Đây
là câu chuyện đầu tay của mình , nó được viết bằng trí tưởng tượng ,
chuyện này có mạng tính chất viễn tưởng . Đo là đầu tay nên sẽ có sơ sót
mông các bạn thông cảm , nếu đã đọc thì xin cho ý kiến .
* Chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ * CHƯƠNG I Phải Lòng Mẹ Kế
Thành
phố sau một đêm mưa rào dường như rạng rỡ và tươi sáng hơn. Mới sáng
sớm, thành phố hiện ra trong ánh sáng huyền ảo của rạng đông. Ánh sáng
bao trùm khắp không gian, trải dài trên các tòa nhà cao tầng khiến cho
chúng trở nên nguy nga và đồ sộ. Những hàng cây xanh còn đọng nước lung
linh trong nắng sớm. Mặt trời đang từ từ ló lên nhẹ nhàng như một quả
bống bay mềm mại.
Mới sáu giờ sáng, đường phố đã bắt đầu hoạt
động huyên náo. Những chiếc xe lớn, nhỏ hiệu Hun-đai; Tô-yô-ta chở công
nhân, cán bộ đi làm bóp còi inh ỏi. Những chiếc xe vận tải nhỏ chở hàng
hóa, thực phẩm từ các vùng ngoại ô đổ về các chợ đầu mối. Hàng trăm
chiếc xe máy nổ ầm ầm lũ lượt ngược xuôi. Xe đạp, xe ba gác nườm nượp
nối đuôi nhau chạy nhanh trên đường, ở một số đại lộ lớn như Trần Hưng
Đạo, Nguyễn Thị Minh Khai, người, xe cộ đi lại như mắc cửi, nhiều lúc ùn
tắc lại dài hàng trăm mét.
Trên vỉa hè Hoàng Anh lê bước với đôi
mắt đen láy đầy huyền bí trên gương mặt thanh tú nhưng có chúc ưu tư .
Tiếng còi xe in ổi chửi bới thúc dục chiếc xe màu đen đang bất động tại
chỗ . - Hoàng Khánh, con làm gì vậy, đèn xanh rồi kìa , cho xe chạy đi. - Dạ thưa ba.
Chiếc xe lăn bánh đi thẳng về phía trước để lại phía sau lưng 1 con tim đang run động .
- Mai là ngày cưới của ba , ba muốn con có mặt ở đó sớm để đón khách .
-
Con thật sự không muốn ba đám cưới. Tuy còn không gặp cô ta lần nào
nhưng cũng biết chắc cô ta chỉ muốn gia tài của chúng ta ba à.
- Cô ấy rất tốt , rất thương ba và giống mẹ con , khi nào tiếp xúc với cô ấy con sẽ nghĩ khác .
-
Con nói thật, nếu như lời bà nói thì cô ta chỉ mới hai mươi mấy tuổi
bằng tuổi con , tương lai , thanh xuân cô ta còn dài lại đi lấy một
người có thể làm ba của mình , không có mưu đồ gì thì ai tin cho được .
- Rồi con sẽ phải nghỉ khác .
Không nói thêm gì nữa Hoàng Khánh tập chung vào việc lái xe vì biết có nói thêm thì cũng không ăn thua gì. Trở
lại với Hoàng Anh cậu cứ bước đi trên đường phố nhộn nhịp suy nghĩ về
việc mình sắp làm tới đây , liệu nó có đúng , cậu cảm thấy mâu thuẫn với
những suy nghĩ của mình , ngồi lại trên một chiếc ghế đá câu lấy ra sợ
dây truyền bằng bạc trên đó có một chiếc chìa khóa nghỉ về quá khứ của
mình.
- Tôi không muốn đánh nhau với cậu. - Vậy thì ở yên đó để tôi đánh .
Nói
rồi Hoàng Anh tung 1 cú đấm thẳng bằng tay trái của mình vào cậu bé
trước mặt mình , cậu bé dùng hai tay đở ở trước ngực , tấn vững chắc
nhưng cậu không thể nào ngờ cú đấm đó đẩy mạnh cậu lùi về sau ngã xuống
đất và tay phải của cậu cũng đã gãy . Hoàng Anh bước tới gần nhìn bằng
con mắt lạnh giá rồi lấy đi chiếc xe điều khiển từ xa của cậu bé , định
bỏ đi nhưng cậu dừng lại ngồi xuống bên cậu bé dùng tay trái của mình
thêm một lần nữa dực lấy sợ dây truyền và để lại trên ngực cậu bé một
vết cào xâu . Rất đau đớn nhưng cậu bé vẫn dùng hết sức lực của mình
nắm áo Hoàng Anh lại nhưng bị cậu ta hắc ra , xuôi theo đó là một sợ dây
truyền khác rơi ra từ người Hoàng Anh , nhưng cậu ta vẫn không hay biết
mà cứ bước đi .
Cậu bé ôm lấy tay và ngực đau đớn khóc nấc lên
tự hỏi , tại sao Hoàng Anh lại làm như vậy , mới gặp nhau lần đầu chưa
hề quen biết , xong cậu nhặc lấy sợ dây truyền của Hoàng Anh lên , nó
được làm bằng bạc trên đó có một mảnh vỡ của vật gì đó mà cậu không hình
dung ra được rồi ngắc đi.
Đối với Hoàng Anh thì đó là nhiệm vụ
đầu tiên trên con đường trở thành một sát thủ của mình . Ngoài nhìn
Hoàng Anh như không có gì nhưng xâu bên trong thân tâm cậu rất hối hận
vì điều vừa rồi , Cậu tự hỏi tại sao lực tay trái mình lại mạnh đến vậy,
mạnh hơn cả một người trưởng thành nhưng cậu chỉ mới 7 tuổi mà thôi.
