[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 260 - Thức tỉnh Đôi môi mỏng trắng bệch của Vương Tuấn Khải hé mở, "Nguyên Nguyên. . . . . ."Giọng khàn khàn như cơn gió thổi qua sa mạc, mang theo chút khó khăn.
"Ừ!" Hai mắt Vương Nguyên nhất thời tràn ra lệ nóng, cậu ôm thật chặt lấy hắn, "Em biết anh sẽ tỉnh lại mà, cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh tỉnh lại mà."
Vương Tuấn Khải chầm chậm đưa ra bàn tay cứng đờ, đặt trên lưng cậu, "Thật xin lỗi. . . . . . đã làm khổ em. . . . . ."
Lần đầu tiên cảm thấy âm thanh khàn đục lại êm tai dễ nghe đến thế, Vương Nguyên lắc đầu, vùi người vào ngực hắn, lắng nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, trên gương mặt 'hoa lê trong mưa' lộ ra nụ cười sáng chói, "Tỉnh lại là tốt rồi, còn một đống chuyện lớn chờ anh xử lý đấy?"
Vương Tuấn Khải sửng sốt, khẽ cau mày, "Cái gì? Em mong anh tỉnh lại chỉ để xử lý công chuyện sao?"
Vương Nguyên cọ xát mặt vào lồng ngực hắn, lau đi khuôn mặt lạnh lẽo vì ướt dầm dề bởi nước và lệ, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vô tội nhìn hắn, "Hiện giờ em đang tạm thay chức vụ của anh, mỗi ngày xử lý nhiều công việc như vậy thật sự rất mệt mỏi!"
"Em?" Vương Tuấn Khải vẻ mặt chất vấn, "Tập đoàn Vương thị đã sống đủ thọ rồi cũng nên nhanh chết tại nhà thôi?"
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, mang đến chút lạnh lẽo, Vương Nguyên run người một cái, vì quá vui mừng nên quên mất, vào giờ phút này hai người vẫn còn đứng trong hồ bơi.
"Sức khỏe của anh vẫn còn rất yếu, chúng ta mau về phòng thôi!"
"Cũng đúng! Sau này còn có thời gian bơi chung lặn chung."
————
Mới vừa tỉnh lại, tay chân Vương Tuấn Khải vẫn chưa khôi phục linh hoạt, Vương Nguyên giúp hắn lau khô thân thể, sau khi thay quần áo xong, người cậu đã ướt đẫm, bèn đi vào phòng tắm tắm nước nóng
Vương Tuấn Khải dù sao cũng chỉ mới vừa tỉnh lại, cơ năng sinh lý vẫn chưa khôi phục, nhìn trần nhà, mí mắt càng ngày càng nặng, bất tri bất giác đã ngủ mất.
"Canh cách ——" hai bóng dáng nhỏ chạy vào gian phòng, bò lên giường lớn mềm mại.
Nhạc Nhạc lấy ra một đống chai lọ mỹ phẩm lớn từ trong túi, hạ thấp giọng: "Khả Khả, nếu em trang điểm cha thành một đại mỹ nhân, anh cũng không được chảy nước miếng nhìn cha đó!" Tay cô nhóc chống cằm, làm ra dáng vẻ trầm tư, thận trọng ra tay làm việc riêng với Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng nói: "Cha à, thật ra thì chúng con cũng không muốn chỉnh sửa cha đâu, nhưng không chỉnh chúng con đây không chịu được. Cha ngủ một giấc lâu như vậy, chúng con cũng ra sức chăm sóc cha, cha lại tuyệt nhiên không trả đồng nào, rất tổn hại đến 'uy danh' của chúng con, hôm nay là vì danh dự, cho nên cha chịu khó hy sinh chút nhé!"
Nhạc Nhạc nặn kem nền trước, sau đó vỗ nhè nhẹ đánh vào mặt Vương Tuấn Khải, rất nhanh, gương mặt tràn đầy hơi thở của phái nam cùng sắc da màu đồng đã trở nên trắng nõn mềm mại như nước.
Bút kẻ lông mày, phấn mắt, má hồng, son bóng, mascara. . . . . . Dù sao chỉ cần bên tay có mỹ phẩm, Nhạc Nhạc đều không bỏ sót, bôi hết lên mặt Vương Tuấn Khải.
Bởi vì hai mắt Vương Tuấn Khải nhắm chặt, nên cô nhóc kẻ không được đường viền bên trong, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nó. Nhưng, Khả Khả ngồi ở một bên, thấy có chút ngứa tay, cậu cầm lên bút kẻ lông mày, vẽ một hình tròn thật đậm bên cạnh miệng Vương Tuấn Khải.
"Khả Khả, anh đừng có quấy rối em..., anh vẽ cái gì đấy?"
"Nốt ruồi đen." Khả Khả còn giải thích, "Vào ngày xưa đấy là nốt ruồi bà mai."
Nhạc Nhạc chăm chú nhìn kỹ, "Như vậy xem ra, thật là có chút vị 'vẽ rồng thêm mắt'."
"Cộc, cộc——" đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Khả Khả, trốn mau!" Nhạc Nhạc nhét tất cả mỹ phẩm vào lại trong túi xách.
Đôi mắt Khả Khả khẽ liếc cánh cửa một cái, bình tĩnh nói: "Không kịp nữa rồi, nhanh, chúng ta mau tìm một chỗ trốn đi!"
Tầm mắt hai người đều nhìn vào chiếc giường, lúc này, hai đứa nhóc lộ ra vẻ ăn ý cao. Lúc cửa phòng tắm mở ra một thoáng, hai tiểu ác ma đã bò vào trong đáy giường.
