Đôi lúc tôi nghĩ, có những câu truyện viết ra chỉ để thỏa mãn sự thèm khát về tình cảm nhưng đến khi đọc một cuốn truyện hay đại loại là một cuốn sách viết về gì đó, tôi cảm nhận được kinh nghiệm của tác giả, cảm xúc của tác giả thông qua "đứa con" mà họ "ấp ủ" cho tới tận lúc nó "ra đời".
Cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết tình cảm, tôi mơ hồ cảm nhận được tình cảm của người con gái đang yêu, và tình yêu của họ không hoàn mỹ, kết thúc câu truyện, họ ở hai nơi khác nhau, cùng nhìn lên bầu trời nhớ về ai đó.....
" Haizzzz, tại sao họ không thể đến được với nhau? "
Tôi lơ đểnh thốt lên.
" Có lẽ vì tác giả muốn vậy. "
Một giọng nói vang lên làm tôi giật mình quay người lại. Một chàng trai dáng vóc cũng to con, đầu nhuộm một màu vàng kim óng ánh, cách ăn mặc lại như công tử nhà giàu, ăn chơi sa đọa. Tôi nhíu mày nhìn anh ta.
" Anh là ai? "
Tôi nhìn anh ta, thuận tay cầm tách cà phê nóng trên bàn nhâm nhi đôi chút.
" Tôi ư? Có lẽ là kí ức của em chăng? "
Tôi một lần nữa khó hiểu nhìn anh ta, một con người ăn chơi lại thốt lên được một câu khó hiểu vậy, ý gì đây?
" Là ý gì? "
Anh ta không trả lời, chỉ nhìn tôi cười nhẹ nhàng rồi bỏ đi. Tôi nhíu mi tâm giữa hai chân mày nhìn bóng lưng của anh ta khuất dần. Đột nhiên tôi cảm nhận được giọt nước nóng hổi từ khóe mắt cay cay lăn dài trên má. Tại sao? Tại sao tôi lại khóc? Tại sao, tim lại đau thế này?
.........................
Một chiều mùa thu, hoàng hôn ấm áp, tôi ngồi ở quán cà phê quen thuộc vẫn cầm một cuốn tiểu thuyết mà đọc. Tôi đọc chúng, ngẫm nghĩ về cuộc đời này, rốt cuộc, phải đau bao nhiêu lần, phải hạnh phúc bao nhiêu lâu để đủ cho một đời người?
" Có vẻ họ hạnh phúc khi ở bên nhau.... "
Tôi mỉm cười nhìn dòng kết của truyện, tâm trạng như mây, lơ lửng giữa không trung.
" Em cũng sẽ hạnh phúc, nếu em yêu ai đó! "
Lại giọng nói đó, tôi lập tức quay ngườu lại, không ngần ngại mà thẳng thừng hỏi.
" Rốt cuộc anh có ý gì? Anh theo dõi tôi sao? "
" Có lẽ.... "
Anh ta lại nói khó hiểu nữa rồi. Tôi nhìn anh ta một cách chăm chú, bất chợt mở miệng.
" Chúng ta...... đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ? "
Lại nữa, lại nụ cười như lần đầu gặp, anh ta nhìn tôi với một nỗi buồn khó tả. Không nói không rằng quay lưng bỏ đi.
...........................
Một ngày mùa đông lạnh giá như hôm nay, tôi thích nhất là ngồi tại chỗ quen thuộc, gọi một ly cà phê quen thuộc và làm việc tôi vẫn hay thường làm, đọc tiểu thuyết. Cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc, nói về chuyện tình của một anh chàng tiểu thuyết gia nghèo khổ cùng một cô tiểu thư quyền quý. Kết truyện, hai người chỉ nhớ nhau trong kí ức, mỗi người một gia đình hạnh phúc, mỗi người một nơi, sợi dây liên kết dần dần mảnh đi rồi biến mất.
