[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 250 - Sống chết bên nhau Đôi mắt suy nhược của Vương Nguyên nhìn thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải dần dần xa khuất, dần dần mơ hồ, cậu không để ý trên cổ mình còn đang bị đặt trên một lưỡi dao sắc bén, ra sức dùng dằng, "Tuấn Khải ! Tuấn Khải ——"
"Thằng nhóc thúi! Kêu la cái gì!" Tên đàn ông áo đen quát Vương Nguyên, tay bịt miệng cậu lại, "Câm miệng cho tao!"
"Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải xoay người nhìn Vương Nguyên đang bất chấp tất cả giãy giụa, hắn cảm giác như trái tim mình đang bị róc xương lấy thịt.
Trong nháy mắt cánh cửa sắt bị đóng lại, hắn phóng người theo vào ——
Theo quán tính, tên đàn ông thấp bé vội vã đóng mạnh cửa, lập tức khóa lại.
"Ầm —— rầm ——" Tiếng đập cửa nặng nề vang dội.
Lưu Chí Hoành đập đập cánh cửa sắt then rỉ, "Chậc! Cái tên Vương Tuấn Khải này, lại tự tiện hành động rồi, không nói cho chúng ta biết một tiếng, thật là!"
Gương mặt Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn lạnh lùng, "Cậu ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nam, ra vẻ một chút trước mặt vợ mình, người chẳng biết gì như cậu thì hiểu gì?"
Nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói thế, Lưu Chí Hoành đã hiểu rõ tất cả, hướng về bên trong la lớn: "Vương Tuấn Khải lấy bản lĩnh của cậu mấy tên tôm tép này chắc chắn không phải đối thủ, tôi cho cậu cơ hội khoe mẽ đấy, nắm cho chắc đi nha!"
"Mày. . . . . . sao mày vào được?" Tên đàn ông thấp bé run rẩy, lạnh run nhìn Vương Tuấn Khải.
Giờ phút này, cả người Vương Tuấn Khải bị bao phủ bởi một luồng khí tà ác, tựa như sẽ lập tức bốc cháy, "Mày! Thả Vương Nguyên ra!" Hắn đi về phía tên đàn ông áo đen.
"Mày dám bước thêm một bước, dao của tao lập tức có thể. . . . . ." Hắn kề con dao lạnh như băng đặt ngay trên miệng vết thương đỏ thẫm của Vương Nguyên, "Da cậu ta mỏng như vậy, cổ lại mảnh khảnh, môt nhát dao đi xuống sẽ đứt ngay thành hai khúc, mày cũng đừng trách tao vô tình."
"Mày. . . . . ." Vương Tuấn Khải bị hắn quát như vậy, thật không dám đi về trước một bước, "Nói đi, phải làm gì mày mới bằng lòng thả Vương Nguyên ra, hay là tao trả thêm cho mày năm ngàn vạn nữa."
Con mắt tà ác của tên đàn ông áo đen có chút bị mấy chữ năm ngàn vạn thoáng qua một tia dao động, nhưng lập tức được lý trí thay thế, "Không ngờ thằng nhóc này lại đáng giá đến vậy, sớm biết thế, tao đã kêu nhiều thêm một chút. Đáng tiếc giờ thì ——" Trong đầu Vương Tuấn Khải đầy ắp những suy nghĩ về Vương Nguyên, hai mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào cậu, không ngờ đến chuyện sau lưng mình đang có một bóng người đi tới.
Vương An Mạn giơ cao chiếc vali, đập ngay vào đỉnh đầu Vương Tuấn Khải, "Tại mày, tất cả đều tại mày, tao mới bị ngồi tù. . . . . ." Vương An Mạn càng không ngừng dùng vali đập hắn, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại.
"Tuấn Khải!" Vương Nguyên nghẹn ngào hét ầm lên, "Đừng đánh, đừng đánh xin. . . . . . Van xin cô. . . . ."
Thân hình cao lớn của Vương Tuấn Khải té xuống đất, máu ào ào chảy xuôi, dọc theo trán của hắn mà chảy xuống, hai mắt hắn nhắm chặt, cắn răng chịu nhịn cơn đau đớn kịch liệt, chỉ im lặng.
"Đừng đánh nữa. . . . . ." Nước mắt làm mơ hồ đi tầm mắt của Vương Nguyên, cậu thấy Vương An Mạn còn chưa có ý định dừng tay, cậu cúi đầu, bất ngờ cắn tay tên đàn ông áo đen, hàm răng sắc bén, trong khoảnh khắc đã cắn chặt vào bắp thịt cứng rắn của hắn.
Tên đàn ông áo đen cảm nhận được cơn đau, thô lỗ mắng: "Thằng nhóc chết tiệt!" Hắn đẩy Vương Nguyên ra.
Cậu lập tức nhào người qua, đoạt lấy vali trong tay Vương An Mạn, "Rầm ——" một kích, đánh vào đầu cô ta, "Ai cho cô đánh Tuấn Khải, tôi có cho cô đánh à. . . . . ." Vương Nguyên dùng hết hơi sức toàn thân đập vào đầu Vương An Mạn.
Trúng phải đòn đau nghiêm trọng, Vương An Mạn ngã xuống ——
Trong đầu Vương Nguyên đều là hình ảnh Vương Tuấn Khải bị đánh, trái tim của cậu vẫn đang trôi lơ lửng trong không trung, cậu sợ sệt tiếp tục dùng vali đánh Vương An Mạn.
Sau lưng, Vương Tuấn Khải chầm chậm đứng lên, hắn nhào vào người Vương Nguyên, ôm cậu thật chặt, "Nguyên Nguyên. . . . . ."
