[FanFic Khải Nguyên] Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc
|
|
CHƯƠNG 22 - DỊ ỨNG
Trong nhà hàng sang trọng, Lăng Nguyên ngồi đối diện với một con sói hoang và một con xà tinh, cậu thật rất muốn về nhà, nếu không phải Âu Dương Na Na muốn đi ăn cái gì mà hương vị của biển cả gì đó thì cậu đâu phải chịu tội mà ngồi ở đây, lại nghĩ đến mấy món sắp đem ra, da gà nổi đầy người.
Trước đó cậu nói ăn không được mà Âu Dương Na Na bảo ăn rất ngon, phải nếm thử cho biết, cậu chưa kịp nói nguyên nhân thì cô ta như quả trứng gà nhét vào miệng cậu không cho nói một thêm một câu nào.
Vương Tuấn Khải vẫn nhâm nhi ly rượu đỏ, lâu lâu lại liếc Lăng Nguyên, thật sự hắn không có hứng thú đi Shopping gì đó, chỉ vì thái độ của Lăng Nguyên làm hắn khó chịu nên hắn mới đồng ý đó thôi.
Từ trước đến giờ đối với đàn bà, hắn chỉ hứng thú khi ở trên giường, ngoài ra chỉ giống như mấy bình hoa, ngắm cho đỡ chán mà thôi, ngay cả Lăng Nguyên cũng thế nhưng cả ngày hôm nay, hắn lại làm ra chuyện mất mặt, tự pha trò trước mặt cậu mà cậu lại không có hứng thú dù chỉ liếc nhìn một cái.
Tự cười giễu bản thân, từ khi nào hắn lại quan tâm cảm xúc của cậu như thế ?
Đồ ăn cũng được đem ra, ba phần ăn tôm hùm hảo hạng, món mà Âu Dương Na Na thích nhất nhưng cùng vì Vương Tuấn Khải thích ăn nên cô mới thích đó thôi.
" Vương tiên sinh, tôm hùm hôm nay là loại được bắt vào rạng sáng, mong hợp khẩu vị của Vương tiên sinh."
Đầu bếp chính ra sức nịnh nọt, hắn biết Vương Tuấn Khải ưa chuộng món tôm hùm nướng phô mai nên cố ý đích thân bưng ra, mong Vương Tuấn Khải thấy hắn có thành ý biết bao và cũng mong trong cuộc thi đầu bếp kì này, hắn sẽ có một điểm của Vương Tuấn Khải.
" Tôi không thích lúc đang ăn lại có kẻ chen ngang."
Hắn lạnh giọng, cũng không thèm nhìn vẻ mặt tái xanh của đầu bếp chính, tên đầu bếp biết mình thất thố vì thế gật đầu rồi đi như bay vào bếp.
Hai người trước mắt ăn rất tao nhã, còn Lăng Nguyên nhìn con tôm to trước mặt như kẻ thù từ bao đời trước, cậu mà ăn vào đảm bảo ngày mai khỏi đi học.
" Còn không ăn ? "
Đang ăn một nữa hắn lại thấy Lăng Nguyên chỉ nhìn mà chẳng chạm dao nĩa, hắn lấy làm lạ, quan sát vẻ mặt của cậu.
" Tôi ... tôi không ăn được."
" Lăng Nguyên à, món này rất ngon lại bổ, em không ăn rất phí đó." – Âu Dương Na Na thấy Lăng Nguyên đang làm mất lòng Vương Tuấn Khải, cậu ra sức châm dầu.
" Không ăn được ... cũng phải ăn." – Giọng của hắn tuy không lạnh nhưng vẫn rét cả người.
Lăng Nguyên nhìn con tôm trước mặt, thầm nguyền rủa mười tám đời nhà nó, sau đó ậm ực cố nuốt cho hết.
Sau một hồi nuốt trọng gần hết món tôm, cậu uống một ly nước cho mau trôi, bây giờ chỉ chờ hai người kia ăn xong là có thể phi nhanh về nhà uống thuốc nhưng ...
" Mùi vị thế nào ?" – Hắn lên tiếng hỏi, khiến cả hai cô cậu sửng sốt.
Âu Dương Na Na càng thấy chán ghét Lăng Nguyên, từ trước đến giờ Vương Tuấn Khải có khi nào hỏi cô thế đâu, tại sao lần này lại quan tâm thằng nhóc đó đến thế kia chứ ?
Lăng Nguyên thầm kêu trời ơi, cậu biết vị nó như thế nào chết liền, mà cho dù ngày thường ăn gì cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ cần no bụng là được nhưng giờ ...
" Khi nãy ... tôi ăn nhanh quá nên ... nên ... "
" Phục vụ " – Hắn vừa lên tiếng, một bồi bàn vụt đến nhe răng cười.
" Vương tiên sinh cần gì thêm không ạ ?"
" Đem một phần tôm hùm nướng phô mai cho vị thiếu gia đây."
Phục vụ lén cười rồi gật đầu quay đi, Lăng Nguyên hóa đá.
" Tôi ... tôi ... tôi no rồi."
" Khi ăn phải biết tưởng thức, đừng làm mất mặt tôi."
Cậu cuối mặt,lệ muốn trào ra, thưởng thức cái quái gì, sắp chết đến nơi rồi.
Ngay sau đó phần ăn khủng bố cũng đưa ra, Lăng Nguyên lại ăn thêm một con và cố biểu đạt tâm trạng của mình khi biết cái hương vị chết tiệt đó là gì, cuối cùng cũng được Vương Tuấn Khải thừa nhận.
Cứ nghĩ ăn xong thì sẽ được về nhà, ai ngờ cái còn xà tinh kia lại muốn xem phim, mà tên Vương Tuấn Khải này hôm nay bị ma nhập, Âu Dương Na Na muốn hắn đi đâu là hắn đi theo đó khiến cậu muốn nổi điên.
Cuối cùng cũng được về nhà, cả người cậu bắt đầu ngứa ngáy, cậu chạy vội tới chỗ dì Phùng đang chỉ cho mấy người giúp việc lau bụi.
" Dì Phùng, dì có thuốc trị dị ứng không ạ ?" – Cậu vừa hỏi vừa gãy.
" Ơ, cậu Lăng Nguyên, mặt cậu sao vậy ?" – Dì Phùng hốt hoảng khi thấy trên mặt Lăng Nguyên có vài đốm đỏ.
" Chuyện gì ? "
Từ sau, Vương Tuấn Khải đi đến thấy Lăng Nguyên cúi đầu không nói lại nhìn dì Phùng.
" Vâng, thưa cậu chủ, cậu Lăng Nguyên, cậu ấy ..."
Chưa nói được gì thì Vương Tuấn Khải kéo Lăng Nguyên quay lại đối diện hắn, hắn sửng sốt khi thấy mặt cậu có vài đốm đỏ, mày nhíu chặt.
" Đi bệnh viện."
Nói xong, kéo Lăng Nguyên đi, để lại Âu Dương Na Na nghiến răng đứng nhìn cùng dì Phùng mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
________________________________
Bệnh Viện
Trong phòng khám, một nữ bác sĩ khoảng gần 40 đang khám cho Lăng Nguyên, Vương Tuấn Khải ngồi trên ghế chéo chân, mắt nhìn vào những đốm đỏ trên mặt cậu.
" Dì San, cậu ta bị sao vậy ? "
Nữ bác sĩ lườm Vương Tuấn Khải. – " Gọi tôi là bác sĩ Trần."
Sau đó nhìn Lăng Nguyên với vẻ dò xét, bà là bác sĩ riêng của Vương Tuấn Khải, từ trước đến giờ chưa thấy hắn dẫn người nào đến nhờ bà coi bệnh mà giờ lại đem một cậu bé trông xinh xắn thế này làm bà kinh ngạc, người này có quan hệ gì với Vương Tuấn Khải đây ?
Lăng Nguyên bị nhìn đến mất tự nhiên, cậu cúi đầu. Trần San cũng hiểu mình thất thố, bà hắng giọng rồi hỏi Lăng Nguyên.
" Từ chiều đến giờ cháu đã ăn những gì ?"
" Tôm ... Tôm hùm nướng phô mai." – Cậu khó khăn nói.
" Cháu có biết cháu bị dị ứng với đồ biển không ?" – Bà nhỏ giọng.
Lăng Nguyên gật đầu khiến Trần San sửng sốt, còn Vương Tuấn Khải thì cũng đã hiểu lý do cậu không chịu ăn, trong lòng thấy khó chịu.
" Vậy sao cháu còn ăn ?"
Lăng Nguyên lườm Vương Tuấn Khải, nếu không phải tại hắn thì cậu đâu ra nông nỗi này, nhưng có ăn gan hùm cũng không dám nói tại hắn, thôi đành ôm cục tức vậy.
" Tại cháu thèm ăn quá nên ăn càng."
" Hơi ... là con gái thèm ăn cũng có mức độ, cháu có biết thể chất của cháu bị dị ứng rất nặng không ? nếu ăn quá nhiều có thể những đốm đỏ này sẽ trở thành bọc, có thể bị sẹo đó."
" Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ cẩn thận hơn."
Trần San muốn nói gì thêm nhưng bị Vương Tuấn Khải chặn họng.
" Dì San, cũng trễ rồi, cháu phải về, sau này có dịp, cháu sẽ mời dì dùng cơm." - Lại nhìn Lăng Nguyên . – " Về thôi."
" Mỗi ngày hai lần, uống khoảng ba ngày là được, cháu cũng nhớ tránh ăn đồ dị ứng nữa đó." – Trần San vừa đưa thuốc vừa dặn dò.
Lăng Nguyên gật đầu rồi theo sau Vương Tuấn Khải.
_______________________________
Trong xe, ở ghế sau, Vương Tuấn Khải nhắm mắt như đang nghĩ ngơi, Lăng Nguyên nhìn ra cửa sổ xe, không gian im lặng như tờ.
" Ngoài tôm hùm ra còn gì không ăn được nữa ?"
Bổng nhiên hắn lên tiếng làm cậu giật mình. – " Chỉ có tôm và cua, ngoài ra cái gì cũng ăn được hết."
Tưởng hắn sẽ trả lời, ai ngờ lại chẳng thấy gì, cậu lại quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài.
Về đến biệt thự, hắn đi thẳng lên cầu thang nhưng không về phòng mà đi đến phòng làm việc. Lăng Nguyên cầm bịch thuốc mệt mỏi đi lên phòng, vừa bước vào thì thấy Âu Dương Na Na chỉ quấn mỗi khăn tắm đứng trước tủ quần áo của cậu.
" Hèn gì hôm nay em không mua quần áo gì, thì ra trước đó đã mua không ít nhỉ ?"
Ánh mắt lúc sáng là ánh mắt dịu dàng nhưng giờ lại như con dao muốn đâm thẳng vào tim Lăng Nguyên, cậu rùng mình.
" Em thua xa chị nhiều"
Cậu đi tới lấy một bộ quần áo đi thẳng vào nhà tắm, xem Âu Dương Na Na như không khí nhưng cô ta cũng không nói gì chỉ hếch miệng cười.
Lăng Nguyên không tắm mà chỉ lau mình, đứng trước gương thấy toàn đốm đỏ trên làn da trắng nõn, thật không biết ngày mai có đi học được không nữa.
Bước ra phòng tắm, đã thấy Âu Dương Na Na nằm trền giường lớn, cô ta ngồi dậy, giọng nói tuy mang vẻ quan tâm nhưng thật chất lại là ra lệnh.
" Em hôm nay không được khỏe nên tối nay chị sẽ hầu hạ Tuấn Khải, em đi tìm phòng khác ngủ đi."
Cứ nghĩ Lăng Nguyên sẽ cau có, ai ngờ cậu ta chỉ đi đến bàn trang điểm lấy Laptop cùng vài quyển sách, không nói một lời, đi thẳng ra khỏi cửa để lại Âu Dương Na Na với cái miệng há to đầy kinh ngạc.
