Hữu Chủng Nhĩ Tái Bào( Có Gan Em Lại Chạy )
|
|
Chương 20: Giúp bà xã giải thoát. Edit: Hani
Beta: Lộ nhi
Điền Viễn biết, y cũng chỉ có thể ngủ hai tiếng, y còn phải đi làm. Nhưng lúc y mơ mơ màng màng tỉnh lại, rèm cửa sổ ngăn trở ánh mắt trời, trong phòng mờ mịt,y xem đồng hồ, Phan Lôi cuối cùng đem tay y thu về đặt ngay trái tim hắn. Cúi đầu ôn nhu hôn trán y. “Còn sớm, ngủ đi, trời sáng tôi sẽ gọi em.” Điền Viễn lại bị cơn buồn ngủ đả bại, lần thứ hai trầm ngủ. Phan Lôi cầm đồng hồ báo thức đi đến phòng khác, trực tiếp một quyền đem đồng hồ báo thức đập hỏng, sau đó quăng vào thùng rác. Nhìn lại chiếc giường lên bà xã nhà hắn đang ngủ đến thiên hắc địa ám, hắn cảm thấy muốn làm một chút gì đó. Tiểu thân thể này, cường độ công tác cao như vậy tất sẽ chịu không nổi. Bệnh viện nếu không đối đãi tốt bác sĩ ngoại khoa của hắn, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. “Mẹ, là con đây.” Phan Lôi cầm đi động đến cửa cầu thang, một chút thanh âm tuyệt đối cũng không thể làm cho Điền Viễn nghe được. Điện thoại mới thông, mẫu thân vĩnh viễn ôn nhu hiền lương của hắn lập tức biến thành sư tử Hà Đông, cách điện thoại mà bắt đầu rống lên. “Phan Lôi! Tiểu tử ngươi!” Phan Lôi vội vàng đem điện thoại cách xa ra, tiếng hổ gầm của mụ mụ hắn quá lợi hại. “Mẹ, ôn nhu, ôn nhu, ba con yêu nhất là ôn nhu của mẹ.” “Hỗn đản! Mau cút về nhà cho ta. Ta cảnh cáo ngươi, còn dám quanh năm suốt tháng không trở về nhà, ta cho ba ba ngươi lập tức thông báo quân khu cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ.” Phan Lôi hắc hắc cười, giả bộ ngu ngốc. “Mẹ, con còn không phải là đang tìm con dâu ngoan cho người sao? Chờ con đem con dâu của mẹ thu phục, mang hắn trở về, cho mọi người nhìn thân ái của con có bao nhiêu hảo.” “Nam?” “Này không phải vô nghĩa sao? Như thế nào có thể là đại cô nương? Kia còn không phải là làm hại người ta a, con trai mẹ không phải là người thiếu đạo đức. Ai, mẹ, cho con hỏi một chút a, mẹ có phải là được mời trở lại bệnh viện Võ Cảnh làm viện trưởng không? Bệnh viện của mẹ bây giờ có thiếu bác sĩ ngoại khoa không? Con nói với mẹ a, khẩu tử nhà con y thuật là nhất lưu,nhưng trong bệnh viện khi dễ y thành thật mà cho y cường độ công tác cao, con muốn đem hắn điều đến bên chỗ mẹ. Mẹ là viện trưởng, chắc sẽ không ngược đãi con dâu ngoan của mẹ dâu a. Thời điểm con không ở nhà còn có thể giúp ta chiếu cố hắn, phải không?” Phan mụ mụ xem như đối với con mình hoàn toàn thất vọng rồi, còn tưởng rằng thoát mẫn trị liệu dùng được, tham gia quân ngũ mười một năm, ở một nơi hoàn toàn không có nữ nhân mà sinh hoặt, hắn đều không có cùng với các tiểu quan quân xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng hắn thật sự tìm cho nàng nữ tức phụ (con dâu). Bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn hết hy vọng, con của nàng trong lòng đã có chủ. “Bác sĩ ngoại khoa luôn luôn khan hiếm, ngươi cùng hắn nói, chỉ cần hắn đồng ý, bệnh viện Võ Cảnh của ta đại môn vĩnh viễn luôn rộng mở đón chào hắn .” “Con luôn biết mẹ là người mẹ tốt nhất khắp thiên hạ. Mẹ, chờ đại ca nhị ca ta bọn họ sinh hài tử, con liền ôm một đứa cho mẹ làm tôn tử(cháu nội). Này được không?” Phan gia mụ mụ tức giận nở nụ cười, nhi tử hỗn đản của nàng luôn làm người ta tức chết. “Có cơ hội sớm một chút đem hắn mang về, ít nhất làm cho chúng ta nhận thức một chút, là người gì mà làm cho nhà chúng ta đoạn tử tuyệt tôn.”
“Mẹ, mẹ trước cùng ba hảo hảo nói a, khẩu tử nhà ta rất kiêu ngạo, cùng đừng nhăn mặt cho hắn xem, hai người làm cho hắn ủy khuất, con liền thực không trở về nhà.” Phan gia mụ mụ trả lời được, nói một chút liền treo điện thoại, đứa con này, nuôi không rồi. Sớm biết như vậy, năm đó liền tặng hắn cho người khác nuôi. Người nào làm cha mẹ hắn trái tim nhất định phải hảo a. Phan Lôi cười ha hả, bên này đã thu phục lão mụ, chỉ còn lại bệnh viện. Một cú điện thoái gọi tới điện thoại viện trưởng của Điền Viễn. “Viện trưởng Triệu? Tôi là con trai của viện trưởng Đảng Hồng bên bệnh viện Võ Cảnh, Phan Lôi.”
