»  
»  
08:59, 12/07/2015

✿ Người Đăng: hienngoc222

834 Lượt Xem 0 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Nhật Ký Yêu Anh

" NHẬT KÝ YÊU ANH "

" két”. Một âm thanh chói tai vang lên. Sự ma sát giữa mặt đường và bánh xe tạo ra vài tia lửa, một vệt trắng dài do thắng xe để lại. Chiếc môtô vụt chạy mất, chỉ để lại một làn khói. Một hình dáng nhỏ bé ngã xuống, mái tóc suôn mượt trải trên mặt đường nhựa lạnh lẽo.

Nghe âm thanh lãnh khốc vang lên, Khanh chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt anh liếc nhanh tới một thân hình, là một cô gá đang nằm trên một vũng máu, hình dáng này rất giống Tiểu Vy, chắc  không phải là Tiêu Vy  đâu, con bé vừa chạy đi mua nước cho anh mà. Một dự cảm không lành ập đến, không cần biết có phải Tiêu Vy không nhưng đôi chân của anh đã vụt chạy tới nơi có hình dáng ấy, trong thâm tâm anh bây giờ chỉ cầu nguyệ cô gái nằm đó không phải Tiêu Vy. Tới nơi, anh như chết lặng, sắc mặt thẫn thờ, người con gái ấy chính là Tiêu Vy, Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài và cong cụp xuống, che đi bên trong là con mắt màu xanh lam, long lanh như có nước ở trong. Anh quỵ gối xuống.

-          Tiểu Vy, Tiểu Vy, em không sao chứ, mở mắt ra đi, anh nè, Khanh nè, em mở mắt ra và nói với anh em không sao, em rất ổn đi, Vy à, anh xin em đó, xin em !

Đỡ đầu người con gái dậy, ôm vào lòng. Tiếng người con trai hét lên, nhưng hình như bị lạc giọng, có lẽ do anh khóc. Khuôn mặt điển trai và đôi mắt trầm tĩnh hàng ngày giờ đây hiện lên rõ vẻ lo lắng, đau khổ, nước mắt bắt đầu rơi từng giọt, ướt đẫm khuôn mặt anh, từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống khuôn mặt người con gái ấy. một khuôn mặt nhỏ nhắn với chiếc mũi cao, đôi môi ẩm ướt, đỏ mọng như chery chín, làn da hàng ngày trắng hồng, vậy mà giờ đây khuôn mặt ấy lại trắng bệch, khôn còn chút huyết sắc.

-          Gọi xe cấp cứu, nhanh, ai đó gọi xe cấp cứu đi !

Anh gào lên, xoay xung quanh.

-          Gọi rồi, một chút nữa xe sẽ tới.

Giọng một người đàn ông trung niên vang lên.

-          Khanh !

Tiếng nói yếu ớt vang lên, nhỏ và thật nhẹ nhàng.

-          Tiểu Vy, em không sao chứ, cố gắng nha em, xe cấp cứu chuẩn bị tới rồi.

-          Anh Khanh à, có lẽ em không chịu được nữa rồi. Em không thể bên anh được nữa.

-          Không, không, em đừng nói thế, em sẽ mau chóng bình phục thôi, em mệt rồi, đừng nói nữa, anh sẽ bên em, bảo vệ em, em ráng chờ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi. Anh biết Tiểu Vy của anh rất mạnh mẽ, anh nhớ em bị té cây, trầy tay, gãy chân mà em còn cười được mà, em sẽ không sao đâu.

Anh đang rất sợ, sợ lắm, sợ người con gái mà anh luôn bảo bọc như em gái mình phải biến mất. Nỗi sợ xâm chiếm toàn bộ ý nghĩ của anh, nước mắt rơi lã chã.

-          Hì, anh ngốc lắm, sinh mệnh trời định mà, anh à, em rất hạnh phúc khi thấy anh khóc vì em, nhưng em đau lắm khi nhìn anh khóc, anh cười đẹp hơn, cười lên nha anh !

Cô đưa đôi bàn tay đẫm máu, run run  lên quyệt đi những giọt nước  mắt trong suốt như pha lê.

