Tân Kiếp Đoạn Trường
|
|
Tuy chỉ là nhà hàng bình dân nhưng Khánh Dương thấy nhà hàng này vô cùng đông khách. Suốt từ nãy tới giờ, mặc dù có tới bốn, năm nhân viên phục vụ nhưng thật sự họ vô cùng tất bật và vất vả với số lượng khách đến gọi đồ và thanh toán. Đây là lý do tại sao bà Chúc - mẹ Mạnh Toàn có ý định mướn người làm thêm.
- Đêm qua thằng Toàn giúp cháu hả? - Bà Chúc hỏi Khánh Dương.
- Dạ vâng. Cháu bị đám người xấu hành hung đến nỗi chết ngất ở vệ đường, cũng may có anh Toàn đi qua về chở cháu tới bệnh viện chứ nếu không chắc cháu khó mà sống nổi.
- Bây giờ cháu thấy trong người thế nào rồi?
- Dạ cũng đỡ hơn rất nhiều rồi thưa cô!
- Cái thằng thật là… - Bà Chúc mỉm cười kể lể - Quanh năm ngày tháng nó chẳng được tích sự gì cả, suốt ngày ngửa tay xin tiền mẹ rồi tụ tập đua xe, rượu chè, đàn đúm, cá độ. Cô cứ nghĩ nó chỉ biết ăn chơi và quậy phá, thật không ngờ trong lòng nó cũng vẫn còn một chút lòng thương đối với người hoạn nạn. Nó làm cô bất ngờ quá!
- Không phải là một chút đâu cô, anh Mạnh Toàn rất tốt! - Khánh Dương khẳng định.
- Ờ! - Bà Chúc mỉm cười - Nó tuy ăn chơi nghịch ngợm nhưng cũng rất có hiếu nữa đó cháu. Có lần cô bị ốm nó thức thâu đêm chăm cô luôn. Giá như nó bớt chơi bời đi một chút, tập trung vào làm ăn thì cô mừng biết chừng nào.
- Dạ, cái đó cô dần dần khuyên bảo anh ấy thì sẽ được mà.
- Mà cháu tên gì? Nghe giọng cháu hình như là người ngoài Bắc thì phải?
- Dạ cháu tên Trần Khánh Dương. Cháu là người Hải Phòng.
- Là người Hải Phòng? Từ mãi Hải Phòng sao vô đây chi vậy cháu?
- Dạ cũng do một chút cuộc đời đưa đẩy thôi cô. Cháu dự định kiếm việc làm ở đây một thời gian rồi mai này có ít vốn sẽ về quê cô ạ.
- Như cháu thấy đấy - bà Chúc hướng về phía bốn, năm người phục vụ đang bận tíu tít - Công việc nhà hàng có rất nhiều, khách rất đông, vì vậy nếu cháu làm ở đây sẽ không được nhàn nhã đâu. Cháu có làm được không?
- Dạ thưa cô, cháu từng là con nhà nông vì vậy nên việc vất vả như thế nào cháu cũng làm được ạ! Đối với cháu bây giờ chỉ mong có một công việc ổn định cùng với chỗ ăn chỗ ngủ là tốt lắm rồi.
- Ừ - bà Chúc gật đầu hài lòng - Vậy từ mai cháu hãy phụ giúp cửa hàng giúp cô. Tháng đầu cô tạm trả cháu năm triệu. Cháu thấy sao?
- Dạ vâng. Được vậy thì còn gì bằng? Cháu cảm ơn cô!
- Thôi được rồi, biết cháu sức khỏe cũng chưa được tốt lắm vậy nên bây giờ cháu vô phòng nghỉ ngơi đi. Cô cũng có việc phải đi bây giờ.
- Dạ vâng, cháu chào cô!
**********************************************
Vậy là từ ngày hôm đó Khánh Dương ở lại làm việc trong nhà Mạnh Toàn. Công việc tuy nhiều nhưng cũng không đến nỗi vất vả, vì so với cậu những công việc này ở quê cậu đã quá quen. Thấy cậu chăm chỉ lại hiền lành, lễ phép nên bà Chúc cũng đem lòng quý mến, coi cậu như con cái trong gia đình từ lúc nào không hay. Khánh Dương cũng thật sự cảm thấy yên bình và thanh thản.
************************************************
Nhưng có một điều Khánh Dương thấy lạ đó là sự quan tâm quá mức của anh Mạnh Toàn - con trai bà chủ dành cho cậu. Cứ đi chơi thì chớ, chứ cứ vừa về đến nhà là anh ta vội vã chạy lại chỗ Khánh Dương bắt chuyện. Nhiều lúc thấy Khánh Dương làm không ngưng tay, anh ta đã thẳng thừng lớn tiếng với mẹ. Nào là: " Sao mẹ bắt em ấy làm nhiều việc thế?". Rồi: " Nhiều việc thế này mẹ mướn thêm người nữa đi, chứ một mình Khánh Dương làm làm sao xuể?". Hoặc: " Khánh Dương, để đấy tí mẹ anh bảo người khác rửa cho, ra đây anh cho xem cái này hay lắm." Mới đầu Khánh Dương còn thấy ngại nhưng về sau cậu cũng quen và vui vẻ chấp nhận những lời nói tốt bụng dễ mến của Mạnh Toàn.
*************************************************
- Khánh Dương này, lúc tối anh mới ghé qua shop thấy đôi giày này có vẻ hợp với em nên anh mua cho em luôn. Em xỏ thử xem có vừa không? - Vừa nói Mạnh Toàn vừa lấy ra từ trong túi xách một đôi giày vải đưa cho Khánh Dương.
- Oa! Đẹp quá ha anh Toàn! - Khánh Dương nhìn đôi giày thốt lên thích thú.
- Đó! Anh biết là em sẽ thích mà. Nào, xỏ thử coi.
- Dạ! Ôi,vừa bận quá anh ạ! Sao anh chọn size hay vậy?
- Hì hì - Mạnh Toàn cười thích thú - Nói không phải xạo chứ quần áo, giày dép của em, anh thuộc size làu làu à.
- Em cảm ơn anh nha! Từ ngày em đến nhà anh làm, việc làm thì chẳng được bao nhiêu mà anh toàn mua cho em những thứ đồ đắt tiền. Em áy náy quá!
- Có gì đâu em. Đó chỉ là một chút tấm lòng của anh dành cho em thôi. Không được suy nghĩ gì nhiều bằng không anh giận đó. Hiểu chưa?
- Dạ! - Khánh Dương mỉm cười.
- Không hiểu sao anh rất thích nhìn em cười như thế này Khánh Dương ạ. Nụ cười của em đẹp lắm. Nó rạng ngời sáng chói như pha lê làm cho người nhìn vào có cảm giác như cả một luồng sáng cháy rực lên trong lồng ngực.
- Anh ví von gì mà kì quá! - Khánh Dương bật cười.
- Anh nói thật mà, không có ví von gì đâu.
- Anh khéo ăn khéo nói như vậy chắc làm nhiều cô say như điếu đổ lắm rồi đúng không?
- Ừ. Cũng có kha khá các cô nàng thích anh đó.
- Vậy sao? Sao anh không chọn lấy một cô rồi kết hôn đi? Năm nay anh cũng 30 tuổi rồi còn gì? Mấy lần cô Chúc tâm sự với em, cô ấy bảo cô ấy mong có con dâu lắm.
- Ôi giời! Cái bà già ấy thì cái gì mà chả mong. Mong quán đông khách nè, mong trúng số nè, mong anh tìm việc làm nè, mong anh lấy vợ nè, mong có cháu nội nè... nói chung là lòng tham vô đáy, có bố giời mà chiều bà ấy được.
- Nói với mẹ mình mà anh nói như thế, em đến chịu với anh luôn. Khánh Dương cười khúc khích.