Đảng Hồng, chính là Phan Lôi lão mụ của hắn, giới y học chẳng ai không biết. Năm đó là con dao vàng giới ngoại khoa. Thanh danh bên ngoài không nói, chủ yếu là vị nữ viện trưởng này lại lịch không nhỏ, bạn già của nàng là quân khu thủ trưởng, Phan gia gia tộc uy thế không nhỏ, quân nhân thế gia, đám hậu bối thương giới chính giới đều có người. Phan gia huynh đệ tùy tiện một người cũng có thể phiên vân phúc vũ a. Nhắc tới Đảng Hồng, thì biết đến bạn già của nàng, cũng sẽ biết Phan gia tân sinh bọn họ là tam huynh đệ. “Nga, nga, Phan tam thiếu gia, thật sự là làm cho ta chấn động a, tam thiếu gia có chuyện gì sao?” Viện trưởng triệu có chút kỳ quái, vị Tam thiếu gia này không phải là đang tham gia quân ngũ sao? Như thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho hắn?” “Không có đại sự gì. Là như vậy, người yêu của ta đang làm bác sĩ ở quý viện, mụ mụ ta thích nhân tài, hy vọng đem hắn điều đến bệnh viện Võ Cảnh. Ta hy vọng viện trưởng không ngăn trở, đem công tác của hắn điều đi.” Phan Lôi lạnh lùng mở miệng, hắn không thích viện trưởng này, ngọa khoa luôn luôn bận rộn so với các khoa khác, nhưng hắn cần phân chia hợp lý, cũng không thể phần ba người giao cho một người, nhìn xem Điền Viễn của hắn mệt thành bộ dáng gì rồi. “Ta còn không biết là vị bác sĩ nào là con dâu của viện trưởng Đảng.” “Điền Viễn. Bác sĩ ngoại khoa.” Viện trưởng Triệu thiếu chút nữa làm rớt kính mắt, Điền Viễn? Tiểu tử ôn hòa kia? Hắn ngày hôm qua còn hỏi y có phải có bạn gái là bác sĩ? Kia thế nhưng lại là nam bác sĩ? Thật sự là nhà giàu có nhiều quái sự. Nữ nhân hảo hảo không thương, thế nhưng lại yêu thượng Điền Viễn. Hãy vào webtruyenonline.com để đọc truyện nhanh hơn! “Tam thiếu gia, bác sĩ Điền ở chỗ ta làm rất tốt, bệnh viện chúng ta thực cần nhân tài như vậy, y thuật của hắn không tồi, hắn cũng có y đức , danh tiếng rất tốt, công tác ở đâu cũng đều là trị bệnh cứu người, cũng không cần chuyển tới bệnh viện Võ Cảnh, liền ở lại bệnh viện của ta đi. Còn nữa hắn không có giao cho ta thư từ chức a.” “Làm tốt lắm? Đúng vậy, như thế nào làm không tốt, hôm qua công tác một ngày, buổi tối một cú điện thoại kêu lên, hắn liền làm hai ca giải phẫu, mệt đến độ không đứng lên nổi. Các người làm gì? Hắn cũng không phải là máy móc, thân thể hắn lại không tốt, các người đều áp bức bác sĩ ngoại khoa như vậy sao?” Phan Lôi bắt đầu rống to, nếu không phải hắn đè lại đồng hồ báo thức, Điền Viễn hiện tại đã sớm đứng lên đi làm rồi. Còn không phải là đang ép chết người sao. “Này, tam thiếu gia, bác sĩ ngoại khoa vốn đều rất căng thẳng a, đây là bệnh chung của tất cả bệnh viện a. Tình huống phát sinh đột ngột, ai cũng tránh không được.” Viện trưởng Triệu cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, công tác thôi, bác sĩ đều như vậy. Nếu có người thân của bác sĩ nào cũng đều gọi điện thoại gào thét cường độ công tác quá lớn, bệnh viện còn không phải đóng cửa sao? “Ta mặc kệ là bệnh chung gì, ta chỉ một câu, lại làm cho hắn tiếp thụ cường độ công tác cao, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta lập tức đem công tác của hắn điều đi. Không phải có bác sĩ trực ban sao? Cũng không phải không có hắn bệnh nhân sẽ chết, lúc phát sinh tình huống đều luôn gọi hắn đi. Khi dễ người a. Ngoại khoa có bao nhiêu bác sĩ, làm gì nhất định phải đem hắn gọi đi? Cho dù đem hắn gọi đi, có phải hay không bác sĩ ngoại khoa khác cũng phải đi? Bên trong liền mệt chính hắn, nếu gặp phải sự cố giao thông, bác sĩ ngoại khoa đều đến, chủ nhiệm đâu, phó chủ nhiệm đâu, con mẹ nó đều biến thành trứng rùa sao? Ba phòng cấp cứu, cũng phải có bốn bác sĩ, chính hắn giải phẫu hai ca, công tác đến ba giờ sáng, hôm nay nếu không phải ta ép hắn nằm lại, hắn đã phải đi làm. Còn không phải không cho hắn sống? Đừng tưởng rằng hắn không nói liền khi dễ hắn, đừng quên, hắn là người yêu của ta, hắn thành thật không nói cái gì, ta cũng không đáp ứng. Còn có, hôm nay hắn nghỉ ngơi, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, hắn hôm nay sẽ không đi làm, ngươi dám khấu trừ tiền lương của hắn thử xem xem.”
