- Ê mày! Sau này lớn lên tao sẽ cưới mày! Mày không được để ý thằng khác đó!
- Xùy...Mày cứ nằm đó mơ đi,tao chỉ cưới mày khi nào mày học giỏi và làm ra tiền thôi!
Chúng tôi thường hay tranh cãi với nhau về những chuyện không đâu.Năm ấy tôi học lớp 8,còn nó học trên tôi một lớp.Tôi và nó nhà sát bên nhau nên hai đứa cũng trở thành bạn thân.Có chuyện gì,bất kể vui hay buồn tôi đều kể cho nó nghe.Còn nó,tôi chưa bao giờ nghe nó than vãn một lời nào.Tôi hỏi nó thì nó bảo đời nó không có chuyện buồn,rồi nó lại cười,nó cười trông đẹp lắm chắc vì nó có răng khểnh.Thay vào việc than vãn,nó lúc nào cũng bảo sau này sẽ cưới tôi làm vợ.Tôi chán ghét điều đó.Thử nghĩ mà xem, 1 thằng luôn đội sổ như nó thì sau này cưới về cạp đất mà ăn chắc.Chẳng lẽ lớn tướng rồi lại ngửa tay xin tiền bố mẹ??? >.< Đấy là suy nghĩ của tôi.Còn nó,nó phẩy tay không thèm chấp với tôi:
- Mày cứ khéo lo.Làm vợ tao sẽ chẳng đứa nào dám ăn hiếp mày và mày chỉ việc ngồi không thôi!^^
Nó nói nghe sao mà dễ dàng thế.Ừ thì đồng ý là sẽ chẳng đứa nào dám ăn hiếp vì nó là "đại ca" của xóm tôi mà >. Nhưng còn về việc ngồi không thì tôi không chắc.Vẫn biết là nhà nó giàu nhưng ai đoán trước được tương lai sau này chứ.
- Mày thôi đi! Tao sẽ chẳng lấy mày đâu. Đồ...ăn bám bố mẹ!!! 0.o
Tôi bỏ chạy vào nhà mà lòng cảm thấy bực tức.Tại sao nó lại có cái suy nghĩ như vậy chứ.Thế là tôi giận nó vì tôi muốn nó nhận ra lỗi của mình và cố gắng sống tốt hơn.Tôi không nói chuyện với nó và tránh gặp mặt nó.Nó chẳng hề biết mình sai ở chỗ nào,lại còn bảo tôi giống bà cụ non nữa chứ.Thế là tôi unfriend facebook và chặn sđt của nó luôn.(bất đắc dĩ thôi >.< )
Mới đó mà đã một tuần 2 đứa không gặp mặt,không nói chuyện,không liên lạc với nhau.Tôi cảm thấy thiếu vắng,trống trãi.Còn nó,cứ mỗi tối nó lại đứng ở hàng rào chờ tôi ăn cơm xong rồi ra nói chuyện như mọi khi.Nhưng tôi đang giận nó mà,thế là ăn cơm xong tôi lên thẳng phòng học bài.Nó đứng đó,9h tối rồi mà vẫn không thấy tôi ra,nó lủi thủi bước từng bước nặng trĩu vào nhà,mặt nó buồn xo
Tôi cũng buồn vậy,còn hơn nó ấy chứ
Hai hàng nước mắt tự nhiên tuôn ra-tôi khóc.Cái cảm giác thiếu vắng,trống trãi này khiến tôi biết:tim tôi đã lạc nhịp...Tôi yêu nó sao???Thế có gọi là yêu không nhỉ??? 0.o
***
Sáng hôm sau tôi chạy xuống canteen mua nước thì nó từ ddâu chạy đến giành trả tiền với tôi.Tôi lườm nó,lấy tiền của mình ra trả rồi đi về lớp.Nó sụ mặt rồi lại đuổi theo chặn đường tôi:
- Mày sao thế?-Nó hỏi mà mặt nó nhăn nhìn muốn cười chết đi được :))
Tôi im lặng tránh sang bên khác nhưng nó lại chặn tôi:
- Mày nói tao biết đi!Tao không thích cảm giác này đâu...
- Thì kệ mày!Tao với mày không có chuyện gì để nói cả!
Sau câu nói vô tình của tôi,nó buông 2 tay xuống như chẳng màn chặn đường tôi nữa.Tôi bước đi được vài bước thì nó hét lớn theo:
- Mày nhớ những lời mày nói đấy.Tao tuyên bố từ nay tao với mày là NGƯỜI DƯNG!
Tôi vẫn cứ bước đi.Dù đã đi xa nhưng từng lời,từng lời một của nó cứ văng vẳng bên tai tôi.Tôi cố tỏ ra bình thường nhưng nước mắt cứ tuôn ra.Cả 5 tiết học sau đó,tôi cứ lơ đễnh,trong đầu tôi lúc này chỉ vỏn vẹn 2 từ "người dưng".Còn nó,sau khi nói xong câu đấy,nó chạy vào lớp vớ lấy cái cặp rồi lao người ra phía cổng trường-nó cúp nguyên 1 buổi học.Tôi dám cá là ở quán net nào đó vì nó hay chơi game lúc buồn mà.Tôi suy nghĩ liệu mình có nên đi tìm nó không nhưng rồi 2 từ "người dưng" lại xuất hiện trong trí óc tôi.Thế là tôi quyết định không đi tìm nó mà đi thẳng về nhà.