Tiếng kêu khá yếu ớt của Vương Tuấn Khải như đã thức tỉnh Vương Nguyên, "Phù phù——" một tiếng, tay cậu khẽ run, vali rơi trên mặt đất.
Vương Nguyên lập tức xoay người, ôm chầm lấy hắn, "Tuấn Khải, anh bị thương ở đâu? Có sao không? Có đau không?"
"Không sao, anh không sao hết!" Mặc dù Vương Tuấn Khải lắc đầu, nhưng giọng nói yếu đuối của hắn đã không lừa được người. Mái tóc đầy máu dọc theo đường cong của da đầu chảy xuống, nhìn qua thật kinh người. Hắn liếc thấy vết máu trên đầu vai Vương Nguyên, khẩn trương hỏi: "Nguyên Nguyên, em bị thương ở đâu?"
Vương Nguyên lắc đầu, "Em không sao. . . .. ."
"Ầm —— rầm ——" Tiếng cửa sắt bị đập, phát ra từng trận tiếng vang đinh tai nhức óc.
Ở bên ngoài Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ nghe được tiếng kêu sợ hãi của Vương Nguyên, hoảng hốt, muốn xông vào, nhưng bốn phía của công xưởng này lại không có cửa sổ, chỉ có vài lỗ thông gió phía trên.
"Vương Tuấn Khải, đã xảy ra chuyện gì?" Lưu Chí Hoành cất cao giọng kêu.
Nhưng, bên trong chẳng ai đáp lại hắn cả.
"Vương Nguyên, mày dám đánh tao!" Từ trong cơn choáng váng tỉnh táo lại, Vương An Mạn nhặt lên con dao gọt trái cây mà tên đàn ông áo đen kia vừa đánh rơi trên mặt đất, xông về phía Vương Nguyên ——
"Cẩn thận ——"
Tia sáng bén lạnh thoáng qua đôi mắt Vương Nguyên, giống như đèn flash chói lóa, nơi thắt lưng truyền đến một lực mạnh, dường như đang nhảy điệu Waltz, một cú xoay người hoa mỹ, đến khi cậu phát hiện, con dao sắc bén đã đâm vào lồng ngực Vương Tuấn Khải.
"Tuấn Khải!" Vương Nguyên lập tức ôm lấy Vương Tuấn Khải đang sắp ngã xuống. Tay che vết thương của hắn, nhưng máu vẫn không ngừng ào ào trào ra. Trong nháy mắt, đôi tay cậu đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Tuấn Khải, anh sẽ không sao, không sao đâu. . . . . .Anh còn phải chăm sóc em cả đời mà, cho nên anh sẽ không sao đâu . . . . . ." Vương Nguyên càng không ngừng thì thào nói.
Ngoài công xưởng, mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa càng ngày càng dày đặc, tí tách, âm thanh giống như những hạt lệ rơi, va chạm vào đáy lòng Vương Nguyên.
Hạt mưa lạnh như băng tạt vào trên người Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, mái tóc dài ướt đẫm dính vào trên lưng cậu, không che được thân người đang run rẩy. Máu đã bị nước mưa pha loãng, dần dần chảy xuôi, nhuộm đỏ váy áo trắng như tuyết, hệt như một đóa hoa sen đang nở rộ, tươi mát mà thanh nhã . . . . .
|
Chương 251 - Tiểu ác ma ra sân "Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải muốn vươn tay lau chùi hết những giọt nước mắt chán ghét trên mặt cậu, "Yên tâm, thân thể anh rất khỏe! Chút máu này chẳng là gì đâu, coi như là thay máu thôi." Trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cươi, đôi mắt đen không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên.
————
Dần dần Lưu Chí Hoành mất đi kiên nhẫn, "Này! Bọn mày không chịu tới mở cửa đúng không! Tao lập tức gọi điện báo cảnh sát, nghe nói hiện giờ cảnh sát đang treo thưởng một số tiền kếch xù cho người bắt được chúng mày đó. Nếu không thì kêu tổ chức Dịch tới bắt chúng mày vậy, xem hai tên tôm tép bọn mày có chạy đằng trời cũng đừng mong thoát!"
Lưu Chí Hoành quay đầu liếc mắt một người gần giống một pho tượng - Dịch Dương Thiên Tỉ, "Này, điện thoại di động!"
Ánh mặt lạnh lùng của Dịch Dương Thiên Tỉ liếc nhìn Lưu Chí Hoành, tay đang không ngừng đập cửa sắt, "Không đau tay à? Cánh cửa này đắc tội với cậu sao?"
"Không đau!" Lưu Chí Hoành vốn thích cậy mạnh, "Cậu không biết tôi đang luyện Thiết Sa Chưởng à! Phải, cánh cửa này không đắc tội với tôi (cửa: gì cơ), nhưng tôi thấy nó rất không thuận mắt."
Đôi mắt đen của Dịch Dương Thiên Tỉ quét nhìn bàn tay đỏ đỏ của hắn, "Quả thật tôi không biết cậu luyện Thiết Sa Chưởng khi nào." Dịch Dương Thiên Tỉ tung người lên đá cửa ——
"Rầm ——" cú đá mạnh mẽ đánh vào cánh cửa, gỉ sắt lã chã rớt xuống.
"Như vậy bớt việc hơn nhiều, đừng ngược đãi tay cậu nữa." Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng nói.
Lưu Chí Hoành bất thình lình liếc hắn một cái.
————
"Đại ca, đại ca, giờ. . . . . . Làm sao bây giờ?" Tên đàn ông thấp bé nhát gan sợ phiền phức tới mức khắp người run rẩy, giọng lắp bắp, "Em, em không muốn lại ngồi tù đâu."
Tên đàn ông áo đen giận dữ hét: "Còn không mau xem có cửa ra nào khác không!"
