[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 235 - Bán bong bóng Nhạc Nhạc quay người về phía phát ra âm thanh —— Một chị gái, trong đôi mắt trong veo như nước phát ra ánh nhìn như đưa đám, chiếc khăn quàng đan tay mang nhiều màu sắc quấn quanh đôi gò má trắng nõn giúp cô có vẻ càng thêm dí dỏm đáng yêu. Trên mặt của cô có hai má lúm đồng tiền thật sâu, chỉ cần miệng hơi nhíu một cái, nó sẽ nổi lên thật rõ. "Chị ơi, sao chị lại thở dài thế?" Nhạc Nhạc đi tới. Ngô Du Du ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé bên cạnh, da thịt trắng nõn như nước, trên đôi mắt sáng ngời như bảo thạch là hàng lông mi dày như bàn chải, trông cô bé như một con búp bê. "Tại vì chị phải bán được những sản phẩm này. . . .. ." Ngô Du Du chỉ chỉ chiếc túi lớn bên cạnh, bên trong là từng hàng hộp được sắp xếp thật chỉnh tề. Ngô Du Du là nhân viên bị sa thải chuyên nghiệp, lúc vừa tốt nghiệp, đi làm kết oán, kết quả ngay ngày đầu tiên cô làm rối các tài liệu quan trọng, sau đó bị xa thải. Tiếp đến, cô lại nghe theo lệnh triệu tập đi làm thư ký, ngày đầu tiên đưa cà phê cho ông chủ, cô lại trực tiệp dội nó vào người hắn, còn không may dội ngay trên đũng quần. . . . . . Cô bất khuất không chịu bỏ cuộc, tiếp tục tìm việc, cái công việc làm nhân viên tiếp thị này, không biết là lần đi làm thứ ba mươi hay ba mươi mốt rồi đây. Nhưng, mắt thấy ngày cuối tháng sắp đến mà cô vẫn chưa bán được hộp nào, cứ như vậy, tháng này đừng nói đến tiền thưởng, nhất định ngay cả tiền lương căn bản cũng không có, lập tức sắp xếp hành lí, cuốn gói về nhà. "Chị ơi, vật trong hộp là gì thế ạ? Có ăn được không?" "Cái này. . . . . ." Mặt Ngô Du Du ửng hồng, đến hiện giờ cô vẫn chưa vượt qua được chướng ngại trong lòng khi phải đi đẩy mạnh tiêu thụ vật đó. Khả Khả đã thừa dịp Ngô Du Du không chú ý, len lén mở ra một hộp, bên trong có một đống bao nhỏ, hắn mở miệng một bao, "Chị ơi, bong bóng này có thể bán khá được trong nhà trẻ đấy." Khả Khả lật trái lật phải đánh giá 'quả bong bóng' mềm mại trong tay, "Cái bong bóng này sao là lạ, miệng lớn như vầy, không dễ thổi hơi đâu!" Ngô Du Du nhanh chóng đoạt lại 'bong bóng' trong tay Khả Khả, cũng may là không bị mọi người xung quanh nhìn thấy, "Em nhỏ à, cái này là. . . . . . 'bong bóng' dành cho người lớn chơi!" ( San: bà con có biết nó là cái gì hong "cười nham hiểm" ) 'Bong bóng' dành cho người lớn? Một cách biểu đạt uyển chuyển cỡ nào, dù gì cũng không thể nói cho mấy em nhỏ này biết được rằng đây chính là bao cao su. "Chị, chị có thể gọi chúng em là Khả Khả, Nhạc Nhạc!" Nhạc Nhạc vô cùng thích chị gái xinh đẹp có đôi má lúm đồng tiền này, cô bé lắc lắc cánh tay của Khả Khả, "Anh hai, không phải anh rất lợi hại sao! Mau giúp chị ấy bán hết bong bóng đi!" "Cái này. . . . . ." Khả Khả gãi đầu bức tóc, ngước đầu lên, ánh mắt vừa khéo rơi vào một bóng dáng quen thuộc. Đôi mắt màu đen của nhóc chớp qua một tia giảo hoạt, cười, "Nhạc Nhạc, em xem! Đó là ai?" Nhạc Nhạc nhìn theo ngón tay Khả Khả, nhìn về phía cửa khách sạn đối diện, Lưu