|
Chương 21: Điền nhi bảo bối gọi ca Edit: Hani
Bete: Lộ nhi
Bằng không hắn cũng sẽ không phẫn nộ như vậy, thời điểm hắn ở ngoài phòng cấp cứu chờ Điền Viễn, nhàn rỗi nhàm chán nên đi đại sảnh nhìn trên tường giới thiệu các bác sĩ khác, hắn thấy, chủ nhiệm ngoại khoa một gã, phó chủ nhiệm hai gã, trực nhiệm bác sĩ năm tên, nhưng hắn đợi nửa đêm, ba phòng cấp cứu, chỉ thấy Điền Viễn của hắn cũng ba bác sĩ ngoại khoa khác cùng làm phẫu thuật, cái gì chủ nhiệm phó chủ nhiệm cũng không thấy. Này còn không phải rõ ràng là khi dễ người sao. Tiểu binh đều thượng chiến thường, chỉ huy đều đi tán gái? Trận sự cố tối hôm qua nếu tất cả bác sĩ ngoại ra đều ra trận, trước mười hai giờ khẳng định có thể tan tầm. Bọn họ hảo a, chủ nhiệm phó chủ nhiệm đều không ở, nếu xảy ra chuyện gì ai phụ trách? Nếu có vinh dự gì, bọn họ đều hưởng? Tiền thưởng cũng không phải đều quy về bọn họ? Còn không phải rõ ràng rồi sao? Khen ngợi thì hưởng, tiền thưởng chiếm bảy phần, trách nhiệm lại không phụ. Khi dễ người khác hắn mặc kệ, khi dễ người nhà của hắn thì không được. Nơi này không lưu ta, đều có chỗ lưu ta. Đem hắn điều đến bệnh viện Võ Cảnh, có mẹ hắn nhìn cũng không tin người của hắn còn phải chịu đãi ngộ như vậy. Điền nhi của hắn đều thành thật, người thành thật như vậy làm sao mà hắn có thể an tâm. Vừa nhận nhiệm vụ thì là mười ngày nửa tháng, hắn không có bên người sao được? Thêm một lần người của hắn phải chịu loại hạnh khổ này, phỏng chừng Điền Viễn ngã bệnh,hắn cũng đau lòng muốn chết. Điền Viễn mỗi lần tỉnh lại, phòng đều là một mảnh hắc ám, y cũng buồn bực, hôm nay đêm dài đằng đẵng a, mới hai ba tiếng, giấc ngủ dài như vậy còn không thấy hừng đông a. “Ngủ đi ngủ đi, trời sáng tôi sẽ gọi em.” Phan Lôi lại lần nữa dụ hống Điền Viễn vừa mới tỉnh táo một chút đi vào giấc mộng. Nếu đây là một xã hội đan xen những mối quan hệ hỗn loại lẫn quyền lực, nếu khắp nơi đều phải chú ý nhân tình cùng quyền lực, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Hắn muốn cho viện trưởng Triệu biết, Điền Viễn không phải là một tiểu bác sĩ không có bối cảnh không có thân phân, y không lên tiếng không có nghĩa là y bị người khác khi dễ không có biện pháp. Cuối cùng cũng sẽ có người báo thù giúp hắn. Hắn xem đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, điền viên này tạo cho người ta cảm giác thời gian ngủ rất dài a. Lần này, Điền Viễn ngủ không ngon giấc, lúc mơ hồ liền tỉnh lại. Phan Lôi vẫn bộ dáng như cũ, ôm hắn sát bên người, trảo tay hắn đặt trên ngực mình, dùng thanh âm dỗ hài tử, vỗ Điền Viễn. “Bảo bảo, Điền nhi, ngủ đi, hừng đông còn rất sớm.” Phải a, còn rất sớm, ít nhất phải thêm mười mấy tiếng a. Điền Viễn nhắm mắt mắt một chút, hung hăng đẩy Phan Lôi ra. Xoạt một tiếng xốc chăn lên. “Ngủ, ngủ, ngủ. Đại gia ngươi, dùng lý do này gạt ta ngủ bảy lần, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ngủ mơ hồ nên không biết sao. Con mẹ nó ta cũng ngu, như thế nào cũng một lý do bị ngươi lừa bảy lần. Cút đi.” Tỉnh táo hoàn toàn lại cảm thấy không thích hợp, cần thẩn nghĩ lại, y mơ mơ màng màng tỉnh lại luôn có một thanh âm nói cho y biết trời còn chưa sáng, làm cho y tiếp tục ngủ. Tìm kiếm đồng hồ báo thức mọi nơi cũng không tìm được, di động cũng là trạng thái tĩnh âm, y có chút mơ hồ, hiện tại là mấy giờ, hỗn hển liền kéo cánh tay Phan Lôi, nhìn đồng hồ trên tay hắn. “Bốn giờ chiều?” Nhảy xuống giường xoạt một tiếng kéo bức màn ra, chỉ vào thái dương mà rống Phan Lôi. “Cái này ngươi gọi là trời chưa sáng sao!”
Phan Lôi đặc biệt ủy khuất, thật sự là hắn cảm thấy việc tốt nhất hắn làm cho y là hống y ngủ để khôi phục thể lực, như thế nào y vừa tỉnh ngủ liền trở thành bạo phát như vậy a. “Aiz, vẫn là khả ái khi đang ngủ. Muốn làm gì thì làm cái đó.” Trộm hôn y vài cái y cũng không biết, vẫn là đang ngủ không như vậy làm ầm ĩ a. Điền Viễn cầm điện thoại nhìn nhìn, di động có một cái tin nhắn, là viện trưởng nhắn cho y, nói hôm nay y được nghỉ ngơi, ngày mai mới đi làm. Lúc này mới yên tâm. Trừng mắt liếc hắn một cái, nhảy xuống giường muốn đi. “Ai, sao phải đi a, này cũng đã trễ còn muốn đi làm a. Nếu hôm nay không đi cũng đừng đi, chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đi a.” Phan Lôi tiến lên liền lôi kéo tay y vừa muốn mặc quần áo đi làm, thật chưa gặp qua người chuyên nghiệp như vậy. Bổn đản này, người ta khi dễ y y còn không biết a. WebTru yenOn line . com “Tôi muốn đi WC, nghẹn chết tôi.” Đẩy hắn ra liền hướng WC, nghe thấy tiếng nước, Phan Lôi hừ hừ hát bắt đầu quét dọn phòng. Điền nhi nhà hắn, sao lại khả ái như vậy a, mặt đều nghẹn đỏ, cũng phải, bốn giờ sáng ngủ thẳng đến bốn giờ chiều mới thanh tỉnh, mười hai tiếng cũng cần giải quyết một chút. “Aiz, lấy quần áo cho tôi, tôi muốn tắm rửa.” Điền Viễn ở trong phòng tắm tẩy rửa, một thân toàn mùi thuốc khử trùng, y