽ hiểu lầm đấy!- Những lời nói tàn nhẫn của anh xoáy sâu vào tim tôi. Đau! Tôi đau lắm! Đau đến nỗi tôi có cảm giác mình đang chết dần vì một căn bệnh quái ác nào đó.
- Tôi hiểu rồi! Anh là 1 tên khốn! Cút ngay khỏi tầm mắt tôi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu! Không bao giờ! Anh hãy nhớ lấy những lời này!
Nói xong tôi liền xoay người rồi chạy đi! Về lại căn phòng kí túc xá, tôi chạy vội vào trong nhà tắm để lũ bạn không thể nhìn thấy vẻ mặt của tôi hiện giờ. Chắc nó thảm hại lắm!
Tôi ngòi phịch xuống sàn nhà 1 cách mệt mỏi. Phải! Tôi mệt mỏi lắm! Có lẽ tôi sẽ rời khỏi nơi này để quên đi nỗi đau mà anh đã gây ra cho mình.
Lấy chiếc điện thoại trong túi ra, tôi bấm số của mẹ rồi nói:
- Con sẽ nghe lời bố mẹ! Con sẽ đi du học Anh, ngay ngày mai! Đặt vé vào 9h cho con!
Rồi mặc kệ tiếng hét đầy ngạc nhiên của mẹ, tôi cúp máy luôn rồi đứng lên rửa mặt và bước ra ngoài. Thấy tôi ra, mấy đứa bạn xúm vào hỏi:
- Có việc gì mà mày ở trong đó lâu thế? Lại tự kỉ hả? Ủa? Sao mắt mày đỏ thế kia?- Mấy đứa nó hỏi 1 tràng làm tôi chóng hết cả mặt.
- Hỏi ít thôi con điên kia! Mày không thấy bạn thân yêu của tao đang ủ rũ thế kia à?- Cô gái duy nhất đang ngồi trên giường lên tiếng.
Thế là mấy ánh nhìn của tụi nó đều đổ hết lên người tôi. Thấy vậy, tôi gượng cười rồi nói:
- Mai tao phải đi Anh du học rồi tụi bây.
- WHAT? MÀY ĐÙA À?- Cả lũ hét toáng lên.
Tôi không nói gì mà chỉ lắc đầu. Cô gái vừa nãy lại nói:
- Mày nói thật hả Trang? Sao đi đột ngột vậy?
Thế là bọn tôi ngồi hàn huyên tâm sự cho đến gần sang thì cả lũ mới chịu đi ngủ. Khi mọi người đã đi ngủ ngủ hết thì tôi mới thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến bay vào sáng mai. Bỗng có tiếng hỏi:
- Mày đi là vì thằng cha Vũ, đúng chứ? Và nguyên nhân là vì con nhỏ đi cùng hắn vào chiều hôm qua?
- Mày vẫn chưa ngủ sao?
- Trả lời tao đi!
Thấy vậy tôi không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Thằng cha đó! Tao phải dạy cho nó 1 bài học mới được!- Nhỏ tức giận.
- Đừng! Kệ anh ta đi!- Tôi vội vã nói.
Nhìn thấy tôi như vậy có lẽ nhỏ không nỡ làm tôi buồn nữa nên cũng không nói gì thêm mà chỉ dặn tôi:
- Sang bên đó nhớ mạnh khỏe và tìm 1 anh chàng đẹp trai, tốt bụng nào đó mà yêu. Quên thằng cha tồi tệ đó! Và nhớ mạnh khỏe đấy!
- Khổ quá! Ngủ đi! Tao cũng phải nghỉ ngơi trước chuyến bay chứ!
Nói xong thì tôi cũng trèo lên giường ngủ luôn.
*********************
Vì giờ bay trùng với giờ học nên chẳng ai tiến tôi được và tôi dời đi với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
" Tạm biệt nhé! Người con trai tôi yêu tha thiết"- Tôi thầm thì.
*****************
Sang Anh tôi đã đụng mặt với 1 tên được gọi là hotboy của trường. Tôi ghét hắn lắm ý. Kiêu không chịu nổi và hắn lúc nào cũng trêu chọc tôi. Nhưng mà câu nói" ghét của nào trời trao của ấy" của ông cha ta chẳng sai chút nào. Tôi và hắn cuối cùng lại trở thành 1 đôi. Nhờ có hắn mà vết thương trong tim tôi đã không còn rỉ máu, nhờ hắn mà tôi lại 1 lần nữa biết yêu. Có lẽ, hắn là thiên thần mà ông trời đã ban cho tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và hắn quyết định sẽ cho đối phương gặp mặt gia đình và chúng tôi được cả 2 bên đồng ý cho cưới nhau. Cuộc sống của tôi giờ đây rất hạnh phúc. Có lẽ, quyết định đi Anh là lựa chọn sáng suốt nhất của tôi.
Một ngày nọ, tôi gặp lại Vũ đang đi 1 mình ở trong công viên khi 2 vợ chồng tôi đang cùng nhau đi chơi. Thấy tôi thì hắn có vẻ rất vui thì phải. Tôi không rõ lắm nhưng mà khi nhìn thấy tôi thì hắn đã chạy lại, nói:
- Em tha thứ cho anh nhé! Anh xin lỗi vì đã làm em đau! Sau khi em đi anh đã nhận ra mình yêu em đến nhường nào. Mình quay lại nhé!
Tôi vội gỡ tay hắn ra khỏi tay mình.
- Xin lỗi nhưng tôi đã có chồng rồi!
Xong tôi liền chạy lại chỗ của chồng mình. Từ khi yêu anh thì tôi đã không còn thù hận gì với Vũ nữa và cuộc sống của tôi như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Còn những việc trong quá khứ thì hãy để nó là quá khứ mãi mãi.
Vote Điểm :12345