[Fanfic Khải Thiên] Yêu Nhầm Ác Quỷ
|
|
[Khải-Thiên]Yêu nhầm ác quỷ (Hoàn) Bởi KarJack_forever Đây là thể loại thần bí...
GTNV -Dịch Dương Thiên Tỉ: 16t, rất đáng yêu, hoạt bát, là con trai của một gia đình giàu có...nhưng phía sau cậu vẫn còn rất nhiều bí ẩn, là mục tiêu săn lùng của cả thiên thần lẫn ác quỷ mà bản thân không hề biết lí do. -Vương Tuấn Khải:17t, là một ác quỷ rất thích cuộc sống con người nên đã cải trang thành con người sống ở nhân giới. Vẻ ngoài đẹp trai, bí ẩn khiến người người mê mệt. -Vương Nguyên: 16t, là bạn thân của Thiên Tỉ đồng thời là một thiên thần, biết được bí mật đằng sau thân phận của Thiên Tỉ. Và còn một số nhân vật phụ khi nào xuất hiện mị sẽ giới thiệu, lần đầu thử viết cái thể loại thần bí này nên mn có gì không thích ib hoặc comment cho mị nha~
|
Chap 1 -Tiểu Thiên, đi học thôi.....-Nguyên đứng ở cổng nhà Thiên Tỉ, vừa bấm chuông vừa gọi ầm mĩ...
Từ trong nhà, Thiên Tỉ lao ra với tốc độ ánh sáng, thấy Nguyên mặt mày cau có, cậu vội cười trừ rồi giở trò nịnh nọt....
-A....Nhị Nguyên hảo soái, cậu chờ tớ có lâu không??? Xin lỗi cậu nhaaaaa~....
Nhưng có vẻ câu nịnh nọt của cậu lại có xu hướng phản tác dụng nhiều hơn....
-Nhị nhị cái đầu cậu đó, sao sáng nào cũng bắt tớ chờ gần chết mới chịu thò mặt ra hả??? Cậu suốt ngày chỉ biết có ngủ ngủ ngủ, sớm muộn cũng thành con heo mập ú na ú nần, lăn nhanh hơn đi....-Nguyên bực mình gắt.
-Lúc đó tớ cho cậu ngồi lên người tớ, chịu không??? Vậy là cậu khỏi phải đi bộ rồi...-Cậu thản nhiên trả lời, kèm theo là một cái nháy mắt....
-Cậu.....Aaaaa...Sao tớ lại có người bạn ngang bướng như cậu chứ???-Nguyên bất lực toàn tập trước cái lí lẽ kì quặc của cậu....
-Thôi mà, hạ hỏa hạ hỏa, lần sau tớ sẽ cố gắng dậy sớm.....-Cậu vừa trưng ra vẻ mặt vô tội vừa lấy tay phẩy phẩy để tạo gió cho Vương Nguyên.....
-Cậu mà dậy được sớm thì trời sập....Mà thôi, mấy hôm nay có thấy ai bám theo cậu không???-Nguyên vừa hỏi vừa nhìn quanh, mấy ngày qua cậu luôn cảm nhận được có bóng dáng của ác quỷ ở gần Thiên Tỉ. Bọn chúng luôn chờ thời cơ Nguyên lơ là mà ra tay với Thiên Tỉ. Thiên Tỉ luôn bị thiên thần và ác quỷ đeo bám khắp nơi nhằm lấy cho bằng được nguồn sức mạnh ẩn dấu trong cậu....
Thiên Tỉ vốn là con lai giữa người cha thiên thần và người mẹ ác quỷ, bên trong cậu có cả ánh sáng và bóng tối. Điều đặc biệt là ở chỗ hai thứ sức mạnh này lại dung hòa với nhau vì cơ địa đặc biệt của cậu, chúng kết tinh lại thành một viên đá có sức mạnh trấn áp tất cả mọi sinh vật. Cậu không hề biết chuyện đó, từ nhỏ cậu đã được cha mẹ ruột giao phó cho vợ chồng Dịch Vương Lâm-Hạ Châu nuôi dưỡng và chăm sóc, cậu luôn nghĩ rằng cha mẹ hiện tại chính là cha mẹ ruột của cậu và không hề nghi ngờ vào việc mình là con người. Vương Nguyên được cha cậu phái xuống nhân giới để bảo vệ cho cậu khỏi sự truy bắt của thiên thần và ác quỷ. Cả thiên giới lẫn ma giới đều khao khát có được sức mạnh của cậu để trấn áp giới đối lập, làm chủ thế gian.....
