NƠI TÌNH YÊU GIAO NHAU… - FULL
Tác giả: Cry_love
Thể loại: tình yêu học đường, sắc nhẹ, ngược.
Độ dài: hoàn.
Cảnh báo: 17+
Văn án:
Nếu bắt cô chọn lựa cô vẫn sẽ chọn con đường đó. Lâm Tiểu Ninh gặp người cô muốn gặp, yêu người cô muốn yêu và ra đi cũng vì người ấy. Cô cho người đó tất cả nhưng chỉ xin người đó gọi tên cô. Liệu chỉ đơn giản như vậy có thực sự khiến cô thỏa mãn?
Hàn Thiệu Kì luôn vui vẻ trước người khác, ôn hòa như thế nhưng một mặt khác của anh lại được Lâm Tiểu Ninh nhìn thấy, nụ hôn đầu của cô là của anh, ngày mai cô sẽ lại đến?
____________________TING TONG TINH TONG___________________
"Tiểu Ninh, tôi muốn uống cà phê, cô đi mua đi.” Giọng một nữ sinh chanh chua ngồi trên ghế cách Lâm Tiểu Ninh hai cái bàn vang lên.
"nhưng…máy bán hàng tự động…không có cà phê. Cậu uống cam được không?” Lâm Tiểu Ninh sợ sệt hỏi lắp bắp khiến nữ sinh vừa rồi không vui nhíu mài đi lại chỗ cô, nhanh tay giựt lấy mái tóc của cô kéo lên, Lâm Tiểu Ninh đau nhăn mặt cố vịnh lấy chỗ tóc bị đau "a…a..” rên nhỏ.
"tao muốn uống cà phê mày nghe không rõ sao? Có cần tao nói lại không hả?” cô ta nghiến răng lớn tiếng nói, tay dùng lực hơn trước.
"nhưng….ở đây không có.” Âm thanh của Lâm Tiểu Ninh ngày một nhỏ, hầu như cả cô nữ sinh kia cũng không nghe rõ.
"mày không biết đi chỗ khác mua sao? Có biết tao khác không hả?”
"tôi…xin lỗi. Tôi đi mua, đau…” Lâm Tiểu Ninh lên tiếng đồng ý cô nữ sinh kia mới buôn tóc cô ra, trước khi về chỗ ngồi còn lớn tiếng nói " Mau cút đi, tìm không được thì đừng có vào lớp. Còn không mau đi!”.
"vâng.” Lâm Tiểu Ninh sợ hãi chạy nhanh ra khỏi lớp, vài nam sinh ngồi trên bàn cười nói " Trương Mỹ, cậu ngày nào cũng ức hiếp Tiểu Ninh coi chừng gặp quả báo đó.”
Một nam sinh khác ha ha cười lớn "Biết không chừng Tiểu Ninh một ngày bộc phát đánh chết cậu đó! Mình thấy cô ấy không bình thường đâu.”
"gi chứ? Con nhỏ nhát gan ấy thì làm được gì, ngay cả một con kiến nó cũng không dám giết thì hại được ai. Nếu có mười năm nay nó đã làm rồi.” chính mẹ nó cướp mất ba cô, cô hành hạ nó mỗi ngày chính như vậy thì sao? Muốn trách thì trách tự trách mình có người mẹ đê tiện đó đi.
Trên đường đi, Lâm Tiểu Ninh không ngừng suy nghĩ, quanh đây chỉ có một máy bán cà phê tự động nhưng trường cô đến đó cũng mất mười lăm phút, mà giờ chỉ còn mười bảy phút là vào tiết, không kịp…không có thì không được vào lớp sao? Nhưng tiết kế là tiết của thầy Dương người mà cô mến mộ làm sao cô bỏ được, như vậy chỉ còn cách đi qua khu trường cũ kế bên, ngôi trường đó không có ai đến nghe đồn có nhiều chuyện kì lạ xảy ra, Lâm Tiểu Ninh sợ nhất là ma dù ngày hay đêm. Nhưng lần này cô phải liều thôi.
"không có ma, không có ma….không thấy..không nghe gì hết, cái gì cũng không nghe…” cô mắt híp lại chỉ chừa khoảng nhỏ kẽ hở để đi, chỗ này đúng là đáng sợ quá, bị bỏ hoang nên hành lang toàn là cây cối dây quanh, chỉ cần gió lùa ngang thì tim của Lâm Tiểu Ninh đã đập liên nhịp rồi.
"này, cản thận phía trước…” một giọng nam trầm vang lên khiến Lâm Tiểu Ninh hét lên "AAA…maaa” cô chạy nhanh hơn, cũng chính vì vậy cô không thấy được chân mình vừa bước hụt vào một cái lỗ thủng lớn trên hành lang, cả người nghiêng mạnh về phía trước nhưng giấy phút cô sắp thân mật cùng mặt đất thì cảm nhận rõ rệt một vòng tay ấm áp ôm qua hông cô kéo ngược cô ngã về phía sau.
"A…ưm..” Lâm Tiểu Ninh mặc dù bị ngã về phía sau, cả người không chút chống đỡ nhưng lại không có cảm giác đau nào cả.
"nặng quá! Cô còn muốn nằm vậy đến khi nào hả?” Lâm Tiểu Ninh giương mắt nhìn nam sinh tên Hàn Thiệu Kì nằm dưới mình, cô ngượng đỏ mặt bật nhanh dậy ngồi qua một bên liên miệng nói "xin lỗi! xin lỗi…tôi thành thật xin lỗi…xin lỗi..”
Hàn Thiệu Kì ngồi dậy kéo đưa tay ôm lấy cổ cô, kéo đầu cô về mình, Lâm Tiểu Ninh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra chỉ có thể nói Hứa Thiệu Kì đang hôn cô, không biết phải làm gì, Lâm Tiểu Ninh đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng bị tay anh nắm lấy còn đưa tay cô vòng qua hông mình, hiện giờ giống như hai người đang yêu nhau, ôm lấy nhau mà hôn vậy.
