Trong cuộc sống có ai không một lần nếm trải cảm giác yêu đơn phương ? Vẫn biết là sẽ đau nhưng tình cảm là điều không thể nói trước được , không thể muốn là từ bỏ ! Đơn phương trao tình cảm của mình cho người ta , cho người ta cái quyền được làm tổn thương bản thân mình , để rồi mọi đau đớn , buồn tủi đều chỉ do một mình mình gánh chịu .
Người ta nói yêu đơn phương là ngốc , là không trân trọng bản thân .... nhưng trách làm sao được khi trái tim lỗi nhịp , khi vị thần tình yêu bắn xuyên mũi tên qua trái tim ta , và định mệnh buộc ta phải gắn kết với người đó dù có thể tình yêu sẽ không được đáp trả ....
Cô gái có cái tên Phạm Thiên Di đã vô tình bước chân vào cửa ải yêu đơn phương đó , trớ trêu thay , người con trai cô thầm thương trộm nhớ chỉ xem cô là một người bạn....
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên Di - Cánh chim nơi phương Bắc
Cái tên cũng nói lên được phần nào con người của cô
Di có cuộc sống rất đầy đủ , sinh ra là con cưng của một tập đoàn lớn , cô là một tiểu thư quyền quý . Tuy vậy nhưng Di rất thân thiện , chưa bao giờ cô lớn tiếng hay nói nặng lời với người khác , do vậy cô rất được lòng của mọi người , ai cũng quý mến cô . Ngoài ra , Di còn là một cô gái khá xinh xắn và học giỏi .
_ Buổi chiều ngày hôm đó _
Di thả bộ trên đường phố , tay ôm một chồng sách vừa mượn ở thư viện trường về . Từng cơn gió nhẹ mang theo vị mặn của biển Nha Trang làm Di thấy dễ chịu , Di rất thích hát , cô hát khi vui hoặc khi tâm trạng không tốt , một cô gái vừa xinh xắn , hát hay lại học giỏi , nên cô được rất nhiều bạn bè quý mến trên mức tình bạn , dù là vậy nhưng cô cũng chưa đồng ý lời tỏ tình của bất cứ ai . Di muốn người xứng đáng để cô trao trọn con tim này phải là người do cô tự chọn lấy và đạt những tiêu chuẩn riêng cho cô đề ra , đó cũng là lý do đến nay cô vẫn chưa có người yêu .
Đang mải mê hít hà cái dư vị mằn mặn của biển quê hương , cô lỡ tay va chồng sách vào đầu một cậu bé chừng 6,7 tuổi làm nó ngã lăn ra đất . Di hoảng hốt đặt chồng sách xuống đất rồi đến bên cậu nhóc , trán cậu nhóc bị hằn một vệt đỏ rõ rệt , có lẽ do thành cuốn sách và phải . Di rút khăn tay trong túi ra lau sạch bẩn cho cậu nhóc rồi hỏi han
- Em có bị đau ở đâu không ?? Chị xin lỗi , tại chị không để ý ...
Cậu nhóc xoa xoa cái trán rồi mỉm cười
- Em không sao , cũng tại em bất cẩn thôi
'' Ui chao thằng nhóc dễ thương quá đi mất ! '' Di suýt bật kêu lên
Không những dễ thương từ cách cư xử mà nó còn dễ thương cả vẻ bề ngoài nữa , mái tóc nâu óng màu mật ong, làn da trắng với hai cái má phúng phính ửng hồng , đôi mắt to với hàng lông mi dày , màu mắt xanh lơ như có chiều sâu cuốn hút . Một vẻ đẹp hoàn hảo , nếu nó mà lớn hơn một chút chắc Di yêu nó mất rồi . Di mỉm cười nhìn nó
- Em tên gì ??
- Em tên Khang
- Em đang đi đâu vậy ? Chị có giúp gì được cho em không ?
- Em đi với anh trai , nhưng em lạc mất anh ấy rồi
- Vậy chị giúp em đi tìm nhé
Di nói rồi xoay qua ôm chồng sách lên , nắm tay cậu nhóc dắt đi
Đang huyên thuyên đủ chuyện với cậu nhóc trên đường thì cô va phải một anh chàng đang hớt hải chạy về phía ngược lại , do quá bất ngờ nên Di ngã oạch xuống lề đường , chồng sách trên tay cô văng tung toé , cái mắt kính cũng rơi ra . Chàng trai ấy vội dừng lại , chợt cô nghe nhóc Khang gọi cậu ta
- Anh hai !!!
'' Thì ra là anh của cậu nhóc '' ... Di nghĩ thầm rồi cúi xuống mò mẫm cái mắt kính của mình , Di bị cận khá nặng nên khi không có mắt kính cô sẽ không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì cả . Sờ soạng gần hết mặt đất mà vẫn không thấy cái kính đâu , Di đâm ra lo lắng , chợt cô thấy bóng mờ mờ của chàng thanh niên lúc nãy đến gần cô rồi nhặt cho cô cái kính lên . Đeo kính xong Di mới có cơ hội ngắm dung nhan của anh trai nhóc Khang , chao ôi thật không thể tưởng tượng được là hai anh em giống nhau như tạc , chỉ khác ở chỗ mái tóc xoăn nhẹ của cậu anh còn lại thì có vẻ không khác nhau mấy .
'' Dễ thương quá đi mất !! '' Di nghĩ thầm
Cậu thanh niên mỉm cười đưa tay kéo Di đứng dậy , hơi ngượng ngùng Di nắm lấy tay cậu rồi đứng lên .
- Cám ơn bạn đã trông nhóc Khang giúp mình , mình là Nhật An , rất vui được biết bạn
- Ơ....ừm không có gì mà phải cám ơn đâu , việc cần làm mà , mình là Thiên Di , rất vui được biết bạn .