Trước câu hỏi của Nguyên, cậu dường như đã quen, nhàn nhạt trả lời...
-Có, lại là mấy kẻ kì lạ hay đeo bám tớ sao???-Từ ngày cậu còn rất nhỏ, gần như lúc nào cũng có những người lạ mặt bám theo cả, lúc thì mặc toàn đồ đen sì như cục than di động, lúc thì trắng toát như mấy cái xác chết ở trong nhà xác bệnh viện, cậu đi đâu họ theo đó, còn có lúc bị chặn lại bế đi....Nhưng lúc nào Nguyên cũng xuất hiện kịp lúc, bằng một cách nào đó rất thần bí cứu thoát cậu....Cậu không biết cách đó là gì vì sau mỗi lần Nguyên xuất hiện cậu đều ngất đi, khi tỉnh dậy đã thấy mình đang ở nhà rồi. Đôi lúc cậu cũng tò mò mà hỏi bí kíp cứu người của Nguyên nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng.....Dần dần, cậu đã không còn tò mò về chuyện đó nữa, bởi cậu biết, nếu Nguyên muốn nói thì không cần tới cậu phải hỏi.....
-Cậu không cần để ý, chỉ cần nhớ phải luôn theo sát tớ, bất kể là ở đâu...-Nguyên nghiêm mặt...
-Ừ....Mau đi thôi kẻo trễ học...-Nói rồi cậu kéo tay Nguyên chạy....
-Chúng ta sắp trễ không phải là nhờ biệt tài ngủ nướng của cậu sao???- Nguyên không phải dạng vừa, liếc cậu khinh bỉ....
-Rồi mà, rồi mà.....-Cậu đáp qua loa, tiếp tục chạy thục mạng. Đi chậm là lại nghe cái tên kia càu nhàu, sao đối xử với người khác dễ thương thế mà với mình thì.....Aisssss.....Bạn với bè thế đấy......Chán nản level max....
.
.
.
.
.
Cao trung Bát Trung, lớp 10-1
Phòng học nhốn nháo như cái chợ, chả là giáo viên chưa về thì đám học sinh được thể làm loạn.Nào là sách vở, bút , giấy vụn được ném bay khắp lớp, ngay cả giẻ lau bảng cũng được đi du lịch miễn phí từ bàn giáo viên xuống cuối lớp....Cậu và Nguyên vừa bước vào lớp đã có dịp xơi ngay một cục giấy vụn vo viên bự chảng vào mặt......Cậu thì hắc tuyến đầy đầu, lườm cháy mặt cái kẻ vừa ném giấy làm hắn im lặng mà ngồi xuống vị trí của mình, không dám nháo nữa.....Nguyên thì khoa trương hơn, trực tiếp cầm cục giấy lao vào cuộc chiến như trong phim "star war" , cậu ngao ngán lắc đầu, bước về chỗ......Đây là kẻ vẫn hay cằn nhằn cậu sao??? Thật đúng là trẻ con đội lốt người lớn....
Ngoài cửa sổ, một bóng đen đang theo dõi nhất cử nhất động của cậu rất chăm chú. Nguyên cảm thấy nguy hiểm, quay người, phóng ánh nhìn về hướng đó, bóng đen nhanh chóng biến mất.....
-Lại là devil.....-Nguyên cười khẩy...
|
Chap 2 Giờ nghỉ trưa....
-Nguyên , cậu xong chưa??? Chúng ta xuống canteen....-Cái bụng Thiên Tỉ đang làm loạn, kêu réo đòi ăn...
-Được, chúng ta đi...
Bóng đen vẫn luôn bám theo hai người....