"um…um…a....hơ…humh..” Lâm Tiểu Ninh chưa từng hôn ai, đây là lần đầu tiên của cô nhưng không phải với người cô yêu, hơn nữa cô lại không còn sức thoát khỏi, nụ hôn của Hàn Thiệu Kì quá điêu luyện, anh đưa lưỡi vào trong hút lấy mật ngọt của cô, như đang thưởng kẹo, từng chút, từng chút mút lấy cái lưỡi e dè đang lẫn tránh của cô, Lâm Tiểu Ninh cảm thấy cơ thể như nóng lên, tim cô đập thình thịch thình thịch, rất nhanh, cảm giác rất lạ, nó khiến cô bối rối muốn chạy nhưng cũng không muốn chạy, mắt cô dần khép lại chỉ có thể để mặc Hàn Thiệu Kì chiếm lấy nụ hôn của cô.
Liếm nhẹ bơ môi của cô, Hàn Thiệu Kì đưa tay lau nước bọt dính trên môi anh, cười khẩy nhìn cô thở dốc "lúc đầu cô vùng vẩy nhưng sau đó lại hưởng thụ rất tốt, cứu một người như cô cũng không phải ý tồi, nhỉ?”.
Lâm Tiểu Ninh sau khi nạp đủ dưỡng khí liền đứng lên nhìn anh cúi nhẹ đầu "cám ơn đã cứu tôi. Tạm biệt.”
"hơ?” cô ta cám ơn anh sao? Khi nãy rõ ràng là nụ hôn đầu của cô bị anh cướp, vậy mà còn tâm trí cám ơn anh, cô ta không phải thích anh đi.
"cô không giận sao? Hay cô thích tôi?”.
Lâm Tiểu Ninh cúi mặt xuống, cô có nên nói đúng là cô còn hơn cả thích anh vì cô thực sự yêu anh, nhưng nếu Trương Mĩ biết cô nói ra nhất định không tha cho cô.
"tôi….”
Hàn Thiệu Kì đứng lên gãy mái tóc, cô gái này thụ động như vậy nhất định không nói rõ, đứng nghe cô nói chắc ra về luôn rồi, quay người đi hướng ngược lại anh nói "được rồi. Nhưng ngày mai cô nhất định phải đến đây, không được trốn đó!”.
"tôi….không thể.” Cô nhỏ giọng nói, nhưng Hàn Thiệu Kì đi xa rồi không thể nghe thấy, giờ phải làm sao đây, cô đến đây thì sẽ gặp được người cô yêu nhưng nếu bị Trương Mĩ phát hiện, nhất định sẽ không để mẹ con cô yên.
Tối đến Lâm Tiểu Ninh mới về đến nhà, chính là cô sao khi đi mua cà phê về lớp thì nghe nói lớp cô được về sớm, khi vào trong lấy cặp thì cặp cô đã biến mất, khỏi hỏi cũng biết là ai làm. Mất cả buổi chiều để lục tụng ngõ ngách trong trường mới tìm được cặp cô trong hố rác phía sau trường, dụng cụ bên trong đều đã mất, cả vở cũng rách te tua, nhưng cô quen rồi nên sẽ không khóc, là mẹ cô làm sai trước không thể trách Trương Mĩ.
"mẹ, con đã về!” vừa bước vào nhà cô liền nói.
"bốp” trên mặt cô hằng lên năm dấu tay đỏ, người phụ nữ đeo tạp dề tức giận mắng "mày còn biết về đây sao? Tao tưởng mày đi theo thằng kia rồi. Mày có xem tao là mẹ mày không hả?”.
‘thằng kia?’ lại là Trương Mĩ, cô ta không thể để cô yên một chút sao?
"con mệt rồi, con lên phòng đây.” Cô giọng đều đều nói.
"cái con bé này….mày dám nói chuyện với mẹ mày vậy hả?” bà lấy cây chổi lông gà bên cạnh tủ đánh thẳng tay vào tay trái cô, nhưng Lâm Tiểu Ninh ngoài nhăn mặt thì không kêu lên một tiếng, Trương Mĩ đứng trên cầu thang nói xuống "bà không thể làm cái khác được sao? Mỗi lần đều như vậy, bà xem nó chai lì rồi, đau như vậy mà cũng không lạ. Ba tôi cho bà ở đây nhưng không có nghĩa con bà cũng dậy, nếu bà muốn ở đây yên thân thì đuổi nó đi đâu ra đường, tôi không muốn nhìn mặt nó trong nhà nữa. Mà tốt nhất là bà cũng đi theo nó đi, hừ!” .
"Mĩ Mĩ à, nó biết sai rồi. Con bỏ qua lần này đi nha! Nó sẽ không dám làm gì nữa đâu.” Bà cười cười quay sang nhìn Trương Mĩ nhỏ nhẹ nói.
"hừ, thứ con hoang đó bà liệu mà tống nó ra khỏi nhà tôi đi. Nếu để người ta biết đươc, danh tiếng của ba tôi cũng sẽ bị bôi tro đó. Dì Trương, nấu canh tổ yến đem lên phòng cho tôi.”
"ôi canh tổ yến, Dì nấu là số một đó, để dì nấu cho con ăn nha.” Bà xao xoa tay cười.
"không cần, bà dùng thời gian đó dạy lại con bà đi. Đúng là rác rưởi mà.” Trương Mĩ quay người trở lên lầu, giọng nói khinh miệt đó khiến bà ta quay sang tán vào mặt Lâm Tiểu Ninh, giờ thì hai bên mặt cô đều đỏ giống nhau rồi.
"tại mày mà tao cũng bị nó coi ghẻ, sao mày không đi khuất mắt tao đi.” Bà bỏ vào trong phòng đóng của ‘rầm’ một tiếng.
