Không Phải Tự Nguyện Ở Chung
Tên gốc: Phi Tự Nguyện Đồng Cư
Tác giả: Tương Tư Dẫn
Edit: Linking998
Thể loại: Đô thị tình duyên
Nhân vật: Dương Thừa Thượng, Thiệu Vũ
Tình trạng bản dịch: Hoàn rồi ạ (^^). Bản dịch phi thương mại, không đảm bảo bản dịch đúng 100%.
Chương 1
"Dương
Thừa Thượng thằng ngố kia, cho thể diện mà không cần!" Thiệu Vũ lần thứ
N bày ra dáng vẻ tức tối bất bình, cắn răng nghiến lợi giống như là
muốn trực tiếp đem người kia xé nát.
Hồng Tuyên từ trong game ngẩng đầu lên, "Cậu không phải là bằng hữu của tiểu tử kia sao?"
"Im,
không phải Lộ Giai cùng hắn thân thiết, ai tình nguyện cùng hắn ở chung
hả?" Thiệu Vũ mở chai nước khoáng, hung hăng trút một ngụm lớn. "Hơn
nữa cậu nói sai rồi, chúng tôi không phải là bằng hữu a! Là tình địch!
Trăm phần trăm là tình địch!"
Hồng Tuyên tiếp tục chơi game, cũng
không quên trêu đùa, "Cô hoa khôi của trường không phải đã toàn tâm
toàn ý với cậu rồi sao? Sao lại trêu chọc nam nhân khác? Ai u thao, cái
tên này theo tôi hạ độc!" Cậu loạn chuột một trận, hẳn là trong game xảy
ra chuyện.
Thiệu Vũ bĩu môi, " Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt
(gần gũi người có thế lực nên được lợi trước), ai kêu tên Dương Thừa
Thượng kia là khách trọ của cha mẹ vợ tương lai đây" Cậu lầu bầu, buồn
bực vỗ bàn.
"Ai u ông nội nó!" Hồng Tuyên kêu thảm một tiếng, nhìn màn hình đen lại, mắt đờ đẫn.
Thiệu Vũ thả lỏng cánh tay, "Nó chính là sắp tàn phế rồi, cũng không nên trách tôi".
Hồng Tuyên khóc không ra nước mắt, "Tôi đang bang chiến đấy, để có tiền và kinh nghiệm a....."
Chương trình học lớp 11 nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, thời gian rãnh vẫn còn nhiều.
Thiệu
Vũ từ lúc vào X trung học liền vừa mắt Lộ Giai, mỗi ngày đi ngang cửa
phòng học hai lần, trên sân trường giả bộ ngẫu nhiên gặp, dễ dàng đem
hoa khôi của trường gạt lên tay. Hai người điềm điềm mật mật (ngọt ngào)
một học kỳ, nghỉ giữa kỳ vào lại có đột nhiên có biến cố.
Nguyên nhân là cha mẹ vợ tương lai của Thiệu Vũ tiếp thu một khách trọ mới.
Khách trọ này chính là Dương Thừa Thượng.
Tướng
mạo trung đẳng, vóc dáng trung đẳng, kết quả học tập trung đẳng, Thiệu
Vũ liếc một cái, sẽ không đem người này để ở trong lòng.
Tuy rằng
phòng của hắn ngay ở sát vách Lộ Giai, cũng chung lớp, chỗ ngồi cũng
lân cận. Nhưng Thiệu Vũ đối với mình quá mức tự tin, tự tin đến khi nghe
được lời đồn đãi mới hối hận.
Thiệu Vũ cùng Lộ Giai cũng coi như
là một đôi phong vân (mây gió) trong trường, lời đồn đãi lan truyền,
mọi người thấy trong ánh mắt Thiệu Vũ đều mang theo một điểm xanh biếc
như vậy (?! không hiểu a~). 2
"Thiệu Vũ, nghe nói bạn gái cậu gần đây quá thân thiết với người khác a?"
Trong
lòng Thiệu Vũ hận đến nghiến răng, trên mặt cũng cười miễn cưỡng,
"Dương Thừa Thượng sao? Tôi biết, bọn họ ở cùng một khu, đương nhiên có
chút thân thiết".
Người nghe mặt đầy ý tứ, "Thật sao? Hóa ra là ở cùng một khu a" Nói xong âm cuối còn kéo lên, vểnh miệng lên.
Thiệu
Vũ bụng đầy khí tức, bỏ người khác qua một bên, hướng đến phòng học của
Lộ Giai. Đi được nửa đường, vừa vặn nhìn thấy trước mặt Lộ Giai cùng
Dương Thừa Thượng đang đi tới, Lộ Giai mặc váy, nghiêng đầu, cười một
cách xán lạn vui vẻ.
Thiệu Vũ tức giận nghĩ, "Nàng còn chưa cười với mình như thế bao giờ". Nhất thời tức giận muốn đánh người.
Lộ Giai vừa nhìn thấy cậu, chạy chậm đến, "Thiệu Vũ, bọn em định đi ăn, anh ăn rồi à?"
Thiệu Vũ trừng Dương Thừa Thượng một chút, lắc đầu.
