Thứ quan trọng nhất với em!
Tonly
An là một nhân viên kế toán bình thường của một công ty, công việc được cho là chính thức và thông dụng với mọi người. Nam là một nhân viên kinh doanh của một công ty khá lớn, lương tháng của Nam và An khá ổn. Cuộc sống cũng bình lặng, không mấy có biến động. An là một người phụ nữa đảm đang, hiểu chuyện, rất biết thu vén gia đình, Nam cũng chẳng có gì chê trách, chăm chỉ làm lụng vì gia đình. Vậy đó một gia đình được xem là hoàn hảo,vậy có gì để kể chứ, có chứ, vì cuộc sống mà luôn thay đổi về mọi thứ, về con người và hoàn cảnh sống.
*****
Kít! Tiếng xe dừng lại trước một con hẻm khá nhỏ, bước xuống xe An vội vã trở về nhà, sau một ngày dài làm việc. Đi bộ sâu vào trong hẻm, một con hẻm dài, sâu và khá tối, ít có một đường dây điện mắc vào được, cũng như ánh điện đường chiếu vào. Cộp cộp! Tiếng giày chạm xuống mặt gạch phát ra những âm thanh quen thuộc, những ngôi nhà xung quang đều đã tắt đèn, và bên trong đó đều có sự yên ấm, sum vầy. Bên ngoài trời khá lạnh, những cơn gió nhẹ thổi nhưng cũng đủ làm người ta lạnh thấu sương, trời cũng bắt đầu mưa lay phay làm cho cái lạnh càng ngấm sâu hơn vào da thịt khi tiếp xúc với nước mưa từ chiếc áo ướt. An cố bước những bước chân thật nhanh để trở về căn nhà nhỏ của mình.
Cạch! Két!
Tiếng cửa mở kèn kẹn nghe mà thấy ghê, bởi nó khá cũ rồi nên mới vậy, Bật vội cái đèn lên, phù may mà nó vẫn sáng, tưởng mày hỏng luôn rồi chứ, An nói một mình. Quay người sang phía ghê sô pha, không có anh ấy, đúng vậy, anh ấy đi rồi mà làm sao còn ở đó được. Trong giây phút, An sững người lại, vội buông cái túi sách , ngồi lại bên ghế sô pha, ôm lây cái gối, không thể bật ti vi hay làm cái gì đó ồn ào vì bây giờ cũng quá nửa đêm. Nằm xuống ghế, trời lạnh khiến cô co ro lại, nhưng hơn cả lúc này với An là sự cô quạnh, cô đơn không ai có thể lấp đầy, chợt trong đáy mắt những giọt nước mắt ứa ra, nước mắt chảy từ mắt bên này sang bên kia thấm xuống gối, cảm giác rất khó chịu, nhưng An không thể nào ngưng được.
Em!
Chuyện gì?
Ừm! Chúng ta sẽ mãi bên nhau vậy không?
Đương nhiên!
Vậy nếu có một ngày em thay đổi, em không còn yêu anh nữa thì!
Anh nói gì vậy? Em sẽ không bao giờ như vậy?
Thật không?
Thật!
Anh!
Ừ!
Anh Yêu em! Anh sẽ không bao giờ rời xa em chứ?
Ừm! Tất nhiên rồi đồi ngốc!
Mãi Mãi không chứ?
Mãi Mãi!
An vẫn mãi như câu nói đó, nhưng quá khứ thì vẫn mãi chỉ là quá khứ thôi. An vội lau nước mắt, cố gắng không suy nghĩ và chìm vào giấc ngủ.
