[BHTT - Chuyển Ver] Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi!
|
|
Chương 18:
"Không có kinh nghiệm xử lý vụ án thì đừng đi theo quấy rối." Phác Thái Anh hết sức lo lắng về chuyện Kim Trân Ni đi hình sự, bây giờ mới vào đã đòi đi theo, nàng lo lắng muốn chết.
"Đi xem tích lũy kinh nghiệm thôi."
"Rất nguy hiểm." Phác Thái Anh nhíu mày.
Kim Trân Ni lần thứ hai cảm nhận được sự quan tâm của Phác Thái Anh, không khỏi nhếch môi cười cười. Ngữ khí cũng mang theo một tia nhẹ nhàng.
"Chị quan tâm em a?"
"Hừ." Phác Thái Anh hừ nhẹ một chút, không nói gì thêm. Kim Trân Ni bị tiếng hừ nhẹ này làm cho động tâm mi, giống con mèo nhỏ móng vuốt bị cong. Ngạo kiều nữ vương đang dạy dỗ! Cô là rất thích như vậy ~
"Chị Phác . . . Hôm nay em nhìn thấy công ty con của Viễn Phác ở chỗ này a." Kim Trân Ni thực hưng phấn nói, giống như phát hiện ra một châu lục mới.
"Ừ, ở nơi đó có một công ty. Rất lớn." Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, công ty con ở thành phố S kia là lớn nhất cả nước. Thành phố S ở vùng duyên hải, kinh tế đứng top đầu trong nước, Viễn Phác bán hàng xa xỉ tự nhiên sẽ mở công ty tại nơi tập trung nhiều người giàu có.
"Khi nào thì chị đến công ty con thị sát?" Kim Trân Ni khờ dại hỏi.
"Thị sát?"
"Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc không phải đều trực tiếp xuống thị sát tình hình sao? Tiểu thuyết TV đều nói như vậy"
"Vậy Tiêu tổng có đi thị sát không?" Phác Thái Anh hỏi ngược lại, thanh âm không tự giác mang ý cười.
"A!Cái này . . . " Kim Trân Ni đau đầu suy nghĩ, anh Tiêu Nhuận thực lười biếng, chỉ khi nào đến thăm mẹ con cô thì mới thuận tiện đi công ty nhìn qua một chút.
"Cho nên em không cần mù quáng tin tưởng tiểu thuyết và TV." Giọng Phác Thái Anh giống đang dạy dỗ một đứa nhỏ.
"Vậy chị cũng có thể đến đây nhìn một cái thôi, nhìn xem có người nào nhàn hạ hay không, cách làm việc, bầu không khí công ty thế nào, đến thôi đến thôi, công ty của chị rất đẹp." Kim Trân Ni cực lực khuyên.
Phác Thái Anh hé miệng cười cười, cô bé này nghĩ mình không phát hiện ra ý đồ của cô ấy hay sao.
"Công ty con của Viễn Phác đều rất xinh đẹp, công ty tổng bộ là xinh đẹp nhất." Phác Thái Anh đột nhiên nảy lên ý tưởng muốn trêu đùa Kim Trân Ni.
"Không giống nhau đâu, mỗi ngày chị làm việc khổ cực như vậy, lại đây chơi giải sầu cũng tốt a, nhà của em có chỗ cho chị ở, thật đó." Kim Trân Ni nói chuyện thật ngốc không suy nghĩ, người như Phác Thái Anh nghĩ muốn ở chỗ nào mà không được, dựa vào cái gì muốn ở căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông của cô đây.
"Ừ! Chị sẽ suy nghĩ một chút." Phác Thái Anh trong lòng nhảy dựng, không biết vì cái gì lại thốt ra như vậy.
"Thật sự a! Chị đừng nghĩ lâu quá nha, nghĩ kỹ rồi nhớ nói cho em biết!" Kim Trân Ni vốn chỉ tính thử thăm dò, không nghĩ tới Phác Thái Anh thật sự để tâm, làm cô rất cao hứng, giống như ngày mai Phác Thái Anh sẽ đến đây liền vậy.
Các cô rõ ràng chỉ mới cách xa vài ngày, thật là . . . Như thế nào em liền nhớ chị như vậy chứ.
"Được."
"Bên chị muộn rồi, ngày mai khẳng định chị phải dậy sớm đi công ty bận việc, mau đi ngủ đi."
"Ừ."
"Ngủ ngon. Đúng rồi, thuốc ngủ trong ngăn kéo em cầm đi rồi, chị khỏi tìm." Kim Trân Ni cười tủm tỉm nói, sau đó liếc sang thuốc ngủ đang đặt trên bàn.
"Hả? Em . . ." Phác Thái Anh không biết nên nói cái gì nữa, bất đắc dĩ hít một hơi.
"Thuốc ngủ cũng không phải cái gì tốt, chị đừng dùng thường xuyên, sẽ có tác dụng phụ."
Chuyện này làm sao Phác Thái Anh không biết, có điều đôi khi áp lực quá lớn, buổi tối sẽ vẫn luôn ngủ không được, mở to mắt đến hừng đông chuyện này cũng không phải chưa gặp qua, loại cảm giác thống khổ muốn ngủ mà ngủ không được đâu phải ai cũng có thể hiểu được . . . Nhưng vô luận như thế nào, Kim Trân Ni quan tâm làm cho nàng cảm giác trong lòng ấm áp, con người chính là loài vật kỳ quái, khát vọng tự do, nhưng lại hy vọng có một người có thể trói buộc mình, không phải trói buộc một cách cưỡng chế, mà là tự nguyện vì mình hơn nữa bởi vì vậy mà cảm nhận được hạnh phúc. Sống qua hai mươi mấy năm, Phác Thái Anh đều khát vọng có người có thể chân chính mà trói buộc nàng, hiện tại người này đã đến đây, Phác Thái Anh lại bắt đầu do dự, thật là cô ấy sao? Cô ấy có thể đáp ứng được hy vọng của nàng sao?
"Về sau chị dùng ít hơn là được."
