Nhỏ không phải là đứa hay "đua đòi” với tình yêu của người khác, nhưng
với sự cô đơn quá lâu đủ để cho cô bé đó thấy được sự trống vắng đến nao lòng
trong cảm xúc thì chỉ cần một sự quan tâm nhẹ, hơn hẳn bình thường của một
người khác giới đối với Nhỏ thì việc hoang tưởng về tình yêu lại xuất hiện trong
đầu óc con bé. Không phải nó ảo tưởng về tình cảm người ta yêu nó mà là ảo tưởng
trong chính những dòng cảm xúc bộn bề của nó, và con bé ngốc đó cho đó là " cảm
nắng”. Cũng vì vậy mà nó trở nên đau khổ nhiều hơn về người khác, về tình yêu
của nó khi gặp anh.
Anh hơn Nhỏ có một tuổi, anh là sinh viên năm hai cùng trường với Nhỏ.
Mặc dù anh có thể được xem là người khá nổi bật trong trường nhưng với Nhỏ-
con bé ít quan tâm đến những thứ không liên quan đến nó thì việc anh có là Sao
Hàn đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến nó bởi nó không cần biết, không
quan tâm và cũng không cần thiết phải quan tâm. Nhỏ chỉ vô tình biết anh khi một
lần, mà chắc cũng không phải một lần, số n lần mà Nhỏ chẳng hay, cũng là trên
con đường đi học về quen thuộc ấy, Nhỏ bắt gặp ánh nhìn "dị” của một người với
câu chuyện đang dở dang của mình với thằng bạn thân. Anh nhìn cứ như Nhỏ với
đứa bạn là sinh vật lạ và tò mò về "mục đích mà hai đứa nó đến Trái đất là gì?” ấy.
Đó là lần đầu tiên Nhỏ nhìn thấy anh, cũng là lần đầu Nhỏ để mình tò mò tìm hiểu
về một người lạ chưa từng quen đó. Cũng như thường ngày, đi học về trong lúc
tám chuyện lôi thôi với đứa bạn thân thì thay vào đó Nhỏ ít nói, lại loay hoay tìm
kiếm một điều gì đó mà ngay cả bản thân nó cũng không hiểu là mình đang làm gì
và để làm gì.
Nhỏ có thói quen viết truyện, mà đúng ra là viết tự truyện rồi đăng lên, một
phần để có thứ giữ lại như là kỉ niệm, phần khác đó là những kí ức không mấy vui
vẻ mà Nhỏ viết ra để cho lòng mình nhẹ bớt hơn những gánh nặng cảm xúc. Lần
ấy, trước khi quen anh, nó đang rơi vào một bế tắc tình cảm mà chỉ có nó mới có
thể tự cởi bỏ nút thắt cho bản thân mình, nhưng chỉ khi câu chuyện ấy trở thành
truyện và nó quen anh thì đó không còn là vấn đề của lòng nó nữa, cứ như thả cánh
hoa trôi theo dòng cuốn thì mặc nhiên nó sẽ tự lặng lẽ biến mất mà không hề làm
dậy sóng. Với Nhỏ cũng vậy, đó là thời gian ôn thi hết sức vất vả và căng thẳng,
mà nó còn mang cả mớ cảm xúc khó tả, chẳng hiểu sao nó có thể vượt qua được
điều đó. Chắc nhờ có anh….
Loay hoay tìm kiếm hình bóng anh suốt mấy ngày không thấy, vậy mà
thản nhiên không tìm kiếm thì nó lại biết về anh nhiều hơn là nó mong qua một
người bạn. Anh là tiền bối của nó, học chung trường, khoa KT-DL ngành QTKD,
có thể gọi là "hot” khi vừa là bí thư lớp, vừa tham gia vào Đội thanh niên xung
kích của trường, là cây văn nghệ của khoa… lại nổi bật bởi khá nhiều người biết
đến, trừ nó, đến tận bây giờ. Sự trùng hợp còn ở chỗ anh với Nhỏ đã trở thành
"Bạn bè” với nhau ở trên "mặt sách” từ lúc nào mà nó cũng không hề để ý.”Chỉ là
mạng ảo thôi mà” nó nghĩ vậy nên việc kết bạn với nó trên "mặt sách” chẳng có gì
là quan trọng hay khác lạ cả. Nhưng đó lại là một điều đặc biệt với nó với bây giờ.
Đã là bạn thì còn chần chừ gì nữa mà nó không hỏi ngay cái tò mò bấy lâu
của mình về anh với cái ánh nhìn quái dị đó chứ. Thế là y như rằng con bé "bựa”
đó nhảy vào inbox với anh ngay. Chả có đứa con gái nào mà tự nhiên như nó cả,
"bắt chuyện với trai cơ đấy” – thằng bạn nó bảo với nó như vậy. Nhưng không
quan trọng, nó chẳng quan tâm nhiều vì đơn giản nó khác người, với anh nó cũng
vậy. Không phải vì tò mò thì những lúc buồn phiền vì một thứ gì đó nó cũng hay
tìm "người lạ” và rồi nói chuyện tự nhiên hơn mức có thể chỉ để giải quyết cảm
xúc của mình.
- Hi anh.
- Uh chào em
- Em có thấy wifi Hoàng Hà ở đây, chắc là của anh
- ớ em ở đâu vậy
- gần ốc Cây Sung ạ
- xa vậy mà vẫn có á, ơ mà xa thế chắc không bắt được đâu em nhỉ
- hì em dùng mạng dây mà anh
- thì anh có nói gì đâu nào
- không phải dạng vừa vừa đâu, hì không liên quan chứ nhìn mặt em mà
không thấy quen à
- có! Quen mà! Không nhớ gặp đâu rồi á
- gặp mãi đó, có lần em đi học về với đứa bạn gặp a mà không hiểu em chém
gió kinh quá hay sao mà a cứ nhìn bọn em mãi thôi
- ờ đúng rồi…nhìn quen mà không nhớ đã gặp ở đâu hết…gặp nhiều rồi chứ
không phải một lần đó đâu
- nhưng vì sao anh nhìn bọn em ghê vậy, em nói nhiều quá à?