- Chuyến tàu rời Nha Trang sắp khởi hành rồi , mình và nhóc Khang phải đi , khi khác gặp lại nhé , bye cậu
Cậu nói rồi dẫn đứa em đi mất hút , để lại cho Di những sự tiếc nuối vô cùng to lớn
Kể từ giây phút đó , trái tim Di không còn là sở hữu của riêng cô nữa rồi , cô luôn nghĩ về An , cô mong mỏi có thể gặp lại cậu , có thể mọi người sẽ nói cô là ngốc , là luỵ tình .... nhưng làm sao tránh được cái tình yêu sét đánh ? Làm sao để chặn lại nhịp đập con tim ? Và càng không thể nào ngăn lại cảm xúc của chính bản thân mình .
-------------------------------------------------------------------------
Thời gian thấm thoát trôi qua , thoắt cái Di đã hoàn thành xong chương trình phổ thông trung học , cô được ba mẹ chuyển lên thành phố để tiếp tục học đại học và được ba mẹ gửi ở nhà một người bạn của họ để tiện cho việc quản lí .
Lên chuyến xe tạm biệt vùng biển Nha trang thân yêu , Di đặt chân lên thành phố , một nơi còn quá nhiều điều mới lạ đối với cô .
Ánh nắng vàng đổ bóng cô trên vỉa hè , kéo cái vali đằng sau, Di mệt mỏi nhìn chằm chằm cái tờ giấy địa chỉ . Nơi này chỗ nào cũng toàn là nhà , ngước mỏi cả cổ , xe cộ thì đông như mắc cửi , tiếng còi xe cứ inh ỏi liên hồi , chả bù với Nha Trang thân thương của Di , một nới yên ả và thanh bình biết chừng nào . Sau khi ngửa mỏi cổ để tìm nhà , cuối cùng Di cũng dừng chân đúng chỗ , cô uể oải giơ tay nhấn chuông cửa . Một đứa nhóc rất quen chạy ra với cái then cài cửa , mắt cô sáng ra khi thấy đó là nhóc Khang mà cô đã gặp 1 năm trước . Cậu nhóc nhón chân mở cửa rồi bước ra , Di thấy trong mắt cậu nhóc lấp lánh tia sáng , nó nhảy chồm tới ôm lấy Di , cười tít mắt
- Chị Di !!!
Di hơi bất ngờ vì sau 1 năm mà cậu nhóc vẫn còn nhớ cô, trong lòng cô cũng dậy lên 1 chút xíu niềm vui , đồng thời cũng có một chút phấn khởi và hồi hộp vì người cô yêu cũng đang sống trong ngôi nhà này . Di mỉm cười thật tươi xoa đầu nhóc Khang rồi kéo vali vào nhà
Đây là một căn biệt thự bề thế , hơn hẳn nhà Di, diện tích khu biệt thự rộng kinh khủng , trong nhà còn có cả bể bơi và sân chơi bóng rổ, hoa lá cây cảnh trồng rợp cả nhà ..... Di đang trầm trồ ngắm nghía chợt nghe tiếng nói
- Chào bạn , để mình giúp bạn xách vali vào nhà nhé
Không ai khác chính là Nhật An , người mà Di mong đợi nhất
- Cám ơn nhưng có lẽ không cần đâu An _ Di cười
- Sao bạn biết tên mình ?
''ĐÙNG'' , một tia sét đánh thẳng vào đầu Di , ôi trời cả cô mà An còn không nhớ , chẳng lẽ cô mờ nhạt đến mức không để lại ấn tượng như vậy sao ? Nhóc Khang nhớ tên cô còn An lại không nhớ , mọi phấn khởi vui tươi lúc đầu tụt xuống thành con số 0 , thay thế vào đó là sự hụt hẫng và thất vọng . Nhóc Khang ngơ ngác một lúc rồi túm lấy tay An lay lay
- Chị Di đó hai , hai không nhớ hả ?
- Di nào ?? _ Câu hỏi ngây ngô của An như đâm vào tim Di mấy mũi dao vậy
Cảm tưởng nếu đứng đây chắc Di rơi tim mà chết mất , Di xua xua tay
- Không sao , dù sao cũng không hẳn là quen , mình là Thiên Di , chào bạn . _ Di gượng gạo nói rồi kéo vali vào nhà
Nhóc Khang dỗi , nó đạp vào chân An một cái rõ đau sau đó cũng bén gót theo Di vào trong , trên mặt vẫn còn phụng phịu
An ngơ ngác nhìn Di vào nhà mà không hiểu mình đã gây ra lỗi gì nữa , quả thật là cậu không biết cô là ai , một chút ấn tượng cũng chẳng có
Sau khi chào hỏi hai người bạn của bố mẹ , Di được sắp xếp phòng của mình , căn phòng khá rộng rãi với tông màu xanh biển nhạt , bên ngoài có một ban công lớn với vài cái chuông gió treo phía trên , điều đặc biết hơn nữa là khi bước ra ban công nhìn qua bên trái là Di có thể dễ dàng thu gọn mọi hoạt động của An ngoài ban công bên cạnh vào tầm mắt , tuy vậy nhưng Di cảm thấy không vui , làm sao có thể vui được khi mình chẳng có ấn tượng gì với người ta , dù là một chút thôi cùng không có , Di trở vào trong rồi thả mình rơi tự do xuống đệm , cô trút một hơi thở dài , quãng thời gian tiếp theo sẽ khó khăn đây ......Di thầm nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ
---6h tối----
- Chị Di ơi , ba mẹ em gọi chị xuống ăn tối ạ !! _ Nhóc Khang lay lay tay Di
Di dụi dụi mắt ngồi dậy , từ hồi vào ở đây , chỉ mỗi nhóc Khang là quan tâm đến cô , như vậy cũng đỡ tủi thân một chút , Di cười với nó rồi theo nó xuống nhà . Khá rụt rè trong việc giao tiếp với người lạ nên Di chỉ ngồi ăn mà không nói một lời , thỉnh thoảng cô chỉ gắp thức ăn cho nhóc Khang , mẹ của nhóc Khang lên tiếng hỏi
- Di này , con học đại học nào thế ?