Đôi mắt tà ác chuyển hướng nhìn Vương Nguyên, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Thằng nhóc thúi!"
Hắn bước lên trước, ngay lúc hắn đang định hung hăng đá một cước vào Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vội ôm lấy cậu, vững vàng bảo hộ cậu trong ngực mình.
"Đáng chết, đều do chúng mày phá hoại chuyện tốt của đại gia đây. . . . . ." Tên đàn ông áo đen hùng hồ sử dụng cả tay lẫn chân, quyền cước dày đặc liên tục như những hạt mưa rơi vào trên người hắn. "Tuấn Khải. . . . . . Anh buông em ra được không? Anh đừng vậy mà. . . . . ." Vương Nguyên bị hai cánh tay chắc khỏe của hắn trói chặt vào ngực, không thể động đậy. Nhưng thông qua sự chấn động từ cơ thể hắn, cậu có thể đoán được giờ phút này hắn đang chịu đựng các cơn đau đớn như thế nào.
Lệ nóng cuồn cuộn chảy như đang tràn nước lũ, mãnh liệt rơi.
"Nguyên Nguyên . . . . . Anh không sao. . . . . . Khụ, khụ ——" Vương Tuấn Khải mới nói hai câu đã ho khan.
Vương Nguyên ngửi được mùi máu tươi càng ngày càng nồng trên người hắn, hơi thở hắn càng ngày càng yếu ớt, cuống quít la ầm lên: "Van xin anh, đừng đánh nữa"
Tên đàn ông thấp bé lật mấy thùng gỗ lên, thấy đằng sau vách tường có một lỗ hổng, vui mừng kêu to: "Đại ca mau qua đây đi, ở đây có cửa ra, chúng ta có thể ra ngoài. . . . . ."
————
"Này! Sao hai chú lại đứng đây đạp cửa? Một kiểu vận động mới sao?" Tay Nhạc Nhạc gãi gãi cằm, đôi mắt to linh động trong vắt như nước nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành, nháy nháy, dáng vẻ cực kì ngây thơ đáng yêu.
"Hai tiểu ác ma các cháu tại sao lại ở đây?" Lưu Chí Hoành vẻ mặt kinh ngạc.
Khả Khả sờ sờ lỗ mũi, "Tụi cháu gắn máy theo dõi trên người cha và mẹ."
"Các cháu. . . . . ."
"Ngộ nhỡ cha mẹ đi lạc rồi, tụi cháu sẽ dễ tìm họ hơn!" Nhạc Nhạc đụng đụng Lưu Chí Hoành, "Ông Lưu, có đúng hay không?"
Khả Khả chỉ chỉ cánh cửa bị hắn đá đến độ dị dạng, "Đúng rồi, chú còn chưa nói cho cháu biết, tại sao phải đạp cửa?"
Lưu Chí Hoành bĩu môi, "Cha và mẹ cháu ở trong đó, đang nằm trong tay bọn người xấu . . . . . ."
Hắn vừa dứt lời, đã nhìn thấy Nhạc Nhạc lấy ra một bình thủy tinh từ trong chiếc túi xách màu hồng đeo sau lưng, hất chất lỏng lên trên cửa, "Hai chú có ngốc không vậy, đạp cửa ích lợi gì, một chai H2SO4 đặc, không phải giải quyết xong sao."
Khi bọn hắn vọt vào bên trong, Vương Tuấn Khải đã ngã trên vũng máu, trên đầu và trên người đều là máu.
Vương Nguyên quỳ gối bên cạnh hắn, tay che vết thương của hắn, "Tuấn Khải, anh tỉnh lại đi, mở mắt nhìn em đi. . . . . .Không phải anh muốn bảo vệ em sao. .. . . ."
Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ trước tiên không để ý tới Vương Tuấn Khải, hai người bọn họ đuổi theo từ phía hốc tường.
Nhạc Nhạc chạy tới, tiếng khóc vang lên, "Mẹ, cha bị sao vây? Rất nhiều, rất nhiều máu. . . . . ." Đôi mắt trong veo như nước lập tức tràn đầy nước mắt, từng giọt lệ trong suốt như những hạt trân châu bị đứt dây, khẽ lăn trên sàn.
Vẻ mặt Khả Khả có phần nặng nề, gọi điện thoại xong, cậu ngồi xổm, lấy băng gạc từ trong chiếc túi xách màu xanh, đặt lên vết thương đang chảy máu của Vương Tuấn Khải, "Mẹ, mẹ yên tâm, cha không sao đâu. Xe cấp cứu của chú Phương đang tới."
Trong thời gian ngắn ngủi đợi xe cứu thương, Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ đã bắt ba kẻ chạy trốn về. Lưu Chí Hoành tóm được hai tên, "Thiên Tỉ, cậu giúp cảnh sát bắt được đào phạm, có cần tôi giúp cậu đăng tin tuyên truyền vào ngày mai, tựa đề viết là 'đạo tặc và cảnh sát thân thiết như người một nhà'."
Dịch Dương Thiên Tỉ ném tên đàn ông áo đen vào góc tường, đi tới thăm dò vết thương của Vương Tuấn Khải, sắc mặt tối lại, nhưng vẫn là mở miệng an ủi Vương Nguyên, "Yên tâm, cậu ta không sao đâu."
"Đúng đó! Người tốt sống không lâu, kẻ gieo họa sống ngàn năm, Vương Tuấn Khải vốn là kẻ gieo họa mà, chắc chắn sẽ không chết dễ như vậy đâu!"
Khả Khả lạnh lùng trợn mắt nhìn Lưu Chí Hoành, "Chú đang nói chú à!"