Ăn mặc chỉnh tề, Vương Nguyên mở cửa, "Thật xin lỗi, lúc nãy em đang tắm, đến giờ mới mở cửa được." Mái tóc cậu ướt đẫm, vẫn còn vài hạt nước nhỏ phía trên.
Nhận được tin tức, Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ bỏ xuống tất cả chuyện xã giao, lập tức chạy tới. Phương Đình vừa giải phẫu xong, cũng không nghỉ ngơi chốc lát, lập tức chạy tới đây. Ba người vừa đúng gặp nhau ở cửa, cho nên cùng lúc tiến vào.
"Tiểu Khải Khải thật sự đã tỉnh?" Lưu Chí Hoành kích động nói, không chờ đợi được, vọt vào gian phòng.
"A ——" Tiếng kêu lanh lảnh sợ hãi của Lưu Chí Hoành vang đến tận mây xanh.
Ba người đứng ở cửa kinh ngạc, lập tức chạy tới.
Vương Tuấn Khải bị tiếng thét chói tai đánh thức, chân mày hơi nhíu lại, mở ra đôi mắt nhập nhèm, không ngờ lại thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Chí Hoành.
"Khuya lắm rồi, đừng có biểu diễn màn tiếng thét giết heo trầm trồ đáng khen ngợi của cậu như thế, không tốt đâu." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhạo báng hắn một phen.
Vương Nguyên thấy gương mặt đó của Vương Tuấn Khải, thì hít vào một luồng khí lạnh.
Dường như vì muốn đạt tới hiệu quả trắng nõn, trên mặt Vương Tuấn Khải chất đầy từng tầng phấn lót. Hai chấm đỏ trên má, giống như kiểu trang điểm geisha của Nhật Bản. Không biết có phải vì run tay hay vì cố ý, hai hàng lông mày của Vương Tuấn Khải bị màu đen của bút kẻ làm cho cong cong khúc khuỷu, như một con giun xù xì. Càng hay hơn chính là, hai hàng lông mày lại không đều nhau, một cao một thấp. Cánh môi đỏ hồng, son môi làm đôi môi mỏng của hắn thô kệch trông như một chậu máu. Dĩ nhiên, cực kỳ sinh động phải kể tới việc bên cạnh miệng hắn có một nốt ruồi đen.
"Khả Khả Nhạc Nhạc! Mẹ đếm tới ba, mau lăn ra đây cho mẹ!" Vương Nguyên cố dồn lấy giọng ngọt ngào, song giận dữ hét.
"Không cần đếm, chúng con đã lăn ra đây rồi." Khả Khả Nhạc Nhạc biết một khi Vương Nguyên tức giận là cực kỳ kinh khủng, cho nên hai đứa bọn chúng ngoan ngoãn bò ra khỏi gầm giường.
"Nói! Vì sao các con lại làm vậy?!"
Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức trốn sau lưng Dịch Dương Thiên Tỉ, tìm kiếm 'núi' để dựa. Nhạc Nhạc cẩn thận ló đầu ra, len lén liếc nhìn Vương Nguyên một cái, "Con muốn tặng cho cha một điều bất ngờ, mừng cha tỉnh lại."
"Ha ha. . . . . ." Lưu Chí Hoành cũng rất 'bất ngờ', từ kinh hãi chuyển biến thành niềm vui lớn, ôm bụng cười lăn lộn.
Chân mày Vương Tuấn Khải khẽ cau chặt, "Gì chứ? Có gì đáng cười?"
Lưu Chí Hoành cầm điện thoại di động lên, "Này! Cười một cái nha!" Hắn nhanh chóng nhấn xuống nút chụp hình, "Mặt cậu đẹp thế này không chụp hình kỉ niệm, thật sự rất đáng tiếc."
|
Chương 261 - Cơm nhão "Chuyện gì xảy ra?" Vương Tuấn Khải đoạt lấy điện thoại của Lưu Chí Hoành, thấy gương mặt trên màn hình kia, nhất thời hai mắt trợn tròn, lạnh lùng liếc nhìn Khả Khả Nhạc Nhạc, "Hai tiểu quỷ các con...."
"Cha, cha không cảm thấy như vậy rất có. . . .. . Cá tính sao?" Nhạc Nhạc chầm chậm cẩn thận nói, sau đó lập tức sợ hãi trốn sau lưng Dịch Dương Thiên Tỉ.
"Ha ha. . . . . ." Lưu Chí Hoành đứng ở một bên, phát ra tiếng cười một cách sảng khoái, dáng vẻ nhìn có chút hả hê, "Vương Tuấn Khải, tạo hình này của cậu thật sự rất có cá tính."
Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc hắn, "Đừng có cười dâm đãng như vậy?" Hắn tùy tiện bấm bấm vài cái trên điện thoại của Lưu Chí Hoành, rồi tiện tay ném đi, chiếc điện thoại di động rất nhanh nằm sõng soài trên đất.
"Này! Đó là điện thoại của tôi!" Lưu Chí Hoành vội vàng nhặt lên, "Hoàn hảo chất lượng tốt, không bị hỏng."
"Hình đã bị xóa!"
Vương Nguyên lấy nước tẩy trang, "Mau tẩy đi, dáng vẻ này của anh rất ghê rợn." Cậu chấm một ít nước tẩy trang vào bông tẩy, nhè nhẹ lau sạch mỹ phẩm trên mặt hắn. Phương Đình làm vài kiểm tra sức khỏe cho hắn, bởi vì Vương Tuấn Khải hôn mê quá lâu, nếu muốn tay chân cử động linh hoạt như trước, thì cần phải luyện tập nhiều.
———— Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ rải vào phòng ăn, bầu không khí trong lành mang theo mùi hương hoa thoang thoảng.
