Cảm ơn má sàm đã thw. Đốt nguyên bộ đầm "Đ.Ẹ.P" này xuống dướj đó. Nhưng mà tjếc thjệt, con ở thjên đàn chứ ko phảj ở địa phủ. Má gởj nhầm òj. Chút nx con alô cho cháu Djêm Vương để gjành cho má, khj nào má chớt thì cn có cáj để xàj nha. Con cx mún xàj lắm chứ nhưng nghĩ đến má ế ko aj thèm chăm sóc thì con thấy tộj. Thôj con đành phảj để bộ đầm tuyệt đẹp và đồ ăn ở dướj đó nha ( tjếk đứt ruột TT ) má nhớ gjữ gìn sức khỏe để mau mau xuống đó xàj nha. Sumo thw má S2
|
Dạ ! Má cạn lời với con *Dập đầu*
|
Chương 9:
Trải qua một lần thì rút kinh nghiệm một lần. Hôm nay Tiêu Thiên Bảo đã ăn sáng rồi nhưng vì Tần Khải đã ra nước ngoài lo công việc nên nó phải đi bộ đến trường. Đúng là đi bộ vừa lâu vừa mệt, mọi khi được ngồi xe hơi của Tần Khải, hưởng thụ máy lạnh nên giờ đi bộ lại không dễ dàng gì. Nó vừa chạy vừa thở hòng hộc, mồ hôi rơi nhiều thì thôi.
Nó đuối sức chạy không nổi nữa nên dừng lại, cơ thể nó vốn dĩ đã yếu ớt nếu chạy một chút nữa không chừng nó sẽ sỉu lăn ra đường trở về với đất mẹ. Nó chống tay lên đầu gối vừa thở dốc vừa nhìn đồng hồ trên tay, tim đập liên hồi.
" Hơ... chỉ còn có 10 phút. Tiêu Thiên Bảo ! Mày phải cố lên !"
Vừa nói dứt câu nó đã ngồi khụy xuống đường.
"Cậu ơi ! Con thấy cậu rồi."
Nó đang ngồi ảo não thì từ phía sau, một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng chạy đến dừng ngay chỗ nó. Bước xuống xe, chẳng ai khác ngoài Vương Khôi Vĩ.
Hắn bước lại chỗ nó đang ngồi, dùng chân đá vào mông nó từ đằng sau. Nó giật mình đứng lên, thấy bản mặt hắn nên tức giận.
"Cái gì đây Vương đại gia ! Tôi chưa đủ thê thảm sao ?"
"Lên xe đi !"
Hắn nói rồi tự mình đi lên xe trước, nó ở đó tức giận vì thái độ của hắn.
"Nè ! Anh tưởng anh là ai ? Kêu tôi lên xe thì tôi sẽ lên sao ?"
Hắn hạ kính xe ra chỉ chỉ vô đồng hồ, chỉ còn 5 phút mấy. Thấy xe đã khởi động, nó liền nhanh chân chạy vào xe ngồi ghế sau với hắn.
Xe chạy tầm 3 phút đã đến trường, vừa bước xuống xe mọi người đã xôn xao này nọ. Nó đi thật nhanh vào lớp, vừa mới ngồi xuống thì Tạ Tuyết từ ở ngoài chạy vào vỗ vỗ vai nó.
"Thiên Bảo ! Thiên Bảo ! Cậu có quen với Vương Khôi Vĩ sao ? Thật ngưỡng mộ nha !"
Nó vừa lấy tập sách ra vừa nói.
"Tôi không biết anh ta. Nhưng mà vì sao phải ngưỡng mộ ?"
"Cậu không biết sao ? Vương Khôi Vĩ là một trong những đại mỹ nam trong trường, nhưng đáng tiết là năm sau anh ấy ra trường rồi. Tôi sẽ không còn cơ hội để ngắm nhìn anh ấy mỗi ngày đến trường nữa. Huhu..."
"Tôi thấy Vương Khôi Vĩ đó là tên biến thái thì đúng hơn."
"Suỵt ! Cậu có muốn bị ăn đấm không ? Những cô gái xung quanh đây toàn là Fan của Vương Khôi Vĩ không đấy."
