Chương thứ nhất: Gia biến và lưu lạc
Đoàn
thị phương hoa,22 tuổi,quê ở thừa thiên huế,thuộc gia đình gia giáo và
làm ăn khá giả.Hiện đang là sinh viên trường cao đẳng công nghệ thông
tin tại Hà Nội,sinh sống và làm việc xa quê nhà nơi thủ đô ngàn năm văn
hiến Đoàn Hoa dần cảm nhận được sự tươi mới,tràn đầy sức sống và nhiệt
huyết nơi đất khách.Quãng thời gian ở trọ bên khu nhà cấp bốn B1 quận
Tây Hồ là những kỉ niệm khó nhạt phai đối với cô ,vui có mà buồn cũng
có.Từ một cô gái nông thôn lên thành thị đã giúp Đoàn Hoa trở nên hòa
hợp với cuộc sống đô thị,cách suy nghĩ cũng ngày một chín chắn và già
dặn trước hơn thay vì một cô gái ở dưới quê lên chưa hiểu biết,ngây thơ
và rất dễ nảy sinh cảm xúc.Bình thường Hoa là người có lối sống khép
kín, đầy nội tâm .Cô ít bao giờ chia sẻ những chuyện bên ngoài với mọi
người, đặc biệt chủ yếu là cô tự đăng một bài viết lên trang facebook
trên dòng thời gian của mình để khoắc khoải nội tâm mình đang có.Trên
Facebook hoa cũng rất ít kết bạn với người khác,chủ yếu là người quen họ
hàng dưới quê, hoặc bạn cùng lớp.Người hoa thân và đặc biệt để ý
tới,dành nhiều tình cảm ơn ai khác vẫn là Nguyễn Trung Đức một bạn nam
học cùng trường,lại thi cùng một chuyên ngành nên điều đó trở nên rất
đặc biệt đối với Hoa.Hàng ngày ,hàng giờ cứ vào mỗi buổi tối 2 người lại
nói chuyện với nhau trên Facebook đủ các thứ truyện mà chắc là nói cả
ngày cũng không hết thứ.Hoa nói rất hồn nhiên,không ngại chia sẻ với cậu
ta vì hoa coi Đức như một người bạn quan trọng,quan trọng hơn cả bản
thân mình mà hoa đã tin tưởng và dành nhiều niềm tin cho "hắn”.Càng tin
tưởng bao nhiêu nhưng rồi Hoa lại càng đón lấy sự thất vọng và đau đớn
bấy nhiêu,người mà Hoa luôn mong ngóng,chờ mong đã phản bội lại cô khiến
hoa đau đớn,khóc thương hàng đêm.Hoa cảm thấy tình yêu của mình dần bị
chà đạp,người đàn ông mà cô quen trước đây đã không còn là người như
trước nữa.Hắn đã phản bội lại cô để theo người khác và thay vì sự đau
đớn,tủi nhục trong tâm trí Hoa thì một sự thù hận,căm thù đến tột độ lại
nảy sinh trong suy nghĩ của Hoa.Phản bội lại lòng tin,cô sẽ bắt hắn
phải trả giá....nhưng rồi theo nhịp đập con tim điều đó không cho phép
Hoa phá hoại đi nhân cách của bản thân mình,Hoa phải chịu đựng và cố
gắng chống trọi với điều đó cho dù trái tim có đang tan nát,có đau khổ
cho thế nào đi chăng nữa thì Hoa cũng đành cố gắng chấp nhận,cố gắng
sống để mà chiến đấu.Ai mà trả thế khi chia tay thực sự cảm giác lúc bây
giờ không thể dùng được từ gì để miêu tả ngoài hai chữ "Đau khổ” nhưng
đối với hoa cảm giác lúc bấy giờ đối với cô thực sự rất lớn,nó như một
cú sốc trở thành gánh nặng lên vai cô mà người lần đầu tiên trải nghiệm
cảm giác ấy sao có thể tả được.
-Ông trời ơi ông trời! người thật bất công sinh ra con trên đời này để làm gì chứ?-Hoa cởi miệng tự than vãn với nỗi lòng mình.
Liệu
cuộc sống hạnh phúc mà cô hằng mong chờ bấy lâu nay có trở thành hiện
thực.Phép màu gì sẽ sảy ra làm thay đổi cuộc đời cô?!.....
Buổi tối hôm đó,Hoa ở nhà một mình và nghịch máy điện thoại chơi Facebook:
-Đức?! Anh đang làm gì vậy?-Hoa nhắn tin cho Đức.
-Ừ!anh đang nghe bài hát:"Chúng ta không thuộc về nhau” của ca sĩ Sơn Tùng Mtp hay lắm em.-Đức nhắn tin,trả lời.
-Ôkê,ngày mai anh rảnh không anh? Về quê em chơi nha?!-Hoa.
-Mai anh bận rồi em ạ,anh phải đi thực tập chuẩn bị cho bài kiểm tra hôm này...-Đức.
-Hở?chủ nhật mà cũng không được nghỉ...Thôi anh ngủ đi,mai còn đi học nữa.-Hoa.