"Thật ngoan, mau đi ngủ đi, Muah!" Kim Trân Ni tại Trung Quốc xa xôi, cho Phác Thái Anh một cái hôn, sau đó liền tắt cuộc gọi. Ngược lại Phác Thái Anh nghe tiếng hôn đó, nửa ngày cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Lúc A Mai gõ cửa, Phác Thái Anh còn ở vào trạng thái chân không, A Mai chỉ thấy tiểu thư nhà mình vẻ mặt nghiêm túc mà tắt Skype, sau đó tắt MSN, cuối cùng đóng máy tính. Nhưng mà tiếng gõ cửa thì Phác Thái Anh hoàn toàn không nghe thấy. A Mai rốt cuộc buông tha không gõ nữa mà kêu Phác Thái Anh.
"Tiểu thư? Tiểu thư!" Phác Thái Anh không có nghe, vì thế A Mai lớn tiếng kêu lần nữa, lần này Phác Thái Anh mới có phản ứng, xoay đầu lại nhìn cô ngơ ngác.
"Làm sao vậy?"
"Tôi muốn hỏi tiểu thư, giữa trưa ngày mai muốn ăn những món gì, để tôi chuẩn bị."
"Đồ ăn bình thường Trung Quốc, cũng không biết cái gì tương đối ăn ngon là được, chị xem rồi nấu đi." Phác Thái Anh nghĩ nghĩ nói.
"À . . . Kim tiểu thư trước khi đi có đưa cho tôi mấy thực đơn khác nhau, tôi có xem sơ qua, đều rất tốt, dinh dưỡng được phối hợp thực cân đối, tôi lấy cho cô xem nhé?"
Phác Thái Anh có chút kinh ngạc, Kim Trân Ni như thế nào thừa dịp nàng không chú ý làm ra nhiều chuyện vậy, đến một chuyện nhỏ nàng cũng không biết
"Ừ, được."
A Mai đã sớm mang theo thực đơn trong tay, Phác Thái Anh đáp ứng rồi, cô liền đưa cho Phác Thái Anh. Thực đơn là viết tay, tổng cộng bốn phần, bữa sáng bữa trưa bữa tối đều có, không chỉ có tên món ăn, nguyên liệu, thậm chí có vài công thức nấu tương đối phức tạp cô ấy còn ghi rõ kỹ càng tỉ mỉ từng bước. Lúc A Mai nhìn đến mấy thực đơn đều ngây ngẩn cả người, cô gái nhỏ này thoạt nhìn mơ mơ màng màng, không nghĩ tới lại cẩn thận như vậy.
Không ngoài dự đoán của A Mai, Phác Thái Anh nhìn xong trong nháy mắt, lộ ra một tia biểu tình mê hoặc, tuy rằng rất nhanh liền điều chỉnh lại, nhưng từ ánh mắt của nàng, A Mai nhìn ra được nàng cũng bị Kim Trân Ni rung động.
"Cái này là cô ấy viết sao?!"
"Vâng, thực dụng tâm." A Mai gật gật đầu, khẳng định nói.
Phác Thái Anh đương nhiên biết Kim Trân Ni phi thường dụng tâm, phần lớn món ăn bên trong đều thực hợp khẩu vị của nàng, có thể thấy được tốn nhiều tâm sức. Phác Thái Anh bị rung động đồng thời cũng cảm nhận được mê hoặc, vì cái gì cô ấy luôn cho mình một ít kinh hỉ, tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng luôn khiến nàng cảm thấy ấm áp.
"Món ăn giống như thực hợp khẩu vị của tiểu thư?" A Mai thử hỏi dò Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh không có phủ nhận, lúc này mới thở ra một hơi.
"Nếu vậy tôi liền làm theo thực đơn của Tần tiểu thư."
"Ừ." Phác Thái Anh gật gật đầu, đem mấy thực đơn bỏ vào ngăn kéo. A Mai hít một hơi, may mắn cô nhìn xa trông rộng, đem thực đơn sao chép lại hết, bằng không hiện tại đã có thể phiền toái.
Tiểu thư gần đây làm sao vậy nhỉ, giống như sau khi quen biết Kim tiểu thư cũng mơ hồ không ít, không phải là bị lây bệnh đi.
Nhưng mà Phác Thái Anh cũng không có tâm tư lo lắng nhiều vấn đề như vậy, trong lòng từng đợt rung động làm cho nàng không có biện pháp, không còn đầu óc suy nghĩ chuyện khác.
|
Chương 19:
"Kim Trân Ni!"
"Có!"
"Đi lấy cho tôi chén nước."
"Hả? À, vâng."
Kim Trân Ni là người mới, tân binh có nghĩa là bị sai vặt, nhưng với Kim Trân Ni mà nói, chuyện này cũng không là gì, cô vẫn vui vẻ chịu đựng, rất nhanh liền nhận thức được tất cả mọi người, để lại ấn tượng tốt với mọi người, cô bé này kiên định chịu làm, tính cách cũng tốt.
"Đội trưởng đội trưởng, kể cho tôi nghe tư thế oai hùng của các người tối hôm qua được không, tôi mất ngủ một đêm." Kim Trân Ni làm xong ít việc, vội vàng chạy đến bên cạnh Hoàng Hạo, quấn quít lấy hắn hỏi chuyện ngày hôm qua.
"Cô đừng hỏi, tối hôm qua đội trưởng kêu một tiếng anh dũng a, hét lớn một tiếng liền hướng lên rồi, bọn nó còn không kịp phản ứng." Nam đồng sự Tiểu Lâm hướng Kim Trân Ni nháy mắt, nói ra.
"Hừ!" Hoàng Hạo ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Lâm một cái. Kim Trân Ni vừa thấy hai người bọn họ trao đổi ánh mắt liền biết tối hôm qua khẳng định xảy ra chuyện gì, càng tò mò muốn biết.
"Đúng đúng, cô không thấy được, đội trưởng một bước xông lên liền muốn cho tên buôn lậu kia một đấm, không nghĩ tới người ta lộn ngược ra sau rồi đấm ngã đội trưởng, nếu không có Tiểu Lâm chạy đến giúp đỡ đội trưởng một phen, phỏng chừng bây giờ cô phải đi bệnh viện tìm hắn, hắc hắc." Đại Vương hồn nhiên đem chuyện phát sinh tối hôm qua kể cho Kim Trân Ni.