Lăng Nguyên đi xuống lầu, thấy dì Phùng, cậu khẽ cười.
" Dì Phùng, còn phòng nào trống không ạ ?"
" Hả ? à, còn nhưng có gì không Lăng thiếu gia ?"
" Dì cứ gọi là Lăng Nguyên được rồi, đừng gọi thiếu gia, cháu ngại lắm." – Nói xong cậu giải thích nguyên nhân .
" Thật ra thì hôm nay cháu không được khỏe nên để chị Na Na ngủ trên phòng ... cháu muốn tìm một phòng để học bài."
Dì Phùng ra vẻ khó xử, vì cậu chủ từ đó đến giờ có cho Âu Dương Na Na vào ngủ ở phòng đó đâu nhưng Lăng thiếu gia đã nói thế ...
" Lăng ... à không, cậu Lăng Nguyên, vẫn còn phòng nhưng là phòng cho người làm, tôi ..."
" Không sao đâu ạ."
Dì Phùng cũng muốn cho Lăng Nguyên ở một phòng trên lầu nhưng vì mấy phòng đó đều đang tu sửa, vài phòng còn lại là của ông bà chủ cùng nhị thiếu gia nên bà không cho Lăng Nguyên vào đó được.
Rốt cuộc bà cũng chỉ một phòng ở phía cuối cầu thang. Lăng Nguyên gật đầu.
" Cám ơn." – Rồi bước nhanh đến đó.
______________________________________
Vương Tuấn Khải từ thư phòng trở về phòng ngủ, vừa bước vào đã thấy Âu Dương Na Na nằm trên giường ngủ nhưng hắn lại nghĩ là Lăng Nguyên đang nằm đó, hắn đến cạnh giường ngồi xuống, thở dài.
" Uống thuốc chưa ?"
Âu Dương Na Na nghe thế, cơn tức trỗi dậy, cô không nghĩ Vương Tuấn Khải lại quan tâm Lăng Nguyên đến thế, cố nhịn cơn tức, cô vụt dậy nhưng vẫn nở nụ cười.
" Em không sao, chỉ ho vài tiếng thôi mà." – Cô hùa theo, bất quá cứ làm kẻ ngốc thì sẽ được cưng chìu nhiều hơn.
Vương Tuấn Khải giật mình, không phải Lăng Nguyên, lại nhìn Âu Dương Na Na không mảnh vải che thân trước mặt, hắn không thấy hứng thú mà lại tức giận .
" Xuống ngay."
" Tuấn Khải, hôm nay Lăng Nguyên không được khỏe, để em hầu hạ anh vậy ?"
Vừa nói hết câu thì cô nhào tới hắn nhưng chưa kịp làm gì thì bị hắn hất mạnh xuống đất, cô đau đớn nhìn hắn, cất giọng nghẹn ngào.
" Tuấn Khải, anh sao vậy ?"
" Cô đã quên nhưng gì tôi nói rồi sao ? ... cút ngay."
" Em ..."
" Tôi cho cô 5 giây, cút ... ngay."
Hắn nói xong thì không đợi cô cút đi mà hắn lại đi ra khỏi phòng, Âu Dương Na Na nước mắt đã rơi đây mặt, tay nắm chặt, ánh mắt cũng trở nên tàn ác.
Vương Tuấn Khải vừa xuống lầu thì gặp dì Phùng.
" Cậu ta đâu rồi ?"
Dì Phùng không hỏi cũng biết " Cậu ta" mà cậu chủ nói là ai, bà chỉ thẳng đến phòng người làm.
Vương Tuấn Khải mặt đầy sát khí đi đến cuối hành lang, hắn phải dạy cho Lăng Nguyên một bài học, vì không nghe lời hắn, hắn là chủ nhân của cậu, mà cậu cứ luôn chống đối hắn, lần này không thể tha cho cậu ta được.
Vừa mở cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh Lăng Nguyên đang ngồi trên ghế, một chân gác lên ghế, chân kia buông xuống đông đưa, trên mặt là một chiếc kính cận, mái trước thì cột một chùm y như câu dừa, mắt nhìn chăm chăm vào Laptop, mày hơi nhíu lại.
Bất giác cơn tức trong lòng vụt tan mất, hắn lại thấy dáng vẻ của cậu hiện giờ rất buồn cười, trong rất ngốc.
" Ai cho phép cậu ở đây ?"
Hắn không muốn nhìn nữa, đi đến chỗ cậu, giọng đầy tức giận nhưng chỉ là ra vẻ.
Lăng Nguyên giật mình khi thấy Vương Tuấn Khải, cậu không nghĩ hắn sẽ tìm tới nhanh như vậy, chỉnh lại dáng ngồi, cậu ấp úng.
" Chị Na Na nói muốn ở cùng anh, nên tôi ..."
" Tôi là chủ nhân của cậu, không phải cô ta, đừng để tôi phải lặp lại lần nữa."
Hắn nhìn vào màng hình. – " Đó là gì ?"
" À, là bài tập cho ngày mai nhưng tôi tính đi tính lại mà không tính ra được, không biết nó bị gì nữa ?"
Thấy hắn không mắng mình, cậu dĩ nhiên lãng sang chuyện khác, hùa theo hắn vậy.
Vương Tuấn Khải nhìn một lúc vào màn hình, sau đó hắn đưa tay gõ vài phím, sau đó Enter.
Lăng Nguyên nhìn theo, mắt trợn trắng, trong vô thức thốt ra.
" Hay thật, tôi làm hai ngày rồi mà không được, anh hay thật đấy."
Nói xong, cảm thấy thật mất mặt cùng xâu hổ, hắn là ai kia chứ ... mấy cái này làm khó hắn chắc.
" Ngu ngốc."
Quăng cho cậu hai câu, hắn lại nhìn lên bàn thấy tập hồ sơ, hắn lại hỏi.
" Đây là gì ?"
Lăng Nguyên muốn giật lại nhưng với chiều cao 1m62 dù có nhảy đến ngày mai cũng không lấy lại được tập hồ sơ từ tên cao 1m84 như hắn, vậy mà hắn còn giơ tay cao lên nữa chứ,đúng là tên xấu xa
" Là hồ sợ xin thực tập, mỗi sinh viên trước khi tốt nghiệp phải tìm một công ty xin thực tập, sau đó đợi CE maO đánh giá hành tích xem có tốt nghiệp được không ?" -Bất đắc dĩ.cậu phải giải thích.
Hắn nhìn cậu, lại nhìn tập hồ sơ. – " Đã xin vào công ty nào chưa ?"
" NIGHT, đó là công ty mà Lưu Chí Hoành đã xin giúp tôi."
" Làm lại đi." – Hắn không hỏi gì mà chỉ quăng tập hồ sơ vào sọt rác.
" Làm lại ? tôi thấy công ty đó cũng được mà." – Cậu muốn lượm lại nhưng bị hắn lườm nên đành tôi vậy.
" HP ... Nộp hồ sơ vào đó."
Lăng Nguyên như nghe được truyện cười.
" Vương tiên sinh, anh nghĩ với khả năng của tôi có thể vào đó được sao ? với lại tập đoàn đó làm gì có nhận sinh viên thực tập kia chứ ?"
" Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, cậu nghĩ tôi không có khả năng đưa cậu vào đó sao ?"
" Anh sẽ giúp tôi." – Giọng cậu vui lên, mắt cũng phát sáng.
" Vậy phải xem đêm nay cậu hầu hạ tôi như thế nào đã ?"
Nói xong hắn kéo mạnh cậu vào lòng, một tay hắn tháo kính của cậu ra, tay còn lại bắt đầu dò xét.
Lăng Nguyên vẫn đang suy nghĩ việc sẽ vào tập đoàn HP thực tập, đó là tập đoàn lớn nếu vào đó thực tập thì sau này ra ngoài đi làm, không cần biết thực lực ra sau, chỉ cần có chữ kí của CEO là cậu có thể có một công việc hoàn mỹ.
" Khoan đã." – Cảm nhận bàn tay đang luồng vào áo mình cậu chặn lại, cũng chẳng còn gì để mất, cậu không muốn chịu thiệt.
" Vậy anh có thể giúp luôn một người được không ?"
Thấy hắn nhíu mày, cậu vẫn nói.
" Đó là bạn thân của tôi, giúp tôi một lần thôi, làm ơn."
Lần đầu cậu làm nũng trước mặt hắn nhưng nếu Lưu Chí Hoành cùng làm chung thì cậu sẽ không lạc loài, cậu phải nhẫn, cố ra vẻ nịnh nọt dù ngàn vạn lần không hề muốn thế.
Mày hắn giãn ra, mắt chăm chú nhìn cậu, lần đầu nghe cậu dùng giọng dịu dàng nới chuyện với hắn khiến hắn thấy lòng man mát, hắn xoay người đặt cậu dưới thân.
" Vậy phải xem đêm nay em có cho tôi ăn no không đã."
Hắn cuối xuống, môi quấn lấy môi cậu, từ từ cởi hết những chướng ngại vật trên người hai người.
Lăng Nguyên cũng buông xuôi, tay vòng qua cổ hắn đáp trả. – Mục đích đạt được thì sau này mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.
Trong căn phòng nhỏ nhắn, cảnh xuân diễn ra, hai bóng dáng dây dưa quấn quít tạo nên một khung cảnh đầy gợi tình, khiến người nhìn vào phải đỏ mặt nhức tai nhưng người đứng trước cửa lại không như thế.
Qua khe cửa, Âu Dương Na Na mắt đầy tia máu, lúc nãy cô muốn xuống lầu tìm Vương Tuấn Khải, cố dụ giỗ hắn quay lại với mình nhưng không nghĩ lại thấy được cảnh này.
Mỗi lần ở bên cạnh cô, hắn nào dịu dàng ôn nhu đến thế, mà giờ ...
Lòng cằm thù Lăng Nguyên mỗi lúc một lớn, cô thầm nghĩ. ' Lăng Nguyên, cứ đợi đấy, rồi mày sẽ phải hối hận vì đã tranh giành với tao, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết ... cứ đợi đấy."
|
CHƯƠNG 23 - MÓN ĐỒ CHƠI HẠ CẤP
" Cái gì ?" Tiếng hét của Lưu Chí Hoành khiến Lăng Nguyên muốn điếc cả tai., mọi người cũng bắt đầu nhìn hai cậu trai nhỏ.
Lăng Nguyên ho khan như ra hiệu bảo Lưu Chí Hoành vặn nhỏ âm thanh một chút.
" Mình nói thật, cậu làm lại hồ sơ đi, chúng ta sẽ vào tập đoàn HP thực tập."
Lưu Chí Hoành sờ trán Lăng Nguyên. – " Không có nóng nha, cậu nói giỡn hay nói chơi vậy ?"
Khéo môi Lăng Nguyên giật giật. – " Không tin thì tuần sau đi cùng mình đến tập đoàn đó sẽ biết ngay."
Lưu Chí Hoành như nghĩ ra gì đó. – " Cậu đừng nói với mình là nhờ Vương Tuấn Khải giúp nha."
Lăng Nguyên sửng sốt. – " Sao cậu biết ?"
" Cậu giả ngốc hay là ngốc thiệt vậy, tập đoàn đó là của Vương Tuấn Khải mà."
" Nhưng không phải Vương Thị mới là của hắn sao ?" – Lăng Nguyên lại ngây ra hỏi.
" Vương Thị chỉ là danh hiệu bao quát tất cả chi nhánh của Vương Tuấn Khải, HP là trụ cột." – Lưu Chí Hoành giải thích.
Lăng Nguyên thở dài, đây là cái tội lớn không chịu xem TV, nhưng cũng không nghĩ thế lực hắn lại lớn như thế.
" Sao cậu nghĩ là Vương Tuấn Khải giúp mình mà không phải người khác ?"
" Vì gần đây cậu cứ hay gặp Vương Tuấn Khải nên mình nghĩ vậy."
