Chiếc Mặt Nạ Hoàn Hảo
|
|
Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo (chap 2 cont)
Tuấn Kiệt háo hức nhìn mọi vật lao đi vun vút bên ngoài. Quang cảnh mỗi lúc một thay đổi, những tòa nhà cao ngất trời, nằm san sát bên nhau giờ đã được thay bằng cánh rừng xanh ngát trên các sườn đồi thoai thoải xen lẫn với ruộng bậc thang trồng đủ các loại rau mang vẻ đẹp mềm mại, uốn lượn, đặc biệt là màu sắc của những thửa ruộng cực kì lãng mạn, quyến rũ.
- Lâu rồi em không được đến Đà Lạt, không biết nó thế nào rồi nhỉ? – cậu nói, giọng buồn buồn
- Em sao vậy? Lại nhớ chuyện cũ hả? – anh lo lắng hỏi
- À… Chỉ là lúc trước gia đình em có lên Đà Lạt chơi. Hình như em lúc đó 2 tuổi thì phải. – cậu thở dài, tựa đầu vào vai anh. – lúc đó… có anh hai em nữa… - tim cậu tư dưng nhói lên.
- Vậy anh hai em đâu, sao anh không thấy?
- Anh hai em mất rồi. – cậu khẽ cười, nhẹ tênh. Vai áo anh ướt đẫm.
- Anh xin lỗi. – Phong hối hận, thầm trách mình ngớ ngẩn, đi hỏi lung tung.
- Không sao đâu. Trước sau gì em cũng phải kể anh nghe. – cậu thở đều đều, đôi mắt trống rỗng nhìn về xa xăm – anh ấy là người đầu tiên nói lời yêu em.
- Sao? – Chấn Phong như không thể tin được những gì mình vừa nghe
- Anh ngạc nhiên hả… Em lúc đó còn ngạc nhiên hơn anh hiện giờ nữa. – cậu cười chua chát, vai run lên – anh ấy là người duy nhất trong nhà yêu thương em. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn bảo vệ em, mặc dù gương mặt không lộ rõ cảm xúc, cứ lành lạnh không vui không buồn… Đến lúc em bị bệnh nặng, sốt quá trời luôn, không ăn uống được gì, ba mẹ lại không có ở nhà, anh ấy thức trắng đêm lo cho em. Đó là lúc anh ấy tỏ tình với em…. Không may… - cậu thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, miệng đắng ngắt, nước mắt cứ thể mà rơi xuống, thấm ướt cả tay áo anh.
Chấn Phong thở dài, chỉ biết vỗ nhẹ lưng nó an ủi.
-…không may ba mẹ lại về ngay lúc đó. Và anh ấy bị bắt sang Mỹ ngay lập tức. Hành lý được sắp xếp nhanh chóng và sáng sớm hôm sau chuyến bay sẽ khởi hành. Hai người đưa anh đi khỏi nhà, mặc cho em van xin thế nào cũng không được. Cũng phải thôi, hai người phải bảo vệ con họ trước thứ rác rưởi và dơ bẩn như em mà…
- Em nói gì vậy? – Phong nhăn mặt – em không được nói như vậy nghe chưa?
- Nhưng hai người họ nghĩ vậy anh à… Em thấy lạ, em và anh ấy là hai anh em, nhưng ba mẹ chỉ thương mỗi mình anh Tuấn thôi… Nhiều lúc em ganh tị lắm nhưng có anh hai rồi nên em cũng không bận tâm nữa… Tưởng rằng sẽ có ngày em gặp lại anh ấy nhưng cơn bão đã mang anh hai em về thế giới bên kia. – nói đến đó, cậu ôm anh khóc nức nở.
Phong vỗ nhẹ vào lưng cậu, thở nhẹ
- Mọi chuyện đã qua rồi… Em đừng khóc nữa… Có anh bảo vệ em rồi…
Cậu nhìn anh, nước mắt nhòa nhạt, mỉm cười rồi tựa đầu vào ngực Phong.
- Cảm ơn anh… 1 năm qua, ba mẹ dọn đi nơi khác bỏ em ở lại đó. 1 năm… em sống trong nỗi ám ảnh, tự mình gặm nhấm đau đớn… Nếu không có anh… Em không biết em sẽ phải chịu đựng bao lâu nữa…
- Có khi anh phải cảm ơn anh hai của em đấy – anh cười, xoa đầu cậu
- Sao vậy? – Kiệt nhíu mày khó hiểu
Anh lau nhẹ những giọt nước mắt đọng trên khóe mi, mỉm cười, ánh mắt ấm áp, hạnh phúc
- Anh hai đã mang em đến cho anh.
Cậu không biết nói gì ngoài việc nở nụ cười sung sướng khôn tả.
- Sao chúng ta không đi chung xe hả anh? – cậu hỏi.
- Thì… dễ bề hành sự ấy mà – anh cười gian còn cậu thì đỏ mặt – nói vậy thôi chứ tránh cho Huy Vũ bất tiện.