"Ha ha ha ha ha ha, đội trưởng anh thật vô dụng, tôi cười chết mất thôi." Trần Hiểu Hiểu rất không nể tình mà cười ha hả, cô làm động tác lau nước mắt làm Kim Trân Ni vốn đang nghẹn cười cũng bật cười lên, trong phòng làm việc lập tức cười ầm lên, làm cho Hoàng Hạo đỏ bừng mặt, cuối cùng vẫn là Mỹ Lăng sợ Hoàng Hạo chịu đả kích, mới kêu mọi người đừng cười nữa.
Hoàng Hạo dùng ánh mắt cảm kích nhìn Mỹ Lăng, lại phát hiện trên mặt cô ấy kỳ thật cũng mang theo ý cười chưa mất đi.
"Rồi có bắt được không?" Kim Trân Ni ngừng cười hỏi.
"Đương nhiên, tôi đã ra tay, có thể có vấn đề sao, nhưng cũng vật vã lắm, chúng ta phế đi sức của chín trâu hai hổ mới tóm được." Đại Vương là người phương bắc, nói chuyện thẳng thắn.
"Không, tối hôm qua bắt đều là bọn thuộc hạ nhỏ lẻ, nhân vật lớn ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy đâu. Vụ án này không dễ ăn, chúng ta chuẩn bị chiến đấu trường kì thôi." Hoàng Hạo rốt cuộc cũng là đội trưởng, nhìn sự tình cũng tương đối thấu triệt.
"Không phải đã thẩm vấn sao, cũng phải tra ra điểm gì chứ?" Đại vương nói.
"Nếu đơn giản như vậy đã bị chúng ta tra hỏi ra thì nói làm gì, chờ coi đi, nhất định là cái gì cũng tra không được, mấy tay buôn ma túy giảo hoạt lắm, vụ này không dễ dàng như vậy."
Kim Trân Ni nhíu mày, Hoàng Hạo nói không có sai, thường thường loại buôn bán ma túy có tổ chức này, phía sau đều có trùm buôn ma túy lớn đỡ đầu, việc bọn họ phải làm không chỉ có bắt được mấy tiểu la lâu, quan trọng hơn là phải tra bắt được trùm buôn ma túy, mỗi ngày không biết nguy hại bao nhiêu người, chia rẽ bao nhiêu gia đình, Kim Trân Ni rất hận bọn chúng.
"Có đội trưởng của chúng ta ở đây, cái tên buôn ma túy hung tàn kia sao có thể đào thoát được, đúng không." Tiểu Lâm vỗ vỗ vai Hoàng Hạo.
"Bớt tâng bốc tôi giùm đi, các cậu cố gắng công tác thì tôi đã cảm tạ trời đất rồi."
"Đội trưởng, ngày hôm qua tóm bao nhiêu?"
"14.5 kg thuốc phiện."
"Cừ thật, một túi lớn chứ ít gì, đỡ hại biết bao nhiêu người." Trần Hiểu Hiểu chậc chậc lên tiếng, vụ tối qua cũng không coi là nhỏ, bọn người Hoàng Hạo xem như mạo hiểm, chỉ có vài người liền hành động, may mắn đối phương cũng không nhiều đồng bọn.
"Tra được tin tức của người báo tin không?" Hoàng Hạo hỏi.
"Không có, là nặc danh, hơn nữa dùng điện thoại công cộng, thanh âm cũng là bị biến dạng, căn bản là không có biện pháp xác nhận."
"Xung quanh điện thoại công cộng có camera không?" Kim Trân Ni ngẩng đầu, hỏi.
Lời Kim Trân Ni nói giống như bừng tỉnh người trong mộng, Trần Hiểu Hiểu liền đứng lên chạy ra ngoài. Kim Trân Ni nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoàng Hạo.
"Cô ấy không nghĩ tới vấn đề này, chắc chạy đi thăm dò." Hoàng Hạo giải thích.
Thể lực cùng ý tưởng của Kim Trân Ni đều tốt lắm, làm người khiêm tốn, biết che giấu tâm tình. Hoàng Hạo đột nhiên cảm thấy mình quả thực không nhìn lầm người, cô đúng là người có tài, nếu bồi dưỡng tốt về sau nhất định có chỗ trọng dụng. Bình thường tập kích buôn lậu rất cần nữ, vô luận là nằm vùng hay công tác gì thì nữ tương đối dễ dàng hơn, dễ làm bọn buôn ma tuý mất cảnh giác. Mà tổ mình lại thiếu nữ để có thể theo chân bọn họ ra ngoài hành động. Hoàng Hạo yên lặng hạ quyết tâm, định dùng mọi phương thức bồi dưỡng Kim Trân Ni.
"Gọi cô ấy quay về đi, tôi gọi điện thoại cho người phụ trách tiểu khu hỏi một câu là có thể tra ra." Kim Trân Ni tìm ra số điện thoại của người quản lý khu vực điện thoại công cộng kia, cô gọi đi.
Kim Trân Ni chỉ dùng ba phút đồng hồ liền nhờ được người phụ trách đồng ý tìm đoạn ghi hình thời gian kia.
"Hắn nói lập tức đem băng ghi hình đưa tới." Kim Trân Ni để điện thoại xuống, nói với Hoàng Hạo.
Tiểu Lâm hướng Kim Trân Ni giơ ngón tay cái lên, cô gái này không đơn giản như bề ngoài ngây ngốc của cô, rất giỏi.
"Mỹ Lăng, gọi điện thoại bảo Hiểu Hiểu trở về đi." Đại Vương nói.
"Ừ."
Khi Trần Hiểu Hiểu trở về, băng ghi hình cũng vừa lúc được đưa tới, toàn bộ người trong đội đều vây quanh ở bên cạnh máy tính Kim Trân Ni, cùng nhìn băng ghi hình ngày hôm đó.
"Là buổi chiều khoảng ba giờ, ba giờ hơn chút." Mỹ Lăng nói.
"Đoạn sau nữa, tiếp tục, được rồi . . . Ba giờ, chính là nơi này."
Rất nhiều ánh mắt cùng nhau nhìn chằm chằm màn hình, Kim Trân cũng mím môi.
Rất nhanh, 3h15", một bóng người hiện ra trong màn hình, dần dần phóng lớn, mọi người đều chăm chú.
"Thôi rồi!" Tiểu Lâm vỗ bàn. Người này lại đeo khẩu trang, mang dù, che quá kín.