- Hình như là thế!nói gì đâu mà nhiều quá trời!
- Hì vui tính dễ gần cũng có cái khổ thế đấy anh ạ. Em gặp anh mãi mà không
biết anh, nghe chị Lương nói mới biết
- em ở gần trọ Bé Lương à! Em học lớp nào thế?
- Em học sư phạm Hóa k56 ạ, mà sao anh không hỏi tên em nhỉ?
- Nãy giờ đang nói đến vấn đề gặp nhau nhiều mà không biết … chưa kịp hỏi
thôi mà!
- ờ thế anh hỏi đi để em trả lời
- em tên gì vậy!
- em tên người yêu Điệp
- theo như anh biết thì chuyện tình đó dang dở lắm, cuộc đời long đong thế hả
em!
- Thế nên thời nay có ai tên Điệp đâu. Em tìm hoài chẳng thấy.
- Điệp thời nay không chung thủy như xưa đâu! Em thử đi tu xem có khi gặp
đấy…
Nhỏ ngạc nhiên với khiếu hài hước của anh, nhìn anh thì Nhỏ không nghĩ là anh
vui tính tới như thế đâu… Nhưng Nhỏ cũng đâu có thua gì anh, nó cũng khéo trêu
lại anh lắm chứ…
- Thôi em kiếm người bình thường thôi, chứ lên đó người ta lại kêu "trẻ
không tha, già không bỏ mà thầy tu cũng không chừa” thì e chết mất…
- Khả năng văn thơ của em tốt nhỉ, nói chuyện hấp dẫn!
- Anh đọc cfs trường mình không, có truyện em viết đấy, rảnh lên đọc cho vui
ạ. Mà anh cũng có thua gì em đâu, em cứ tưởng anh hiền với ít nói chứ.
- Anh định hỏi truyện đó em viết à đấy!
Uh anh ít nói…nhưng mà em nói chuyện như vậy anh ít nói làm sao được!
Mà anh nể khả năng viết truyện ngắn của em rồi đó
- Sao anh đoán được em viết hay vậy.
- Anh nghe em nói em học lớp hóa với khả năng nói nãy giờ …anh nghĩ là em
viết. định mấy tập vậy "Nhỏ em” ^^
- Anh làm em ngại với "khả năng nói” của em đấy.
Dạ khoảng 9-10 tập ạ
- Trời!
- Dài quá à! là em tính vậy thôi chứ chưa chắc đã được đâu ạ
- Được …để anh nghịch với mấy mẩu truyện của em chút….nhưng mà khó
quá….
- Em thấy anh nói chuyện hay mà..
- Thấy đâu hay vậy
- Có ít ai nói chặn họng được em lắm, anh suýt làm được
- Mới suýt thôi à! Phải cố gắng chặn đã!
- Mà hỏi em ở đâu đi để em nói chứ không hỏi thì….em cũng tự nói, hì
- Đó cũng là một cách để chặn họng em đấy, em ở đâu vậy!
- Em ở chỗ nhiều nước ý, anh đoán xem!
- Lệ Thủy hả em, xã nào vậy?
- Dạ Liên Thủy, anh biết à?
- Không biết
- Thế mà cũng hỏi
- Ơ thích thế! Em cấm à!
- Chắc vui, em thích anh rồi đấy, hihi
- Em thích là việc của em! Liên quan không! Hehe
- Anh được, 1-0 cho anh
- Mà sao em thức khuya vậy
- Em là cú đêm mà. Hihi
- Con cú này chắc mập, hôm nào ném đá về làm thịt nhỉ,hehe
- Có cần em chỉ chỗ có nhiều đá mà ném không?
- Gần trọ em chứ gì?
- Biết hết, thế tính ném đá em thật á. Chờ em đi trốn đã nhé,
- Khoan trốn đã, chỉ chỗ em trốn cho anh biết rồi đi
- Em có chết cũng không nói em trốn ở phòng bên cạnh đâu
- Anh không nói anh sẽ ném phòng đó đâu, nhỡ em trốn được rồi sao?
- Em sợ anh rồi. anh mà ít nói thì em làm con anh luôn á.
Nhỏ đọc tin nhắn của anh mà thấy buồn cười thay cho mình, cứ như "kẻ cắp gặp bà
già”, thế mà nó đã múa rìu qua mắt thợ nãy giờ…
- Con gái! Gọi ba đi con! Nãy giờ ba toàn viết chứ ba có nói gì đâu! Quá là ít
nói luôn!...
- Á, ba quá được luôn….
Vậy là suốt cả đêm hôm ấy nó cứ thao thao bất tuyệt ngồi nói chuyện với
anh, giờ với nó là Ba. Tự nhiên trong lòng nó thấy vui hẳn không còn những
vướng mắc tình cảm mà bấy lâu nay nó giữ lấy một mình và chỉ biết viết ra
thành truyện. Khi quan tâm một ai đó thì tự nhiên bạn sẽ chỉ nghĩ và nhắc đến
tên của người ấy mọi lúc mọi nơi mà chẳng hề hay biết. Nhỏ cũng thế, từ khi
quen Ba nó luôn miệng nói về Ba nó như một thói quen mặc dù chỉ mới quen
anh ấy trong vài giờ đồng hồ,
- mày nghiện Ba dễ thương rồi đó …..
Ngay cả đứa bạn thân nó mà cũng phải nói về nó như thế nữa mà, "có phải
nhanh quá không” nó tự hỏi mình như vậy đấy. Với Nhỏ anh trở nên thân thiện
, dễ mến, không như vẻ ngoài lạnh lùng khó gần mà mọi người gán cho anh.
Quen anh có làm nó vui hơn hay không mà khiến nó trở nên ngố đến mức muốn
biết cụ thể chỗ ở của anh mà đi ngang qua chỗ anh ở, nó cứ tự nhiên đến độ hét
toáng lên muốn tìm Ba "Ba dễ thương, ba ở đâu ra đây con xem nào ^^”… kể
anh nghe thì nó lại nhận được câu "mắng yêu” của anh:
- "con gái ba khùng quá đi!”