- Dạ con học đại học luật ạ !
- Ô , vậy cậu học cùng với tớ _ An lên tiếng
- Vậy hai đứa ráng giúp đỡ nhau nhé !! _ Mẹ An cười hiền
Di gật gật đầu lấy lệ rồi cúi xuống , cô ngại nhìn mặt An , việc cậu không nhớ cô cũng còn làm cô khó chịu . Xong bữa cơm , trong lúc Di đang rửa bát còn An thì lau bàn , không khí thật im ắng , ngột ngạt , không ai đả động tới ai cả , Di đang chuẩn bị mở lời thì
- Xin lỗi cậu nhé Thiên Di !!
- Tại sao... ? _ Câu nói của An làm Di giật mình suýt ném luôn cái đĩa
- Ừ...thì tớ không nhận ra cậu ...
- Còn bây giờ thì sao ?
- Cũng chưa nhận ra luôn ! _ Câu nói tỉnh bơ của An làm Di muốn đập đầu vô ngay cái bồn rửa này mà tự tử quá , ở cạnh An sao mà nguy hiểm thế không biết . Di gật gật đầu như cái máy rồi gượng cười
- Không sao đâu , người lạ thôi
- Không phải , bây giờ cậu là bạn học của tớ _ An cười , nụ cười toả nắng mà Di chưa từng được thấy , hai má cô ửng hồng , mọi bực bội trong lòng lại tự nhiên mà tan biến , Di lau lại bàn bếp một lần nữa rồi xoay qua phía An
- Cũng khuya rồi , chúc cậu ngủ.....ơ........
- Vèo !! ....An đã bốc hơi đi đâu mất , chỉ còn lại cái khăn ở trên bàn , quá đáng thật tại sao cậu ta lại có thể vô tư đến độ như thế không biết , đi không thèm nói một tiếng nữa , đáng ghét . Di bực dọc tắt đèn rồi bỏ lên phòng , cô ôm con gấu bông rồi chìm vào giấc ngủ ...
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trường luật cách nhà An không xa , nên việc đi học buổi sáng của Di được quyết định bằng việc ....được An đèo đi bằng xe đạp . Hai hàng cây bên đường toả rợp bóng mát , nắng ban mai chiếu lấp lánh qua từng kẽ lá , những cơn gió thổi nhè nhẹ nâng lọn tóc Di bay bồng bềnh . Ngồi sau lưng An , Di cảm thấy rất dễ chịu , cảm giác như đang hẹn hò vậy , mặc dù đó chỉ là tưởng tượng mà thôi , ngồi sau tấm lưng to lớn ấm áp này , Di muốn một lần được dụi đầu vào đó , để có thể cảm nhận được cái cảm giác ấm áp , cô ước con đường đến trường dài ra thêm để được ngồi bên An lâu một chút nữa , nhưng hình như cái gì người ta muốn ước thì nó lại không trở thành hiện thực , tiếng phanh xe chát chúa lôi Di ra khỏi niềm hạnh phúc ngắn ngủi , miễn cưỡng bước khỏi xe , Di đứng đó chờ An đi gửi xe . Ngôi trường rộng lớn bề thế này với biết bao nhiêu tầng lớp trong xã hội hẳn sẽ có rất nhiều sự trải nghiệm lớn đối với Di , tuy nhiên Di chưa nhận ra được sự khác thường là toàn bộ mọi ánh mắt trong trường đều đổ dồn về phía cô , mọi ánh mắt ánh lên sự ganh ghét khinh bỉ , dễ hiểu thôi , đơn giản vì cô đã đi chung với hot boy Nhật An đình đám của trường , cô đã được ngồi sau lưng An , được An đưa đi học , điều mà biết bao nhiêu cô gái ao ước .....Đứng chờ mãi không thấy An , Di tiến lại nhà xe , tim cô như thắt lại khi thấy An đang đứng vây quanh một đám con gái , ai cũng xinh đẹp và ra dáng tiểu thư cả , bỗng chốc cô cảm thấy mình trở nên thấp bé , ừ thì Di cũng là tiểu thư nhưng so với những người này , cô còn thua rất xa . Đau quá , tim Di đang thắt chặt đến mức khó thở , An bỏ quên cô , thậm chí hình như cậu còn không chú tâm đến sự tồn tại của cô nữa , đã biết là cô đợi cậu , vậy mà cậu ấy vẫn thản nhiên trò chuyện ở đây . Khoé mắt cay xè , Di cảm thấy như mình sắp khóc , cô quay lưng bỏ đi mà chẳng để tâm là mình sẽ đi đâu
- Bộp !! _ Di va phải một người và người đó ngã xuống đất , đó là một cô gái
Di giật mình vội đưa tay toan kéo cô ấy đứng dậy thì
- Mắt cô để ở đâu vậy hả ? _ Cô gái gắt gỏng
- Tôi....tôi....xin lỗi bạn _ Di cúi đầu
Cô gái đứng dậy phủi bụi cát dính trên người mình , nhìn Di bằng đôi mắt khinh bỉ
Di khẽ ngước mặt lên nhìn , cô gái này rất đẹp , khác hẳn vẻ đẹp của những tiểu thư kia , cô chất chứa một cái gì đó rất kiêu sa , quý phái , nhưng tại sao cách cư xử và diện mạo lại khác nhau một trời một vực vậy chứ ? Di chỉ vô tình đụng trúng cô ta thôi mà , với lại Di cũng đã xin lỗi rồi , có cần phải nặng lời như vậy không chứ ?