-          Hì, ừ, anh sẽ cười. Em cũng không được khóc nha!

Khanh nói trong nước mắt, mỉm cười nhẹ một cái, một cái cười chứa đầy sự chua chát, đau khổ, không phải nụ cười tỏa nắng như mọi ngày nữa.

-          Anh nè, em hỏi anh nhé, hãy trả lời thật cho em nha anh !

-          Ừ, trước giờ anh đã bao giờ xạo em đâu, em hỏi đi.

-          Trong anh, em là ai ?

Cô cố nén tiếng nấc trong lòng, nghẹn ngào hỏi

-          Sao em hỏi thế, là cô em gái ngốc nghếch của anh chứ ai.

-          Em đừng nói nữa, giữ sức đi, ngủ chút xíu đi.

-          không, em không muốn ngủ, ngủ rồi sẽ không dậy được nữa, em muốn ngắm nhìn anh lâu hơn chút nữa.

-          Khanh à, từ lâu em rất muốn nói với anh, bây giờ em rất muốn nói điều ấy, vì nếu không, em sẽ không còn cơ hội nữa.

Chịu đựng sự đau đớn từ cơ thể truyền tới, Tiểu Vy cố gắng nói từng tiếng một  cách khó nhọc, trong đôi mắt xanh lam ấy không hề tỏ vẻ sự sợ hãi với tử thần đang đợi cô, ngược lại đôi mắt cô trong veo, ánh lên sự vui vẻ, nhưng xen một chút tiếc nuối,  cô vui vì không còn mệt mỏi với cuộc sống nữa, cô vui vì sẽ được cùng ba mẹ đoàn tụ dưới nơi chín suối. Cô tiếc nuối vì trên thế gian, nơi đây còn một người cô yêu, người luôn bảo vệ cô, bảo bọc cô, nhưng cô không coi người ấy là anh trai như người ấy đã coi cô là em gái. Cô yêu người ấy, cô yêu Khanh.

-          Em yêu anh, Khanh à, hãy hứa với em sống thật tốt, đối xử tốt với Linh Đan nha, nói với nhỏ, em nhớ nhỏ lắm đó, nhỏ là người bạn thân nhất, luôn bên em khi em khó khăn, bên em khi vui buồn, linh hồn em sẽ mãi bên anh và Linh Đan, hai người phải thật hạnh phúc nhé!

Cô mỉm cười, dùng bàn tay nhỏ của ình áp lên má Khanh.

-          Em yêu anh, mãi mãi yêu anh.

-          Ôm em lần cuối được không anh ?

-          Được, được chứ !

Khanh ôm chặt Vy vào lòng, như thể nếu vòng ôm không chặt Vy có thể xa anh bất cứ khi nào.

-          Cha, mẹ, cuối cùng con đã được gặp mọi người rồi, đợi con một chút nữa nhé, chị Ngọc Lan, em sẽ đi tìm chị, em sẽ chuộc lỗi với chị !

Những ký ức khi cùng bên gia đình, khi bên chị Ngọc Lan, người mà Tiểu Vy luôn coi như chị gái mình, người luôn chăm sóc cho Tiêu Vy như một người mẹ, hay những kỷ niệm khi bên nhỏ Linh, khi bên Khanh,… Đôi mắt xanh lam từ từ khép lại, trên đôi môi xinh đẹp ấy hiện lên một nụ cười, nụ cười ấy đẹp nhất từ trước tới nay, cô ra đi trong niềm vui. Gương mặt ánh lên sự hạnh phúc, giọt nước mắt cuối cùng tràn ra từ khóe mắt.

-          Tiểu Vy, Tiểu Vy, không, không, em mở mắt ra đi, em không dậy là anh vứt em xuống nước đó ( Tiểu Vy rất sợ nước, do ngày nhỏ, lúc 5 tuổi, có lần cô xuýt  chết đuối ). Sao em hư quá vậy, em luôn nghe  lời anh mà, em nói em yêu anh thì em phải chứng minh chứ, em nói thế mà xong à !

Khanh gào thét trong điên cuồng, trong lúc này Khanh mới nhận ra người con gái mình yêu là Tiểu Vy.