‘cạch’ chui được vào căn phòng nhỏ dành cho người làm này cô thực sự phải trải qua nhiều chuyện rồi. Thay bộ đồng phục ra, cô bước vào phòng tắm nhỏ, mở ra vòi nước lạnh chảy từ trên đầu cô chảy xuống, rất nhanh toàn thân cô ướt đẫm, bên ngoài trởi rất lạnh nhưng Lâm Tiểu Ninh không thể cảm nhận được hết cái lạnh giá của thời tiết giao mùa, trên khuôn mặt sưng rát nhờ dòng nước lạnh đã đỡ hơn phần nào, cả cánh tay cô đầy rẫy những vết dọc ngang từ những cơn giận của mẹ mình.
Cô nhắm mắt lại chỉ để mặc nước tạt vào, mười năm rồi cô ở đây, mẹ cô là tình nhân của ba Trương Mĩ đem về cô cũng được đem đến đây. Bình thường khi có ba cô ta ở nhà thì họ dễ chịu một chút với cô, ba năm qua ông ta đi Mĩ cô liền trở thành bao cát chút giận, cô không hiểu vì sao nhưng Trương Mĩ nói cô cướp ba cô ấy, mẹ cô thì trở thành người nuông chiều con gái của người ta, mấy người làm trong nhà cũng chỉ im lặng nhìn cô bị đánh đập, hôm nay chỉ có hai cái tán với một vết roi, nó vẫn còn quá nhẹ rồi.
"mình muốn rời khỏi đây, muốn biến mất mãi mãi…” cô thì thào nói.
Hàn Thiệu Kì đang ngồi ăn trưa ở căn tin thì cả nhóm nữ sinh chạy nhốn nháo lên tiếng hỏi " Thiệu Kì, em ngồi đây được không?”…
"tùy các cô.” Anh tiếp tục ăn, bị làm phiền riết cũng quen rồi.
"yaaa…tôi ngồi ở đây.” Một nữ sinh vừa định ngồi cạnh anh thì bị một nữ sinh khác đẩy ra "không, tôi mới là người ngồi ở đây.”
"không phải, chỗ này là của tôi.”
"của tôi thấy trước…”
Mặc cho họ chiến tranh dành ghế ngồi, Hàn Thiệu Kì vẫn ung dung ăn uống như không có gì, những người xung quanh chỉ thản nhiên nói "lại nữa kìa!”. Hàn Thiệu Kì là con trai duy nhất của tổng giám đốc tập đoàn SANYOKi, ba anh còn là hiệu trưởng của trường cấp ba danh giá này, nên Hàn Thiệu Kì chính là con gà đẻ trứng vàng, nếu lấy anh cả đời không cần lo nghĩ, tha hồ ăn sung mặc sướng, vậy nên ngày nào cũng có cả toáng con gái chạy theo anh, nhưng phải nói Hàn Thiệu Kì đẹp trai lại có dáng như người mẫu mới được họ tích cực như vậy theo đuổi.
"mấy cô có dành giựt cũng không được gì. Bởi vì, tôi mới là người mà anh ấy sẽ chọn.”Trương Mĩ vuốt nhẹ mái tóc vàng óng ả mà cô sở hữu từ mẹ mình, đám đông các cô gái vừa thấy cô liền tự động nhích ra một bên, Trương Mĩ là con gái của Bộ trưởng bộ quốc phòng, nên không ai dám động đến cô ta vì sợ bị trả thù, nhưng họ có cách khác để giải tỏa.
"Thiệu Kì, em ngồi ăn với anh được không?” giọng nũng nịu của cô khiến những người xung quanh muốn dựng tóc gáy.
"được người đẹp ngồi bên, tất nhiên là tôi rất vui lòng.” Hàn Thiệu Kì đưa tay sờ vào gương mặt Trương Mĩ nhếch môi cười nói.
"vậy tôi sẽ đặt ở đây.” Lâm Tiểu Ninh đặt khay đựng thức ăn của Trương Mĩ xuống bàn, còn mình thì đi trở lại đem khay đem hai cái bánh mì qua bàn bên kia ngồi ăn.
Hàn Thiệu Kì nhíu nhẹ mài nhìn Lâm Tiểu Ninh, từ đầu đến cuối cô đều không nhìn anh lấy một cái, hơn nữa cô còn không ngồi cùng anh dù bàn vẫn còn chỗ?
"sao cô không ngồi ở đây ăn?” anh lên tiếng hỏi.
"tôi…như vậy được rồi.” cô cũng muốn cùng anh ăn trưa nhưng cô còn muốn yên ổn chút.
"Thiệu Kì, không cần quan tâm đến đứa con hoang ây. Nào, há miệng ra em đút anh ăn.” Trương Mĩ đưa muỗn đồ ăn đến bên anh nói, nhưng Hàn Thiệu Kì đã đứng lên, anh không vui khi cô làm bơ anh một chút nào nhưng vẫn vui vẻ cười nói với Trương Mĩ "tôi no rồi. Cô từ từ ăn đi.”
"nhưng em muốn cùng anh ăn thôi.” Trương Mĩ đứng lên lớn tiếng nói.
"vậy để khi khác. Hôm nay tôi còn có việc.” nói xong không đợi họ nói vì thêm anh đã bước khỏi căn tin. Đám con gái bắt được cơ hội liền bỏ muỗng, đĩa chạy theo anh. (ôi! Mê trai là đây…. :D).
"Thiệu Kì, anh thực quá đáng!” Trương Mĩ tức giận liền không cần coi ai đã tán bạt tay vào mặt cô nữ sinh ngồi bàn bên cạnh.
"sao cô lại tán tôi, tôi không có nhịn cô đâu.” Cô nữ sinh bị đánh đau liền muốn xông vào đánh Trương Mĩ, Trương Mĩ cũng không thua thế nhảy vào, và thế là cuộc chiến khác được bắt đầu.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng chửi bới đầy giận dữ của Trương Mĩ "con khốn đó, sao nó dám đánh tao, tao nhất định không bỏ qua cho nó đâu. Còn mày nữa, khi nãy trốn đi đâu vậy hả?” khi cô nhìn lại thì Lâm Tiểu Ninh đã biến mất khỏi căn tin, hại cô bị con nhỏ kia tán vào mặt một cái đau, nhưng cũng may là bảo vệ đến kịp nên cô chỉ bị thương nhẹ còn người kia thì bị chảy máu đầu vì cô lấy khay đập vào cô ta, nhưng giám thị đã được nhận tiền của ba cô nên rất ngoan ngoãn giàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, và cuối cùng là người nhà của nữ sinh kia đến cúi người xin lỗi cô, Truong Mĩ cô không bao giờ sợ ai cả.