- Đừng bao giờ bén mảng đến gần tôi , rõ chưa ? _ Cô ta hất mặt nhìn Di rồi bỏ đi
Di nhìn theo cô ấy rồi khẽ thở dài '' Cuộc sống phồn vinh này quả thật không hợp với mình , nó thật sự quá rắc rối '' . Lang thang một lúc lâu Di cũng tìm được lớp , cô mệt mỏi bước vào trong , Di, An và cô gái ban nãy học cùng lớp , ôi , Di không muốn như vậy chút nào , đối mặt với cô ta một chút thôi mà Di đã thấy lạnh xương sống , vậy mà bây giờ còn học chung , sao lại có sự trùng hợp đến đáng sợ như vậy chứ ? Điều đáng sợ hơn nữa là Di và cô ta lại còn được xếp ngồi chung với nhau , còn An thì ngồi trước mặt cô .
- Rất vui được biết bạn , mình là Phương _ Cô ta mỉm cười , nhưng chất chứa trong đó không có cái gì gọi là thân thiện
Di cảm thấy sợ cô gái tên Phương này , thái độ cô ta thay đổi nhanh như chong chóng vậy ,lúc nãy còn cảnh cáo cô , còn bây giờ lại đòi làm quen , Di cũng gượng gạo
- Ơ...ừm ...mình là Di
- Còn mình là An , rất vui được biết Phương , hình như Phương mới chuyển đến đây thôi đúng không ? _ An từ bàn trên quay xuống chìa tay bắt tay với Phương
Để đáp lại , Phương cũng chìa tay ra nắm tay An , mỉm cười
- Ừ, mình mới chuyển đến , nhờ bạn giúp đỡ nhé An _ Phương mỉm cười
Mặt An thoáng đỏ , Di thấy vậy nên không dễ chịu chút nào , cả buổi học hôm đó , Di không nhét được gì vô đầu cả , vì An và Phương cứ tíu tít trò chuyện cười đùa ngay trước mặt, thật đúng là không có cực hình nào bằng nữa . Haizz !!
Sau khi kết thúc buổi học , Di phải đứng ngoài cổng trường đợi An rất lâu vì cậu còn bận với mấy tiểu thư trong đó và hơn nữa , cậu đang cho Phương số điện thoại và nick Facebook để tiện liên lạc với nhau . Di thấy khó chịu quá , phải chi cô đừng thấy cảnh này thì hơn , An với vẻ mặt hí hửng dắt xe ra ngoài cổng mỉm cười
- Xin lỗi đã để Di đợi mình !!
Di gật đầu rồi trèo lên xe , cô chẳng muốn nói gì nữa , mấy sự việc ngày hôm nay đã làm cô mệt mỏi lắm rồi , bây giớ cô chỉ muốn về nhà thật nhanh thôi
- Phương dễ thương nhỉ ? _ An bất giác lên tiếng
- Ừ _ Di trả lời mà tim đau thắt
- Cảm giác tớ với Phương lạ lắm , tớ thích nhìn Phương cười , rất thích _ An vẫn huyên thuyên
- An...thích Phương à ?? _ Di hỏi
- Hah , tớ cũng không biết nữa , nhưng hình như là vậy á
- ....
Di thấy mắt cô cay quá , sao An lại nói với cô những chuyện này làm gì chứ ? Cứ giữ trong lòng đi , còn cảm giác nào đau hơn khi nghe được chính miệng người cô thích nói thích người khác chứ ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy ? Trong lúc An đang vui vẻ với niềm hạnh phúc của mình thì cậu đâu biết rằng Di đang lén lút lau từng giọt nước mắt đằng sau lưng cậu . Về đến nhà , Di thưa chuyện với ba mẹ An rằng cô có thể tự lo được việc đi đến trường mà không cần An phải chở nữa . Mặc dù thoạt đầu không được sự đồng ý nhưng sự quả quyết của Di khiến ba mẹ An không thể từ chối được . Thế là xong , từ ngày mai cô sẽ không còn đi chung với An nữa , như vậy cô sẽ không cần phải nhìn , phải nghe những điều không cần thiết . Di đã quyết định , tình cảm đơn phương này cô sẽ mãi giấu kín trong lòng
Sau khi Di tự mình đến trường, An cũng không tỏ thái độ gì, ngược lại, thay vì chở Di, cậu mỗi ngày đều dậy rất sớm để đưa đón Phương. Di biết, nhưng cô có thể làm được gì đây? Cô và An có là gì đâu chứ? Di mỗi sáng đều đi bộ đến trạm để đón xe bus một mình, lúc nào Di cũng cảm thấy thật cô đơn, cô đến thành phố này, thực ra là đúng hay sai ?
Thoắt cái cũng đã 2 tháng trôi qua, Di đã quen với quỹ đạo cuộc sống mới, Di sáng dậy thật sớm để đi đến trạm xe bus, tối về lại ở trong phòng viết nhật kí, An và Phương vẫn vậy, An mỗi sáng đến đón Phương, vào những ngày rảnh rỗi còn đưa Phương đi chơi, mua quà tặng Phương. Mọi việc An làm, Di biết, nhưng biết thì được gì ? Cô chỉ biết im lặng gặm nhấm nỗi đau riêng mình , trách là trách tại sao cô lại thích An làm gì cơ chứ ? Tình cảm của cô là do cô tự quyết định, cô không có quyền trách bất cứ ai cả, chỉ có thể trách bản thân mình thôi .