-          Mở mắt ra, Vy, em không nghe anh sao, em giỏi lắm, nhưng anh yêu em, Vỳ à, tỉnh dậy và nghe anh nói đi

-          Anh yêu em !

Khanh ôm Vy vào lòng, cảm giác mất mát trào dâng. Tim nhói từng nhịp, có lúc tưởng chừng như không thở nổi.

.

.

.

Tang lễ của Vy diễn ra rất đơn giản, cô không còn ai là người thân nên chỉ có những người bạn đến dự.

Mang hũ tro cốt của Vy ra bờ biển. Chiều, hoàng hôn buông xuống, những tia nắng gay gắt cuối ngày cũng tắt lịm khi màn đêm dần làm chủ bầu trời.  Khanh đứng đó, bốc từng nắm tro, mặc cho gió quốn đi, mang linh hồn cô theo làn gió cùng hương vị biển cả tới những nơi yên bình.

-          Nhật ký yêu anh !

Đây là một quyển nhật ký mà anh đã tìm được trong phòng của Tiểu Vy. Quyển nhật ký nhỏ bằng bàn tay, vẫn còn kẹp một cây bút. Từng trang nhật ký được lật ra vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa sữa. Từng nét chữ thanh mảnh, nhỏ xinh.

-          Ngày … tháng …năm …

-          Một ngày đầy nắng và gió nhẹ .

-          Khanh, em nhận ra, em không coi anh là một người anh trai, bên anh, con tim em thổn thức, bên anh em thấy mình được bảo vệ, bên anh em thấy hạnh phúc.

-          Em yêu anh! Nhưng hình như trong anh, em chỉ là em gái thôi, đúng không anh ?

-          Em không biết nên nói ra hay vẫn giữ im lặng để bên anh với vị trí là người em gái như bao lâu nay !

-          Vì ,từ ngày chị Ngọc Lan chết, trái tim anh đã đóng băng rồi mà.

-          Cũng đã mười năm rồi. Mỗi lần quá khứ ấy hiện về, em thấy sợ lắm, là tại em, nếu em không đòi chị ấy phải mua cho em con gấu panda ấy, chị đã không phải vào cái cửa hàng đó, chị ấy sẽ không bị những ngọn lửa ấy …

 

Có lẽ khi viết tới đây, quá khứ đau buồn khi cô 10 tuổi hiện về nên cô không dám viết nữa. Trên trang giấy, những dòng chữ bị nhòe, chắc do cô khóc..

.

.

.

.

 

-          Ngày … tháng … năm…

-          Nắng nhẹ nhàng mơn mang, làn mây trôi hờ hững trên nền trời xanh biếc ấy.

-          Quá bất ngờ phải không anh, khi hôm nay lại có một cô gái xuất hiện có khuôn mặt y chang chị ấy. Em thật sự ngỡ ngàng, biết bao cảm xúc không thể diễn tả thành lời .

-          Em thấy ánh mắt anh, ánh mắt ấy một lần nữa em được nhìn thấy, ánh mắt chứa đầy yêu thương. Là anh đã có thể yêu thêm một lần nữa hay chỉ là cảm xúc ký ức hiện về.

-          Anh biết không, giây phút khi nhìn thấy ánh mắt của anh, tim em rất đau, và em, sẽ không còn cơ hội có thể nói yêu anh. Giây phút này em biết em nên giữ im lặng về tình cảm của mình. Mong anh có thể yêu cô gái ấy thêm một lần, mong anh sẽ mở cửa trái tim. Mong anh sẽ được hạnh phúc, chỉ cần như vậy là em vui rồi.

-          Em yêu anh !

.

.

.

.

-          Ngày … tháng … năm …

-          Thời gian thấm thoắt cũng đã một năm, em và Linh Đan nghiễm nhiên trở thành bạn thân. Nhỏ thật tốt, em yên tâm khi giao anh cho nhỏ rồi.

-          Mặc dù trong thâm tâm em không cam lòng lắm, xin lỗi anh nha, vì tình yêu là ích kỷ mà, nhưng dù em có muốn giữ anh thì cũng đâu được.

.

.

.

.