- Thì trước giờ anh toàn vậy mà. Ăn nói xấc xược quen rồi nên giờ bắt anh phải lễ phép thấy ngượng mồm lắm không làm được.
- Anh Toàn, anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?
- Nhớ chứ sao không?
- Thật không vậy? Vậy anh thử nói xem có đúng với ngày mà em định nói không nào?
- Hôm nay là tròn một năm ngày anh quen em. Ngày này năm trước anh đã cứu em ở bên vệ đường, đúng không nào?
- Ủa… sao... sao anh nhớ kỹ vậy? - Khánh Dương ngạc nhiên.
Mạnh Toàn mỉm cười:
- Sao anh có thể không nhớ một ngày đặc biệt như vậy chứ? Một ngày mà ông trời đã cho anh gặp được em, một ngày mà kể từ khi ấy anh có thêm một người em trai hết sức đáng mến.
- Nhanh thật anh nhỉ? Đúng là thời gian không chờ đợi ai. Mà anh Toàn này…
- Sao em?
- Em ở nhà anh cũng được một năm rồi, sao em không bao giờ thấy anh dẫn bạn gái về nhà chơi vậy?
- Anh không thích. Mà nói đúng hơn là anh chưa dành tình cảm cho bất cứ người con gái nào cả. Huống hồ trong nhà đã có một cậu em trai khôi ngô tuấn tú đến như thế này rồi, anh ngắm còn chưa đủ thích mắt hay sao mà phải dẫn bạn gái về nhà nữa chứ?
- Anh lại trêu em rồi.
- Trêu em để được nhìn em cười đó là điều hết sức tuyệt vời với anh.
-Mà anh Toàn này, em có một điều này muốn nói với anh.
- Điều gì cơ?
- Nhưng anh không được giận em đó!
- Cái thằng ngốc này, đã bao giờ anh giận em chưa?
- Em thấy anh cũng cứng tuổi rồi, đã đến lúc anh nên ít chơi bời một chút, cố gắng kiến tạo cho mình một tương lai đi anh ạ!
- Anh biết chứ. - Mạnh Toàn mỉm cười vỗ vai Khánh Dương - Anh sẽ hoàn toàn chấm dứt tình dạy chơi bời đàn đúm như thế này khi một ngày nào đó người anh yêu đồng ý nhận lời yêu anh.
- Oa! Vậy là anh đã để ý đến một người rồi đúng không anh? Ai vậy anh?
- Cái này thì bí mật. Đợi khi nào đến sinh nhật em anh sẽ nói cho em biết. Ok?
- Còn phải đợi đến sinh nhật em sao?
- Dĩ nhiên rồi. Em trai của anh mà lại. Muốn thông báo chuyện vui với em thì cũng phải chọn một ngày đặc biệt chút chứ?
- Haizz! Đến bó tay với anh luôn! - Khánh Dương thở dài thất vọng.
************************************************
|
- Ê, Khánh Dương!
- Dạ, gì vậy anh?
- Tặng em này!
- Uả, gì thế?
- Em cứ bóc ra thì biết.
Khánh Dương mỉm cười rồi bóc gói quà ra.
- Ôi! Một bộ quần áo! Đẹp quá ha anh Toàn!
- Thế nào? Em thích không?
- Nhưng... nhưng chắc nó đắt lắm.
- Không mắc đâu. So với nhan sắc của em thì bộ quần áo này đâu có đáng giá gì. Nào, vô tắm gội rồi thay luôn đi, anh chở em đi chơi.
- Nhưng em chưa xong việc mà?
- Vứt đấy. Lát nữa mẹ anh bảo người khác làm.
- Nhưng làm như thế không được.
- Được mà cháu. - Tiếng bà Chúc vui vẻ cất lên - Anh Toàn muốn rủ cháu đi chơi thì cháu cứ đi đi. Lát nữa cô bảo người khác làm cũng được.
- Dạ vâng ạ! Vậy cháu xin phép cô!
Nhìn Khánh Dương cầm bộ quần áo bước vào trong phòng tắm, Mạnh Toàn nở nụ cười thích thú.
- Anh Toàn, mình đi đâu chơi hả anh? - Bước lên xe máy, Khánh Dương hỏi.
- Đi ăn kem.
- Ăn kem? Ủa, sao anh biết em thích ăn kem vậy?
- Em trai anh mà, em thích ăn chi sao anh không biết? - Mà anh Toàn này, mình ăn kem ở đâu vậy anh?
- Gần đây thôi. Một quán kem dân dã trên vỉa hè. Bọn bạn anh đang chờ ở đó.
- Dạ!
Quả như những gì Mạnh Toàn nói, chưa đấy năm phút sau xe đã dừng lại trước một quán kem trên vỉa hè. Trong quán có năm người thanh niên đã ngồi đợi sẵn ở đó.
- Làm chi mà lâu thế cha nội? - Thấy Mạnh Toàn xuất hiện, một trong năm tên lên tiếng trách móc - Làm tụi này ngồi đợi thối cả mông ở đây rồi đó.
- Chúng bay thông cảm. Còn phải đợi em trai tao tắm táp xong thì tao mới đi được chứ. Khánh Dương, ngồi xuống đây đi em!
Vừa nói Mạnh Toàn vừa kéo ghế cho Khánh Dương ngồi xuống. Một tên bạn nhìn Khánh Dương rồi hất hàm qua phía Mạnh Toàn:
- Em trai ông thật đó hả? Đẹp trai quá à nha!
Một tên khác lên tiếng:
- Nghe lời thằng Toàn thì chỉ có nước rang thóc giống lên mà ăn. Thôi, chỗ bạn bè có chi mà phải giấu. Người yêu thì cứ nói là người yêu, ai cười đâu mà sợ?
- Bọn mày đừng có điên. Em trai tao đó, người yêu người đương chi?
- Vậy không phải người yêu mày à? Nếu vậy thì mày làm mối em trai mày cho tao đi!
Kèm theo câu nói đó là một cái nhéo mắt và một cái véo nhẹ đầy tình cảm lên mặt Khánh Dương. Ngay lập tức Mạnh Toàn gạt tay hắn xuống, nghiêm giọng:
- Chúng mày đừng làm thế, em nó sợ.
Tức thì cả bọn cười ồ lên vui vẻ:
- Thấy chưa? Chửa động đến đã nổi máu ghen, thế mà bày đặt em trai, em trai. Lòi cái đuôi heo ra rồi ông nội.
Khánh Dương không nói gì, mỉm cười đỏ mặt.
Bảy ly kem được chị chủ quán bưng ra rồi đặt lên bàn. Lấy một ly đưa cho Khánh Dương, Mạnh Toàn cười:
- Ăn đi em! Đây toàn là bạn bè thân thiết của anh cả, không có gì phải ngại đâu.
- Gớm, anh cứ làm như em nhát lắm không bằng - Khánh Dương phản bác rồi đưa một thìa kem vào miệng.
- Thế nào? Ngon không em đẹp trai? - Một tên bạn của Mạnh Toàn hỏi.
- Ngon chứ sao không anh? Em là nghiện kem nhất đó.
- Vậy sao? Vậy ăn đi em! Ăn hết thì ăn luôn cả suất của anh nữa nè, anh nhường em đó! - Nói rồi anh ta đẩy ly kem về phía Khánh Dương.
- Cả của anh nữa! Ăn nhiều đi em! - Tức thì bốn ly kem còn lại của bốn người cũng đồng loạt được đẩy đến trước mặt Khánh Dương.
- Hì hì! Các anh đừng làm thế. - Khánh Dương cười - Em mà ăn hết số kem này chắc lần sau anh Toàn không dám cho em đi đâu nữa vì tội tham ăn quá!