- À… - cậu gật gù – vậy sao không đi chung xe với Kỳ Anh?
- Bộ em không thích đi chung với anh hả? – mắt anh cụp xuống, buồn xo
- Anh nghĩ đi đâu vậy? – cậu cốc đầu anh – đi chung xe cho vui.
- Hì hì, anh chỉ đùa thôi mà – anh xoa xoa đầu, cười xòa – nói vậy chứ hình như Kỳ Anh có việc bàn với Vũ.
---------------------------------------
- Em nói sao? – hắn có vẻ vẫn chưa hiểu lắm
- Anh chưa rõ hả? – nó nghiêng đầu, mỉm cười – thì em nói dì Vân có một đứa con bị thất lạc tên là Minh Quân. Tính ra thì cậu ta bằng tuổi với mình.
- Ủa, chứ anh tưởng là cô Vân chưa có gia đình chứ?
- Có, nhưng dượng ấy mất rồi – nó trầm ngâm – bị một đám người bí ẩn thủ tiêu. Đó cũng là ngày Minh Quân mất tích.
- Vẫn không có manh mối gì sao? – hắn hỏi
- Chỉ có một dấu hiệu nhỏ - đôi mắt nó se lại – nhưng để tìm giữa biển người mênh mông thế này thì đó quả thật là vô vọng.
- Tập đoàn SP lớn thế mà vẫn không thể tìm được sao? – hắn tỏ vẻ ngạc nhiên
- Anh tưởng tập đoàn em là thần tiên ấy – nó phì cười
- À, ừ… - hắn gãi đầu. – vậy dấu hiệu đó là gì?
- Hình xăm vô hình – nó nháy mắt – biểu tượng con chim Phượng Hoàng uốn lượn, trên đó có chữ Trương cách điệu. Lúc đầu được in bằng kỹ thuật bình thường, nhưng trình độ khoa học ngày càng cao nên in không màu cho chắc chắn hơn. Giống như viết vô hình vậy.
Nó bật đèn chuyên dụng, soi lên cánh tay, biểu tượng Phượng Hoàng hiện ra phát quang. Hắn ngạc nhiên nhìn không chớp mắt.
- Woa…Hiện đại thật… Vậy làm sao mà tìm được? Không lẽ rọi đèn từng người à?
- Không phải khi không mà SP lại hợp tác tổ chức hội chợ. – nó mỉm cười – trong đó có sắp xếp các trò chơi chiếu đèn chuyên dụng. Nhưng có lẽ kẻ đó cao tay hơn, Minh Quân vẫn không xuất hiện.
- Thế em tính thế nào? Có khi nào Minh Quân đã… - hắn không dám nói tiếp nữa
#159 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
- Không đâu. Em nghĩ là những người đó sắp dùng Minh Quân cho một việc quan trọng hơn… - nó chìm vào trong suy nghĩ – em nghĩ là sẽ có lúc Minh Quân xuất hiện. Nhưng nó sẽ không mấy tốt đẹp. Em chỉ lo, anh, nhỏ Miên và mọi người gặp nguy hiểm
Nó siết chặt tay lại, ánh mắt không giấu nổi vẻ lo lắng.
- Không sao. – hắn cười lạc quan, nắm lấy tay nó, lạnh ngắt – nếu có chuyện gì thì mình cùng có chuyện.
Kỳ Anh mỉm cười, tựa đầu vào vai hắn.
- Nếu thực sự có chuyện, em xin lỗi…
- Khờ quá, có phải lỗi của em đâu? – hắn cười
Con người vì thù hận mà bất chấp tất cả…
---------------------------------------------
Đêm Đà Lạt se lạnh, mưa bụi bay lất phất càng làm cho cái lạnh dìu dịu thấm vào da thịt. Hồ Xuân Hương được xem như một nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân tay trong tay đi dạo ngắm cảnh về đêm, hay nghỉ lại ở băng ghế đá ven đường, cảm nhận từng đợt gió mát lạnh thổi qua.
Anh và cậu “đóng đô” ở băng ghế đá từ chiều, sau khi giải quyết cho cái bụng đầy đủ, cốt là để ngằm nhìn cho bằng được hoàng hôn Đà Lạt đẹp đến thế nào. Khổ nỗi, thời tiết cứ mưa suốt, mây mù âm u nên kế hoạch gần như thất bại. Chỉ là gần như thôi, vì trời không phụ lòng mong mỏi, hai người cũng tận hưởng được cái nắng chiều nhẹ nhàng của “một nửa lòng đỏ trứng treo lủng lẳng ở chân trời” – anh nghe cậu nói vậy khi quan sát cả bầu trời bằng đôi mắt thích thú.
Mặt nước lấp lánh ánh đèn, như thể đó là một bầu trời thu nhỏ với những vì sao huyền ảo. Cậu xoa xoa bàn tay lạnh ngắt, thở ra khói, nhưng khi anh bảo về thì cậu nằng nặc muốn nán ở đây thêm chút nữa.