Quay
lại với thực tại trời đã cũng gần trưa ánh nắng chói chang hơn , xe cộ
qua lại đông hơn , Hoàng Anh đứng lên gọi cho mình một chiếc taxi rồi
quay về nhà để chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai.
Một lễ cưới vô cùng
lớn và sang trọng được tổ chức giữa lòng thành phố , dòng người dự tiệc
bước vào trọng cùng lời chào của chú rể và một người con trai với thân
hình cao gáo , gương mặt điện ảnh vô cùng điển trai , Hoàng Khánh chào
mời khách đến dự.
Giờ lành đã đến MC dẫn chương trình cho lễ cưới thông báo , cậu MC mời chú rể lên săn khấu để chuẩn bị đón chào cô dâu .
Từ
bên ngoài bước vào cô dâu xinh đẹp như tiên giáng trần, với thân hình
thon gọn khoác trên mình một chiếc váy trắng lung linh , cô khiến cho
tất cả mọi người phải ghen tị với chú rể vì có được một người vợ thật
đẹp mà ai nhìn cũng không muốn rời mắt.
Hoàng Khánh nhìn cô dâu
bước vào mà không thể tin vào mắt mình không phải vì cô ấy quá đẹp mà là
vì cô ta quá giống mẹ cậu , và đôi mắt ấy ,đôi mắt đen huyền bí của cô
ta làm cậu nhớ đến thêm một người đó mà cậu phải ngỡ ngàng .
Tiệc cưới kết thúc vào đầu giờ chiều cô dâu chú rể nắm tay nhau về tân phòng của mình .
Về
đến nhà Hoàng Khánh vẫn còn mơ hồ suy nghĩ về người mẹ kế của mình ,
cậu nhớ đến đôi mắt ấy rồi thả hồn mình theo gió bay đi tìm thứ gì đó mà
cậu cũng không định nghĩa được.
- RẦAAAAM .
Một tiếng
động lớn phát ra từ phòng ba của cậu làm cậu dực bắn mình , chạy lên xem
có chuyện gì, một cảnh tượng không thể nào xảy ra ở đêm tân hôn . Cô
dâu chú rể đánh nhau , liên tục là những màng chao đổi chiêu thức , đám
đá rồi la hét , Hoàng Khánh chẳn hiểu chuyện gì xảy ra hỏi.
- Xảy ra chuyện gì vậy ba .
- Động phòng kiểu mới đó cậu chủ .
Quản gia của gia đình cậu lên tiếng trả lời thay cho bà mình .
- Ông đang đùa với tôi đó à ông Lâm .
Hoàng
Khánh quay sang gắt người quản gia vì cho nhìn cỡ nào thì đây cũng
không giống một cuộc rượt đuổi hay là đánh nhau thông thường mà đứng hơn
là giống cuộc chiến sinh tử vậy .
Một cú đá thẳng vào người ba
Hoàng Khánh làm ông ta phải vân ra xa ngã mạnh xuống đất , thấy ba mình
bị như vậy cậu ta liền vào thế chỗ đánh với người mẹ kế trẻ tuổi của
mình , cô ta dùng tay nắm lấy chiếc ghế ném mạnh vào Hoàng Khánh , cậu
dùng chân đạp thẳng vào cái ghế đang bay lại mình làm cho nó nát ra ,
chiếc ghế vừa rơi xuống thì ngay lập tức 1 cú đấm thế chỗ , cậu né sang
một bên dùng 2 tay nắm lấy cánh tay của cô ta rồi dùng chân đạp mạnh cô
ta bay vào tường , nhưng cô rất hay theo đà bay đó cô ta dùng chân đạp
vào tường bật ra đứng trước mặt Hoàng Khánh dùng tay trái chửng bị tung
ra cú đấm thì đứng yên một chỗ cô ta ngã xuống đất trên vai cô ta dính
một ống kim do bị cây súng lục của Lâm quản gia bắn ra , thấy vậy Hoàng
Khánh không màng gì cô ta nữa chạy đến bên ba mình đở ông đứng dậy .
- Ba có sao không .
- Không có sao đâu , chắc gãy vài cái xương à .
- Ông thôi cái giọng đó được không ông lâm , lớn tuổi rồi nghiêm túc đi , đâu phải con nít đâu.
Lần này thì Hoàng Khánh quát lớn ông quản gia khi chả lời thay cho ba của mình .
- Ba không sao , còn nào lấy lại cổ phần công ty trong tay cô ta , với công thức X nữa .
- Ba lên đây ngồi nghỉ đi , cô ta bất tỉnh rồi không chạy được đâu , Ông lâm , trối cô ta lại .
Theo lời cậu , ông Lâm lấy dây trói cô ta lại vừa buộc sông dây thì cô ta vùng một cái khiến ông dực mình .
- Cô ... Ccoô , sao có thể ....
Giọng
ông lắp bắp không thốt nên lời . Hoàng Khánh và ba cậu cũng ngạc nhiên
vì điều này , nếu trôi chể thêm một tý thì có lẽ cô ta sẽ chạy thoát ,
Điều bất ngờ của cả ba ở đây là tại sao cô ta lại tỉnh dậy nhanh đến vậy
, thuốc mê được tìm vào cô ta là loại mạnh gây tê liệt cơ thể không cử
động được và ngủ mê mang ít nhất là một ngày , vậy mà cô ta lại mau
chóng tỉnh dậy nhanh đến vậy.