[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 245 - Trường thiên giấy kiểm điểm ( Tờ kiểm điểm thật quá đỗi dài ) "Được rồi! Các con ngậm miệng lại cho cha!" Vương Tuấn Khải đưa ánh mắt ác độc về phía hai tiểu ác ma, "Các con muốn bị phạt chạy 5000m, hay là muốn chép phạt bản kiểm điểm 3000chữ ?" Màn cãi vã càng cãi càng không ngừng của Khả Khả Nhạc Nhạc bỗng đình chỉ.
Ánh mắt đen nhánh của Nhạc Nhạc tỏa sáng nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải, giả vờ ra vẻ đáng thương trìu mến chọc người "Cha, cha thật nhẫn tâm trừng phạt chúng con sao?"
Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, nghiêm nghị nói: "Hôm nay, không trừng phạt các con, cha thật có lỗi với lương tâm mình."
Nhạc Nhạc xoắn miệng, "Vậy con chọn cách viết giấy kiểm điểm. Cha, chữ nào con không biết viết con có thể sử dụng cách ghép vần thay thế không? Một vần ghép liệu có thể thay thế cho một chữ được không*? Một dấu ngắt câu cũng coi như mộtchữ được không?"
(*): theo mình hiểu là thế này, chẳng hạn như chữ "đường" ở Việt Nam, nếu coi nó như là "chữ" thì đó chỉ là 1 chữ, nhưng nếu dùng cách ghép vần (đánh vần), thì sẽ là (đ+ư+ơ+ng = 4 chữ), nếu cộng thêm dấu huyền sẽ là 5 chữ => quá lời, Nhạc Nhạc quá thông minh
Chỉ viết một bản kiểm điểm, Nhạc Nhạc đã đưa ra liên tiếp các vấn đề.
Vương Tuấn Khải nhíu chân mày, "Các con cứ dùng hết sức viết, để cha cảm thấy các con thật lòng hối cãi là được."
"A!" Nhạc Nhạc sảng khoái đáp ứng, "Cha, con nhất định sẽ viết hết sức mình."
Nhạc Nhạc thuộc phái hành động, nói gió thì có mưa, lập tức chạy về phòng mình.
Khả Khả chầm chậm theo sau, gãi đầu, dáng vẻ khổ sở: "Mình tưởng cha sẽ nghĩ ra một đề bài nào đó có tính IQ hoặc là khiêu chiến chút chứ, ai dè lại nhàm chán như vầy. Ai ~~~" cậu thở ra một hơi thật dài, lắc đầu đi về phòng mình.
"Thế nào?" Vương Tuấn Khải hất mày về phía cậu, "Anh đây có dáng vẻ uy nghiêm của một bậc làm cha chứ?"
Vương Nguyên vốn muốn kìm nén, cậu cũng đã hết sức nín nhịn rồi, nhưng 'hì hì', một tiếng cười ra tiếng, "Anh quá coi thường bộ gien của chính mình rồi."
"Có ý gì?"
"Bản kiểm điểm 3000 chữ có thể làm khó Khả Khả Nhạc Nhạc sao? Anh xem bọn chúng đơn giản quá rồi đó."
Quả nhiên.
Thời gian dùng bữa tối vừa đến, hai tiểu ác ma đã cống nạp hai bản kiểm điểm nóng hồi vừa mới viết xong vào phòng ăn, cứ như đang hiến dâng vật quý, đưa tới trước mặt Vương Tuấn Khải. "Cha, cha xem bản kiểm điểm của con trước đi, con dùng tới 12 vạn phần thành ý viết nên đó!" Nhạc Nhạc đặt một quyển vở vào tay Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhìn thái độ khéo léo của con gái, vui mừng mà gật gật đầu. Vừa mở ra, "Đây là cái gì?" Chữ bên trong rậm rạp chằng chịt, tất cả đều là ghép vần.
"Cha, Nhạc Nhạc mới chỉ có năm tuổi thôi." Cô bé vươn bàn tay nhỏ ra lắc lắc trước mặt hắn, "Rất nhiều rất nhiều chữ không biết viết. Không đúng! Phải làchỉ biết viết được mấy có chữ, để công bằng, cho nên con đều dùng cách ghép vần mà viết."
Nếu đây là tiếng Anh, đối với Vương Tuấn Khải mà nói chẳng là gì cả. Thế nhưng, những nét chữ như gà bới đều là loại ghép vần* thế này, dù hắn đã học qua, nhưng đều trả hết cho thầy từ đời nào rồi. Vì uy nghiêm của bậc làm cha, hắn giả bộ như hiểu được, tỉ mỉ lướt qua lướt lại, "Sao cuối mỗi câu đều có một chữ 'a'?"
(*):cách ghép vần của Trung Quốc không giống Việt Nam, họ dùng "bính âm", khi lớn sẽ không dùng nữa, Vương Tuấn Khải quên cũng đương nhiên
( San : Nói thật tuôi cũng k hiểu đâu, đừng có hỏi lại tuôi , ráng đọc mấy cái dòng giải thích đó đi )
"Cha muốn nghe lời thật hay là lời nói dối?" Nhạc Nhạc trực tiếp đáp lại, "Lời thật chính là vì muốn nhanh đủ số chữ, cha không phải nói cần 3000 chữ sao! Khó như thế, không chắp vá lung tung làm sao đủ? Lời nói dối, chính là sau mỗi câu thêm vào một chữ 'a', sẽ giúp tăng hiệu quả, biểu hiện thật rõ tấm lòng hối cải của con."
Vương Tuấn Khải nửa tin nửa không, hí mắt nhìn cô bé một cái.