" Kết truyện thế này...... nên vui hay nên buồn? "
Cầm tách cà phê nhấp một ngụm ấm nóng, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể giữa tiết trời lạnh giá, tôi thơ thẩn nhìn ra bên ngoài qua chiếc của sổ bé nhỏ.
" Có lẽ nên buồn chăng? "
Lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi niềm khó tả, tôi quay người lại nhìn anh ta chăm chú.
" Sao anh cứ đến rồi đi như một cơn gió vậy? "
" Đã là kí ức, chỉ có thể thoáng nhớ qua rồi quên lãng đi. "
" Mỗi câu anh nói, tôi nghe đều không hiểu. "
" Không hiểu sẽ tốt hơn hiểu để rồi nặng lòng. "
Giọng anh ta trầm ấm vang lên, khóe mắt lại dâng lên nỗi buồn đó, anh ta xoay người định bước đi như bao lần nhưng, lần này như một phản xạ không điều kiện, bàn tay tôi níu cánh tay anh lại.
" Anh có thể ngồi cùng tôi một chút được không? "
Anh quay người lại nhìn chằm về phía tôi với đôi mắt mơ hồ.
" Kí ức, tuy sẽ bị quên lãng nhưng nó vẫn ở trong tim. "
Tôi thật sự không hiểu điều tôi đang nói, chỉ là, muốn nói ra thôi. Anh không đáp trả, chỉ lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế đối diện, nhìn chằm vào tôi. Cả hai cứ thế mà nhìn nhau, trong tôi bỗng dâng lên một cảm xúc xa lạ nhưng lại thân quen.....
.............................
Vào đầu xuân, tiết trời se se lạnh nhưng đã có không khi mang hơi thở của mùa xuân, lòng tôi như nhẹ bẫng. Vẫn thói quen đó, vẫn là tách cà phê đó điều khác nhau duy nhất chỉ có những cuốn tiểu thuyết mỗi lần lại là mỗi cuốn tiểu thuyết khác nhau.
Hôm nay, tôi đọc một cuốn truyện nói về tình yêu của tuổi học trò, hai nhân vật chính là hai cô cậu bé ngây thơ, một tình yêu trong sáng. Họ như những giọt sương tinh khiết của sớm ban mai cho tới khi vướng phải những hiểu lầm, những mâu thuẫn, họ rời xa nhau khi chưa cho đối phương một cơ hội nào để giải thích. Tình yêu tuổi học trò, rất trong sáng, có sự hồn nhiên, có sự bồng bột của tuổi trẻ và cả những kí ức đau buồn.....
" Tình yêu học trò...... đẹp thật nhưng lại rất đau.... "
Vẫn như mọi khi, tôi thốt lên câu bình luận cho cái kết của câu truyện và như một thói quen, tôi trông chờ một lời nói bất ngờ vang lên từ ai đó.
" Đó chỉ là kí ức của một phần nhỏ của đời người.... "
Không phụ lòng mong mỏi của tôi, anh xuất hiện với câu nói và lần này, anh không cần tôi phải mở miệng đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện, gọi một tách cà phê đen. Cả hai cứ thế im lặng thưởng thức hết ly cà phê của mình.
Bỗng dưng lúc này tôi chủ động mở miệng.
" Tên anh là gì? "
" Muốn biết? "
Anh nhìn tôi, nhướn đôi mày rậm lên hỏi.
" Không được sao? "
Tôi phồng đôi má lên, cứ như giận hờn anh vậy.
" Henry. "
Chất giọng trầm trầm vang lên, tôi cười nhẹ nhìn anh, sau đó tới ngỡ ngàng.
" Vậy tóc anh không phải nhuộm sao? "
"....... "
Anh không nói chỉ gật nhẹ đầu xem như trả lời.
" Vậy, anh là ai? "
Đôi mắt trở nên mơ hồ, giọng nói êm đềm nhẹ nhàng của tôi cất lên. Nghe tôi hỏi, anh cầm tách cà phê lên uống vài nguộm, sau đó đặt tách cà phê xuống bàm nhìn tôi chăm chú.