Hôm nay như thường lệ, Di dậy sớm để đến trường, nhưng hôm này đầu cô cứ choáng váng thế nào ấy, tối qua thức khuya làm bài luận, Di chỉ ngủ vỏn vẹn có 3 tiếng, dụi đi dụi lại đôi mắt của mình, Di đưa tay sờ trán, đúng là nóng thật, cô sốt mất rồi, định bụng sẽ nghỉ học hôm nay nhưng cô phải đem bài luận cho nhóm, thế là Di lấy vài viên thuốc hạ sốt, sau khi ăn sáng cô uống vội vào, rồi lại xách cặp đến trường. Chỉ lên lớp để có mặt, suốt thời gian trên lớp Di không tiếp thu được gì hết, đầu cô cứ ong ong, hai tai ù đặc, cô thèm được ai đó hỏi thăm, dù là một câu nói vô thưởng vô phạt cũng được, nhưng.. chẳng ai để tâm đến cô cả, Di ngồi phía góc lớp, gục mặt lên bàn. Có lẽ là do cơn sốt hành hạ, hay do sự lẻ loi, nước mắt Di thấm đãm tay áo nóng hổi, không biết Di đã khóc bao lâu, chỉ khi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cô mới lờ mờ dụi mắt, khó khăn nhấc cặp lên vai rồi lê từng bước ra khỏi trường. Hôm nay xe bus đến trễ, mây đen trên trời đã phủ kín cả rồi, dự báo sắp có một cơn mưa lớn, hai mí mắt nặng trịch, Di thả mình ngồi trên ghế chờ xe bus, cô gục đầu trên gối rồi ngủ quên lúc nào không hay, đến khi cô thức dậy, bầu trời đã phủ một màu đen kịt, đèn đường bật sáng, qua ánh sáng của nó có thể thấy những hạt mưa nặng hạt đang tranh nhau rơi xuống, tiếng mưa đập vào mái trạm chờ nghe thật ồn ào. Di muốn nhanh chóng về nhà,nhưng hễ cô đứng lên thì ngay lập tức lại lảo đảo ngồi xuống, sờ cái trán nóng hổi, cô hắt hơi liên tục, định lấy điện thoại để gọi người ra giúp, nhưng khi lục tung cả cặp lên, cô mới đau lòng nhận ra, cô để quên điện thoại mất rồi. Ngồi lại cũng không được, muốn về cũng không xong, Di dùng tay ấn nhẹ thái dương, mong muốn cơn đau đầu giảm đi một chút, cô ngồi lại ngồi lại vào ghế, trong màn mưa dường như có thứ gì đó lóe sáng. Di dụi mắt để nhìn rõ hơn, ánh sáng hắt vào làm mắt cô nheo lại, cùng với tiếng xe mô tô phân khối lớn, tiếng máy xe thật ầm ĩ
- ÀO !!!
Thứ nước mưa lạnh ngắt hắt vào người Di làm cô ướt sũng, lau đi những giọt nước trên mặt , cô lờ mờ nhận ra, một thanh niên chạy mô tô đang nhìn cô, và cậu ta cũng chính là thủ phạm phanh xe gấp để nước hắt lên người cô, Di tức giận định bụng sẽ đứng dậy mắng cho cậu ta một trận. Nhưng cô vừa đứng dậy bỗng nhiên trời đất xung quanh cô xoay vòng, có tiếng ai đó hét lên nhưng Di không biết là của ai, trước mắt bỗng dưng tối sầm, sau đó cô không biết gì nữa.
Mùi ete cay xộc vào mũi cay đến khó chịu, Di theo thói quen đưa tay với lấy cái đồng hồ ở đầu giường. Nhưng vừa nhấc tay lên, cảm giác đau nhức đã truyền khắp thân thể, nhìn sang tay của mình, Di mới thấy tay mình đang truyền nước. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện ra nơi đây không phải phòng mình mà là một phòng bệnh, cô nhớ lại chuyện tối qua , à phải rồi, cô đang định mắng kẻ hắt nước lên người cô nhưng vừa đứng dậy thì mọi thứ đã tối sầm, hôm qua có nguyệt thực sao ?
- Đừng có nhìn lung tung nữa _Cậu thanh niên nãy giờ quan sát hành động của Di lên tiếng
- Cậu là ??
- Một người tự rước phiền phức vào người thôi
Di suy nghĩ hồi lâu, rồi lại hỏi
- Cậu là người lái xe mô tô hay người đã đưa tôi vào đây ?
Di nghĩ, nếu cậu ta là người lái mô tô, Di sẽ mắng cậu ta một trận, nếu câu ta là người đưa Di vào đây, Di sẽ cám ơn và mời cậu ta một bữa cơm
- Cả 2 _ Tiếng nói của cậu ta lôi Di ra khỏi dòng suy nghĩ
- Cả 2 gì cơ ??
- Tức là tôi là người lái mô tô và cũng là người đưa cô vào đây
- Vậy cậu nói xem, tôi nên mắng hay cảm ơn cậu đây?
- Không cần, cô có người thân chứ ? Tôi giúp cô gọi họ vào đây
Người thân ? Di biết gọi ai bây giờ, khi nhắc đến hai chữ người thân, hình bóng An đã nhanh chóng xuất hiện trong đầu Di, nhưng lại nhanh chóng bị cô dập tắt. " Mày bị điên à Di? An đâu phải người thân của mày, An là bạn, là bạn thôi mày hiểu không? Nếu mày gọi sẽ làm phiền người ta, mày nên tự trọng một chút chứ. ". Thực sự Di không biết gọi cho ai cả, thành phố rộng lớn này, dường như Di chỉ có một mình mà thôi , Di không thuộc về nó và nó cũng chẳng muốn chứa chấp Di
- Này !_ Cậu thanh niên huơ huơ tay trước mặt Di
- Hả ?