Khả Khả lẳng lặng đứng ở một bên, nhón chân lên, lạnh lùng nhìn lướt qua, "Đây là cái gì?" Cậu chậm rãi đọc lên, "A —— Tiểu Nhạc Nhạc thân yêu. A —— vì sao trong biển người mênh mông mình lại gặp bạn? A —— là duyên phận ông trời đã định. A —— là cơn gió đã đưa bạn đến bên mình. . . . . ."
Khả Khả không để ý tới cảm giác buồn nôn ghê tởm muốn ói, tiếp tục đọc, nhưng lập tức bị Nhạc Nhạc bụm miệng lại.
"Đừng đọc, đừng đọc!" Nhạc Nhạc mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Đây là cái gì vậy hả?!" Vương Tuấn Khải ném quyển vở nhỏ lên trên bàn.
Nhạc Nhạc thở dài một cái, hé miệng, "Là thư tình một bạn nam ở lớp bên cạnh viết cho con."
"Thư tình?" Vương Tuấn Khải cảm giác trên gáy mình treo đầy vạch đen (=.=| | |), "Còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể yêu sớm chứ?"
"Cha, cha yên tâm đi, con vẫn chưa nhận lời đâu. Dưới sự dạy bảo của cha, con tuyệt đối không dám yêu sớm."
Vương Tuấn Khải càng ngày càng không yên lòng về hai tiểu ác ma này, "Con.. . . .. đống... chữ như gà bới này, có phải là con nghĩ viết như vậy sẽ khiến cha xem không hiểu, đúng không?!"
Nhạc Nhạc nhỏ giọng lầm bầm nói: "Cha vốn xem không hiểu mà. Nếu không, sao con có thể qua ải kiểm tra của Khả Khả. . . . . ." thì thầm tới đây, cô trừng mắt liếc Khả Khả.
"Của anh đâu?"
Khả Khả cầm một xấp giấy đặt vào tay Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải lật qua lật lại từng tờ, tiếp theo, sắc mặt càng ngày càng cứng đờ khó coi, "Mấy thứ này là gì? Lúc nãy Nhạc Nhạc dùng cách ghép vần, còn con bây giờ đang dùng chữ cái của nước nào vậy?"
Đối với hàng loạt những điểm đen nhỏ trên tờ giấy này, hắn thật sự có chútkhông hiểu.
"Trung Quốc." Khả Khả lạnh lùng nói, "Không phải chữ cái, mà là ký hiệu 'im lặng tuyệt đối (dấu chấm lửng)'."
(*):dấu chấm lửng: ". . . . . . ." hoặc "⋮⋮⋮⋮"
Vương Tuấn Khải một lần nữa chịu đủ đả kích, sống chung với hai tiểu ác ma này, không chỉ cần siêu cấp thông minh, mà còn cần cả năng lực kháng đòn nữa.
"Cha bảo con viết giấy kiểm điểm, con viết cho cha những kí hiệu im lặng tuyệtđối này làm gì?"
"Cha lật tới tờ cuối cùng sẽ biết không phải sao?."
Vương Tuấn Khải dùng tốc độ nhanh nhất lật tới tờ cuối cùng, mặt giấy vừa vặn viết tám chữ to —— 'chỉ có thể hiểu ngầm, không thể ngôn truyền'.
(*):truyền bá ý nghĩ kiến thức qua lời nói.
"Rất tiếc, cha không thể 'hiểu ngầm', con vẫn nên dùng tới 'ngôn truyền' cho cha đi!"
"Cha, cha xem mặt trái của tờ giấy cuối cùng đi." Khả Khả dường như đã sớm dự liệu được hắn sẽ nói vậy, nên giúp một tay.
"Xoạt ——" tờ giấy được lật qua, tám chữ to đột nhiên đập thẳng vào tầm mắt ——kẻ không hiểu, chính là heo.
Xem xong, Vương Tuấn Khải cảm thấy một dòng nhiệt nóng xông thẳng từ dưới lên trên, hắn có một loại kích động thật muốn hộc máu.
|
Chương 246 - Tự nhiên chen ngang Kẻ thù cũ lại xuất hiện rồi đó...... Haizz, bà con ráng đi đây là biến lớn nhưng nó là biến cuối cùng rồi đọ ~~~
Vương Nguyên bê một nồi sủi cảo tôm hấp đi vào phòng ăn, thấy gương mặt buồn bực của Vương Tuấn Khải, hậm hực hỏi: "Thế nào? Bị hai tiểu quỷ đánh bại rồi hả."
"Anh đang suy nghĩ xem có cách nào đưa hai tiểu quỷ này đến Hành tinh khác không, để chúng nó ở Địa Cầu, quá nguy hại cho loài người." Vương Tuấn Khải nghiêm trang nói.
"Hành tinh khác?" Nhạc Nhạc gãi gãi đầu, "Cha, cha, Hành tinh khác ở đâu vậy? Ở đó rất vui sao?" Trong đôi con ngươi của ô bé lóe ra tia sáng ngời, gương mặt rất hưng phấn.
"Hành tinh khác là một nơi xa vô cùng. Được rồi! Trước khi ăn cơm nên làm gì hả?" Vương Nguyên ôm Nhạc Nhạc xuống khỏi ghế.
"Trước khi ăn cơm phải rửa tay!" Hai tiểu ác ma trăm miệng một lời, bọn chúng vén tay áo, đi tới phòng bếp.
Lúc này, tiếng nhạc chuông bất ngờ vang lên.
Vương Tuấn Khải cầm điện thoại di động lên, lập tức nối, "Gì đây? Tôi còn phải chăm sóc vợ con, có chuyện gì nói mau, có đánh rắm cũng đánh nhanh chút."