" Không phải tôi đã nói? Tôi..... là kí ức của em. "
Anh vẫn điềm tĩnh mà nói, nhưng tôi khó chịu nhíu đôi mày lá liễu.
" Nếu là kí ức, tại sao tôi không thể nhớ anh? "
" Kí ức em muốn lãng quên sẽ không dễ gì để nhớ lại. "
Anh đáp trả cho câu hỏi của tôi rồi lặng lẽ đứng dậy đi, câu nói của anh làm lòng tôi bất chợt ngổn ngang nhiều cảm xúc. Trái tim như bị ai bóp thật chặt không thở nổi......
............................
" Này, Hen, anh mau chỉ em làm bài này đi! "
Một cô bé cầm quyển vở chạy lon ton đến chỗ cậu bé đang ngồi ở xích đu.
" Sao em có thể ngốc thế? "
Cậu bé cốc nhẹ vào đầu cô bé, bảo.
" Ưm..... Không chỉ thì thôi, sao lại cốc em chứ? "
Cô bé hậm hực ôm đầu, cầm quyển vở quay người đi.
" Thôi nào, tới đây ngồi anh sẽ chỉ cho em. "
Cậu bé cười hiền kéo cô bé lại chiếc xích đu ngồi.
Cả hai cô cậu bé cười tươi cùng ngồi bên nhau.......
Một cô gái mặc bộ đồng phục cấp 2, ngồi dưới gốc cây cổ thụ to, cầm một quyển sách đọc chăm chú. Sau khi gấp cuốn sách, cô gái đã thốt lên.
" Cuộc đời thật tuyệt vời! "
" Sẽ càng tuyệt vời hơn khi bên em có anh. "
Giọng nói trầm ấm vang lên, cô gái ngước lên nhìn chàng trai với ánh mắt hạnh phúc.
Một ngày mưa tầm tã, cô gái nhìn thấy chàng trai và một cô gái ôm nhau, nước mắt cô gái rơi hòa lẫn cũng mưa, tuy vậy cô gái vẫn có thể nếm được vị mặn của nước mắt, nhìn chăm chăm, đôi chân cô gái như muốn chạy đi khỏi chỗ này thật nhanh, cô không muốn nhìn cảnh tượng đó thêm một giây phút nào nữa.
Chàng trai như cảm nhận được ánh mắt của cô, nhìn về hướng của cô gái đang đứng, chàng trai bất ngờ, đẩy người con gái đang ôm trong lòng ra chạy tới hướng cô. Cô như biết được anh sẽ chạy đến, cô chạy đi thật nhanh.....
Một căn phòng tối tăm, không chút ánh sáng, một cô gái cứ nằm ở trên giường khóc, khóc từ ngày này qua ngày khác.
" Phương, con bị làm sao vậy, Phương! "
Mẹ cô gái đập cửa rầm rầm, nhưng bên trong không phát ra tiếng động nào ngoài tiếng khóc.
" Phương, em hiểu lầm rồi, anh và cô ấy không có gì cả. "
Chàng trai đứng trước của phòng cô gái la lớn.
" Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! "
Mỗi lần nghe giọng anh, cô lại nhớ về cảnh tượng đó. Nếu không có quan hệ, tại sao anh lại ôm cô ta một cách thân thiết, một cách âu yếm như vậy?
1 tiếng sau.....
" Phương, Phương, Henry nó....... "
Mẹ cô ngập ngừng, đập mạnh cửa phòng cô.
" Con không muốn gặp anh ấy nữa, mẹ bảo anh ấy đi đi. "
" Phương, con mau đến bệnh viện, Henry nó bị tai nạn rồi! "
Nghe như tiếng sét ầm ầm bên tai, cô như không còn lí trí, mở toang cửa chạy nhanh đến bệnh viện trong cơn mưa lớn.