- Có sao đâu. - Một tên bạn của Mạnh Toàn vui vẻ - Thằng Toàn nó không đưa em đi thì đã có anh, lo gì? Đúng không tụi bay?
- Đúng quá ấy chứ. Lần sau em muốn đi đâu chơi thì cứ gọi cho tụi anh, tụi anh đến đón em liền, bất kể là ngày hay đêm. Lát nữa anh sẽ cho em số.
- Thôi bớt giỡn đi tụi bay! - Mạnh Toàn lên tiếng - Khánh Dương mới tới, tụi bay đừng làm em nó ngại.
- Không. Em có ngại gì đâu anh Toàn? Em rất vui mà. - Khánh Dương cười.
- Đó. Thấy chưa? Khánh Dương đâu có ngại? Là do ông ghen thì có. Lần thứ hai lòi cái đuôi heo ra rồi ông nội! - Một tên thừa cơ trêu trọc Mạnh Toàn.
Gườm gè, Mạnh Toàn lừ mắt nhìn Khánh Dương:
- Em khá lắm, dám vào hùa với bọn chúng bắt nạt anh! Lát nữa về anh cho em một trận.
- Thôi, giỡn vui thế thôi chứ bộ ông nghĩ chúng tôi đui hay sao mà không nhìn ra ẩn tình trong chuyện này hả?
- Ẩn tình gì?
- Còn ẩn tình gì khi trong nhà có một cậu em trai đẹp trai như Khánh Dương đây?
- Chúng bay đừng có suy diễn linh tinh. - Mạnh Toàn lừ mắt.
- Thì thôi. Mà Toàn nè, vụ thằng cha Hưng ông tính sao? - Một tên bạn hất hàm về phía Mạnh Toàn hỏi.
- Kệ bà nó! - Mạnh Toàn trả lời một câu ngang tàn.
- Không kệ được đâu - Tên bạn vừa nãy lại nói - Thằng cha Hưng này ghê lắm đó. Hôm nọ nó bắn tin với tụi này là nếu nhìn thấy ông ở đâu nó sẽ băm ông ở đó.
- Thôi đi. Tao không muốn nhắc đến chuyện này ở đây.
- Bộ ông tưởng tụi này thích nhắc đến chuyện chết tiệt này lắm hay sao? - Một tên bạn khác nói - Chúng tôi thành thật lo cho ông nên mới muốn bàn bạc với ông để tìm hướng giải quyết thôi.
Tự dưng nghe được những câu nói khá căng go và nhìn những nét mặt hiện rõ sự lo lắng, ái ngại của Mạnh Toàn cũng như năm người bạn kia, Khánh Dương mập mờ nhận ra giữa Mạnh Toàn và tên Hưng gì đó hẳn là có chuyện gì đó vô cùng hệ trọng và khó giải quyết. Sắc mặt cậu ngay lập tức chuyển sang lo lắng.
- Uả, có... có chuyện gì vậy mấy anh? - Cậu ngước ánh mắt sợ hãi nhìn Mạnh Toàn cùng năm người bạn kia, chờ đợi một câu trả lời.
- Không có chi đâu em. - Mạnh Toàn mỉm cười vỗ vai Khánh Dương - Ăn kem đi em. Kem chảy nước hết rồi kìa.
Nghe lời Mạnh Toàn, Khánh Dương múc một thìa kem cho vào trong miệng nhưng tận sâu trong trái tim cậu thật sự đang hiện lên một nỗi lo vô cùng lớn.
- Ê, Toàn, ông nhìn xem! - Một tên bạn hích nhẹ vào tay Mạnh Toàn. Theo phản xạ, Khánh Dương cũng ngước mắt nhìn lên. Bên kia đường, một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, mặc đồ đen, đeo kính đen, lủng lẳng trên cổ chiếc vòng bạc to tổ bố cùng với hai tên khác đang tìm cách sang đường. Rõ ràng đây là dân giang hồ thứ thiệt.
- Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện. Cha bà nhà nó! - Một tên bạn của Mạnh Toàn chửi thề.
Chưa đầy một phút sau tên Hưng cùng hai tên còn lại đã đứng trước mặt bảy người. Nhìn Mạnh Toàn, tên Hưng nhếch mép cười mỉa:
- Anh cứ tưởng nhóc con biến thành giun chui xuống đất rồi chứ? Không ngờ vẫn còn có thể ngồi đây ăn kem một cách thản nhiên quá ta?
Mạnh Toàn cũng nhìn tên Hưng mỉa mai:
- Mày tưởng mày là ma cà rồng hay sao mà tao phải sợ mày. Giờ gặp tao rồi có chuyện gì thì nói toẹt con mẹ nó ra đi!
Tên Hưng gật đầu:
- Được. Mày thẳng thắn lắm, tao rất thích. Nhưng tao nghĩ chắc mày chưa đến nỗi mất trí mà phải bắt tao khơi lại mọi chuyện đúng không?
- Tưởng tìm tao có chuyện gì hóa ra vẫn là tiền. Tao chưa có. Đợi bữa khác đi!
Ngay lập tức tên Hưng cau mặt lại. Hắn túm lấy cổ áo Mạnh Toàn và trừng mắt:
- Cái gì? Chưa có? Mày đùa tao đó phải không?
- Anh Hưng, xin anh đừng nóng - Một trong số năm người bạn của Mạnh Toàn thấy vậy vội và cầm lấy tay tên Hưng, nhẹ nhàng - Xin anh thư thư cho thằng Toàn ít bữa để nó thu xếp. Anh biết đấy, 500 triệu đâu phải con số nhỏ?
- Mày tránh ra! - Tên Hưng quát - Đừng có chõ mõm vào chuyện của tao và nó!
Vẫn túm chặt ngực áo Mạnh Toàn, hắn gườm gè:
- Sao? Oắt con? Tính sao đây?
- Tao chưa có. Cho tao một tuần nữa đi!
- Một tuần à? Mày khất tao đã cả một tháng nay rồi đó. Xem ra mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không?
- Mày dù giết tao ngay bây giờ tao cũng chưa thể có được số tiền đó. Nếu thích mày cứ giết tao đi.
- Giết mày? Nực cười! Giết mày thì ai trả tiền tao? Bộ mày nghĩ cái mạng chó của mày đáng giá 500 triệu chắc? Được. Tao cho mày một tuần nữa nhưng mày phải giao cho tao một thứ để làm tin!
- Thứ gì?
Không trả lời, tên Hưng hất hàm ra hiệu cho hai tên đi cùng. Ngay lập tức hai tên sấn tới, một tên đè đầu Mạnh Toàn xuống bàn, một tên chộp lấy tay anh, thô bạo tách ngón tay trỏ ra ngoài rồi rút ra một con dao nhỏ. Khánh Dương tái mặt. Bọn chúng sẽ...
- Không! Đừng! Các anh đừng làm vậy! - Quá sợ hãi, Khánh Dương hét lên rồi lao tới giữ chặt lấy bàn tay Mạnh Toàn - Các anh... các anh không được chặt anh anh ấy!
Là giọng nói ngoài Bắc. Tên Hưng ngạc nhiên. Hắn cúi xuống nhìn mặt Khánh Dương. Một tia sáng thật khác lạ và cũng thật nham hiểm lóe ra từ cặp mắt một mí sắc như cáo. Hắn mỉm cười rồi vẫy tay ra hiệu cho hai tên cận vệ thu dao về.
- Nhóc, nhóc là gì của thằng Toàn mà van xin cho nó?
Không để Khánh Dương phải trả lời, Mạnh Toàn nói thẳng:
- Cậu ấy là em trai tao.
- Nhìn cũng đẹp trai đó. - Tên Hưng gật đầu - Với sắc đẹp này tao nghĩ nó đáng giá 500 triệu đấy Toàn à.