"xin lỗi,…tôi ăn phải bánh mì hết hạn nên đau bụng…tôi ở đây từ nãy giờ.” Cô nói dối đó, cô chính là muốn trốn khỏi cuộc chiến vô nghĩa đó để khỏi bị ăn đòn oan mạng nữa.
"nó đánh tao, bây giờ để tao đánh mày. Có vậy tao mới hả giận được.” nhưng khi Trương Mĩ giơ tay muốn đánh cô thì liền dừng tay cười ha ha ôm bụng chỉ chỉ gương mặt cô nói "mặt mày sưng như bánh bao vậy. Không nghĩ bà ta cũng mạnh tay quá ha. Nể tình mặt mày sưng, hôm nay bỏ qua cho mày một lần đó. Tao mệt rồi, tao về trước, chút đem cặp về cho ta đó.”
Trương Mĩ bỏ ra khỏi toilet còn ha ha cười, Lâm Tiểu Ninh vén mái tóc cô xỏa ra đển che hai má sưng lên, nhìn vào gương cô còn thấy sợ "tối qua ngủ quên, mình chưa kịp đắp đá nữa. AI…đau!” sờ vào má cô liền nhăn mặt, giờ nghĩ kĩ thì cô giống con ghẻ của mẹ hơn, còn Trương Mĩ mới là con bà đẻ ra. Chuyện hôm nay dù giàn xếp ổn thỏa nhưng nó chưa chấm hết, khi về cô vẫn phải ăn đòn ‘ Trương Mĩ bị thương một, mày phải bị rất ba lần.’ cô ta bị một tát cô nhất định nhai đủ cả ba, thế là tuần này đừng hòng có gương mặt bình thường.
Hàn Thiệu Kì nói cô đến đó nhưng cô không muôn hắn thấy cô thê thảm như vậy, nhưng trong giờ học Trương Mĩ bắt cô phải mua cà phê ở máy bán hàng đó về cho cô ấy mặc dù ở nhà đã có, nhưng Lâm Tiểu Ninh không thể nói không, việc cô làm chỉ là nói "vâng.” Mà thôi.
"không còn ai ở trường, anh ta chắc cũng về rồi.” cô có chút thất vọng.
"cô đang nhắc đến tôi sao?” Hàn Thiệu Kì phía sau vỗ lấy vai cô, Lâm Tiểu Ninh giựt bắn mình nhắm mắt la lên "AAAAAAAAAAA….um” Hàn Thiệu Kì lần nữa kéo cô về mình, tay chế trụ cổ cô, hôn lấy môi cô để cô yên lặng chút, nhưng lần này Lâm Tiểu Ninh không ngoan như trước, cô vùng vẫy rất quyết liệt tách anh ra, Hàn Thiệu Kì cảm thấy có gì không đúng khi cô nói "đau…hụm” nước mắt không ngừng chảy ra, Hàn Thiệu Kì buôn cô ra, vén nhanh tóc ở hai bên thì nhíu chặt mài, nóng giận nắm chặt hai tay cô hỏi "mặt cô….ai đánh cô ? là ai hà?” không hiểu sao anh vừa thấy mặt cô sựng đỏ thì rất tức giận, cảm giác như người khác đang lấy đi món đồ anh yêu thích nhất, rất khó chịu lại có đau lòng.
Lâm Tiểu Ninh nước mắt giàn giụa nhìn anh, cô khó tin hỏi "sao anh còn ở đây? Không phải đã tan rồi sao?” sao anh lại nhìn thấy cô bây giờ, làm sao cô có thể để anh thấy mình khóc được chứ.
"tôi ở đây đợi cô. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng, nói tôi biết, là ai đánh cô hả?” sao cô gái này lại còn quan tâm chuyện nhỏ như vậy, cô bị người ta đánh mới thực sự là chuyện lớn…khoan đã…Hàn Thiệu Kì như nhớ ra gì đó liền buôn tay cô ra, thở dài nói "xin lỗi, tôi hơi kích động. Có làm cô sợ không?” anh nghĩ mình đã làm cô sợ, không hiểu sao anh lại muốn cô không sợ anh và cũng không hiểu sao anh lại xem chuyện của cô thành chuyện lớn của mình trong khi anh đợi cô lâu vậy lại xem là chuyện nhỏ với một người chưa biết chờ đợi ai như anh.
"không có. Trước đó tôi đã được biết rồi, con người dễ kích động như anh.” Cô nhanh chóng lau khô nước mắt, hít cái mũi đỏ còn nhanh tay kéo lại mái tóc để anh không nhìn thấy diện mạo xấu xí này nữa.
Hàn Thiệu Kì ngăn lấy tay cô, Lâm Tiểu Ninh lần đầu tiên lớn tiếng nói "Đừng nhìn! Tôi không muốn anh thấy tôi xấu xí như vậy.”
Hàn Thiệu Kì nhìn cô rất dịu dàng, anh đưa tay vuốt nhẹ cái má sưng của cô thì thào nói "ngoan, cho anh xem. Em không có xấu xí, với anh em không xấu xí chút nào cả. Để anh xem nào.”
Những lời nói dụ dỗ đầy ngọt ngào khiến Lâm Tiểu Ninh không còn muốn che đậy gì trước anh nữa, cô để yên cho anh nhìn mình, Hàn Thiệu Kì đau lòng hôn lên mắt cô, mũi cô, má cô rất nhẹ vì sợ làm cô đau, anh cảm giác như mình đang cầm trên tay một viên pha lê tinh khiết, anh sợ chỉ cần một chút sức cũng là viên pha lê vỡ nát. Lâm Tiểu Ninh nhắm mắt lại thưởng thức từng nụ hôn dịu dàng của anh trên mặt mình, thời gian ơi! Xin hãy dừng lại, cô muốn khoảnh khắc này tồn tại vĩnh viễn.
