_"Trời hôm nay chắc nắng lắm đây!”
Tui tự nhủ và tự hối thúc mình mau xếp đống sách cũ lên chiếc xe đạp
màu xanh đã cũ của tui. Công việc này là công việc hàng ngày của tui, đó
là bán sách. Tui xin tự giới thiệu về mình trước. Tui tên là Thanh Tú
(cái tên nghe nữ tính quá). Hiện tại tui đang làm "nghề” bán sách ngoài
phố (thực ra là ở công viên), 17 tuổi, cao có 1m65 >.<.
Chắc
sẽ có bạn thắc mắc về nghề của tui! Phải, tui làm nghề này một phần là
vì tui yêu sách, nhưng lí do chính đáng và chính đáng nhất chính là vì
tui là một đứa mồ côi, và về sau là như vậy thật. Số phận nghiệt ngã đã
đẩy tui tới tình cảnh này. Tui bị "bỏ rơi”, mà nói chính xác ra là tui
bị lạc cha mẹ từ hồi hè năm tui 10 tuổi, khi mà tui cùng ba mẹ đi biển
du lịch. Họa chăng cũng là do lỗi của tui…
Ngày hôm đó là một ngày
cũng nắng lắm (mùa hè đặc trưng của đất Bắc mà), ba mẹ tui đưa tui đi
chơi công viên nước cho thỏa thích, rồi sau đó gia đình tui vào …ngôi
nhà ma. Tui còn nhớ là trước cái ngày định mệnh đó, tui cứ nằng nặc đòi
ba mẹ phải đưa mình đi ngôi nhà ma bằng được, vì tui muốn chứng tỏ với
ba mẹ rằng mình không còn là thằng con trai bé bỏng hay nhõng nhẽo của
ba mẹ nữa. Có lẽ cái lí do trẻ con này xuất phát trong cái đầu non nớt
của tui từ mấy hôm trước đó, khi tui bị thằng bạn thách dám đi vào ngôi
nhà ma ám, nó nói vậy bởi vì trước đó nó có vào cùng ông anh nó, mà về,
nó cứ kể lể mãi làm tui phát cáu, tui mới nói vu vơ một câu: "có thế mà
cũng sợ”. Thế là nó thách tui được dũng cảm như nó !!! Đã thế, nó canh
lúc tui không để ý, cho con sâu lên vai tui, làm tui hét toáng lên, thế
là cả lũ bạn được một trận cười nghiêng ngả. Tui vốn sợ sâu lắm, nó biết
mà, huhu. Thế là tui "quyết chí”, nhân chuyến đi này, phải "thử thách”
lòng can đảm của tui, tui không thể thua nó được.
Thế nhưng khi vào
ngôi nhà ma ám rồi, tui mới hiểu những gì thằng bạn nói là đúng. Tui
thì nhát gan, mà những hình ảnh ma quái thì cứ xuất hiện đột ngột và
liên tục, khiến tui không ngừng gào thét và ôm riết lấy mẹ. Thế là ba mẹ
tui lại được thêm một trận cười nắc nẻ, mắng yêu tui là đồ con nít, lúc
nào mở miệng cũng bảo sẽ bảo vệ cho ba mẹ, thế mà có mấy "con ma” cũng
sợ. Ôi, tức quá đi mất, tức chết đi được! Chắc các bạn nghĩ tui thật là
buồn cười, vì có thế mà cũng tức. Nhưng trong hoàn cảnh đó, cái tức khi
bị thằng bạn coi thường, cộng với lòng sĩ diện hão của một thằng trẻ con
đã khiến tui có suy nghĩ là phải trốn đi để ba mẹ phải tìm tui, phải lo
lắng cho tui, phải ân hận vì những gì mình nói. Thế là ngay sau khi ra
khỏi ngôi nhà ma, tui đã lên "kế hoạch” cho âm mưu của mình. Tui "rình”
lúc ba mẹ không để ý, trốn ngay vào đám đông, định bụng chừng nửa tiếng
sau sẽ quay lại tìm cha mẹ cho bõ tức. Nhưng sau nửa tiếng đi "dạo” thỏa
thích, tui quay lại chỗ mà tui đã âm thầm "ra đi”, thì bóng dáng ba mẹ
tui đã "không cánh mà bay vù vù”. Lần này chắc không chỉ ba mẹ tui sợ
mất mật, mà tui thì sợ vỡ mật luôn. Đáng lẽ ra trong hoàn cảnh đó, tui
nên nhớ tới lời cô giáo dặn, khi bị lạc hãy tìm hỏi tới đồn Công an, thì
tui lại đi lung tung, tự mình tìm ba mẹ. Tui không kêu khóc, cũng chẳng
nói gì, chỉ quanh quẩn tìm thôi. Cho tới khi mặt trời dần khuất bóng,
tui cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Rồi đêm tới, chẳng biết có phải tui
hoa mắt hay không, mà khi thấy có một hình bóng quen thuộc đang lên
chuyến tàu đêm cuối cùng thì tui vội vàng đuổi theo và chạy vù lên tàu
theo người đó. Chẳng biết việc soát vé tàu ra sao mà tui lên tàu dễ
dàng, không gặp trở ngại nào. Chắc người ta tưởng tui là con của người
đàn ôn đó chăng! Con tàu dần cất bánh, vất vả lắm thì tui mới tìm được
người đó ngồi ở cuối tàu, và ….hỡi ôi! Sao trên thế giới này có người
giống người quá vậy. Sao người đàn ông này lại có thế giống ba tui khi
nhìn từ sau thế ??!!!Tui hụt hẫng, vâng, hụt hẫng vô cùng. Con tàu dần
lăn bánh, tui như phát điên lên, tui bắt đầu khóc, mọi người hỏi han
tui, nhưng tui chẳng dám nói gì, rồi sau đó mọi chuyện thế nào tui không
rõ nữa, tui ngủ thiếp đi vì mệt và đói.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Từ Khi Anh Đến - Truyện Thế Giới Thứ 3 - Truyện Gay Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/52-761-1#ixzz3KvSyPbYs
Vote Điểm :12345