- Cô có người thân không ?
- Ừm.. không có, tôi sống một mình, tôi từ Nha Trang đến đây mà
- Aish , thật là, tôi đang rước một phiền phức quá lớn rồi, được rồi_ Cậu ta lấy mảnh giấy và bút ra viết thứ gì đó rồi đưa cho Di :- Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô thấy không khỏe chỗ nào cứ gọi, viện phí tôi đã trả rồi , cô tốt nhất mau khỏi bệnh giúp tôi
Di đưa tay đón mảnh giấy
- À cậu là.. ?
- Tôi tên Phong, vậy nhé, tôi có việc phải đi rồi _ Nói xong, cậu ta nhanh chóng vớ lấy chiếc áo khoác rồi biến mất sau cánh cửa
Di cầm mảnh giấy rồi nhanh chóng bỏ vào túi, xong việc, cô tự mình bắt xe về nhà. Vừa thấy cô, ba mẹ An đã rối rít hỏi thăm, Di biết, 1 đêm cô vắng mặt cũng khiến họ lo lắng, cô mỉm cười rồi bịa đại một lý dó, cô sợ nếu nói cô ngất để người ta đưa đến bệnh viện thì hẳn hai bác sẽ lo lắm. Thấy cô về nhóc Khang cũng loanh quanh bên cạnh cô, cười nói híp cả mắt, xem chừng thằng bé vui lắm, nhưng còn An- người Di muốn gặp nhất lại không có mặt, trong lòng lại dậy lên một sự xót xa, cô cúi xuống hỏi Khang
- Anh An đâu rồi em ?
- Hai nói hôm qua sinh nhật chị Phương, hai xin đi chơi đến giờ vẫn chưa về
Lại một mũi dao nữa cắm phập vào tim Di, cô mỉm cười với Khang rồi bỏ vào phòng, lúc mới bước về, cô còn sợ An lo lắng, nhưng giờ không cần nữa rồi, An không biết, không sao hết . Di lại tìm đến quyển nhật kí , cô viết, viết thật nhiều tên An lên đó rồi lại gạch nát nó đi, nước mắt ướt cả trang giấy, vết mực, vết rách, cả vết nước mắt nữa, trang giấy như nơi Di trút tất cả nỗi đau vào đó, cô muốn gào lên thật to, mắng c.hửi bản thân cô sao lại ngu ngốc quá, tại sao cứ trông chờ vào một người mà cả một vị trí nhỏ trong tim họ mình cũng không có. Bên ngoài phòng khách có tiếng ồn, có lẽ An vừa về, cô nghe văng vẳng tiếng của Khang
- Hai ơi, hôm qua hai với chị Di đi chung hả ? Chị Di cũng vừa mới về á
Di cố lau sạch nước mắt, trèo lên giường trùm chăn kín, Di nghe tiếng gõ cửa, cố giữ thanh âm như thường cô cất giọng
- Vào đi
Nghe tiếng cửa mở, cảm giác chiếc nệm của mình lún xuống một ít do có người ngồi, giọng trầm ấm của An vang lên
- Hôm qua cậu không về nhà à ?
-...
- Đi chơi sao ?
-...
- Di, tớ đang hỏi cậu đấy
Di lúc này mới mở chăn ra, vuốt lại đầu tóc rồi tựa vào thành giường
- Ừm.. hôm qua, hôm qua Di tới nhà bạn.. An thì sao, chơi vui không ?
An khẽ cong môi, Di thấy trong đó có cái gì đó rất đau lòng, An không như ngày thường, có chuyện gì sao ? Cô trông chờ câu trả lời từ An
- À.. vui lắm
Thất vọng, Di khẽ gật đầu
An đẩy ly sữa qua cho Di rồi đứng dậy
- Di uống sữa rồi nghỉ ngơi đi, tớ thấy cậu dạo này sức khỏe không tốt
Cậu bước ra khỏi cửa trở về phòng mình. Hất nước lên mặt, An nhìn vào gương rôi lại nhếch mép cười chua chát . Đêm qua cậu làm sao có thể vui được, cậu dần nhận ra khoảng cách của mình với Phương . Phương không phải cô gái hiền lành như An đã lầm tưởng, Phương sành điệu, trưởng thành, giới mà cô giao lưu là giới thượng lưu giàu có, đêm qua, đến cái liếc mắt Phương cũng không dành cho An. An đã như một cái bóng, tự đến , tự đi, chẳng ai quan tâm. An đã đi lang thang ngoài phố suốt đêm, lúc này cậu chợt nghĩ đến Di – cô gái bất ngờ xuất hiện trong đời cậu, cô gái mà cậu chưa bao giờ để tâm đến , cậu chợt nghĩ, nếu cậu thử để mắt đến cô gái này, cũng không tệ. Di cũng xinh đẹp, cũng giỏi giang, lại còn rất hiền lành nhưng Di đã là của ai chưa ? Cậu có làm rồi loạn cuộc sống của Di không ? Hơn nữa, cậu đối với Di rốt cuộc là thứ tình cảm gì ?
------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi ngủ một giấc dài, Di dụi mắt thức dậy, vô tình chạm tay vào túi , chạm phải mảnh giấy hôm qua Phong đưa, Di mới sực nhớ, cô lấy điện thoại soạn một tin nhắn :” Tôi đã về nhà rồi, cám ơn cậu, Phong” rồi gửi đến số điện thoại được ghi trong giấy . Chưa đầy 1 phút đã có hồi âm:” Ừ, tôi biết rồi”.