Nó bỉu môi tỏ vẻ không quan tâm rồi bắt đầu tiết học. <<<Ren ! Ren ! Ren !...>>>
"Tới giờ giải lao rồi. Ya...! Thiên Bảo ! Cậu đi nhà ăn với tớ nha !"
"Không đi."
Tạ Tuyết cầm tay nó lôi đi.
"Đi mà. Nhanh lên."
"Được rồi ! Cậu đừng kéo nữa."
Cả hai xuống nhà ăn mua nước rồi lựa một bàn trống ngồi xuống. Vừa mới ngồi một chút thì một đám nữ sinh kéo lại bàn nó bắt ghế ngồi cùng. Nó và Tạ Tuyết ngạc nhiên nhìn bọn họ, một nữ sinh ra mặt nói.
"Cậu có phải Tiêu Thiên Bảo không ? Nghe nói cậu và Vương Khôi Vĩ rất thân thiết, sáng nay còn thấy cậu và Khôi Vĩ đi cùng xe. Vậy... cậu có thể cho chúng tôi xin số điện thoại của Khôi Vĩ không ?"
Nó ngơ ngác lắc lắc đầu.
"Tôi không quen biết anh ta. Chỉ là sáng nay đi nhờ xe thôi à."
"Thiên Bảo ! Cậu đừng nhỏ nhen như vậy mà. Cho chúng tôi xin số điện thoại đi."
"Tôi thật sự không biết."
Cả đám con gái súm sít nhau năn nỉ nó, người thì lôi lôi, người thì kéo kéo làm nó muốn nổ tung cái đầu.
Bên một bàn khác, một đám nam sinh đang ngồi nhìn về phía nó, có vẻ như bọn họ không được vui cho mấy. Một nam sinh vỗ bàn tức giận.
"M* ! Thằng đó là ai vậy ?"
Một nam sinh khác trả lời.
"Nghe nói nó là Tiêu Thiên Bảo, sinh viên năm nhất, học lực rất giỏi có gương mặt xinh đẹp y như con gái."
"Mày đang tân bốc nó sao ? Con bạn gái của tao cũng chạy qua nó rồi, hôm qua còn chia tay tao thì ra là vì thằng oắt này. Mày được lắm Tiêu Thiên Bảo !"
<<<Ren ! Ren ! Ren !...>>>
Tạ Tuyết cầm tay nó chạy vào lớp tránh khỏi vòng vây của đám bánh bèo này. Nó vừa chạy vừa nói lại phía sau.
"XIN LỖI ! TÔI THẬT SỰ KHÔNG BIẾT GÌ ĐÂU."
Buổi học cũng kết thúc, mọi người chen nhau ra về, còn nó thì sợ bị đám nữ sinh đó bao vây xin số điện thoại của hắn nên cố tình đợi cho mọi người ra hết. Cuối cùng trong trường cũng đã về hết, nó cũng đánh bộ đi về. Vừa mới ra khỏi lớp đã bị đám nam sinh lúc nảy chặn lại. Bị dồn ở cuối dãy hành lang, nó cười cười nói.
"Các anh cũng muốn xin số điện thoại sao ?"
Tên cầm đầu đẩy nó ngã xuống nền sàn.
"Mày là Tiêu Thiên Bảo ?"
Nó cũng hiểu được bọn này không có ý tốt, chỉ sợ lát nữa sẽ bị đánh cho bầm dập, tốt nhất không nên đối đầu.
"Tôi chính là Tiêu Thiên Bảo. Các anh tìm tôi có việc gì ?"
"Mày dám cướp bạn gái của tao. Mày đừng tưởng dựa hơi Vương Khôi Vĩ thì muốn làm gì thì làm cũng đừng tưởng tao sẽ không dám đánh mày."
"Anh nói gì tôi không hiểu ?"
"Hừ... mày còn giả ngu hả ? Tụi bây đánh chết m* nó cho tao."
"DỪNG LẠI !"
Vương Khôi Vĩ từ phía sau tiến lại, cả đám chưa kịp xuống tay thì đã hoảng loạng bỏ chạy. Nó đứng dậy tiến lại gần hắn.
"Vương Khôi Vĩ ! Anh chỉ mang lại rắc rối cho tôi, tại anh mà bọn người đó mới gây sự với tôi. Anh đừng có ám tôi nữa có được không ?"
Hắn đẩy nó vào vách tường, một tay chặn lại, một tay chỉnh chỉnh cổ áo cho nó.