"Cậu có vợ và con trẻ thì ngon lắm à, tôi đã 'ăn' xong người phụ nữ là ứng cử viên nhậm chức 'vợ' của tôi rồi, tương lai sẽ sinh chục đứa. . . . . ." Lưu Chí Hoành đắc ý nói, lại bị Vương Tuấn Khải cắt đứt.
"Chúng tôi trọng chất không trọng lượng." Vương Tuấn Khải lớn tiếng hỏi: "Không phải cậu gọi tới chỉ để hàn huyên đấy chứ, hay là gọi điện thoại tới để khoe khoang cậu đã có ứng cử viên dự tuyển cho chức vụ 'vợ tương lai'?"
"Không phải!" Lưu Chí Hoành thu hồi giọng điệu bất cần đời, nghiêm túc nói: "Vương An Mạn vượt ngục rồi."
Đôi mắt Vương Tuấn Khải dần dần đông kết thành một làn sương lạnh, giọng trầm thấp hỏi: "Hồi nào?."
"Vừa mới xảy ra. Cậu và Vương Nguyên phải cẩn thận chút, Thiên Tỉ đã biết rồi, cậu ta sẽ phái người tới bảo vệ các cậu." Lưu Chí Hoành suy tư hồi lâu, chợt nhớ, "Đúng rồi, đừng nói cho Vương Nguyên biết, tránh để cậu ấy lo lắng."
"Tôi biết rồi." Việc Lưu Chí Hoành quan tâm Vương Nguyên làm Vương Tuấn Khải cực kỳ khó chịu, lầm bầm một câu, "Cậu nên quan tâm nhiều hơn tới người phụ nữ của chính mình đi!" Vừa nói xong, Vương Tuấn Khải căm giận ngắt điện thoại.
Vương Nguyên vừa ra khỏi phòng bếp, thấy vẻ mặt ủ dột của Vương Tuấn Khải, hỏi:"Gì vậy anh?"
"Không có gì" Gương mặt Vương Tuấn Khải lập tức hé ra nụ cười nhẹ, che giấu nỗi lo lắng nơi đáy lòng, tìm cách tránh né đề tài, "Lưu Chí Hoành nói muốn sinh một chục đứa."
"Cái gì? Anh ấy muốn sinh nhiều em bé như vậy ư, hông của anh ấy liệu có bị đứt không đây?" Đôi mắt trong trẻo chợt xoay chuyển, "Tuấn Khải, mấy liều thuốc như dâm dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, rau hẹ tử, dê hồng thiên... Vẫn còn chứ? Có lẽ anh ấy cần dùng đó."
Thật may là Lưu Chí Hoành không có ở đây, nếu nghe được những lời này, hắn không sôi máu mới là lạ.
"Mẹ, dâm dương hoắc, dương khởi thạch, tiên mao, rau hẹ tử, dê hồng thiên... đó là cái gì vậy?" Nhạc Nhạc kéo kéo ống tay áo của Vương Nguyên, ánh mắt khác lạ, lộ ra vẻ rất muốn học hỏi điều mới mẻ.
Vương Nguyên gắp một cái sủi cảo tôm trong suốt vào chén nhỏ của hai đứa nhóc,"Ờ... Đấy là những lọai thuốc chú Lưu cần phải uống."
"A ~~~" Nhạc Nhạc sâu xa gật đầu, "Hiểu rồi!" Cô bé quay đầu nhìn Khả Khả lộ ra nụ cười tà ác.
Hai tiểu ác ma đều ngầm hiểu trong lòng đối phương đang suy tính điều gì.
————
Mặc dù Vương Nguyên đã đáp ứng chuyện giải phẫu, nhưng cậu không muốn nằm viện sớm như vậy, trước kì giải phẫu. Phương Đình đồng ý việc cậu mỗi ngày tới bệnh viện làm chút kiểm tra cần thiết, những thời gian khác có thể trở về nhà.
Vương Nguyên xuống xe, đi tới khoa giải phẩu thần kinh của bệnh viện Phương Thị.
Lúc ngang qua một cánh cửa nhỏ, một bóng hình màu đen đột nhiên lao ra ——
Vương Nguyên cảm thấy thắt lưng mình bị một lực mạnh giữ chặt, "Ưm..." Một chiếc khăn lông ẩm ướt bịt chặt mũi miệng của cậu, mùi hương gay gắt xông thẳng vào mũi, rút vào trong phổi.
Cậu cảm giác ý thức mình càng ngày càng chìm xuống, trước khi hôn mê, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy một đôi mắt giận dữ phẫn nộ. ————
"Cái gì?!!" Vương Tuấn Khải không để ý mình đang ở trong cuộc họp, cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cấp dưới. Rống to vào điện thoại di động, "Nhiều người âm thầm bảo vệ Vương Nguyên như vậy, mà lại để mất dấu cậu ấy? Đám người kia không biết làm ăn kiểu gì, mắt mọc trên đỉnh đầu sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ kéo điện thoại di động ra xa chút, "Đừng gấp, tôi đã phái người đi tìm rồi."
"Chắc chắn là Vương An Mạn làm, không cần tìm, cô ta sẽ tự động tìm tới cửa thôi." Trong đôi mắt tối tăm của Vương Tuấn Khải bật ra luồng khí lạnh băng, lóe ra ánh lạnh sắc bén.