*****
Reng! Reng! Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, thực sự là nó đã đổ chuông cách đây hàng nửa tiếng, nhưng An thì không mần gì, cô ngủ say không còn biết chuyện gì nữa, khẽ cựa mình nhẹ, mơ màng nhìn ra bên ngoài , những ánh mặt trời sáng rọi, chiếu len qua rèm cửa, khá chói mắt, vội chùm cái chăn lên, nhưng ngay sau đó lại vùng dậy, vươn vai, vặn người cho tỉnh ngủ, tắt chuông báo thức. An bước đến bên cửa sổ, vén nhẹ cái rèm, nắng đẹp thật, nhẹn nhàng nhưng rất ấm áp, An đứng đó sưởi nắng, cảm giác thật tuyệt. Bên ngoài trời rất đẹp, không khí dễ chịu quá, An chợt nhận ra rằng mình đã không cảm nhận được nó cũng khá lâu rồi. Vì công việc chăng, tối ngày chỉ biết theo đuổi cái gọi là mục tiêu mà An đã dần đánh mất bản thân mình sao, khi mà ngày nào cũng chỉ biết vùi đầu vào những con số, những đống sổ sách, những số liệu khô khan, rồi từ đó mà những cảm xúc bình dị cũng dần bị mai một mất, dần dần mình trở lên lãnh cảm với cuộc sống này( Mình cũng thường hay vậy hì hì).An vội chạy ra khỏi nhà, bước xuống đường, hòa vào những tia nắng ấm, hít thở nhẹ nhàng, bầu không khí trong lành làm sao. Nhẹ nhàng bước những bước chân dưới những ánh nắng ấm, mái tóc mây, nhẹ nhàng bay bay bởi những cơn gió thổi nhẹ. Đôi môi khẽ hé lên một nụ cười nhẹ nhàng, thật hiền lành và thánh thiện làm sao. Ngồi lại bên đường, ngắm nhìn những bông hoa ven đường, trên môi vẫn là nụ cười đó. Chợt trong đầu An thoáng nghĩ lại.
Trước cổng công ty, An không ngừng ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, khá sốt ruột và lo lắng.
Anh! Anh đến đón em chưa vậy?( An đứng trước cửa cơ quan chờ Nam)
Em chờ anh chút xíu nữa thôi, anh sẽ qua liền!
Vâng! Anh nhanh lên đó, em lạnh quá!
Ờ!
Một lúc sau.
Nam chạy hồng hộc đến khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, mặc dù mùa đông nhưng Nam lại cởi hết cả đồ, anh đang rất nóng:
Em chờ anh lâu không?
Nam thở hổn hển nói không ra lời, thấy Nam như vậy mà An không nhịn được cười:
Anh làm cái gì vậy, sao lại chạy bộ vậy, xe anh đâu rồi?
***
Vừa đi vừa ăn que kem, An vừa không nhịn được cười:
Anh! Em không ngờ anh lại ngốc đến vậy đó!
Sao vậy?
Thì sao anh không đợi sửa xong xe đi,mà lại chạy bộ như vậy?
Thì anh không muốn em phải chờ!
Vậy sao?
Ừm! Cả đời này anh sẽ không để em phải đợi dù chỉ là một phút, một giấy!
Khẽ nhéo má Nam cười nhẹ:
Cưng ghê cơ!
Em!
Chuyện gì?
Em có biết việc mà anh muốn làm nhất lúc này là gì không?
Không!
Anh nói đi!
Đó là …
Khẽ hôn nhẹ lên môi cô, bị hôn bất ngờ lên An có chút đứng hình:
Anh! Anh này!Ai cho anh làm vậy?
Nam ôm eo cô, kéo cô lại gần mình, khẽ thì thầm nhẹ vào tai An:
Anh này! Thôi đi!
Sao vậy? Anh muốn cho cả thành phố này, không cả nước này là anh yêu em nhiều đến mức nào!
Anh! Dám không?
Anh!( Nam hét lớn, nhưng An vội ngăn anh lại)
Anh làm gì vậy?
Anh yêu em! Yêu em nhiều nhiều… biết không?
Anh yêu em( Nam hét lớn)
Tất cả mọi người đều nhìn phía họ, An lúc này rất xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ lên:
Không! Không việc gì phải ngại đâu, mình yêu nhau mà phải không em!( Nam vẫn không ngừng chêu chọc cô, An không nói gì chỉ giấu mặt vào anh)
Sao đâu! Yêu là phải cho mọi người thấy phải không em!
Ôm chặt lấy An, Nam vẫn thì thầm câu nói đó vào tai cô.
Chợt bất giác, An thấy mình chỉ còn một mình, có một chút lạc đi, nụ cười trên môi sao bỗng vụt tắt thay vào đó là một nỗi buồn, rất buồn, thở dài , khuôn mặt buồn rầu, đưa tay sờ nhẹ lên chiếc dây chuyền trên cổ, khẽ hôn nhẹ lên mặt sợi dây. An rời khỏi ghế đá, bước đi không biết là mình đi đâu nữa.
Vote Điểm :12345