nếu không phải mệt sắp chết cũng sẽ không tắm rửa liền ngủ. Vội vàng tẩy rửa, không phải tất cả bác sĩ nào cũng đều thích mùi thuốc khử trùng, cho dù đến bây giờ, y đối với nó cũng khó có thể chịu được. Phan Lôi hắc hắc cười, rốt cục có cơ hội trêu cợt y. Cầm nội y của y, đem nội khố đặt ở trên ngón trỏ, cứ quay quay, hảo ngoạn a. “Điền nhi, em hình như cho tới bây giờ đều không có nghiêm túc hảo hảo gọi tôi một tiếng a. Đến, gọi một câu dễ nghe, tôi sẽ hảo hảo chăm sóc em a.” Không phải là hắc sắc gợi cảm nội y, cũng không phải là hàng hiệu nhưng Phan Lôi hắn thích. Này mảnh vải nhỏ bao lấy phần thân thể của Điền nhi mà hắn thích nhất a. Không thấy y nói gì, Điền Viễn có phải hay không thực sinh khí, y không động tĩnh, có thể hay không sẽ mở cửa phòng tắm cùng hắn ầm ĩ, theo hắn biết, trong phòng tắm không có khăn lông lớn, hôm qua hắn lấy sai khăn lông lau mặt còn lại, không có nội y, không có dục bào. Nói cách khác, y có thể đem Điền nhi của y, toàn thân trên dưới xem một lần. Y đem nội y nhỏ quay càng lúc càng nhanh, sắp nhanh giống tiết mục ‘hai người quay khăn’ vùng Đông Bắc rồi, quay nhanh đến độ sắp quay ra một đóa hoa rồi. Có thể thấy được hắn có bao nhiêu tâm hoa nộ phóng. Điền Viễn uống một ngụm nước, đem bọt phun ra. “Lăn, đừng nghĩ uy hiếp ta.” Còn dám uy hiếp y? Hắn nghĩ ai sợ a. Phan Lôi trưng ra nụ cười đắc ý, giống như là chỉ cần đẩy cửa ra là thấy một hoàng hoa đại khuê nữ, hoảng sợ nhìn ác bá, ác bá lại lộ ra ác tiếu.(cười nanh ác =]] ) “Không biết nên gọi ta như thế nào mới dễ nghe? Ta dạy ngươi a. Điền nhi, bảo ta một tiếng ca, Điền nhi, kêu ca.” Hắn là lão tiểu (con út), trên có ba huynh trưởng, còn có biểu tỷ, cũng không có người gọi hắn ca ca. Xưng hô này thì để lại cho Điền nhi của hắn đi. Làm ca ca của y, làm tình ca ca, hắc hắc, khi nghĩ đến Điền Viễn cắn môi, ngượng ngùng gọi hắn một tiếng ca ca, mềm mại mang theo ý làm nũng, mang theo lấy lòng,hắn nghĩ nghĩ cả người toàn thân liền thư sướng. Y nhất định phải gọi, không gọi không được. “Ngươi đại gia, lăn xa một chút!”
|
Chương 22: Hầu tử thâu đào cho ca sờ một phen. Edit: Hani Beta: Lộ nhi
Gọi hắn ca? Có bản lĩnh thì đừng đưa y quần áo, tại sao phải sợ hắn, cùng lắm thì lỏa thể đi ra ngoài, còn không biết ý tưởng lưu manh của hắn, không phải là muốn nhìn thân thể y sao? Sau khi xem xong thì cho hắn toàn thân đầy lỗ thủng, hừ.
“Ai, em như thế nào nhìn không thấu tình như vậy, chẳng lẽ em muốn lõa thân đi ra? vậy mau ra đi, tôi không sao cả. Không phải là một tiếng ca ca sao, kêu thì thế nào, em cũng không thiếu đi khối thịt, trở thành đệ đệ của tôi, tôi sẽ càng yêu thương em hơn so với bây giờ.”
“Thiết, lão tử không cần ca ca, tôi là con một, không cần ca ca. Còn có, thà rằng thiếu khối thịt cũng không gọi anh ca ca, không cần anh càng thêm yêu thương tôi. Anh làm hết thảy, cũng không là thương tôi, đều là ngược đãi tôi, tôi khiếm ngược a.”
Phan Lôi bên ngoài vừa có chút phát điên, bà xã nhà hắn tính tình chính là cứng đầu, cứng đến làm cho người nghiến răng a.
“Bảo tôi một tiếng lại làm sao, tôi như nào không thương em? Giặt quần áo nấu cơm trải giường chiếu, cái nào làm không tốt em nói rõ đi.”
Điền Viễn bắt đầu cọ thân thể.
“Kia làm không tốt anh liền sửa?”
Phan Lôi vỗ vỗ ngực, đại trượng phu co được dãn được, vì bà xã của hắn bỏ tật xấu sửa sai thực bình thường, hết thẩy mục đích đều là cùng y sống thân thân nhiệt nhiệt.
“Em nói, tôi liền sửa.”
Điền Viễn ở bên trong hừ một tiếng, tẩy rửa thân thê. Tâm tình tốt vô cùng.
“Đi chuyển giới thành phụ nữ, đem tật xấu khi còn là là đàn ông sửa lại, tôi liền yêu anh.”
Phan Lôi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống dưới đất, đây là sai lầm từ khi hắn sinh ra, Điền Viễ nên đi chất vấn lão mụ của y, vì cái gì sinh con trai không phải là khuê nữ, mà không phải là bảo hắn sửa lại sai lầm này.
“Không phải là phía dưới hơn một khối thịt thôi sao, này gây trở ngại đến tình yêu chúng ta sao? Là vì có nó, tôi mới có thể cho em tính phúc a. Tôi so vớ nữ nhân kém cái gì? Nàng có thể cho em tôi đều có thể cho em, sinh hoạt rất có chất có lượng. Tôi cam đoan khối thịt này sẽ cho em dễ chịu phi thường tốt, cho em yêu thích không buông tay.”
Điền Viễn bắt đầu đem bọt biển trên người rửa, lại tìm không được khăn lông lớn. Vuốt cằm tự hỏi, đó là một vấn đề, chẳng lẽ thật sự phải lõa thể đi ra ngoài?
“Còn nói hưu nói vượn, tôi đi toà án quân sự tố cáo anh, mất hết mặt mũi nhà các người.”
Giằng co như vật không không phải là biện pháp a, y không có quần áo, trong phòng tắm không có khăn lông, hắn còn giằng co, chịu tội là chính mình? Chẳng lẽ liền nhu nhược gọi hắn một tiếng? Cho hắn xuân thụ đại hoa mộng đi, ca ca? Tâm lý của hắn có vấn đề a, luôn luôn làm lão tiểu cho nên làm cho hắn muốn làm ca ca đến điên rồi? Cho nên ở nơi y tìm thăng bằng sao?