Chí Hoành mặc bộ đồ vest màu xám, dáng người thẳng đứng, mái tóc đen nhánh sáng bóng làm hắn thêm phần chững chạc phóng khoáng. Hắn đang ôm một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trong xe thể thao. "Này, đó không phải là Ông Lưu sao!" Đôi mắt Nhạc Nhạc ánh lên một tia nghi ngờ, "Tóc của chú ấy sao lại như cũ rồi, Khả Khả, có phải thuốc của anh bị mất hiệu lực rồi không?" Đôi mắt đen của Khả Khả nhìn chằm chằm vào tóc hắn, "Thuốc của anh chắc chắn sẽ không mất hiệu lực, chắc là chú ấy mang tóc giả." "Khả Khả, chúng ta bán những quả 'bong bóng' này cho Ông Lưu đi, được không?"Nhạc Nhạc đề nghị. Khả Khả ngước cằm lên, đôi mắt biến đổi, "Có thể làm vậy!" Hai tiểu ác ma kéo tay Ngô Du Du chạy thẳng tới khách sạn. Khi hai đứa nhóc đi tới đại sảnh, Lưu Chí Hoành đã ôm người đẹp đầy phấn son đi vào trong. Nhạc Nhạc nhón chân lên, nở một nụ cười ngây thơ với cô tiếp tân, "Chị ơi, người mới vừa vào là cha của em, chị có thể đưa chìa khóa phòng của cha cho em không?" Nghe được giọng nói ngây thơ phát ra một tiếng 'chị', lòng của cô tiếp tân bỗng ấm áp, "Em nhỏ à, bởi vì có quy định, nên chị không thể đưa chìa khóa cho em được." "Ô oa, ô oa. . . . . ." Nhạc Nhạc cũng không biết hôm nay là lần thứ mấy giả khóc rồi, dù sao cũng đã thành thói quen, nói khóc là khóc. Cô bé dùng đôi tay lau mắt, "Người đó là cha của em, cha có người phụ nữ khác, muốn vứt bỏ em và anh hai còn có cả mẹ nữa. . . . . . huhu. . . . . . Mẹ, sau này cha không còn quan tâm ba mẹ con mình nữa rồi, chúng ta nên làm gì đây?" Nhạc Nhạc nhìn lén từ giữa kẽ tay, thấy sắc mặt của cô tiếp tân có chút rung động, lại chơi liều thêm một chút, "Chị xem!" Nhạc Nhạc lấy tất cả các hộp lớn nhỏ trong túi xách Ngô Du Du ra, "Mẹ đã mang theo tất cả các tín vật đính ước mà cha đã từng cho, hôm nay nhất định phải có một cái kết!" Khả Khả lập tức kéo Ngô Du Du với vẻ mặt kinh ngạc qua, ép người cô xuống, ba người cùng ôm nhau 'khóc rống'. Ngô Du Du kềm chế nhìn hai đứa trẻ 'quỷ quái' này, nhỏ giọng hỏi: "Các em đang làm gì thế?" "Bớt sàm ngôn đi, nếu muốn bán được 'bong bóng', chị phải cố gắng giả khóc đi!" Khả Khả ra một chỉ thị đúng đắn. "Được rồi, được rồi!" Cô tiếp tân cũng đã làm vợ làm mẹ người ta, nhìn ba người gào khóc trước mặt, vẫn còn chút đành lòng "Đây là chìa khóa phòng 1069!" Khả Khả nhón chân lên cầm lấy chìa khóa, sau đó dắt tay Nhạc Nhạc chạy như điên. Ngô Du Du móc ra một hộp 'bong bóng' đưa cho cô tiếp tân "Cám ơn. . . . . ." Mới vừa nói xong, cô lập tức bị Nhạc Nhạc túm đi. "Không cần, không cần khách sáo, đây là tín vật đính ước giữa cô và chồng mà. .. . . ." Lúc tiếp tân thấy rõ bìa bên ngoài, mấy âm điệu cuối cùng cũng biến hóa, mặt của cô rất nhanh đỏ thẫm. Khi ba người tay trong tay đi tới phòng 1069, đã mệt tới mức thở hổn hển. Tay Ngô Du Du vừa mới duỗi ra định nhấn chuông cửa, lập tức bị Khả Khả kéo xuống, "Nếu cần nhấn chuông cửa, thì cần chi phải 'trăm cay nghìn đắng' chịu cực khổ mệt nhọc để lấy chìa khóa?" Khả Khả dương dương tự đắc giơ cái thẻ từ trong tay.