Đi ngang qua nhà nó,tôi thấy có ô tô đạu trước nhà nó.Tôi dám chắc là bố mẹ nó đi công tác mới về.Nó mà biết thì sẽ vui lắm đây-tôi nghĩ thầm...Tôi vcaof nhà,bố mẹ nó đang ngồi nói chuyện với mẹ tôi.Tôi lễ phép chào rồi đi lên phòng.Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại hủy chặn sđt của nó >_< Lại chẳng biết thế nào mà tôi lại phone cho nó...thuê bao rồi...thật là uổng công tôi @@~~
Tôi xuống phòng khách.Bố mẹ nó vẫn ngồi đấy cùng mẹ tôi
- Ngân này!Sau này nhớ qua dọn dẹp nhà cửa giúp cô chú với nha!-Mẹ nó nhìn tôi cười.
- Dạ???-Tôi chẳng hiểu mẹ nó đang nói gì.Tim tôi đạp thình thịch dự tính chuyện không hay sắp sửa xảy ra.
- Thế thằng Huy chưa nói gì với con sao?
- Dạ nói gì ạ?-Tôi lại càng ngạc nhiên hơn.
- Chéc nó sợ con buồn đấy!Chả là gia đình cô chú sẽ sang định cư bên Mĩ để tiện cho việc làm ăn của cô chú,cô chú cũng chuyển trường cho thằng Huy luôn...
Lời nói của mẹ nó như sét đánh ngang tai tôi.Tôi thần người ra,phải mất vài giây tôi mới định hình lại.Tôi xin phép ra ngoài,nói là đi dạo chứ thật ra là sang bên nhà nó.Tôi đứng ở hàng rào nhìn bóng dáng nó kéo từng va-li xuống cầu thang,mặt nó thoáng buồn.Nó sắp xa tôi tận nữa vòng Trái Đất vậy mà tôi còn giận nó vì mấy chuyện trẻ con.Tôi muốn chạy đến ôm lấy nó,giữ nó lại nhưng tôi sợ...sợ lắm 2 từ "người dưng".Tự nhiên bây giờ tôi lại khao khát muốn nghe câu nói "sau này lớn lên tao sẽ cưới mày làm vợ".Nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ được đâu vì lúc sáng nó chẳng bảo nó sẽ không cưới tôi làm vợ và hiện tại nó sắp xa tôi...
Nó ra khỏi cửa,bố mẹ nó cũng từ phòng khách nhà tôi bước ra.Tôi òa lên khóc rồi chạy một mạch lên phòng.
Tiếng máy xe nổ rồi từ từ lăn bánh.Ngày nó đi,tôi không ra tiễn... :'(
Tôi khóc suốt đem hôm đó,thậm chí còn bỏ cả cơm tối.Mẹ dỗ dành tôi đủ kiểu mà tôi vẫn không nín.Mà làm sao tôi có thể nín được khi mẹ tôi gọi điện sang mà nó cũng không thèm nghe máy ><
Sáng hôm sau,tôi chẳng còn có tâm trạng nào nữa để đi học nên làm nũng mẹ..thế là mẹ gọi điện xin phép cô giáo cho tôi nghĩ 1 buổi.Mẹ lại đi làm.Ở nhà cũng chán nên tôi quyết định để quên hết mọi chuyện không vui.Dắt xe ra tới cổng,tôi chợt thất chiếc hộp màu hồng nhỏ nhỏ xinh xinh đặt ở trước nhà mình.Chắc là anh chàng nào lại trồng cây si đây mà-tôi cười rồi nhặt chiếc hộp lên.Tôi nhớ lúc trước có mấy thằng cũng làm trò này để cưa cẩm tôi,thế là bị nó đánh cho 1 trận nhớ đời luôn.Nhưng giờ thì chắc hổng có ai đánh đâu.Tôi lại buồn.Đã bảo là quên nó đi mà.Tôi mở chiếc hộp ra.Bên trong là 1 sợi dây chuyền hình trái tim kèm theo 1 lá thư.Tôi nhắc sợi dây chuyền lên xem...là hình tôi và nó cười tươi rói :)) tôi lại cầm lá thư lên đọc,nhìn nét chữ nghệch ngoạc này là biết của nó rồi: "Bé ngốc!Tao xin lỗi vì đã làm mày buồn nhưng tao cũng buồn lắm đấy!Sau này lớn lên tao sẽ cưới mày làm vợ đấy!!!"Tôi bậc cười thành tiếng khi đọc xong lá thư.Tôi đeo sợi dây chuyền vào cổ rồi vọt lẹ lên phòng chuẩn bị bài vở cho tiết học buổi chiều. :))
***
Thấm thoát đã 4 năm trôi qua.Tôi giờ đã là cô nữ sinh 12 duyên dáng.Tất cả đều thay đổi,duy chỉ có 1 điều là tôi lúc nào cũng đeo sợi dây chuyền ấy và giữ gìn lá thư cẩn thận.Đã 4 năm tôi không liên lạc với Huy (tên nó).Tôi không còn nhắc tới Huy thường xuyên nhưng tôi không bao giờ quên Huy và vẫn mãi chờ Huy vì tôi tin vào lời nói của Huy: " SAU NÀY LỚN LÊN TAO SẼ CƯỚI MÀY LÀM VỢ"....
Vote Điểm :12345