Mới không cần thỏa mãn ý tưởng của hắn a. Cần phải làm sao đây.
Điền Viễn nghiêng đầu nghe một chút thanh âm bên ngoài, Phan Lôi còn ở bên ngoài tức tức oai oai, xú tiểu tử, kêu ca đi, ca thương ngươi, ca yêu ngươi, ca đem ngươi thành bảo bối sủng . Điền Viễn cười cười, trốn ở cạnh cửa, dùng xà phòng bôi trước cửa vài lần làm trơn, sau đó cầm chiếc khăn lông nhỏ lâu chân.
“A!”
Điền Viễn quát to một tiếng, đem chai gội đầu tắm rửa gom lại một chỗ, làm ra một tiếng nổ tựa sét đánh.
Phan Lôi vừa nghe tiếng kêu thảm thiết, theo sau chính là thanh âm đổ vật bị ngã, dây thần kinh của hắn lập tức căng lên. Ngã? khẳng định rồi, sàn trơn như vậy, y thân thể nhỏ yếu, có thể chịu được sao? Vừa nghĩ đến y nằm trên đất đầy máu tươi giãy dụa, Phan Lôi tựa như điên, vỗ cánh cửa kêu to.
““Điền nhi , Điền nhi a, em làm sao vậy, Ngã ? Mở cửa nhanh tôi xem xem, ngã thế nào .”
Điền Viễn mở cửa khóa, để lộ ra một khe nhỏ, Phan Lôi vừa thấy cử mở, liền vọt đi vào, còn không đẳng thấy rõ ràng cái gì, dưới chân vừa trợt, đứng thẳng không được, liền ngã trên sàn tắm.
Điền Viễn đem khăn mặt trong tay mình ném vào mặt y, một phen đoạt lấy quần áo trong tay Phan Lôi dùng hết tốc độ mặc vào. nội hắn màu trắng ôm lấy mông, Điền Viễn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài. Rơi vào tay ta, coi ngươi làm gì? Lúc này chính thời điểm tốt, là lúc có oán báo oán, có cừu báo cừu.
Một cước dẫm nát ngực hắn, lại nghiền áp một chút.
“Hừ ! trêu cợt tôi, trêu cợt tôi, xem ai trêu cợt quá ai ? Còn dám không dám uy hiếp tôi ? Muốn tôi gọi anh là ca ca , cho anh đắc ý. Nói, nói anh sẽ không làm loại vui đùa này, nói không tiếp tục trêu cợt tôi, nói, bác sĩ Điền tha thứ ta.”
Điền Viễn hất mặt, cằm nâng cao cao, hòan toàn không nghĩ bây giờ trên người hắn cũng chỉ có cái quần lót, Phan Lôi cho dù bị té ngã chỏng vó, quấn áo vẫn là sạch sẽ. Một bộ dáng quân lâm thiên hạ kiêu ngạo, kiêu ngạo lên mặt coi thường người.
Phan Lôi ba chân bốn cẳng gỡ xuống khăn mặt, ngực có áp lực, hắn mắng một tiếng.
“Lật thuyền trong mương, độc nhất Điền Viễn tâm.” (Lộ: Câu này nghe quen quen nha =))))) )
Điền Viễn nghe thấy được, dưới chân dùng sức. Phan Lôi ai u ai u kêu.
“Chết rồi, chết rồi, giẫm chết tôi rồi. Nới chân, mau nới chân a.”
“Nói hay không, anh nói hay không, mau nói.”
Phan Lôi kêu thảm thiết một tiếng, thân thể có chút run run.
“A, đầu đau quá, khẳng định là vừa mới ngã sấp xuống đụng tới đầu, đau quá, đau chết mất!”
Phan Lôi xoay xoay thân mình cuộn mình một khối, ôm đầu thân thể run rẩy. Điền Viễn vừa thấy sợ tới mức nhanh thu hồi chân. Thân thể ngồi xổm xuống, dìu bờ vai của hắn. Trên mặt đều là lo lắng. Trách hắn vừa rồi huyên thật quá đáng, hình thể của hắn cường tráng, ngã trên mặt đất khẳng định phi thường đau, phòng tắm lại nhỏ hẹp, hắn khẳng định là bị đụng trúng ở đâu rồi, đem cánh tay hắn kéo xuống, nhoài người về phía hắn, vuốt đầu, nhìn xem có khối u hay không.
“Choáng váng đầu sao? Muốn nôn sao? Anh đụng trúng chỗ nào?”
Phan Lôi hừ hừ kêu dau, tâm Điền Viễn tự trách áy náy cuộn thành một khối, đều là y không tốt, phòng tắm nhỏ như vậy, hồ nháo cái gì.
Phan Lôi xuất kỳ bất ý, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, tay duỗi ra liền như một hầu tử thâu đào, sờ soạng giữa hai chân Điền Viễn, nơi tiểu đệ đệ của Điền Viễn bị nội khó bao lấy.
“Ca ca ta là hiểu rõ nhất bộ vị này của em a. Thấy em một bộ dạng khêu gợi như vậy, tôi nghĩ đều cứng rắng, trướng đau a.”
“Phan Lôi, anh lão lưu manh, tôi, tôi, tôi thượng vợ anh!”
Hảo tiểu hài hài tử Điền Viễn khí không thể nhịn được nữa, rốt cục nhịn không được mắng ra.