Lưu Chí Hoành không hiểu sao Vương Tuấn Khải lại chịu giúp Lăng Nguyên, lại hỏi tiếp.
" Cậu và hắn ra xảy ra chuyện gì vậy ? sao tự nhiên hắn lại giúp cậu ? trong khi ..." – Sợ nói lỡ lời, cậu lại im miệng.
" Mình cứ nghĩ não của cậu chỉ nhỏ bằng hạt đậu, không nghĩ cũng đủ to để hiểu ra ván đề đấy chứ ? ... Sao ? muốn đổi nghề làm thám tử à ?" – Lăng Nguyên đổi đề tài.
" Vào đề tài chính đi." – Lưu Chí Hoành không ngu đến mức không hiểu cậu đang lãng sang chuyển khác.
Lăng Nguyên thở dài . – " Chỉ là anh ấy nể tình Vương Thiếu Phong nên giúp mình, cậu chỉ cần biết vậy là được rồi."
Lưu Chí Hoành vẫn còn nhiều điều không giải thích được nhưng nghĩ lại chuyện tình cảm là của Lăng Nguyên, cậu chỉ có thể động viên hoặc cùng chia sẽ vui buồn, còn những chuyện Lăng Nguyên đã không muốn nói, cậu cũng không muốn hỏi nhiều, vẫn là sợ đụng chạm nỗi đau của người khác đó thôi.
___________________________________
Ảo Cư
Tối đến, Vương Tuấn Khải gọi điện cho Lăng Nguyên bảo cậu đến Ảo Cư, cậu đương nhiên không từ chối, nhưng đến khi bước vào Ả Cư cậu thật muốn quay trở về.
Trên tầng cao nhất, Lăng Nguyên đứng nhìn những người trước mặt, hiểu ngay hắn vì sao lại gọi cậu đến, cười lạnh trong lòng, đi đến chỗ hắn ngồi xuống.
Trong gian phòng rộng, Lưu Nhất Lân đang ngồi cùng một cô gái nhỏ nhắn, Lăng Nguyên trông thấy cô gái thì nhận ra ngay bởi dáng người xinh xắn ấy sao cậu có thể quên được, là cô bé cậu đã đụng té ngã ở tiệm cháo, kế bên là Trương Tiếu nhưng hắn chỉ ngồi một mình mà nhìn có vẻ đã hơi say thì phải, còn cậu thì ngồi cùng Vương Tuấn Khải và Âu Dương Na Na đang như con bạch tuột quấn lấy hắn.
" Hàn, mình thấy cậu lợi hại thật đấy, không nghĩ mới đây đã thu nhận được bạn gái của Thiếu Phong, cậu không sợ Thiếu Phong tức giận sao ?"
Trương Tiếu hiếu kì nhìn Lăng Nguyên nói với Vương Tuấn Khải, hai anh em này tối ngày chỉ biết pha trò đối địch nhau mà hình như lần này tình hình có vẻ không ổn như mấy lần trước.
Lại nhìn Lăng Nguyên, sau 1 năm, từ một cậu bé đáng yêu nay trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn nhiều, hắn cũng cảm thấy có chút say khi nhìn cậu, tuy không được xem là khuynh nước khuynh thành nhưng cũng được xem là một viên ngọc quý hiếm.
" Cũng không phải lần đầu tiên, bên cạnh Thiếu Phong chỉ toàn loại hạ cấp, mình chỉ tiện tay giúp nó dọn dẹp một chút mà thôi."
Vương Tuấn Khải nói xong, liếc Lăng Nguyên xem phản ứng của cậu, quả nhiên Lăng Nguyên có phản ứng, tay nắm chặt nhưng không khỏi run rẩy, cố nén cơn tức giận, cúi đầu không nhìn xung quanh.
Âu Dương Na Na cười thầm trong bụng, uống một ngụm rượu, nhìn Lăng Nguyên.
" Lăng Nguyên, rót rượu ."
Mắt hắn nhìn cậu ra lệnh, lại chỉ về hai cái ly của Lưu Nhất Lân cùng Trương Tiếu.
Lăng Nguyên máy móc làm theo, lại vô ý nhìn cố bé xinh xắn, cô ta vẫn chăm chú ăn từng miếng bánh kem nhỏ, không quan tâm xung quanh ra sao nhưng khi nhìn cô bé, Lăng Nguyên cảm thấy rất thoải mái.
" Ân, từ khi nào cậu thích quan hệ với trẻ dưới vị thành niên vậy hả ?"
Trương Tiếu lại lào cào, hôm nay tâm trạng hắn không tốt muốn xả Stress nên bắt đầu nói càng nhưng khi nói xong đổi lại là ánh mắt lạnh lẽo cửa Lưu Nhất Lân.
" Mình cũng không bằng cậu ... thích kiểu loạn luân."
Trương Tiếu nghe vậy không tức giận mà nhìn Vương Tuấn Khải.
" Mình còn thua xa Hàn ... em dâu cũng không tha."
Vương Tuấn Khải lườm Trương Tiếu, tay hắn ôm chặt eo Lăng Nguyên.
" Nghe nói hiện tại cậu sắp ly hôn thì phải ? ... Mới đây đã chán minh tinh rồi sao ? muốn chuyển qua thư kí ?"
Lăng Nguyên ngạc nhiên, Trương Tiếu ly hôn, loạn luân ? thư kí ? – Đúng là cầm thú chỉ có thể làm bạn với cầm thú.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, Trương Tiếu nhăn nhó nhìn màn hình, ánh mắt lóe sáng, bắt máy.
" Đã tìm được chưa ?"
" ... "
" Chết tiệt, tôi bỏ tiền ra để nuôi lũ người vô dụng như các cậu làm gì hả ? chỉ có một người cũng tìm không được ?"
" ... "
" Tôi cho các cậu ba ngày, nếu không tìm được thì đừng quay về nữa."
"Bụp" – Một tiếng va chạm tuy không lớn nhưng vẫn làm mội người giật mình ngoại trừ Vương Tuấn Khải cùng Lưu Nhất Lân, có thể họ đã quá quen với hành động này của Trương Tiếu.
" Cái thứ mấy rồi ?" – Lưu Nhất Lân lạnh nhạt hỏi.
" Thứ 4." – Vương Tuấn Khải siết chặt eo Lăng Nguyên như bảo cậu rót thêm rượu, Âu Dương Na Na không muốn yếu thế, cô nhỏ giọng.
" Tuấn Khải, để em."
Sau đó cô rót rượu, đưa ly lên miệng uống một ngụm, tay choàng qua cổ hắn, hôn nhẹ lên môi, đưa hết rượu qua môi hắn.
Vương Tuấn Khải hai tay đặt trên thành sofa, không phản đối nhưng lại rất hưởng thụ. Lăng Nguyên thấy tình cảnh trước mặt, cậu quay chỗ khác, dù biết cảnh này sẽ còn thấy dài dài nhưng vẫn thấy ngượng ngùng.
Trương Tiếu thấy cảnh trước mắt, trong đầu nghĩ ra ý đồ đen tối.
" Khải, đêm nay mình không vui, mình muốn giải khoay."
Âu Dương Na Na đút rượu xong lại ôm eo Vương Tuấn Khải, đầu tựa vào vai hắn, Vương Tuấn Khải nghe Trương Tiếu nói thế, hắn hù một tiếng, tay vỗ nhẹ lên đầu Âu Dương Na Na.
" Đêm nay giúp bạn tôi vui vẻ một chút."
Tuy không phải lần đầu quan hệ với những kẻ hợp tác làm ăn với Vương Tuấn Khải nhưng Âu Dương Na Na vẫn chỉ muốn phục vụ mình hắn mà thôi, cô giờ vờ khó xử đứng dậy nhưng chưa kịp đi đến chỗ Trương Tiếu thì hắn đã lên tiếng.
" No, no, no ... mình muốn Lăng Nguyên."
Lúc này không chỉ Lăng Nguyên mà cả Âu Dương Na Na sửng sốt, Lưu Nhất Lân cùng cô bé đáng yêu kia thì không phản ứng gì, cứ như hai người họ là vô hình vậy ?
Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn Trương Tiếu.
" Không được sao ? Anh em như tay chân, đàn bà như quần áo, là ai đã nói câu này với mình nhỉ ?"
Trương Tiếu giả ngu nói, sau đó mắt léo sáng như mới vừa được khai sáng điều gì đó.
" Chậc, chậc ... Hàn, đừng nói với mình là cậu ... hà, cậu động tâm rồi nha ?"
Bây giờ ngay cả Lưu Nhất Lân cũng chú ý đến vẻ mặt của Vương Tuấn Khải, hắn lấy làm hứng thú. Lăng Nguyên thì như nghe được chuyện cười còn Âu Dương Na Na mặt đã tối sầm.
" Đêm nay, cậu ta sẽ là của cậu, đừng chơi quá sức, mình vẫn còn muốn dùng đến."
Nói xong, Vương Tuấn Khải đẩy mạnh Lăng Nguyên, làm cậu xém ngã.
Trương Tiếu nở nụ cười gian xảo, kéo tay Lăng Nguyên làm cậu ngồi lên đùi hắn, tay bắt đầu vuốt ve khuôn mặt cậu, Lăng Nguyên hoảng hốt muốn lùi nhưng eo bị giữ chặt.
" Đừng sợ anh như thế, ngoan một chút, anh sẽ thương nhiều."
Mặt hắn bắt đầu kề sát mặt Lăng Nguyên, một tay ôm eo, một tay giữ chặt gáy, làm cho Lăng Nguyên không cựa quậy được, môi hắn bắt đầu tiến lại gần hơn.
" Không được." – Lăng Nguyên nhịn không nổi, hai tay đẩy hắn ra nhưng tên này so với Vương Tuấn Khải thể lực ngang nhau ... nước mắt cậu muốn rớt ra.
Trương Tiếu thấy cậu sắp khóc, không thấy thương tiếc mà lại hứng thú nhìn Vương Tuấn Khải đang cầm ly rượu ngồi kế bên, hắn có thể thấy tay Vương Tuấn Khải đang nổi gân xanh thì phải ?
Lâu lâu mới có dịp trả đũa, hắn không ngại làm càng.
" Mặc cỡ sao ? được rồi, anh sẽ chìu em vậy ... chúng ta vào phòng."
Không nói hai lời, Trương Tiếu kéo Lăng Nguyên đang run rẩy đi thắng về phòng.
Lưu Nhất Lân thấy thú vị bồi thêm một câu. – " Nếu không đủ sức, bên trong có thuốc, đừng dùng quá liều là được."
" Mình không tệ đến nổi phải dùng mấy thứ đó ... nhưng mà ... chắc Lăng Nguyên cần dùng thì phải ?"
" Rầm." – Tiếng đóng cửa rất mạnh, Vương Tuấn Khải sắc mặt khó coi tu hết một ly rượu mạnh , giọng lạnh băng. – " Rót rượu."
Âu Dương Na Na lần đầu thấy hắn có vẻ mặt đó, cũng cảm thấy lạnh sống lưng, tay cố không run rẩy rót rượu cho hắn.
" Bây giờ chắc vẫn còn kịp."
Lưu Nhất Lân bồi thêm một câu, muốn nói cho Vương Tuấn Khải nghe nhưng hắn thất vọng, tên này là tên đầu đá.
______________________________
Trên chiếc giường lớn, Lăng Nguyên bị Trương Tiếu nằm đè lên người, mắt cậu đỏ hoe, thật sự rất muốn khóc.
" Đừng lo,dù gì em cũng từng là bạn gái của Thiếu Phong, anh sẽ nể tình cậu ấy, bất quá anh sẽ cố gắng dịu dàng một chút."
Tay hắn bắt đầu thăm dò bên trong quần cậu, tay còn lại thì vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của cậu, môi hắn bắt đầu hạ xuống.
Đột nhiên điện thoai vang lên, làm trì hoảng giay phút nóng bỏng sắp xảy ra, hắn mắng thầm một tiếng, định bắt điện thoại nhưng nhớ lại đâu phải tiếng máy của mình.