- Em thật là không ngoan chút nào – anh càu nhàu rồi lấy trong túi áo khoác đôi găng tay. – đã bảo mang theo găng tay không chịu, giờ thì tay lạnh cóng luôn rồi.May mà anh có mang theo.
Cậu cười rồi mang nó vào, ấm áp đến khó tả.
- Ở ngoài này hoài anh không có ôm em được gì hết trơn – anh chặc lưỡi tiếc rẻ
Kiệt không nói gì, dựa đầu vào vai anh
- Thế này thì được chưa?
- Đỡ hơn lúc nãy 1 chút nhưng cũng được. – anh gật gù, mỉm cười hài lòng.
Kiệt nhắm mắt tận hưởng có cái gì đó nhẹ nhàng len lỏi làm cậu cảm thấy dễ chịu. Với cậu bây giờ, hạnh phúc đơn giản chỉ là vậy thôi…
--------------------------------------------
Kiệt trở về nhà, tâm trạng cực kì hưng phấn. Vừa mở cửa bước vào, cậu tròn mắt ngạc nhiên.
- Ông là ai vậy? Sao lại có thể vào nhà của tôi?
- Cậu bình tĩnh, ngồi xuống – người đàn ông mỉm cười hiền lành – tôi cho cậu xem cái này…
Màn hình điện thoại bật sáng, có tiếng van xin, kêu cứu…
- Ba, mẹ? – Kiệt đứng dậy, lùi lại nhìn chăm chăm và người đối diện – ông muốn gì? Gia đình tôi không có gì quý giá đâu! Ông mau thả ba mẹ tôi ra!
- Được thôi, chỉ cần cậu hứa làm giúp tôi một việc – ông nhếch mép, đôi mắt nâu sẫm đầy nguy hiểm – chỉ cần cậu hứa với tôi. Tính mạng của cha mẹ cậu sẽ được đảm bảo an toàn.
- Ông muốn tôi làm gì? Tôi nghĩ là tôi không có khả năng để thực hiện việc ông giao đâu
- Đương nhiên, tôi biết chắc là cậu sẽ làm được và thực hiện rất thành công.
- Vậy ông nói đi, tôi phải làm sao để cứu cha mẹ tôi? – cậu giận dữ, ánh mắt áp đảo tất cả những người xung quanh, trừ ông. Nét cười vẫn không hề thay đổi.
- Đó là…
--------------------------------------------
- Kỳ Anh – Mộc Miên sốt sắng chạy thẳng vào phòng – có việc gấp lắm. Mọi việc thực sự đang trở nên rất tệ.
- Chị ấy có nhầm không? – nó nhíu mày
- Không. Ít khi nào chị ta nói rõ ràng đến vậy – nhỏ điều chỉnh nhịp thở của mình. – Mày phải biết là mỗi lần chị Thư xuất hiện là có chuyện không tốt.
Có tiếng điện thoại reo vang.
- Alo? – nó bắt máy
-………………….
- Được. Tôi đã biết rồi. Cảm ơn anh. Có thông tin gì mới thì báo ngay cho tôi.
Đôi mắt nó đột ngột se lại đầy nguy hiểm. Tay nó bấm liên lạc với số điện thoại khác.
- Điều tra ngay cho tôi tất cả các thông tin về Nguyễn Tuấn Kiệt. Và lập tức làm giúp tôi một việc nữa…
- Vâng. Chúng tôi sẽ làm ngay.
- Có chuyện gì sao? – nhỏ hỏi, vẻ căng thẳng
- Ừ. Thực sự là nó đang rất xấu – nó mỉm cười – tao có nhờ mày hỏi chị Thư về chuyện đó. Có kết quả chưa?
- À, rồi – nhỏ thở nhẹ - đó là…
|
- Không! Tôi không thể làm được chuyện đó. – cậu ngồi phịch xuống, gương mặt trắng bệch.
- Tôi cho cậu suy nghĩ từ đây đến sáng mai. Nếu cậu không đồng ý, cậu sẽ không có cơ hội gặp lại cha mẹ cậu nữa đâu. – giọng lạnh tanh
- Đừng! Chuyện gì tôi cũng có thể làm được trừ việc đó – nước mắt cậu rơi lã chã, cảm xúc đang bị giằng xé mạnh mẽ. Cậu quỳ xuống – xin ông, mọi thứ trừ việc đó.
- Không, đó là điều kiện duy nhất. Nếu không, hậu quả cậu cũng đã nghe rồi.
Tiếng bước chân xa dần. Cậu gục mặt xuống, tâm trạng hoảng loạn vô cùng. Cậu khóc, khóc rất nhiều.
- Tại sao? Tại sao lại bắt tôi phải lựa chọn chứ? – tiếng hét của cậu vang vọng khắp căn nhà, đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng đến rợn người.