 

-          Ngày … tháng … năm …

-          Một ngày đẹp trời, gió nhẹ, những tia nắng thật ấm áp nhưng sao trong em thấy một nỗi buồn trải dài.

-          Khanh, hôm nay em thấy rất buồn. Em tới nhà Linh Đan :

-          Mày thấy anh Khanh như thế nào ?

-          Ơ, sao mày hỏi thế, tao, tao không biết, nhỏ đỏ mặt và quay đi, em biết nhỏ đã thích anh.

-          Dẫu biết điều này có thể đến nhưng sao trong lòng em nặng trĩu vậy, em từng nghĩ sẽ làm mọi cách để có thể tách hai người, em bất chấp, chỉ cần anh mãi bên em cho dù anh chỉ là một người anh trai.

-          Em ích kỷ quá phải không anh, em xấu tính quá nhỉ, nhưng cũng chỉ vì :

-          Em yêu anh !

.

.

.

.

-          Ngày … tháng … năm

-          Một mình em cô đơn trong màn đêm lạnh lẽo, từng giọt nước mắt mặt và chát.

-          Hôm nay anh và Linh Đan đã trở thành một cặp, em vui cho anh và nhỏ vì anh và đã tìm được hạnh phúc của chính mình, nhưng em buồn cho chính em.

-          Hai người rất quan trọng với em, một người là bạn thân, một người là người em yêu. Em chúc phúc cho hai người em yêu  thương nhất, em xin chịu những gì đau khổ, chỉ mong trái tim anh không còn đóng băng, mong anh không còn buồn khi những quá khứ ấy hiện về.

-          Một mình em lại đi đến những nơi anh và em từng đến, hôm nay không anh, nỗi buồn trải dài. Hôm nay không anh nỗi cô đơn dâng trào, vẫn là mình em cùng những cơn gió lạnh. Mình em trong cái bóng tối mang tên lẻ loi.

-          Nước mắt lại rơi, em nhờ cơn gió thổi khô, vì anh không bên em, nếu có anh, chắc anh đã lau nước mắt cho em, cốc vào đầu em và nói :

-          " Con bé ngốc, nín đi "

-          Và em sẽ giả vờ mè nheo để anh chở đi ăn kem, những lúc ấy em rất hạnh phúc đó anh. Nhưng giờ đây chắc không được, vị trí sánh vai cùng anh khi đi dạo, đi ăn kem không phải em mà là Linh Đan, nhỏ bạn thân của em.

-          Em yêu anh !

Từng trang, từng trang được Khanh lật ra, đọc mà tim nhói đau, từng lời nói cứ như những nhát dao đâm vào ngực trái, nơi con tim anh đang rỉ máu.

.

.

.

.

-          Ngày … tháng … năm …

-          Bầu trời tối đen, không một ánh trăng, không một ánh sao, gió hiu hắt thổi qua mang từng cơn buốt lạnh, nhưng lạnh nào bằng trái tim em.

-          Em nhớ anh, yêu anh nhiều lắm anh à, em phải làm sao đây ?

-          Em đã cố gắng chấp nhận, cố gắng quên đi tình cảm dành cho anh mà sao khó quá, tình cảm ấy ngày một lớn dần lên, con tim thôi thúc anh phải nói cho anh biết, thứ tình cảm ấy quá lớn, không còn chỗ để cho hai chữ im lặng trị vì nữa. Em không thể làm vậy, làm vậy rất có thể em sẽ mất cả anh và  Linh Đan.

-          Em đau lắm anh biết không ? Và em sẽ giữ im lặng, dù cho thế nào đi nữa, em không muốn mất đi hai người mình yêu thương nhất trên thế gian này.

-          Em yêu anh !

Tại sao mỗi khi anh thấy nhớ Vy anh lại nghĩ vì Tiểu Vy thân với anh nên anh nhớ, hình ảnh cô không bao giờ  nhạt mờ, luôn hiện hữu trong anh, vậy mà chỉ vì khuôn mặt giống Ngọc Lan, anh đã đánh mất đi lý trí của chính mình, đánh mất đi tình cảm thực sự của mình là cho ai. Nỗi đau này còn gì bằng, liệu tới khi nào mới hất đây, hay sẽ mãi mãi tồn tại.