Trong tiếng cười kiêu ngạo của Phan Lôi, y hận không thể bóp chết lão lưu manh này.
|
Chương 23: Cho em sờ lại cũng không thiệt. Edit: Hani Beta: Lộ nhi
Nhìn xem, nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn kia tức giận đều đỏ cả lên rồi, không phải chỉ sờ một chút sao, sờ một chút thì làm sao, về sau toàn thân cap thấp còn không phải đều cho hắn sờ sao, dù sờ một ngàn lần, hắn cũng đều yêu thích không buông tay a. Nước mắt đều vì tức mà nổi lên, nếu là đại cô nương mảnh mai, khẳng định sẽ khóc tố cáo hắn phi lễ, nhưng người ta nam nhân, hảo hán gia sẽ không vì loại sự tình này mà tranh cãi ầm ĩ, bất quá Điền Viễn thực sự là tức giận, nếu y thực cho hắn một đao phỏng chừng thân thể hắn cũng sẽ bị phân ra thành hai. Trăm ngàn lần không thể đắc tội bá sĩ ngoại khoa, bằng không hắn sẽ giống như bị tia x quang xoẹt qua xoẹt lại vài lần, xương cốt cũng bị cắt thành trăm mảnh. Phan Lôi cười ngửa tới ngửa lui, tuy rằng cách lớp vài nhưng hắn vẫn là đụng đến, xúc cảm không sai, cởi quần lót sờ một chút thì thật rất tốt, nhưng vừa thấy khuôn mặt tức giận đến dọa người kia, hắn ho khan một chút đem khóe miệng kéo trở về, bày ra một bộ thái độ nhận sai. ‘Điền nhi a, tôi sai rồi được không. Em tha thứ tôi đi. Em đại nhân không chấp nhất tiểu nhân,em nam tử hán đại trượng phu, cũng chỉ là sờ một chút thôi, đừng nóng giận a.’ Điền Viễn đặt biệt muốn đánh hắn, hoặc chỉ vào mũi hắn mắng hắn đồ lưu manh nhưng này thực hổ thẹn với văn nhã của y. Tuy nhiên khẩu khí này không thể nuốt xuống, ngực y tức giận kịch liệt phập phồng, dùng ánh mắt như nhìn Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc gắt gao giết chết hắn. Phan Lôi động tay muốn sờ mặt Điền Viễn, Điền Viễn né tránh, bắt đầu cắn răng. “Em nói em thượng vợ tôi, lời này không đúng rồi, vợ tôi còn không phải em sao? Lần sau đổi lời mới mẻ đến mắng tôi a. Tôi tùy ý em mắng như thế nào cũng được, được không? Đừng nóng giận, ngoan, bảo bảo, đừng nóng giận, chọc tức tôi sẽ đau lòng đây.” “Đi chết đi!” Phan Lôi trảo trảo đầu, hm.. dỗ vợ cũng là một kỹ thuật sống. (Lôh: A men, đồ thê nô công =)))) ) hắn ngồi xuống, có chút đuối từ. “Không phải chỉ là sờ một chút thôi sao? sau này thân thể của em còn không phải là của tôi, tôi thích sờ như thế nào đều được a. Em nếu chẳng thể nguôi giận, vậy em sờ tôi đi, tôi cho em sờ mười lần.” Phan Lôi bắt đầu cởi dây lưng, kéo quần bò xuống liền lộ ra quần lót màu đen bên trong. Kế tiếp tay hắn nắm lấy quần lót cũng định cởi xuống. Điền Viễn quát to một tiếng, vừa thấy động tác hạ lưu của hắn, tay nắm trúng cái chai liền quăng về phía hắn, quay mặt sang chỗ khác khuôn mặt càng đỏ. “đồ lưu manh, ai muốn sờ anh a, lưu manh hạ lưu!” “sờ sờ đi, em có thể hảo giải hận. không phải chỉ sờ một chút sao, em nói tại sao em phải tức giận lớn như vậy. Tốt lắm, tôi tùy tiện em muốn sờ như thế nào cũng được. đến đây đi, sờ đi, tôi không hẹp hòi.” Phan Lôi đặc biệt hào phóng, đặc biệt vô lại, thoải mái kéo xuống quần lót màu đen lộ ra ngũ lưỡng nhục ( con truym ảnh ) ẩn núp trong bụi cỏ đen,không phải là cho Điền Viễn sờ sao, sờ, Điền Viễn là của hắn, đồng dạng, thân thể hắn cũng là của Điền Viễn, thích sờ như thế nào liền sờ thế ấy, liên thân sờ nữa rất tốt, tả hữu hắn không mệt. đây là phúc lợi cực đại a. Điền Viễn không thể nhịn nữa, gặp gỡ một đại lưu manh siêu cấp dày mặt, không tự tôn, y một chiêu ứng phó đều không có. Nhắm mắt lại định chạy. Phan Lôi cũng không định buông tha y, chặn ngang ôm eo liền đem y ôm vào ngực, một bàn tay không chế hành động của y, tay thì bắt tay Điền Viễn sờ ngũ lượng nhục của hắn, còn cao thấp động sờ. Điền Viễn như bị phỏng, cuồng giãy.