"Cha, đây là nhiệm vụ của cha!" Nhạc Nhạc đặt một ly sữa tươi lên trước mặt Vương Tuấn Khải, vẫn không quên nói thêm một câu, "Mẹ đặc biệt dặn dò, phải uống cạn, không được để thừa giọt nào."
Vương Tuấn Khải cau mày, chầm chậm vươn tay, mùi hương thơm nóng tỏa ra từ ly sữa vừa chạm vào mặt hắn, hắn rất nhanh tỏ vẻ chán ghét. Thấy Khả Khả đi tới, bèn kích động nói: "Khả Khả, mau lại đấy uống hết ly sữa nóng này đi, mẹ đặc biệt dặn đó!"
Khả Khả lạnh lùng liếc, 'ân cần' tới gần bên Vương Tuấn Khải, "Cha vẫn nên tự mình uống đi!"
"Nhạc Nhạc, không phải con thích uống sữa tươi nhất sao, con uống đi!" Vương Tuấn Khải sau khi vấp phải vật cản Khả Khả, nên quyết định công phá tường thành Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc ấm ức bĩu môi, "Sữa tươi của Khả Khả mỗi ngày đều do con uống, con đã uống hai ly rồi. . . . . . Nếu uống nữa, con sẽ giống em bé bò sữa mất." "Ba cha con đang nói gì đó?" Vương Nguyên mặc một bộ đồ công sở màu đen, đường cắt may cẩn thận làm tôn lên thân hình của cậu. Màu vải đen càng khiến cho cậu có vẻ mạnh mẽ và uy nghiêm, kim cài áo hình hoa bách hợp tỏa ra luồng sáng chói lóa, tăng thêm cho cậu một phần nhẹ nhàng dịu dàng.
Vết thương của Vương Tuấn Khải vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bất đắc dĩ, Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tạm thay mặt hắn.
"Mẹ, cha lại không muốn uống sữa rồi rồi." Chất giọng đặc sữa của Nhạc Nhạc lộ ra vẻ rất ngây thơ của trẻ con, "Cha còn ép con uống giùm."
Đôi mắt xinh đẹp Vương Nguyên chậm rãi chuyển sang phía Vương Tuấn Khải, "Sao anh không uống sữa tươi?"
"Bởi vì sữa tươi là cho bò uống." Vương Tuấn Khải nói rất đúng lý hợp tình, hỏi cậu một câu, "Vậy sao em không ăn cà rốt?"
Vương Nguyên sững người chút, thận trọng nói: "Bởi vì cà rốt là cho thỏ ăn."
"Theo cách nói của cha mẹ, chúng con không cần phải ăn chuối tiêu rồi, bởi vì chuối tiêu là cho khỉ đột ăn." Khả Khả ngồi ở một bên, vừa lẳng lặng ăn sandwich, vừa lật lật tờ báo, đột nhiên ngẩng đầu nói.
Nhất thời, trên trán Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải xuất hiện hàng loạt vạch đen.
Vương Nguyên chu môi, cầm ly sữa bò kia lên, nhấp một miếng, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đầu tiến lại gần Vương Tuấn Khải, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào hắn, "Anh yêu, anh không muốn uống sữa thật ư?"
Vương Tuấn Khải lật qua một trang báo, miễn cưỡng liếc Vương Nguyên một cái, hắn biết một khi cậu nói giọng dịu dàng như vầy, khẳng định là không có chuyện gì tốt, "Nói đi, điều kiện là gì?"
Vương Nguyên đi tới bên cạnh hắn, đôi tay khoác lên vai hắn, đấm bóp cho hắn,"Về công ty làm việc có được hay không?"
"Nhưng anh còn chưa khỏe lại mà?" Vương Tuấn Khải quay đầu cười híp mắt nhìn Vương Nguyên, "Thật ra thì, em thay anh làm tổng giám đốc rất tốt, kim ngạch buôn bán tháng này lại tăng cao, Nguyên Nguyên, em rất có năng lực về phương diện này, hay anh cứ để cho em ngồi luôn nhỉ." Vương Tuấn Khải đùa cợt nói.
"Vậy cha làm gì?" Nhạc Nhạc chống cằm nhìn Vương Tuấn Khải.
"Ừm. . . . . . Hai con bướng bỉnh như vậy, cha quyết định ở nhà dạy dỗ các con thật tốt!" Đôi mắt lạnh băng đen tối của Vương Tuấn Khải đảo qua phía Khả Khả Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc thở ra một cái thật dài, lắc đầu, "Mẹ đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, cha ngồi nhà chờ đợi, dáng vẻ này của cha thật giống như 'tiểu bạch kiểm*' ngồi ở nhà chờ ăn cơm nhão!"
(*):tiểu bạch kiểm là từ dùng để chỉ vợ bé, chỉ ngồi ở nhà chờ "chồng" đưa tiền đút cơm đến tận miệng.
"Ha ha ——" Vương Nguyên bị lời nói của Nhạc Nhạc chọc cho tức cười.
Cậu đẩy đẩy Vương Tuấn Khải, "Người cha cơm nhão, chừng nào anh mới kết thúc kiếp sống cơm nhão đây?"
Đôi mắt đen của Vương Tuấn Khải bỗng bốc lên lửa giận, mày kiếm khóa chặt, tay nắm nắm đầu, "Nguyên Nguyên, anh đột nhiên thấy chóng mặt, đau đầu quá. . . . . ."
"Tuấn Khải! Anh làm sao vậy?" Vương Nguyên nhìn dáng vẻ đau đớn của hắn, nhất thời gấp rút, "Phải gọi anh Phương Đình tới mới được, không đúng, nên trực tiếp gọi xe cứu thương!"