Khí tức thô bạo của Vương Tuấn KHẢI, cùng với tính cách quỷ mị thâm sâu, trong nháy mắt khiến không khí phòng họp trở nên đông cứng. Tất cả mọi người trong hội trường đều nín thở trầm ngâm, lo lắng đề phòng, rất sợ một động tác nhỏ của chính mình sẽ hấp dẫn tới sự chú ý của Vương Tuấn Khải, sau đó sẽ thành đối tượng bị oanh tạc.
"Lập tức đến phòng làm việc của tôi!" Vương Tuấn Khải rống xong, vung tay lên,ném điện thoại vào vách tường ——
"Bốp ——" một tiếng, chiếc điện thoại di động bể tan tành, sống thọ và chết tại nhà.
Quản lý cao cấp của công ty thở ra một hơi, vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, may mắn chỉ là chiếc điện thoại di động, chứ không phải bản thân họ.
Đôi mắt chim ưng của Vương Tuấn Khải đảo qua, "Các anh còn ở đây làm gì? Còn không mau cút đi!"
Lời này vừa ra, mọi người rối rít cầm lên giấy tờ, chân như được bôi dầu nhanh chóng chạy khỏi. Giống như những thước phim quay nhanh trong ống kính, chỉ chớp mắt, cả gian phòng làm việc chẳng còn nửa bóng người nào.
"Tuấn Khải, chuyện này là sao?" Lưu Chí Hoành xông tới, "Chỉ mới hôm qua thôi, tôi đã báo cho cậu biết chuyện Vương An Mạn vượt ngục rồi, sao cậu chẳng cẩn thận chút nào vậy hả? Giờ Vương Nguyên đã ở trong tay ả rồi..."
Vương Tuấn Khải vùi đầu mình trong tay, gương mặt tối đen, chợt ngẩng đầu, "Câm miệng đi! Chẳng lẽ tôi không biết mình phải bảo vệ Vương Nguyên sao?"
Lưu Chí Hoành thở dài, "Yên tâm đi, ngày nào Vương An Mạn còn chưa đạt được mục đích của mình, Vương Nguyên vẫn sẽ an toàn."
Đột nhiên, điện thoại bàn réo chuông ——
Ánh mắt Vương Tuấn Khải sững lại, cầm điện thoại lên, lạnh lùng giận dữ khạc ra ba chữ: "Vương An Mạn ——"
Tuôi phải đi làm bài tập đây a ~~ Mai lại ngoi lên edit tiếp cho m.n Cmt cho tuôi có động lực nga ~ Nhìn cmt mấy nàng là tuôi vui lắm đọ ~~~
|
Chương 247 - Gặp phải bọn bắt cóc "Khỏe chứ, đã lâu không gặp." Giọng cô ta cao ngất, ngữ điệu rõ vẻ vênh váo nắm quyền sai khiến kẻ khác.
"Nói đi! Cô muốn gì mới bằng lòng thả Vương Nguyên ra." Vương Tuấn Khải cũng không quanh co, trực tiếp hỏi ngay điều kiện.
"Tôi muốn mạng của Vương Nguyên!" Lời nói ác lạnh được phun ra từ cánh môi đỏ thẫm, chợt nghe được tiếng thở ra lạnh toát của Vương Tuấn Khải, Vương An mạn phát ra tiếng cười chói tai, "Ha ha... trêu anh thật vui, thứ tôi muốn là mạng của nó, nhưng tôi lại càng muốn tự do hơn. Nhờ hồng phúc của anh, cả đời tôi đều phải trôi qua trong tù, cho nên anh..."
Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu chặt, "Cô muốn tôi giúp cô trốn ra nước ngoài?"
"Đoán đúng một nửa! Tôi còn cần cả tiền nữa, tôi sẽ xuất cảnh chui, còn đi đâu là chuyện của tôi. Đúng rồi! Loại tiền tôi muốn phải là tiền mặt."
"Có thể, cô muốn bao nhiêu?"
"Năm ngàn vạn!"
"Có thể!" Giọng Vương Tuấn Khải lạnh nhạt, thoải mái đáp ứng, "Nhưng gom nhiều tiền mặt như vậy phải cần chút thời gian, chi phiếu được không?"
Thấy Vương Tuấn Khải không chút nghĩ ngợi đáp ứng số tiền, Vương An Mạn có chút hối hận, sớm biết vậy cô nên đòi nhiều hơn một chút, "Không được! Tôi muốn tiền mặt." Đến ngân hàng đổi tiền sẽ để lại đầu mối, cuộc sống trong ngục tù không thuộc về cô, cô còn lâu mới muốn về lại nơi đó, "Anh cần nhiều thời gian chút ư, không sao! Dù gì Vương Nguyên cũng nằm trong tay tôi, anh cứ từ từ mà gom tiền, tôi cũng muốn vui đùa với nó một chút."
"Tôi sẽ nhanh chóng góp đủ năm ngàn vạn tiền mặt. Vương Nguyên đâu? Tôi muốn nghe giọng của cậu ấy!" Mày kiếm của Vương Tuấn Khải nhíu chặt.
"Cậu ta hít quá nhiều Ê-đy-te, bây giờ còn chưa tỉnh lại, nếu anh đã muốn nghe giọng của cậu ta đến thế, vậy đợi tôi đạp cho cậu ta vài cái đã nhé..."
"Không cần!" Vương Tuấn Khải lập tức thở dốc.
Vì Vương Nguyên nằm trong tay cô ta, hiện giờ Vương Tuấn Khải đang ở thế bị động.
"Giao tiền cho cô bằng cách nào?"
"Tôi cho anh một giờ để anh chuẩn bị tiền mặt, đến lúc đó tôi sẽ báo cho anh biết nơi giao tiền."
"Nhưng tôi cũng đâu cần tới một giờ..." Vương Tuấn Khải vẫn chưa nói hết lời, đầu dây kia đã truyền tới tiếng âm thanh ngắt quãng "píp...".