Đi cùng với câu nói đó là cái véo nhẹ lên má Khánh Dương. Ngay lập tức Mạnh Toàn nhào tới gạt tay hắn xuống một cách thô bạo:
- Đừng có động vào Khánh Dương! - Mạnh Toàn gần như hét lên - Em trai tao không phải món hàng để chúng mày nói ra câu khốn nạn đó!
Tên Hưng mỉm cười:
- Nhìn cách cư xử của mày tao biết mày và nó chẳng phải là anh em gì hết. Yêu nhau thì nói con mẹ nó ra là yêu, làm quái gì mà phải giấu giếm?
- Việc đó chẳng liên quan gì đến mày!
- Nhưng 500 triệu tiền cá độ bóng đá của mày thì lại liên quan tới tao và chưa biết chừng tính mạng mày cũng liên quan tới tao đấy. Thôi thì dù sao cũng là chỗ anh em, bằng hữu cũ, với lại nể mặt cậu nhóc đẹp trai ở đây tao tha cho mày một lần. Tuần sau nhớ gom đủ 500 triệu mà chồng ra trước mặt tao. Bằng không sẽ không phải là một ngón tay mà là cả một cánh tay của mày đấy.
- Thằng khốn! Cút con bà mày đi! - Mạnh Toàn thẳng thừng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.
Ngoắc tay ra hiệu cho hai tên đi cùng rút lui, trước khi đi, tên Hưng còn ghé mặt lại thì thầm vào tai Khánh Dương một lời đầy ẩn ý:
- Anh nghĩ nhóc có thể cứu được Mạnh Toàn trong hoàn cảnh này đấy, nhóc xinh trai ạ!
Nói rồi hắn ngạo nghễ cười vang rút lui khỏi quán. Sắc mặt Mạnh Toàn cùng năm người bạn đỏ căng lên giận dữ. Riêng Khánh Dương thì mặt tái đi lo sợ. Một người như từng trải và thông minh như cậu thừa hiểu tên Hưng khốn nạn này muốn gì.
***********************************************
|
- Anh Toàn, anh cá độ bóng đá và thua tên Hưng 500 triệu cơ à? - Ngồi sau xe, Khánh Dương hỏi nhỏ.
- Ừ. - Mạnh Toàn buông một câu vô cảm.
- Vậy anh tính sao?
- Anh chưa biết.
- Cô Chúc có biết chuyện này không?
- Bả biết để mà băm anh ra à?
- Những 500 triệu, anh lấy đâu mà trả tên Hưng?
- Kệ bà nó!
- Nhưng... nhưng tên Hưng nói...
- Anh đã bảo kệ bà nó. Thôi, chuyện của anh em không nên quan tâm làm cái gì. Anh xin lỗi! Hôm nay muốn khao em một bữa kem vui vẻ mà mọi chuyện lại xảy ra như thế.
- Hay là anh...
- Sao em?
- Anh báo công an đi!
- Thằng ngốc! Mọi chuyện đâu có đâu vào đâu mà báo công an. Huống hồ anh là dân chơi dám làm dám chịu. Mà em nghĩ công an dễ dàng giải quyết vụ này sao? Có khi vừa mới mở miệng ra chúng đã còng tay anh vô tù vì tội tụ tập cá độ ấy chứ.
- Nhưng mà tên Hưng... Nếu một tuần nữa..
- Không sao đâu mà Dương. Mà thôi, chuyện của anh em đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Quên nó đi nha! Ha! - Mạnh Toàn quay lại hất hàm cười toe toét với Khánh Dương.
- Dạ! - Khánh Dương cũng gượng lên một nụ cười trên mặt rồi ôm chặt lấy Mạnh Toàn. Nhưng từ sâu trong trái tim cậu đang rộn rã dậy lên những cơn sóng ngầm vô cùng lớn.
***********************************************
- Khánh Dương, thôi để đó đừng lau dọn nữa, vô phòng anh anh có cái này tặng em nè!
Chưa để Khánh Dương kịp trả lời, Mạnh Toàn đã nhanh lẹ kéo tay cậu vào phòng riêng.
- Anh làm cái gì vậy? Em đang dọn nhà mà. Tặng em cái gì thì để lát nữa tặng đi. Em không làm xong thế nào cũng bị cô mắng cho coi.
- Hi hi. Mẹ anh mà mắng em thì anh sẽ mắng mẹ anh một trận.
Khánh Dương phì cười:
- Anh đúng là đồ bất hiếu. Nào, tặng gì em thì tặng lẹ đi để em còn ra làm tiếp.
- Em nhắm mắt vô đi!
- Lại còn phải nhắm mắt nữa hả?
- Ừ. Phải nhắm mắt lại mới bất ngờ.
Khánh Dương mỉm cười nhắm mắt lại rồi chìa tay ra. Rất nhẹ nhàng, Mạnh Toàn đặt một chiếc hộp nhỏ lên lòng bàn tay Khánh Dương rồi cất giọng hát:
" Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday Happy birthday to you."
Khánh Dương mở mắt, kinh ngạc:
- Anh... sao... sao anh biết hôm nay là sinh nhật em?
- Em trai anh, dĩ nhiên anh phải biết ngày sinh nhật rồi.
Khánh Dương mỉm cười, trong tim đập rộn lên những nhịp hạnh phúc.
- Em cảm ơn anh! Để em bóc quà nhá!
- Ừ. Em bóc đi. Anh muốn nhìn thấy em bóc quà.
Một lớp giấy bọc màu hồng nhẹ nhàng được bóc ra. Bên trong lớp giấy là một cái hộp nhỏ màu đỏ thắm. Mở nắp hộp, Khánh Dương không dám tin vào mắt mình nữa. Là một chiếc nhẫn vàng có gắn mặt đá vô cùng tinh xảo.
- Anh... sao lại… - Khánh Dương ngỡ ngàng.
-Khánh Dương, anh yêu em! Đồng ý làm người yêu anh nhé! - Hai tay Mạnh Toàn siết chặt lấy hai bàn tay Khánh Dương, hai mắt nhìn sâu vào mắt cậu, chân tình chờ câu trả lời mà anh đang mong ước.
Tim Khánh Dương đập rộn ràng, cậu nhìn Mạnh Toàn rồi nhoẻn cười:
- Dạ, em đồng ý!
Lời đồng ý hết sức tự nhiên và thẳng thắn, không có một chút gì tỏ ra là e ngại của Khánh Dương làm Mạnh Toàn tròn xoe mắt bất ngờ. Như chưa tin vào tai mình, Mạnh Toàn ấp úng:
- Em... em nói sao cơ?
Nhìn vẻ mặt nghệt ra của Mạnh Toàn, Khánh Dương phi cười:
- Em nói là em đồng ý.
- Ủa… sao… sao em?
- Sao trăng gì?
- Sao... sao em đồng ý nhanh và dứt khoát vậy?
- Cái đồ ngốc này! Anh hỏi em đồng ý làm người yêu anh nhé, em đồng ý thì nói là đồng ý thôi. Hay là anh muốn em chần chừ và nói là cho em một khoảng thời gian để em suy nghĩ? Nếu vậy thì để em rút lại lời đồng ý khi nãy nhé!
- Không được! - Giờ thì Mạnh Toàn siết chặt tay Khánh Dương, cười rạng rỡ:
- Em đã nói ra lời đồng ý thì không thể rút lại được nữa rồi.
- Vậy sao anh còn bắt bẻ em?
- Tại em đồng ý dứt khoát quá làm anh như không tin vào những gì mình nghe được.
- Anh coi anh kìa, vẻ khéo ăn khéo nói hàng ngày biến đi đâu mất rồi? Lúc này trông anh cứ như một thằng ngốc ấy, buồn cười quá đi! - Khánh Dương cười khúc khích.