Vương Tuấn Khải lắc đầu, "Không cần, chẳng qua là di chứng thôi!" Đôi mắt đen của hắn nhất thời phát ra tia sáng lấp lánh, "Nguyên Nguyên, sức khỏe anh thế này, xem ra, tạm thời vẫn không thể về công ty, tập đoàn Vương thị đành phiền em vậy."
Vương Nguyên không ngờ hắn lại trêu đùa cậu, căm giận hất tay hắn ra, "Anh lại dám trêu chọc em! Được thôi! Em sẽ làm công ty của anh sụp đổ. Cắt từng miếng kim loại ra thành từng khối bán đi!"
"Sao cũng được!" Vương Tuấn Khải bày ra dáng vẻ chẳng thèm để ý, "Bán xong rồi đừng quên chia tiền cho anh nhé."
Vương Nguyên không ngờ người đàn ông này lại mặt dày mày dạn đến thế, "Nói đi! Phải làm gì anh mới chịu đi làm hả?"
"Uống chút sữa bò đi, bớt giận nào!" Vương Tuấn Khải lắc lắc ly sữa tươi trong tay, Vương Nguyên lập tức lấy qua.
|
Chương 262 - Thánh thác Lí Ni ( Thánh thác RiNi ) Mỗi lần Vương Nguyên ra lệnh Vương Tuấn Khải uống sữa nóng, không biết hắn dùng chiêu gì, cuối cùng nhìn lại, tất cả đều bị cậu uống sạch.
"Đầu tiên, sức khỏe anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nếu luôn có một xe cứu thường dừng ở ngoài công ty, và một vị tổng giám đốc bất cứ lúc nào cũng có thể gục xuống, sẽ mang tới những ảnh hưởng tiêu cực đến công nhân viên. Kế tiếp, kể từ khi anh tiếp nhận tập đoàn Vương thị, vẫn chưa từng nghỉ ngơi, nhân cơ hội này, anh muốn dùng chúng bù lại cho tất cả những kì nghỉ qua. Còn nữa. . . . . ."
"Đủ rồi!" Vương Nguyên cắt đứt những lời nói thao thao bất tuyệt của hắn, "Tất cả lý do đều là ngụy biện!"
Vương Tuấn Khải uất ức nói: "Không phải em muốn nghe những lời ngụy biện của anh sao!"
"Hừ! Thật ra thì anh cũng đã gần như khỏi bệnh rồi, hôm nay anh đi làm cho em đi!" Vương Nguyên lại điên cuồng kéo tay hắn, hôm nay mặc kệ Vương Tuấn Khải dùng những chịu chứng điên cuồng nhõng nhẽo nào, cậu cũng phải trói hắn lại lôi vào công ty.
Mặc dù Vương Nguyên đã dùng sức của 'chín trâu hai hổ', nhưng đối với Vương Tuấn Khải mà nói nó chỉ như gãi ngứa, hắn vẫn không nhúc nhích, ngồi yên trên ghế, nhàn nhã uống ly cà phê thơm nồng, xem báo.
"Nguyên Nguyên, nếu em không muốn đi làm, thì cứ ở nhà trốn việc đi." Vương Tuấn Khải thong thả ung dung nói.
"Đúng rồi!" Vương Nguyên bừng tỉnh hiểu ra, "Bây giờ ở công ty em là lớn nhất, dù em có trốn việc, cũng không ai dám trừ lương em đâu."
Nhạc Nhạc ở một bên nghe xong tỏ vẻ không vui, cô bé đứng lên "Cha không đi làm, mẹ trốn việc, con và Khả Khả sẽ trốn học ngay, một gia đình thật hoàn mỹ .. . . ."
"Không cho phép!" Vương Nguyên nghiêm nghị trừng mắt liếc, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Sắp đến giờ vào lớp rồi, mau mau thu dọn đồ đạc, lấy cặp, không cho phép đi trễ. . . . . ."
Vương Nguyên như đang đuổi đàn vịt con, ép hai tiểu ác ma lên xe.
"Em cũng phải đi làm rồi, anh nhớ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu cảm thấy khó chịu, nhất định phải gọi điện thoại cho em. . . . .." Vương Nguyên cầm mấy miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì lên, ăn ngấu nghiến.
Cậu xốc lên túi xách, dặn dò kĩ tất cả mọi viêc, lúc xoay người muốn ra khỏi cửa, đột nhiên bị một bàn tay kéo lại.
"Được rồi! Em biết mà, còn chưa có good bye kiss đúng không!" Vương Nguyên lập tức xoay người, giống như chuồn chuồn lướt nước, cậu khẽ hôn vào cánh môi Vương Tuấn Khải. Ai! Không có cách nào khác, số tuổi hắn bây giờ càng lớn, thì tâm trí càng nhỏ, cần phải dụ dỗ như trẻ con, "Được rồi, em phải đi làm, ngoan ngoãn ở nhà chờ em về nhé!" Đôi mắt đen tối của Vương Tuấn Khải bỗng xoay chuyển, tay đè chặt gáy cậu, lúc Vương Nguyên còn chưa ứng phó kịp thì hắn đã chiếm lấy cánh môi cậu, êm ái mút vào, từ từ gặm nuốt. . . . . .
Hơi thở ấm áp lan tràn khắp khoan miệng, Vương Tuấn Khải linh hoạt lưỡi liếm láp cánh môi mềm mại, chậm rãi thăm dò hơi thở mùi đàn hương từ miệng cậu, lật khuấy nên hương vị ngọt ngào.