Gặp mặt anh thì nhiều nhưng nhìn rõ mặt anh thì chưa lần nào. Thế rồi
sáng hôm sau Ba cũng gọi nó ra, chỉ là gặp Ba cho vui thôi, Ba nói vậy đấy. thế
mà Nhỏ cũng lon ton chạy ra chỉ để gặp Ba "cho vui”. Lúc đầu nó sợ Ba gạt nó
ra, trêu nó nên chẳng biết là mấy lần nữa, nó cứ chần chừ, chạy vào rồi chạy ra.
Nhưng rồi nó tin hay đúng hơn là nó muốn tin Ba, và nó cũng đi gặp Ba… Chỉ
là đi cùng Ba đến một vài nơi rồi cùng nhau trở về thôi nhưng nó thấy vui lắm,
nó còn đòi Ba đưa nó về phòng Ba chơi cho bằng được. Nó bướng lắm mà, có
chịu thua cái gì được đâu. Ba nó cũng đành chịu mà dắt nó về. Về cùng Ba,
nghe Ba kể chuyện thì nó mới biết được thực sự ra thì Ba nó đã tìm được "mẹ”
cho nó từ lâu rồi, Ba còn cho nó xem ảnh chụp chung của Ba với người ấy nữa
mà, nếu nói không buồn, không bận lòng gì về điều đó thì là dối lòng, nhưng
nếu nói buồn thì ngay cả bản thân Nhỏ cũng thấy điều đó quá ư là vô lí vì
không hiểu nổi lí do để khiến Nhỏ buồn là gì. Nhỏ không hiểu chính bản thân
mình, cô đơn lâu quá khiến nó dễ rung cảm với người khác đến thế sao!
- Con lên phòng Ba chơi thế này Ba có sợ mẹ mắng không?
Nó gọi người thương của Ba nó là "mẹ”, vì đơn giản nó chưa thực sự thấy nặng
lòng với cảm xúc của mình đối với Ba, chưa có cảm giác ghen tị và muốn sở
hữu…
Cứ như những thói quen thường trực, cứ cầm lấy chiếc điện thoại là nó lại
vào messenger chỉ để nhắn tin với Ba nó, có hôm nó bỏ cả cơm chỉ vì ngồi đợi tin
nhắn, hay giận dỗi vô cớ với chúng bạn thân vì chưa thấy tin nhắn trả lời từ Ba…
rồi những lúc ngồi cười vu vơ khi ngồi đọc tin nhắn của "Ba dễ thương”, nó thấy
mình nhiều lúc thật ngớ ngẩn. Nhỏ chưa bao giờ yêu, là thật đấy nhưng thích hay
"cảm nắng” một người nào đó trong tích tắc thì nhanh không tả được. Thế nên
chưa bao giờ Nhỏ cho phép mình dễ dãi thỏa thuận với cảm xúc, ấy vậy mà "lí trí
có thể vượt qua cảm xúc nhưng lại lùi bước trước những thói quen”… Nó quen
mỗi sớm thức dậy được đánh thức bởi những dòng tin nhắn dễ thương hay những
cuộc gọi đến vang lên giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp từ Ba, chỉ để gọi nó mỗi sớm
đi học… Nó cũng quen với những cuộc trò chuyện suốt đêm với Ba chỉ bắt đầu từ
dòng tin " con gái Ba đang làm gì đấy!...” nó nghiền những điều đó, thấy trống
vắng khi mỗi sớm thức giấc không thấy " con gái yêu ngủ dậy chưa!..” hay mỗi
đêm trước khi ngủ không được Ba " chúc con gái ngủ ngon nhé…”… Người ta có
thể tập cho bản thân mình những thói quen mới nhưng khó có thể bỏ đi những thói
quen đã in sâu trong tiềm thức của bản thân. Thế mà nó đã giật mình tỉnh giấc
trong đêm khi nhận được dòng tin của Ba :
- Em quên anh đi!
Nó như suýt òa khóc trong tiếng nấc không thành lời, có quá không khi anh với nó
chỉ mới đơn giản là bạn bè, hay "dễ thương” hơn là trong mối quan hệ "Ba-con”,
vậy thì hà cớ gì mà anh phải nói với nó như thế. Chết lặng người trong vài phút, nó
định hình lại rồi cố tìm cho mình những lí do để làm bản thân không quá sock…
"Ba đang đùa nó đấy!”, " Bạn Ba cầm máy Ba nhắn tin để trêu con gái Ba đó
mà!”,”Ba gửi nhầm người đấy”, " mà cũng có thể người yêu Ba nhắn tin đó, có thể
lắm chứ”…. Nó không gọi cô ấy là "mẹ” nữa mà là "người yêu Ba”. Phải chăng nó
nhận ra được điều gì đó đang thay đổi trong tình cảm của mình, chỉ riêng nó nhận
thấy điều đó mà thôi, Ba thì không… Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu óc
nó, cố tìm câu trả lời bao nhiêu cũng không thể làm thỏa mãn nỗi trống vắng, thất
vọng mà Ba vừa gây ra với nó. Vậy sao không hỏi thẳng Ba về điều đó chứ, nó
nghĩ vậy đấy, không gì có thể giải quyết thắc mắc nhanh bằng việc thẳng thắn với
nhau và thẳng thắn với chính bản thân mình:
- Có phải Ba không vậy, Ba nhắn cái gì vậy, con chẳng hiểu gì cả Ba ạ…
Đợi tin nhắn trả lời từ Ba mà không thấy, nó hoang mang, cũng chẳng hiểu là vì
sao, hay bởi chỗ dựa duy nhất trong lòng nó vừa mới gây dựng lên lại sắp đổ vỡ
một lần nữa, nó sợ bản thân lại rơi vào sự cô đơn, lại cố gắng gượng cười vào mỗi
sớm thức giấc và lặng lẽ òa khóc trong những đêm trống vắng. không hẳn vì sự
thiếu vắng của tình yêu với nó, mà nó cần một điểm tựa cho những dòng suy nghĩ
bộn bề, cho những sở thích khác người, hay những tâm trạng thất thường cần
người sẻ chia cùng nó. Những thứ người ta không có được thì người ta thường
khao khát có nó cho bằng được. Miên man theo những dòng suy nghĩ lạc lối, nó
bừng tỉnh chỉ mong nhận được một tin nhắn trả lời từ Ba nhưng không phải điều gì
nó muốn thì cũng đều được. Con bé đó đâu dễ từ bỏ thứ nó cần dễ dàng như thế
được:
- Ba ngủ chưa vậy? có phải Ba nhắn nhầm tin nhắn cho ai không vậy? Trả lời
tin nhắn con đi…
- Không có gì đâu con gái, con ngủ đi, ngủ ngon nhé con gái..