“cút ngay, đồ lưu manh, buông tay a!” Tay Phan Lôi đè nặng eo y, dùng sức ép y về người mình, Điền Viễn giãy dụa lung tung căn bản không để ý, thời điểm y phát giác thì Phan Lôi đã cắn lỗ tai của y. “Bảo bảo, sờ đi, sờ sờ tôi, nhìn hắn đối với em nhiệt tình nhiều ra sao.” Vứt bỏ bộ dáng thối vô lại vừa rồi, thanh âm đều trở nên trầm thấp có từ tính, nhiệt khí phun trên vành tai y, cổ Điền Viễn đều đỏ. Thật chưa thấy qua ai thoát quần áo mong người khác phi lễ như hắn a. Điền Viễn thật sự mau bị tức chết rồi, nam nhân biến thái chết tiệt này, hắn không thể đứng đắng một chút sao? Sờ ngươi muội nha! nữ nhân mềm mại thơm ngọt mới hảo sờ, sờ hắn? Chịu thiệt còn là mình a. “Lão tử là nam nhân, nam nhân, người không thấy rõ sao? Tôi thích nữ nhân, không thích nam nhân, anh có hiểu hay không a. đừng làm những việc kỳ quái này với tôi, tôi , tôi thật sự gọi cảnh sát a!” Phan Lôi thởi dài, nắm lấy tay Điền Viễn sờ ngũ lưỡng nhục của hắn, đặt ở bên môi liền hôn cắn. “Mỗi người nam nhân chưa gặp gỡ được người đồng tính hắn yêu đều nói bản thân thích nữ nhân. tôi không trách em nhận thức sai lầm, chờ em yêu thích tôi, em sẽ biết thế giới nay nhiều người như vậy em cũng không yêu, em chỉ biết yêu một người nam nhân là tôi.” Não chết rồi, tại sao không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì. Giáo huấn tư tưởng của hắn, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, tính tình y rất cường còn lại không được tự nhiên “Quen thuộc cơ thể của tôi, quen thuộc nụ hôn của tôi, em sẽ chậm rãi yêu tôi. về phần hiện tại em còn chưa yêu tôi sâu đậm đó là chúng ta hôn quá ít, thân mật tiếp xúc quá ít. chờ chúng ta thể xác và tinh thần kết hợp, em sẽ yêu tôi đến chết. Hôn hôn nhiều, thân thể tiếp xúc nhiều, cam đoan tình yêu của chúng ta nhanh chóng thăng hoa.” Chế trụ mặt y, thâm tình nhìn sâu vào. “thân ái, chúng ta hôn đi. chúng ta từ hôn môi bắt đầu đoạn tình yêu này.” Điền Viễn lại xoay lại tránh cũng không ngăn cản được hắn tới gần môi. Phan Lôi không có mân mê miệng ngược lại là hé miệng, phương thức hôn của Phan Lôi là bắt đầu cắn môi. Há miệng chính là một ngụm, trước cắn một miếng trên môi Điền Viễn sau đó là hàm trụ bờ môi của y, vươn đầu lưỡi trêu đùa đầu lưỡi Điền Viễn. Điền Viễn ô ô kêu đau, lại cắn y, lại cắn y, mỗi lần hôn hắn không thể thay đổi được sao, mở miệng ra là cắn y. Điền Viễn thật tực giận, vì cái gì mỗi lần đều là y chịu thiệt. Một phen đẩy mạnh Phan Lôi ra, Điền Viễn tức giận ánh mắt đều đỏ bừng, thù mới hận cũ làm cho y đánh mất lý trí. “Cắn tôi? lão từ cắn chết anh.” Hự một ngụm, thời điểm Phan Lôi còn chưa phản ứng, một ngụm đã cắn trên cổ hắn cũng là ở trên động mạch chủ. Phan Lôi cổ họng ngao một tiếng bén nhọn, thân ái nhà hắn là đang giết người, tình lữ hôn môi cũng không mang theo huyết tinh như vậy.
|
CHƯƠNG 25: PHAN GIA ĐẠI CA ĐƯA ĐỒ CƯỚI Edit: Hani
Beta: Lộ nhi
Khuyên can mãi, rốt cục cũng thuyết phục được bà xã nhà hắn đồng ý cùng hắn ra bên ngooài ăn, ai biết vừa mặc áo khoác, nhị ca hắn, Phan Cách đánh điện thoại lại nói rằng đại ca nhà hắn, Phan Phá Tứ Nhân đã trở lại, biết tiểu đệ có đối tượng liền muốn tiểu đệ mình nhanh mang lại cho y nhìn xem chút. Bọn họ đều là người đồng lứa, nhóm huynh đệ tỷ điều thiếu cho nên anh em họ cảm tình cũng rất khá. Ngay cả tỷ tỷ Phan Việt cũng như là con trai đều chơi cùng nhau. Phan Lội mặc kệ Điền Viễn không nghĩ đi cũng lôi kéo y lên xe. “Nhà chúng ta có truyền thống chỉ cần ai có người muốn phó thác cả đời khẳng định phải trước bước qua một cửa nhóm huynh đệ tỷ nhóm của chúng ta, bọn họ khảo hạch hoàn tất thì sẽ mang về nhà cho trưởng bối xem. Sau đó chính là đi vào lễ đường. Chúng ta chẳng thể có khả năng tay cầm tay tiêu sái đi vào lễ đường nhưng nếu ngươi hy vọng, chúng ta cũng có thể tổ chức hôn lễ theo trung thức (phương thức trung quốc), tam bái cửu khấu ( ba lạy, chín khấu), mặc áo đại hồng trường cũng không tệ.” Điền Viễn đạp hắn một cước, hắn lại nói hưu nói vượn. “Tôi đi không thích hợp, tôi cũng không phải là người anh phó thác cả đời.” Phan Lôi nhìn y, vẻ mặt nghiêm túc. “Đại gia tôi đã khẳng định chuẩn xác là em rồi, em phản đối vô dụng.” Điền Viễn cho hắn một cái xem thường, không quan tâm hắn. Hắn nhận định quan hệ là được a, có thể hỏi đương sự một chút có được không? Không phải là sự tình của riêng mình hắn, hắn nghĩ hắn đang ở quân đội, quyết định của hắn, cấp dưới cũng không dám phản bác? Phan Triển nói là ăn một bữa cơm thường, y cũng không có chọn khác sạn mà là tới chỗ bọn họ thường đi. Xuống xe, Điền Viễn thở dài, con nhà quyền thế đều là xa hoa dâm dật như vậy sao? Nơi nào là toàn cao ốc tám tầng, liếc mắt nhìn cửa lớn, lại còn tiếp đại viên này nọ, y cảm thấy túi tiền cũng thật ngượng ngùng. Đến nơi này ăn cơm, thuần túy là đốt tiền. Phan Lôi mặc kệ những cái này, kéo y về phía trước, giám đốc đang đứng ở đại sảnh chờ đại giác, kêu tam thiếu, những người khác đã sớm chờ ngài. Những người khác? Có bao nhiêu người? Không phải nói chỉ có một bàn tiệc của Phan gia sao, nhiều lắm cũng chỉ là hai người huynh trưởng của hắn mà thôi, còn có thể có ai. Người phục vụ trực tiếp dẫn bọn họ lên tầng cao nhất. Tay Điền Viễn trong tay Phan Lôi có chút đổ mồ hôi, y xoa xoa tay còn lại lên quần bò của mình. Đem lòng tay đầy mồ hôi của Điền Viễn cũng xoa xoa lên quần mình. “khẩn trương cái gì? bọn họ là anh của tôi. Sau này tôi mang em về nhà, thấy nhóm bá phụ, bá mẫu, ba mẹ, anh em, ông nội nãi nãi của tôi, em cũng không phải khẩn trương lên cơn sốc a? yên tâm đi, bọn họ đều tốt giống tôi, sẽ đối xử rất tốt với em.” Vấn đề là trừ trêu cợt y thì cũng không thấy hắn với người ta có bao nhiêu tốt. Điền Viễn oán thầm tròng lòng, một đám con nhà quyền thế bá đạo ngang ngạnh? Y thực không muốn giao tiếp. Người phục vụ đẩy cửa, tập thể người trong phòng đều ngoái đầu ánh mắt tò mò thăm dò. Nhân số là gấp đôi hai người, Điền Viễn cái gì cũng không nói, xoay người bước đi. Y cũng không phải là gấu trúc, không phải là người ngoại tinh cầu, không muốn triển lãm trước mặt nhiều người như vậy.