"Ưm . . . . ." Vương Nguyên vừa giận vừa hờn, tất cả các âm thanh bất mãn oán trách đều bị hắn nuốt vào bụng.
Đôi mắt đen của Vương Tuấn Khải có chút biến đổi, hắn buông lỏng Vương Nguyên ra, "Sau này đừng uống sữa tươi nữa." Ngay sau đó, hắn cầm ly cà phê lên, muốn dùng mùi hương thuần chất của cà phê lấn át mùi sữa thơm kia.
"Hừ! Nếu anh đã ghét mùi sữa tươi đến vậy, em quyết định mỗi tối đều ngâm mình trong sữa tươi cho anh biết." Vương Nguyên hậm hực nói.
"Em dám!"
Vương Nguyên sửa sang lại bộ quần áo có chút nếp nhăn của mình, "Anh nghĩ em có dám hay không!"
Lúc cậu muốn xoay người rời đi, Vương Tuấn Khải lại kéo cậu về, "Đừng đi làm nữa, chúng ta đi Thánh Thác Rini đi!" Hắn cũng quá bốc đồng rồi.
Vương Nguyên ngẩn ra, "Thánh Thác Rini? Tại sao?"
"Nói đi đâu đó dưỡng bệnh cũng được, nói đi ôn lại tuần trăng mật cũng xong. . . . . . Em muốn anh viện cớ gì?" Thật ra thì những lý do này cũng rất đường hoàng mà, còn lý do riêng của hắn chính là muốn tách rời khỏi hai tiểu ác ma nghịch ngợm gây sự kia, cùng với Vương Nguyên hưởng thụ thế giới hai người.
Vương Nguyên có chút động lòng, "Nhưng còn tập đoàn Vương thị thì sao?"
"Không phải còn có Chí Hoành và Thiên Tỉ à!" Bạn bè để làm gì kia chứ, chủ yếu là thời điểm mấu chốt có thể 'xách' ra ngoài che gió che mưa.
"Được! Em lập tức chuẩn bị hành lý." Chỉ trong chớp mắt, Vương Nguyên đã biến mất ở đoạn cuối cầu thang, tốc độ này, xem ra cậu còn không kịp mong chờ bằng Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải đã sớm làm hộ chiếu thay cậu, hai người vừa đến phi trường, trực tiếp ngồi lên chiếc máy bay sắp cất cánh.
Ngay khi máy bay vừa cất cánh, Lưu Chí Hoành cũng nhận được tin nhắn: Tôi đi du lịch với Vương Nguyên một thời gian, hai tiểu quỷ ở nhà và tập đoàn Vương Thị nhờ cậu nhé.
Nghe giọng điệu này, hắn ta quả thật coi Lưu Chí Hoành thành nhân lực và vú em miễn phí rồi. Nếu bảo hắn trông chừng tập đoàn Vương Thị hắn còn có thể bất đắt dĩ đáp ứng, nhưng còn. .. . . . Vừa nghĩ tới hai tiểu ác ma giương nanh múa vuốt kia, Lưu Chí Hoành đã cảm thấy có một luồng khí lạnh xuất hiện nơi mũi chân và đang dần tiến thẳng lên người hắn.
"Cốp ——" một tiếng, bàn tay Lưu Chí Hoành run lên, chiếc điện thoại di động lập tức nằm sõng soài trên nền đất.
Chúng quản lý cấp cao tại phòng họp tức cười nhìn Lưu Chí Hoành luống cuống.
Lưu Chí Hoành lập tức nhặt điện thoại di động lên, cười nói: "Tôi đang thử tính năng của chiếc di động này, chức năng chịu lực quá bền, có thể tính đến chuyện hợp tác với nhà sản xuất thương hiệu."
Thư kí đứng bên cạnh cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở: "Tổng giám đốc, chiếc điện thoại di động style mới này là do phía công ty hợp tác với chúng ta tặng cho."
Quạc quạc quạ. . . . . . Một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Lưu Chí Hoành.
"Liên hệ ngay mười chuyên gia giáo dục tới cho tôi!" Lưu Chí Hoành nhướng mày, cảm thấy còn chưa ổn, "Tìm thêm một vài nhà thiết kế đồ chơi tới nữa."
"Tổng giám đốc, hội nghị này. . . . . ."Thư ký lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm lạnh lùng như thế của tổng giám đốc Lưu.
"Giải tán, giải tán!" Phải ứng phó với khó khăn lớn trước mắt, hắn đâu còn lý do gì để dự cuộc họp, giờ phải vạn toàn chuẩn bị sẵn để đối phó với hai tiểu ác ma kia mới chính là vấn đề mấu chốt.
————
Sau gần mười giờ bay, máy bay chậm chầm đáp xuống phi trường Hy Lạp.
Cuối cùng đã được thoát khỏi gánh nặng công việc nặng nề, vì vậy tuy Vương Nguyên không thiếp đi chốc lát trên máy bay, nhưng thần thái vẫn sáng láng như thường. Vương Tuấn Khải thì ngược lại, dù gì thân thể hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, trải qua một đường bay dài, hắn mệt mỏi không dứt, vừa đến khách sạn, là ngã đầu xuống ngủ.
|
Chương 263 - Để xuống thù hận Ra khỏi nhà trẻ, Khả Khả Nhạc Nhạc thấy một chiếc xe ferrari màu đỏ đậu trước cửa, đứng bên cạnh là Lưu Chí Hoành, đang chầm chậm đi về phía hai đứa nhóc.
"Cha đâu? Sao chú lại đón cháu?" Khả Khả tức giận hỏi.