Định mệnh như sắp đặt ngăn cản cậu có được hạnh phúc trọn vẹn, luôn tàn nhẫn lấy đi của cậu những gì cậu đang có. Tại sao mọi người đều được hưởng hạnh phúc, trừ cậu? Cậu không cam tâm… Hạnh phúc chỉ vừa đến với cậu, giờ nó lại tan vào cát bụi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cậu nghẹt thở. Nước mắt cứ thế chảy không ngừng, tí tách rơi trên mặt sàn lạnh giá.
“Anh hai, em phải làm sao đây?”
End Chap 2
Coming soon: Chap 3: Quyết định
|
Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo Chap 3: Quyết định
Tập đoàn Extreme được xem là đối thủ cạnh tranh đáng gờm từ nhiều năm qua của Super Power trên mọi lĩnh vực. Cả hai tập đoàn có sức mạnh kinh tế ngang ngửa nhau, luôn tranh đấu quyết liệt nhằm giành được lợi thế tốt nhất ở các mặt mà hai tập đoàn này tham gia, được ví như “long tranh hổ đấu”. Có thể khẳng định, “trở ngại duy nhất của Super Power là Extreme và ngược lại”. Tuy nhiên không phải vì vậy mà hai bên thực hiện những thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh để đoạt được quyền lợi về mình. Nhưng đó là chuyện của quá khứ…
Gia tộc họ Trương nắm giữ tập đoàn Super Power, và gia tộc họ Trần nắm giữ tập đoàn Extreme trải qua biết bao nhiêu thế hệ vẫn không hề thay đổi. Điều đó cho thấy các quy tắc giáo dục của hai gia đình dành cho con cái được đặt lên hàng đầu, với hi vọng tạo ra nhân tài kế tục sự nghiệp của dòng họ. Trương Thanh Vân hiện nay nắm giữ chức vụ cao nhất trong tập đoàn Super Power, còn người đứng đầu tập đoàn Extreme là Trần Hải Đăng.
----------------------------------------------
Ông ta rời khỏi nhà Tuấn Kiệt, chầm chậm thả bộ trên con đường vắng, cố gắng nén lại tiếng cười thỏa mãn bật ra khỏi miệng. Ánh đèn điện sáng choang không thể ngăn được gương mặt của người từng trải hòa lẫn vào bóng tối, càng làm cho nụ cười đó trở nên đáng sợ hơn.
- Thanh Vân, cuối cùng tôi cũng bắt gia đình bà phải trả giá! Còn em, Thanh Yến…
Tay ông siết chặt lại khi nghĩ đến người con gái đó. Hình ảnh của cô nữ sinh trong trắng với nụ cười đẹp như thiên thần ngày nào hiện rõ ràng trên tâm trí ông.
Chiếc điện thoại rung lên.
- Alo? Tôi nghe.
- Thưa ông chủ, mọi việc đều đã được sắp xếp như ý muốn của ông chủ. Xem như chúng em đã hoàn thành nhiệm vụ… - giọng của một người đàn ông khác cười đắc chí – tiếp theo phải làm gì tiếp theo ạ?
- Chuyện của hai người đã xong rồi. Cảm ơn đã giúp tôi – Hải Đăng khẽ cười nham hiểm
- Dạ không có gì đâu ạ. Xem như thù của em cũng đã có thể trả. Đáng lẽ thằng ranh đó phải chết từ lâu lắm rồi! Chỉ tội cho thằng Tuấn… – người đó không thể kiềm chế tức giận
- Cứ bình tĩnh. Trước sau gì nó cũng phải chết. Dù sao hai người cũng đã được tôi thu xếp ổn thỏa rồi – ông cười nhẹ
- Vâng. Em cảm ơn chủ tịch rất nhiều. Em sẽ đợi chỉ thị từ ông. Chào ông.
Hải Đăng bỏ điện thoại vào túi, bước từng bước chậm rãi, tận hưởng làn gió mát lạnh thổi qua.
¬---------------------------------------------
- Anh Trung, sao rồi? – người vợ mỉm cười vẻ hài lòng hỏi chồng mình.
- Tất cả diễn ra đúng kế hoạch. Thằng ranh đó đã sập bẫy – ông cười khẩy – cuối cùng thì thù của con mình cũng đã trả. Bảo Trân, chúng ta cũng nên mở tiệc ăn mừng đi.
- Vậy là công sức của hai vợ chồng mình đã không bõ chút nào. – bà nhếch mép – nó là một thằng ngu dễ gạt. Nhưng nhờ vậy hai chúng ta mới có được Anh Minh.
Hai người không hẹn, đưa mắt nhìn về khung ảnh chụp cách đây không lâu. Đứa bé kháu khỉnh đang cười toe toét trong vòng tay của mẹ.
- Xem như ông trời đã không phụ lòng người, bà nhỉ? – ông cười, đôi mắt ánh lên tia nhìn độc ác
- Ừ. Nó là con quái vật biến thái, tốt nhất nên chết đi cho rảnh nợ! – Trân nghiến răng ken két – nếu không vì nó… - giọng bà tự dưng nghẹn lại, nước mắt rơi xuống như chực chờ đâu đó trong khóe mi
- Thôi, chuyện cũ không nên nhắc lại. – ông ôm bà vào lòng – nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Giờ chỉ còn đợi kết quả… Lúc đó, gia đình chúng ta sẽ thực sự hạnh phúc.