Xe cứu thương vừa đến, Vương Tuấn Khải người đầy vết thương lập tức được đưa lên xe cấp cứu, Vương Nguyên vẫn giữ chặt tay hắn. Nhạc Nhạc vươn tay, loạn xạ lau đi vệt nước mắt trên mặt, đi tới bên người Dịch Dương Thiên Tỉ, kéo kéo tay của hắn, "Chú Dịch, chú có thể giao ba người này cho cháu và Khả Khả chơi một lát không?"
"Được thôi! Tùy các cháu, muốn chơi thế nào cũng được!" Dịch Dương Thiên Tỉ sảng khoái đáp ứng. Dám can đảm đánh Vương Tuấn Khải bị thương, Dịch Dương Thiên Tỉ đang định trừng phạt bọn họ, hiện giờ vừa đúng.
"Tiểu ác ma! Với bản lãnh xuất chúng của các cháu, đừng nên khách khí, càng không cần xuống tay lưu tình." Lưu Chí Hoành có chút mong chờ.
|
Chương 252 - Bảo bối xuất tuyệt chiêu Nhạc Nhạc xốc tất cả đồ trong túi xuống đất, lấy một chiếc hộp màu hồng, chầm chậm bước tới bên Vương An Mạn, "Ai! Cô nhìn mặt mình mà xem, còn chưa tới lúc hoa tàn ít bướm, sắc mặt đã giống vỏ quýt rồi?"
Tay chân Vương An Mạn bị trói chặt, người ướt đẫm nằm bừa bãi trên đất, cô lạnh lùng liếc Nhạc Nhạc, nhìn đứa bé gái rõ vẻ khinh thường, "Con nhóc thối tha, cút sang một bên!"
"Nhưng tôi không muốn cút!" Nhạc Nhạc quay đầu, nhìn về phía Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành, "Các chú đừng đứng đó như cây cột có được không? Mau qua đây giúp một tay đi!"
"Mày. . . . . . Màymuốn làm gì?" Vương An Mạn thấy sắc mặt tối đen của Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành có chút khiếp đảm.
Đôi mắt Nhạc Nhạc sáng ngời, hé ra một nụ cười thông minh, "Cháu giúp cô cải thiện làn da, làm cho cô một cái mặt nạ."
Cả hai người giúp cô bé đè đầu Vương An Mạn xuống, Nhạc Nhạc rất dễ dàng bôi kem 'Mặt nạ đặc chế' lên mặt cô ta. Phần kem màu đỏ sóng sánh vừa được bôi lên da thịt cô ta ngay sau đó ——
"A ——" Tiếng kêu thảm thiết cao ngất bật ra khỏi cổ họng.
Lưu Chí Hoành thấy Vương An Mạn đau đớn kịch liệt, gương mặt dần dần vặn vẹo biến hình, tò mò hỏi nói: "Nhạc Nhạc, trong mặt nạ này cháu bôi thứ gì?"
Đứng ở một bên, Khả Khả lạnh lùng nhìn Vương An Mạn, lạnh nhạt nói: "Chỉ là chút muối ăn, bột ngọt, tiêu, bột hồ tiêu. . . .. ."
Sắc mặt Lưu Chí Hoành càng ngày càng u ám.
"Còn thêm một chút H2SO4 đặc." Giọng Khả Khả thờ ơ, như xác nhận đây là một điều bình thường.
H2SO4 đặc? Hai mắt Lưu Chí Hoành thoáng chốc trừng thẳng, trong lòng xuất hiện một cảm giác lạnh lẽo, hiện giờ hắn cảm thấy hết sức may mắn khi hai tiểu ác ma này xuống tay lưu tình với mình, nếu không, đoán chừng, gương mặt đẹp trai của hắn đã sớm bị phá hủy.
Lưu Chí Hoành nhẹ nhàng hỏi một câu, "Thêm H2SO4 đặc có chết người không?" "Nếu chú ăn chiếc mặt nạ này, vậy thì nhất định chết không chút nghi ngờ, có muốn nếm thử không?" Nhạc Nhạc dùng chiếc thìa gốm nhỏ múc một muỗng, đưa về phía Lưu Chí Hoành, "Chú, mở miệng ra, aaaa ——"
Lưu Chí Hoành vội vàng phất tay, "Nhạc Nhạc cháu thật sự quá khách sáo rồi, mau làm xong cái mặt nạ đi!"
"A- xít sun-phu-rit đặc vừa đủ làm cháy hỏng tổ chức da của cô, việc bị hủy nhan sắc cả khuôn mặt là điều không thể tránh khỏi." Khả Khả chống cằm, rất đăm chiêu nói. Ngón út chạm nhẹ vào gò má Vương An Mạn, "Da mặt cô dày như vậy, bôi nhiều một chút sẽ tốt hơn đó." "A. . . . . . Van xin các người, đừng. . . . . . Tôi không muốn bị hủy dung nhan. . . . . ." Đôi mắt Vương An Mạn bừng cháy lửa giận, miệng điên cuồng phát ra những tiếng réo khóc.
Nhạc Nhạc hung hăng lườm cô ta, "Cô còn dám há mồm, cháu sẽ lập tức nhét H2SO4 đặc vào trong miệng cô!"
Bị đe dọa, Vương An Mạn lập tức ngậm miệng. H2SO4 đặc thực sự đã làm tổn thương da cô, những hạt tiêu, bột hồ tiêu, muối ăn dần dần phát tác dụng, cô đau đến mức nước mắt chảy ra ào ạt, nhưng lại không dám mở miệng kêu đau, cho nên chỉ có thể cắn chặt cánh môi.
Đổ toàn bộ kem 'Mặt nạ đặc chế', vẽ loạn lên trên mặt Vương An Mạn, xong Nhạc Nhạc mới từ bỏ ý đồ, cô bé đứng lên, vỗ vỗ tay, "Nhìn xem, rất xinh đẹp rồi đó!"