"Bảo Dịch Dương Thiên Tỉ – chủ tập đoàn Kim Khống điều động năm trăm ngàn tiền mặt." Vương Tuấn Khải từ tốn nói, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác, "Cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định đâu, Vương Nguyên sẽ gặp nguy hiểm khi vẫn còn trong tay cô ta."
Lưu Chí Hòanh lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Chờ!" Vương Tuấn Khải chán nản ngồi xuống, vùi đầu trong tay, "Giờ chỉ có thể chờ điện thoại của ả, đúng rồi! Đừng nói cho Khả Khả Nhạc Nhạc biết." Nếu hai tiểu ác ma này biết được, không huyên náo tới mức long trời lở đất là mới là lạ.
————
Bầu trời đầy mịt mưa bụi, hạt mưa rơi lả tả, giống như đang đan thành một tấm lưới. Từ chân trời màu xám bị phủ đầy mây đen nặng trịch, không ngừng dày lên, làm lòng người có loại cảm giác đang bị áp bức vướng víu.
Mưa bụi rơi từng giọt tí tách không ngừng, không khí cũng có vẻ ướt đẫm.
Trong một công trường cũ rách bị bỏ hoang, nóc nhà làm bằng ngói vụn bị tàn phá tới mức không chịu nổi, căn bản không cách nào ngăn trở màn mưa bụi kia.
"Tách, tách..." Một giọt rồi lại một giọt rớt xuống từ trên mái nhà thật cao.
"Này! Cũng tại mày, mày tìm địa điểm vậy hả? Xem đi, chỗ của tao lại bị dột rồi, ở đây so với thùng rác cũng không bằng." Giọng nói chua chát của Vương An Mạn vang lên, cô ta thừa dịp tóm lấy một cái dù, chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến tỏ vẻ chỉ huy người đàn ông mặc áo sơ mi chữ T bảo hắn lấy chậu rửa mặt hứng nước mưa.
"Mẹ kiếp!" Người đàn ông kia phun ra một ngụm đàm, trên cánh tay tráng kiện xăm hình rồng đang uốn lượn, mái tóc dài xốc xếch, cả người lộ vẻ thô lỗ, "Đừng tưởng mình là loại Thiên Kim Đại tiểu thư duỗi tay há mồm chờ cơm tới, mày chỉ là tội phạm vượt ngục thôi, nếu không phải mày nói có thể giúp tao kiếm thật nhiều tiền, còn lâu tao mới mang một kẻ như mày trở thành gánh nặng vượt ngục!"
"Chẳng lẽ tao không giữ lời sao?" Vương An Mạn chỉ bóng hình thon gầy nơi góc tường, "Mày xem, năm ngàn vạn không phải đang ở đây sao!"
"Đại ca!" Một người đàn ông thoáng nhìn trông thấp bé, vẻ mặt bỉ ổi nhìn Vương Nguyên, "Thằng con trai này khá tốt, hay là... được chứ?"
Vương An Mạn gật đầu liên tục, "Có thể, có thể! A Hổ, cậu ta là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị, loại đàn ông quý phái này mày nhất định chưa chơi qua đâu, hơn nữa cả đời này cũng nhất định sẽ không chơi được..." Cô ta giựt giây A Hổ.
"Bốp!" Người đàn ông áo đen đánh mạnh vào đỉnh đầu của hắn, "Giờ là lúc nào rồi mà mày còn muốn người xả. Năm ngàn vạn tới tay, mày muốn đứa nào mà chẳng được."
Người đàn ông xốc xếch thấp bé vừa nghe xong, thì liên tiếp cúi người gật đầu.
"Ư..." Chân mày Vương Nguyên khẽ chau, khốn khổ bật ra âm thanh. Cậu cảm thấy khí lạnh đang từ từ lan tràn từ tứ chi xuống toàn thân.
Cậu mở ra đôi mắt sương mù của mình, sững sờ nhìn bốn phía. Vách tường xám xịt, phía trên là từng lớp vôi đang bị tróc ra, trong không khí pha lẫn mùi xăng dầu nhớt của máy móc.
"Đây là đâu?" Tầm mắt của cậu dần dần dời xuống, liếc nhìn Vương An Mạn, đôi mắt trong trẻo của cô phút chốc nheo lại, "Cô, sao cô lại ở đây?"
"Tôi không ở đây, thì ở đâu?" Vương An Mạn cầm dù, chầm chậm đi tới bên Vương Nguyên, "Cũng nhờ phước của mày, nên tao mới lạc lối tới đây."
Nước mưa lạnh toát văng tới người Vương Nguyên, lạnh tới thấu xương. Cậu thoáng dời người mình về phía góc tường, "Tôi không hiểu ý cô, sao cô muốn bắt cóc tôi?"
Vương Nguyên ngẩng đầu, xuyên qua tròng kính mắt cậu nhìn thấy gương mặt vàng vọt xanh xao của Vương An Mạn, vẻ mặt tiều tụy, đã sớm mất đi phong thái cao ngạo nghênh ngang của ngày xưa.
"Mày dám nói mình không biết gì ư." Vương An Mạn đến gần Vương Nguyên, cúi người nhìn cậu, "Được rồi, tao sẽ nói cho mày biết, dù gì cũng nên cho mày chết một cách an lòng chút. Ít nhiều gì cũng nhờ tới lòng tốt của chồng mày, tao đã bị trừng trị vì phạm quá nhiều tội, rồi bị bỏ tù, mới vừa vượt ngục ra."
|
Chương 248 - Lặng lẽ theo dõi Vương Nguyên nhìn ra được vẻ oán hận trong mắt cô ta, khiếp đảm dịch người sang nơi khác, "Cô... cô trói tôi tới đây làm gì?"