-Ừ anh biết rồi! bye em,chúc em ngủ ngon-Đức.
-Bye anh!-Hoa tắt máy,đi ngủ.
Sáng
sớm hôm sau.chuyến xe buýt xuất phát từ ngã ba sân vận động Mỹ Đình tới
Huế đã được bắt đầu.Rồi phải mất 2 ngày trên xe lửa nữa mới đến nơi....
-Đến rồi đó,đề nghị mọi người xuống tàu,soát vé....-Trưởng tàu.
Hoa
ngáp ngắn ngáp dài,vươn vai vác ba lô và hành lí lỉnh kỉnh xuống
tàu.Điểm đến đầu tiên mà hoa muốn ghé đến đó chính là cố đô Huế đầy thân
thương ,đầy nỗi nhớ của quê hương mình.Trải qua bao thăng trầm,bao biến
cố của lịch sử giờ đây nó vẫn mãi vậy,vừa nguy nga tráng lệ lại vừa
thân thương với những người xa quê lâu ngày như Hoa.
"Ai vô xứ Huế thì vô
Non xanh nước biếc
Như tranh họa đồ”.
-Huế ơi! Ta tới đây! ồ nhê!-Hoa hời hợp và đầy phấn khởi.
Cô
sách ba lô và đồ đạc lỉnh kỉnh,vội vàng,hấp tấp tiến vào trong cố đô
trải dài.Từ ngoài nhìn vào trông cố đô cứ như đang vẫy gọi chào đón sự
xuất hiện của các vị khách xa xôi tới đây.Hoa chạy một mạch không biết
nhìn trước ngó sau,trên ngườ rất là luộm thuộm ,khách du lịch nhìn cô
với đủ mọi ánh mắt nhưng hoa không để ý.Mọi người tranh nhau vào xem
,xếp hàng cả một đoàn dài ,việt kiều cũng có mà nước ngoài cũng có tất
cả tranh nhau chen lấn ,xô đẩy để vào xem đông như kiến cảnh tượng thật
hỗn loạn,cảnh sát cũng phải một phen khiếp vía không tài nào ngăn
nổi.Hoa cũng tận dụng cơ hội len lỏi chen vào trong đoàn người du khách.
-Excuseme!excuseme! xin lỗi cho tôi đi qua-Hoa chèn ép trong đoàn người.
Tâm
trạng vui như mở hội,phải mất hàng tiếng đồng hồ hoa mới có thể chen
vào được.Vào được mới là cả một vấn đề lớn vì ngoài kia biết bao nhiêu
người đang đứng xếp hàng chờ,Hoa lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm
tiến vào trong tham quan từng khu di tích một.Đặc biệt khi đi đâu cô
cũng mang theo trong mình một chiếc máy ảnh lấy ngay để ghi lại những
cảnh đẹp của quê hương mỗi khi lên thành phố cảm thấy nhớ nhà.Đi một
vòng chán chê xong giờ thì chỉ còn mỗi lăng Tự Đức là chưa vào thôi thì
vào xem cho đã cái khoảnh khắc thèm thuồng ấy khi phải xa quê hương thân
thương của mình mấy năm trời không về. Đang bước vào khiêm lăng,nhìn
trước ngó sau chẳng kịp để ý đến những thứ khác chợt hoa phát hiện thấy
một cặp đôi tình nhân bạn trẻ rất kì lạ,hoa đứng từ xa và cố căng mắt để
nhìn cho rõ chàng trai đang đi theo cô gái đó là ai?bỗng trốc Hoa cảm
thấy một cảm giác quen thuộc đến thế,cô cứ nhìn chằm về phía họ rất
lâu,hơi thở nhẹ dần,con tim đập một ngày nhanh hơn,Hoa cứ đứng nhìn như
người mất hồn vậy.Đôi bạn trẻ khoác tay nhau rất là quấn quít,rất là
nồng thắm.Và khi họ bước đến gần hơn,bước qua mặt của Đoàn Hoa chỗ hoa
đang đứng lúc này Hoa mới nhận ra, trái tim cô mới thực sự tan nát người
mà cô nhìn thấy...chàng trai đang khoác tay cô gái đó chính là...người
yêu cô Nguyễn Trung Đức.Họ bước qua mặt cô ân ái nói chuyện với nhau tới
nỗi còn không thèm để ý tới những thứ khác xung quanh ,hiển nhiên bước
qua mặt Đoàn Hoan như không hề hay biết sự có mặt và hiện diện của
cô.Đoàn Hoa rất tức giận,rất thất vọng tới nỗi...đôi tay như muốn rụng
rời buông lơi cả máy ảnh cô đang cầm trên tay.Chiếc máy ảnh rơi bộp
xuống đất vỡ tan Hoa cũng không thèm để ý ,ánh mắt của cô như một sự tức
giận trỗi dậy đang đổ dồn về phía họ.Cô tức tốc một mạnh bước tới chỗ
họ và hô to:
-Anh Đức?!
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Vương Triều Tự Đức - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/75-12313-1#ixzz4NF04marL
Vote Điểm :12345