Phải, hạnh phúc trên nỗi đau khổ của người khác…
--------------------------------------
Những tia nắng đầu tiên rọi vào căn phòng, xua đi cái u tối ảm đạm của đêm qua. Cậu ngồi dựa vào tường, nhìn trân trân vào khoảng không vô định, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, thâm quầng vì cả đêm khóc không ngừng, gương mặt tái xanh không còn chút sức sống.
Cậu phải làm sao đây? Câu hỏi mà từ đêm qua đến giờ vẫn không thể trả lời được. Cậu quyết định chọn bên nào cũng làm cho bên kia nguy hiểm…Chết tiệt thật! Tại sao lại bắt cậu phải lựa chọn chứ? Gia đình và tình yêu… Cha mẹ cậu dù đối xử với cậu không tốt, nhưng họ là người đã sinh ra cậu, cậu không thể nhìn thấy họ chết mà không làm gì được. Còn Phong… Cậu không muốn bất cứ thứ gì làm hại đến anh và gia đình anh.
- Tại sao lại bức tôi vào đường cùng? Tại sao? – Kiệt nắm chặt tay, bờ vai run run.
Hay là cậu chết? Phải rồi… Chỉ có cách đó, cậu thoát khỏi tình trạng này, không cần phải chọn lựa nữa. Cậu thực sự đã mệt mỏi lắm rồi… Nếu anh hai có ở đây, anh ấy nhất định sẽ cho cậu lời khuyên. Nhưng đó chỉ là nếu mà thôi... Tuấn Kiệt cười cay đắng, cố gắng lê thân mình vào bếp.
Cầm con dao sáng loáng trên tay, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhếch lên, chỉ còn vài phút nữa, cậu sẽ không phải đau khổ thế này. Đau một chút thôi, rồi sẽ không còn cảm giác đau nữa…
“Cậu đừng bao giờ nghĩ rằng chết là hết chuyện. Một khi cậu chết, tôi sẽ bắt cha mẹ cậu chết chung. Và kế hoạch kia nữa, chúng tôi vẫn tiếp tục thực hiện, đương nhiên là không-có-cậu. Có thể xem đó là món quà mà tôi dành cho cậu khi cậu qua thế giới bên kia” – giọng nói phát ra từ chiếc loa gắn đâu đó trong phòng, trầm và lạnh. Cậu đang bị theo dõi.
Ánh mắt cậu hằn lên sự tức giận tột độ, cả người run lên.
- Các người… Các người thật là tàn ác – cậu thều thào, con dao rơi xuống đất.
#162 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Kỳ Anh ngồi trầm ngâm một lúc lâu, chăm chú vào những gì mình đang nghe.
- Mày thấy thế nào? – Mộc Miên quay sang nó, hỏi, mặt mày tươi rói – tao thấy chuyện này có vẻ đơn giản hơn mình nghĩ.
- Ứ - nó cười nhẹ - nếu nghi ngờ của chúng ta đúng thì…
- Phải – nhỏ phấn khích ôm lấy nó – mọi chuyện sẽ ổn. He he. Nhưng làm sao để gặp được Tuấn Kiệt trong lúc này?
- Chúng ta thì không thể, nhưng một người thì có thể - nó mỉm cười
- À… - nhỏ gật gù, vỗ mạnh lên vai nó – tao quên. Để tao gọi người đó tới ngay.
- Mà nè, đừng nói gì cho anh ấy biết hết. Mày hiểu chứ?
- Ừ. Tao đi đây. Mày giải quyết nốt đống còn lại há.
- OK. – nó nháy mắt – giờ tao cũng phải sang chỗ dì Vân có chút chuyện.
-------------------------------------
Tuấn Kiệt nằm co ro trên sàn, hơi thở có phần yếu ớt vì mệt mỏi.
Chuông cửa reo liên tục nhưng cậu chẳng buồn mở.
- Tuấn Kiệt! Tuấn Kiệt! – giọng Chấn Phong vang vào trong nhà làm cậu sực tỉnh.
Lau vội những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, cậu chạy vội vào nhà tắm, rửa mặt thật sạch, đứng trước gương chỉnh sửa áo quần cho thật ngay ngắn, cố gắng nặn ra nụ cười đẹp nhất để gặp anh.
- Anh Phong, không ở nhà nghỉ sao mà đến đây? – giọng cậu có chút vui mừng
- Tại…nhớ em nên đến đây rủ em đi chơi – anh cười hì hì, bất chợt khựng lại, nhăn mặt – sao mặt em như gấu trúc vậy? Mắt đỏ hoe nữa. Đừng nói với anh là em thức cả đêm nhen.