Lưu Chí Hoành xoa xoa mái tóc ngắn trên đầu cậu, "Cha và mẹ cháu đi du lịch nước ngoài, bọn họ nhờ chú chăm sóc hai cháu." Lưu Chí Hoành lấy điện thoại ra cho hai đứa nhóc xem tin nhắn, "Có tin nhắn làm chứng." Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhạc Nhạc nhận lấy điện thoại di động, vừa đọc xong tin nhắn, khuôn mặt tươi cười rất nhanh tức giận đến đỏ bừng
"Cốp ——" chiếc điện thoại di động bị đập mạnh xuống đất.
Không biết chiếc điện thoại này đã tạo nghiệt gì, ba bốn lần đều bị trúng đòn nghiêm trọng, mặc dù chất lượng tốt, nhưng cũng không thể coi nó như bao cát trăm lần đánh đều không vỡ nha.
"Khả Khả, cha mẹ coi chúng ta là kỳ đà cản mũi, hai người bọn họ đem chúng ta bỏ ngoài chợ rồi." Nhạc Nhạc méo miệng, vẻ mặt bi thương nói.
Khả Khả thấy dáng vẻ lã chã sắp khóc của Nhạc Nhạc, hồi chuông báo động của cậu lập tức vang lên, "Không sao, không sao! Chúng ta đi tìm cha mẹ về!" "Đúng đó!" Lưu Chí Hoành lập tức ủng hộ, cứ như hắn rất mong chờ nghe Khả Khả nói những lời này, "Chú vừa mới điều tra được, cha mẹ hai cháu đã đến Thánh Thác Rini ở Hy Lạp, chú đã làm xong hộ chiếu cho hai cháu rồi, đây là vé máy bay, còn đây là địa chỉ phi trường mà bọn họ đã đáp xuống, nếu các cháu có gặp vấn đề gì ở Hy Lạp, hãy dùng chiếc điện thoại quốc tế này gọi về cho chú." Lưu Chí Hoành đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ.
Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn Lưu Chí Hoành, "Chẳng lẽ Ông Lưu không định đi cùng chúng cháu sao?"
Tập họp trí óc của các công nhân viên, thật vất vả bày mưu tính kế lập ra một kế hoạch hoàn mỹ, thuận lợi tống khứ hai tiểu ác ma này, giờ lại phải đi Hy Lạp cùng hai đứa nhóc, chẳng phải là 'kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ' ư.
"Cha hai đứa giao tập đoàn Vương thị cho chú quản lý, nên chú không thể rời đi được."
Khả Khả lạnh nhạt liếc hắn, "Chút nữa, chú tạm đóng cửa tập đoàn Vương thị đi." Nhạc Nhạc lôi kéo ống tay áo hắn, lay lay, "Ông Lưu, chẳng lẽ chú nhẫn tâm để cháu và Khả Khả - hai đứa trẻ ngây thơ lạ nước lạ cái, một mình đi Hy Lạp, chú thật tàn nhẫn! Ngộ nhỡ cháu và Khả Khả gặp phải kẻ buôn người thì biết làm thếnào?" Ngây thơ? Sao hắn chẳng nhìn ra chút nào vậy.
Bị kẻ buôn người lừa gạt? Cho dù hai đứa nhóc bị lừa gạt, bọn buôn người sau khi chứng kiến bãn lỉnh của hai tiểu ác ma này, chắc chắn sẽ quỳ xuống đất van xin hai đứa nhóc mau mau rời đi mất.
Lưu Chí Hoành còn lâu mới lo lắng, khiêm tốn nói: "Các cháu phải rèn luyện nhiều mới tốt..."
"Oa oa... oa oa..." Là hắn ép Nhạc Nhạc xuất chiêu Tất Sát này, "Ông Lưu, không có lương tâm, bức ép hai đứa trẻ lên máy bay tìm người thân một mình."
"Được, được rồi!" Lưu Chí Hoành thấy ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, tay chân luống cuống một phen, chỉ đành chấp nhận, "Van xin cháu đừng khóc mà, chú đi Hy Lạp với hai cháu vậy, được rồi chứ!"
Nhạc Nhạc lập tức lau đi nước mắt trên mặt, "Vậy còn được!" Thân hình nhỏ nhắn chui vào chiếc xe mui trần của hắn.
————
Sáng sớm, sau khi bọn họ tỉnh lại đã lập tức ngồi du thuyền tới hòn đảo nhỏ Thánh Thác Rini.
Ánh mặt trời dịu nhẹ mịn màng như những hạt bụi phấn sáng, bầu trời màu lam, nước biển cũng màu lam, trời và đại dương cũng cùng một màu lam, màu lam tinh khiết, màu lam thuần túy, đặt mình vào trong, tâm hồn mọi người lập tức rộng mở.
Gió mát khẽ thổi, trong gió mang theo luồng hơi nước nhẹ, hòa với mùi vị của biển cả trong lành, khiến trong người cảm thấy thật dễ chịu. Những bức tường màu trắng tinh, mái vòm màu xanh dương, dưới ánh mặt trời phát ra luồng sáng nhàn nhạt, tất cả chẳng khác gì so với sáu năm trước.
Sáu năm trước, chuyến đi Hy Lạp lần đó ít nhiều gì cũng mang theo vài phần tiếc nuối, người họ ở đây, nhưng trái tim lại bị những phiền muộn trói chặt lấy. Song, bây giờ, giữa bọn họ đã không có bất kỳ hiềm khích và trở ngại nào.
Vương Nguyên chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, có thể bình thản tay trong tay cùng hắn bước chậm trên bờ cát. Cậu cảm thấy trời cao vẫn còn quan tâm cậu, mang đến cho cậu nhiều trở ngại, để rồi cho cậu càng thêm quý trọng mỗi giây phút bình yên hạnh phúc của hiện giờ.