"Thiệu Kì, gọi tên em được không? Gọi em, Tiểu Ninh có được không?” cô nắm tay anh cầu xin anh gọi tên mình, cô muốn chính miệng anh gọi tên của cô, có như vậy cô mới biết mình thực sự còn sống.
"được. Tiểu Ninh, Tiểu Ninh, Tiểu Ninh….” Hai người ôm lấy nhau, anh muốn giúp cô an tâm, muốn cô biết anh sẽ bảo vệ cô, còn Lâm Tiểu Ninh cô chưa từng dám mong rằng anh sẽ bảo vệ mình hay giúp mình gì cả, cô chỉ cần anh gọi tên cô như vậy là cô đã hạnh phúc rồi.
Tối đó khi cô về đến liền bị đánh cho một trận, trong phòng tắm cơ thể cô trước gương lại có thêm những vết thương khác chồng lên nhau, có những vết không bao giờ mất, nhưng cô rất vui vẻ, hôm nay là ngày cô hạnh phúc nhất từ lúc sinh ra.
Khi Lâm Tiểu Đồng đang ngủ thì bị tiếng đập cửa đánh thức, giọng của Trương Mĩ vang lên inh ỏi có vẻ rất giận dữ, nhưng cô ta có bao giờ không tức giận với cô đâu, không nghĩ vừa mở cửa thì Lâm Tiểu Ninh liền ăn ba bạt tay liên tiếp vào mặt, cái mặt sưng vừa bớt chút đỉnh thì bị đánh thêm, cô bị xướt môi chảy cả máu ra ngoài.
"đồ con hoang, sao mày dám ở sau lưng tao làm chuyện đó hả?” Trương Mĩ giận thét lớn khiến bà Lâm cũng chạy đến xem thì thấy Lâm Tiểu Ninh bị đánh đến chảy máu.
"Tiểu Ninh, mày lại làm gì nửa vậy hả? sao mày không cho tao được yên chứ?” bà Lâm cũng tức giận đỏ mặt đánh vào tay cô, trúng vết roi bà ta vừa đánh trước đó khiến cô nhăn mặt ôm lấy tay đau lùi lại.
"con…không có làm gì cả.” cô đã làm gì đâu mà ngay cả ngủ cũng không được.
Trương Mĩ nghe cô nói liền nắm lấy tóc cô giựt mạnh khiến cô đau đến rơi nước mắt.
"mày còn nói không làm gì? Mày đúng là hồ ly tinh, bạn tao gọi điện nói chính mắt thấy mày quyến rủ Thiệu Kì ở hành lang trường cũ, mày còn chối sao?” trước khi đi ngủ bạn cô điện nói cho cô biết, không nghĩ bình thường Lâm Tiểu Ninh nhút nhát, sợ sệt lại có gan quyến rũ Thiệu Kì, đúng là trơ trẽn mà.
"tôi không có….tôi không quyến rũ anh ấy.” cô biết một ngày cũng phải tĩnh giấc nhưng không nghĩ lại tĩnh giấc quá sớm, Trương Mĩ lần này nhất định không bỏ qua cho cô.
"vậy ý mày là Thiệu Kì quyến rũ mày, đúng không? Xem ra mày ở đây cũng không vừa lòng, mày lập tức biến khỏi mắt tao, con đ*m hôi thối.” Trương Mĩ hất mạnh cô qua một bên, ‘binh’ trán cô đập phải thành cửa liền chảy máu, bà Lâm mặc dù không thích cô nhưng dù sao cũng là con, bà quay sang cười nói "Trương Mĩ, con không thể đuổi nó đi, con xem bên ngoài trời lạnh đến rét run, hơn nữa đầu nó chảy nhiều máu như vậy, ra đó chỉ có chết thôi. Con làm ơn, nể mặt dì chút tha cho nó được không?”
Trương Mĩ nhìn bà cười khẩy và ‘chát’ một cái, bà Lâm ôm mặt khó tin nhìn cô "sao con dám.”
"sao lại không dám. Cái tát này là vì bà không biết dạy con, nó có chết cũng là tự nó chuốt lấy. Bà hoặc nó, chỉ một là thôi. Bà tự quyết định đi.” Trương Mĩ hất tay tức giận bỏ về phòng ‘rầm’ một tiếng lớn đóng cửa lại.
Bà Lâm nhìn Lâm Tiểu Ninh chảy máu đến ướt tay thì tức giận vô cùng "mày xem mày làm được chuyện tốt gì. Có đói thì cũng đừng ăn đồ của cô ta, mày thiếu đàn ông lắm sao hả?”.
"mẹ, có thật con là con ruột của người không? Sao cả những lời khó nghe như vậy người cũng…nói được.” chịu đựng bà lâu vậy là vì hạnh phúc của bà, giờ thì nghe bà nói cô xem, cô thiếu đàn ông đến mờ mắt sao?
"bây giờ thì tao cũng cho mày biết luôn. Nếu không phải tao bị thằng cha khốn nạn của mày hãm hiếp thì mày cũng không phải chịu nhiều đau đớn như vậy. Muốn trách thì trách cha ruột của mày đi.” Năm xưa khi bị hãm hiếp, bà cũng muốn phá thai nhưng bị ông ta hâm dọa nếu phá thai sẽ giết bà thì bà đã làm rồi, sống với hắn ta bảy năm chính là địa ngục của bà, hắn bắt bà bán dâm để lấy tiền, nếu không phải hắn gặp tai nạn chết thì bà đâu thể sống yên đến ngày nay, nhưng cha không theo thì con bám, giờ bị con hắn hại bà bị đuổi ra khỏi nhà này rồi.
Lâm Tiểu Ninh tay vịnh lấy chỗ bị thương đã nhuốm nhiều máu cười như điên chạy khỏi nhà, bà Lâm ở phía sau nói lớn "có chết cũng đừng nói tao hại mày, từ nay mày không còn là con tao nữa.”