"Người này có vấn đề." Hoàng Hạo cau mày nói.
"Có thể là tập đoàn đối đầu với bên buôn lậu ma túy, hoặc là nội gian gì đó hay không?" Mỹ Lăng nghĩ nghĩ, hỏi.
"Đương nhiên, không loại trừ khả năng này, nhưng cũng không thể kết luận, ngày mai sẽ thẩm tra xong, vừa vặn bọn Tiểu Lưu cũng từ tỉnh cục trở về, để coi tra được cái gì. Mỹ Lăng, cô sắp xếp một chút."
"Ừ."
"Manh mối này cũng không phải không có ích, Trân Ni, rà soát nhận dạng từ hình dạng đầu người." Hoàng Hạo bắt đầu phân nhiệm vụ.
"Được." Kim Trân Ni nhận được nhiệm vụ bắt đầu bận rộn. Toàn bộ văn phòng đều thoát khỏi bầu không khí thoải mái, bắt đầu trở nên khẩn trương nghiêm túc, Kim Trân Ni vẫn luôn bận rộn đến 11 giờ tối mới từ cục công an đi ra.
"Tôi đưa các cô về, trễ rồi cũng không an toàn." Hoàng Hạo đứng ở cửa, nói với ba người Kim Trân Ni, Trần Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng.
|
Chương 20:
"Ai dám đến đùa giỡn với tôi, đội trưởng, tôi chính là cảnh sát cường hãn, ôi chao, ai dám xuống tay với tôi." Trần Hiểu Hiểu trừng mắt liếc Hoàng Hạo.
"Ừ, là cảnh sát ngồi bàn giấy."
Hoàng hạo cười như không cười mà nhìn Trần Hiểu Hiểu nói.
"Anh cũng so với tôi mạnh hơn chỗ nào đâu, bắt một tên buôn ma túy còn thất thủ."
"Aizz, được rồi được rồi, hai người các ngươi bớt cười nhạo nhau đi, trước tiên chúng ta đưa Tiểu Mặc về đã." Quách Mỹ Lăng nói.
"Sớm như vậy trở về sao, đội trưởng không tính toán mời chúng tôi đi ăn khuya cái gì a?" Kim Trân Ni cười nói.
"Đúng đúng, ăn khuya ăn khuya, tôi đói bụng đến ruột rút thành đoàn." Trần Hiểu Hiểu kiên quyết đứng bên cạnh Kim Trân Ni.
"Ừ đúng là đói bụng." Quách Mỹ Lăng cũng cười nói với Hoàng Hạo.
"Cho nên mới nói con gái chính là khó hầu hạ, đi . . . Đi ăn khuya thôi." Hoàng Hạo vung tay lên, mang theo ba cô gái đi vào một cái hẻm nhỏ, lúc Kim Trân Ni bắt đầu nghĩ có phải hắn tính đem ba người các cô đi bán hay không thì trước mắt lại xuất hiện một đám náo nhiệt.
Xuyên qua ngõ nhỏ có một mảnh đất trống rất lớn, cư nhiên có rất nhiều người bán hàng rong, tất cả đều là ăn khuya, cái gì cũng có, mùi thơm liên tiếp bay vào mũi Kim Trân Ni.
Đừng nhìn địa phương hẻo lánh mà nghĩ thiếu vắng người.
"Hắc, trợn tròn mắt chưa, đây là căn cứ bí mật của chúng ta. Bởi vì khu này có nhiều cục công an, đồn công an, buổi tối tăng ca rất nhiều người đói bụng, có người cảm thấy làm ăn khuya ở đây nhất định rất đắt, cho nên cũng không biết từ lúc nào nơi này bắt đầu nhiều hàng quán ăn khuya, hiện tại càng ngày càng đông đúc." Hoàng Hạo giải thích với Kim Trân Ni.
"Aizzz, Trân Ni, nơi này có món mực ăn rất ngon, tôi dẫn cô đi ăn, đi thôi đi thôi." Hiển nhiên Trần Hiểu Hiểu cũng không phải lần đầu tiên tới, lôi kéo Kim Trân Ni đi đến một quầy hàng, Hoàng Hạo và Mỹ Lăng cũng theo sau.
"Hắc, đây không phải là đồng đội trong cục chúng ta sao? Tăng ca a? Đội 3, anh cũng ở đây? Như thế nào như vậy đều gặp ở đây . . ." Hoàng Hạo rất nhanh liền gặp người quen, sôi nổi theo chân bọn họ đi tới. Kim Trân Ni nghe hắn xưng hô chỉ biết mấy người này là các đội trưởng khác trong cục.
"Đúng vậy, mấy ngày nay vụ án nhiều, họp cái gì cũng cho tới khuya."
"Chính là vụ án của tổ trọng án gần coi như xong, đội càn quét tệ nạn của chúng tôi thì bận tối mày tối mặt."
Rất nhanh, Hoàng Hạo liền theo bọn họ tán gẫu, bởi vì bên tệ nạn cùng buôn lậu ma túy có liên hệ luôn tương đối chặt chẽ, bởi vậy đội trưởng bên đó cùng Hoàng Hạo liền trò chuyện về án tử, Trần Hiểu Hiểu không thích nghe bọn họ trò chuyện mấy cái này, liền lôi kéo Kim Trân Ni rời đi, trước khi đi còn dặn Hoàng Hạo chút nữa lại giúp các cô thanh toán.
"Đội trưởng chúng ta với mấy đội kia giống như đặc biệt trò chuyện hợp nhau." Kim Trân Ni nói.
"Ừ. Đội bọn họ không phải lúc nào cũng có thể kiểm tra thuốc phiện, cho nên mỗi khi đi kiểm tra đột kích quán bar đều là hai đội cùng đi, đội bọn họ nhiều nữ hơn." Trần Hiểu Hiểu gọi ba xâu mực, lúc chờ thức ăn liền quay qua nói chuyện với Kim Trân Ni.
"Nhiều nữ hơn?"
"Đúng vậy, đôi khi kiểm tra mấy cái này . . . Ừm, yêu cầu nữ cảnh sát." Quách Mỹ Lăng nói tương đối mịt mờ, nhưng Kim Trân Ni cũng nghe rõ.
"Ba xâu mực tới rồi đây."