Gió biển từng cơn ôm trọn lấy thân hình anh, anh trong màn đêm như bị cái bóng đêm ấy nuốt trọn. Nỗi đau, sự cô đơn, tất cả được hòa quyện vào một.

.

.

 

.

-          Ngày … tháng … năm…

-          Một đêm gió nhẹ, mang hơi ấm của mùa xuân, mang những hương vị tươi mới.

-          Vậy là đã được ba năm rồi, ba năm hai người yêu nhau, năm năm em ôm trọn mối tình đơn phương.

-          Em mệt mỏi lắm, mệt mỏi khi cứ chôn cất tình cảm này, mệt mỏi khi cứ phải chứng kiến hai người thân mật, mệt mỏi với bộn bề cuộc sống. Mệt với chính thứ tình cảm này, thứ tình cảm trong lặng thầm.

-          Em đau khi anh quan tâm nhỏ, khi anh lo lắng cho nhỏ. Mà cũng đúng, em chỉ là em gái anh, em làm gì có quyền đòi hỏi.

-          Biết bao đêm mình em thầm khóc, cảm giác cô đơn nhấn chìm, em chỉ như cái bóng bên anh khi anh buồn, khi anh vui, chỉ như cái bóng bên anh, nghe anh tâm sự khi có những điều liên quan tới Linh Đan.

-          Biết bao ngày mình em lặng bước trên con đường quen thuộc, mình em cảm nhận cái lạnh của gió và sương đêm, mình em gặm nhấm nỗi buồn và chỉ mình em, mãi mãi không có anh bên cạnh.

-          Anh vẫn luôn bảo vệ, quan tâm, chăm sóc em, nhưng chỉ có tình cảm anh em. Thà anh cứ vô tâm, lạnh lùng, chứ anh cứ như vậy, bảo bọc em như em gái em đau lắm, em chịu không nổi đâu anh ! Rất nhiều lần em chỉ muốn hét lên ‘’ em yêu anh, yêu anh nhiều lắm, anh đừng làm như vậy nữa được không, em không cần người anh trai, em cần anh, cần anh yêu em ! " Rồi từng giọt nước mắt lại lặng rơi.

-          Em vẫn thế, những câu nói ấy gào thét trong tâm trí em, làm em muốn phát điên lên, em đã phải dùng đến những viên thuốc an thần, viên thuốc ngủ để em có thể trong giây lát quên đi anh. Mỗi khi thức dậy nỗi nhớ lại đến, nhớ đến cồn cào.

-          Em ghét anh, em hận anh. Anh biết chứ, nhiều khi em chỉ ước anh dành cho em một chút tình cảm, cho em cảm thấy không còn cô đơn nữa, nhưng ước mơ cũng chỉ là mơ ước, có thành hiện thực đâu.

-          Càng ghét, càng hận, em càng yêu anh nhiều hơn.

-          Em yêu anh !

.

.

.

.

-          Ngày…  tháng … năm…

-           Trời trong xanh, hương vị của nắng và gió thật thơm, giống như ngày hôm ấy, cái ngày em và anh mất đi người con gái ấy.

-          Nay là ngày giỗ chị Ngọc Lan, em thấy anh khi đứng trước lăng chị ấy, không còn khóc nữa mà là mỉm cười, chắc anh đã biết đối diện với sự thật, vì anh đã có Linh Đan

-          Nhớ lại mấy năm trước, mỗi khi ngày giỗ tới, anh và em đều đến đây, nơi chị an nghỉ, anh luôn nói em ra xe đợi anh trước. Những lần ấy em đều lén trốn một góc và lặng lẽ quan sát anh. Anh sẽ ngồi đó, tâm sự cùng chị,  kể cho  chị nghe về cuộc sống, kể cho chị nghe về nỗi nhớ,anh mỉm cười trong nước mắt, một nụ cười chan chứa hạnh phúc, tình cảm như ngày hai anh chị bên nhau, và cũng có những nụ cười đầy đau khổ.