-Tiểu Thiên, cậu vào trước đi....-Đến khoảng sân sau, Nguyên dừng lại...
-Hở??? Thế cậu không ăn à???
-Tớ đi wc chút, đau bụng quá...-Nguyên ôm bụng. Thiên Tỉ gật đầu đi đến canteen trước. Bóng đen lao vụt theo.....
.
.
.
.
.
-Ngươi không được theo...-Nguyên nhanh chóng chặn bóng đen đó lại..
-Angel, mau tránh ra....-Bóng đen lên tiếng...
Bóng đen nhanh chóng hiện nguyên hình. Một chàng trai trẻ mặc đồ đen từ trên xuống dưới, điều khác biệt ở hắn là đôi cánh ác quỷ màu đen phía sau lưng. Hắn cười khinh bỉ nhìn Nguyên...
-Kẻ bảo vệ cho tên nghiệt chủng đó bao nhiêu năm nay là ngươi??? Ta thật không dám tin bao nhiêu ác quỷ lại thua dưới tay một thiên thần nhãi nhép như ngươi...
-Vậy chắc là do mấy tên ác quỷ các ngươi toàn là những kẻ kém cỏi, đến một tên thiên thần nhãi nhép như ta mà cũng không thắng nổi....-Nguyên muốn hắn nổi điên lên, cố tình nhạo báng..
-Hôm nay ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã ngăn cản ta.....-Nói rồi, hắn lao đến Nguyên, Nguyên nhanh nhẹn né người , hắn mấy lần đánh hụt lại càng thêm tức tối , điên cuồng lao đến , Nguyên chỉ né mà không hề phản công.....
.
.
.
.
.
-Angel, ngươi là đồ hèn nhát....-Hắn gào lên...
-Devil, ngươi nói vậy ta sẽ không khách khí nữa....-Nguyên cười nhưng ánh mắt lại như xoáy sâu vào hắn. Cả người Nguyên phát ra một thứ ánh sáng ảo diệu, hắn lại lao đến....
-Ngu ngốc...-Sau câu nói của Nguyên, thứ ánh sáng kì lạ kia cuốn lấy hắn, siết chặt, bốc cháy dữ dội, hắn chỉ kịp hét lên đau đớn rồi tan biến như chưa hề từng tồn tại.....
Nguyên hướng về phía canteen, bước đi bình thản như không có chuyện gì xảy ra....Nhưng, Thiên Tỉ đã thấy hết tất cả...Chuyện là cậu đợi mãi mà không thấy Nguyên đến nên đã quay lại đây xem xét tình hình....Cậu chết trân ở đó, mắt mở to hết cỡ, ngạc nhiên tột cùng vì tất cả những gì vừa chứng kiến. Bao nhiêu năm nay cậu không hề biết gì về thứ sức mạnh kì lạ của Nguyên.....Rồi cái kẻ đó, nói cái gì mà Nguyên bảo vệ tên nghiệt chủng gì đó, lại còn thiên thần với ác quỷ nữa.....Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào???.....Cậu thấy rối quá, liệu kẻ đó có phải là kẻ bám theo cậu, nếu vậy....nếu vậy....
-Tiểu Thiên, cậu ra đây làm gì??? Không phải tớ nói đợi tớ trong canteen sao???-Nguyên nói, giọng lộ rõ sự ngạc nhiên xen lẫn tức giận...
-Tớ....Chuyện hồi nãy là sao???- Cậu không trả lời mà hỏi lại Nguyên...
-Cậu thấy hết rồi???
-Đúng, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào???
-Chẳng là thế nào cả, cậu nghĩ sao thì nó sẽ là như vậy....-Nguyên vẫn chưa thể để cậu biết sự thật được. Xin lỗi tiểu Thiên, tớ không thể để cậu biết những chuyện này bây giờ được, nó sẽ là một cú sock với cậu, tớ thà làm kẻ nói dối còn hơn phải khiến cậu tổn thương, sợ hãi hay lo lắng......Hơn nữa, lời hứa với cha cậu tớ không thể không giữ.....Xin lỗi....