Nhỏ chưa yêu Ba đâu, chắc chắn là vậy, bởi Nhỏ không tin vào tình yêu sét đánh,
Ba với Nhỏ chỉ mới quen nhau thôi mà, đâu nhanh như thế được, nhưng thực sự
trong lòng nó thì Ba đã thực sự chiếm một vị trí quan trọng rồi, nó cần Ba cho
riêng nó, cho chỉ riêng bản thân nó thôi, không phải với tư cách là người thương
mà là "Ba”, là người "khác biệt mà đặc biệt” với nó. Có quá ích kỉ không khi với
Ba, nó cũng chỉ mới là một người bạn mới quen không hơn không kém thì làm sao
có thể…
Nhỏ sợ bản thân mình vấp ngã thêm lần nữa trong những dòng cảm xúc mà
bản thân dành cho Ba, nó không định nghĩa được đâu là yêu và đâu là thích. Nó sợ
nó sẽ yêu Ba, sợ là người thứ ba, sợ yêu thương sẽ nhận lấy đau thương, nó sợ
nhiều thứ lắm nhưng sợ nhất vẫn là đánh mất Ba…. Phải chăng vì thế mà cứ khi
nào rảnh là nó cứ chạy lon ton lên chơi với Ba, dẫu chỉ là ngồi không và xem Ba
học, giả vờ nằm ngủ rồi lén nhìn Ba,hay chăng là ngắm ánh nắng le lói của những
ngày cuối đông qua cánh cửa sổ nhỏ xinh từ căn phòng ở gác 3, hay ngồi nghịch
chiếc đàn ghi-ta "dễ thương” của Ba, rồi nhõng nhẽo giả như trẻ con để mong được
Ba đàn cho nghe. Nó thích tiếng ghi-ta, thích được người khác đàn hát cho nó
nghe, lãng mạn lắm, trẻ con lắm, nhưng thích thế, đổi sao được, bởi Ba cũng
thường trêu nó "khác biệt” mà, và rồi "sự khác biệt sẽ tạo nên cơ hội”, Ba nói vậy
đấy… Nó muốn được biết Ba đang làm gì, đang nghĩ gì mọi lúc, mọi nơi như thế
đấy, dù có là phiền phức…
Quen Nhỏ nên Ba cũng quen cả với đám bạn thân của Nhỏ, mỗi lần lên
phòng Ba chơi thì Nhỏ lại kéo thằng bạn thân của mình đi cùng. Thế rồi Nhỏ cùng
đứa bạn quậy phá đủ trò còn kéo cả Ba vào cùng nữa. Với người lạ thì Ba ít nói và
lạnh lùng lắm, vậy mà Ba cũng đã phải cười phá lên với những trò quậy của con bé
Nhỏ đó, nào là hát karaoke ngay trong phòng Ba, đánh nhau đùa nghịch… Ba toàn
bênh cho bạn Nhỏ thôi, có bao giờ chịu cho nó thắng…. Cũng đã có lần Nhỏ bị ăn
tát của thằng bạn, chỉ là đùa thôi, nó quay sang Ba cầu cứu với vẻ nũng nịu, thế mà
Ba nhìn nó rồi tát nó má bên kia, nó nhìn Ba sững người không phải đau vì cái tát
ấy mà vì ánh nhìn trìu mến từ Ba, nó thấy ấm áp đến lạ… Nó thấy tim mình bị lỗi
một nhịp, Ba hay nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt yêu thương đến lạ, nhưng chưa
bao giờ nó dám thử một lần nhìn thẳng vào mắt Ba, nó sợ Ba nhìn thấy tâm tư của
nó…lúc ra về, nó làm nũng nghịch Ba vì Ba không bênh vực "con gái Ba” rồi bất
chợt nó cảm nhận thấy hình như Ba đang vuốt nhẹ lên tóc nó, những cử chỉ nhẹ đó
thôi cũng đủ khiến tim nó lỗi tới bao nhiêu là nhịp rồi…
Chưa bao giờ Nhỏ lại vui buồn thất thường nhanh như vậy kể từ khi quen
Ba, chỉ cần một dòng tâm trạng mà Ba nó cập nhật dành cho ai kia là cũng đủ
khiến nó buồn vu vơ suốt cả một ngày, biết phải làm sao khi nó chẳng thể kiểm
soát được tình cảm của nó. Mỗi khi buồn như vậy thì nó lại lang thang tìm kiếm
một thứ gì đó vô hình khiến tâm hồn nó tĩnh lặng hơn trong những cơn lốc xoáy
của cảm xúc… cũng có thể là hương hoa sữa nồng nàn mà nó vẫn luôn thổn thức
khi thoảng qua, nhưng với cái mùa đông như cắt da cắt thịt này thì tìm kiếm ở đâu
cái mùi hương thanh khiết ấy, để rửa trôi những dòng tâm trạng vu vơ của nó…
con gái thường làm những thứ ngớ ngẩn chỉ để được người quan trọng với mình
quan tâm tới, Ba biết điều đó không? Biết chứ nhưng Ba có làm nó bớt buồn hơn
không? Những tin nhắn thăm hỏi đại loại như:
- Con đi đâu vậy?...