"rầm” một tiếng, cánh cửa lớn đóng lại, Lâm Tiểu Ninh chính thức tự do, không còn ai ràng buộc cô nữa, không còn ai đánh đập hay trách mắng cô nữa, mẹ cô sẽ không còn tức giận gì đứa con không cần đến này nữa.
Không biết được bao lâu, Hàn Tiểu Ninh đến trước buồn điện thoại công cộng chỗ công viên gần ngôi nhà cô ‘đã’ từng sống cách đây ba mươi phút đó. Trời rất lạnh có lẽ đã âm đến hai độ, cô bước vào bên trong, ngồi xuống ôm lấy hai đầu rối đã tê cóng, tay cô cũng tái đi nhiều, vết thương trên trán vẫn còn chảy máu.
"mình…..m..mình sẽ….chết ở đây sao..hơ hơ..?” cô cảm thấy cơ thể không còn sức nữa rồi, có lẽ sáng nay người ta sẽ tìm thấy cô đã chết, lại sẽ có một câu chuyện ma nữa cho những nữ sinh bàn tán trong giờ ra chơi, khi cô chết Trương Mĩ, mẹ cô họ có buồn không? Chú Trương tốt với cô rất nhiều sẽ thắp cho cô nén hương, thời gian ở nhà đó như địa ngục nhưng chú Trương đã an ủi cô, cho cô viên kẹo đầu tiên khi cô bảy tuổi, người lần đầu biết đến mừng sinh nhật mình, biết đến đi học ở ngôi trường danh giá đó, người dạy cô yêu thương thú vật, người cô kính trọng nhất. Chú Trương, xin lỗi không thể mở cửa cho chú như trước đây nữa…cám ơn chú vì tất cả những điều tốt đẹp chú dành cho con. Cầu mong chú luôn hạnh phúc!.
"Thiệu Kì….Thiệu….Kì, em yêu anh..nhiều lắm, nếu có thể gặp được anh, em nhất định….sẽ nói với anh…em yêu anh!”.
Ngay khi Lâm Tiểu Ninh mơ màng nhắm mắt lại thì ‘cạch’ tiếng cửa buồn điện thoại mở ra, cô mơ màng thấy bóng một người đang khum người xuống nhìn cô, giọng nói trầm khao khao vang lên "này cô ơi, cô bị thương rồi. Cô có sao không…cô ơi? Cô ơi?” .
Lâm Tiểu Ninh không còn chút sức lực ngã xuống, cách đó mười bước chân một chiếc xe mercedes đen đậu ở đó, người ngồi ở hàng ghế sau nói lớn "mang cô ta đi.”
"dạ, ông chủ.” Người đàn ông bế cô đi lại xe, cô được nằm ở hằng ghế sau cùng với ông chủ, trong đêm với ánh đèn chiếu sáng chiếc xe đen lăn bánh chạy đi…bánh xe của định mệnh lại tiếp tục chuyển động.
"Thiệu Kì, anh ăn gì? Em lấy giúp anh.” Trương Mĩ dựa vào người anh như thể cô sắp ngã đến nơi.
"không cần. cô tự lấy đi. Tránh ra.” Hàn Thiệu Kì đẩy cô ra khỏi mình, tâm trạng anh không tốt không muốn giả vờ vui vẻ với họ.
"Thiệu Kì, anh làm gì giận với em như vậy. Thôi mà, người ta là yêu anh thật mà.” Cô không lùi bước tiếp tục sáp lại.
"Hàn Thiệu Kì thực không vui muốn mắng cô không biết liêm sĩ thì nhớ ra, cô ta còn có ích "hì, tôi xin lỗi! Trương Mĩ, sẽ không giận tôi đi.”
Trương Mĩ nghe anh nói như vậy liền vui vẻ ôm lấy tay anh "không đâu, không đâu. Mĩ Mĩ sao lại giận anh được, em yêu anh còn không hết nữa mà. Anh từ nay phải đối tốt với em đó nha!”.
Hàn Thiệu Kì thực muốn chạy, bộ dạng giả tạo khiến anh buồn nôn.
"tôi cũng muốn ở bên cô nhiều hơn, nhưng chẳng phải luôn có người đi theo cô sao, cô ta tên gì ấy nhỉ?” anh giả vờ không vui nói.
Trương Mĩ thực vui mừng khi anh có muốn ở bên cô nhiều hơn, như vậy thì việc cô đuổi đứa con hoang kia đi thực không sai.
"trời ơi à, chuyện đó anh không cần phải lo, đưuá con hoàng đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu, tôi qua em đuổi nó đi rồi, như vậy chỉ có hai ta thôi.” Cô sẽ cùng anh tận hưởng thế giới của hai người.
Hàn Thiệu Kì nghe xong liền tức giận đến nhíu chặt mài "đuổi đi? Đêm qua sao? Cô đuổi cô ấy đi sao?”.
Trương Mĩ kinh sợ trước thái độ giận dữ chưa từng thấy của anh "sao anh vừa nghe đến đứa con hoang đó thì thay đổi như vậy?”. con nhỏ đó có gì hay ho chứ.
"tôi hỏi cô lần cuối. Là cô đuổi cô ấy đi đêm qua sao?” anh tức giận nắm chặt vai cô hỏi.
Trương Mĩ thấy anh lo lắng cho cô ta liền tức giận lớn tiếng "phải đó. Đứa con hoang đó dám dụ dỗ anh, nó có chết cóng ở ngoài cũng đáng lắm.”
‘bốp’ mọi người xúm quanh nhìn, lần đầu tiên họ thấy Hàn Thiệu Kì tức giận lại còn ra tay đánh Trương Mĩ, ngạc nhiên thì ngạc nhiên thật nhưng họ thực hả dạ, bình thường Trương Mĩ ra oai ức hiếp họ, giờ bị đánh thực đáng đời.