" Xin lỗi." – Lăng Nguyên vụt dậy, cậu mừng thầm vì tiếng chuông cứu mạng này, lại nhìn điện thoại, mặt cậu ngây ra, cậu bắt máy.
" Chị Tử Băng ?"
Lăng Nguyên dò hỏi dù biết chủ nhân số điện thoại này là ai nhưng cậu nhớ là từ trước đến giờ Vu Tử Băng chỉ gọi cho cậu hai lần, một là cho cậu số điện thoại, hai là lúc cô nàng hỏi cậu nơi nào yên tĩnh cần chỗ tịnh tâm, giờ gọi lại lần này là gì đây ?
" Lăng Nguyên, em khỏe không ?"
Chưa kịp trả lời thì góc áo đã bị ai đó kéo kéo, cậu giương mắt nhìn thì thấy Trương Tiếu ngồi xếp bằng, miệng nói khẩu hình bảo cậu tăng âm lượng lên, cậu khó hiểu làm theo.
" Lăng Nguyên, em có đó không ?"
" Vâng, em đây, chị gọi em có gì không ?"
" À, chị mới về nước, lần trước nhờ có em nên chị mới tìm chỗ tốt như thế ? chị có chút quà muốn cám ơn em đó thôi."
Đang muốn trả lời thì Trương Tiếu Lại kéo áo cậu, cậu thấy hắn đưa đưa thoại lên, bảo cậu nhìn vào, cậu lại khó hiểu nhưng thấy mặt hắn lạnh tăng như ý bảo. – ' Em không làm theo thử xem'
Cậu nuốt nước bọt. – " Chị đang ở đâu ?"
" Chị đang ở quán TEAM, em đến đó đi."
Cậu lại nhìn Trương Tiếu, thấy hắn ra hiệu gật đầu, cậu thở dài.
" Dạ vâng, vậy khoảng 15 phút nữa em sẽ đến."
Cậu cúp máy nhìn Trương Tiếu.
" Trương tiên sinh, vậy tôi ..."
" Đi thôi." – Hắn chen ngang, vẻ mặt có chút vui mừng, hắn gấp gáp chỉnh lại quần áo cũng không đợi Lăng Nguyên nói thêm lời nào, kéo tay cậu ra khỏi phòng.
__________________________
Lưu Nhất Lân thấy Trương Tiếu kéo tay Lăng Nguyên muốn đi vào thang máy, hắn nhướng mày với Vương Tuấn Khải.
" Mới đây đã xong rồi sao ?"
Vương Tuấn Khải nhìn theo nhưng mắt lại dán lên hai tay của hai người, không nói một lời đi nhanh đến chắn ngang hai người, giọng lạnh tanh.
" Đi đâu ?"
" Có liên quan gì cậu, tối nay Lăng Nguyên là của mình, cậu đừng quên cậu đã tặng Lăng Nguyên cho mình một đêm, đương nhiên mình phải tranh thủ rồi."
Trương Tiếu nóng lòng lại nói thêm.
" Hàn, cậu muốn nuốt lời sao ? ... Không lẽ, cậu ..."
Mày hắn càng nhíu chặt hơn, hắn không nói gì nữa xoay người đi đến ghế sofa, tiếp tục uống rượu.
Vương Tuấn Khải biết Trương Tiếu này đang muốn trêu cợt hắn ... Động Tâm ư ? dù cho có vạn kiếp, hắn cũng không có hứng thứ với Lăng Nguyên, dù cậu ta có lên giường với bao nhiêu tên đàn ông thì cậu ta cũng chỉ là món đồ chơi của hắn, chỉ có thế thôi.
Lăng Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, từ đầu cậu biết kết quả của mình ra sao, cậu không hề mơ mộng gì hết, cuộc sống còn dài, cậu vẫn sống tiếp, vẫn đi tiếp con đường mình đã vạch ra sẵn, lạnh lùng xoay người đi theo Trương Tiếu lên xe, cũng không ngoái đầu lại nhìn.
" Nếu cảm thấy không làm được thì đừng cố chấp."
Lưu Nhất Lân trầm giọng, khi hắn thấy phản ứng của Vương Tuấn Khải thì biết tên này chắt đã động tâm nhưng cũng không chắc bởi cảm xúc của Vương Tuấn Khải ngay cả hắn làm bạn đã lâu với Vương Tuấn Khải cũng không phần biệt được nên chỉ đoán mò mà thôi.
" Cậu ở lại vui vẻ, mình có việc đi trước ... Kha Nhi, mình đi."
Bỏ lại một câu, Lưu Nhất Lân ôm eo cô bé nhỏ đi ra khỏi quán Ảo Cư.
Vương Tuấn Khải dựa vào sofa, mắt nhắm nghiền, hôm nay uống hơi nhiều nên đầu óc có vấn đề, tự nhiên lại làm chuyện không đâu, hắn lắc mạnh đầu xoay người nhìn Âu Dương Na Na.
Tay hắn vuốt nhẹ môi cô, lại vuốt xuống xương quai xanh, tay bóp nhẹ ngực cô.
" Đêm nay nếu em không làm tôi hài lòng thì đừng mong ra khỏi cánh cửa này."
Sau đó hắn cúi đầu hôn xuống, Âu Dương Na Na cũng đáp lại nồng nhiệt.
Mấy tên vệ sĩ biết thế lui ra hết, chỉ còn lại hai cơ thể đang quấn lấy nhau trong không gian rộng lớn.
|
CHƯƠNG 24 - TRỪNG PHẠT
Warning: cóa H :)) Trong quán cafe TEAM, Trương Tiếu ngồi kế Lăng Nguyên và đối diện là Vu Tử Băng, không khí có chút mất tự nhiên nhưng cũng bị Vu Tử Băng phá bỏ.
"Lăng Nguyên, cái này tặng em, mong rằng em sẽ thích nó."
Lăng Nguyên mở cái hộp nhỏ ra xem, bên trong là một chiếc khăn lụa quấn cổ màu xanh nhạt.
" Nó được dệt bằng tơ tằm, không phải bằng lụa thường đâu."
Lăng Nguyên sửng sốt sau đó hiểu ý, cậu khẽ cười.
" Chị đừng hiểu lầm, em chỉ là thấy nó rất mềm, cứ mãi lo sờ nên quên nói với chị, em rất thích, cám ơn chị nha."
Đối với cậu, mấy loại trang sức quý giá không quan trọng bằng tấm lòng, đương nhiên nhận món quà đơn giản thích hơn mấy món đắc tiền nhiều.
" Qùa của anh đâu ?"
Trương Tiếu bị cho ra rìa nãy giờ, nhịn không được lên tiếng.
" Anh rể, em thấy anh rất dư tiền, có thể tự mình mua lấy, đâu cần nhận mấy món rẻ tiền này của em làm gì ?" – Vu Tử Băng mỉa mai.
" Qùa của anh đâu ?" – Vẫn lặp lại câu cũ nhưng giọng nói đã có chút khó chịu.
" Nếu anh rể muốn quà vậy đi tìm chị của em mà lấy, chị ấy mới về nước, chắc sẽ có quà tặng anh đó thôi."
" Anh sắp ly hôn với chị em rồi, không cần cứ gọi anh rể thế đâu ?" – Hắn lạnh nhạt nói.
Vu Tử băng mặt cũng đóng băng. – " Chị ấy là vợ của anh."
" Vậy thì sao ... không hợp, không vui vẻ, ly dị, chuyện rất bình thường."
" Lăng Nguyên, sao em lại đi chung với anh rể chị vậy ?"
Vu Tử Băng không muốn gây chuyện nên đổi đề tài mà cô cũng rất muốn biết vì sao Lăng Nguyên lại đi chung với Trương Tiếu.
" Tiện đường nên anh cho em ấy quá gian ... anh cảnh cáo em, không được gọi anh rể nữa, anh sắp ly hôn rồi."
Không đợi Lăng Nguyên giải thích, Trương Tiếu nói thay, thật ra hắn cũng không muốn Vu Tử Băng biết chuyện vừa rồi mình đang muốn lên giường với Lăng Nguyên.
" Chị ấy đã có thai với anh, anh phải chịu trách nhiệm với chị ấy."
Vu Tử Băng lại xoay lại đề tài cũ, tức giận nói.
Trương Tiếu nghe xong, mắt đầy tơ máu, tay nắm chặt nổi cả gân xanh.
" Chịu trách nhiệm ? ... Vu Tử Băng, nếu em muốn anh chịu trách nhiệm, anh đồng ý."
Hắn lạnh lùng đứng dậy, tay hướng tới Vu Tử Băng kéo cô ra khỏi quán cafe.
Trước đó quay lại nhìn Lăng Nguyên nãy giờ ngồi ngây đơ tại chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Lăng Nguyên, việc hôm nay cám ơn em, sau này có chuyện gì cứ gọi cho anh."
Ngay sau đó, Lăng Nguyên chỉ thấy Vu Tử Băng bị Trương Tiếu mạnh tay đẩy vào xe, chiếc xe cũng từ từ mất hút.
Trong lúc này, Lăng Nguyên vẫn chưa tiêu hóa hết mọi chuyện nhưng điều cậu còn biết rõ, khi nãy là Trương Tiếu chở cậu đi, vậy bây giờ cậu về bằng cách nào ? ... cậu không có mang theo tiền, chỉ đủ trả tiền cafe thôi nha.
______________________________________
Đi bộ cả chục cây số, gần một tiếng đồng hồ cậu mới lếch về được biệt thự, hôm nay toàn gặp chuyện chẳng ra làm sao ? bây giờ cả người rất mệt, muốn về ngâm nước nóng, sau đó đánh một giấc thật thoải mái mới được.
Vừa vào trong sánh, một luồng khí lạnh lẽo lan khắp phòng, cậu rùng mình một cái đi nhanh lên lầu, chắc tại trời lạnh nhưng sao giờ này mọi người ngủ sớm thế, xem sơ đồng hồ mới biết gần 10 giờ rồi.
" Đứng lại."
Âm thanh phát ra từ chỗ ghế sofa, giờ cậu mới phát hiện Vương Tuấn Khải đang ngồi ở đó, vì không có đèn nên cậu không thấy vẻ mặt tối sầm của hắn.
" Tôi thấy hơi mệt, tôi ngủ trước."
Vừa đi vài bước thì bị ai đó kéo mạnh, cả người ngã vào lòng hắn, ngước mắt nhìn thì chạm vào đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của hắn. – Hắn phát điên sao ?
Tay hắn siết chặt eo cậu, tay kia sờ lên mặt cậu.
" Đúng là yêu nghiệt, bất cứ nơi nào cũng có thể câu dẫn đàn ông."
Lắng Lăng Nguyên cứng người, sao đó hiểu được chuyện gì, cậu cười lạnh.
" Vương tiên sinh, theo như tôi biết thì ngài là người bảo tôi đi câu dẫn Trương tiên sinh thì phải ?"
Bảo cậu hầu bạn hắn, giờ nói cậu câu dẫn, hắn là loại người gì chứ ?
Cằm bị siết chặt, cậu nhíu mày nhìn hắn.
" Em rất thích đối chọi với tôi phải không ? em nghĩ làm như thế sẽ có hậu quả gì ?"
Hắn bình thản nói, cậu quả thật yêu nghiệt, mới đây vừa hoan ái cùng Âu Dương Na Na xong, giờ ở cạnh cậu lại có phản ứng.
Mùi rượu cùng mùi thuốc lá phà lên khuôn mặt trắng nõn, Lăng Nguyên càng nhăn mày . – Hắn đã uống bao nhiêu rượu rồi.
" Vương tiên sinh, tất cả là ngài bảo tôi, không phải tôi đã rất nghe lời đó sao ? rốt cuộc ngài muốn tôi phải làm như thế nào nữa chứ ?"
" Rất nge lời ? ... Nếu đã nghe lời như thế, vậy bây giờ làm cho tôi thõa mãn đi."
Lăng Nguyên trừng mắt, tay đặt lên ngực hắn giữ khoảng cách.
" Vương tiên sinh, hiện giờ tôi rất mệt, ngài tha cho tôi lần này được không ? tôi ..."
Chưa nói hết câu đã bị hắn đặt xuống sofa, cậu hoảng sợ đảy hắn ra nhưng tay bị chế trụ.
" Vương ... Á."
Một vật nóng hỏi mạnh mẻ xâm nhập, cậu cắn chặt răng, không biết khi nào hắn đã xé mất quần lót của cậu, một giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống, thật sự rất đau.
" Mệt sao ? tôi không nghĩ với khả năng của Trương Tiếu sao có thể để em dễ dàng ra về thế được."
Lời nhục mạ iên tiếp phun ra từ miệng hắn.
" Kỹ thuật trên giường kém đến thế, thôi thì để tôi dạy cho em, sau này còn có thể dùng thân thể của em giúp tôi kí kết hợp đồng."
" Câm miệng, anh là tên cầm thú ... cút ra khỏi người tôi ngay."
Sự chịu đựng đã đến giới hạn, cậu hét lớn, tay bị chế trụ trên đỉnh đầu không cựa quậy được, cậu chỉ có thể dùng sức hét lên nhưng môi lại bị hắn chặn lại, không phải hôn mà là cắn, mùi máu tanh cũng chảy trên khóe miệng rất đau.
" Ưm ... cầm ... thú ... thối ... tha ... Á ..."
Vương Tuấn Khải ra vào càng lúc càng mãnh liệt, khiến Lăng Nguyên không thể la hét được nữa mà chỉ kêu đau nhưng chỉ ít phút sau, tiếng rên rỉ lại vang lên bởi động tác hắn bắt đầu chậm lại.
" Sao không mắng nữa đi ? ... hừ, đàn bà phóng đảng vẫn ti tiện như thế, miệng cứ bảo không nhưng thân thể lại cắn chặt tôi như thế ... hèn hạ."
Hắn thật sự phát điên, khi thấy cậu bị Trương Tiếu kéo đi, hắn cư nhiên muốn đuổi theo nhưng vì hai chữ " Động Tâm " kia mà hắn đã bỏ ngay ý định điên khùng đó.
Cứ nghĩ cùng Âu Dương Na Na hoan ái xong sẽ quên hết những chuyện làm hắn đau đầu nhưng lại càng khiến hắn phiền lòng hơn thế là tự lái xe đi tìm cậu.
Thấy cậu cười nói vui vẻ với Trương Tiếu mà nụ cười đó chưa bao giờ có với hắn, hắn lại đâm ra tức giận. Hắn biết rõ vì sao ? bởi vì cậu là đồ chơi của hắn, tất cả của cậu chỉ dành cho hắn, hắn không muốn ai đụng vào đồ chơi của mình, trừ khi hắn chơi chán cũng tự mình hủy diệt chứ không muốn bố thí cho ai khác, kể cả bạn thân cũng thế.
Nghĩ như vậy, lực bổng mạnh hơn, hắn phải cho cậu bài học, cho cậu biết nếu là món đồ chơi thì phải biết nghe lời, chọc giận hắn sẽ không có kết quả tốt.
Lăng Nguyên nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt tái nhợt, thân dưới như bị xé rách ra, rất đau nhưng sao miệng cậu lại kêu ra nhưng tiếng đáng khinh như thế, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn tên cầm thú phía trên.
" Kêu lên cho tôi." – Thấy cậu cắn môi, hắn bóp cằm cậu mạnh hơn, lực phía dưới không vì thế mà chậm lại.
" Vương Tuấn Khải, tôi hận anh, tôi nguyền rủa anh không có kết cục tốt."
Hắn không lấy làm tức giận, nhếch môi châm chọc.
" Hận tôi, em cứ hận đi, nguyền rủa tôi, em cứ việc, mạng sống là của tôi, trừ khi tôi muốn chết, không ai có quyền lấy mạng của tôi hết, nếu có thì kết cục của hắn chỉ có sống không bằng chết mà thôi."
" Nhất định sẽ có báo ứng ... Á."
Vừa nói một câu thì hắn lại nhanh hơn, cậu lại hét lớn, mà hắn thì cười khoái trá.
Ba tiếng trôi qua, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại, phóng thích thứ dơ bẩn bên trong cậu, từ từ rút ra rồi đứng dậy, chỉnh lại quần áo, lại nhìn Lăng Nguyên, mặt lạnh băng.
" Tránh xa Trương Tiếu ra, nếu không nghe lời ... đừng trách lần sau tôi không nương tay."
Quăng xong một câu, hắn đi lên lầu, hướng về phòng làm việc.
Lăng Nguyên nằm đó bất động, hạ thân đau nhức, cả người không chút sức lực.
Cậu rốt cuộc đã làm cái gì, không phải đều do hắn muốn thế sao ? hắn muốn cậu lên giường với Trương Tiếu, bây giờ bảo tránh xa Trương Tiếu ra, hắn bị điên phải không ? tính tình hắn như trang sách, cứ lật mãi như thế dù cậu có ba đầu sáu tay cũng không theo kịp, nhưng giờ ... còn cách nào sao ?
Cố gượng dậy đi lên nhưng lại trược xuống, chân cậu run rẩy, thật không đứng nỗi rồi.
" Cậu Lăng Nguyên." – Dì Phùng từ đâu chạy ra, đở lấy Lăng Nguyên.
Từ lúc Lăng Nguyên bước về bà đã biết và những gì nghe thấy kể cả nhìn bà cũng không bỏ sót, không biết cậu chủ sao lại như thế ? từ đó đến giờ đây là lần đầu thấy cậu chủ nổi giận đến vậy, cậu Lăng Nguyên rốt cuộc đã chọc giận cậu chủ chuyện gì ?
" A .. máu ." – Bất chợt nhìn lên ghế sofa là một vệch máu lớn, lại nhìn Lăng Nguyên đã thấy quần cậu cũng dính một ít.
" Cậu Lăng Nguyên, để tôi đi gọi bác sĩ."
" Không cần ... dì Phùng, dì đỡ cháu lên phòng được không ? cháu rất mệt."
Lăng Nguyên yếu ớt nói, giọng có chút khàn khàn có thể do đã hét lúc nãy.
" Nhưng ..."
" Cháu không sao ? dì làm ơn giúp cháu với."
Dì Phùng đành làm theo, dìu Lăng Nguyên lên phòng.
Đi vào trong phòng, cậu bảo Dì Phùng đi ra, sau đó lấy một bộ quần áo, chật vật đi vào nhà tắm.
Dòng nước chảy xuống khắp người khiến thân thể cậu thoải mái hơn, kì cọ thật sạch sẽ, hạ thể hơi đau nhưng cố gượng tắm cho xong, cũng không suy nghĩ nhiều.
Đi ra phòng, cậu ngồi nhìn ra cửa sổ, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, vẻ mặt không cảm xúc, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên như chỉ là vô thức, cả người cậu tựa như một con búp bê mất đi trí giác, ngồi đó ngắm trăng.
_______________________________
Không biết đã bao lâu, cửa phòng mở ra, Vương Tuấn Khải đi vào nhìn cậu trai đã ngủ trước mắt, hắn đang trong phòng xem các hạng mục, thì dì Phùng đi vào nói với hắn nguyên trạng của cậu.
Lúc đó hắn biết hắn đã quá nặng tay, nhưng chỉ là hắn muốn trừng phạt cậu một chút thôi, giờ thấy cậu như thế, hắn bỗng áy náy.
Đi đến bên giường xốc chăn lên, hắn nằm xuống ôm cậu vào lòng, cảm thấy hơi thở đều đặn nghĩ chắc cậu đã ngủ, hắn thở dài nhắm mắt, thôi thì ngày mai tính vậy.
Cảm nhận người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, Lăng Nguyên đột nhiên mở mắt, môi cười nhạt, đôi mắt càng sâu thăm thẳm hơn.
|
CHƯƠNG 25 - NGÀY ĐẦU THỰC TẬP
Đứng trước là tòa cao ốc 68 tầng, được thiết kế bằng bê tông cốt thép và kính cao 262 m ( 861 FT ), Lăng Nguyên cùng Lưu Chí Hoành cứng cả người, nhất là Lăng Nguyên, cậu biết Vương Tuấn Khải có thế lực cùng gia thế lớn mạnh như thế nào nhưng không nghĩ tòa cao ốc này cũng nằm trong gia sản của hắn, càng ngày cậu càng hụt hẫn, ý nghĩ trả thù càng ngày càng xa vời.
Ngghĩ đến Vương Tuấn Khải, tuy ngày hôm sau Vương Tuấn Khải có gọi bác sĩ Trần đến chữa trị cho cậu nhưng cậu cũng không nói một lời với hắn, qua ngày sau thì hắn biến mất, nghe dì Phùng nói là hắn đi bàn chuyện làm ăn bên Pháp, 5 ngày sau mới về.
Như thế cũng tốt, trong thời gian này không gặp hắn, cậu thấy thật thoải mái, lại có thể đến tiệm cháo cùng Lưu Chí Hoành phụ dọn hàng, tuy không còn làm ở tiệm cháo nhưng cậu vẫn hay đến dọn dẹp, ông bà chủ cũng rất vui vẻ khi thấy cậu đến, cậu cảm thấy nơi đó giống mái nhà thứ ba của cậu vậy, lúc đó trong đầu cậu chợt ước nguyện nếu Vương Tuấn Khải đi luôn không trở về thì tốt biết mấy.
" Lăng Nguyên ... hay là mình về thôi, lỡ họ không nhận thì mất mặt chết."
Lưu Chí Hoành chân muốn nhũn cả ra, nếu thật sự bị từ chối thì đào đâu ra cái lỗ trong tòa cao ốc này để chui đây.
" Đừng nói nhảm nữa, vào thôi." – Lăng Nguyên thở dài, kéo tay Lưu Chí Hoành đi vào trong.Vương Tuấn Khải đã chịu ký tên thì cậu việc gì phải sợ.
Lưu Chí Hoành nhăn mày đi theo Lăng Nguyên, trong lòng thầm nghĩ.
' Biết vậy khi nãy đã mua thêm khẩu trang cùng kính đen.'
Từ ngoài đi vào trong, mắt hai cậu trai như được khai sáng, tòa cao ốc này bên ngoài được thiết kế rất tinh xảo, còn bên trong vừa sang trọng, lại uy nghiêm lộng lẫy, khiến người nhìn vào không khỏi tặc lưỡi khen ngợi.
Đến bàn tiếp tân, một cô gái với mái tóc xoăn ngắn, môi to son đỏ khẽ cười nhìn hai người.
" Không biết tôi có thể giúp được gì cho hai vị ?"
" Chào chị, tôi tên Lăng Nguyên, còn đây là Lưu Chí Hoành, chúng tôi đến để nộp hồ sơ xin thực tập."
Lời vừa nói xong, cô tiếp tân đã nhìn hai người với ánh mắt quái lạ nhưng chỉ trong chốc lát lại tỏ nụ cười như cũ.
" Xin mời hai vị theo tôi." – Cô tiếp tân gật đầu rồi cùng hai cậu vào thang máy.
Thang máy đi thẳng đến lầu 67, ba người bước đến một bàn làm việc lớn, một cô gái tóc hơi xoăn dài, đôi mắt phượng quyến rũ cùng dáng người đẹp như người mẫu đang chăm chú xem màn hình vi tính.
" Thư ký Trang, đây là Lăng Nguyên cùng Lưu Chí Hoành, họ nói đến xin thực tập."
Cô gái nhướng đôi mắt phượng chăm chú nhìn hai nàng nhưng mắt lại dán chặt vào Lăng Nguyên.
" Amelia, cô xuống dưới tiếp tục làm việc đi."
Amelia gật đầu cũng không nói thêm, chỉ liếc nhẹ hai cậu trai rồi đi vào thang máy.