- Ừ. Em thức trắng đêm qua – cậu cười toe, sau đó bị anh cốc đầu một cái rõ to – đau…
- Ai cho em thức cả đêm? Đã dặn đi dặn lại là không được thức khuya mà. Em không nghe lời anh sao? – anh giận dỗi
- Thôi, cho em xin lỗi – cậu gãi đầu, cười trừ, cảm thấy bụng quặn thắt. Cậu cố nén nước mắt ngược vào trong, cổ họng nghèn nghẹn khó chịu – đừng có giận mà…
- Anh dặn hoài mà em không chịu nghe – Phong nhéo mũi cậu – nhớ là lần sau không có chuyện đó đâu nhe.
- Sẽ không bao giờ có lần sau đâu… - cậu mỉm cười, gật đầu. “Phải, chẳng bao giờ còn lần sau nữa đâu anh…” – anh định rủ em đi ăn hả?
- Ừ. – Phong xoa đầu cậu – đi thôi. Định bụng bắt cóc em tới khuya chắc không được rồi. Tối anh chở em về ngủ sớm. Không được thứa khuya nữa đâu đó.
- Em biết rồi – cậu giả vờ phụng phịu, leo lên xe.
Cậu siết chặt vào tay ôm lấy người phía trước, hơi thở phả nhẹ vào cổ anh khiến anh suýt mất tay lái. Anh cố gắng điều chỉnh nhịp tim trở lại bình thường, mặt nóng ran. Mặt dù anh và cậu đã quen nhau, và anh cũng ôm cậu nhiều lần, nhưng được cậu chủ động ôm thế này, cảm giác quả là không tệ (xạo, sướng thì nói sướng đi, bày đặt). Phong nhận ra có chút khác lạ trong ánh mắt của Kiệt, nét buồn bã ẩn giấu trong nụ cười tươi rói, nhưng cũng không muốn hỏi, khi cậu muốn cho anh biết, cậu sẽ tự khắc nói ra.
Ăn xong, anh quay sang cậu, mỉm cười:
- Anh sẽ dẫn em đến một nơi rất đẹp.
- Ở đâu vậy anh?
- Đi đi rồi biết, mà khoan, anh sẽ bịt mắt em trước – Phong nháy mắt – tới đó anh sẽ tháo khăn bịt mắt ra.
- Làm gì bí mật thế? – cậu phì cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
---------------------------------------------
- Có chuyện gì mà con sang tận công ty tìm ta vậy? – Thanh Vân nhướng mày
- Đương nhiên là có chuyện quan trọng. – nó mỉm cười – nhưng trước hết, cho con hỏi dì một câu
- Con hỏi đi. Đừng úp úp mở mở nữa.
- Dì có thể nói cho con biết về chủ tịch tập đoàn Extreme được không?
Thanh Vân hơi ngạc nhiên rồi trở lại vẻ bình tĩnh vốn có
- Sao con lại hỏi vậy? Ta nghĩ là ta chẳng liên quan gì đến ông ấy.
- Con lại nghĩ khác. – nụ cười của nó vẫn không tắt, có phần tự tin hơn – nếu không như vậy đã không xảy ra chuyện…
|
- Tới chưa? Anh làm em hồi hộp quá – cậu hớn hở, cười toe – em nghe thấy mùi thơm của hoa hồng.
- Tới nơi rồi – cậu nghe tiếng anh cười, dải bịt mắt được tháo ra – woa… Đẹp quá…
Cậu mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cánh đồng hoa hồng tỏa sắc rực rỡ dưới nắng. Làn gió nhẹ mơn man, mang theo hương thơm dìu dịu đầy quyến rũ.
- Đây là cánh đồng hoa hồng nhà Mộc Miên – anh ngồi xuống, phóng tầm mắt ra xa – em thấy sao?
- Mộc Miên có cả cánh đồng hoa hồng cơ à? – cậu hỏi, giọng pha chút ngưỡng mộ. – tuyệt quá!
Anh phì cười, kéo cậu ngồi xuống dựa sát vào ngực mình. Phong cảnh thế này khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn, thoải mái hơn. Buồn ngủ quá…
- Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi.
Kiệt hơi bất ngờ, “sao anh ấy biết mình buồn ngủ hay thế?”. Cậu mỉm cười, dựa hẳn vào người anh, chìm vào giấc ngủ. Từng đợt gió nhẹ nhàng lướt trên gương mặt thiên sứ mỉm cười. “Ít ra, trong lúc này, mình vẫn còn được hạnh phúc…”
--------------------------------------------
- Con nói gì? – Thanh Vân đứng bật dậy. Bà không thể giữ được bình tĩnh – đã được điều tra kĩ lưỡng chưa?
Kỳ Anh nhẹ nhàng đưa tách trà lên môi, hương thơm đó khiến nó cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Nó rút trong túi ra máy ghi âm, bấm nút play. Giọng nói phát ra từ trong đó khiến bà phải chú ý lắng nghe từng lời.