- Tại em làm anh bất ngờ và hạnh phúc quá đấy mà. Còn đứng đó mà cười anh! - Mạnh Toàn cười rạng ngời trong hạnh phúc - Nào, đưa tay đây anh đeo nhẫn vô cho!
Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn nhẹ nhàng được đeo lên ngón tay mình. Giá như cậu có tiền chắc chắn cậu cũng sẽ mua rồi trao cho Mạnh Toàn một chiếc.
- Đẹp lắm đó Khánh Dương! Em thích không?
- Dạ thích!
- Tốt rồi! Từ giờ trở đi em đã chính thức làm người yêu anh. Anh sẽ ở bên em, chở che cho em và sẽ mang lại cho em một cuộc đời hạnh phúc.
- Dạ! - Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay.
- Khánh Dương này, anh đã quyết định rồi.
- Quyết định gì anh?
- Anh đã quyết định không chơi bời lêu lổng nữa. Hôm qua anh đã xin được việc làm trong công ty cua đông lạnh xuất khẩu rồi. Từ mai trở đi anh sẽ đi làm, sẽ kiếm tiền nuôi em. Rồi mai mốt chúng ta sẽ mua nhà, sẽ ra ở riêng. Cả anh với em sẽ là một gia đình hạnh phúc.
- Ủa, vậy là mấy tháng trước anh nói với em là sẽ cho em biết tên người anh yêu vào đúng ngày sinh nhật em, vậy là anh tính toán cả rồi đó hả?
- Dĩ nhiên rồi, hoàng tử của anh!
- Anh cũng thật là tinh ranh quá đi, lựa chọn đúng ngày, đúng thời điểm để tỏ tình làm cho em từ chối không được.
- Hì hì! Không tinh ranh như vậy làm sao anh đánh cắp được trái tim em? Hỡi cậu bé Khánh Dương của cuộc đời anh?
- Mà anh đã hứa rồi đó nha, tuyệt đối không được chơi bời lêu lổng nữa đó.
- Ừ. Anh hứa mà! Vì tương lai của chúng ta anh phải đi làm, phải lo cho em chứ?
- Mạnh Toàn, anh yêu em nhiều đến bao nhiêu?
- Sao? Em còn chưa tin tình cảm của anh hả? Ừm... Anh yêu em rất nhiều, rất nhiều luôn. Nhiều như cát trên sa mạc, như nước dưới biển Đông vậy đó.
- Trả lời lãng xẹt. Em muốn anh nói chân thực kia.
- Thì anh yêu em rất nhiều. Vì em anh có thể nhảy vô hang hùm miệng sói. Vì em anh sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của anh.
Nghe Mạnh Toàn nói vậy, Khánh Dương mỉm cười. Trên đôi mắt tuyệt đẹp, những giọt nước mắt long lanh trào ra, chảy xuống má.
- Em sao thế? Sao lại khóc vậy? - Khẽ đưa tay lên má Khánh Dương lau đi những giọt nước mắt, Mạnh Toàn ngạc nhiên.
- Dạ không có gì. Tại em cảm động quá thôi.
- Em đúng là... Hạnh phúc quá cũng khóc, đau khổ quá cũng khóc. Anh thật hết hiểu nổi em.
- Dạ! - Khánh Dương mỉm cười.
- Nhân ngày tỏ tình thành công, em tặng anh một nụ hôn nhé!
“Chụt!” - Chưa để Khánh Dương kịp đồng ý Mạnh Toàn đã bất ngờ hôn lên má cậu một cái thật kêu.
- Ai da! Anh dám thừa nước đục thả câu nhé! - Khánh Dương hét lên.
- Hì hì! - Mạnh Toàn cười nham nhở - Anh thật là vô cùng hạnh phúc luôn ấy. Thôi, đợi anh đi tắm rồi anh chở em đi ăn. Phải ăn mừng chuyện vui này thật linh đình mới được. Chờ anh chút nhé! Yêu em nhiều lắm! Hoàng tử của anh!
- “Chưa có bao giờ đẹp như hôm nay…” - Mạnh Toàn vừa bước vào phòng tắm vừa líu lo hát.
Mỉm cười, Khánh Dương đưa tay lên má, nơi nụ hôn của Mạnh Toàn vừa chạm tới, trái tim cậu rộn ràng một niềm vui.
**********************************************
|
Chiều nay, khi Khánh Dương đang rửa bát thì một người đàn ông bước đến gần. Ngẩng mặt nhìn lên, cậu hốt hoảng, mặt tái đi khi nhận ra tên Hưng vài ngày trước.
- Anh... anh đến đây làm gì?
- Đừng sợ mà nhóc. Anh đến là để nói chuyện với nhóc.
- Giữa tôi với anh chẳng có chuyện gì để nói cả. Anh mau ra khỏi đây bằng không tôi la lên đó.
- Có chuyện chứ nhóc. Chuyện của Mạnh Toàn. Lẽ nào nhóc không muốn bàn chuyện của Mạnh Toàn với anh?
Nghe đến đây Khánh Dương hít một hơi sâu như để lấy can đảm rồi gật đầu:
- Được. Mình đi đâu nói chuyện?
- Ra quán nước mía bên kia đường đi. Quán đó hiện đang vắng khách.
Hai cốc nước mía vừa được em nhân viên đặt lên bàn Khánh Dương đã hỏi ngay:
- Rốt cuộc thì anh muốn gì mới chịu bỏ qua chuyện này cho Mạnh Toàn?
- Bỏ qua á? - Tên Hưng cười - Năm trăm triệu của anh, anh có thể dễ dàng bỏ qua sao?
- Nhưng anh Toàn không thể lấy đâu ra 500 triệu để trả anh ngay lập tức.
- Đó là chuyện của nó, anh không quan tâm.
- Nhưng... nhưng nếu anh Toàn không có để trả cho anh ngay trong tuần tới thì sao?
- Thì như những gì nhóc đã nghe, anh sẽ lấy một cánh tay của nó.
- Anh mà động đến anh Toàn thì pháp luật cũng sẽ không tha cho anh đâu.
- Pháp luật? - Tên Hưng nhếch mép cười - Đừng có dùng hai chữ pháp luật để hù dọa xã hội đen nhóc nhá. Nhóc thật ngây thơ.
- Anh... anh dám làm thật hả?
- Đây, nhóc xem thử đi!
Nói rồi tên Hưng tự xé toạc mảnh áo trên người. Qua vết rách, Khánh Dương thấy trên ngực hắn một vết sẹo sâu hoắm chạy dài từ vú trái xuống đến tận rốn. Đây rõ ràng là sẹo của một vết chém không hề nhẹ.
- Anh... anh... - Khánh Dương thật sự thấy khủng khiếp khi nhìn vào vết sẹo đó.
- Thành tích xã hội đen của anh đó. Nói cho nhóc nghe, anh đã vô tù ba lượt, có lượt kéo dài đến năm, bảy năm. Đó còn là chưa kể đến những đợt tạm giam hay xử phạt hành chính.
- Anh...
- Vì vậy so với vết sẹo để đời này nhóc nghĩ anh có thể lấy đi một cánh tay của thằng Toàn không?
- Thôi được rồi. Tôi tin anh nói được làm được. Vậy rốt cuộc anh hẹn tôi ra đây để nói gì. Anh nói mau đi!
- Thì ra đây để bàn cùng nhóc cách buông tha cho Mạnh Toàn.
- Anh cứ nói thẳng.
- Được. Vậy anh nói luôn. Anh thấy nhóc rất đẹp trai, nếu nhóc chịu làm người của anh thì anh sẽ xóa hoàn toàn 500 triệu cho Mạnh Toàn.
- Thế nào là người của anh?
- Nhóc sẽ không ở nhà Mạnh Toàn nữa. Nhóc sẽ đi theo anh, là người của anh, bên anh mọi lúc mọi nơi.