Dịch Dương Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành vừa Vương An Mạn ra, mặt cô ta cháy đen,đau đớn như thể cả khuôn mặt đều bị thiêu đốt trong ngọn lửa, đau đến mức cô ta lăn lộn trên nền đất, dùng sức lau lau chiếc 'Mặt nạ' màu đỏ sềnh sệch trên mặt. Mặt càng lau càng hồng, máu chảy ra, rất nhanh làm cả khuôn mặt cô ta đỏ bừng, dường như bị nhiễm phải Chu Sa
"Khả Khả, đến phiên anh rồi." Mắt Nhạc Nhạc giương lên, dáng vẻ khiêu khích, "Đừng vì việc bà ta là phụ nữ, mà xuống tay lưu tình đấy!"
"Xuống tay lưu tình?" Khả Khả cười nhạt, "Mấy chữ đó viết thế nào vậy?"
Cậu lấy một bộ quần áo dày từ chiếc túi sau lưng, ném cho Lưu Chí Hoành, "Ông Lưu, có việc tốt cho chú làm nè. Mặc cho cô ta bộ quần áo này đi!"
Lưu Chí Hoành nhận lấy bộ quần áo, mặt kinh ngạc hỏi: "Khả Khả, chẳng lẽ cháu 'thương hương tiếc ngọc', thấy quần áo của cô ta bị ướt, nên cho cô ta bộ áo mới để thay?" Lưu Chí Hoành vừa nói, vừa miễn cưỡng mặc bộ áo mới cho Vương An Mạn.
Khả Khả đi tới, "Ông Lưu, tốt nhất, chú nên tránh xa đi." Khả Khả chầm chậm lấy ra một chiếc bật lửa.
Nhạc Nhạc lập tức chạy tới, khó hiểu mà cởi trói cho Vương An Mạn, "Huơ tay múa chân sẽ hay hơn đấy!"
Nháy mắt, Nhạc Nhạc cởi xong dây trói, Khả Khả dùng bật lửa đốt cháy ngòi hỏa của bộ quần áo trước mặt, "Tách, tách ——" hai tiếng vang lên, Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức tránh xa.
Thoáng chốc trong phân xưởng cũ rách trống rỗng vang lên tiếng "Tách, bùm, tách, tách.." không ngừng. Bộ quần áo trên người Vương An Mạn không ngừng rách vụn vì được làm từ những dây pháo, cô đau đến mức hai chân nhảy dựng lên, đôi tay thì múa loạn xạ, trong miệng phát ra tiếng quát tháo cùng với tiếng sợ hãi thảm khốc.
"Khả Khả, tất cả có bao nhiêu sợi thế, sao lại nổ lâu đến vậy?" Hai tay Nhạc Nhạc che lỗ tai, vui vẻ thưởng thức một màn biểu diễn mang tên chứng động kinh của Vương An Mạn.
"Hình như là 1000 sợi." Khả Khả nói, giọng lạnh nhạt.
Trong không khí ướt át đầy mùi khói thuốc súng thoang thoảng. Trên người Vương An Mạn lượn lờ tàn khói, cả người cô như vừa thoát khỏi hiện trường của một vụ hỏa hoạn, mặt đỏ bừng, tóc cháy hỏng, chỉ còn vài sợi. Quần áo rách rưới, đã khó có thể che đi thân thể.
"Ha ha. . . . . ." Vương An Mạn nhếch môi, cười khúc khích hai tiếng, sau đó chán nản ngã xuống đất.
"Sao vô dụng vậy, cháu còn rất nhiều món ngon chiêu đãi cô đó, sao cô lại ngã xuống chứ?" Nhạc Nhạc chu mỏ, thất vọng nói.
Khả Khả chỉ chỉ về phía tên đàn ông áo đen cùng tới tên đàn ông thấp bé, mặt chúng hoảng sợ vạn phần đang co rúm người trong góc tường, "Không phải còn hai tên sao! Chắc hẳn, bọn họ sẽ không dễ dàng té xỉu thế kia đâu."
Nghe Khả Khả nói vậy, cả người hai tên lập tức run lẩy bẩy, nháy mắt một cái, hai chân đạp loạn, rồi lập tức ngất đi.
|
Chương 253 - Vết thương chồng chất "Tuấn Khải. . . . . . Anh tỉnh dậy đi? Em không thể không có anh. . . . . ." Vương Nguyên than thở khóc lóc hai tay bị máu nhuộm đỏ của cậu nắm thật chặt bàn tay to lớn của hắn, nhưng cậu không cảm thấy một chút hơi ấm nào, tay hắn lạnh quá, hệt như băng. Một dòng khí lạnh tràn vào thân thể cậu, chảy vào trái tim cậu, giống như sợi dây lụa quấn chặt lấy cậu, khiến cậu không thể hít thở.
Ánh mắt cậu vỡ vụn nhìn gò má tái nhợt của Vương Tuấn Khải, "Em biết anh sẽ không sao, em không cho phép anh có chuyện, có nghe hay không. . . . . ."
Phương Đình vỗ nhẹ bả vai Vương Nguyên, an ủi: "Yên tâm, anh ấy sẽ không sao đâu!"
Vương Tuấn Khải cảm giác bóng tối tựa như thủy triều mãnh liệt nhào tới phía hắn, trói buộc lấy hắn trong bóng đêm vô hạn, nhưng bên tai hắn là giọng nói đứt quãng của Vương Nguyên, hắn muốn mở mắt nhìn cậu, dùng sức giãy giụa, một tia sáng chói mắt đâm vào trong đôi con ngươi của hắn, dần dần trong khung cảnh sáng chói mơ hồ hắn thấy được hình ảnh 'hoa lê trong mưa' của cậu, "Nguyên Nguyên. . .. . ." Giọng nói run rẩy lộ ra việc khó khăn khi phát âm của hắn.