"Cảm ơn chị Vương, tiền ở trên người đội trưởng chúng tôi a, chút nữa hắn đến trả." Trần Hiểu Hiểu nhất định thường đến ăn, rất quen thuộc với chị chủ quán a. Chuyện này giống như rất bình thường, chủ quán cười tủm tỉm với Trần Hiểu Hiểu, còn đưa mấy cái ghế cho các cô.
Ba người ngồi xuống, Kim Trân Ni cắn một miếng, xốp nhuyễn, nhân bên trong như tan trong miệng, cùng gia vị làm cho hương vị thần kỳ ngon.
Lần sau có cơ hội nhất định phải mang Phác Thái Anh lại đây ăn một lần, chị ấy khẳng định cũng thích. Kim Trân Ni nghĩ nghĩ.
"Ăn ngon không?"
"Ừ, rất ngon, lần đầu tiên tôi ăn ngon như vậy."
"Đúng không, nơi này còn có rất nhiều món ăn vặt, cái gì cũng ngon. Bên cạnh còn có chè lạnh, chút nữa dẫn cô đi ăn." Trần Hiểu Hiểu cười, cắn một miếng mực to.
"Thịt bò khô bên kia cũng ngon, giá phải chăng, sạch sẽ, hương vị rất được." Quách Mỹ Lăng bổ sung.
"Ăn xong chè lạnh liền đi ăn khô bò thôi." Trần Hiểu Hiểu nói.
"Nhiều như vậy." Kim Trân Ni chớp chớp đôi mắt, hai cô thoạt nhìn cũng không béo, như thế nào có thể ăn nhiều vậy.
"Dù sao là đội trưởng trả tiền, cứ ăn thoải mái đi."
Kim Trân Ni đi theo Trần Hiểu Hiểu và Mỹ Lăng, mỗi thứ đều ăn thử qua một lần, đến khi đoán chừng Hoàng Hạo có lẽ phá sản, ba người mới ngừng miệng.
Về đến nhà đã muốn 1 giờ, mẹ đã sớm ngủ, Kim Trân Ni nhẹ bước vào cửa, buông túi xách đi tắm, xong rồi mới vào phòng mở máy tính.
[Chị Phác, chị Phác!] Phác Thái Anh quả nhiên đang hoạt động.
[Đã mấy giờ rồi, sao còn không ngủ?] Phác Thái Anh bên này đột nhiên nhíu mày, khuya như vậy còn chưa ngủ.
[Hôm nay có nhiều chuyện thôi, tăng ca vừa trở về.]
[A, chị Phác, buổi tối em cùng đồng sự đi ăn khuya, khu đó đồ ăn rất ngon, cái gì ăn vặt cũng có, hơn nữa hương vị tốt lắm, chị đến đây em sẽ dẫn chị đi ăn.] Kim Trân Ni cười tủm tỉm mà đánh chữ. Trước mắt hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Phác Thái Anh.
[Ừ.] Phác Thái Anh trên mạng cũng giống như ở ngoài, không nói nhiều lắm, lạnh lùng.
[Thực đơn là em viết?] Nhưng Phác Thái Anh vẫn không có nhịn xuống, hỏi ra chuyện này.
[Là em, em sợ A Mai sẽ không làm. Hơn nữa em sợ chị cứ ăn mấy thứ đồ ăn kia, nên nghĩ viết ra nhiều món.] Kỳ thật khi Kim Trân Ni viết món ăn trong lòng rất ngọt ngào, vừa nghĩ tới viết vì Phác Thái Anh mà mình thích, liền không tự giác mà tốn tâm tư.
...
[Cảm ơn.] Phác Thái Anh suy nghĩ 10 phút, mới cẩn thận tại khung đối thoại gõ ra hai chữ. Không phải cô không biết nên nói cái gì, mà là nhiều lời muốn nói lắm, nhưng đều nói không nên lời.
Kim Trân Ni cũng không thích Kim Trân Ni nói cảm ơn với mình, cảm thấy xa lạ, nhưng biết rõ tính cách Kim Trân Ni nên cũng không nói gì.
Hai người lại hàn huyên vài câu, lúc này mới chúc nhau ngủ ngon.
Kim Trân Ni nằm ở trên giường nhỏ, đột nhiên cảm thấy thực hạnh phúc. Có người nhà yêu thương, có gia đình ấm áp, có công việc mình thích, có một người để yêu, trong đêm nay, Kim Trân Ni cảm thấy không gì có thể hạnh phúc hơn.
Có lẽ từ nhỏ không có được nhiều thứ, so với người khác Kim Trân Ni càng dễ dàng thỏa mãn. Tuy rằng hiện tại Phác Thái Anh còn không có thích mình như cô mong muốn, nhưng mỗi ngày có thể nói mấy câu, nói chúc ngủ ngon với nhau, Kim Trân Ni đã cảm thấy tốt lắm.
Đương nhiên, cô không có khả năng vĩnh viễn cùng Phác Thái Anh duy trì mối quan hệ thế này, cô thích Phác Thái Anh, cô nhận định trên thế giới này chỉ có mình có thể cho Phác Thái Anh hạnh phúc, cho nên cô sẽ nghĩ hết mọi biện pháp làm cho hai người ở cùng nhau, chỉ có sự nghiệp chí hướng thành công, cô mới có tư cách cho Phác Thái Anh hạnh phúc.
|
Chương 21:
"Phác Tổng, ngày mai có buổi huấn luyện văn hoá công ty cô muốn tham dự không?" Lệ Sa đi vào văn phòng Phác Thái Anh, nhìn thấy Phác Thái Anh vẫn như thường ngày ngồi ở bàn làm việc ký tên.
"Đi, đến nói vài câu. Ngày mai là quản lí đến huấn luyện sao?"
"Đúng vậy."
"Tốt, vừa rồi tôi nhận được mail của quản lí công ty con thành phố S bên Trung Quốc, nói bên đó có không ít vấn đề, hy vọng tôi qua một chuyến giải quyết, tôi nghĩ gần đây bên này cũng không có vấn đề gì lớn, cô chuẩn bị giúp tôi vé máy bay đi Trung Quốc ngày kia. À, đúng rồi, lát nữa nói với người huấn luyện chuẩn bị để cô ấy đi Trung Quốc công tác với tôi." Phác Thái Anh ngẩng đầu nói với Lệ Sa.