- Con nhớ về sớm đấy…
- Con gái Ba đi đâu nhớ cẩn thận nha..
Những lời quan tâm của Ba với nó chưa đủ để làm nó vơi bớt nỗi buồn, nhưng nó
có là gì với Ba đâu mà lại đòi hỏi được Ba yêu thương, được Ba quan tâm nhiều
hơn mức tình bạn chứ… Đã có lần nó cố tình làm Ba "lo lắng”, có thể nó mong đó
là sự lo lắng của Ba dành cho nó. Theo những thói quen của mình, Nhỏ thường đi
lặng ngắm biển đêm, đi chân trần trên cát rồi lặng ngắm những dấu chân nhỏ nhắn
của mình in hình lên đó và bị sóng cuốn ra ngoài xa, hay ngồi nghe tiếng gió biển
rì rào từng đợt trong những đêm đông… ngắm biển đêm lạnh thế nào cũng không
thể nào lạnh như tim Nhỏ bấy giờ. Là tâm trạng hay cũng là cố tình, Nhỏ một mình
đi ngắm biển đêm mà không quan tâm lúc đó đã là hơn 12 giờ đêm ở cái thành phố
mà không ít nguy hiểm với Nhỏ. Nhỏ biết điều đó chứ, nhưng Nhỏ cố tình làm vậy
và còn cố tình để Ba biết điều đó. Nó muốn xem Ba có lo cho nó hay không, nó có
là một phần gì đó với Ba hay không? Cũng là những tin nhắn hỏi han, có chút gì đó
lo lắng hay chăng là Nhỏ nghĩ thế:
- Ba bễ thương, con buồn, con đang đi dạo đêm..
- Con đi dạo với ai thế? Sao con buồn?..
- Con cũng không biết vì sao nữa Ba ạ.
Thực tế là nó biết chứ, tình cảm của nó mà, vì nó đang ghen, đang tủi với tình cảm
mà Ba dành cho người đó, những dòng yêu thương mà Ba gửi đến người con gái
đó, không phải là nó…
- Con đi với ai thế….
- Con đi một mình Ba ạ..
- Một mình giờ này hả? về đi con gái, nghe Ba đi….
Nó thấy tin nhắn, nhưng không rep, nó cố tình làm thế xem Ba nó phản ứng thế
nào. 5 phút trôi qua, một tin nhắn khác từ Ba lại đến, chắc nó vui:
- Con về chưa? Sao không trả lời tin nhắn Ba?
Như thế đâu đã đủ để nó hiểu về mình trong lòng Ba như thế nào. Ba gọi một lần,
hai lần,…tới gần 10 cuộc gọi nhỡ thì nó mới cầm máy lên xem nhưng nó không
nghe máy. Chẳng hiểu sao nó làm như thế nữa, muốn nghe giọng nói ấm áp của Ba
lắm chứ nhưng nó lại làm lơ với Ba…
- Con đang về Ba ạ…
- Uh về đi con, về tới thì nói Ba biết nhé!
"nó đâu quan trọng với Ba đâu mà Ba phải quan tâm cơ chứ” cứ nghĩ miên man
như thế mà nó về lúc nào không hay. Nhưng nó không báo Ba biết, Ba có hỏi
nhưng nó không trả lời, "nó thực sự ghét Ba”….
Có phải khi yêu thương một người nào đó thì con người ta trở nên ngớ
ngẩn một cách tự nhiên không? Nhỏ đã tự hỏi mình điều đó đến cả trăm lần khi
biết sẽ đau khổ, sẽ muộn phiền khi chấp nhận lặng thầm yêu một người đã có
người trong tim… Yêu đơn phương là chấp nhận đau, lặng thầm nhớ, ghen tuông
vô cớ trong im lặng… không gì đau khổ bằng việc yêu một người đã có người
mình yêu. Cô đơn thật lâu, khép cửa trái tim thật chặt rồi lại quyết định yêu một
người mãi không thuộc về mình thì có khác gì tự dùng dao cứa vào chính trái tim
mình cho nó rỉ máu từ từ…
Ba có một gương mặt không quá sắc nhưng đủ để khiến nhiều cô gái phải
chết lặng với nó. Ba có một nụ cười rất tươi, nhưng nụ cười ấy không thể che
được đôi mắt lãng đãng buồn của Ba. Ba vẫn hài hước, vẫn làm con gái Ba cười
bằng những câu nói bông đùa nhưng lại làm nó trăn trở với những dòng tâm sự
thấm buồn:
- Con viết truyện hay lắm, Ba cũng thích viết truyện nhưng Ba không viết
được, Ba chỉ làm thơ được thôi. Hồi trước Ba hay làm lắm, giờ thì có nhiều
chuyện làm chất nghệ sĩ trong Ba mất dần rồi…
- Ba từng có chuyện buồn gì à?
- Uh có…
- Kể con nghe đi mà, kể ra có khi Ba sẽ bớt buồn hơn đó, cũng là chuyện quá
khứ thôi mà… chỉ khi mình tin tưởng một ai đó thì mình mới kể những tâm
sự của mình với họ, Ba không tin con?
- Không phải, chỉ là chưa ai có thể làm Ba nói ra được suy nghĩ của mình
thôi!
- Nếu con làm được thì sao ạ! Mình đánh cược nhé! Nếu con làm được thì Ba
phải làm cho con một việc, được chứ….
- Chuyện gì hả con gái?
- Con chưa nghĩ ra nhưng nếu con làm được thì coi như là Ba nợ con một việc
đi..