-          Những lúc ấy em đau lắm, em không thở nổi nữa, em không thể giúp anh, không thể giúp anh quên quá khứ, mặc dù em vẫn còn sống trong cái quá khứ ấy nhưng em không muốn anh phải đau khổ, tại sao anh vẫn cứ đắm chìm trong quá khứ ấy.

-          Là tại em, là tại em, tất cả tại em, em là một kẻ tội lỗi.

Những nét chữ không còn đều và thẳng nữa, màu xanh của mực bị nhòe, nhiều chữ không còn nguyên vẹn.

-          Em yêu anh !

Khanh đứng đó, quá khứ hiện về, tim anh như bị bóp nghẹt, lòng đau như cắt. Tâm can không thể tĩnh nổi, những ký ức cứ như một đoạn phim đang quay chậm lại và như chỉ mới hôm qua thôi.

-          Đâu phải do em đâu Tiểu Vy, sao em vẫn ngốc như vậy hả? Là số trời, là vì ông trời gen tị với hạnh phúc chúng ta thôi, không phải do em đâu, Tiểu Vy ngốc của anh.

Từng tiếng nói xen lẫn tiếng nấc của Khanh vang lên.

.

.

.

.

-          Ngày … tháng … năm…

-          Hôm nay là một ngày thật đẹp, nắng vàng lung linh, gió nhẹ nhàng lướt qua từng kẽ lá, những chiếc lá rung rinh đón chào ngày mới.

-          Hôm nay là ngày sinh nhật em, em rất vui và hạnh phúc khi anh và Linh Đan đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho em, em rất  bất ngờ khi hai người còn nhớ tới ngày sinh nhật của em.

-          Hình như đây là ngày em vui nhất. Trên bờ biển cát trắng mịn, những làn sóng thi nhau xô bờ rồi cùng nhau chạy ra biển cả, thật đẹp, thật thích phải không anh.

-          Giây phút này, em thấy lòng mình nhẹ hơn rất nhiều, em biết cả hai đều hạnh phúc, và cả em.

-          Em yêu anh !

Đọc tới đây, anh đã mỉm cười một chút, hình như đây là trang đầu tiên Vy thể hiện niềm vui, Khanh cũng thấy vui, vì anh đã làm được chút gì đó cho cô cười.

.

.

.

.

-          Ngày … tháng … năm…

-          Đêm khuya tĩnh lặng, sương đêm dần dần bao trùm không gian, mùi vị của đất thoang thoảng.

-          Anh và Linh Đan rất hạnh phúc mà, em tưởng chừng như anh yêu cô ấy, nhưng sao…?

-          Hôm nay em nhìn anh, nhìn ánh mắt của anh, em thấy trong đó là hình bóng chị Ngọc Lan. Vậy thật ra là anh yêu Linh Đan hay chỉ cố kiếm tìm hình bóng ấy qua Linh Đan. Anh làm vậy là ác lắm anh biết không ?

-          Em rất muốn nói nhưng sợ rằng cả hai đều chịu tổn thương, nhất là Linh Đan, nhỏ sẽ như thế nào khi biết mình chỉ như kẻ thay thế.

-          Em không biết nên làm như thế nào nữa, em chỉ mong anh có thể yêu Linh Đan chứ không phải yêu hình bóng chị ấy. Anh chỉ đang sống trong quá khứ thôi, anh tỉnh lại đi, anh như vậy em, Linh Đan sẽ buồn lắm, không chỉ em, chị Ngọc Lan cũng sẽ rất buồn, chị ấy luôn mong anh được hạnh phúc mà.

-          Em yêu anh !

Đúng vậy, là anh tìm kiếm hình bóng trong quá khứ, là vì anh đã lu mờ trong cái gọi là quá khứ.. Tất cả là tại anh.

Tiếng sóng biển rì rào, nhìn ra xa xăm chỉ một màu đen kịt. Màu của bóng đêm, hương vị của sự lẻ loi, của nỗi đau đang giằng xé, của sự ân hận đang dâng lên từ đáy lòng.

.

.

.

.