Mặc dù cậu muốn ra vẻ trấn định, nhưng lời nói bật ra khỏi miệng, nó lại run rẩy liên tục, tiết lộ nỗi sợ hãi của cậu. "Mời mày tới làm khách mà thôi." Vương An Mạn nhìn cậu, lắc đầu một cái, "Đường đường là vợ Tổng giám đốc, sao lại mang mắt kiếng trông già đến vậy, hệt như nắp chai bia ấy."
Mặc dù bị bỏ tù năm năm, nhưng tính cách chanh chua của Vương An Mạn chẳng thay đổi chút nào, một khi há miệng là thích quở trách người khác một phen, cô ta muốn đưa tay giật xuống cặp kính của Vương Nguyên.
Vương Nguyên lập tức tránh né, "Chuyện này không cần cô quan tâm. Cô uy hiếp Tuấn Khải làm gì?"
"Uy hiếp? Sao lại nói khó nghe vậy, chẳng qua muốn cầm chút tiền của anh ta mà thôi." Đôi mắt sắc bén liếc nhìn dây chuyền 'MISS' giữa cổ Vương Nguyên.
"Ha ha... Chính là sợi dây chuyền này!" Cô ta tiện tay lôi kéo.
Vương Nguyên chỉ mới vừa cảm thấy cơn đau xót truyền tới từ cổ, dây chuyền đã rơi vào trong tay cô ta.
"Đến giờ rồi." Người đàn ông áo đen cầm điện thoại di động lên, ném vào trongtay cô ta, "Có thể gọi điện thoại bảo tên kia mang tiền tới."
"Được!" Đôi mắt lạnh toát của Vương An Mạn liếc nhìn Vương Nguyên một cái, bấm điện thoại ——
Điện thoại vừa được nối, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói, "Năm ngàn vạn tiền mặt đã được chuẩn bị xong, giờ cô có thể cho tôi biết địa điểm giao tiền chứ!"
"Được! Anh đặt vali tiền ở đầu đường phố Tây, trên chiếc xe máy đã đỗ sẵn ở đó, sau đó rời đi. Lấy được tiền, chúng tôi sẽ thả Vương Nguyên, còn nếu không lấy được tiền, vậy thì anh chờ nhặt xác nó đi, tốt nhất anh đừng giở trò."
"Có thể! Vương Nguyên tỉnh chưa? Tôi có thể nghe giọng của cậu ấy không?"
Vương An Mạn ngồi chồm hổm xuống, đưa di động cho Vương Nguyên, "Tao nhân từ, để hai người nói lời cuối cùng đấy."
"Tuấn Khải..." Giọng Vương Nguyên run run khẽ gọi một câu.
Vương Tuấn Khải vừa nghe được giọng của Vương Nguyên, lập tức khẩn trương hỏi: "Nguyên Nguyên, em sao rồi, có bị thương không, bọn chúng có làm gì em không?" "Không có việc gì, em không sao." Vương Nguyên nhìn chung quanh một chút, tay len lén che miệng, nhẹ giọng nói: "Giờ em đang ở một công xưởng bỏ hoang, trừ Vương An Mạn, còn có hai người đàn ông..."
Vương Nguyên còn chưa nói hết lời, tên đàn ông áo đen khỏe mạnh đã đoạt lấy điện thoại trong tay cậu, ấn xuống phím tắt.
"Chát—— chát ——" hai bạt tay được vung ra.
"Thằng nhóc thúi! Lại còn muốn mật báo..." Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Vương Nguyên, đạp cậu một đạp, xoay người rời đi, "Hai đứa mày trông chừng cậu ta cho kĩ, tao đi lấy tiền!"
Vương Nguyên cảm thấy trên mặt nóng rực, một vị tanh ngấy tràn ra khắp xoan gmiệng, tóc ướt đẫm xốc xếch trên mặt cậu.
"Đáng đời!" Vương An Mạn thờ ơ vui sướng nhìn Vương Nguyên.
————
"Xe máy, đầu đường phố Tây." Vương Tuấn Khải nghe được âm thanh truyền tới bên đầu dây kia của điện thoại, lo lắng ngắt máy, "Đúng rồi, ở gần phố Tây có công xưởng cũ bỏ hoang nào không?"
"Công xưởng cũ bỏ hoang nhiều lắm, tôi lập tức phái người đi điều tra từng cái một." Dịch Dương Thiên Tỉ đưa chiếc va-li xách tay cho Vương Tuấn Khải, "Đã cài sẵn máy theo dõi, vì tìm được vị trí chuẩn xác của Vương Nguyên, cậu để tiền xuống thì lập tức rời đi ngay, đừng để tên lấy tiền nghi ngờ."
Vương Tuấn Khải vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn, "Hiểu!"
Ba người bọn họ đi ô-tô rất nhanh đã tới phố Tây, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Motorcycles ở góc đường, nhưng bốn phía chẳng có ai.
"Tên kia chắc núp sẵn ở đâu đó quan sát rồi." Lưu Chí Hoành quay đầu nhìn xung quanh.
"Chúng ta đừng nên hành động thiếu suy nghĩ tương đối tốt hơn, tôi đi trước!" Vương Tuấn Khải xốc vali lên, bước ra khỏi cửa xe.
Lưu Chí Hoành đã mở sẵn thiết bị truy tìm, chấm đỏ trên màn hình không ngừng lóe sáng.
Vương Tuấn Khải đặt va li xuống, "Tài xế, lái xe đi!"