- Uh nhưng khó đó con à…
Nhỏ đã kì vọng biết bao, chỉ mong Ba sẽ mở lòng mình mà tin tưởng Nhỏ, mà sẻ
chia nỗi niềm với Nhỏ…
Hôm nào Nhỏ cũng cố gắng gợi chuyện chỉ mong là Ba sẽ nói những tâm tình của
mình cho nó nghe để nó hiểu Ba nhưng nếu dễ dàng như nó nghĩ thì đã không còn
gì để nó phải nghĩ ngợi hằng đêm. Cố gắng lắm nó mới có thể để Ba nói về mình
dù chỉ là một chút ít:
- Mình chơi trò nói thật Ba nhé, chỉ là trả lời hoặc hành động thôi mà. Nếu Ba
không muốn trả lời thì có thể chọn làm một hành động mà con đưa ra và
ngược lại. nhưng nếu đã trả lời thì phải là sự thật, được chứ Ba…
- Uh con hỏi trước đi..
- Sao mấy hôm nay Ba hay buồn vậy?
- Chuyện tình cảm trắc trở thôi….
- Ba với người yêu đang giận nhau à…
- Cũng có chút chuyện…
- Do con phải không, tại hôm con lên chơi với Ba mà gặp chị ấy phải không
vậy?
- Không…
- Ba à, Ba có nhớ tin nhắn "em quên anh đi..” mà Ba từng gửi con không? là
cố tình hay vì lí do gì hả ba?
- Uh, cố tình…
- Vì sao vậy Ba?
- Vì người yêu Ba không muốn Ba quen với những người con gái khác!
- Vậy sao Ba không tuyệt giao với con luôn đi. Để con quên Ba luôn…
- Có bảo thì con cũng có quên được đâu. Mà Ba với con chỉ là bạn bè bình
thường thôi mà…
"bạn bè bình thường” bốn chữ đó thôi cũng đủ làm tim nó quặn đau rồi…
- Thế ba từng thất tình, chuyện đó buồn lắm à?
- Không phải vì tình…
- Vậy thì là gì ạ?
- Ba cũng không biết nữa…
Ngang đến đây thì Nhỏ không còn muốn hỏi tiếp nữa bởi nếu khi bạn muốn để
người ta hiểu mình thì họ sẽ chủ động để mình hiểu hơn về họ… Nhỏ dừng việc
tiếp tục trò chơi đó ở đây, nó không muốn tự lừa gạt bản thân mình thêm nữa, cũng
không muốn tự làm đau bản thân thêm một chút nào hơn. Nhỏ không tin rằng mình
đã yêu Ba, chẳng ai có thể nhanh chóng yêu một người đến thế. Nhưng điều đó lại
đến với Nhỏ, và tổn thương thay có phải tình yêu nào cũng có cái kết hạnh phúc
như trong những câu chuyện cổ tích hay trong những bộ phim lãng mạn mà Nhỏ đã
từng xem đâu…
Không phải là ngớ ngẩn đến mức mà Ba không biết nó thích Ba, cũng bởi
thế mà Ba tránh nó. Không chủ động nói chuyện với nó hằng ngày như xưa nữa,
gặp nó, Ba chỉ cười nhẹ rồi bước thoáng qua như người dưng… Nó buồn, nó đau,
nó thà là giấu kín tình cảm mình tận sâu trong lòng còn hơn là để Ba lạnh nhạt với
nó như thế:
- Con thấy Ba cứ tránh con sao sao á? Tại sao thế Ba…
- Ba không có tránh con!
- Thật chứ Ba?
- Uh, thật mà…
Nó biết Ba nói dối chứ, nhưng nó thà cố tin vào điều đó như là để tự an ủi tình cảm
mình. Và rồi ngày ngày cứ tự đau lòng trước những dòng cảm xúc vu vơ của Ba,
nó chỉ mong một lần Ba viết những điều đó là dành cho nó nhưng đó không bao
giờ là sự thật cả.
- "những thứ của mình thì sẽ mãi là của mình, những thứ không phải của mình
thì từ từ cũng sẽ là của mình”
Đứa bạn thân nó an ủi bằng một câu bông đùa thì cũng chỉ làm nó cười trong một
lúc chứ không thể khiến nó trở nên vui vẻ như con bé Nhỏ hồn nhiên vô tư của
ngày xưa được.
- Ba ơi con buồn, từ khi quen Ba con trở nên buồn nhiều hơn, tâm trạng hay
thất thường hơn… có khi chỉ cần một vài điều nhỏ thôi cũng khiến con có
thể buồn ngay được…
- Ba xin lỗi…
- Sao Ba phải xin lỗi!
- Chắc tại Ba nên con mới buồn
- Có lẽ vậy…
Tình yêu không đơn giản như là cái kẹo mà người ta ăn, cứ muốn là có, không
thích thì nhổ ra… nó cũng không đơn giản chỉ là từ ghép giữa "tình” và "yêu”, nó
phức tạp hơn bản thân bề ngoài nó bộc lộ. Có ai như Nhỏ, "theo tình tình chạy mà
trốn tình thì tình theo”, nghe có vẻ triết lí mong lung nhưng với Nhỏ thì nó đúng.
" Đừng níu kéo những gì không phải là của mình mà phải giật nhiệt tình
đến khi là của mình mới thôi”, chỉ là câu nói đùa với lũ bạn thôi nhưng nó muốn
làm thế thật đấy, chỉ là có cố gắng thì chắc cũng không thể làm được thôi. "Có bao
giờ Ba có thể quan tâm một người như quan tâm chính bản thân mình mà không
cần được đáp lại, có khi nào Ba lặng lẽ quan sát người đó từ phía sau chỉ mong dù
chỉ một lần, người đó ngoảnh lại phía sau để nhìn thấy mình, có khi nào Ba yêu
thương một người mà người đó chưa bao giờ quan tâm tới tình cảm của Ba và cho
đó là phiền… có bao giờ Ba thầm lặng chỉ mong sẽ là chỗ dựa bình yên cho một
người khi mệt mỏi thì họ có thể quay về? có bao giờ chưa hả Ba??” Nhỏ luôn âm
thầm nghĩ ngợi về những điều đó mà Ba nào có hay, có chăng chỉ là sự tránh né
của Ba đối với Nhỏ mà thôi.