Đây chính là ngày cuối cùng Tiểu Vy viết nhật ký. Khanh không ngờ mình lại làm cô tổn thương như vậy, anh luôn mong bảo bọc cô, tránh khỏi những khổ đau, vậy mà anh lại vô tình làm cô đau. Ngay cái giây phút khi Vy không còn nhìn anh, khi con tim cô ấy ngừng đập, anh mới nhận ra anh yêu Vy, anh nói anh yêu Linh Đan, anh cũng tưởng chừng mình yêu nhỏ, nhưng thật sự là yêu hình bóng người con gái ấy, và anh đã mãi đắm chìm trong ký ức, ký ức ấy đã nhấn chìm đi tình cảm anh dành cho Vy.

Giờ đây nhận ra đã quá muộn.

Màn đêm đen bao trùm lấy anh, người con trai mang vẻ đẹp hoàn mỹ, nhưng lại cô đơn và lạnh lẽo hơn bất kỳ ai hết.

-          Tại sao vậy, sao ai cũng rời bỏ tôi mà đi hết vậy ?

Tiếng anh vang vọng trong đêm, chứa bao niềm xót xa, chỉ có tiếng sóng biển, tiếng gió trong đêm.

Đôi mắt nhắm lại, từng giọt nước mắt lăn dài, từng giọt rơi xuống cát trắng.

Gió, thổi khô đi những vệt nước mắt còn sót lại.

Mình anh đứng đó, cảm nhận nỗi đau, cảm nhận sự ân hận, mặc cho gió càng ngày càng lạnh.

Một vòng tay ôm anh từ phía sau, anh biết là Linh Đan. Anh đã tự nhủ, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho người con gái  này, như anh đã hứa với Vy, anh sẽ thực hiện, coi như một chút bù đắp cho những gì anh đã gây ra cho cô.

.

.

.

.

Năm năm sau :

-          Mama,  Tiểu Vy bắt nạt con nè, huhu, oaoa, con hông biết đâu, mama đòi lại công bằng cho con đi !

Giọng cô bé mè nheo, nũng nịu.

-          Hứ, Ngọc Lan, mi hay quá nha, mi cũng rượt ta tới nỗi ta chạy rách cả đôi dày ùi nè .

Vừa nói, Ngọc Lan vừa nhấc chiếc dày lên cho mama xem.

-          Papa, papa thấy chưa, hứ!

Hai cô nhóc không ai chịu ai, tranh qua cãi lại làm papa, mama chúng đau hết cả đầu.

Đây là hai cô con gái sinh đôi của Khanh và Linh Đann, gia đình họ sống hạnh phúc cùng những tiến cười, tiếng nói trẻ thơ của hai cô con gái mới bốn tuổi, tuy vậy nhưng rất thông minh, tinh nghịch, hiểu chuyện.

-          Thôi được rồi, hai đứa ai cũng có sai, có đúng hết á, giờ rửa tay rồi ăn trưa thôi !

Giọng nói Linh Đan nhỏ nhẹ, chứa đựng yêu thương cất lên.

-          Dạ !

Hai đứa đồng thanh rồi cùng chạy đi rửa tay và dùng bữa, một bữa ăn ấm cúng, tràn đầy yêu thương.

-          Con mời papa, mama, gì Tiêu Vy ăn cơm.

Giọng nói ngây thơ, trong trẻo.

Khanh xoa đầu hai đứa nhỏ cùng ánh mắt hạnh phúc, thương yêu.

Từ ngày ấy, trong mỗi bữa cơm gia đình, đều có thêm một chén cơm, một đôi đũa, và vị trí là cạnh Khanh, dành cho Tiểu Vy, vì mọi người đều biết, Tiểu Vy luôn bên họ.

.

.

.

-          Khanh, Linh Đan, hai người không hề quên tôi dù chỉ một giây, Linh Đan, mày giờ đây thật hạnh phúc, hãy sống thật hạnh phúc và vui vẻ, thay cho cả phần tao đó nha !

-          Linh hồn em vẫn luôn bên cạnh hai người, hai người cảm nhận được đúng không, em sẽ bên cạnh, bảo vệ cho mọi người.

-          Mày luôn là con bạn tốt nhất của tao, Tiểu Vy, Ngọc Lan, hai con vẫn nhớ gì dù hai con không biết gì, gì yêu hai con nhiều lắm.

-          Khanh, em yêu anh !

 



Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile