Đằng Sau Lời Nói
|
|
[ Quân đây! Tôi đang trên đường về, tôi đã cho người ra đón cậu rồi đó!]
[…….] [ …Đồng ý! Từ bây giờ đến khi gặp mặt, chúng ta đừng liên lạc nữa. Tôi sẽ trực tiếp gặp cậu tại nhà.]
[…….]
[ Uhm!..Được rồi Steven!..chào cậu]
Nhíu mày nhìn con đường phía trước, anh tăng ga cho xe lao nhanh về thành phố. Kể từ bây giờ mọi việc chính thức đi vào quỹ đạo của nó, mà vốn dĩ mấy tháng qua anh đã cật lực bỏ công gây dựng đến ngày hôm nay.
“ Nhanh thôi…cái ngày mà tôi hoàn toàn rời khỏi tầm tay của ông sẽ đến nhanh thôi. Lúc đó, ông coi tôi lật tung cái Đặng Gia như thế nào!...”
------------------
Vắng anh không khí cuộc vui cũng phần nào giảm xuống, ban ngày họ chỉ dạo quanh thành phố, rồi vào một số của hàng mua vài món đồ lưu niệm về làm quà cho mọi người. Đến buổi tối càng đơn giản hơn khi cả năm người cùng ngồi tại quầy Bar của khách sạn mà tán ngẫu với nhau.
Đôi khi những câu chuyện cười vu vơ của Phụng hay Jus lại làm khuấy động cả một không gian, và điều đó cũng giúp cậu phần nào vơi đi cảm giác trống trải và cô đơn khi vắng anh.
Về đêm mọi người đều tranh thủ về phòng nghĩ sớm, nguyên nhân là giữ sức cho chuyến trở về vào ngày mai. Và mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng chú ý, nếu như vào lúc trước khi cậu bước vào phòng, hắn không tìm đến.
- Hey nhóc!..Khoan đã!
Nghe tiếng hắn phía sau, cậu không vội mở cửa.
- Anh cần gì sao?
- ...Uhm!..Không! có cái này cho nhóc!
Nói rồi, từ trong túi hắn lấy ra một hộp nhỏ, chiếc hộp được gói bằng giấy màu tím rất cẩn thận và đẹp mắt.
- ..Gì..gì vậy?
- Tặng nhóc! Quà sinh nhật!
- Quà sinh nhật!!!- ngạc nhiên, cậu trố mắt nhìn hắn- Nhưng mà… - Được rồi cầm lấy đi! Lúc vào cửa hàng, trông nó cũng dễ coi nên muốn mua. Sẵn hôm qua là sinh nhật nhóc vì thế tôi mua luôn, coi như quà sinh nhật muộn.
- .......- cậu im lặng nhìn món quà trên tay mình, có lẽ hắn thật sự đã làm cho cậu có chút xúc động.
- Vậy nha! Ngủ sớm đi, tôi về phòng đây.
- ...Này Quốc Thiên - thấy hắn rời đi, cậu gọi nhanh lại- …Cám ơn anh!
- ...Uhm!...sinh nhật vui vẻ!
Không đợi cậu nói thêm gì nữa, hắn lập tức quay trở về phòng.
Tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra trong hắn hiện đang rất run, rất lúng túng và khi vào tới phòng thì hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thả mình xuống giường, lắc đầu với hành động vừa rồi, hắn đang tự hỏi tại sao hắn có thể nghĩ ra cái trò trẻ con như vậy. Từ lúc nào mà hắn quan tâm và biết tặng qùa cho người khác thế kia?...đúng là càng ngày hắn càng chẳng hiểu nổi mình nữa!
Đang mải mê suy nghĩ thì cửa phòng được Jus mở ra. Thấy nó bước vào hắn lên tiếng:
- Lên rồi đấy àh!
Chẳng nói chẳng rằng, nó im lặng lấy bộ quần áo sau đó bước vào phòng tắm. Nhận thấy thái độ của nó khác thường, nhưng hắn cũng chẳng màng hỏi đến. Chỉ đến khi thật lâu nó bước ra, cũng với thái độ như vậy và nhanh chóng trèo lên giường kéo chăn phủ kín cả người, lúc này hắn mới tiến đến bên nó.
- Sao vậy? hôm nay đau họng àh, khi nãy còn hót dữ lắm mà!
- ......
- Jus??? Này!!!- hắn lay nó dạy.
- …- nó mở chăn nhìn thẳng vào hắn.- Em không gì hết! Muốn ngủ thôi!
Khá ngạc nhiên khi thấy đôi mắt đỏ ngầu của nó, hắn hiểu giờ là lúc không nên bắt ép nó thêm điều gì.
- Okey! Em buồn ngủ, vậy ngủ đi ha! Tôi đi tắm!
Và rất nhanh chóng, hắn để lại sự yên tĩnh cho nó rồi bước vào trong.
Hắn biết, biết rất rõ. Ngoài kia trong tấm chăn dày đó, nó đang âm thầm khóc nức nở. Nhưng lí do vì sao nó lại khóc thì hắn khá mơ hồ.
Duy nhất chỉ một điều hắn biết! Jus, nó chỉ khóc vì hắn!
--------------
Trở lại với Minh Quân, hiện tại anh đang tiếp một vị khách hết sức đặc biệt trong ngôi nhà của mình.
- Steven, số cổ phần đó…cậu chắc chắn không dính dáng gì đến Mỹ Kiều chứ?
- Yên tâm đi Quân, Mỹ Kiều rất tin vào mớ tiền cô ta thảy cho tôi! Tuy có điều tra thân thế của tôi rất sát nhưng kết quả vẫn là số không thôi.
Nói chuyện với anh giờ đây là người thanh niên chạc tuổi anh, anh ta có một phong thái rất điềm tĩnh, điểm nổi bật của anh ta cũng chính là gương mặt. Một gương mặt rất nam tính và luôn tỏ ra cái khí chất của một nhà lãnh đạo.
- Số phần trằm cổ phần của tôi đang nắm giữ cộng với số cổ phần của anh hiện có, chắc chắn chúng vượt mức phân nửa của Đặng Gia. Bây giờ chỉ chờ đến ngày Mỹ Kiều châm ngòi thì mọi chuyện sẽ được phơi bày thôi.
Nhâm nhi ly rượu trong tay, Steven gật gù với ý kiến vừa rồi của anh.
- Uhm!...Mà sao ông già cậu cứ để yên mọi chuyện vậy, không lẽ ông ta không biết Mỹ Kiều đứng sau thâu tóm hết cổ phần của các cổ đông hay sao?
- Ha!..Biết chứ Steven, nhưng ông ta không lo, vì nghĩ là trước sau gì tôi và Mỹ Kiều cũng kết hôn, khi đó ai nắm mà chẳng được.
- ...Hahhah…vậy mà ông già cậu đâu ngờ con trai ông lại sử dụng chính cổ phần của mình lật ngược lại ông…hahhaa.
- Phải phải..hahhaha.
Liên tiếp những ly rượu được hai người nâng lên, cung tụng lẫn nhau. Mừng cho kế hoạch lâu nay của họ bây giờ đã thành công và chỉ cần chờ người khai hoả nữa thôi.
Và đây cũng chính là lúc anh bắt đầu từ bỏ mọi thứ để đi riêng trên con đường mà anh đã chọn. Con đường chỉ có anh và người anh yêu….
Nhưng liệu mọi chuyện có xuôi chèo mát mái như anh đã nghĩ không? Hay đây chỉ mới là bước khởi đầu của những cơn sóng mạnh???....
~~~~~~~ End 42 ~~~~~~~~~
|
CHAP 43
Sau chuyến du lịch trở về đến nay cũng đã hơn một tuần trôi qua, mọi người ai nấy cũng quay về với công việc thường ngày. Và hôm nay Hoàng Hàn đã bắt đầu đi làm lại sau kỳ nghĩ phép khá dài hạn.
- Em vào làm tốt nhé Hàn! Nếu thấy không khoẻ thì gọi cho anh ngay đó!...Nhớ trưa ăn uống cho đầy đủ vào, còn nữa…không được làm quá sức nghe chưa!
Ngôi trong xe, anh ân cần lo lắng cho cậu. Suốt cả chặng đường từ nhà đến công ty, anh cứ luyên huyên dặn dò cậu đủ thứ, nghe riết mà cậu cũng phát ngán lên.
- Dạ! Em biết mà, anh nói mãi thôi! …em vào đây!
- …Ơh?...- anh tỏ vẽ thơ ngây- Cứ thế mà đi vào sao?.không chào tạm biệt người yêu gì àk!
Đang chuẩn bị mở cửa xe, nghe anh nói là cậu hiểu ngay ý đồ của anh. Quay sang, cậu lườm anh.
- Trước công ty đấy anh! Anh muốn…ưm…- Chưa nói được gì anh đã khoá môi cậu mất rồi.
Vậy đấy, anh có bao giờ nghe lời cậu nói đâu, mà đúng hơn chỉ toàn hành động theo ý thích của anh mà thôi. ….. Mỉm cười với gương mặt giận dỗi đầy đáng yêu của cậu, anh say sưa ngắm nhìn bóng dáng người mình yêu đang dần khuất sau cánh cổng lớn. Gật đầu đồng ý với hiện tại, anh nhấn ga cho xe hướng về nơi mà có một người đang chờ đợi mình. --------
- Chào cô, Mỹ Kiều!
Kéo chiếc ghế anh thả người ngồi đối diện với cô, nơi đây là một quán cafe sang trọng, không gian rất yên tĩnh. Hoàn toàn thích hợp cho những cuộc gặp gỡ đối thoại.
- Vâng chào anh!
- Hôm nay có việc gì mà hẹn tôi ra sớm vậy? Chẳng phải tôi đã nói chúng ta không có gì để bàn với nhau nữa sao?
- ...Anh không cần tỏ thái độ chán nản như vậy! Dù sao chưa đầy nửa tháng nữa chúng ta sẽ kết hôn…vì thế mà hôm nay tôi hẹn anh cũng chính là bàn về vấn đề này!
- “ Ha.a!!..cô đang khai ngòi đấy àhh??? Được thôi…” – Anh cười khẩy - Kết hôn sao? Tôi nhớ rất rõ, từ trước đến giờ tôi chưa hề mở miệng nói tiếng kết hôn khi nào! - Anh…dù muốn hay không, anh cũng chẳng có quyền lựa chọn đâu Quân àh! Trước sau gì anh vẫn phải lấy tôi, và tôi mong anh hãy tôn trọng người vợ này!
Nghe những lời nói của cô mà anh cười khinh khỉnh, lấy từ trong áo chiếc di động, anh gọi cho một người:
[ …Quân đây! Tới lúc cậu ra mặt được rồi đó…phải! địa điểm là Highland cafe!]
Mỹ Kiều nhìn thái độ của anh mà không khỏi thắc mắc, cô nhíu mày quan sát gương mặt không chút biểu cảm của người đàn ông đối diện.
- Anh muốn dở trò gì đây Minh Quân! Anh nên biết không lâu nữa, tập đoàn Đặng Gia sẽ rơi vào tay…
- ..Tay của Mỹ Kiều đây sao? - anh tiếp lời cô - Tôi nói thẳng! Cô đừng hi vọng mang gia sản của gia đình tôi ra mà uy hiếp, cuộc hôn nhân này vốn dĩ chẳng có kết quả. Ngay từ đầu nó chẳng khác nào là cuộc mua bán lợi nhuận của hai tập đoàn.
- …..- lúc này trông cô khá mất bình tĩnh.
- Tôi cứ nghĩ cô là một cô gái thông minh, không để bất cứ người nào chèo lái được mình. Vậy mà - dừng lại, anh đưa người tiến gần đến cô hơn- Cô! Vẫn chỉ là người tầm thường, vì cái gọi là sự kêu hãnh mà cô đánh mất sự tự tôn của một người con gái đa tài đa sắc! Rốt cuộc…cô cũng chỉ là con cờ cho người khác thao túng!
- Anh…anh nói đủ chưa!
Ngó thấy cô đã hoàn toàn mất tự chủ, anh chỉ nhếch môi cười rồi nâng tách cà phê mà hưởng thức.
Hôm nay vị cà phê ngọn đến lạ thường.
Và cũng không lâu sau, người mà anh hẹn gặp khi nảy đã có mặt! Liếc thấy Steven ngoài cửa, anh không vội đứng lên, chỉ quay sang vớ lấy chiếc áo vest bên cạnh.
Nhìn Mỹ Kiều anh lạnh lùng nói:
- Vấn đề lúc nảy cô nói giờ bạn tôi sẽ thay mặt giải thích, anh ta sẽ cho cô biết tập đoàn Đặng Gia sẽ rơi vào tay ai! Bây giờ thì tôi đi trước.
Chưa kịp hiểu anh vừa nói gì, chỉ thấy anh đứng lên, cô cũng theo quán tính mà đứng dậy, nhưng nói lời chưa ra khỏi miệng thì một giọng trầm đục phía sau đã vang lên.
- Chào Mỹ Kiều! lâu quá không cô!
Bất ngờ với vị chủ nhân của giọng nói, cô như chết trân mà nhìn SteVen.
- Thanh Minh?..anh..anh sao lại ở đây? – ngỡ ngàng cô nhìn hai người.
- ..Ồhh!!...Tôi đã về hơn một tuần!- nói rồi Steven quay sang anh- Được rồi, tiếp theo là việc của tôi, cậu cứ đi.
Nhìn Minh Quân và Steven lúc này, cô lại càng rối mù cả lên, cái gì đang diễn ra vậy nè?
- Hai anh…vậy là thế nào?
Biết được cảm giác của cô hiện giờ ra sao, anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi vỗ vai cô sau đó nhanh chóng rời đi. ……………..
- Thì ra ngay lúc đầu, anh tiếp cận tôi cũng nằm trong sự sắp đặt của Minh Quân?
- Ừm hữm! Chính xác – Steven bình thản gật đầu trả lời.
- …Vậy số cổ phần mà tôi cất công chèo kéo từ các cổ đông để cho anh nắm giữ hiện giờ…trước sau gì cũng là của Minh Quân?
- .... - tiếp tục gật gù với lời nói của cô.
- HA!!...không lẽ số tiền tôi bỏ ra nhỏ hơn giá trị của số cổ phần đó sao?- cô đay nghiến nói.
- ..Không! rất lớn đó chứ!... Nhưng mà, 40% cổ phần đó cộng thêm với 18% cổ phần Minh Quân thì tôi hoàn toàn có được cả một tập đoàn Đặng Gia đó chứ!!
- A.N.H…- cô tức đến nghẹn lời, đây mà là đối tác của cô sao? Người mà cô tin tưởng giao cho anh đứng tên số cổ phần mà cô đã mất biết bao tiền của mới có được đây sao?...đúng là không tin nổi mà… - vậy còn bản hợp đồng của chúng ta? Anh quên rồi sao?
- Ờh…đâu có quên! Tôi vi phạm thì tôi bồi thường, tuy nó gấp đôi giá trị cổ phần kia…nhưng cũng chỉ là con số nhỏ so với tôi thôi! …với lại, cô quên rằng, do cô muốn giấu danh tính nên vốn dĩ hợp đồng đâu được công khai!!!
- .......
- Mà thôi…về việc hợp đồng, tôi cho cô tùy thích xử lý, nhưng nói trước…đừng dại mà đụng đến tôi!- Steven kiên định mà phán quyết.
Không biết nói gì thêm, giờ đây cô hiểu mình đã hoàn toàn thua trong mọi chuyện, thua ngay từ khi bắt đâu. “ Quả thật, anh rất lợi hại đấy Minh Quân…tôi không ngờ đó!!”
- ....Sao anh có thể bỏ một cơ hội lớn như vậy chỉ để giúp Minh Quân! Anh không thấy nếu như…
- Khỏi lay động tôi đi Mỹ Kiều! Tôi không bao giờ trỡ mặt với Quân đâu!
- ...... - Lần này…coi như cô chịu thiệt đi cô gái àk! Vốn dĩ cô không phải là người Quân cần đối đầu. - …Tại sao?...tại sao anh lại toàn tâm giúp Minh Quân?- cô hỏi trong vô thức.
- ….Vì tôi lẫn Minh Quân, cả hai đều tôn trọng cái gọi là chữ Tình!! …………
Chỉ còn lại một mình với tách cà phê đã nguội lạnh, giờ đây cô mới thấm thía thế nào là sự thất bại, là nhục nhã. Hóa ra từ trước đến nay cô làm mọi việc cũng chỉ là trò cười cho thiên hạ. Vô tình mà cô lại giúp anh chiếm thế thượng phong, đúng là cô quá non để đấu với một người kỳ cựu như anh đây…
Nắm chặt nắm tay của mình, cô đai nghiến từng lời trong suy nghĩ “ Một bài học hay, một kinh nghiệm tốt…là do anh dạy tôi…hãy nhớ đấy!!!…”
---------------------------
|
- Này Thái! Ông Quân mới gọi nói chiều nay đi ăn mừng tao khỏi bệnh đấy!
- …ờh…- Thái gật gù nhưng vẫn cho nhanh thìa cơm vào miệng.
- ...Mày không nghe tao nói gì àk!
- ...Nghe…mày để tao ăn cái đã, sắp hết giờ rồi. Phụng hôm nay dở chứng bắt tao làm báo cáo giữa kỳ muốn điên lên được.
- .....ừhm..có người yêu làm sếp cũng khổ quá hen! - cậu trêu chọc
- Mà hôm nay mày đi tái khám đúng không? Sao không nghỉ mà còn đi làm?
- Quân nói để chiều ổng chở tao đi, ổng hẹn với bác sĩ Giang rồi.
- Sướng ha…ông Quân cưng mày như trứng ấy!
- ..... “ nhưng được đến khi nào?...càng ngày sao cảm giác trống trãi cứ dâng lên vậy chứ!!..mong là đừng có việc gì xảy ra nữa…Quân ơi..sao em cứ lo quá!!”
…………….
Và dự định cũng chỉ là dự định thôi, đã quá tầm tan sở mà cậu chờ mãi cũng không thấy anh điện thoại. Đứng trước cổng công ty, cậu đang tính gọi cho anh, thì bất chợt Quốc Thiên cho xe dừng ngay chỗ cậu.
Hạ kính xe xuống, hắn nói vọng ra:
- Này nhóc! Lên xe đi, Quân nó bận việc gì đó nên không đón nhóc được, sẵn nó nhờ tôi đưa nhóc đi tái khám rồi sau đó đến chỗ buổi tiệc luôn.
- .......- cậu có vẻ buồn khi nghe hắn nói vậy.
- Lên nhanh đi, muộn rồi!- với tay mở cửa xe, hắn hối thúc.
Dù sao cũng chẳng còn lựa chọn, cậu nhanh chóng bước lên xe rồi cùng hắn đến bệnh viện. Ngồi trong xe, hắn phá vỡ sự im lặng của cả hai. - Món quà đó… nhóc thích chứ? - …Àh…Quả cầu thủy tinh chứa những đồng tiền cỗ,.. rất đẹp! tôi luôn để nó trên giường của mình. Mỗi khi ngắm tôi hay lắc nó, những đồng xu chuyển động nhìn rất hay. - ....Ừhm!! “.. cũng may là nhóc thích…” ……….. Và như lời dặn của thằng em họ, hắn đưa cậu đến chỗ chú ba của mình để khám. Trên đường đi đến phòng của ông thì bỗng hắn có điện thoại. Quay sang bảo cậu cứ vào trong trước, và hắn nghe xong sẽ vào theo sau.
Nghe vậy cậu cũng không bận tâm mà đến thẳng phòng khám. Đến trước cửa phòng đang hé mở, tính gõ cửa thì chợt nhìn qua tấm sáo trong phòng, cậu thấy ông đang có khách. Và cậu không nhằm thì vị khách đó chính là ba của anh, Đặng Thế Gia!
Không nghĩ là gặp ông nơi đây nên cậu khá bất ngờ. Đang tính quay lưng rời đi vì lúc này, cậu hoàn toàn không muốn đối mặt với ông, nhất là sau việc ông đã cho người ra tay với cậu. Vậy mà ngay khi quay lưng, một hình ảnh vô tình đã suỵt ngang qua tầm mắt cậu. Nó khiến cậu phải dừng bước và nhìn lại một lần nữa.
Trên chiếc bàn gỗ kia có hai tấm ảnh…chính xác thì người trong ảnh một là mẹ cậu, và một là ba cậu…
……
- Anh Hai, chuyện năm xưa đã qua. Dù sao gia đình họ cũng chịu thiệt quá nhiều rồi, lần này coi như anh bù đắp cho thằng nhỏ đi.
- Chú nghĩ gì vậy Thế Giang, làm sao tôi chấp nhận con trai tôi đi yêu đứa con trai khác. Đó chẳng khác nào hủy hoại danh tiếng cả dòng họ Đặng này.
- Nhưng em thấy chúng nó yêu nhau thật! Dù anh có ngăn cản cũng chẳng được gì, anh thừa biết tính thằng Quân mà. Nó đâu dễ từ bỏ!
- Chính vì nó như thế mà anh mới làm mọi cách để thằng kia không có cơ hội.
- Nhưng cũng không cần ra tay nặng như vậy! Mạng người đó anh hai àh. Lần trước là anh không cố ý làm họ thiệt mạng, đó là tai nạn. Nhưng bây giờ anh làm vậy không khác nào là giết một mạng người. Và việc này thì làm sao có thể che đậy giống như năm xưa!
- Chú không cần nói nhiều. Anh đã quyết thì không cản được đâu…Cứ cho là chấp nhận đi…một mai lỡ như thằng đó biết cha của người yêu nó gây ra cái chết của ba mẹ mình! Vậy chú có đảm bảo nó sẽ không báo thù???...Thôi thì bây giờ tốt nhất nên hủy đi mối đe dọa này! ………
Hai người đàn ông có tuổi vẫn mãi mê với cuộc tranh luận trong gian phòng nhỏ. Mà đâu hay biết, phía ngoài cánh cửa đang hé mở kia, một chàng trai từ lúc nào đã không còn trụ vững được nữa. Hoàn toàn buông thả cơ thể dựa vào bức tường trắng mà trượt dần rồi qụy xuống nền đất lạnh lẽo…đau nhói…
Đưa tay bấu chặt vào ngực mình. Đầu óc cậu say sẩm hoàn toàn, mọi vật trước mắt cứ quay cuồng rồi đảo loạn, lồng ngực của cậu lúc này như bị hút cạn không khí, nó làm cậu thở không nổi nữa rồi…
Đau!
Một nổi đau không tên!
Một nổi đau giết chết tâm hồn con người!
“ Làm sao…tôi…phải biết làm sao?...”
~~~~~~~~~~~ End 43 ~~~~~~~~~~~~
|
Chap 44
Kết thúc cuộc gọi, tôi bình thản đến phòng khám của chú ba, nơi mà cậu nhóc đang ở đó chờ tôi. Vậy mà khi vừa rẽ vào hướng lối đi, từ đằng xa tôi đã thấy nhóc đang khụy gối dưới nền gạch trắng, hai tay thì đang bấu chặt lấy ngực mình... Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với nhóc, tội vội lao nhanh đến.
- Nhóc đã xảy ra chuyện gì? Hay đau ở đâu hả.?
Khom người xuống, tôi cố gắng nhìn vào gương mặt đang cúi gằm kia.
- Nhóc!!! Sao vậy? nghe tôi nói gì không??- vừa nói, tôi vừa lay mạnh lấy bờ vai của nhóc.
- .....Làm ơn...- nhóc ngước lên nhìn tôi giọng thều thào- …làm ơn đưa tôi rời khỏi nơi này…làm ơn!!!
Ngó thấy gương mặt đã trắng bệch của nhóc, đôi mắt cũng đỏ cả lên. Tôi lúng túng không biết phải làm sao, rất nhanh, tôi đưa tay đỡ lấy thân người nhóc đứng lên. Cảm nhận được thân người nhóc đang run rẩy kịch liệt, tôi biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó và khi đang loay hoay với những câu hỏi trong đầu thì cánh cửa phòng sau lưng bật mở.
- …Hoàng Hàn???...cháu…cháu đến khi nào?
Là tiếng của chú ba, nghe thế tôi quay lại tính mở lời thì ngạc nhiên thay…sau lưng chú còn có một người làm tôi khá sững sờ.
- Bác hai!..
Như không ngó ngàng đến sự tồn tại của tôi, ông hướng cái nhìn thẳng đến nhóc và nói:
- Xem ra chúng ta có duyên đó chứ!...Nếu đã đến sao không gõ cửa mà lại âm thầm đứng ngoài thế kia.
Lúc này nghe ngữ điệu của ông, tôi mới nhìn lại mọi việc. Liếc thấy gương mặt chú ba lộ rõ vẻ ngạc nhiên về sự có mặt của nhóc, còn nhóc thì cứ chăm chăm nhìn vào bác hai tôi. Không cần nói, tôi đã nắm được phần nào câu chuyện.
- Ông…những đều ông nói khi nảy là như thế nào?? Cái chết của ba mẹ tôi là sao??- giọng nhóc đã lạc hẳn đi.
- …Nghe hết rồi sao!...Tốt thôi, đúng như những gì mà cậu nghe được, năm xưa chính tôi đã lái xe và gây ra vụ tai nạn…vô tình…lại làm thiệt mạng người nhà của cậu.!
- Kìa anh hai / Bác hai!!!
Nhận thấy ông rất quá đáng, tôi buộc lòng lên tiếng.
- Bác hai dừng lại được rồi đó! Không cần phải nói trắng ra như thế! Ngó sang chú ba mình, như hiểu được ý tôi, chú tiếp lời. - Đúng đó anh hai, có gì vào trong rồi hãy nói…Quốc Thiên cháu đưa Hoàng Hàn về đi, bữa khác chú sẽ hẹn lại.
Trong vòng tay tôi, người nhóc cứ căng ra, tôi biết nếu chần chừ thêm chút nữa thôi, nhóc sẽ hoàn toàn mất tự chủ, rồi khi đó không biết sẽ xảy ra việc gì. Rất nhanh, tôi đưa nhóc rời khỏi nơi đây với không một chút kháng cự nào từ nhóc.
…… Tuy phải tập trung lái xe, nhưng tâm trí tôi lại hoàn toàn để bên nhóc, lâu lâu ngó thấy nhóc đưa ánh nhìn vô định hướng ra bên ngoài, mà trong tôi lại cảm giác khó chịu vô cùng. Rất muốn lên tiếng an ủi nhóc, nhưng lời nói chưa kịp phát ra đã bị chặn ngay họng, bất lực tôi chỉ biết nắm chặt lấy vô lăng mà cho xe lao đi trên con phố nhộn nhịp của dòng người.
- Anh…cho tôi ra biển được không?...
Cứ tưởng cái không khí ngột ngạt này sẽ tiếp tục tái diễn, vậy mà nhóc lại đột nhiên lên tiếng. Điều này làm tôi khá ngạc nhiên, nhưng khi hiểu được yêu cầu của nhóc tôi lại càng ngây người hơn.
- Ra..ra biển làm gì???...Thằng Qu...- nhận thấy lỡ lời, tôi kịp dừng lại.- Mọi người đang chờ đến buổi tiệc đấy! - Vậy anh dừng xe lại…tôi tự đi một mình được!
Vậy đấy, nhóc cũng ranh lắm đó chứ! Biết cách làm khó tôi nữa mà, thử hỏi nghe vậy thì làm sao tôi dám chạy thẳng đến chỗ hẹn của mọi người? Lắc đầu ngán ngẫm, tôi đánh vòng xe lại và hướng ra biển.
------------ Mất khoảng ba giờ đi đường chúng tôi mới ra tới biển. Thành phố biển về đêm luôn náo nhịp bởi những cuộc vui của các du khách, cái không khí mang theo vị mặn của nước biển được gió thổi táp vào người tạo một cảm giác thật lạ lẫm, thích thú. … Sau khi cho xe vào bãi đổ, tôi và cậu nhóc cùng hướng ra biển. Nhìn sóng biển rì rào trôi nhẹ vào bờ cát trắng, có lúc chúng va đập vào các phiến đá làm tung tóe những bọt nước trắng xóa khắp nơi. Ngồi bên cạnh nhóc lúc này tuy được bao chùm bởi những âm thanh của sóng biển kia, nhưng tôi lại thấy không gian yên lặng đến não nề. Tôi biết, tâm trạng của nhóc giờ đây thật sự rất tệ, những lời nói của bác hai lúc chiều là một cú sốc lớn đối với nhóc. Có lẽ nằm mơ nhóc cũng không ngờ, cái chết của ba mẹ mình lại do ba của người nhóc yêu gây ra. Đó là một sự thật quá phủ phàng và cay đắng.
- Anh…đã biết từ khi nào?- Nhóc phá vỡ sự im lặng. - …Uhm!..không lâu nhưng đủ để hiểu mọi chuyện! - ….. - ….. - Mấy ngày qua…thấy tôi cứ lao vào mà yêu con của người gây ra cái chết cho cha mẹ mình chắc anh buồn cười lắm đúng không?
Nghe giọng nhóc nghèn nghẹn, mà tôi cảm giác cũng khá ray rứt.
- Đừng nói vậy!...Giờ thì nhóc đã tính gì chưa? - Tính gì? Tôi chẳng nghĩ được gì nữa!
“ Sao nhóc lại không nghĩ được gì chứ, sự thật đã phơi bày thì nhóc bỏ thằng kia rồi theo tôi đây này”…Chẳng hiểu sao cái ý nghĩ đó lại chớp nhoáng trong đầu tôi như thế!
- …Có lẽ tôi phải dừng lại mọi chuyện. - Nhóc không định trả thù đó chứ!
Không biết có sai khi hỏi câu này không mà tôi thấy nhóc quay sang nhìn tôi rồi nở một cười khinh.
- Trả thù như thế nào? Anh chỉ tôi đi!- lại hướng ánh nhìn ra biển khơi, nhóc cau mày nói - Lái xe tông lại ông ta hay người nhà của ông ta?....Chuyện năm xưa là tai nạn, tôi biết ông ấy không cố ý, ông chỉ sai khi che giấu mọi chuyện trước pháp luật thôi. - ….Chẳng lẽ nhóc không tính đòi lại công bằng cho cha mẹ nhóc sao? - …… Không có sự đáp trả, chỉ thấy nhóc im lặng rồi lại đăm chiêu nhìn ra biển.
Đúng là tôi đã cố tình nói khích cậu nhóc, chẳng hiểu vì sao mà tôi lại muốn nhóc hận ông bác của tôi, rồi sao đó thì trả thù và cuối cùng là chia tay với thằng Quân. Aiissii…càng ngày tôi càng muốn nhóc chấm dứt mối tình hiện tại mà…mà đến với tôi chăng?
|
…… Nhìn đồng hồ sang ngày mới, vậy mà nhóc cứ lặng thinh ngồi nhìn ra mảng đen bao la của biển. Gió biển lúc này rất lạnh, chúng thổi táp vào gương mặt không chút cảm xúc của nhóc, rồi còn hất tung cả mái tóc đen bóng kia. Ngắm kỹ nhóc, tôi lại thấy chiếc mũi thẳng cùng với đôi mắt sâu hút kia tạo nên một vẽ đẹp rất huyền bí… Có lẽ do nhóc mải mê chìm vào suy nghĩ của mình mà nhóc không hề hay biết, tôi đang dần say đắm với từng đường nét trên gương mặt của nhóc. Nhóc thật sự rất đẹp, một vẽ đẹp thánh thiện và trong sáng.
…… Mãi cho đến về khuya, thấy nhóc vẫn không có ý định rời đi. Tôi bắt đầu lo cho sức khỏe của nhóc.
- Lên trên đi nhóc, đã một giờ hơn rồi đó! Ngồi nữa là mai tôi vác xác nhóc về thành phố mất! - .......
Nản thật, nhóc con sao khoái im lặng thế kia. Muốn gì thì cứ khóc hay la hét gì đó đi. Tôi ghét nhất là thấy nhóc cứ sống nội tâm như vậy. - Nghe không?...Tôi về đó!...ngồi đây mãi thì giải quyết được gì!!!-Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. - ........ - Mặc xác nhóc!
Gì chứ, tuy là lo cho nhóc thật, nhưng tôi là ai chứ!! Tôi chẳng bao giờ lụy một người nào hết. Đừng có mong Quốc Thiên này năn nỉ nhá!! Mơ đi nhóc. Thế là tôi bỏ lên trên và chui vào xe ngồi, thú thật, ngồi bên nhóc tôi ghét phải chứng kiến đôi mắt vô hồn, lúc nào cũng tràn đầy u buồn và tổn thương đó. Chi bằng bỏ lên đây ngồi, một lát nhóc cũng sẽ tự mò lên thôi!
…… Ngồi trong xe, tôi dựa người vào vô lăng, nghiêng đầu dõi theo bóng người nhỏ nhoi đang ngồi dưới bãi cát trắng kia. Phải nói nhìn từ góc độ này, trông nhóc sao quá đổi cô đơn nhỏ bé thế kia, thật mỏng manh và dễ vỡ trước hàng ngàn con sóng biển…bất giác, trong tôi lại dấy lên một niềm cảm xúc khó tả, một sự yêu thương mãnh liệt, một cảm giác muốn được bảo bọc che chở cho nhóc… Có hay chăng…tôi đã yêu nhóc thật sự???
…… Cứ thế, nhóc là tâm điểm để tôi nhìn suốt cho đến khi trời bắt đầu hừng sáng, vì tôi phải chắc một điều, nhóc không làm gì dại dột. Bước xuống chỗ nhóc đang ngồi, đã đến lúc tôi phải kiên định trước cậu nhóc bướng bĩnh này.
- Về thôi nhóc, sáng rồi kìa, mọi người lo lắm đấy!!! - …..
Trơi đất, gì thế kia, nhóc ngước lên nhìn tôi với gương mặt trắng bệch và đôi mắt thì đỏ hơn cả mắt thỏ nữa. Ánh mắt nhóc lúc này chỉ còn là sự tuyệt vọng đến trống rỗng mà thôi... Sao…tôi lại đau lòng đến vậy!! Không nói thêm bất cứ lời nào, tôi cúi xuống, bế bổng người nhóc lên và hướng về phía trên kia. Nhưng lạ là nhóc không hề giãy giụa hay một tiếng chống đối, nhóc...chỉ im lặng nhắm mắt và ngả đầu dựa vào ngực tôi thôi, cả một đêm gồng mình với suy nghĩ đã đến lúc nhóc cần nghỉ ngơi…
Chắc do nhóc mệt lắm đây mà, thậm chí qua lớp áo mỏng trên người, tôi cảm nhận được làn da của nhóc đã tái lạnh cả đi. Rất nhanh, tôi đưa nhóc vào trong xe.
Và cũng không biết, trong một khắc vừa rồi, nhóc có nghe thấy tiếng đập loạn nhịp của con tim này không nữa…
--------------- Suốt chặng đường lái xe trở về, tôi cứ liên tục ngó sang thăm dò tình hình của nhóc, lúc này thấy nhóc nhắm mắt trông có vẻ đã ngủ rất say, nhưng thật tâm thì nhóc có ngủ hay không thì chỉ mình nhóc biết. Nhìn thẳng con đường phía trước, tôi chỉ mong mau chóng kết thúc chặng đường dài này, thú thật, cả người tôi cũng rã rời hết cả rồi… đã vậy tôi còn phải lo nghĩ, làm cách nào để giải thích với thằng em họ mình nữa. Vừa rồi khi mở máy lên, tôi giật mình với hàng chục cuộc gọi nhỡ của nó cùng mọi người. Aii daa…lần này tôi rắc rối thật rồi!
……… Và không ngoài dự báo của tôi, rắc rối đã tìm đến. Khi xe dừng trước ngôi nhà của nhóc, tôi vừa mới bước chân xuống, chưa kịp vòng qua bên kia xe để gọi nhóc thì thằng em họ từ đâu nó đã bay ra mà chặn đường tôi, không nói cũng chẳng rằng, một phát! Nó cho tôi ngay cú đấm trời giáng.
- Khốn nạn, anh đưa Hoàng Hàn đi đâu cả đêm qua hả??? Giọng nó oang oang bên tai tôi, chưa kịp tỉnh táo sau cú đấm vừa rồi, tôi lại một phen choáng váng với quả thứ hai. - Anh có biết tôi đã lật tung cái thành phố này mà tìm hai người rồi không!!!
Thế đấy, làm người tốt đâu có dễ, tôi đã nhịn rồi mà nó cứ liên tục lấn tới. Đánh ai thì đánh, chứ đánh Quốc Thiên này tới cú thứ hai thì không mấy ai làm được đâu.
Xoay phắt qua, tôi giơ tay cho nó một cú cả vốn lẫn lời…vậy mà…Gì đây??? Thằng nhóc của tôi…Không! Đúng ra là người yêu của nó đang đứng trước mặt mà che chắn cho nó! May cho nhóc là tôi dừng lại kịp, chứ nếu không… Nhìn thế mà ruột gan tôi cứ lộn cả lên.
- Nhóc / em trách ra.!!! .... Nói rồi không hiểu sao cả tôi và nó cùng im lặng mà không gian thì dường như cũng bất động theo. - Hai anh thôi đi!…Quốc Thiên ..anh về đi. Chuyện này tôi sẽ giải thích!- nhìn thẳng vào tôi, nhóc nói. - Phải đó! Anh Thiên về đi, anh Quân đang mất bình tĩnh, ở đây chỉ thêm chuyện thôi! Hàn không sao thì tốt rồi! Mọi chuyện qua cả rồi mà!
Nghe thấy tiếng của nhỏ Phụng, tôi mới nhìn lại thì cả Phụng, Thái và Jus đều có mặt ở đây cả. Xem ra đêm qua bọn họ đã rất lo cho cậu nhóc, cụ thể là nhìn mặt ai cũng bơ phờ cả lên. Nhất là Jus, nó không nói lời nào mà chỉ chăm chăm nhìn vào tôi. Thấy thế, tôi có chút bối rối sau đó quyết định lên xe rời đi.
Nhưng đó cũng chưa hẳn là lý do khiến tôi quyết định nhanh như vậy, thật ra chỉ một chốc thoáng qua, tôi không lầm còn có một người khác đứng trong nhà của nhóc, và người đó chính xác là Steven, anh trai của Jus…
…… Và cũng trong lúc cho xe quanh đầu lại, tôi thấy thằng Quân với gương mặt đỏ gay mà lôi cậu nhóc của tôi vào nhà. Nhìn cảnh ấy, trong tôi thật sự tức giận. Tại sao nhóc lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện mà trở về với thằng Quân? hay đêm qua gió biển đã thổi bay những lời nói của bác hai tôi trong nhóc rồi?
Còn thằng Quân nữa, hôm nay chú em ra tay với ông anh này mạnh quá đấy!...đã vậy, chú còn mời thêm Steven về đây để làm gì? Chẳng lẽ vở kịch vẫn chưa đủ người diễn hay sao?.... Thôi! Không nghĩ nữa. Tôi tăng tốc mà chạy thẳng về ngôi nhà của mình, trước tiên phải đánh một giấc cho thật tĩnh táo, sau đó…tôi sẽ nhanh chóng bắt tay vào mọi chuyện…
~~~~~~~ End 44 ~~~~~~
|