- Có nghĩa là tôi tự bán tôi cho anh để cứu Mạnh Toàn?
- Không! Không! Nhóc đừng dùng từ bán nghe mất hết tình cảm. Nhóc là người, đâu phải là hàng hóa đúng không? Huống hồ nhóc đẹp trai thế này, anh đảm bảo với nhóc nếu nhóc theo anh, anh sẽ cưng chiều nhóc hết mực, sẽ mua sắm cho nhóc mọi thứ nhóc muốn. Nói theo kiểu Trung Quốc là nhóc sẽ mãi mãi được tận hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý.
- Anh cho tôi thời gian được không? Tôi cần suy nghĩ.
- Được. Nhóc muốn suy nghĩ bao lâu?
- Hôm nay là thứ ba. Thứ ba tuần sau tôi sẽ trả lời anh.
- Ok. Danh thiếp của anh đây, nhóc giữ lấy có gì phone cho anh ngay lập tức.
- Được. - Đón tấm danh thiếp trên tay tên Hưng, Khánh Dương nói tiếp - Trong một tuần ấy anh phải tuyệt đối không được gây khó dễ gì cho anh Toàn hết.
- Được. Anh hiểu chứ. Thôi, nhóc cứ suy nghĩ đi. Chào nhóc!
************************************************
- Khánh Dương! - Tiếng gọi giật cục của bà Chúc làm Khánh Dương giật mình đứng lại. Bước tới gần Khánh Dương, sắc mặt bà tái đi khiếp sợ. Chiếc áo sơ mi trắng Khánh Dương mặc trên người... loang lổ máu.
- Khánh... Khánh Dương… - Giọng bà Chúc như lứu lại - Tại… tại sao người cháu…
- Dạ... - Mặt Khánh Dương cũng tái xanh lại. Cố lấy hết bình tĩnh, cậu nói trong cơn run - Dạ cháu... cháu không sao đâu cô.
- Khánh Dương, xảy ra chuyện gì vậy cháu? Ai đã làm cháu ra nông nỗi này? Cháu... cháu có sao không?
- Dạ không có chuyện gì đâu cô. Cháu không sao.
Nói dứt câu Khánh Dương vội vã chạy lên lầu, bỏ lại phía sau bà Chúc mặt xanh như tàu lá.
Vội vàng cởi bỏ chiếc áo dính đầy máu tươi, Khánh Dương đáp vào chậu sắt rồi tẩm xăng châm lửa đốt. Chiếc áo bùng cháy dữ dội. Nhìn những ngọn lửa hừng hực, Khánh Dương thấy dường như nó đang thiêu cháy toàn bộ lồng ngực mình.
Vào nhà tắm, Khánh Dương vặn vòi nước rồi táp nước rửa mặt. Trong gương, vài vết máu còn dính trên má bây giờ đã đen kịt lại.
*********************************************
|
- Khánh Dương, anh đi làm về rồi này! - Cởi chiếc áo công nhân vắt lên dây, Mạnh Toàn ghé mặt hôn lên má Khánh Dương một nụ hôn ngọt ngào - Hoàng tử của anh ở nhà vui vẻ chứ?
- Dạ cũng bình thường thôi anh. - Khánh Dương mỉm cười - Thế nào? Hôm nay anh đi làm mệt không?
- Mệt chứ sao không em? Nhưng cứ nghĩ ở nhà có một chàng trai tên Trần Khánh Dương đang đợi anh, đang trở thành quả lao động của anh để cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc y như trong truyện cổ tích thì mọi mệt mệt mỏi trong người anh như tan biến hoàn toàn, anh có nghị lực rất nhiều để phấn đấu. Hôm nay anh tăng ca 3 tiếng lận nên giờ mới về nè.
- Anh vất vả quá rồi! Thôi anh mau vào nhà tắm tắm rửa đi. Nước ấm em đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi đó. Tắm xong thì vô ăn cơm. Để em hâm lại thức ăn cho nóng nhé! Anh về muộn nên em với cô Chúc đã dùng cơm trước rồi .
- Ok em yêu! Hạnh phúc đối với anh chỉ cần là vậy. Sớm đi làm, tối về có người thương chăm sóc, thế là quá đủ.
- Thôi, mau đi tắm đi ông tướng! Lải nhải mãi à! - Khánh Dương mắng rồi đẩy lưng Mạnh Toàn vào phía trong.
Trong nhà tắm, giọng hát Mạnh Toàn lại vui vẻ cất lên:
“Từ lúc anh quen biết em,trái đất bỗng như ngừng lại. Cuộc đời này dệt thêm bao nhiêu ước mơ bao nhiêu niềm vui. Từ lúc anh quen biết em, cả thế giới không ai bằng em. Chỉ một mình em thôi đôi mắt em xinh như thần tiên. Cầu mong cho em luôn được vui, đôi mắt ấy không mang muộn phiền, để cho anh luôn trông thấy em lúc em cười vui. Cầu mong sao anh luôn gần em, anh nói hết bao nhiêu tâm sự: Rằng tim anh anh đã yêu em rất lâu rồi.
Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không? Một lần nhìn thấy em trái tim anh càng yêu em. Hãy đến bên anh nhé em! Thiếu vắng em anh rất buồn, vì anh luôn thấy vui mỗi khi gần em. Người ơi lòng anh yêu em nhiều hơn cả bản thân anh em hiểu không? Một nụ cười của em cũng cho anh niềm tin yêu. Hãy để anh chăm sóc em, sống với em yêu suốt đời, trọn đời này nguyện xin bên em mãi không rời.”
Nghe Mạnh Toàn hát, Khánh Dương mỉm cười. Trên đôi mắt long lanh tuyệt đẹp, nước mắt cậu trào ra.
************************************************
- Ngồi sát vô đây coi thời sự với anh nè! - Mạnh Toàn nói rồi kéo Khánh Dương sát lại gần, cánh tay anh ôm ngang lưng Khánh Dương thật chặt.
- Tối nay anh không đi chơi à?
- Không. Từ nay anh có người yêu rồi nên phải ở nhà với người yêu của anh chứ!
- Mạnh Toàn này, em hỏi thật nha! - Khánh Dương thủ thỉ.
- Ừ, em hỏi đi.
- Nếu như sau này vì một lý do gì đó mà em không còn ở bên anh nữa thì anh có buồn không?
- Rời mắt khỏi màn hình tivi, Mạnh Toàn quay sang nhìn Khánh Dương, ngạc nhiên:
- Sao em lại hỏi thế?
- Em… - Ánh mắt Khánh Dương đượm buồn - Em... chỉ là em ví dụ như thế thôi.
- Không được. Ví dụ cũng không được. Anh không cho phép em ví dụ cái chuyện không hay đó. - Vòng ôm của Mạnh Toàn càng siết chặt Khánh Dương hơn.
- Anh Toàn này, nếu như sau này em không còn ở bên cạnh anh nữa thì anh cũng phải sống tốt nha! Tuyệt đối không được ngựa quen đường cũ mà chơi bời lêu lổng nữa đó!
- Khánh Dương, em nói gì kỳ vậy? - Sắc mặt Mạnh Toàn chuyển sang lo lắng - Có chuyện gì xảy ra với em sao?
- Dạ không. Chỉ là em muốn dặn anh trước thôi. Ngộ nhỡ sau này…
Vội vàng đưa tay bịt miệng Khánh Dương lại, Mạnh Toàn mắng:
- Thằng ngốc này hôm nay bị làm sao thế hả? Tuyệt đối không được nói những lời không may mắn đó.
Đưa tay gỡ tay Mạnh Toàn khỏi miệng mình, Khánh Dương mỉm cười mà không ngăn được nước mắt:
- Anh hứa với em đi mà!