"Vâng, được. Vậy có cần tôi đi theo không?"
"Không cần, cô ở đây giúp tôi xử lý công việc."
Lệ Sa gật đầu.
Sau khi Lệ Sa đi ra ngoài, Phác Thái Anh buông xuống báo biểu trong tay, đứng lên xoay người nhìn dưới lầu, nàng đã muốn đứng ở vị trí cao nhất, không hiểu sao lại cảm thấy hư không, loại cảm giác này tựa hồ sau khi Kim Trân Ni xuất hiện mới có, nàng không phải người quá si tình, sau khi mang theo hành lí trở về Úc, tình cảm dành cho Chung Tiểu Viên giống như đã chôn vùi ở địa phương kia. Từ chuyện này có thể thấy được, nàng không phải là một người cố chấp, không thích thì không thích, nàng sẽ không đi cưỡng cầu, có nói thêm cũng không được gì.
Chỉ là Kim Trân Ni chủ động làm cho nàng cảm nhận được điều mà trước kia nàng chưa bao giờ cảm thụ qua. Khó có thể diễn tả bằng ngôn từ gì đó, dù sao bây giờ Kim Trân Ni đã đi vào suy nghĩ của nàng.
Mỗi ngày không ngừng nhắn tin, Kim Trân Ni khi rảnh còn cùng nàng nói chuyện qua hình ảnh, Phác Thái Anh bề ngoài thoạt nhìn không được tự nhiên, thật ra chỉ cần cách hơn ba tiếng Kim Trân Ni không liên lạc với nàng, trong lòng nàng liền thầm oán trách.
Lần này, đã muốn trôi qua một ngày, vậy mà từ tối qua Kim Trân Ni bắt đầu không có liên lạc, Phác Thái Anh da mặt mỏng, không muốn chủ động tìm cô ấy, nhưng thật sự không yên lòng, sợ cô ấy đã xảy ra chuyện gì, vì vậy rõ ràng là mượn cớ đi công tác để đi nhìn Kim Trân Ni.
Điện thoại vang lên, Phác Thái Anh phục hồi lại tinh thần, nghe máy.
"Phác Tổng, có phải cô có hẹn trước với quản lí tiêu thụ của tập đoàn Tần Mạn?"
"Ừ, hắn tới rồi sao?"
"Đúng vậy. Mr. Smith đang chờ ở phòng tiếp khách."
"Được, giờ tôi đi xuống. Sẵn tiện đem một ít hoa quả lên."
"Đã có, còn có một chút bánh ngọt và cà phê."
"Tốt, vất vả cho cô rồi."
Trong mắt nhân viên, Phác Thái Anh là một người sếp vô cùng tốt, khẳng khái hào phóng, ôn nhu, đối với mọi người rất lịch sự.
"Bryon, đã khiến cậu đợi"
"Không có, cô xem, tôi đến chỗ các cô như đến quán ăn thưởng thức a." Quản lí tiêu thụ của Tần Mạn là một người đàn ông trung niên người Anh. Hắn chỉ bánh cafe trên bàn nói ra.
"Các cô ấy hẳn là nên đem cà phê đổi thành hồng trà, ông vẫn luôn thích hồng trà hơn cà phê."Phác Thái Anh cười cười, nói ra.
"Cô vẫn nhớ rõ?" Mr.Smith kinh ngạc hỏi, bọn họ chỉ dùng cơm chung một lần, hắn không nghĩ tới Phác Thái Anh có thể cẩn thận đến trình độ này.
Phác Thái Anh mỉm cười. Nàng biết làm thế nào để tăng thiện cảm với khách hàng, chẳng qua chỉ cần cẩn thận quan sát rồi ghi nhớ, như vậy có thể giúp công ty của mình nâng cao hơn một bước, cớ gì lại không làm.
"Ha ha, cùng Phác Tổng hợp tác chính là thoải mái nhất. Tốt lắm, bây giờ chúng ta bàn về sản phẩm mới lần này, đây là hợp đồng bên phía tôi, đại khái tổng hợp lại một ít đề nghị của Viễn Phác cùng ý tưởng của chúng tôi, cô xem qua một chút."
"Được." Phác Thái Anh tiếp nhận hợp đồng, đặt ở một bên.
Bryon là một người Anh điển hình, rất có phong độ, nói chuyện công tác cũng lịch sự như vậy, Phác Thái Anh trò chuyện với hắn khoảng hai tiếng thì bàn xong công việc.
"Làm sao hôm nay Phác Tổng lại tự mình tiếp chuyện với tôi, tôi thực kinh ngạc. Cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
"Hôm nay quản lí tiêu thụ của Viễn Phác có chuyện nhà cần giải quyết, vừa vặn tôi cũng rảnh, đến trò chuyện phiếm với ông đúng là làm tôi thật cao hứng."
"Vậy sao, ha ha!"
"Đương nhiên, đúng rồi, Tiêu tổng gần đây vẫn tốt chứ? Hoạt động gần đây đều không có nhìn thấy anh ta."
"Tiêu tổng đi Trung Quốc, hình như có chuyện gì muốn làm, cụ thể tôi cũng không biết rõ." MR.Smith cười rất chân thành, nói như vậy làm người khác không thể soi mói. Phác Thái Anh cười cười, kinh doanh như chiến trường, không ai sẽ đem nhược điểm và đời tư tiết lộ cho người khác, về chuyện tổng giám đốc Tần Mạn, khả năng nhân viên trong công ty chia nhóm mà thảo luận khí thế ngất trời, nhưng khi ra ngoài nhất định mọi người đều nói năng thận trọng. Đây là quy tắc ngầm của bất cứ tập đoàn công ty nào, Viễn Phác cũng vậy.
Tiêu Nhuận đi Trung Quốc, nhất định là đi tìm Kim Trân Ni, đoán chừng có lẽ cũng vì chuyện Kim Trân Ni theo hình cảnh đi. Từ tâm tư riêng của Phác Thái Anh mà nói, nàng hi vọng Tiêu Nhuận có thể giải quyết ổn thoả chuyện này, nếu không sẽ nuôi dưỡng một mối hoạ ngầm, đừng nói người nhà Tiêu gia, mà ngay cả nàng cũng không có cách nào thôi lo lắng. Nếu ở Úc thì tốt rồi, dù sao cô ấy ở đây có chuyện gì mọi người có thể chạy đến giúp, nhưng Kim Trân Ni ở Trung Quốc, đó là một địa phương thần bí và nguy hiểm hơn so với bất kì nơi nào khác, Phác Thái Anh hoàn toàn không có khả năng nắm bắt tình hình.