Hôm sau đến trường, Di đã nghe lớp bàn tán, có một sinh viên mới chuyển đến, thực ra với mấy chuyện này Di không quan tâm lắm, nhưng sinh viến chuyển đến ngồi cạnh Di, và hơn nữa, sinh viên mới đó chính là Phong. Vừa thấy cô , Phong đã nhận ra, cậu giơ tay hình chữ V rồi đến ngồi cạnh Di
- Khỏi bệnh chưa ?
- Ừ, cám ơn Phong, Di khỏi rồi
- Giúp đỡ nhau trong học tập nhé_ Phong cười
- Như thế nào ?
- À, điểm danh dùm tôi, thỉnh thoảng chép bài hộ tôi chẳng hạn
Di phì cười
- Đó gọi là giúp đỡ sao ?
- Phải, giúp nhiều lắm á
Không biết nghĩ ngợi thế nào, Di mỉm cười
- Được, đồng ý
--------------------------------------------------------------------------------------------
Vài tháng sau đó
- Bóc !!
- Ai..đau _ Di nhăn nhó ôm lấy trán mình
- Tôi đang trò chuyện với cậu, cậu nhìn đi đâu vậy hả ?
- À .. không có, Phong đang nói gì vậy ?
- Đúng là chán chết mà, lo nhìn họ chứ gì ?_ Phong nói đồng thời chỉ tay về phía An và Phương
Di ngay lập tức túm lấy tay Phong dằn xuống, cô cố nhỏ tiếng
- Phong đang làm cái gì vậy hả ??
Phong nhín vai, bĩu môi một cái nhìn Di
- Di đó, đúng là đồ ngốc mà
- Di không ngốc
- Có
- Không
Điệp khúc có không được lặp lại n lần ,cho đến khi Di chịu thua
- Được rồi, Phong nói coi vì sao Di ngốc ?
- Những kẻ yêu đơn phương đều là những kẻ ngốc
- Này.. nhưng, nhưng mà, Di không có yêu đơn phương
- Nói dối
- Không..
- Không rảnh cãi với Di, im lặng cho tôi ngủ
Lúc nào cũng vậy, Phong kết thúc trận cãi vã bằng cách úp mặt xuống bàn , và lần nào Di cũng ngồi đó tức tối. Cũng lâu rồi, Di mới nói nhiều như vậy, hầu như ngày nào đến trường, thiếu những trận cãi vã với Phong sẽ khiên Di ăn không ngon. Dường như, nghiện mất rồi
-------------------------------------------------------------------------------------------------
14/2
Di giật tờ lịch xuống, ngắm nghía ngày 14/2 được tô đỏ, là gì ấy nhỉ ? Cô xoay lọn tóc nghĩ ngợi rồi lại vứt sang một bên, à, Valentine, cũng chẳng có gì quan trọng với những kẻ cô đơn như cô, nhưng mà.. đây là ngày duy nhất để bày tỏ tình cảm, Di cắn môi nghĩ, mình có nên thử không ? Thử một lần bày tỏ
-" Những kẻ yêu đơn phương đều là những kẻ ngốc”_Lời của Phong lại văng vẳng bên tai
- Không ngốc, Di sẽ chứng minh cho Phong thấy
Thế là cô tra cứu cách bày tỏ, còn học làm socola , nhưng mà.. Di chạnh lòng nghĩ, cô đang làm những việc ngu ngốc
Hôm nay An không có ở nhà, suốt hôm qua Di thấy An lúi húi suốt dưới bếp, còn cấm không cho ai đến gần, hôm nay lại mất tăm. Di vào bếp hoàn thành phần socola của mình, nhưng lại không đủ can đảm ở nhà đợi An về. Thế là cô khoác áo lang thang ngoài phố, không biết thế nào, cô lại bắt gặp An đứng ngay chiếc cầu phía trước, cô hít thật sâu bước lại gần rồi lại đứng sững lại. An uống rượu, cô vội chạy đến giật chai rượu trong tay An
- Sao lại uống rượu thế này ?
- Tránh ra đi !!_ An không khách sáo hất mạnh Di ra làm cô ngã xuống đất, đang cố đứng dậy thì Di thấy trên mặt đất một gói quà nhỏ, chưa kịp chạm đến, An đã quát
- MẶC KỆ NÓ !!
Di giật mình rụt tay lại, nhưng lấy lại bình tĩnh, cô lại nhặt lên, thổi sạch bụi
- Di mở ra... có được không ??
-...
Nhận được sự im lặng, cô đánh liều tháo lớp giấy gói, bên trong là số socola đã bị vỡ nát, Di nhìn An
- Ưm.. cái này, An làm tặng Phương à ?
- IM ĐI !!_ An hất số socola trên tay Di xuống làm nó rơi xuống đất
Nhìn số socola An lại nhớ đến thái độ của Phương
- Cậu định bày tỏ tình cảm với tôi bằng cái thứ này sao ?_Phương nói khi nhìn vào gói quà An đem đến
- Ý cậu là gì vậy Phương ?
- Tôi chán cậu quá, quen với cậu trước giờ tôi không có tí lợi gì cả, tôi chưa nhận lời làm bạn gái của cậu đúng không ? Vậy hôm nay tôi sẽ nói luôn cho cậu biết, tôi không đồng ý và sẽ không bao giờ đồng ý, lý do đơn giản lắm, tôi là người sống thực tế, và cậu thì quá mơ mộng, cậu không cho tôi đủ những thứ tôi cần, tôi phí nhiều thời gian với cậu quá, vậy nhé, nói ít mong cậu hiểu nhiều. Chào
Nói xong Phương bước vào một chiếc xe hơi, chiếc xe nổ máy chạy mất hút
Còn An đứng đó, cậu siết tay chặt đến nỗi số socola cậu cực khổ chuẩn bị vỡ vụn ra.. An lại cười, cười chua chát , Di lúc này thấy đau lòng lắm, nhưng cô phải làm sao. Di lấy số socola của mình ra rồi đến gần An
- An nè, Di..