"Các cậu đi theo tôi."
Thư ký Trang đứng dậy đi cùng họ, vừa đi vừa nói.
" Tôi là Trang Mật Ly, là thư ký riêng của Vương Tổng, các cậu có thể gọi tôi là thư kí Trang, cũng có thể gọi tôi là Mary, sau này các cậu sẽ theo tôi làm việc ... và đây là bàn làm việc của hai cậu."
Trang Mật Ly nói xong cũng chỉ vào hai bàn làm việc đối diện nhau, ánh mặt vẫn nhìn Lăng Nguyên.
" Xin lỗi, nhưng chúng tôi thuộc chuyên nghành kế toán chứ không phải thuộc chuyên ngành thư ký, không biết có nhầm lẫn gì ở đây hay không ?"
Lăng Nguyên tuy nói nhưng ánh mắt vẫn quan sát Trang Mật Ly, cậu nhớ đây là lần đầu gặp cô ta nhưng không hiểu vì sao cô ta cứ nhìn mình mãi, không lẽ cô ta có quen biết Lăng Nguyên hay sao ?
" Xin lỗi nhưng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên, Vương Tổng cũng có nói các cậu cũng có thể không làm, các cậu có thể tự mình quyết định." – Trang Mật Ly không khách khí nói.
Lăng Nguyên cố nến cơn tức trong lòng, đành mặt kệ tên thối tha đó muốn làm gì, chỉ cần có chữ ký của hắn cho cậu tốt nghiệp là được.
" Thư ký Trang chắc đã hiểu lầm, tôi chỉ là muốn hỏi lý do thôi, công việc này dĩ nhiên chúng tôi rất cần, mong sau này thư ký Trang sẽ chỉ bảo thêm."
Lăng Nguyên đưa tay ra muốn bắt tay với Trang Mật Ly nhưng Trang Mật Ly vẫn không động đậy, cậu cười gượng rút tay về.
Lưu Chí Hoành thì than thầm, mới vào làm đã thấy tình huống không mấy lạc quan rồi, chỉ cầu mong sóng gió đừng ập đến, dù Lăng Nguyên chống chọi nỗi nhưng cậu thì không.
" Helen, Susan, hai cô đem một ít công việc của mình cho bọn họ làm, cũng nhớ đừng vì họ là thực tập mà chỉ cho mấy việc cỏn con, tập đoàn HP chỉ đào tạo ra nhân tài chứ không phải đào tạo phế thải."
Trang Mật Ly nói xong, quay người bước đi, Lăng Nguyên cau mày, cậu chắc chắn lúc trước Lăng Nguyên chắc đã làm gì Trang Mật Ly nên bây giờ cô ta mới trả đũa như thế.
" Cậu là Lăng Nguyên."
Cô gái tên Helen nhìn Lăng Nguyên, soi mói từ đầu đến chân, tỏ ra nụ cười khinh miệt.
Helen cũng không đợi Lăng Nguyên gật đầu mà đi đến bàn làm việc cách đó không xa, một lúc sau ôm về một chồng tư liệu, giọng lanh lãnh như chim hót.
" Từ đây cho đến tan tầm, cậu phải đánh xong mấy phần văn kiện này, sau đó photo mỗi thứ thành 10 bản, như thế cậu có thể về"
" Nhiêu đây tới tan tầm cũng chưa xong." – Lưu Chí Hoành lẫm bẫm.
" Đó là của cậu ta, cái này mới là của cậu, cậu cũng làm y hệt như thế."
Susan cũng ôm một chồng đến, Lưu Chí Hoành muốn xỉu.
Hai cậu nhìn nhau nhếch môi cười, không nói gì thêm lặng lẽ đi về bàn làm việc của mình.
" Lăng Nguyên, rốt cuộc cậu kêu mình đi theo để chết cùng cậu phải không ?"
Lưu Chí Hoành mặt méo xẹo nói.
" Chỉ ba tháng, cố lên."
Lăng Nguyên nói xong thì ngồi vào bàn làm việc, bắt đầu cuộc chiến sống còn với chồng núi trước mặt.
Nếu Vương Tuấn Khải muốn khó dễ cậu thì cậu sẽ đối mặt chứ không trốn tránh, vì bằng tốt nghiệp, cậu bất chấp, còn con đường cậu đã vạch ra nên phải cố gắng nhiều hơn.
____________________________________
Vất vả làm xong một nữa cũng đến giờ ăn trưa, Lăng Nguyên cùng Lưu Chí Hoành muốn đánh nhanh rút gọn nên họ xuống tần 52, đó là nhà ăn chuyên luôn phòng giải trí cho nhân viên công ty, hai người đánh chén thật nhanh rồi lên phòng làm việc tiếp.
Sau khi ăn xong, Lăng Nguyên đi vào nhà vệ sinh, cậu ngồi trong phòng vệ sinh suy nghĩ chuyện hồi sáng cộng thêm chuyện khi nãy ăn trưa, ánh mắt của mọi người luôn dõi theo cậu cùng Lưu Chí Hoành nhưng cậu thấy rõ họ đều nhắm vào cậu.
' Không lẽ việc cậu đi đường tắt đã có người biết."
Tự cốc đầu mình, cậu không thể suy nghĩ như thế, chuyện đó là không thể, bởi đây là lần đầu cậu bước vào Vương thị, quan hệ giữa cậu và Vương Tuấn Khải cũng chả có ai biết, trừ khi ...
" Nè, cậu nói thử xem, rốt cuộc con nhỏ họ Lăng đó có quan hệ gì với Vương Tổng của chúng ta vậy ?"
" Vậy cậu nghĩ nó có quan hệ gì với Vương Tổng ?" – Câu hỏi này là của Helen, cô ta vừa to son vừa nói.
Lăng Nguyên sửng sốt, tại sao họ lại biết nhanh như thế ? chuyện cậu và Vương Tuấn Khải không thể mới đây đã đồn đến công ty được.
" Cô ta là tình nhân của Vương Tổng phải không ?" – Susan mắt sáng rực, tiếp tục nói.
" Hèn gì, mới chỉ là sinh viên mà được vào tập đoàn HP làm việc, trong khi đó chỉ là thực tập mới ghê chứ ? thằng nhóc này bề ngoài thấy cũng hiền lành nhưng không ngờ thủ đoạn cũng gớm thiệt."
" Mình còn nghe nói, lúc trước cậu ta từng là người yêu của Vương Thiếu Phong nữa cơ đấy." – Helen tiếp tục soi mói.
Susan trợn mắt. – " Cái gì ?" – Cô sờ cằm, một lúc sau lại nói.
" Vậy là hiểu rồi nhá, chắc lại giống mấy con nhỏ lẳng lơ lúc trước, ngoài mặt thì muốn câu dẫn Vương Thiếu Phong nhưng thật chất là muốn lên giường của Vương Tổng chúng ta rồi ... hạ tiện thật."
" Tôi không hiểu Vương Tổng nhìn trúng cậu ta ở chỗ nào, người thì lùn, lại ốm yếu, chỉ có khuôn mặt nhìn cũng khá xinh, ngoài ra chẳng có cái gì phải khiến đàn ông nổi thú tính hết."
Helen càng nói càng đắc ý, cô không nghĩ mình lại thua thằng nhóc kia, nhìn cô còn hấp dẫn hơn nhiều.
" Chắc ông chủ muốn đổi khẩu vị đó thôi, thằng nhóc đó chắc cũng chẳng trụ được bao lâu đâu, dạng con nít miệng còn hôi sữa đó đến cả liếm gót giày cho Vương Tổng còn thấy tiếc nữa là khác."
Như nhớ ra điều gì, Susan lại hỏi tiếp.
" Vậy còn nhỏ bạn của nó thì sao ? không lẽ cũng là tình nhân ?"
" Cái đó thì mình không biết ... nhưng chắc cùng một giuột mà thôi."
" Thật ghê tởm, không lẽ buổi tối hai đứa nó cùng hầu hạ ông chủ sao ? kinh thật đấy."
Tiếng nói không khách khí cùng ngữ điệu chế giễu đó lọt hết vào tai Lăng Nguyên, cậu thật không thể nhịn được nữa, dù là ai gây ra nhưng cậu cũng phải lấy lại công bằng cho mình.
" Không nghĩ trong nhà vệ sinh đã bốc ra mấy mùi kinh dị rồi mà cũng không bằng hai cái miệng của hai chị ... thối chết đi được."
Lăng Nguyên vừa nghe đã biết là Lưu Chí Hoành, cậu cũng ra theo.
Susan cùng Helen thấy hai cậu trai từ hai hướng đi ra, cũng không thấy chột dạ vì nói xấu kẻ khác mà còn lớn tiếng.
" Con quỷ cái, mày nói ai miệng thối hả ?"
" Trong đây có bốn người, tôi không có điên mà tự đi nói mình, cũng không có đứt giây thần kinh nào mà đi nói bạn của tôi, vậy chị nghĩ xem ?"
" Mày ..." – Susan tức điên lên muốn tát Lưu Chí Hoành nhưng bị Lăng Nguyên nắm chặt tay lại.
" Chị Susan, chúng tôi mới vào làm, không hiểu biết nhiều nên mong chị chỉ dạy nhiều thêm nhưng không phải là chỉ dạy bằng cách này."
Giọng Lăng Nguyên rất bình tĩnh nhưng đôi mắt có chút lạnh lẽo.
" Hừ, loại đàn bà ti tiện chỉ biết bám lấy đàn ông như mày thì có tư cách gì nói chuyện với tao ?"
" Susan, chúng ta là người thượng lưu chứ không phải hạ lưu, đừng làm mất thể diện của bản thân."
Helen nho nhã nói, dù gì cũng phải giữ thể diện một chút, cô vẫn muốn chơi tiếp, không muốn kết thúc nhanh như vậy.
Susan nghe vậy mới biết mình đã quá thô lỗ, cô hắng giọng nhưng vẫn nói mỉa mai.
" Helen, cậu nói đúng lắm, mấy loại hạ lưu như thế, nói chuyện lâu chỉ phí nước bọt."
Lại nhìn về Lưu Chí Hoành.
" Chỉ là hai thằng nhóc, thật không biết Vương Tổng nghĩ sao nữa ? ... À ... chắc trên giường hai đứa phối hợp rất ăn ý nên mới được Vương Tổng chú ý phải không ?"
Susan nhếch môi cười khinh.
" Đàn ông chỉ thích mấy thứ mới mẻ, cứ dùng hoài mấy chiêu cũ rích đó sẽ rất nhàm chán, chị khuyên hai em nhớ học thêm mấy chiêu trên phim AV nhiều vào, có thể có hữu ích đấy."
" Chị ..."
" Chí Hoành."
Lăng Nguyên nắm chặt tay Lưu Chí Hoành, cậu không muốn mới ngày đầu đã gây náo loạn như thế, cái gì cũng phải chờ, cái gì cũng phải nhịn.
" Susan, chúng ta đi thôi, ở đây toàn mùi hạ đẳng, nghe muốn thối cả mũi."
Susan cùng Helen cười khoái chí đi ra ngoài, Lưu Chí Hoành mắt lóe lữa giận tím mặt, cô trừng Lăng Nguyên.
" Cậu sao vậy ? sao không để mình đấu với họ, chúng ta hai người không lẽ đấu không lại bọn họ sao ?"
" Cậu muốn ngày đầu đi làm đã bị đuổi rồi sao ? đừng gây chuyện nữa."
" Nhưng họ gây chuyện trước cơ mà ?"
Lăng Nguyên thở dài, giải thích.
" Ngay từ khi bước vào công ty, cậu phải hiểu rõ chúng ta sẽ phải đối mặt những gì kia chứ ?" – Lăng Nguyên nhìn Lưu Chí Hoành với ánh mắt hối lỗi.
" Xin lỗi Chí Hoành, đáng lẽ mình không nên kéo cậu theo cùng, khiến cậu bị vạ lây."