Trong một lần khi đi học về cùng đứa bạn.nó đã nhận ra Ba từ xa rồi
nhưng nó không vui như những lần gặp Ba trước đây, vì Ba đang đi cùng với cô
ấy, họ đang cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ… Nó cố giả như không nhìn thấy Ba
để tránh né một điều gì đó, là Ba, là cô ấy hay là tình cảm của nó… Nó cũng không
muốn làm Ba phải khó xử trước cô ấy.. nó nghĩ vậy mà lãng tránh. Nhưng điều đó
nó không làm được khi đứa bạn lại nhắc khéo nó
- Ê, Ba dễ thương của mày đang đi cùng với người yêu kìa, từ bỏ đi nhé…
Về phòng, nó lầm lũi ngồi một mình thấm tổn thương. Nhìn nó cứ như đứa trẻ vừa
mất kẹo ngồi buồn một mình… nó mất thứ còn quan trọng hơn cả kẹo với một đứa
trẻ nữa….
- Làm gì mà ngồi buồn vậy? lại có chuyện gì với Ba mày nữa à?
- Uk, tao gặp Ba đi cùng với chị ấy…
- Họ không phải đã chia tay rồi à? Sao anh ấy lại đăng mấy trạng thái gì làm
tao tưởng hai người đã chia tay chứ…
- Tao cũng đã tưởng như thế, nhưng chắc là không…
Đau buồn thế nào thì với một con bé Sư Tử cũng chưa bao giờ khóc hay đúng ra là
chưa bao giờ để người khác thấy được nước mắt của mình… lần đầu tiên nó khóc
vì một người con trai… Chắc chắn tổn thương trong nó không nhỏ như chính cái
tên của nó. Nó khóc òa như chưa từng được khóc… nó với lấy chiếc điện thoại
trong nước mắt ngắn dài:
- Con quên Ba nhé…
- Sao vậy!
- Con thấy mình đau…
- Tình cảm em dành cho anh là gì vậy?
Nhỏ sững người trước "em” nhưng cũng đủ bình tĩnh để trả lời điều đó, nó không
muốn cố giấu tình cảm của mình nữa. tình yêu đơn phương chỉ có thể chấm dứt khi
được nói ra, Nhỏ không muốn mãi âm thầm đau nữa, muốn được đau một cách
công khai….
- Yêu..
- Uh…
- Cũng chỉ là tình cảm của riêng con thôi, tại con yêu không đúng người,
không đúng lúc có phải không Ba…
- Ba xin lỗi…
- Có phải lỗi tại Ba đâu, chắc do tim con đập sai nhịp. tình yêu cũng không có
lỗi, lỗi là tại con yêu sai người mà thôi…mà con muốn hỏi thật Ba một điều
- Uh con hỏi đi…
- Đã bao giờ Ba có một chút gì đó gọi là tình cảm với con chưa?
- Uh có…
- Con cảm ơn Ba, con mong đó không phải là thương hại… Bây giờ Ba muốn
mình sẽ là người lạ hay vẫn là Ba con như trước kia…
- Mình hãy vẫn là Ba con đúng nghĩa…
- Hi từ khi quen Ba con chẳng còn để ý quan tâm ai ngoài Ba nữa, kể cả mấy
đứa bạn thân hay anh trai…
- Thế thì con phải đi xin lỗi họ ngay đi, đừng vì Ba mà mất đi bạn bè…
- Hì dạ, nhớ trước giờ cứ nghĩ nhớ về Ba mà buồn vu vơ thấy con khùng quá
đi, thấy hối hận á.hehe
- Có hối hận nữa chứ…
- Hì chứ còn gì nữa ạ :))
Cuối đông, xuân đến cũng là lúc Tết về, Ba về nhà đoàn viên cùng gia
đình. Vì có một số việc nên Nhỏ phải ở lại về sau Ba, nhỏ buồn vì trước khi về Tết
không được gặp mặt Ba mà phải xa Ba những cả tháng… Nhỏ trẻ con tới mức cứ
nhắn tin cho Ba mỗi ngày rồi ngồi đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn ấy để như là
có cảm giác Ba đang ở ngay bên cạnh mình… Cứ mỗi sớm thức giấc là y như rằng
Ba nó sẽ nhận được tin nhắn "chúc Ba ngày mới vui vẻ ạ” của nó, rồi mỗi đêm
trước khi đi ngủ nó lại chúc Ba ngủ ngon với hi vọng Ba chưa ngủ và ngồi trò
chuyện với nó… những tin nhắn cũng như những cuộc gọi từ Ba đến nó cũng thưa
thớt dần, những cuộc trò chuyện hằng ngày cũng nhạt dần… nó chẳng hiểu vì điều
- Ba ạ, dù nói là con sẽ quên Ba nhưng con không thể làm được Ba ạ, Ba
chẳng lãng mạn, chẳng ấm áp, chẳng nhẹ nhàng thế sao con vẫn yêu Ba…
Nửa đêm nó chợt tỉnh giấc nhớ tới Ba, soạn đi soạn lại những dòng tin nhắn ấy
không biết nên gửi hay không.. thế rồi nó cũng gửi mà lại kèm theo tin nhắn
"chúc Ba ngày mới vui vẻ, cứ xem như tối qua con chưa có nói gì hết nhé” vào
sáng hôm sau… thế mà nó đã vui biết nhường nào khi Ba nó trả lời:
- Không xem thế được…
- Sao lại không Ba?
- Thích…
- Hả?
- Ba đùa thôi, không có gì đâu!
Nó lặng người cứ như người say đang lâng lâng trong cơn men mà bị tạt ngay một
gáo nước lạnh… Nó cố tình nhắn tin Ba vào mỗi sáng hay mỗi tối trước khi đi ngủ
chỉ mong những dòng tin nhắn ấy có thể tạo thành thói quen với Ba và rồi khi nó
chợt biến mất thì Ba sẽ nhận thấy sự trống vắng khi không có nó, cũng như nó luôn
cần Ba ở bên cạnh…nhưng liệu kế hoạch của nó có như nó mong đợi…
Về tết, dù là ở nhà hay đi chơi với lũ bạn thì Nhỏ vẫn luôn nhớ về Ba, cả
khi nó say hay đúng hơn là nó giả vờ "được say” để Ba lo:
- Ba ơi con đi với bạn chắc con say rồi quá..