"Tuấn Khải, anh tỉnh rồi? Anh có thể nghe em nói chuyện đúng không?" Vương Nguyên khẩn trương nắm chặt hai tay hắn, "Vì em anh nhất định phải kiên cường!"
Vương Tuấn Khải yếu ớt gật đầu, mệt mỏi nhắm lại đôi mắt.
Vừa đến bệnh viện Phương thị, đã có hàng loạt thầy thuốc bác sĩ y tá chuẩn bị sẵn sàng bước vào phòng phẫu thuật
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải được khẩn cấp đưa vào phòng giải phẩu, bàn tay cậu đang giữ chặt lấy tay hắn, bị ép phải buông lỏng, cả người cậu bỗng khuỵu xuống, ngã vào lồng ngực Phương Đình.
"Anh Phương Đình, anh phải cứu sống anh ấy, em không thể không có anh ấy, anh Phương Đình..." Vương Nguyên lôi kéo áo Phương Đình, máu bị nhiễm nơi bàn tay cậu lây vào chiếc áo blouse trắng của hắn.
Phương Đình ôm cậu, mặc cho nước mắt cậu vẩy vào trên chiếc áo trắng noãn, "Phương Đình vốn sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, mà người đàn ông kia là người em thích, anh dĩ nhiên cũng sẽ giúp em bảo vệ anh ấy. . . . . ."
Vương Nguyên không nghe rõ Phương Đình nói gì, cậu cảm thấy mình đã chống đỡ đến cực hạn, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể như nhũn ra, cậu ngã xuống ——
Phương Đình lập tức đỡ được cậu, kinh hoảng gọi cậu: "Nguyên Nhi, Nguyên Nhi!"
Lòng bàn tay cảm nhận được thứ chất lỏng ấm áp, hắn mở ra đôi tay mình, ánh mắt căng thẳng. ————
Khi nhận được cú điện thoại ẩn danh báo cảnh sát, cảnh sát lập tức điều động người tới phân xưởng bỏ hoang, vốn nghĩ là để bắt được ba tên đào phạm này sẽ hao phí một chút sức lực, nhưng không ngờ, bọn họ vừa vào, đã bị một phen hoảng sợ.
"Ha ha. . . . . . Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới. . . . . . Mọi người cùng nhau tới đốt pháo đi. . . .. ." Vương An Mạn bẩn thỉu không chịu nổi, toàn thân cô giống như vừa bị đốt, cả người toát ra mùi khói thuốc súng nồng nặc.
Cô đã không còn tỉnh tào, vừa hì hì vui vẻ hát ca, vừa khiêu vũ sôi nổi. Một chậu nước than bẩn phản chiếu hình bóng của cô, cô nhìn một cái, đầu tiên là cười khúc khích, sau đó sợ hãi lui về phía sau mấy bước, rồi lập tức cất tiếng hét ầm lên.
Hai người đàn ông ngoài kia, toàn thân chỉ mặc một chiếc quần lót, tóc đã bị cạo không còn một ngọn cỏ, trên người lại bị vài vết thương, nhìn qua giống như vết dao, nhưng vết thương cũng không phải quá sâu. Bọn họ xụi lơ ngồi dưới đất, hai mắt 'lấp lánh' nhìn chằm chằm phía trước, mắt ngốc trệ, bờ môi run rẩy, nói thầm: "Dao tới, dao tới kìa. . . . . ."
Cảnh sát rất nhanh đưa ba phạm nhân có vấn đề về đầu óc ra xe chở tù phạm.
————
Sau khi báo cảnh sát, Khả Khả Nhạc Nhạc theo chân Lưu Chí Hoành và Dịch Dương Thiên Tỉ tới bệnh viện.
Bước vào bệnh viện, chạy nhanh về phía phòng giải phẩu, Lưu Chí Hoành suy nghĩ chút rồi bỗng dừng lại, "Khả Khả Nhạc Nhạc, các cháu còn chưa khen chú đấy, chú phi dao không tệ đấy chứ! Bịt mắt cũng đâu có trúng bọn họ*."
(*): Lưu Chí Hoành nghĩ hai đứa nhóc chỉ định dọa hai tên kia sợ chứ không phải muốn phóng dao trúng bọn họ, làm bọn họ chết.
Loại trò chơi lấy người sống làm bia này chỉ có hai tiểu ác ma này mới nghĩ ra.
"Ai! Không hay tí nào!" Nhạc Nhạc thở dài một cái, "Phóng nhiều dao như vậy, ngay cả một dao cũng không trúng. Vẫn nên để cháu tùy tiện phóng một dao cho rồi."
"Ừh! Được lắm! Thiếu chút nữa là đã có thể thiến chúng rồi." Lưu Chí Hoành lắc đầu, "Sức chịu đựng của hai tên kia quá thấp, chú chỉ mới vừa làm nóng người thôi, một tên đã sợ tới mức tè dầm, một tên thì bị dọa ngất."
Khả Khả ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi một câu: "Ông Lưu, sức chịu đựng của chú có tốt không?"
"À. . . . . ." Lưu Chí Hoành không biết trả lời thế nào, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, làm sao lại lấy dây buộc mình rồi?
"Mẹ đâu rồi?" Ngoài phòng giải phẫu, cô bé không nhìn thấy bóng dáng Vương Nguyên, Nhạc Nhạc kéo dài cổ nhìn chung quanh.
Khả Khả dắt tay Nhạc Nhạc nói, "Chúng ta đi tìm chú Phương Đình đi!"