---------------------------------------
Tuấn Kiệt mở mắt ra, trời đã sang chiều. Cậu dụi mắt vài cái, xoay xoay cổ cho giãn gân cốt.
- Em dậy rồi à? – Anh mỉm cười
- Em xin lỗi, định ngủ một chút thôi – cậu hơi ngượng, ngồi dậy – chắc anh mỏi lắm hả?
- Cũng không sao – anh vươn vai, vặn mình qua lại – thấy em ngủ ngon quá anh không muốn đánh thức. Với lại, ôm em sướng vậy đâu có gì mà mỏi – Phong cười gian kéo cậu lại ôm tiếp, cậu cũng không phản kháng gì, chỉ cười nhẹ. Cậu bây giờ, chỉ biết trân trọng từng phút giây ở bên anh.
- Anh này – bất giác cậu lên tiếng, cố lấy giọng tự nhiên nhất
- Sao? – anh hôn lên tóc cậu, mùi dầu gội nhẹ nhàng làm anh thấy thoải mái
- Nếu như có một ngày, gia đình anh và em gặp nguy hiểm đến tính mạng, và anh chỉ có thể chọn một. Anh sẽ chọn ai?
Phong giật mình, ngờ ngợ nhận ra điều gì đó. “Có khi nào nó liên quan đến ánh mắt của Tuấn Kiệt không?”
- Sao em lại hỏi vậy? Đừng có nói bậy nữa, không có chuyện đó xảy ra thôi. Hay là em có chuyện gì, nói cho anh biết đi. – anh nhẹ nhàng hỏi, lòng có chút lo lắng
- À, chỉ là một giả thuyết thôi mà. – cậu phì cười, đôi mắt đỏ lên nhưng không có nước mắt – tự dưng em nghĩ đến chuyện nên hỏi. Không có gì đâu. Anh đừng lo.
- Có thật không?
- Thật. Em không có chuyện gì đâu – cậu cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút đau xót nhưng rồi trở lại bình thường.
- Nếu có chuyện gì thì nói cho anh biết đó
- Em biết mà, anh đừng lo. – cậu ngước mặt lên, cười thật tươi làm anh cũng yên tâm phần nào.
|
Perfect Mask - Chiếc mặt nạ hoàn hảo (chap 3 cont)
Thanh Vân mệt mỏi dựa người ra sau, trong đầu hiện rõ mồn một chuyện năm xưa.
- Thôi được rồi, ta sẽ kể cho con nghe. Lúc trước, Hải Đăng và mẹ con là một đôi, phải nói là trai tài gái sắc. Hai đứa lập kế hoạch dự định với nhau rất nhiều thứ sẽ thực hiện trong tương lai. Nhưng ta lại là người ngăn cản chuyện tụi nó.
- Sao vậy ạ?
- Dì điều tra biết được, khi Hải Đăng quen với mẹ con lúc đầu là mưu tính của gia đình, muốn thâu tóm Super Power, và đương nhiên ta không bao giờ chấp nhận chuyện đó. Ta đã báo với ông nội và ông ấy tìm mọi biện pháp tách hai đứa ra. Thanh Yến sau khi nghe chuyện ta kể đã rất đau khổ, thất vọng vô cùng, tưởng chừng như sụp đổ hoàn toàn. Lúc đó, ba con – bạn học cũ của Yến – làm việc tại công ty ta. Hoàng Thiên đã yêu Thanh Yến từ khi còn học cấp ba, nhưng vì nó đã có bạn trai nên ông ấy tình nguyện rút lui. Ông cũng chính là người đã ở bên mẹ con những lúc tuyệt vọng nhất, giúp mẹ con tin tưởng trở lại vào tình yêu. Ba năm ba con kiên trì theo đuổi, an ủi, chăm sóc Thanh Yến giúp ta, giúp con bé Thanh Yến lúc đó xiêu lòng và chấp nhận mở lòng ra lần nữa yêu ba con. Đó cũng chính là lý do vì sao, sau này ba con cười người khác, mẹ con lại trở nên quẫn trí, cộng thêm việc con ở đó không được hạnh phúc, đó càng làm cho con bé suy sụp lần nữa. Với ta, Thanh Yến dù có bao nhiêu tuổi đi nữa, thì cũng chỉ là con bé nữ sinh năm nào, và là em gái mà ta yêu thương nhất.
Kỳ Anh mỉm cười, ôm dì vào lòng.
- Cảm ơn dì rất nhiều, dì luôn lo lắng cho mẹ con con.
- Chuyện, ta là dì con và là chị của mẹ con mà – bà xoa đầu nó
- Thế ông Hải Đăng thế nào ạ?