Nhìn giọt nước mắt trong suốt lăn trên má Khánh Dương, một sự sợ hãi chợt ùa đến làm toàn thân Mạnh Toàn rùng mình ớn lạnh. Tim đập thình thịch, anh vội kéo Khánh Dương ngồi lên đùi rồi ôm thật chặt:
- Sao em khóc? Em đang làm anh sợ đó Khánh Dương! Em hãy nói với anh là không có chuyện gì xảy ra đi! Hãy nói với anh là em chỉ buột miệng nói ra những lời như vậy thôi. Khánh Dương, hãy nói đi!
- Em… - Ngồi trên đùi Mạnh Toàn, trái tim Khánh Dương cũng đập loạn nên lo lắng. Cúi xuống hôn nhẹ lên tai Khánh Dương, Mạnh Toàn thủ thỉ:
- Sẽ không có chuyện gì đúng không em? Anh sẽ không cho phép em xảy ra chuyện gì hết. Anh không bao giờ cho phép em rời khỏi anh. Ông trời đã mang em đến bên anh trong buổi tối định mệnh ấy thì em phải có trách nhiệm ở bên anh đến suốt quãng đời còn lại.
- Dạ, em... em cũng mong là thế.
“ Xin được chuyển sang phần tiếp theo của chương trình thời sự. Chiều nay, tại khu nhà hoang của Đường 452 Nguyễn Thái Bình, Phường 6, Quận 1, một người dân trong vùng đã phát hiện ra một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng. Quan giám định của cảnh sát điều tra, nạn nhân là anh Cao Tiến Hưng, 40 tuổi, cũng ngụ tại Phường 6, Quận 1. Theo kết quả điều tra ban đầu, anh Hưng chết là do hung thủ dùng dao găm đâm liên tiếp nhiều nhát vào bụng. Được biết trước đó anh Cao Tiến Hưng từng là một thành phần trong xã hội đen và đã gây ra rất nhiều các phi vụ nghiêm trọng như cướp của, chém người, tàng trữ ma túy... Bước đầu cơ quan điều tra nghi vấn nạn nhân chết là do bị các thành phần xã hội đen khác sát hại. Hiện tại cơ quan cảnh sát đang tiếp tục khám nghiệm hiện trường điều tra làm rõ.”
- Trời ơi! - Mạnh Toàn hét lên vui mừng - Khánh Dương! Đó chẳng phải là thằng cha Hưng đó sao? Hắn... hắn chết rồi! Ha ha ha ha! Ác giả ác báo! Đáng đời! Ha ha ha ha!
Im lặng, Khánh Dương nghe như trong lồng ngực từng luồng nhiệt nóng ran bốc lên. Ngột ngạt, khó thở.
- Đáng kiếp! - Không để ý gì đến sắc mặt đầy lo lắng của Khánh Dương, Mạnh Toàn hớn hở - Chết con bà mày đi! Để xem mày còn có thể vác mặt đến đòi tao 500 triệu nữa không? Ha ha ha ha! Đáng kiếp! Đáng kiếp!
- Khánh Dương, - Mạnh Toàn nhìn Khánh Dương, vui mừng - Hả hê quá đi mất thôi! Thằng Hưng khốn nạn đã bị bọn xã hội đen thủ tiêu rồi. Vậy là từ nay không còn ai có thể gây khó dễ cho anh được nữa. Vui quá đi mất thôi!
- …
- Khánh Dương, em sao thế? - Niềm vui trên gương mặt Mạnh Toàn tắt ngấm, ngay lập tức sự lo âu xuất hiện khi anh nhìn thấy vẻ mặt tái mét đi của Khánh Dương - Em… em không khỏe hả?
- Anh Toàn, em... em sợ lắm!
Vội vàng, Mạnh Toàn ôm chặt lấy Khánh Dương. Lúc này đây anh có thể cảm nhận được người Khánh Dương đang run lên cầm cập.
- Em sao thế? Bình tĩnh đi! Có anh ở đây rồi! Đừng sợ! - Hơi thở ấm áp của Mạnh Toàn phả nhẹ vào má Khánh Dương.
- Tên... tên Hưng chết rồi. - Khánh Dương lắp bắp.
- Ờ, hắn chết rồi. Đáng đời hắn! Từ nay sẽ không còn ai làm phiền chúng ta nữa. Chuyện vui mà em!
- Em... anh Toàn... em…
- Sao thế em? Có chuyện gì nói cho anh nghe nào!
- Em... là em... là em đã giết tên Hương đó anh!
Khẽ đưa tay lên trán Khánh Dương, Mạnh Toàn dò xét:
- Em bị sốt hả? Ăn nói linh tinh gì vậy?
- Không. Em rất ổn. Em... là em đã đâm chết tên Hưng đó anh!
Khẽ chau mày Mạnh Toàn nhìn Khánh Dương:
- Em nói linh tinh gì vậy? Em có biết mình đang nói gì không thế?
- Em biết. Là em... là em đã giết tên Hưng.
Thở dốc, Mạnh Toàn ôm chặt Khánh Dương làm cậu gần như bị bóp nát:
- Ăn nói nói linh tinh! Sức em trói gà không chặt thì làm sao mà giết người được. Đừng đùa anh như thế anh không thích đâu.
- Không! Là em đã giết hắn! Thật đó! Chiều nay em đã hẹn hắn ra khu nhà bị bỏ hoang rồi nhân lúc hắn không để ý em đã dùng dao đâm chết hắn.
- Em… - Mạnh Toàn nhìn Khánh Dương bằng ánh mắt đàng hoàng - Em... em nói sao?
- Là em đã giết tên Hưng. Em giết người rồi!
- Bình tĩnh lại nào Khánh Dương! - Hơi thở Mạnh Toàn trở nên gấp gáp - Đừng sợ! Có chuyện gì từ từ kể lại cho anh nghe nào! - Hai bàn tay Mạnh Toàn hối hả chà xát vào hai bàn tay đang lạnh ngắt của Khánh Dương.
- Mấy hôm trước tên Hưng có đến tìm em. Hắn nói rằng muốn bàn bạc với em về khoản tiền cá độ 500 triệu của anh. Em và hắn ra quán nước mía nói chuyện. Hắn bảo rằng nếu như em đi theo hắn, chịu làm người của hắn thì hắn sẽ buông tha cho anh, không nhắc đến chuyện 500 triệu nữa. Bằng không nếu như anh không trả được thì hắn sẽ lấy đi một cánh tay của anh.
- Thằng chó! - Mạnh Toàn uất ức - Nó dám tìm đến uy hiếp em như vậy ư?
- Khi ấy em không dám quyết định ngay mà hẹn hắn một tuần sau sẽ trả lời. Trở về nhà, đã rất nhiều lần em định từ bỏ anh để đi theo hắn, nhưng em lại nghĩ tên Hưng đó rất dã man và xảo trá, dù em có đồng ý đi theo hắn đi chăng nữa thì chắc gì hắn đã giữ đúng lời hứa mà tha cho anh?
- Khánh Dương! Thằng ngốc này! Sao chuyện đó em không kể cho anh biết?
- Em cũng muốn nói cho anh nhưng em lại sợ anh nóng tính đi tìm tên Hưng gây gổ rồi mọi chuyện lại càng thêm phiền phức. Có khi hắn điên lên giết anh hoặc chặt tay của anh cũng không biết chừng, vậy nên em không dám kể.
- Rồi sao nữa?
- Em... em suy đi tính lại đến cả đã một tuần trời. Cuối cùng em hiểu ra để anh được bình an mãi mãi thì chỉ có một con đường duy nhất: tên Hưng phải chết!
- Em… - Mạnh Toàn bàng hoàng nhìn Khánh Dương. Giờ thì anh đã hoàn toàn tin chuyện Khánh Dương giết người là sự thật.