- Con về nhà đi, đừng đi nữa…
- Ba lo cho con à?
Nhỏ chỉ mong sao câu trả lời sẽ là có để nó được nói với Ba là " con đùa Ba đấy,
con vẫn ổn Ba ạ” nhưng thất vọng hơn nó tưởng:
- Không! Con chơi tiếp đi…
Một lời nói vô cảm như thế làm sao không khiến Nhỏ đau cho được
- Sao Ba lại đối xử với con như thế ạ, càng yêu Ba bao nhiêu thì con lại càng
đau khổ bấy nhiêu thôi có phải không Ba?
Đau khổ hơn cả những gì nó chịu đưng bấy lâu nay, nó buồn không tả được, nếu
khi trước cố gắng kìm nén nước mắt bao nhiêu để ngăn nó không tuôn ra thì bây
giờ nó cứ như thói quen với Nhỏ, nó tìm đến khi Nhỏ đau buồn, lần thứ hai nước
mắt Nhỏ rơi vì anh, chỉ là hai lần rơi nước mắt vì cùng một người thôi mà…
Từ hôm ấy trở đi, Ba không còn lien lạc với Nhỏ nữa, Ba tránh né giỏi đến
lạ, vẫn những tin nhắn chúc ngày mới hay những tin nhắn chúc ngủ ngon tràn đầy
messenger nhưng không có lấy một tin nhắn hồi âm từ Ba,cứ như Nhỏ hằng ngày
ngồi đọc thoại một mình đến đau khổ… Nhỏ cố gọi cho Ba vì hi vọng Ba bận nên
không thể trả lời tin nhắn nhưng sự thật Nhỏ biết là chẳng ai bận tới mức không thể
trả lời dù chỉ là một tin nhắn được, nhưng chỉ nhận được những tiếng tích tích vang
lên mà không ai nghe máy….1 ngày, 2 ngày rồi một tuần, Nhỏ nhớ giọng nói nhẹ
nhàng, ấm áp mà Nhỏ được nghe hằng ngày lúc trước đến nao lòng…. Thế rồi Ba
cũng trả lời nó:
- Em đừng nhắn tin nữa, anh không trả lời đâu..
Cách xưng hô từ Ba khiến Nhỏ sững sờ mà , nhưng với Nhỏ việc là con gái Ba đã
không thể thay đổi…
- Lí do là gì vậy ạ Ba?
- Không có lí do gì cả, em đừng nhắn tin nữa…
Việc không lien lạc với Ba, không được nghe Ba nói chuyện, không được Ba
chúc ngủ ngon mỗi tối, hay không được Ba gọi là "con gái yêu” khiến Nhỏ
không thể khiến trái tim từ bỏ Ba dễ dàng như thế được…
- Có nhất thiết phải như thế không Ba, mình vẫn có thể là bạn bè mà… mình
làm quen lại từ đầu Ba nhé!
- Uh…
- Chào anh, em là Lan…em làm quen anh được chứ…
Ba uh nhưng Ba có làm được điều đó đâu… Nhỏ thấy mình như bị ngớ ngẩn khi
mãi đuổi theo thứ mà mãi không thể thuộc về mình, nhưng tính cách Nhỏ không
cho phép Nhỏ dễ dàng từ bỏ thứ mình cần… dù xóa số Ba bao nhiêu lần thì Nhỏ
cúng không thể quên Ba mà ngừng liên lạc với Ba … dù gặp lại Nhỏ trong những
tình cảnh rất vô tình thì Ba cũng không quên làm mặt lạnh với Nhỏ, còn lạnh nhạt
hơn cả người chưa tưng quen… Nhỏ muốn tới bắt chuyện làm hòa với Ba lắm chứ,
nhưng nó không dám, chỉ đành lặng nhìn Ba rồi quay đi như người không quen…
Khi bạn yêu một ai đó, dù cố gắng quên họ bao nhiêu thì khi nhắc đến thứ gì bạn
cũng bất chợt nhớ đến họ như một thói quen khó bỏ…. Với Nhỏ đó là thói quen
không tốt, bởi nó làm Nhỏ tổn thương, lần đầu khóc, lần đầu lụy tình, lần đầu cố
gắng níu giữ một thứ gì đó lâu dài mà không chịu từ bỏ….
Thất bại một năm khi thi rớt Đại học, Nhỏ muốn thi lại, một phần vì tương
lai của bản thân, một phần vì Nhỏ muốn rời khỏi cái thành phố khiến Nhỏ đau khổ
quá nhiều này, hay cũng bởi Nhỏ muốn rời xa người đã khiến Nhỏ đau ấy…
Nhưng Nhỏ vẫn luôn kì vọng một ngày nào đó trước khi Nhỏ rời khỏi mảnh đất
này thì "yêu thương sẽ quay về”, Nhỏ sẽ vẫn là đứa con gái ngoan của Ba. Nhỏ sẽ
chẳng còn đau khổ như bây giờ, sẽ không phải giả vờ quên khi còn nhớ, giả vờ vui
khi đang rất buồn, giả vờ hết yêu khi đang còn rất yêu….
Cuộc sống Nhỏ vẫn bình yên như chưa từng bị Ba khuấy động nhưng nó sẽ
vẫn luôn nhớ đến biển đêm khi nghĩ về nó thì Nhỏ lại nghĩ đến Ba và mơ hồ xa
xăm về một điều gì đó của tương lai… về thứ mà người ta nói "đừng để một cô gái
thích viết lách bước vào cuộc đời bạn để rồi họ khiến bạn trở thành nhân vật chính
trong nhưng câu chuyện của họ”…..
<Nhỏ Hakoota>
Vote Điểm :12345