Hàn Thiệu Kì nghiến răng nghiến lợi hăm dọa "Trương Mĩ, tôi nghĩ cô chỉ kêu căng, hống hách, nhưng không ngờ cô lại có thể độc ác như vậy. Tôi cảnh cáo cô, nếu tôi không tìm được Tiểu Ni, thì cô cứ đợi mà coi tôi giết cô như thế nào.”
Trương Mĩ dù sợ hãi đến khụy xuống nhưng vẫn nghiến răng hỏi "Đứa con hoang đó có quan hệ gì với anh, sao anh có thể đối với em như vậy?” tức giận, đánh cô còn hăm dọa giết cô, anh thay đổi thành một người khác lại là vì Lâm Tiểu Ni sao?
Mọi người xung quanh cũng rất muốn biết, những nữ sinh theo anh càng muốn biết hơn. Hàn Thiệu Kì ánh mắt chân thành khi nghĩ đến cô, anh lớn tiếng nói cho mọi người có thể biết được cô là gì của anh.
"Lâm Thiệu NiNH, chính là người duy nhất mà Hàn Thiệu Kì tôi chọn làm vợ. Cô đã nghe rõ chưa?”
"gi? Không thể nào..” xôn xao tiếng người nói.
"Không…em không tin. Đứa con hoang ấy sao có thể” Trương Mĩ chưa nói hết câu thì anh liền lấy ly nước cam trên bàn đổ từ trên đầu cô xuống "Trương Mĩ, tôi còn nghe thấy cô nói đứa con hoang này, đứa con hoang kia một lần nữa, cô tự mình lo hậu sự đi.”
"xoảng” anh quăng chiếc ly thủy tinh xuống gạch, trước bao cặp mắt kinh ngạc, sợ hãi, hài lòng…Hàn Thiệu Kì bước nhanh đi khỏi đó.
Công viên, những nhà xung quanh, cảnh sát cũng được huy động đi tìm….nhưng không gặp cô, không thấy cô, Hàn Thiệu Kì đã cho mình hy vọng cô còn sống, dù như thế nào đi nữa. Ba ngày này nhớ cô, anh lại hành lang trường học cũ nơi hai người lần đầu gặp nhau, nơi anh bắt gặp người con gái quan trọng của mình, nơi anh đã ôm lấy cô, cướp lấy nụ hôn đầu của cô, lau nước mắt cho cô, hôn lên khuôn mặt sưng đỏ ấy, giờ này anh thực nhớ cô.
"LÂM TIỂU NInh, EM Ở ĐÂU? HÃY ĐỂ ANH ĐƯỢC GẶP EM, TIỂU NiNH” anh la thật to lên trời, anh mong ông trời nghe thấy sẽ giúp anh gặp cô.
Ngồi trên lang cang, anh muốn ở đây chờ cô đến, anh muốn biết trên đời này thực sự có tồn tại cái gọi là định mệnh như người ấy đã nói?
Không biết qua bao lâu ngồi đó, Hàn Thiệu Kì đã ngủ quên, khi anh mở mắt dậy thì trên tay đã có một cây hoa hồng đỏ tươi, anh nhớ mình không có mua nó, vậy làm sao mà…
"Thiệu Kì?” một giọng nói thanh thao quen thuộc vang lên sau lưng anh.
Hàn Thiệu Kì bất ngờ quay nhanh lại phía sau "Tiểu Ninh? Có phải thực là em không?” anh không dám tin, chẳng phải đêm đó cô rời đi không có nơi để về, cảnh sát nói gần buồn điện thoại có vết máu của cô, anh đã rất sợ, trời rét như vậy chỉ mặc áo ngủ, lại bị thường lang thang ngoài đường, anh đã sợ đến nổi đêm cũng không dám ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại thấy cô nói lời chia tay với anh, anh sợ. Nhưng Lâm Tiểu Ninh đang đứng trước mặt anh, gương mặt chân thực không phải mơ.
"Thiều Kì, em còn sống, em đến gặp anh để nói” chưa dứt câu, Hàn Thiệu Kì đã ôm chặt lấy cô không muốn buôn, anh muốn cảm nhận rằng cô thực đang ở bên anh, hơi ấm của cô, hương thơm từ mái tóc dài đen mượt ấy đều là thực.
"Thiệu Kì, em không thở được.” cô cười nói.
Hàn Thiệu Kì vừa nghe cô nói không thở được liền sợ đến xanh mặt, sờ mặt cô nhìn từ trên đầu xuống dưới "có chỗ nào không khỏe? em khó thở ở đâu? Đi, anh đưa em đi bác sĩ.” Anh vội vã nắm tay cô kéo đi, Lâm tiểu Ninh dở khóc dở cười nắm tay anh lại "là anh ôm em chặt quá thôi. Em rất khỏe.”
Hàn Thiệu Kì nhíu mài hỏi "em thiệt không sao?”.
"phải, em không sao.” Cô cười nói.
Hàn Thiệu Kì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn cô có chuyện gì xấu xảy đến nữa, anh sợ mất cô lần nữa.
Trên lang cang, Lâm Tiểu Ni rất thưởng thức dựa vào ngực anh, thực tốt khi còn được sống.
"Tiểu Ninh, thực tốt khi em ở trong tay anh. Như vậy, anh sẽ có thể bảo vệ, không để em chịu bất cứ tổn thương nào nữa.” anh hôn lên mái tóc cô.
"Thiệu Kì, em cũng thực hạnh phúc. Anh biết không, em đã yêu đơn phương anh hai năm rồi đó.” Cô thành thực nói.
"anh biết.”
"hả? sao anh biết được?” cô chưa từng nói mà, chẳng lẽ anh là giun sống trong bụng cô sao?
"em đang nghĩ bậy gì? Anh biết được là gì mỗi khi Trương Mĩ đến làm phiền anh, luôn có một cô gái đứng cạnh, cô gái ấy rất ít nói, không bạn bè, luôn bị trách mắng, nhưng cô ấy không có vẻ gì quan tâm, và anh biết mỗi lần thấy anh em đều chạy đi, đứng ở nơi không ai để ý quan sát anh.” Cô luôn chạy ở nơi anh phải cố mới nhìn được.