-Cậu thật sự là định giấu tớ sao??? Chúng ta là bạn tốt mà??? Có chuyện gì mà không thể kể cho tớ nghe cơ chứ???- Giọng cậu như sắp khóc, cậu cảm thấy buồn lắm...Nguyên là người bạn thân nhất của cậu từ nhỏ tới lớn, không có chuyện gì mà cậu không kể cho Nguyên nghe cả....vậy mà.....vậy mà Nguyên lại luôn giấu giếm cậu rất nhiều chuyện.......Nguyên thiếu tin tưởng ở cậu tới vậy sao???.....
-Tiểu Thiên, đừng ép tớ có được không??? Đến một lúc nào đó cậu sẽ biết tất cả mọi chuyện....Còn hiện giờ tớ không thể nói ra......Cậu hãy hiểu cho tớ...-Nguyên không quay mặt lại, Nguyên không dám nhìn cái người kia khóc....Nguyên sợ nếu nhìn thì sẽ mềm lòng mà nói ra mất....
-Được, tớ sẽ chờ cho đến ngày đó....- Cậu lau đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống, bỏ về lớp học trước....Nguyên cũng lững thững theo sau....
Những ngày sau đó, cậu và Nguyên vẫn cùng nhau đến trường, cùng ăn trưa, cùng về nhà nhưng lại không hề nói với nhau lời nào.....Bản thân cậu không biết nói với Nguyên như thế nào, cậu vẫn rất tò mò về thứ sức mạnh kì lạ của Nguyên, tò mò về việc Nguyên gọi tên kì lạ kia là Devil rồi hắn gọi lại Nguyên là Angel gì gì đó.....Nói thật , thứ cậu suy nghĩ nhất lại là việc hắn nói Nguyên đang bảo vệ cho một kẻ NGHIỆT CHỦNG nào đó......Không lẽ nào đó lại chính là cậu??? Hỏi Nguyên thì Nguyên lại sống chết không chịu trả lời cậu lấy một chút....nên mặc dù biết là rất khó nhưng cậu vẫn nghĩ đến việc tự mình điều tra thử......biết đâu lại gặp may???
Còn về phần Nguyên, Thiên Tỉ cậu không chịu nói thì Nguyên cũng không có lí do gì để ép cậu phải nói cả nên đành im lặng.....
Cuộc điều tra của Thiên Thiên rồi sẽ đi đến đâu, mời mọi người đón đọc chap 3....
|
Chap 3 -Cậu vẫn còn giận tớ sao??? -Nguyên lên tiếng hỏi cậu khi cả hai cùng nhau đi về....
-Không có, tớ không có giận cậu....
-Vậy....tại sao cậu lại không chịu nói chuyện với tớ mấy ngày nay???
-Tớ chỉ là đang chờ tới cái ngày cậu cho tớ biết cái tớ muốn biết thôi.....-Nói rồi, Cậu bỏ đi thật nhanh....Nguyên không đuổi theo....Rõ ràng là còn giận mình mà làm bộ....Người đâu giận dai thế không biết....Cũng tại mình sơ suất để cậu ấy nhìn thấy mình sử dụng phép thuật nên giờ mới rắc rối vậy....Haizzz....
Cậu rẽ vào một con hẻm nhỏ, chờ Nguyên đi qua và đi theo.....Cậu cứ thế đi theo Nguyên cho đến tận lúc Nguyên về tới nhà mong tìm hiểu được chút ít sự kì lạ trong sự việc lần trước.....Nhưng...cả quãng đường chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả....Tất cả vẫn bình thường.....Thiên a~ tại sao người lại không giúp người hiền như con cơ chứ......Con chỉ muốn biết những chuyện kì lạ liên quan đến người bạn thân nhất của con cùng cái đám người ngày này qua tháng khác cứ bám theo con thôi mà......Chẳng lẽ điều đó lại là sai???.....( Ông Thiên: Sai bét nhè luôn đó con...).....
Thiên Thiên cứ vừa suy nghĩ vừa đứng núp ở cạnh cổng nhà Nguyên mà ngó vào trong......Dáng vẻ của cậu thật khiến cho người ta phải chú ý......