Hai đứa nhóc quay người lại, vừa đúng thấy Phương Đình đang mặc bộ đồng phục giải phẫu màu xanh là cây đang đi tới phía này, sắc mặt hắn nặng nề, thở dài một cái, "Đầu Vương Nguyên bị thương nặng, mới vừa chụp CT, xuất huyết trong nhiều. Cho nên bây giờ phải lập tức giải phẩu, đạn không thể tiếp tục giữ trong não nữa, lần này phải lấy ra ngay."
Lưu Chí Hoành tức giận xoay người, "Đáng chết, dám làm Vương Nguyên bị thương, tao sẽ đi thiến chúng mày ngay."
Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức kéo hắn lại, tỉnh táo trấn định hỏi: "Vết thương Vương Tuấn Khải ra sao rồi?"
Phương Đình lắc đầu, nặng nề thốt ra bốn chữ: "Đừng quá lạc quan." Trấn định một cái rồi nói: "Sau gáy anh ta có ngoại thương nặng, xương sườn thứ sáu, thứ bảy bị gãy, lá lách vỡ, ổ bụng tích máu trong quá nhiều, lại còn mất máu bên ngoài. . . . . ."
"Oa oa. . . . . ." Một tiếng khóc rõ to, kéo vang, Nhạc Nhạc lên tiếng khóc lớn, "Nhạc Nhạc muốn mẹ, Nhạc Nhạc muốn cha. . . . . . Có phải, mẹ không cần Nhạc Nhạc rồi, cha cũng không cần Nhạc Nhạc rồi, ô ô. . . .. ." Những giọt lệ trong vắt lã chã rơi xuống, làm ướt gò má mềm mại của cô bé.
Khả Khả nghe thấy tiếng khóc của Nhạc Nhạc, ngay sau đó, nước mắt của cậu cũng bắt đầu dâng lên, cậu lặng lẽ xoay người, len lén lau đi.
Lưu Chí Hoành ôm lấy Nhạc Nhạc, dụ dỗ nói: "Nhạc Nhạc đừng khóc, đừng khóc mà, cha và mẹ cháu sẽ không sao đâu, bọn họ đều rất yêu rất thích Nhạc Nhạc, sao có thể không cần Nhạc Nhạc chứ?" Lưu Chí Hoành vươn tay, lau chùi những hàng lệ rối rít trên mặt Nhạc Nhạc.
|
Chương 254 - Không xa không rời Khả Khả Nhạc Nhạc cố ý ở ngoài phòng mổ chờ cha mẹ ra ngoài, không đứa nào chịu đi.
Cuộc phẫu thuật dài dăng dẳng, mất đến hơn mười giờ, Nhạc Nhạc khóc mệt nằm trên đầu vai Lưu Chí Hoành ngủ thiếp đi. Dù sao cũng là trẻ con, mí mắt trên dưới của Khả Khả đánh nhau liên tục, cuối cùng cũng gối lên bắp đùi Dịch Dương Thiên Tỉ ngủ mất. ————
Sau cơn mưa, không khí giống như được tẩy rửa, nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo mùi hương dịu nhẹ của đất đai.
Ánh mặt trời êm ái nhàn nhạt rải vào phòng bệnh, tia nắng dịu dàng chiếu vào một gương mặt tái nhợt, mặc dù mặt cậu gần như không có lấy một giọt máu, nhưng khí chất tươi mát thanh nhã vẫn như trước.
Hai khuôn mặt đáng yêu nhỏ bé nằm lỳ trên giường, thỉnh thoảng nhìn Vương Nguyên, Phương Đình ở một bên, đi tới đi lui. Cuối cùng, Nhạc Nhạc không nhịn được,hỏi: "Chú Phương, mẹ cháu khi nào mới tỉnh lại?"
Phương Đình thực hiện xong cuộc giải phẫu hơn mười giờ đồng hồ, không nghỉ ngơi dù chỉ một chút, canh giữ bên phòng bệnh chờ Vương Nguyên tỉnh lại, trên gương mặt tối đen của hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, tia máu hiện đầy trong mắt, "Giải phẫu rất thành công, chờ thuốc mê hết công hiệu, Vương Nguyên sẽ tỉnh lại."
Lời của Phương Đình vừa dứt, đã thấy cánh môi trắng bệch của Vương Nguyên hé mở, phát ra âm thanh thì thào yếu ớt, "Tuấn Khải, Tuấn Khải. . . . . ." Giọng cậu càng ngày càng gấp rút, bỗng dưng cậu đột nhiên mở mắt, giống như bị ai đó làm cho hoảng sợ.
"Vương Nguyên, em tỉnh rồi?" Mọi người vui mừng chuyển hướng nhìn Vương Nguyên.
Mắt dần thích ứng được luồng sáng trắng xóa, tầm mắt Vương Nguyên dần dần rõ ràng, vội vàng hỏi: "Tuấn Khải, Tuấn Khải đâu? Anh ấy sao rồi?"
Ánh mắt mừng rỡ của Phương Đình dần dần trở nên ảm đạm, "Hiện giờ, anh ta vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trước mắt vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm."
"Không được, em muốn gặp anh ấy. . . .. ." Tâm tình Vương Nguyên rất kích động, cậu giựt xuống ống truyền và kim tiêm vô nước biển, muốn bò dậy, nhưng vừa mới chống lên thân thể, ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới đỉnh đầu, toàn thân không có lực, cậu lập tức lảo đảo ngã xuống.
"Nguyên Nhi, em vừa mới phẫu thuật xong, nên tĩnh dưỡng thật tốt. Vương Tuấn Khải không sao, em yên tâm đi." Giọng Phương Đình lộ ra vài phần trách cứ.