" Xì ... lỗi phải gì ở đây, mình cũng biết sẽ phải gặp mấy tình huống này rồi, chỉ là không nghĩ mới ngày đầu đã phải hứng đạn."
Lưu Chí Hoành an ủi Lăng Nguyên, ngay từ đầu cậu cũng biết việc đi đường tắt chắc chắn sẽ bị dị nghị nhưng vì muốn bảo vệ Lăng Nguyên không bị ăn hiếp nên chấp nhận đi theo nhưng xem ra cậu cũng bị cuốn vào luôn rồi.
" Chúng ta về phòng làm việc thôi, còn cả đống hồ sơ đang đợi chúng ta nữa đó."
Lăng Nguyên không muốn bàn về việc này nữa, đánh sang chuyện công việc rồi kéo Lưu Chí Hoành ra khỏi phòng vệ sinh.
Lưu Chí Hoành cậu tỏ nụ cười, hết chuyện này lại tới chuyện khác, cầu mong ba tháng chớp mắt sẽ qua thật nhanh.
Lưu Chí Hoành mặt ủ mày chau đi theo sau Lăng Nguyên nhưng không thấy được vẻ mặt của cậu lúc này.
Khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt trong veo giờ đầy nộ khí, cậu nhịn một bước nhưng tiến trăm bước, cậu không dễ gì để cho qua chuyện, cậu không chạm vào họ nhưng họ lại muốn chạm vào cậu vậy đừng trách cậu, cậu cũng chỉ muốn tự vệ mà thôi.
Hai người họ ra khỏi phòng vệ sinh nhưng không biết phía sau còn một người mới từ phòng về sinh đi ra, đôi mắt sắc bén pha chút giảo hoạt nhìn bóng Lăng Nguyên.
" Coi như cậu không may."
|
CHƯƠNG 26 - ĐỐ KỴ
Quán café LADY, nơi dành cho các quý cô giới thượng lưu thư giãn, Trang Mật Ly mặc chiếc váy công sở màu đen, để lộ đôi chân thon dài quyến rũ, cùng chiếc áo sơ mi cổ sâu có thể thấy rõ khe rãnh bên trong, tư thế ngồi chéo chân đầy quý phái khiến một số nhân viên nam cứ nhìn không chớp mắt.
" Có gì thì nói nhanh lên, mình còn nhiều việc phải làm."
Trang Mật Ly tựa người vào ghế da, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn nhìn cô gái đang vận đồ hồng trước mặt.
" Là bạn bè lâu năm mà cậu lại tiết kiệm thời gian với mình như thế sao ?"
Âu Dương Na Na mặc váy liền bó sát, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khó chịu nói.
" Vào đề tài chính đi." – Trang Mật Ly không kiên nhẫn nói.
Nếu không phải hai người từng là bạn thời trung học thì cô đã không thèm đếm xỉa đến Âu Dương Na Na, nhưng quan trọng hơn tình bạn giữa hai người là vì Vương Tuấn Khải, người đàn ông cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, chỉ vì hắn mà cô từ bỏ chuyên nghành dược sĩ chuyển sang kinh tế, vì hắn mà cô phải dùng mọi thủ đoạn mới có thể leo lên cái ghế Tổng thư ký nhưng một phần cũng nhờ vào năng lực của cô, cô đã vì hắn nhiều như thế đương nhiên vị trí Vương Phu Nhân, cô phải có cho bằng được.
Về phần Âu Dương Na Na, bên ngoài hai người như không thân thiết nhưng họ luôn ngầm dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ những cô gái không an phận muốn giành vị trí Vương phu nhân kia, Trang Mật Ly biết rõ Âu Dương Na Na cũng muốn nhưng cô ta ham hư vinh nhiều hơn.
Một người cần tỏa sáng, một người cần quyền lực, mà việc đó chỉ có một người có thể giúp họ ... Vương Tuấn Khải.
Bao năm này, mọi chuyện đều do Trang Mật Ly an bài, còn về hành động thì do Âu Dương Na Na, hai người kết hợp rất ăn ý, bởi thế Âu Dương Na Na mới ở bên cạnh Vương Tuấn Khải được 5 năm.
Mới đây, cũng vì một cậu tên Lăng Nguyên mà khiến Trang Mật Ly phải ra tay, cô cũng thấy khó hiểu bởi lần này Âu Dương Na Na hành động khá nhanh, vì muốn biết nguyên do nên mới chịu ra đây gặp Âu Dương Na Na nếu không cứ như mấy lần trước, âm thầm làm xong mọi chuyện cũng âm thầm biến mất.
" Thằng nhóc họ Lăng đó hiện tại đang sống trong Nguyệt Thự."
Trang Mật Ly nhíu mày nhưng vẫn không nói chỉ chờ Âu Dương Na Na nói tiếp.
" Đáng lẽ mình không ra tay sớm như thế, nhưng hiện tại con hồ ly tinh đó hàng đêm đều nằm trên chiếc giường mà cậu hằng mơ ước ... mình cũng chỉ vì cậu thôi."
Đôi mắt phượng bổng tối sầm, tay cầm chặc tách café, môi khẽ hừ lạnh.
" Là vì mình hay vì cậu ?"
" Mật Ly, là bạn bề lâu năm, hiểu nhau quá còn gì ?" – Âu Dương Na Na uống ngụm nước.
" Thằng nhóc đó thủ đoạn rất cao tay, lúc trước mình từng biết Vương Thiếu Phong từng vì cô ta mà gây bất hòa với Tuấn Khải, bây giờ lại quấn lấy Tuấn Khải, mình ..."
" Cậu cũng biết sợ sao ?" – Trang Mật Ly hờ hửng nói.
" Thời gian mình tiếp xúc với thằng nhóc đó, mình thấy nó luôn đối địch với Tuấn Khải, hay khiến Tuấn Khải tức giận mà anh ấy cũng không làm gì nó ... mình không sợ, chỉ lo lắng."
" Lạt mềm, buột chặt ... chắc cậu ta muốn dùng chiêu này để giữ chân anh ấy." –Trang Mật Ly cảm thấy thú vị, môi khẽ cười.
" Cậu nghĩ Tuấn Khải sẽ vì thế mà thích cậu ta sao ? mình không tin." – Âu Dương Na Na phản bác.
Trang Mật Ly lắc đầu.
" Khải là người cao ngạo, chỉ thích chi phối cuộc sống của người khác, nếu không nắm được thứ gì thì càng muốn có được đó, có thể Lăng Nguyên hiểu rõ điểm này nên mới dùng chiêu này."
" Đúng là ti tiện." – Âu Dương Na Na hiểu ra vấn đề, cô tức giận gầm nhẹ.
" Cậu muốn như lúc trước, chơi lâu một chút hay dứt khoát."
Trang Mật Ly cũng không muốn dong dài, nếu Lăng Nguyên đã muốn thế, cô cũng phải ra tay, dù là nhóc con nhưng cũng không thể coi thường.
" Mình muốn kéo dài cuộc chơi này một chút, kết thúc nhanh như vậy không vui."
Mắt Âu Dương Na Na đầy sát khí .
" Làm gì cũng đừng quá lộ liễu, hiện tại cậu ta đang ở Nguyệt Thự, sẽ khó ra tay đó." – Trang Mật Ly nhắc nhở, cô cũng thấy khó chịu khi biết được việc này.
" Đây đâu phải lần đầu tiên, làm nhiều lần như thế mà có ai phát hiện đâu ? Ngay cả Tuấn Khải còn không biết." – Âu Dương Na Na hưng phấn nói.
" Mình nên nói cậu ngốc thật hay ngốc giả ? ... cậu ở bên anh ấy 5 năm mà không hiểu anh ấy là người như thế nào sao ? Na Na, đây là lần cuối mình nhắc nhở cậu, không phải Tuấn Khải không biết mà anh ấy không hề để mắt tới, không lẽ cậu nghĩ anh ấy có cơ nghiệp như ngày hôm nay là dựa vào cái gì ?"
Trang Mật Ly ngừng một giây, môi cười châm chọc.
" Anh ấy biết cách nhìn người, lại đoán được tâm ý của người khác, là người không từ một thủ doạn nào để hoàn thành công việc và nhất là ... không bao giờ tha cho kẻ phản bội hay lừa gạt anh ấy, trừ khi anh ấy không quan tâm."
Nghe những lời đó, Âu Dương Na Na mới biết mình không hề hiểu rõ Vương Tuấn Khải, bao nhiêu năm này cứ thõa mãn dục vọng của hắn coi như đã xong, tuy nhiều lần thấy hắn làm việc rất tuyệt tình nhưng có thể đó chỉ là một phần bản tính hắn mà thôi.
" Mình biết rồi, mình sẽ cẩn thận một chút." – Lại nhớ đến Lăng Nguyên, đôi mắt đầy tia lửa.
" Lăng Nguyên chắc chắn sẽ sống không yên với mình, mình sẽ cho thằng nhóc đó biết, tranh giành thứ không thuộc về mình, phải trả giá đắc như thế nào ?"
Trang Mật Ly không nói nhưng lòng cũng lạnh giá theo câu nói của Âu Dương Na Na, cô cũng muốn xem Lăng Nguyên sẽ đối phó như thế nào ? ... kịch hay sắp được mở màn.
______________________________
Nguyệt Thự
Tan tầm, Lăng Nguyên cùng Gia Tiểu Mẫn cũng hoàn thành xong công việc, Lăng Nguyên cả người rả rời đi về Nguyệt Thự.
Hôm này chỉ là ngày đầu đi làm mà mệt như thế này, không biết sao này sẽ phải đối mặt những gì nữa, tất cả là tại Vương Tuấn Khải, hắn không thể kín miệng hơn một chút sao ?
Vừa vào trong đại sãnh đã gặp dì Phùng, cậu gật đầu chào.
" Dì Phùng, hôm này cháu mệt nên không ăn bữa tối, giờ cháu chỉ muốn ngủ thôi, dì không cần để phần cho cháu đâu ạ."
" Cậu Lăng Nguyên, ngày đầu đi làm mà mệt đến thế sao ? nếu cậu Lăng Nguyên ăn không vô vậy để tôi đi lấy cho cậu ly sữa, để bụng đói không tốt cho sức khỏe đâu ?"
Dì Phùng vừa nói vừa nở nụ cười hiền lành với Lăng Nguyên.
Bà rất thích nói chuyện với Lăng Nguyên bởi cậu không phân biệt trên dưới, lại rất lễ phép, không như mấy cô gái trước chỉ toàn ra vẻ đại tiểu thư, nhất là Âu Dương Na Na khi không có cậu chủ thì cứ hay sai bảo, hoặc la mắng bọn họ.
" Vậy cháu cám ơn dì trước." – Lăng Nguyên khẽ cười rồi đi lên lầu, bây giờ cậu chỉ muốn tắm sau đó đánh một giấc thật ngon mà thôi.
Dì Phùng gật đầu rồi đi vào bếp nhưng chợt khựng lại.
" Ây, quên mất ... cậu Lăng Nguyên ..." – Vừa quay lại thì Lăng Nguyên đã biến mất, bà thở dài rồi đi vào bếp.
Lăng Nguyên vừa vào phòng đã đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ xem như đủ kín đáo đi vào nhà tắm, vừa mở cửa ra, đập vào mắt cậu là dáng người cao to đứng dưới vòi sen mà người này lại không một mảnh che thân ... Vương Tuấn Khải.
Lăng Nguyên như bị điểm huyệt đứng chết chân tại chỗ, tuy quan hệ không ít lần nhưng đây là lần đầu cậu thấy rõ từng đường nét trên người của Vương Tuấn Khải.
Với chiều cao lý tưởng cùng thân hình vạm vỡ ... bắp tay cứng rắn, cơ bụng săn chắc, làn da màu đồng nam tính, đứng dưới vòi sen, từng dòng nước từ trên mái tóc đen láy chảy xuống dưới, không biết phải dùng từ gì để hình dung ra hiện cảnh bây giờ nhưng khi mắt cậu chuyển xuống cuồng long thì ...