-Cậu làm cái gì trước cổng nhà người ta vậy hả??? -Một người thanh niên bước đến gần...
-Xùy...xùy....Phiền quá đi, mau ra chỗ khác chơi...-cậu không thèm quay mặt lại, tỉnh bơ buông một câu....Người thanh niên đó tròn mắt nhìn cậu bé trước mặt.....Cái quái gì vậy??? Cậu ta coi mình là ruồi hay muỗi mà dám nói vậy hả??? Lại còn xùy xùy nữa chứ.....Mặt anh xuất hiện ba vạch hắc tuyến.....
-Cậu có ý đồ gì với nhà này vậy hả??? Tôi báo cảnh sát cho coi....-Anh vừa nói vừa bám vào bả vai xoay cậu lại....Cậu đang chăm chú "làm việc" lại bị anh làm phiền nên dĩ nhiên là không vui chút nào.....Cậu tức giận xoay người lại, cáu gắt.....
-Sao anh phiền quá vậy???-Sau câu nói đó, cậu đưa tay lên hất tay anh ra....
-A....-Cả hai cùng đồng thanh kêu khẽ.....Chẳng là khi cậu vừa chạm tay vào tay anh thì có cảm giác như bị điện giật liền rụt tay lại....Cả anh cũng vậy....Sau khi định thần lại, cậu quay người bỏ đi, mặc kệ anh ở đó.....Sai lầm lớn nhất của cậu chính là không chịu nhìn mặt của anh dẫn đến một lô xích xông những rắc rối sau này....
Anh đứng một lúc trước cửa nhà Nguyên nhìn theo bóng dáng Thiên tỉ đi khuất mới bước về nhà...
Đêm hôm đó....Trên ban công tầng thượng của một căn biệt thự lớn màu đen được xây dựng theo phong cách châu âu có một người thanh niên mang vẻ đẹp bí ẩn đứng dưới ánh trăng nhìn về phía xa....Anh bất chợt đưa bàn tay phải lên nhìn chăm chú rồi mỉm cười để lộ ra hai chiếc răng khểnh.....
-Thật là một cậu bé đáng yêu......Điện giật à??? Thú vị đây....
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Nguyên lại qua nhà cậu để gọi đi học và như thường lệ.....gọi mãi cậu mới thò mặt ra....Cả hai vẫn không nói với nhau câu nào suốt dọc đường đi.....
.
.
.
.
.
-Các em bắt buộc phải tham gia một câu lạc bộ gì đó của trường để tích lũy điểm chuyên cần....Hãy suy nghĩ kĩ và đăng kí với tôi. Các em tham gia câu lạc bộ nào thì phải gắn bó với câu lạc bộ đó cho đến khi rời trường nên hãy nghĩ kĩ trước khi quyết định chọn một câu lạc bộ....-Lão Đặng chủ nhiệm đang nhắc nhở con dân lớp 10-1 về hoạt động bắt buộc của trường.....Các học sinh nhốn nháo bàn luận với nhau.... Kẻ thì chọn câu lạc bộ bóng bàn, người thì nói muốn tham gia câu lạc bộ hát dân ca....vân vân và vân mây.....Cậu có vẻ khá hứng thú với chuyện này.....
.
.
.
.
.
Cậu chọn vào câu lạc bộ guitar còn Nguyên lại không chút suy nghĩ vào đội bóng rổ....Điều này cũng đồng nghĩa với việc Nguyên sẽ khó khăn hơn để bảo vệ cậu nhưng cũng đành chịu thôi....mỗi người một sở thích mà....lại còn đang chiến tranh lạnh nữa.....Cậu có chút không được vui khi biết Nguyên không cùng câu lạc bộ với cậu nhưng cũng mau chóng bỏ qua chuyện đó.....Cậu hiện giờ chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về câu lạc bộ guitar, trên mặt hiện rõ hai chữ hào hứng bự chảng.....cũng vì vậy mà cậu đã quên hết mọi chuyện hôm trước mà không hề biết chuyện gì đang chờ đợi mình ở câu lạc bộ guitar thần thánh đó...