Tới trước cửa phòng bệnh, cô như đứng hình khi nghe cuộc đối thoại.
" Tôi thật sự không biết gì hết. Do trời mưa, tôi biết sẽ rất nguy hiểm nếu chạy nhanh nên tôi đã giảm tốc độ đúng qui định, tại cậu ta bỗng nhiên lao ra, tôi thắng không kịp. "
" Vậy anh có biết vì sao cậu ta lại như vậy? "
" Tôi thật sự không biết gù hết, có thể cậu ta muốn tự tử hoặc bị đả kích gì đó, nhưng tôi nói thật mà anh cảnh sát, tôi không cố ý đụng cậu ta. "
Lững thững bước đi trong cơn mưa, cô nhớ lại lời nói của bác sĩ.
" Do kích động tâm lí và bị thương ở đầu, cậu ấy sẽ bị mất trí nhớ tạm thời. "
" Vậy chừng nào con tôi có thể hồi phục, bác sĩ? "
" Cái đó còn dựa vào cậu ấy có muốn nhớ lại hay không, không nên ép cậu ấy nhớ, như vậy sẽ làm cậu ấy bị áp lực dẫn đến thần kinh sẽ bị tổn thương, sẽ rất nghiêm trọng nên gia đình cứ để cậu ấy nhớ lại mọi chuyện theo cách tự nhiên nhất. "
Cơn mưa mỗi lúc một lớn, cô như không còn sức sống nữa.
Vì cô mà anh gặp tai nạn, xém tí đã không còn mạng. Nếu như cô nghe anh giải thích, nếu cô không đuổi anh đi, thì có lẽ.....
" Aaaa!!!! "
Cô la lên trong cơn mưa, khóc thét lên trong đau khổ.
1tháng sau......
" Có lẽ gia đình tôi phải chuyển sang nước ngoài. Bệnh trầm cảm của nó mỗi lúc một trầm trọng, chúng tôi phải đưa nó sang nước ngoài chữa trị. "
" Có lẽ anh nói đúng, càng để chúng gần nhau càng làm tình trạng bệnh của chúng ngày một tồi tệ hơn. "
Sau đó, cô và anh mỗi người mỗi nơi. Không ai nhớ về ai.......
..........................
" Phương, dậy đi, em sao vậy? "
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, ý thức của tôi như dần có lại, đôi mắt động đậy rồi mở to ra. Nhìn anh đang lo lắng cho tôi, đôi mắt tôi không hiểu sao lại ứa nước mắt.
Tại sao tôi có thể quên anh? Quên đi kí ức đó, quên rằng tôi đã yêu anh nhiều thế nào, đã hối hận như thế nào khi không nghe anh giải thích, lại đuổi anh đi. Tôi đã sống rất đau khổ và rồi tôi, lại quên đi mối tình đầu cũng như tình cuối này. Tại sao tôi lại quên?
" Em không sao chứ? "
" Anh nói, anh là kí ức của em. "
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, anh chỉ lặng lẽ gật đầu.
" Vậy kí ức đó là vui hay buồn? "
Anh cuối gầm mặt, nhưng tôi đã kịp thấy đôi mắt long lanh như muốn khóc của anh.
Chúng tôi lặng lẽ một lúc lâu, anh ngước mặt lên nhìn tôi.
" Em có thể trả lời anh một câu? "
"....... "
Tôi im lặng như muốn nói, anh hỏi đi.
" Em..... có yêu anh? "
Không nói một lời nào, tôi nhào tới ôm chầm lấy anh, nhẹ nhàng nói vào tai anh.
" Em đã yêu anh từ rất lâu rồi, Hen. "
Nghe câu nói của tôi, tôi cảm nhận bờ vai tôi như thấm đẫm nước mắt anh. Tôi và anh cứ thế, ôm nhau khóc trong niềm hạnh phúc......
Vote Điểm :12345