Vương Tuấn Khải đột nhiên quay đầu nhìn Vương Nguyên, gương mặt thanh nhã tươi mát mang theo nụ cười mỉm dịu dàng, lấp lánh hơn cả mặt trời. Mười ngón tay đan thật chặt vào nhau, tựa như trái tim đang gắn kết thật chặt của họ, đời này kiếp này, vĩnh viễn không chia cách.
Ánh mắt Vương Nguyên đột nhiên sáng lên, chỉ về phía trước, "Đó không phải là Vương Dịch Tuấn sao!"
Năm năm không gặp, Vương Dịch Tuấn mặc áo sơ mi màu trắng, dáng người cao mạnh mẽ vẫn như trước, mái tóc ngắn gọn gàng đang khiêu vũ cùng với gió.
Hắn chầm chậm xoay người, tầm mắt vừa đúng rơi vào trên người Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc, sau đó cánh môi tách ra một nụ cười chân thành.
Vương Nguyên lôi kéo Vương Tuấn Khải đi về phía hắn.
"Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp anh ở đây." Thật giống như gặp được một người quen, Vương Nguyên thản nhiên chào hỏi hắn. "Vương Nguyên, vết thương của cậu thế nào rồi?"
Vương Nguyên lắc đầu một cái, "Không sao, viên đạn đã lấy ra rồi."
"Cũng tại tôi ban đầu cố chấp, mới làm cậu bị thương nhiều đến vậy, tôi còn nợ cậu một câu xin lỗi."
"Đều đã qua rồi! Hơn nữa anh cũng là người bị lợi dụng thôi, đừng để ý. Bây giờ anh sống ở đây sao?"
Vương Dịch Tuấn nghía đầu sang đại dương mênh mông bát ngát xanh thẳm, "Tro cốt Tử Ngưng được thả vào trong đại dương này, cô ấy từng nói muốn có một cuộc sống bình đạm, trong một căn phòng nho nhỏ có tôi có cô ấy, một yêu cầu nhỏ như vậy mà tôi lại không đáp ứng được..." Vương Dịch Tuấn dừng lại, "Thật xin lỗi, tôi không nên nói tới cô ấy, dù sao Tử Ngưng đã mang lại nhiều tổn thương đến vậy cho hai người, chắc hai người rất hận cô ấy."
"Hận một người mệt mỏi lắm, nó giống như một chiếc lồng tre, nhốt không được người khác, chỉ nhốt được chính mình." Trên mặt Vương Nguyên hiện lên một nụ cười thản nhiên.
"Cô ta không đáng để tôi hận!" Mặc dù Vương Tuấn Khải vẫn chỉ nghiêm mặt, nhưng trong giọng nói sớm đã không còn hận thù.
|
Chương 264 - Quý trọng cùng cảm ơn "Cám ơn hai người đã tha thứ, Tử Ngưng làm nhiều chuyện sai như vậy, đều là do tôi, tôi mới là đầu sỏ gây nên, tất cả bất hạnh cô ấy gặp phải đều do tôi gây ra, nếu cuộc đời cô ấy không gặp phải tôi, chắc sẽ rất hạnh phúc." Vương Dịch Tuấn tự giễu nói.
Trên mặt Vương Nguyên hiện lên nụ cười mỉm thản nhiên, "Trong biển người mênh mông có thể gặp được người mình yêu, có thể yêu đến phấn đấu quên mình, khắc cốt ghi tâm, có được một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt cũng là một loại hạnh phúc. Pháo hoa mặc dù ngắn ngủi, nhưng có thể tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy, biến thứ trong chớp mắt trở thành vĩnh hằng. Anh đừng tự trách, Lương Tử Ngưng cô ấy nhất định rất hạnh phúc."
Nghe xong lời an ủi của Vương Nguyên, mày kiếm khóa chặt của Vương Dịch Tuấn giãn ra không ít, hắn đột nhiên xoay người, nhìn Vương Tuấn Khải, "Có một bí mật cứ như viên đá tảng vẫn đè nặng trong lòng tôi, không nói không được. Đứa trẻ trong bụng Lương Tử Oánh không phải của anh..." Hắn chậm rãi cúi đầu, "Là của tôi, cô ấy cũng là gián điệp tôi gài bên cạnh anh..."
Vương Dịch Tuấn nói tiếp, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, trên mặt bọn họ thế nhưng lại không có chút bất ngờ nào.
"Cô ta? Tôi đã sớm quên mất rồi!" Giọng Vương Tuấn Khải tự nhiên bình thản, "Có lẽ, lúc ban đầu đó chỉ là phần chấp nhất vì không chiếm được, sau khi biết Vương Nguyên tôi mới hiểu thế nào là tình yêu chân chính."
Vương Nguyên nhún nhún vai, "Thật ra thì năm năm trước tôi đã biết rồi, mà Tuấn Khải đã thoát khỏi thù hận, cô ấy đã không còn là chướng ngại giữa hai chúng tôi nữa."
"Giờ tôi đã hiểu rõ." Vương Dịch Tuấn thở dài một cái, "Tại sao hai người có thể có được hạnh phúc, bởi vì hai người biết cách để xuống thù hận."
Ban đầu Vương Tuấn Khải chỉ một lòng muốn báo thù cho Lương Tử Oánh, một lần lại một lần làm tổn thương cậu thật sâu. Sự kiên nhẫn thiện lương của Vương Nguyên đã lay động hắn từng chút một, khiến hắn để xuống hận thù.
Yêu và hận, thật sự chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng.
Lúc họ gặp nhau là sai lầm, nhưng lại thu hoạch đúng kết quả.