Chiếc xe Benz màu đen quay đi, trở về nơi ban đầu.
Đứng ở trên tầng cao nhất của một toàn nhà, người đàn ông đang cầm Ống Nhòm quan sát tất cả, nhìn chiếc xe hơi màu đen biến mất nơi cuối đường mới đi xuống, khởi động Motorcycles.
"Di chuyển, di chuyển rồi!" Lưu Chí Hoành nhìn chấm đỏ nhỏ di chuyển thật nhanh trên màn hình, hắn kích động kêu lên.
"Tốt lắm, dừng xe!"
Ba người đàn ông lập tức đổi sang xe khác, dẫn theo tai mắt, dựa theo đường di chuyển của dấu chấm, lập tức lái theo.
————
Một tia rồi một tia nước mưa văng lên người Vương Nguyên, lạnh quá lạnh quá, thân thể yếu ớt bắt đầu run lẩy bẩy, nhưng trên gương mặt vừa hồng vừa sưng lại truyền tới cảm giác nóng bức. Giờ phút này caậucảm thấy thân thể mình như đang đứng giữa hai tầng băng lửa, thời thời khắc khắc chịu đủ loại hành hạ của sự giao thoa giữa lạnh và nóng.
Trên đầu truyền đến từng cơn đau đớn tê liệt, cậu cắn răng chịu đựng, nhưng đau đớn tột cùng giống như từng cây gai nhọn đâm thật sâu vào máu thịt cậu, đau đến mức khó có thể chịu đựng.
"A... Vương An Mạn, cô có thể lấy thuốc cho tôi không?" Vương Nguyên suy yếu thỉnh cầu, giọng cậu mỏng manh dường như tơ nhện.
"Thuốc? Gì chứ?" Vương An Mạn không kiên nhẫn liếc nhìn cậu, "Mày đâu phải không có tay, đừng có tỏ vẻ sắp chết với tao."
Tầm mắt Vương Nguyên nhìn chằm chằm chiếc túi xách trước mặt, muốn dịch người qua, nhưng cậu đã kiệt sức, "Thuốc ở bên trong, lấy giúp tôi... được không..."
"Hừ!" Vương An Mạn xoay đầu qua, "Sớm muộn gì mày cũng chết, còn uống thuốc làm gì!"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ của chiếc Motorcycles, mắt của tên đàn ông gầy lùn sáng lên, "Đại ca về rồi!"
Cả người ướt dầm dề, tên đàn ông cầm một vali đen làm bằng da bước vào, tìm một nơi thoáng mát đi tới, mở vali ra, "Nhanh lên, tới đây kiểm tra xem là tiền thật hay giả."
"Wa ——" lần đầu tiên thấy nhiều giấy bạc như vậy, hai mắt Vương An Mạn cùng với tên đàn ông có vóc dáng thấp bé trợn thẳng, há hốc miệng phát ra tiếng thán phục.
|
Chương 249 - Xông vào hiện trường "Nhiều tiền như vậy ——"Tên đàn ông thấp bé dùng hai tay vốc lấy tiền, mặt lộ rõ vẻ tham lam. Vương Nguyên cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn tê liệt, bởi vì hai tay và hai chân bị trói rất chặt, nên cậu chỉ có thể dịch từng chút một qua phía túi xách.
Tên đàn ông áo đen tráng kiện nhanh chóng liếc nhìn từng xấp tiền mặt.
"Đại ca, đại ca, tất cả số tiền này đều là thật, không hề có tiền giả, chúng ta phát tài, phát tài rồi..." Tên đàn ông nhỏ thấp kích động nói.
Cầm lên một xấp tiền mặt, vẩy vẩy, một món đồ điện tử màu đen rơi ra ngoài.
"Đại ca, đây là cái gì?"
Ánh mắt tên đàn ông áo đen sững lại, hung ác dữ dội, cầm món đồ điện tử sải bước đi về phía Vương Nguyên.
Thiếu chút nữa, còn kém một chút xíu!
Khi chiếc túi xách gần tới tay Vương Nguyên, đột nhiên, một luồng khí tức lớn mạnh chợt xông tới, bóng màu đen của hắn phủ lên người cậu, lúc đôi tay Vương Nguyên đưa về phía túi xách, một đôi giày thể thao cũ màu đen chợt giẫm mạnh lên tay cậu.
"A ——" Vương Nguyên bị đau thét chói tai.
"Thằng nhóc thúi, xem đây là cái gì!" Người đàn ông áo đen nắm tóc Vương Nguyên lên, đưa món đồ điện tử tới trước mặt cậu, "Tao không ngờ thằng đàn ông của mày lại gài món đồ chơi này vào, xem ra nó không cần mạng của mày rồi..."
Người đàn ông áo đen bắt lấy tóc Vương Nguyên, hung hăng đập đầu cậu vào tường, miệng còn hùng hồ nói, "Thằng nhóc thúi, dám gài bẫy chúng tao, mày thật sự không muốn sống..."
"Bốp —— rầm ——" một tiếng rồi một tiếng va chạm mạnh vang dội.
Đau đớn bên trong kèm theo nỗi đau thể xác bên ngoài giao thoa vào nhau, bóng tối vô hạn dần dần bao trùm lấy cậu, khiến cậu mỗi lúc một hôn mê sâu...
Vương An Mạn đi tới, thấy thiết bị điện tử rơi trên mặt đất, kêu to ra tiếng, "Không xong, cái này có thể là thiết bị truy tìm, bọn họ sẽ lập tức tìm tới nơi này..."
