Tản văn: Ngày Xưa Ơi
Ngày xưa ơi! Có bao giờ trở lại!
Tháng năm vụt qua như một buổi trưa hè, trong trẻo với những áng mây bồng bềnh và lơ đễnh cứ nhởn nhơ mặc gió đẩy đưa về một chân trời xa vắng. Một chân trời xanh xanh có bóng mây hư ảo đang dần tan biến. Phải chăng đời người cũng như áng mây phiêu bạt qua bao sóng gió của cuộc đời rồi sẽ tan về với cát bụi...
Cát dù lớn hay nhỏ cũng bắt đầu từ bụi và cuộc đời con người ta dù muốn hay không rồi cũng sẽ phải nếm trải những hạt bụi ấy. Bụi của niềm vui, bụi của nỗi buồn, bụi của cô đơn, bụi của hoài niệm và hơn hết chính là bụi thời gian... nó thoáng qua làm người ta cay mắt... chợt đến, chợt đi chẳng để lại điều gì. Cái thứ bụi khiến con người ta sợ nhất, bụi tuổi trẻ phai dần theo năm tháng chẳng chờ ai đợi ai bao giờ. Bụi mang tên ước mơ về một thời trẻ thơ vụng dại, bụi mang theo một trang kỉ niệm. Kỉ niệm của bạn, kỉ niệm cho tôi - ngày xưa yêu dấu. Ngày xưa của tôi là những tháng ngày êm đềm và dịu ngọt, nơi tuổi thơ tôi thả trên đồng. Những khúc sông ôm tôi vào lòng, tôi bẽn lẽn giấu mình sau dáng mẹ. Thế đấy cái ngày xưa trong tôi là những hạt bụi lấp lánh mang giấc mơ của tâm hồn con trẻ.
Những giấc mơ mang hình hài bé nhỏ.
Những giấc mơ mang ước muốn viển vông.
Trẻ thơ bao giờ cũng trong sáng đến lạ, chỉ một chút bâng khuâng, một ý tưởng thoáng qua bất chợt cũng đủ khiến cho tôi đưa ra những ước muốn lạ lùng. Tôi đã từng muốn mặc blu trắng chữa cho khỏi bệnh dạ dày của cha hay nghề giáo đi truyền con chữ, thương học trò chẳng quản ngại khó khăn. Ôi yêu lắm cái thuở vụng dại ban đầu vẫn thường hay oán trách cha mẹ, "Sao con đi làm! Em được nghỉ!". Những buổi chiều phơi mặt ngoài đồng nội, vẫn đen ngòm nắng nhuộm màu da. Chẳng biết từ khi nào mà những ngày xưa ấy đã vun đắp cho tôi một tuổi thơ khó nhọc nhưng nhiều niềm vui. Tôi bỗng thấy nhớ tất cả, cái dáng con con dắt con bò vàng, giọt mồ hôi đôi lần ướt áo, mắt xoe tròn ngóng buổi chợ phiên. Tuổi thơ luôn luôn đẹp đẽ như vậy, trong sáng và thuần khiết như giọt sương mai buổi sớm mà nếu có cơ hội ai chẳng muốn quay về.
Thời gian trôi chậm rãi nhưng liên tục không ngừng nghỉ. Nó khiến cho chúng ta dù muốn hay không cũng phải lớn lên và già đi. Chẳng ai giữ mãi được tuổi trẻ, và cũng chẳng ai có thể về với những tiếng gọi ngày xưa ấy. Những tiếng gọi thân quen mà xa lạ. Thân quen với những ai đang sống và lưa giữ cho mình những kỉ niệm về một trưa mùa hạ dáng lon ton theo bóng mẹ ra đồng. Thân quen cho những ai còn nhớ chiều ven đê, ta chơi chắt, chơi que. Thân từ giếng nước sân đình, quen sao tiếng mẹ gọi con ra đồng. Phải chăng ngày xưa xa xăm ấy thân quen cho những ai còn nhớ, còn thương, và xa lạ cho những ai đã quên. Quên cái thủa gian khó gắn bó với quê hương, quên dáng mẹ tảo tần bên bếp lửa, đêm đông dài thức may áo cho con...
Ôi tuổi thơ! Những năm dài gian khó.
Nắng cháy vai vẫn theo mẹ ra đồng.
Ôi tuổi thơ! Hỏi những ai còn nhớ
Hay quên rồi! Những tiếng vọng ngày xưa
Vote Điểm :12345