Nhạc Nhạc cầm lên bàn tay Vương Nguyên, "Mẹ, mẹ phải nhanh chóng khỏe lại, về phần cha, con và Khả Khả sẽ giúp mẹ để ý, bảo đảm sẽ không cho cha chạy đi bất cứ đâu." "Vương Nguyên, cái tên quỷ Vương Tuấn Khải đó còn cần em chăm sóc, cho nên em phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, nhanh chóng dưỡng tốt thân thể mình đi." Dịch Dương Thiên Tỉ cũng gia nhập hàng ngũ khuyên răn.
"Anh và Thiên Tỉ mới vừa đi xem cậu ta, vết thương nhỏ không sao đâu!" Lưu Chí Hoành vỗ vỗ lồng ngực Dịch Dương Thiên Tỉ, "Tên này, đã từng bị trúng đạn tại đây, nhưng rồi cũng chẳng có chuyện gì cả, em yên tâm đi. Với trình độ gieo rắc tai họa của cậu ta, dù là Diêm La Vương chắc chắn cũng không dám thu nhận đâu."
Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngây thơ đáng yêu lóe ra ánh sáng lấp lánh, "Ông Lưu, ý của chú chính là bảo con và Khả Khả nên tiếp tục 'chơi' sao?"
"Có thể có thể!" Lưu Chí Hoành chứng kiến hai tiểu ác ma vui vẻ 'chơi đùa' trên thân thể ba người kia, quả thật dáng vẻ hai đứa nhóc rất sung sướng, đáp "Chỉ là có một điều kiện, về sau đừng 'chơi' với chú là được."
Khả Khả lạnh lùng liếc nhìn Lưu Chí Hoành một cái, lầm bầm nói: "Không 'chơi' với chú thì có gì vui."
————
Hai tháng sau. . . . . .
Ánh mặt trời ám áp chiếu rọi khắp căn phòng mang kiến trúc Châu Âu, công trình màu phấn bạch đắm chìm trong ánh nắng, giống như tự thân nó đang phát sáng, rải lên những hạt cát nhỏ bé làm chúng cũng sáng chói theo.
Nước hồ trong vắt mang theo những gợn sóng sáng nhỏ vụn, ánh mặt trời rơi vãi, tràn lên những đợt sóng nước trong veo.
Một chàng trai xinh đẹp thanh lịch, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng ấm áp, đẩy xe lăn đi trong vườn hoa.
Người con trai ngồi trên xe lăn, đôi mắt tuy có chút hé, nhưng ánh nhìn sáng chói lấp lánh như ánh sao đã không còn, tuy vẫn đen bóng như cũ, nhưng không còn loại khí chất mạnh bạo khi xưa. Gương mặt anh tuấn không chút cảm xúc, giống như một pho tượng điêu khắc, lẳng lặng ngồi trên xe lăn, không nhúc nhích.
Vương Nguyên ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận từng li từng tí trải khăn lên đùi hắn, "Phương Đình nói anh phải phơi nắng thật nhiều, hít thở không khí trong lành. Mấy ngày gần đây thời tiết rất tốt, nếu thân thể anh có điều kiện, em còn muốn dẫn anh tới hồ Ngân Nguyệt nữa, anh không quên chứ! Nơi đó chính là nơi chúng ta cử hành hôn lễ, nếu anh quên, em sẽ không để ý tới anh nữa đâu. . . . . ."
Vương Nguyên càng không ngừng nói chuyện với Vương Tuấn Khải, nhưng hắn vẫn không đáp lại.
Mặc dù ngày thứ ba sau cuộc phẫu thuật, bệnh tình Vương Tuấn Khải đã bắt đầu chuyển biến tốt, thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại. Năm chữ 'người sống đời thực vật' cho đến giờ Vương Nguyên vẫn chưa thể tiếp nhận, một người tham vọng tự cao tự đại như hắn làm sao chịu trở thành người sống đời thực vật đây?
Phương Đình nói, hắn có thể tỉnh lại vào ngày mai, năm sau, cũng có thể mười năm sau nữa, hay hai mươi năm. . . . . .Cũng có thể đời này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Vương Nguyên rất kiên cường, từ lúc Vương Tuấn Khải bị thương tới nay, cậu chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt, mỗi ngày đều không sợ làm phiền người khác, tự biểu diễn màn 'độc thoại'.
"Tuấn Khải, công bằng chút được không, mỗi ngày đều là em lẩm bẩm cằn nhằn, mà anh chẳng đáp lại em một lời nào cả. . . .. ." Vương Nguyên ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy một người phụ nữ đang đi tới trước mặt cậu.
Khả Linh? Cô ấy sao lại tới đây?
"Xin chào, đã lâu không gặp!" Khả Linh tự nhiên bình thản chào hỏi Vương Nguyên.
"Chào cô!" Vương Nguyên đứng dậy hiền hòa đáp lại. Tầm mắt Khả Linh dần dần dời xuống, nhìn Vương Tuấn Khải đang ngồi trên xe lăn,"Khí sắc anh ấy hôm nay không tệ."
"Ừm! Ra ngoài một chút mới có lợi cho sức khỏe của anh ấy." Vương Nguyên nhìn về phía Vương Tuấn Khải, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng. Cậu quay đầu nhìn về phía Khả Linh, "Vào nhà uống ly trà chứ?"
"Không được! Hôm nay tôi tới đây, chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu thắng rồi."
Vương Nguyên hơi sững sờ, mới dần dần nhớ lại lần đánh cược trước đó, nụ cười lấp lánh hiện lên mặt cậu, gật đầu một cái, "Đúng! Tôi thắng, cô thua tâm phục khẩu phục chứ! Hiện giờ Vương Tuấn Khải đã là của tôi." Trong giọng nói lộ ra mấy phần dí dỏm.
|