Cậu chầm chậm đưa cao ánh mắt, tầm mắt vừa đúng chạm vào ánh nhìn của Vương Tuấn Khải, đáy mắt hắn mang theo tia sáng dịu dàng, Vương Nguyên cảm nhận được có một dòng nước ấm đang tràn ra khắp đáy lòng, giờ phút này cậu thật hạnh phúc.
Trời xanh lam, biển xanh biếc, tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ. "Vương Dịch Tuấn, hãy để mọi hiểu lầm thù hận không đáng giá qua đi, quên hết mọi chuyện, có như vậy Lương Tử Ngưng ở trên trời mới có thể an tâm." Vương Nguyên trấn an nói.
Vương Dịch Tuấn gật đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía chân trời, tựa như thấy được khuôn mặt tươi cười của cô ấy. ————
Đi thăm Thánh Thác Rini một ngày, Vương Nguyên mệt mỏi, sức cùng lực kiệt. Bọn họ tay trong tay bước vào một căn phòng của khách sạn, giọng nói thơ ngây của hai đứa bé con bất chợt truyền đến ——
"Cha, mẹ ——" Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải sửng sốt một phen, nhìn ba cái đầu trên ghế sa lon trong phòng khách, "Mọi người sao lại ở đây?"
"Hi!" Lưu Chí Hoành phất tay chào hỏi, "Khả Khả Nhạc Nhạc nhớ cha mẹ chúng, cho nên tôi đành đưa chúng nó đi tìm cha mẹ."
"Cậu..." Vương Tuấn Khải giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn muốn thoát khỏi hai tiểu ác ma phiền phức gây chuyện này nên mới chạy đến đây, không ngờ chỉ trong một ngày, hai đứa 'con riêng' này đã đuổi kịp rồi.
Hắn không tỏ vẻ tức giận nói: "Khả Khả Nhạc Nhạc, các con đã tìm thấy cha mẹ rồi, tốt lắm, giờ các con có thể đi." Nhạc Nhạc mặt mệt mỏi nhìn Vương Nguyên, ngáp cả ngày, "Mẹ, con buồn ngủ quá!"Nói xong, đôi tay con bé dụi dụi mắt, đi tới bên Vương Nguyên.
Vương Nguyên ngồi chồm hổm xuống, "Trước khi ngủ phải đánh răng rửa mặt đó."
"Dạ!" Nhạc Nhạc sảng khoái đáp ứng, rồi lập tức xoay người dắt tay Khả Khả đi vào toilet.
Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh Lưu Chí Hoành, lạnh lùng liếc hắn một cái, "Tôi bảo cậu chăm sóc Khả Khả Nhạc Nhạc, sao cậu lại đưa chúng nó tới đây?"
"Cậu tưởng tôi rảnh lắm hả, bỏ cả buổi họp đáng giá ngàn vạn, trở thành vú em siêu cấp hộ tống hai vị tiểu ác ma tới tìm cậu..." Vương Tuấn Khải trực tiếp cắt đứt lời hắn, "Dù sao chính cậu đã mang chúng tới, giờ cậu phải nghĩ cách đưa hai chúng nó về đi!"
"Xin lỗi!" Lưu Chí Hoành đứng lên, "Tôi nói thật nhé, cậu rất sợ bị hai tiểu ác ma nhà cậu giải quyết đúng không, vì an toàn của bản thân, cậu coi tôi như một tên thuộc hạ dở hơi phục dịch cậu. Cậu thật là bạn tốt của tôi sao? Bảo tôi chăm sóc hai tiểu ác ma này, quả thật cậu đang đẩy tôi vào chảo dầu sôi lửa bỏng đấy." "Kinh khủng vậy sao?" Vương Tuấn Khải hậm hực liếc nhìn Lưu Chí Hoành.
"Dù gì, tôi cũng đã đưa hai tiểu ác ma đến cho cậu rồi, tôi muốn được giải thoát, bái bai!" Lưu Chí Hoành phất tay một cái với Vương Tuấn Khải, xoay người rời đi. Vương Nguyên dỗ hai tiểu ác ma ngủ xong, lúc ra ngoài, thoáng nhìn chung quanh một chút, "Ủa? Lưu Chí Hoành đâu?" Vương Tuấn Khải nhấp một ngụm Vodka, "Cậu ta ra ngoài tán gái rồi, hai tiểu quỷ đã ngủ chưa?"
"Chúng nó rất mệt, nên vừa nằm xuống là ngủ mất." Vương Nguyên đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, cáu giận nói: "Anh vẫn chưa khỏe hẳn, không cho phép uống rượu!"
"Em đã không cho phép anh uống..., thôi thì anh đây sẽ cho em uống vậy, được lắm." Vương Tuấn Khải ngay sau đó giữ lấy bàn tay đang cầm ly rượu của Vương Nguyên, đổ tất cả chất lòng vào trong miệng mình, đôi tay vòng qua người cậu, ôm Vương Nguyên vào lòng, chiếm lấy cánh môi cậu...
Hương rượu nồng dần dần lan tỏa khắp khoang miệng của hai người.
"Mẹ..." Giọng điệu lười biếng của Nhạc Nhạc vang lên, cô nhóc ngơ ngác đứng ở cửa, "Cha, mẹ, hai người đang chơi trò yêu nhau, sao không chịu tìm chỗ trốn, thật đáng xấu hổ mà." Vương Nguyên giống như bị điện giật, lập tức đẩy Vương Tuấn Khải ra, tay che cánh môi vừa đỏ vừa sưng, mặt ngượng ngùng đỏ ửng, "Nhạc Nhạc, không phải con đã ngủ ư? Sao lại ra ngoài?" "Con khát nước, muốn uống nước."
|