Lâm Tiểu Ninh bật dậy hỏi "em trốn kĩ vậy, làm sao anh thấy?”.
Hàn Thiệu Kì hôn lên môi cô, cười nói: "đó là vì…anh luôn dõi theo em.”
"hả?” nhìn cô ngơ ngác khiến anh bật cười, yêu thương vuốt mái tóc cô, cài lên đó bông hoa hồng "vẫn chưa hiểu sao? Anh bị em cuốn hút rồi không biết từ bao giờ luôn tìm kiếm bóng hình lặng lẽ của em trong đám đông. Nhưng anh lúc ấy vẫn chưa biết rằng mình đã thích em, anh muốn nói chuyện với em nhưng em luôn trốn anh, không còn cách nào anh liền mách với Trương Mĩ uống cà phê, vì anh biết cô ta sẽ sai em đi mua. Anh chỉ việc chờ ở hành lang này đợi em đến…. anh làm tốt đúng không?”
"ha…hóa ra cô ta trước đây đều uống đồ ngọt lại chuyển sang cà phê đắng như vậy, thì ra là tại anh. Đáng ghét, hại người ta bị mắng quá trời.” cô giả vờ hờn giận nhưng cô lại rất vui "có điều, nó thực đáng gì để cho em và anh, bên cạnh nhau.”
"phải đó, nếu không nhờ em có cái hố ở đó thì anh cũng chẳng biết nên bắt đầu với em như thế nào. Trước đây em rất ít nói, lại luôn chán nản, anh thực muốn em như vậy cười mỗi ngày.”
"được, chỉ cần anh ở bên, mỗi ngày em đều sẽ cười thật vui vẻ.” cô đã bỏ được gánh nặng tội lỗi với Trương Mĩ, giúp mẹ cô bỏ được tảng đá trên vai bà, cô đã tự do, cô muốn được sống với con người thực của mình từ bây giờ.
"Tiểu Ni, em có muốn trở thành vợ của anh không?” mặc dù đường đột nhưng anh đã chuẩn bị sẵn nhẫn, anh đưa tay tháo chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền ra, đó là chiếc nhẫn của mẹ anh muốn anh trao cho con dâu bà. Anh đã tìm được rồi, nên nó thuộc về cô.
"anh….” Cô không biết nói sao, nó quá đường đột "nhưng chúng ta còn đi học, làm sao”.
Hàn Thiệu Kì nói "không sao, chỉ cần em đồng ý. Chúng ta có thể làm lễ bất cứ lúc nào.” Có tiền thì không gì là không thể.
"Thiệu Kì, như vậy em có tham lam quá không? Lúc đầu em chỉ muốn anh gọi tên em, rồi sau đó muốn ở bên anh, bây giờ em lại muốn trở thành cô dâu của anh. Em có phải tham lam lắm không?”
"Lâm Thiệu Ni, em rất tham lam.”
"sao?” anh thẳng thắng quá không?
Hàn Thiệu Kì yêu thương đeo nhẫn vào ngón tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, anh cười nói "em là người con gái tham lam nhất, vậy nên chỉ có anh, Hàn Thiếu Kì có thể thỏa mãn cho em mà thôi.”
Anh hôn lấy đôi môi của cô, môi lưỡi quấn nhau, từ dịu dàng chầm chậm đến vội vã mãnh liệt, cô yêu anh, anh cũng yêu cô, hai trái tim cùng một nhịp đập, cả hai đã nhìn nhau rất lâu mà không thể chạm đến nhau, chính nơi này đã gắn kết họ lại bên cạnh nhau.
"um…kh..khoang đã, Thiệu Kì.” Cô đẩy đầu anh ra thở dốc.
"có chuyện gì sao?” anh liếm môi cười hỏi.
"hơ, anh có biết người cứu em hôm đó là ai không?” cô nghiêm túc nhìn anh.
"em được người khác cứu sao? Chúng ta phải đến cám ơn họ thật long trọn mới được. Đúng rồi, họ cần gì? Đi quà, hay tiền, em thấy cái nào tốt hơn?” anh phải nghiêm túc cám ơn họ vì đã mang người anh yêu trở lại bên anh.
"đáng tiếc em không biết chú ấy là ai. Nhưng chú dường như biết anh, khi nghe em kể em và anh gặp nhau ở đây thì chú ấy nói chỉ cần nói với anh về truyền thuyết của ngôi trường này là…là…a..đúng rồi là " "Nơi Tình Yêu Giao Nhau””.
Cả hai đồng thanh nói, Lâm Tiểu Ninh ngạc nhiên nhìn anh "làm sao anh biết? chẳng phải không ai biết sao? Hay anh thực quen chú ấy?”
Hàn Thiệu Kì lúc đầu cũng ngạc nhiên lắm, nhưng giờ anh đã hiểu, anh kéo cô xuống để cô dựa vào ngực mình, anh nói "anh biết, vì đó là ba anh.”
"ba anh? không lẽ trùng hợp như vậy?” hèn gì cô nhìn chú ấy thì nghĩ ngay đến anh, ra là anh giống ba mình đến vậy.
"truyền thuyết không ai biết, vì người đặt tên cho nó là ba mẹ anh. Phải rồi Tiểu Ninh, em có tin vào định mệnh không?”.
"em tin. Vì ở bên cạnh anh, chính là định mệnh của em!”.
Hàn Thiệu Kì trước đây sẽ không tin đâu, khi anh còn nhỏ đã được mẹ anh kể về "Nơi tình yêu giao nhau!” của những người luôn hướng về nhau, những trài tim kêu gọi nhau ở một nơi….duy nhất là bên nhau.
"Thiệu Kì, khi nào con lớn lên, hãy thử đến hành lang của ngôi trường cũ đó. Có khi con lại tìm được một trái tim thuộc về con, định mệnh dành cho con.”
(đóng góp ý kiến dùm mình nhoa m.n :D)
Vote Điểm :12345