Từng ngày nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc chiều thứ 7 đã tới, cậu đeo cây đàn guitar yêu dấu lên vai rồi tung tăng rảo bước tới trường, lòng vui phơi phới....Không hiểu tại sao từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhắc đến hoạt động tập thể, hội nhóm các loại cậu đều vui vẻ kì lạ... Cậu đi dọc dãy hành lang, không ngừng ngước lên tìm biển "CLB guitar" đến mức không thèm nhìn đường đi....Hậu quả là cậu đập nguyên cái mặt vào lưng của một người thanh niên đi trước....Thiên a~ đi toi cái mũi con rồi....đau.u.u.u.u.u...... Cậu vừa nhăn nhó ôm lấy cái mũi đáng thương của mình vừa rối rít xin lỗi người thanh niên đó, sau đó chạy một mạch và sai lầm là lại một lần nữa không chịu nhìn mặt người đối diện.....
Chạy được một đoạn, cậu nghe thấy tiếng guitar phát ra từ một căn phòng....Chạy lại phía đó, nhìn lên tấm bảng tên gắn ngoài cửa phòng.....mắt cậu như phát sáng....Cậu mỉm cười rạng rỡ bước vào trong...
"CLB guitar"....
|
Chap 4 Vừa bước vào trong phòng, cậu đã vui vẻ cúi chào mọi người....
-Chào mọi người, tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ-thành viên mới của câu lạc bộ guitar, mong mọi người giúp đỡ.....-Kèm theo câu nói là nụ cười má lúm ngọt lịm làm người người trong căn phòng đơ một giây, nhìn cậu chằm chằm... Cậu ngơ ngác chớp chớp đôi mắt hổ phách sâu hút, lại một lần nữa mọi người bị hút mất tâm trí, cứ nhìn cậu không chớp mắt, vài người còn ngạc nhiên tới độ há hốc miệng xém chút rớt xuống đất.....Con trai gì mà dễ thương vậy???
Thiên Thiên chọn một chỗ ngồi , lôi cây guitar bảo bối của mình ra rồi kiểm tra đàn....Cả căn phòng không kể nam hay nữ cũng đều đang dõi theo từng hành động cử chỉ của cậu....Cậu chăm chú với cây đàn đến mức không để ý gì đến xung quanh....Một lúc không lâu sau, một người con trai bước vào căn phòng. Anh nhìn một lượt quanh phòng rồi dừng ánh nhìn lại chỗ cậu....Anh mỉm cười nhẹ định bước đến chỗ cậu thì một cậu bạn chạy lại, vỗ vai cậu.....Lúc này cậu mới giật mình ngước mắt lên.....
-Có chuyện gì vậy???
-Cậu đến chào hỏi hội trưởng đi, anh ấy đến rồi kìa....
-Hội trưởng??? Đâu cơ???
-Đó đó.....*chỉ chỉ*
Cậu đặt cây guitar xuống ghế, chầm chậm tiến đến chỗ anh....Anh nhìn cậu bé phía trước, quan sát rất kĩ và phán đoán xem cậu định làm gì....
-Chào....-Chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị anh cắt lời tại chỗ....
-Cậu là người vừa đụng tôi ngoài hành lang phải không? Không ngờ chúng ta có duyên tới vậy....-Anh cười, chỉ cười vui thôi nhưng trong mắt cậu lại là cười dọa nạt, cười đáng sợ. Cậu cau mày, nhìn anh chằm chằm anh, đôi mắt hổ phách tràn ngập lo lắng và sợ hãi....Cậu từ từ cúi đầu tránh đi cái nhìn của anh.....Cậu đang thầm than trách cái số nhọ như đít nồi của mình.....Chết rồi, hồi nãy mình đụng xong xin lỗi anh ta mà không có ngó mặt anh ta như thế nào....Chết con rồi, đụng phải ai không đụng lại trúng ngay hội trưởng CLB ngày đầu tham gia nữa chứ.....Cậu cúi đầu, mắt nhắm lại, chờ đợi phong ba bão táp sắp đến với mình....Anh nhìn cậu như vậy thì phá lên cười.....Cậu mở mắt cau mày nhìn anh...