- Ông ta sau khi không được gặp Thanh Yến đã đến tìm ta, hạ mình van xin, nói rằng Thanh Yến là người ông ta yêu thương nhất. Ông thừa nhận lúc trước là lợi dụng, nhưng sau đó đã bị vẻ trong sáng, dịu dàng, chu đáo của mẹ con khuất phục. Ông nguyện sẽ giấu bí mật đó suốt đời, không ngờ ta lại phát hiện ra. Ông muốn ta cho ông ấy cơ hội. Nhưng làm sao được hả con? Con đã biết tính ông nội con rồi, ông là người rất cố chấp, đã quyết rồi sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng ta cũng tạo cho ông ấy cơ hội gặp mặt Yến một lần – bà bất chợt thở dài – Lúc đó, Thanh Yến gặp mặt ông ta, và trong lúc tức giận, nó đã gọi điện cho Hoàng Thiên và tuyên bố đó là bạn trai của nó. Hải Đăng đã vô cùng bực tức và đến tìm ta, khẳng định ta và ông nội là người sắp đặt hết mọi chuyện. Ông ấy nói ta đồng ý cho gặp Thanh Yến cốt là để cho ông biết rằng ông không còn cơ hội nào nữa. Ông ta đã đứng trước mặt ta, thề rằng, sẽ có ngày trả thù tất cả những người trong gia đình ta. – Bà dừng lại. Ánh mắt thoáng nỗi xót xa. Từng lời, từng chữ như được phát lại từ chính miệng Hải Đăng – “Chị và Thanh Yến đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa! Tôi không được hạnh phúc thì không ai có quyền có được nó!” Đó là những câu cuối cùng ông ta nói trước khi bỏ đi biệt tăm. Mọi chuyện cứ thế trôi qua, cho đến ngày hôm nay. Bây giờ, ông ta đang thực hiện lời hứa trước kia của mình.
- Vì tình mà có thể bất chấp tất cả - nó lắc đầu – giờ thì con cũng đã hiểu. Hải Đăng đã quá mù quáng…
- Có lẽ lỗi cũng ở ta. – bà nói, giọng buồn buồn – nếu ta không quá lý trí giải quyết chuyện đó thì hôm nay đã không ra nông nỗi này
- Dì đừng tự trách mình. Nếu dì không quyết định thế thì đâu có con ngồi đây – nó mỉm cười
- Ừ… - bà cũng cười – làm sao có được một đứa cháu tài năng vậy.
- Do dì và mẹ dạy con quá tốt thôi, con đâu quá tài giỏi. Quay trở lại chuyện lúc nãy – giọng nó trở lại vẻ nghiêm túc – theo con suy đoán thì…
--------------------------------------------
- Nhưng nếu điều đó xảy ra thì anh sẽ tính sao?
- Em muốn nghe câu trả lời đến vậy à? – Phong hơi phân vân rồi trả lời – anh sẽ giết em trước rồi sau đó tự sát.
- Sao anh lại làm điều đó? – cậu hỏi
- Gia đình cho anh cuộc sống và anh biết ơn vì điều đó. Anh không thể giết người thân của mình được. Còn em, em là người yêu của anh, là một phần sự sống của anh, không có em, anh xem như không còn gì nữa. Hai đứa mình có chết thì cùng chết. Nếu có kiếp sau, anh nguyện sẽ đền đáp lại công ơn cha mẹ đã sinh ra mình, kiếp này anh không thể làm trọn vẹn, kiếp sau, mong rằng em vẫn sẽ là người yêu của anh… - Phong mỉm cười, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
"Nhưng em không thể anh à… Em không thể làm như anh được…”¸ nước mắt cậu chảy ra.
- Sao vậy? Sao lại khóc rồi? – Phong lo lắng, ôm cậu chặt hơn
- Không. Vì em quá hạnh phúc thôi – cậu nói trong tiếng nấc – cảm ơn anh đã yêu em.
- Khờ quá – anh hôn lên mắt cậu, liếm hết những giọt nước mắt – chỉ cần em ở bên anh là được rồi.
------------------------------------------
- Con chắc chắn với những điều con nói chứ, Kỳ Anh? – Thanh Vân nhíu mày
- Vâng, chắc chắn ạ - Mộc Miên xuất hiện trong phòng từ lúc nào, bất ngờ lên tiếng – con có thể đảm bảo với cô những điều nó suy đoán là đúng.
- Sao con nghĩ nó đúng?
- Bởi vì – nhỏ nháy mắt với Kỳ Anh – Có kết quả rồi mày. Anh Phong mới báo với tao lúc nãy.
Kỳ Anh đặt tách trà xuống bàn, mỉm cười tự tin.
- Vậy…vậy là… - bà không thể giấu được nỗi xúc động đang tràn ngập trong lòng.
- Vâng, đúng rồi đấy ạ - nó gật đầu xác nhận, quay sang nhỏ - lần này tao phải cảm ơn chị Thư rất nhiều đó.
- Hứ, sao không cảm ơn tao? – nhỏ ngúng nguẩy – không có tao làm gì có chị Thư cho mày hỏi
- Ờ, cảm ơn mày rất nhiều, bạn tốt – nó cười tươi ôm nhỏ bạn. “Gánh nặng xem như bớt đi một nửa. Hải Đăng, tôi thực sự khâm phục ông.”
|