"Vậy anh đi ăn đi, bọn em đi trước" Lộ Giai giơ giơ cánh tay trắng mịn chào tạm biệt.
Thiệu
Vũ ngậm một ngụm máu suýt nữa phun ra ngoài. Bạn gái muốn cùng người
khác đi ăn cơm? Còn không gọi mình? "Giai Giai, anh cũng muốn đi cùng!"
"A?"
Lộ Giai ngớ ngẩn, mũi xinh xắn nhíu nhíu, nhỏ giọng nói: "Thiệu Vũ,
chuyện của chúng ta mẹ em còn chưa biết, muốn dẫn anh về, mẹ của em biết
rồi sao?"
"Biết thì biết, anh sẽ chịu trách nhiệm với em". Thiệu
Vũ nhìn ánh mắt cảm động của Lộ Giai, khiêu khích liếc nhìn Dương Thừa
Thượng một chút, nhưng đúng dịp thấy vẻ mặt cười nhạo của anh.
Khí huyết xông lên, cậu cất bước tiến lên, phẫn nộ nói: "Dương Thừa Thượng, anh có ý kiến gì?"
"
Không ý kiến" Dương Thừa Thượng nghênh tiếp ánh mắt của cậu, đáy mắt
vẫn như cũ không mất đi ý cười, "Lộ Giai, nếu là cậu ta muốn đi, thì cứ
cho cậu ta đi là được"
Lộ Giai có chút khó khăn nhìn cậu.
Dương Thừa Thượng nói: "Chỉ nói là bạn học bình thường không phải được rồi sao?"
Cậu "bình thường" hai chữ cắn chặt môi nhắc lại, nghe được lửa trong lòng Thiệu Vũ lại vùn vụt dâng lên.
Sau
khi quen biết, cảnh tượng như thế này sẽ thỉnh thoảng diễn ra. Lộ Giai
dễ tính, lớn lên lại xinh đẹp đáng yêu, thỉnh thoảng nghe Thiệu Vũ lên
án, cũng chỉ hé miệng cười, "Em cùng anh ấy là trên mức bằng hữu thôi,
anh không nên hiểu lầm".
"Nhưng hai người thân quá rồi a" Thiệu
Vũ không cao hứng cau mày, "Tên kia lại bám dai như đỉa, cả ngày đều bên
cạnh em, anh không thể không hiểu lầm được".
Lộ Giai cao hứng
nắm tay cậu, giọng nói vui vẻ làm nũng, "Anh ấy thuê nhà của nhà em a,
vì lẽ đó thời gian chung đụng (gần gũi) sẽ nhiều một chút. Hơn nữa lại
đang cùng một đội, mỗi ngày không gặp cũng khó a, huống hồ anh cũng
biết, buổi trưa anh ấy nấu cơm cho nhà em để trừ tiền thuê nhà a, nhờ
vậy nhà em mới có thể ăn cơm cùng nhau a"
Nhà Lộ Giai cách trường chỉ 7,8 phút, khá gần.
Thiệu
Vũ nghe nàng nói đến đây, nhíu mày còn sâu hơn, "Mẹ của em sao lại kỳ
quái như vậy, đưa ra yêu cầu đó, tên kia nếu như không đóng tiền nhà,
thì đuổi khỏi nhà thì được rồi"
Lộ Giai cười khúc khích, "Anh ấy
cũng không nghèo đến vậy. Anh không biết là mẹ em nấu ăn rất khó ăn sao,
anh ấy chịu giúp nhà em nấu ăn, cha em cùng ca ca em mỗi ngày đều cao
hứng ăn hai bát cơm đầy a"
Thiệu Vũ xoa gò má nàng, "Em không phải cũng thích ăn đồ ăn của hắn nấu a?"
"Đúng
vậy, hại em có chút mập lên rồi. May là anh ấy chỉ nấu một món, không
phải vậy em khẳng định bởi vì ăn nhiều mà biến thành con lợn béo! Nói đi
nói lại, anh ấy nấu ăn thực sự rất ngon nha, lại nấu được nhiều
món......" Lộ Giai nuốt nước miếng một cái, gò má lại ửng hồng.
Thiệu Vũ thở dài, cậu càng oán giận hơn, nghe lời này cũng không thể nói gì nữa.
Cái gì đều trung đẳng, có một vũ khí bí mật mà Dương Thừa Thượng có, Thiệu Vũ không có: Nấu ăn ngon!
Có
câu muốn bắt lấy nam nhân thì phải bắt lấy dạ dày của hắn, Thiệu Vũ cảm
thấy câu nói này cũng đúng với phụ nữ a, không khỏi có chút buồn bực.
Cậu
từ nhỏ đã có nguyên tắc: "Quân tử viễn bào trù" (Quân tử phải tránh xa
nhà bếp), vì lẽ đó nấu ăn, cậu thực không biết cái gì, không cách so với
hắn.
May là, tuy Lộ Giai thích món ăn của hắn, trong miệng cũng thỉnh thoảng tán dương hắn, nhưng không quá vượt quá mức.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Không Phải Tự Nguyện Ở Chung - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/56-13087-1#ixzz4RzXuZL13
Vote Điểm :12345