-Tôi có ăn thịt cậu đâu mà cái mặt cậu làm như sắp bị giết không bằng....hahaha...-Anh cười tới mức rơi nước mắt, cả căn phòng ngơ ngác nhìn đại nam thần lạnh lùng cười rơi nước mắt. Mấy chị hủ được thể suy diễn. Hủ A nói thầm với hủ B..
-Nam thần cười với cậu bé đó kìa, chắc nam thần với cậu ta có mối quan hệ đặc biệt đó...
Hủ C với hủ D thì bàn tán sôi nổi...
-Trường ta lại có cặp mới rồi...
-Phải phải, hưng phấn quá đuê...
Anh ngưng cười, trên mặt xuất hiện vô số vạch hắc tuyến, và số lượng đang gia tăng theo cấp số nhân, liếc xéo lũ người đang xì xầm bàn tán....Luồng khí lạnh như muốn đóng băng chết những người xung quanh khiến cho các hủ nhà ta run rẩy rồi lặn mất tăm, cậu cũng không khỏi rùng mình vì loại hàn khí bức người của anh, lùi xa 500 bước...Anh thấy vậy bèn thu hồi tuyệt chiêu khí lạnh của mình mà ôn nhu mỉm cười nhìn cậu.....Vậy là sao??? Nhìn mình như vậy là có ý gì chứ???Thấy ghê ghê sao ấy. Thiên thiên nuốt nước bọt, không ngừng vận dụng bộ não siêu phàm với chỉ số IQ 200 của mình để suy nghĩ tìm đối sách....
-Tôi.....Tôi.....về chỗ được chưa vậy Hội trưởng???- Cậu ngập ngừng hỏi cái kẻ đang nhìn cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống...Cậu quay người toan bỏ về chỗ thì bị kéo giật lại phía sau...Mặt cậu đen lại....
-Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi sao? Hội trưởng còn muốn gì ở tôi nữa???-Cậu hơi cáu, cái tên này muốn làm gì đây? Sao mà thù dai quá vậy? Ông Thiên thật không công bằng, con ăn ở phúc đức vậy mà sao lại để con gặp phải kẻ này...??? TẠI SAO???
-Cậu chưa từng gặp tôi trước kia sao???-Anh nhìn cậu, có vẻ hơi ngạc nhiên, anh cứ nghĩ rằng khi nhìn thấy anh cậu phải giật mình lắm cơ....Nhưng anh đâu biết rằng, cái con người...à không, cái con "lai" kia từ lần trước đã chẳng buồn liếc cái mặt "đập troai" của anh lấy một lần....
-Anh hỏi gì lạ vậy hội trưởng??? Tôi chỉ vừa mới gặp anh thôi mà....-Cậu hiện giờ là đang "ngơ ngác con nai vàng"....Gì nè ông thiên, gọi mình lại chỉ để hỏi cái câu được bình chọn là không liên quan nhất năm thôi sao??? Chết, hay tên hội trưởng này sáng nay chưa kịp uống thuốc???
-Cậu...rốt cuộc là không nhớ hay cố tình quên???-Anh thật lòng vẫn chưa hiểu ra đầu đũa là như thế nào....
-Nè hội trưởng, anh làm ơn làm phước tích đức cho con cháu chút đi có được không? Đừng có vặn vẹo bắt bẻ tôi như vậy, tôi thật sự là lần đầu gặp anh. Vậy được chưa??? Nếu được rồi thì anh mau thả tay tôi ra để tôi về chỗ....-Cậu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình đang bị bàn tay lớn của anh bao trọn, giữ rất chặt....Anh vội bỏ tay cậu ra, cậu nhanh chóng về chỗ của mình...Anh cũng đến chỗ thường ngày của mình, đôi mắt vẫn luôn hướng về phía thân ảnh nhỏ đang lặng lẽ gẩy đàn...Nơi bàn tay cậu còn vương lại hơi ấm của cái nắm tay bất đắc dĩ vừa rồi.....Có chút gì đó khiến tim cậu dậy sóng....Nhưng cậu có nhận thấy điều đó không???.....
|