Phan Lôi giống như mang theo tiểu kê tử (con gà con), nắm lại áo sau lưng y, trực tiếp đá y trở về. “Em chạy cái gì, không phải là gặp vài người thôi sao, có cái gì gặp người phải xấu hổ. người của tôi bọn họ ai dám nói một câu nghe không tốt, tôi trực tiếp trở mặt với hắn. yên tâm, có tôi đây.” Phan Lôi chặn ngang đem Điền Viễn ôm vào người, tựa như là sở hữu trân trọng luyến nhân, gắt gao mà che chở, nâng cằm đối với những ánh mắt thâm dò kia tuyên bố. “Đây là thân ái nhà ta, là người mà ta yêu thích, là người ta phó thác cả đời, Điền Viễn.” Kiêu ngạo mà tuyên bố, giống như là khoe khoang ôm vào người, đây là người của hắn, đặc biệt tốt, đặc biệt khả ái, làm cho yêu thích không thể buông tay. Nếu dám có một cái liếc mắt xem thường, một câu không tôn trọng đối với y, hắn cũng sẽ không khách khí. Thân ái của hắn, bảo bối của hắn, hắn hy vọng những người từ nhỏ cùng hắn trưởng thành cũng sẽ dung phương thức hắn trân trọng, trân trọng bảo bối của hắn. Không nên xem thường, không phải bởi vì y là là một người nam nhân mà khinh bỉ bọn họ, không nên vì thân ái nhà hắn tính tình không được tự nhiên mà nói cái gì. Khinh thường y chính là khinh thường Phan Lôi, chính là khinh thường toàn bộ phan gia, vậy phải cần cẩn thận một chút. Đừng nói là một lời khó nghe, đừng nói là một cái xem thường, ngay cả một chút mặt lạnh, hắn đều bực tức. Người hắn phủng trong tay, ngậm trong miệng, đặt ở tâm tiêm tử ( trong tâm), không phải là cho bọn họ khinh bỉ. Không muốn nhìn có thể cút đi, đừng tưởng rằng Phan gia dễ khi dễ. Điền Viễn hít sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, không có gì là không dám nhìn người. Dù là hai nam nhân cũng không phải nhận bất cứ khinh thường nào. Chuyện tình yêu từ trước đến nay không liên quan đến việc của bất cứ người nào. Không muốn nhìn? Cút đi a, đi chỗ khác mà đánh rắm. (XD~) “đại ca, ta đã nói, xú tiểu tử này là nghiêm túc. Nhìn xem, giới thiệu chính thức như vậy a. Cũng không phải là chơi đùa.” Điền Viễn liếc nhìn, có duy nhất một người y biết, Phan Cách, là cục trưởng cục cảnh sát. Còn người một thân cảnh phục, ăn mặc hưu nhàn, thoạt nhìn cũng không quá nghiêm túc, hơi hơi cười nhạt, nâng chén rượu đối với y kính một chút. “điền nhi a, tôi giới thiệu với em. Đại ca tôi, Phan Triển, tôi đã nói với em.” Một nam nhân nhã nhặn đeo kính mắt đi tới, vỗ vỗ bả vai Điền Viễn. “xú tiểu đệ của ta tính tình thật thổ phỉ, hắn nếu khi dễ người, ta giáo huấn hắn giúp ngươi. Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, trước đây ta cũng đánh hắn không ít, cho dù là trưởng thành hắn cũng không dám ngỗ nghịch với ta.” “ca, ta nào dám khi dễ y a, y là bảo bối của ta, ta thương còn không kịp.” Phan Lôi oán giận, việc hắn vẫn làm là yêu thương y, cho dù là trêu cợt, Điền Viễn cũng đáp lễ hắn. Cổ của hắn bây giờ còn đây đây, cũng đều là Điền Viễn cắn. (Lộ: Tự hào nhể =A=) “ca, lần đầu tiên gặp mặt, dù thế nào thì cũng nên thể hiện một chút. Thời điểm ngươi mang chị dâu giới thiệu với chúng ta, chúng ta đều là đưa lễ gặp mặt a.” Phan Triển đấm một chút vào bả vai tiểu đệ của y, tiểu tử này có người yêu thương liền quên ai là thân ca. “đúng vậy, lễ gặp mặt, một chiếc xe Durex. Trở về ta sẽ bị chị dâu ngươi rượt đánh nhưng làm huynh trưởng không cùng xú tiểu tử ngươi so đo, lễ gặp mặt ta biết đưa. Ngày hôm qua nghe nhị ca ngươi nói ngươi có người yêu, ta liền chuẩn bị. ngày mai xe đến, thủ tục ta cũng sẽ cho người mang đến.” Phan Lôi mau lẹ nhận lễ vật “nhìn xem, tôi đã nói rồi, hắn nếu không cho tôi liền trực tiếp mở miệng nói. Chúng ta phải nhận, hắn làm ca, hắn nên cho. Ngày mai tôi dạy em học lái xe a.” Điền Viễn hung hăng đẩy hắn ra, mặt lãnh nghiêm đối với Phan Lôi. Người nhà này đều cũng một đức hạnh, chẳng lẽ Phan Lôi làm nhiều việc ác, phẩm chất ác liệt không ai dám cùng hắn ở cùng một chỗ? Cho nên nhị ca hắn vừa thấy liền đẩy mạnh tiêu thụ, đại ca vừa thấy thì đưa lễ vật trọng như vậy? “Anh cho dù là lại đưa nhiều đồ cưới hơn nữa, tôi cũng sẽ không thú anh.”
|