"Không nhờ tôi... thì cậu đã bầm dập rồi."
"Anh... cũng đều do anh ban cho."
"Cậu nên cảm thấy may mắn."
"May mắn ? May mắn cái đầu của anh. Tại anh mà tôi bị đám nữ sinh đeo bám, nói cái gì xin số điện thoại của anh, cái gì muốn tôi gửi thư tình của bọn họ cho anh, rồi muốn biết sở thích của anh, anh ghét cái gì, thích loại con gái như thế nào,... m* nó làm như tôi thân với anh lắm vậy. Anh nói đi có phải do anh không ?"
Nó nói mà không để ý hắn đang nhìn nó không rời mắt, nó chớp chớp hỏi.
"Anh nhìn tôi như vậy làm gì ?"
Hắn kéo cằm nó ngước lên, tiến sát hơn một chút.
"Trước giờ chưa một ai dám nói chuyện với tôi như vậy. Xem ra phải đặc biệt để ý cậu rồi."
"Anh điên hả ? Tránh ra tôi phải về rồi."
"Tôi đói rồi, đi ăn đi."
Nói rồi hắn không đợi nó đồng ý, trực tiếp nắm tay nó kéo đi. Nó vừa đi vừa la làng.
"Vương Khôi Vĩ ! Buông tôi ra, ai nói tôi sẽ đi ăn với anh. Nè ! Anh có nghe tôi nói gì không ? Buông ra...."
Nó bị hắn lôi vào xe chở đến nhà hàng, nó cũng không la nữa vì sợ mọi người xung quanh tưởng nó bị điên. Thức ăn được dọn trên bàn, nó không ăn mà ngồi lườm hắn trong như rất ấm ức. Hắn gấp thức ăn vào bát cho nó, nhưng nó cũng không thèm động đũa.
"Ăn đi. Nhìn tôi không no được đâu."
"Tôi không đói."
<<<Ọt ! Ọt !...>>>
Bụng nó đang phản bác lại lời nói của nó. Hắn đương nhiên là nghe thấy, liền gấp thêm thức ăn cho nó.
"Đừng cứng đầu nữa."
Nó nhìn thức ăn mà liên tục nuốt nước bọt, một bên là sỉ diện, một bên là cái bao tử liên tục kêu la, nó là nên chọn sỉ diện hay cứ mặt dày mà ăn.
-Thiên Thần: Lần này tôi khuyên cậu nên ăn.
-Ác Quỷ: Không nên ăn.
- Tác giả: *chọi dép* Đờ Mờ ! Hai đứa bây cút đi cho bà. Sao mà nhây quá vậy ? Bây chỉ là vai quần chúng mỗi đứa được vài câu thoại thôi nha, là xuất hiện hôm qua là hết vai rồi nha.
Trong khi tác giả đang giải quyết chọn nội bộ thì nó đã ăn hết cái bàn ăn đó rồi. Ăn xong hắn chở nó về phòng trọ, mục đích cũng là muốn biết nó ở đâu. Nó xuống xe tạm biệt hắn.
"Ngày mai nếu có gặp tôi ở trường thì anh cứ xem như không quen biết tôi có hiểu không. Tôi không muốn gặp rắc rối vì anh nữa đâu. Tạm biệt ! Xem như người lạ. Ok"
Vương Khôi Vĩ không trả lời chỉ nhếch môi rồi bảo tài xế cho xe chạy. Nó sờ sờ ở cổ, không thấy sợi dây cẩm thạch đâu nữa, nó lục lọi trong balo cũng không có, vào nhà tìm cũng không có. Nó tìm trong túi quần có một mãnh giấy, trên đó có viết :
<< Đừng tìm tôi, tôi không lấy sợi dây của cậu >>
"Vương Khôi Vĩ ! Lại là anh."
Thì ra hắn đã lấy sợi dây lúc ở trường, khi hắn đang chỉnh cổ áo cho nó, lợi dụng nó không để ý mà nhẹ nhàng mở móc khóa.
Nó nhồi nhồi tờ giấy rồi quăn vào thùng rác.
"Vương Khôi Vĩ chết tiệt ! Anh là khắc tinh của tôi sao ?"
( Ta thiệt cạn lời với ngươi rồi Sumô )
|
Hì hì! quá khen, quá khen
|