" Xem đủ chưa ?" – Giọng Vương Tuấn Khải trầm thấp vang lên kéo Lăng Nguyên về hiện tại.
Cậu nhìn hắn, bổng hét to. – " Á ... xin lỗi , xin lỗi."
" Rầm." – Cậu dập mạnh cửa, mặt đỏ như quả cà chua, tim đập mạnh đến mức cậu phải ôm ngực sợ nó sẽ nhảy ra ngoài.
' ... Nhưng công nhận, hắn cũng hấp dẫn đấy chứ ?"
Lắc mạnh đầu cho con quỷ háo sắc bay ra ngoài, cậu bị điên thật rồi.
Thở một hơi sâu, vừa muốn đi lại giường thì cửa phòng tắm mở ra, một bàn tay to lớn kéo cậu vào trong, cậu giật mình muốn phản bác thì người bị xoay mạnh, mùi xạ hương quen thuộc xọc thẳng vào mũi, môi đột ngột bị chiếm lấy thô bạo.
Lăng Nguyên trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải, tay chống lên ngực hắn muốn đẩy ra nhưng cậu cảm thấy mình toàn làm chuyện dư thừa nên mặt kệ hắn hôn.
Như cản thấy cậu thuận theo, tay hắn bá đạo giữ chặt eo cậu, lưỡi bắt đầu xâm nhập nhưng cậu không hé miệng, hắn khó chịu lấy tay bóp nhẹ cằm cậu, Lăng Nguyên bị đau đương nhiên phải hé miệng ra để đầu lưỡi hắn xâm nhập vào khoang miệng quấn lấy lưỡi cậu.
Vương Tuấn Khải cứ như kẻ tham ăn, hắn hôn rất mạnh bạo cứ như sợ môi cậu sẽ mọc chân mà chạy đi mất. Đột nhiên môi có cảm giác nóng ẩm, lúc này Lăng Nguyên mới cảm nhận ra là hắn đang khẽ liếm môi cậu, môi cậu hơi run một chút.
Vì hắn đang khỏa thân, mà với tư thế mờ ám của hai người, cậu cảm nhận được vật nam tính của hắn đang chọc vào bụng của cậu, cơ thể Lăng Nguyên bổng run lên.
' Không lẽ hắn muốn nổi thú tính sao ?'
Một lúc sau, Vương Tuấn Khải cũng chịu buông tha đôi môi đã bị hắn hôn đến sưng cả lên, mắt hắn quan sát từng đường nét trên khuôn mặt trắng nõn của Lăng Nguyên.
Từ đôi mắt to tròn, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ ... tất cả bị hắn thu hết vào mắt. Hắn cảm thấy mình thật quái lạ, theo dự định, chuyến công tác sẽ kéo dài 5 ngày nhưng mới ba ngày hắn lại cảm thấy khó chịu, làm việc thì lơ đãng, trong lòng lại nghĩ đến cậu.
Đương nhiên mới qua Pháp hắn không nhớ gì đến Lăng Nguyên nhưng khi đi ngang hàng bán hoa, vô tình ngữi được mùi hương quen thuộc, hắn dừng lại và thấy mùi hương đó là mùi oải hương, mà mùi hương này chỉ có thể nghe được từ người Lăng Nguyên, mấy cô tình nhân bên cạnh hắn thì không có ... vì một mùi hương mà lại nhớ đến cậu, khiến hàng đêm hắn ngủ cũng không được, vì thế chỉ còn cách đẩy nhanh tốc độ làm việc, rút ngắn thời gian còn ba ngày mà về gặp cậu.
Hắn rất mệt mỏi vì phải ngồi suốt 8 tiếng đồng hồ trên máy bay, cứ nghĩ về nhà sẽ ngủ một giấc nhưng khi nhìn thấy Lăng Nguyên thì hắn không thấy buồn ngủ mà lại có phản ứng muốn cậu ngay lập tức.
Hắn tự cười giễu, rốt cuộc cậu đã cho hắn ngữi phải mê dược gì mà mỗi lần ở bên cạnh cậu là hắn chỉ nghĩ đến chuyện cùng cậu lên giường.
" Vào hầu tôi tắm."
Bỏ lại một câu, hắn vẫn trần như nhộng đi đến bức tường thủy tinh, cánh cửa tự động kéo sang một bên, phía trong là một hồ nước lớn, Vương Tuấn Khải đi xuống bể tắm nhìn Lăng Nguyên.
Lăng Nguyên chán nãn, cậu thay bộ đồ ngủ rồi vào trong phòng tắm, đi xuống bể nước.
Nước trong hồ rất ấm, bởi được người làm xả nước trước, trong làn hơi nước, mặt Lăng Nguyên hơi hồng, tay cậu với lấy bông tắm, đổ ít sữa tắm vào trong và bắt đầu chà lên người Vương Tuấn Khải.
Động tác cậu nhẹ nhàng nhưng cũng cố làm cho nhanh để còn đi ngủ, cậu cũng không dám động đậy bởi vừa rồi đã thấy phản ứng của hắn, cậu sợ nếu động đậy thì hắn sẽ như con sói hoang nhào tới vồ lấy cậu mất.
Vương Tuấn Khải hai tay để trên thành bể, mắt vẫn dán chặt lên người Lăng Nguyên, người con trai này lúc nào cũng muốn chọc tức hắn, xuống bể mà còn mặc quần áo, cậu nghĩ như thế có thể ngăn cản hắn sao ? lại nhìn cảnh xuân trước mặt, vì xuống nước nên áo mỏng manh càng thấy rõ từng đường cong tuyệt mỹ trên người cậu, nhất là khe hở trước ngực khiến hắn muốn phát điên.
" Nhớ tôi không ?" – Cơ nhiên hắn lại nói một câu mà ngây cả hắn cũng giật mình.
Lăng Nguyên sửng sốt nhìn hắn nhưng không trả lời. – Hắn bị đứt dây thân kinh rồi sao ?
Vương Tuấn Khải nâng cằm Lăng Nguyên, để cậu đối mặt với hắn, lần này hắn không hỏi nữa mà lại ra lệnh. – " Nói ... nói em nhớ tôi."
" Không nhớ." – Cậu phát cáu nói, tự nhiên nổi điên gì chứ ?
" Không nói ? ... được, không nói ... vậy làm."
Tay hắn luồng vào quần cậu, bắt đầu mơn trớn da thịt mịn màng của cậu, Lăng Nguyên hoảng sợ, chặn bàn tay ma quỷ của hắn lại.
" Hôm này tôi rất mệt, anh tha cho tôi một ..."
Môi lại bị hắn hôn, mấy từ còn lại cũng bị hắn nuốt mất, cậu rầu rĩ đẩy hắn ra.
" Tôi ... Vương tiên ... Vương ...." – Cậu cố nói qua kẻ răng nhưng hắn vẫn không buông.
" Vương ... Tuấn ... Tuấn Khải."
Vừa kêu tên hắn xong thì lập tức cả người bị hắn đẩy ra, cậu thở hổn hển, cố hít thật nhiều không khí.
" Gọi lại lần nữa." – Giọng hắn có chút khàn khàn, như là đang nén cái gì đó xuống.
Lăng Nguyên im lặng nhưng thấy hắn muốn bường tới cậu vôi vả nói.
" Tuấn Khải."
Vừa nói xong thì cậu phát hiện, môi hắn cong lên, không ... là đang cười nhưng chỉ là hành động rất nhỏ, có thể kính hiển vi sẽ nhìn thấy được bởi nó chỉ là thoáng qua mà thôi.
" Nói ... nhớ tôi." – Hắn lại ra lệnh.
" Nhớ anh." – Cứ xem như cậu nói tựa bài hát đi, cũng không phải nói nhớ hắn là được.
Vương Tuấn Khải, mắt tỏ ý cười, lại dựa vào thành bể. – " Tiếp tục."
Cái này thì cậu hiểu, lại lấy bông tắm đang nổi trển mặt nước, chà lên người hắn, Lăng Nguyên có thể thấy được dục vọng của hắn bởi hơi thở của hắn từ trên đầu cậu rất nóng cộng thêm vòm ngực của hắn đang phập phồng, cậu sợ sẽ không khỏi qua đêm nay quá.
" Công việc tốt không ?" – Hắn lại hỏi.
" Cũng không tệ nhưng tôi công nhận hiệu suất làm việc của công ty anh rất khủng bố, như muốn rút hết máu của người ta vậy ?" – Cậu rầu rĩ nói.
" Mệt ?" – Hắn nhíu mày hỏi.
Lăng Nguyên không dám gật đầu vì biết như thế sẽ là mách lẽo, cậu lái sang chuyện khác.
" Có việc tôi không hiểu, chuyên nghành của tôi là kế toán, sau anh lại sắp xếp cho tôi qua làm việc bên thư ký vậy ?"
Hắn cười nhạt, tay vuốt mái tóc ngắn của cậu. – ' Dài hơn lúc trước thì phải ?"
Hắn còn nhớ hắn đã bảo cậu để tóc dài vì mái tóc cậu rất đẹp, để tóc ngắn tuy trông cậu có vẻ chín chắn hơn nhưng mái tóc dài trong cậu sẽ mảnh mai, quyến rũ hơn, và cậu đã làm theo lời hắn, tuy mới dài hơn mang tai một chút nhưng cũng rất đẹp rồi, chắc phải bảo người làm mua thêm thuốc dưỡng như thế sẽ mau dài hơn.
" Kế toán trong công ty không thiếu người nhưng muốn ngồi ở vị trí đó thì phải có năng lực cùng trí nhớ siêu tốt, hiện tại em chỉ là thực tập nên phải học hỏi nhiều hơn, đầu tiên cần óc quan sát cùng trí nhớ tốt, bên phòng thư ký chuyên về các số liệu cùng các bản hợp đồng rất quan trọng, em bên đó học nhiều một chút sẽ tốt cho em, không phải học ngành nào thì làm nghành nấy, cũng phải xem cốt lỗi của nó là gì ? ... em hiểu không ?"
Đây là lần đầu hắn chịu khó giải thích với một người con trai, hắn không thích nhiều lời, chỉ là thấy bộ mặt ngốc nghếch của cậu, hắn chịu không được đành phải giải thích đó thôi.
Lăng Nguyên giờ đã hiểu, thì ra công việc của ngày hôm nay là vì học hỏi chứ không phải là việc cậu nên làm, ngày mai phải nói với Gia Tiểu Mẫn mới được.
Lại cảm nhận bàn tay của hắn đang xoa bóp nơi đẩy đà của cậu, cậu hoảng hốt.
" Hôm nay tôi thật sự rất mệt." – Cậu cúi đầu, giọng nhỏ dần.
Vương Tuấn Khải thấy thế cũng không muốn ép cậu, bởi hắn hôm nay cũng mệt lã người, nếu có làm cũng không thấy hứng thú nhưng đạn đã lên nòng, không bắn không được.
Mắt hắn bổng lóe sáng, khuôn mặt cương nghị áp sát tai cậu.
" Nếu em mệt, tôi sẽ không ép nhưng em phải giúp tôi giải quyết thì tôi sẽ tha cho em đêm nay."
Lăng Nguyên khó hiểu nhìn hắn .... Giải quyết.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã thấy bàn tay to lớn của hắn nắm lấy tay cậu và đưa xuống dưới.
Mặt Lăng Nguyên trắng bệch, không cần nhìn, cậu cũng biết được hắn nói " Giải quyết" là ý gì, Cảm nhận tay mình đang cầm vật nam tính nóng hỏi của hắn, cậu muốn rụt tay lại nhưng hắn bổng phun ra mấy từ làm cậu chết khiếp.
" Nếu em không giải quyết được ... thì tôi sẽ giải quyết em."
Cậu chỉ có thể kêu trời, ước gì kiếm chỗ nào đâm đầu chết cho xong.
|