"Mẹ kiếp!" Tên đàn ông áo đen thô lỗ mắng ra một tiếng, buông lỏng tay, "Mau thu dọn đồ, chúng ta lập tức rời khỏi đây ngay!"
Thân thể yếu ớt vô lực của Vương Nguyên ngã xuống như chiếc lá cuối thu chầm chậm rơi. Trên vách tường loang lỗ tróc vẩy mang theo dấu vết cậu trượt người xuống, giữ lại một vệt máu tươi. Lọn tóc xốc xếch phủ qua mắt cậu, phủ lên gương mặt trắng bệch đến độ trong suốt. Vương An Mạn chỉ chỏ về phía Vương Nguyên, "Cần mang cậu ta theo không?"
"Mang theo một kẻ nửa sống nửa chết này chi, gánh nặng quá mức!" Tên đàn ông vóc dáng thấp bé lập tức phản đối.
"Đồ đần, có con tin trong tay chúng ta, sẽ bảo đảm hơn đấy!" Vương An Mạn dương dương tự đắc vì quyết định thông minh của mình.
"A Hổ, cõng nó theo!"
Dưới mệnh lệnh của đại ca, mặc dù trong lòng hắn có ngàn vạn lần không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đỡ Vương Nguyên dậy .
Khi bọn hắn đi tới cánh cửa sắt cũ rách, đột nhiên ——
"Rầm ——" một tiếng, cánh cửa sắt bị đá từ bên ngoài.
Ba gã đàn ông vóc người cao to đứng ngay cửa, trên người đã bị ướt đẫm vì mưa, quần áo ướt nhẹp dính vào trên người họ, càng tôn thêm vóc người chắc khỏe. Mái tóc sũng ướt, bọt nước dọc theo từng sợi mà nhỏ giọt, lan tỏa ra khí tức u tối.
Tên đàn ông áo đen lập tức lui về phía sau, vẻ mặt hốt hoảng cho thấy lá gan của hắn đang e sợ, "Hừ! Chúng mày là ai!"
"Là người tiễn tụi bây xuống Địa Ngục!" Đôi mắt tối tăm của Vương Tuấn Khải sững lại, tầm mắt lập tức dừng ngay trên người Vương Nguyên, vội vàng hỏi: "Nguyên Nguyên, em sao vậy?"
Vương Nguyên như nghe được âm thanh quen thuộc, chầm chậm mở mắt, ánh nhìn mờ ảo càng ngày càng rõ ràng, "Tuấn Khải?" Giọng cậu yếu ớt, âm thanh nhè nhẹ mang theo vài phần nghi ngờ —— Cậu đang nằm mơ sao? Hắn sao lại ở đây?
"Nguyên Nguyên, bọn chúng có làm gì em không?" Đôi mắt sắc bén chợt bắn ra tia lạnh giá.
Tên đàn ông áo đen kéo Vương Nguyên qua, lấy ra con dao gọt trái cây sắc bén, gác ngay trên cổ cậu, "Tụi bây để tất cả vũ khí xuống, nếu không..." Hắn dừng lại, tay hơi dùng lực, lưỡi sao sắc bén lập tức thoáng qua cổ Vương Nguyên, trên da thịt trắng nhẵn mềm mại như sứ đã hiện lên một vệt đỏ thẫm, từ miệng vết thương nhỏ xuống những giọt máu li ti...
Con mắt của tên đàn ông áo đen đảo qua thân người bọn họ, hắn có thêm vài phần tự tin bình tĩnh thong dong khi chắc chắn mình có thể phát giác trên người bọn họ thực sự có mang theo vũ khí.
Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn về phía hai người bên cạnh, chớp một cái, họ hiểu ý định của hắn.
Ba người bọn họ chầm chậm lấy súng lục ra khỏi túi, ném xuống đất.
Tên đàn ông với vóc dáng thấp bé lập tức ngồi chồm hổm xuống nhặt súng lục lên, run rẩy chĩa súng về phía bọn họ.
"Tao tới đây chỉ vì muốn đón vợ về nhà thôi, chứ không phải tới cầm lại năm ngàn vạn, nếu bọn mày để yên cho Vương Nguyên, vậy thì tao có thể tha cho bọn mày." Vương Tuấn Khải vì an toàn của Vương Nguyên đã đưa ra sự nhẫn nhịn lớn nhất có thể, chân mi rậm khẽ nhấc, "Nếu... bọn mày dám cả gan làm cậu ấy bị thương, dù có chạy trốn tới chân trời góc biển, tao cũng sẽ tìm được bọn mày, để bọn mày nếm thử mùi vị sống không bằng chết."
Tên đàn ông áo đen bị khí thế kinh người của Vương Tuấn Khải uy hiếp, đáy lòng run rẩy. Bàn tay kia của hắn có thể cảm giác được luồng nhiệt ấm áp trên người Vương Nguyên, chất lỏng dinh dính đang từ miệng vết thương trên đầu cậu dần dần chảy xuống. Hắn đã ra tay làm Vương Nguyên bị thương, bây giờ dù hắn có buông tay hay không, hắn đều biết rõ ba tên đàn ông lai lịch bất phàm trước mặt cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, cho nên hắn chỉ có thể liều lĩnh đánh cược.
"Nếu bọn mày muốn cậu ta an toàn, thì bây giờ cút ngay ra ngoài cho tao, còn nữa, không được phép báo cảnh sát!"
"Được! Tụi tao ra ngoài!" Vương Tuấn Khải lập tức đáp ứng điều kiện của hắn.
Ba người chầm chậm bước ra.
"Đại ca, cái này là đồ thật!" Tên có vóc dáng thấp bé đưa cây súng lục tới cho tên đàn ông áo đen, "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
|