"Thật sự sao? Thật là trùng hợp, gần đây tôi cũng đang định đi Trung Quốc công tác, nói không chừng còn có thể gặp nhau." Phác Thái Anh vẻ mặt kinh ngạc.
"A? hai người thật đúng là có duyên phận."
Tiễn Mr.Smith về rồi, Phác Thái Anh cầm di động nhắn vài chữ, sau đó lại xoá hết, để điện thoại xuống, qua vài phút lại lấy điện thoại ra lần nữa, cứ như thế mấy lần, mới cắn chặt răng gởi tin nhắn cho Kim Trân Ni, kỳ thật nội dung cũng rất bình thường, chính là câu Kim Trân Ni thường xuyên hỏi nàng: "Đã ăn chưa?"
Phác Thái Anh vốn cho rằng dựa theo tính cách Kim Trân Ni, rất nhanh sẽ mừng rỡ mà trả lời tin nhắn của mình. Nhưng không nghĩ tới ngồi trước máy tính đợi đến buổi chiều, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Tử nhìn chằm chằm muốn cháy cả điện thoại.
"Phác Tổng, buổi huấn luyện rất nhanh sẽ bắt đầu."
"Tôi biết rồi."
Phác Thái Anh đứng lên, nhét điện thoại vào túi áo. Ra khỏi văn phòng rồi, Phác Thái Anh lại lấy điện thoại chuyển sang chế độ rung, lúc này mới đi vào phòng họp.
Từng công ty đều có hoạt động văn hoá riêng của công ty đó, Viễn Phác cũng không ngoại lệ, Phác Thái Anh cảm thấy kiếm được tiền hẳn nên duy trì công ích, nhưng công ích không phải làm cho có, để lấy tiếng, cho nên ngoại trừ quyên góp tiền cho bên ngoài, hàng năm nàng đều tổ chức buổi huấn luyện về phương diện này cho nhân viên, cũng sẽ tổ chức hoạt động quyên góp. Đối với chuyện này, Phác Thái Anh chưa bao giờ bắt buộc, nhưng trừ khi nhân viên Viễn Phác có tình huống đặc biệt nào đó, nếu không bọn họ đều sẽ đi theo Phác Thái Anh làm công ích.
|
Chương 22:
"Văn hoá là linh hồn của công ty, chúng ta dựa vào tinh thần văn hoá của nhau khích lệ chính mình, tin tưởng các vị ở Viễn Duy trong khoảng thời gian này cũng cảm nhận được sức mạnh tinh thần hợp tác lẫn nhau, vậy . . . Có ai ở đây biết tinh hoa văn hoá của tập đoàn Viễn Phác là gì không?" Phác Thái Anh đứng trước mọi người, mỉm cười hỏi.
"Trả lời đúng có thưởng, 5 ngày nghỉ phép có lương." Phác Thái Anh tung ra viên đạn bọc đường.
"Tôi biết, tôi biết!"
"Mình nhiệt tình, đối xử tử tế với người khác, đồng nghiệp hợp tác, làm người vui sướng nhất trên thế giới!"
"Ừ, tốt lắm."
Phác Thái Anh dùng yếu tố vật chất khích lệ, rất nhanh liền tạo được không khí, chuyện kế tiếp liền giao cho người quản lí.
"Được rồi, các vị đồng nghiệp thân mến, nhìn nơi này . . ." Maria là một quản lí đào tạo văn hoá doanh nghiệp rất có tài, đối với văn hoá tập đoàn Viễn Phác cô ấy nhận thức rõ mười phần, cũng biết làm thế nào để khơi dậy tính tích cực của nhân viên, Phác Thái Anh rất yên tâm khi đem những nhân viên mới giao cho cô ấy.
Phác Thái Anh đi ra phòng họp, vừa lúc gặp Baron từ trong phòng làm việc đi ra. Có chút xấu hổ, Baron thậm chí không dám giương mắt nhìn Phác Thái Anh.
Không nghĩ tới Phác Thái Anh mỉm cười hỏi Baron.
"Gần đây có tác phẩm nào mới không?"
Baron bất khả tư nghị mà chớp chớp đôi mắt, hắn không nghĩ tới Phác Thái Anh còn có thể để ý đến hắn. Kỳ thật từ sau sự kiện kia, hắn luôn hối tiếc, tự trách mình nhất thời xúc động, loại chuyện này hẳn là nên từ từ mới đúng.
"Tôi . . . Tôi . . ."
"Còn đang sửa chữa mẫu thiết kế hoá bướm sao?"
"A! Ừ, có chút bộ phận chi tiết không quá vừa ý." Baron lắp bắp nói.
"Cố lên đi, theo bọn họ thương lượng, thời gian có hơi gấp, làm xong tha cho các người đi du lịch." Phác Thái Anh nói.
"Được."
Baron hé miệng còn muốn nói điều gì, nhưng Phác Thái Anh đã muốn quay đầu đi đến thang máy, Baron nhìn bóng dáng Phác Thái Anh, không biết nên buồn hay vui.
Trở lại văn phòng, Phác Thái Anh lấy điện thoại di động ra, vẫn không thấy hồi âm của Kim Trân Ni. Mím môi, cô lại gửi thêm một tin.
[Ngày mai chị về nước, đi thành phố S.] Gởi xong tin này, Phác Thái Anh liền tắt điện thoại, như là đứa nhỏ bốc đồng đang giận dỗi.
Tại Trung Quốc xa xa, Kim Trân Ni căn bản không có nhìn đến tin Phác Thái Anh gửi cho mình, hai ngày nay cô quả thật có việc, Hoàng Hạo không biết thu được thông tin từ đâu, nói hai ngày này ở nhà ga sẽ có một tay buôn ma tuý từ tỉnh khác đến buôn lậu, mang theo thuốc phiện trên người. Vì thế hắn khẩn cấp chia hơn 30 người trong đội thành 15 tổ, thay phiên tuần tra ở nhà ga, đương nhiên, mọi người đều mặc thường phục. Vốn Kim Trân Ni không được đi theo nhưng Hoàng Hạo không chịu nỗi sự nhây của Kim Trân Ni nên rốt cuộc thoả hiệp, đáp ứng cho cô chung tổ với người có kinh nghiệm phong phú là Đại Vương.