- Và chiều nay, tròn một tuần như đã hẹn, em gọi điện báo tên Hưng ra khu nhà hoang nói chuyện. Em đã thủ sẵn con dao găm trong người và lên kế hoạch giết hắn.
- Khoan! Khánh Dương! Anh không tin đâu! Tên Hưng đó ghê gớm lại to con như vậy, còn em thì sức trói gà không chặt, sao em có thể ra tay giết hắn được chứ?
- Vâng. Em cũng biết như thế nên em xác định muốn giết được hắn thì em chỉ còn cách là ra tay đột ngột.
- Nhưng em làm như thế nào mới được chứ?
- Có gì khó đâu anh? Em nói rằng có điều kiện muốn nói nhỏ với hắn. Vậy là em và hắn đứng sát nhau. Một mặt em vờ nói nhỏ vào tai hắn, mặt khác em lén rút dao găm trong người ra rồi đâm thẳng vào bụng hắn. Đâm hắn một nhát, em sợ hắn không chết nên rút tiếp dao ra đâm lia lịa vào bụng hắn đến hơn chục nhát nữa, cho đến khi hắn ngã kềnh ra đất, hai mắt trợn ngược em mới chịu dừng tay. Thế là em đã giết được hắn.
- Khánh Dương! Em… - Đất trời như sụp xuống dưới chân Mạnh Toàn trước lời kể của Khánh Dương.
- Em giết được hắn tất cả cũng là do hắn không đề phòng với em. Hắn không nghĩ em có gan giết hắn. Và rồi em đã giết được hắn. Em làm được rồi anh Toàn ơi! Từ nay trở đi sẽ không còn ai có thể tìm anh và dọa sẽ chặt tay của anh nữa. Em đã giết được tên Hưng rồi! Em đã giết được hắn rồi anh ơi! - Đột nhiên Khánh Dương cười ngây dại.
Ghì chặt Khánh Dương trong lòng, nước mắt Mạnh Toàn trào ra đau đớn:
- Khánh Dương ngốc nghếch của anh! Em có biết em đã làm gì không hả? Giết người là phải đền mạng đó! Em sẽ phải đền mạng em có biết không? Tên Hưng kia đáng chết, mạng của hắn dù có chết hàng trăm, hàng ngàn lần cũng đáng. Nhưng bảo dùng tính mạng em để đền lấy tính mạng hắn thì thật là bất công mà. Khánh Dương, tại sao em lại làm như vậy?
- Em xin lỗi! Em không có sự lựa chọn nào hơn. - Nước mắt Khánh Dương lưng tròng - Anh... anh đừng giận em nha! Có lẽ chúng ta có duyên mà không có phận. Ngày mai, khi em không còn ở bên anh nữa thì anh hãy hứa với em hãy sống cho thật tốt nhé! Được không anh?
- Không! Anh không làm được! - Mạnh Toàn gào lên - Không còn em ở bên cạnh nữa thì thà rằng anh chết quách đi còn hơn. Sống tốt ư? Anh có thể sống tốt khi không có em ư? Nực cười! Nực cười!
- Đừng mà anh! Em xin anh đừng như vậy! Em xin anh hãy phấn chấn lên mà anh Toàn!
- Đi! - Ngay lập tức cổ tay Khánh Dương bị Mạnh Toàn bóp chặt - Nhân lúc cảnh sát còn chưa điều tra ra anh sẽ dẫn em chạy trốn. Chân trời góc bể nơi nào cũng được, chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì dù có phải nằm gai nếm mật, cay đắng như thế nào anh cũng cam. Đi! Chỉ còn cách bỏ trốn thì em mới có thể giữ được mạng sống của mình thôi. Đi! Chúng ta cùng chạy trốn ngay bây giờ. Nhanh lên em!
Vừa nói Mạnh Toàn vừa ra sức kéo tay Khánh Dương về phía cửa. Nhưng níu lại, Khánh Dương nhìn Mạnh Toàn, lắc đầu:
- Đừng mà anh! Em không chạy trốn đâu. Anh đừng làm như thế!
- Nhưng nếu em ở lại thì em sẽ phải chịu tử hình em có hiểu không hả? - Mạnh Toàn gào lên.
- Em hiểu chứ! - Khánh Dương sụt sịt - Nhưng em cam tâm mà. Giết được tên Hưng để anh được bình an thì em dù có phải ra đi em cũng cam tâm. Hãy để em đối mặt với chuyện này đi anh!
- Không! Anh không cho em lựa chọn đâu! Anh không thể mất em được! Mau chạy trốn với anh!
Tức thì cổ tay Khánh Dương lại bị bàn tay Mạnh Toàn túm chặt lấy và lôi đi.
“ Oao! Oao! Oao!!!” - Phía dưới đường, tiếng còi ô tô cảnh sát chợt vang lên inh ỏi.Cánh cửa xe mở ra, hơn chục cảnh sát nhanh nhẹn chạy ra ngoài.
- Một nhóm bao vây toàn bộ ngôi nhà, nhóm khác theo tôi tiến vào trong! - Lời ra lệnh của vị cảnh sát trưởng.
Nhìn đám cảnh sát qua khung cửa sổ xuống phía dưới đường, Khánh Dương mỉm cười thanh thản:
- Họ đến rồi. Đến lúc em phải đi thôi.
Dứt lời Khánh Dương ôm chặt lấy đầu Mạnh Toàn, ghì chặt môi anh vào môi mình, cuồng dại trao anh những nụ hôn nồng nhiệt.
- Hãy hứa với em dù không có em bên cạnh anh cũng phải sống cho thật tốt được không anh? - Hai mắt Khánh Dương nhìn sâu vào hai mắt Mạnh Toàn, mong mỏi chờ đợi một cái gật đầu đồng ý.
Nhưng Mạnh Toàn lắc đầu, cái lắc đầu của anh làm Khánh Dương tê tái:
- Không! Không có em thì cuộc sống đối với anh không còn ý nghĩa gì hết.
Cánh cửa phòng bị đạp mở tung. Đám cảnh sát xông vào. Hàng loạt họng súng chĩa vào người Mạnh Toàn và Khánh Dương.
- Anh Trần Khánh Dương, anh đã bị bắt vì tội sát hại nạn nhân Cao Tiến Hưng. Mau theo chúng tôi về đồn!
Anh cảnh sát dứt lời, chiếc còng số tám chụp gọn vào hai cổ tay Khánh Dương. Khẽ mỉm cười, Khánh Dương nhìn Mạnh Toàn trong nước mắt:
- Hãy nghe em! Gắng sống cho thật tốt!
- Không! - Nhìn đám cảnh sát dẫn Khánh Dương đi, Mạnh Toàn gào lên cháy ruột - Anh không cho phép em chết đâu! Khánh Dương! Hãy chờ anh! Anh nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất bào chữa cho em. Nhất định em sẽ được trở về! Khánh Dương! Khánh Dương!
Tiếng gào của Mạnh Toàn như xé tan bóng tối, xé luôn cả trái tim đẫm máu của Khánh Dương. Nước mắt Khánh Dương lưng tròng, cảnh vật trước mặt cậu mờ đi. Qua cửa kính ô tô, cậu nhìn lại, Mạnh Toàn đang quỵ xuống.
Chiếc ô tô chuyển bánh rời xa dần, xa dần ngôi nhà mà đối với Khánh Dương tình yêu và hạnh phúc vừa mới chỉ bắt đầu.
Cắn chặt môi, nhắm chặt mắt chịu đựng nỗi đau thấu trời khi trái tim đang rạn ra từng mảnh, Khánh Dương chỉ ước sao cậu có thể đập đầu vào kính xe lúc này mà chết ngay lập tức.
*************************************************
|