- Tôi không muốn nghe gì hết, cút !! Lũ các người, như nhau thôi
Di đang định thanh minh thì bỗng nghe tiếng xe mô tô từ đâu chạy đến, Phong kéo Di lên xe rồi nhìn An
- Đừng lấy con gái ra trút giận, thật không đáng mặt đàn ông
Nói xong, chưa kịp cho Di lẫn An phản ứng, Phong đã giữ chặt tay Di, rồ xe chạy mất
Phong đưa Di tới 1 nhà hàng lớn, bên trong không một ai cả, khi Di đặt chân vào bỗng nhiên đèn đồng loạt tắt hết. Di hoảng sợ quờ quạng xung quanh nhưng chỉ là một khoảng không, đang trong trạng thái lo sợ, đột nhiên các dãy nến đồng loạt sáng lên, đèn màu lấp lánh tạo nên một không gian kì ảo, Phong lúc này mới xuất hiện, cậu kéo Di ngối vào bàn tiệc, chậm rãi rót rượu vào ly 2 người , tiện thể với tay lấy số socola Di đang cầm trên tay
- Ê, cái đó...
- Trật tự _ Phong ra hiệu rồi từ tốn bỏ lớp giấy gói bên ngoài, lại tự tốn hơn nữa ăn số socola bên trong , chân mày chau lại
- Đắng quá đi mất
- Cậu...
- Tôi chấp nhận lời tỏ tình của Di
- Này, tôi đâu có
- Tôi ăn socola của Di, là chấp nhận tình cảm của Di rồi _ Phong trưng ra bản mặt vô tội
Di tức giận, toan đứng dậy bỏ về thì nhà hàng bỗng dậy lên khúc hát Happy birthday, Di lắc đầu ngao ngán, gõ gõ mặt bàn
- Phải mở nhạc Happy Valentine Day mới đúng chứ ?
- Tôi xin Di đó, đồ não cá, đến mình sinh ngày nào mà cũng không nhớ sao ??
- Hả ??
À, đúng rồi, mẹ vẫn tự hào khoe với cô, cô là tượng trưng cho tình yêu, vì cô sinh vào ngày lễ tình nhân, vậy mà cô lại quên mất. Trong lúc cô đứng suy nghĩ thì bánh kem đã được mang ra nhưng lại được phủ bởi một lớp vải mỏng khiến người ta không thể nhận ra phía trên bánh kem viết thứ gì, vì tò mò, Di quay trở lại ghế , toan giở tấm vải lên thì Phong ngăn
- Khoan đã, nói chấp nhận tình cảm của tôi đi
- Dở hơi
- Không phải câu đó
Điện thoại trong túi bất chợt rung lên
Di theo thói quen mở loa lớn và do xung quanh quá tối nên cô ngồi tại chỗ nghe, là An gọi
"- Di,.. An nhận ra rồi, An không nên theo đuổi Phương, Di à.. An biết rồi, Di thích An đúng không ?? An đọc được nhật kí của Di rồi.. "
Di phát hoảng toan bật loa nhỏ thì Phong đã chộp lấy điện thoại
Di cắn môi im lặng tiếp tục nghe An nói
"- An thích.. Di, thích thật đấy.. "
Tim Di như rối loạn cả lên, nhưng mà.. cô lại không thấy vui, An khi bị Phương từ chối mới tìm đến cô, vậy cô có giống kẻ thay thế không ? An có thực sự thích cô không ??..
- Phương quay lại, cậu lại tiếp tục chạy theo Phương đúng không ?_Phong lên tiếng
-" Tôi..tôi..không..”
Tút...tút...tút...
Phong nhấn nút kết thúc cuộc gọi, đèn nhà hàng bật sáng lên, Di thấy Phong rõ ràng là không vui, cậu bỏ chân lên bàn, không thèm nhìn Di, nói
- Di có thể đi
Trái với suy nghĩ của cậu, Di vẫn ngồi yên ở đó, à không phải , Di đang kéo tấm vải phủ bánh kem ra, do mãi nhìn nơi khác nên Phong không kịp ngăn Di lại
- Này... làm cái trò gì vậy ??
Mảnh vải được kéo xuống , trên bánh kem là một cậu bé đang dang rộng hai tay :” Tớ yêu cậu nhiều như vậy này !!”
Di mở to mắt vì ngạc nhiên, còn Phong thì vội vàng muốn kéo chiếc bánh lại, Di vội cầm chiếc bánh lên
- Của Di
- Của tôi
Di bấm số gọi lại cho An rồi ra 1 góc nói chuyện, không quên cầm theo chiếc bánh
Một lát sau Di trở vào
Phong mặt hầm hầm
- Trả đây
- Không
- Di đâu có thích tôi
- Đúng
- Vậy trả đây
Di quẹt một ít kem cho vào miệng
- Không trả
- Di...
- Nếu yêu có được nhận không ??
- Di.. nói gì vậy
- ... Quân tử không nói hai lời
- Nhưng mà tôi muốn nghe
- Mặc kệ _ Di híp mí
______________________________________________________________
Nếu những kẻ yêu đơn phương là những kẻ ngốc, vậy sao không thử để những kẻ ngốc yêu nhau ?
Vote Điểm :12345