"Tốt lắm, đổi tổ đi, Kim Trân Ni, cô cũng đi tuần một ngày rồi, gần như không ăn gì, mau chóng về nhà nghỉ ngơi một chút, ngày mai cũng đừng tới đây." Hoàng Hạo vỗ vỗ vai Kim Trân Ni, cô bé này quả thật không tồi, tuần tra suốt một ngày, một câu than thở cũng không có, vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, không chút lơ là.
"Điều này sao có thể, ngày mai là chúng ta phụ trách khu phía nam." Kim Trân Ni nhíu nhíu mày.
"Đại Vương đi cùng Tiếu Hoa, cô về nhà nghỉ ngơi đi." Hoàng Hạo cũng không trông mong lần này Kim Trân Ni có thể lập công bắt người, hôm nay chỉ là muốn cho cô một chút kinh nghiệm thực tế mà thôi.
"Không được, đội trưởng, ngày hôm qua anh rõ ràng đáp ứng tôi." Kim Trân Ni cau mày cự tuyệt nói.
"Bây giờ cô là người của đội 2, phải phục tùng mệnh lệnh! Tôi là đội trưởng!" Ngữ khí của Hoàng Hạo lập tức thay đổi, cực kì nghiêm túc. Kim Trân Ni mới tốt nghiệp cảnh sát, tâm khí còn cao ngạo, luôn không chịu thua, phải có người để ý tới, nếu không về sau nếu không có gì thì thôi, chứ có chuyện khẳng định là chuyện đại loạn, đó là lý do vì sao cậu của Kim Trân Ni muốn đem cô đến thị cục trước. Nơi này cảnh sát xuất thân từ quân ngũ tương đối nhiều, có thể bó buộc cô một chút.
"Rõ!" Kim Trân Ni không tình nguyện mà đáp lời Hoàng Hạo rồi vào phòng nghỉ.
Hoàng Hạo nói chuyện với Kim Trân Ni thanh âm không nhỏ, vài đồng sự trong phòng nghỉ cũng nghe được, vừa thấy Kim Trân Ni tiến vào, Đại Vương liền mở miệng an ủi.
"Kim Trân Ni, em vừa mới vào, đừng gấp, chuyện gì cũng cần thời gian, đội trưởng nói đúng lắm. Ngày mai trước hết em ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày mốt dưỡng tốt tinh thần rồi thì lại đến tiếp tục chiến đấu."
"Ừ." Tất cả mọi người phụ họa nói.
Kim Trân Ni không phải người không biết đạo lý, vừa rồi cũng là nhất thời sốt ruột, hiện tại hết giận cũng đã nghĩ thoáng hơn, mới khôi phục khuôn mặt bình thường, tươi cười cùng bọn Đại Vương nói vài câu, sau đó mang theo túi xách ra nhà ga.
Bởi vì lúc đi tuần tra di động tắt âm thanh, cho nên cô không có nhìn đến tin nhắn của Phác Thái Anh nhắn, đến khi ngồi ở tàu điện ngầm, cô mới lấy di động ra xem.
Không nghĩ tới vừa mở ra liền thấy được hai tin nhắn Phác Thái Anh gửi cho cô, nhất thời trong lòng một trận ngọt ngào, một ngày mệt mỏi lập tức liền biến mất.
[Chị Phác, chị muốn tới thăm em? Thật tốt quá! Mấy giờ xuống máy bay? Em đi đón chị!]
[A còn nữa, hôm nay em đi tuần tra, di động chỉnh chế độ im lặng, không có nhìn thấy tin của chị! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tha cho em!]
Phác Thái Anh vốn là tắt điện thoại, nhưng không biết vì cái gì một tiếng sau lại nhịn không được mở lại điện thoại, cho nên liền nhận được tin của Kim Trân Ni.
Nhìn đến Kim Trân Ni giải thích, Phác Thái Anh trong lòng nghẹn khí một ngày cư nhiên lập tức toàn bộ tiêu tan, trong lòng nói không nên lời nhảy nhót, tựa hồ trong không khí đều tản ra màu hồng vui vẻ.
[Chị là đi công tác.] Phác Thái Anh cường điệu nói. Ngay cả chính cô cũng cảm thấy những lời này là giấu đầu lòi đuôi.
Kim Trân Ni đương nhiên cũng đã nhìn ra, nữ vương nhà cô là ngạo kiều.
Kim Trân Ni thầm cười: " A hã hã ~ "
Cười tủm tỉm mà bắt đầu nhắn tin, Kim Trân Ni không tính vạch trần Phác Thái Anh, một công đủ tư cách là khi nữ vương của mình ngạo kiều thì nên ở dưới cô ấy một bậc.
[Đi công tác a, chuyến bay đến mấy giờ?]
[Có người tới đón chị, em không cần tới đâu.] Sân bay nào cũng giống nhau đều ở vùng ngoại thành, gần đây Kim Trân Ni giống như bận rộn nhiều việc, đi một chuyến hẳn là mệt chết đi.
[Vậy cũng không được, em nhớ chị ~ Em muốn trước tiên nhìn thấy chị!] Kim Trân Ni đã muốn khẩn cấp, chỉ hận bây giờ không thể bay đến bên người Phác Thái Anh.
[Tới đó chị sẽ đi thăm bác gái.] Phác Thái Anh thật mạnh miệng, rõ ràng là muốn đi để thấy Kim Trân Ni, lại cứng rắn nói phải đi thăm hỏi bà Kim.
[Đáp máy bay xuống sẽ tới đây liền sao?]
[Ừ.]
[Ngồi máy bay mười mấy tiếng, về tới thì vẫn nên nghỉ ngơi trước.] Kim Trân Ni nhíu mày, tuy rằng cô muốn nhìn thấy Phác Thái Anh, nhưng cũng không quên sợ Phác Thái Anh khổ cực~
[Không phiền gì đâu.]
Tại sao có thể không phiền, Kim Trân Ni có chút cảm động.
|