|
Chương 236 - Nghe lén rình coi Thẻ từ phớt qua, phát ra âm thanh "tích tích". "Cạch" một tiếng, cửa mở ra. Khả Khả dẫn đầu vào, không thấy bóng người, phất tay một cái với Nhạc Nhạc và Ngô Du Du, "Vào đi!" "Này. . . . . . Làm vậy có được không?" Ngô Du Du sợ hãi đứng ở cửa ra vào, bắt đầu đánh trống rút quân. "Không muốn bị sa thải lần nữa, thì mau dũng cảm tiến tới đi!" Nhạc Nhạc kiên quyết kéo Ngô Du Du vào. Phòng dành cho tổng thống thật tốt, tiếng động ở cửa lớn như vậy mà người phòng ngủ chính vẫn không nghe được. Ba cái đầu nghía vào cửa, vểnh tai lắng nghe động tĩnh thật nhỏ bên trong —— "Rào —— rào ——" phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào. "Hoành ~~~" một âm thanh nũng nịu uốn éo bật ra từ miệng cô gái. Người phụ nữ bước ra khỏi phòng tắm. Da thịt mềm mại, ửng hồng vì nước ấm, toàn thân cô được bao bọc bởi một chiếc khăn tắm ngắn cũn đến không thể ngắn hơn, làm lộ ra cặp đùi đẹp thon dài. Trên da thịt trắng nõn là những giọt nước tinh khiết, chầm chậm lăn xuống từ giữa cổ và gáy, lướt qua xương quai xanh, chảy dọc xuống, theo rãnh ngực thật sâu, biến mất vào khăn tắm. Lưu Chí Hoành thấy một bức họa mỹ nhân tắm đẹp đến thế, hầu kết chợt chuyển động, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Hôm nay hắn bị một đả kích lớn, đích thực cần phát tiết nhiều một chút, về tới công ty, không ngờ vừa đúng gặp phải cô ca sĩ tép riu hạng ba, Tiếu Điềm Điềm đã tìm hắn n lần rồi, nhưng Lưu Chí Hoành không có hứng thú với cô ta, hôm nay thuần túy là vì phát tiết lửa giận. Tiếu Điềm Điềm chầm chậm đi về phía Lưu Chí Hoành, kéo kéo áo choàng tắm, lộ ra một chiếc áo lót viền tơ màu đen, "Hoành, anh thích không? Em đã chọn lựa thật kĩ đó!" Mắt Lưu Chí Hoành hiện lên ý cười châm biếm, không nói nhiều, tiện tay kéo cô xuống, ôm cô vào lòng, "Bớt nói, làm nhiều đi!" "Được!" Tiếu Điềm Điềm đá lông nheo với Lưu Chí Hoành, "Người ta nhất định sẽ làm việc thật nhiều!" Ngón tay thon thon cởi ra một nút rồi một nút áo sơ mi của Lưu Chí Hoành, sau đó vuốt ve đường vân da rõ ràng trên lồng ngực, cúi người xuống, hôn nhẹ vào người hắn. Bàn tay Lưu Chí Hoành tuần tra tới lui trên da thịt trắng nõn lộ liễu, một bàn tay chạy tới sau lưng cô, ngón tay khẽ cong lại, chiếc áo lót viền tơ màu đen rơi xuống. Bàn tay hắn đặt vào phần đẫy đà cao vút, tùy ý nắn bóp, nặng nề vân vân nụ hoa đỏ thẫm phong trần. "A. . . . . ." Tiếu Điềm Điềm ngửa đầu, vì bị đau mà thét lên. Nhưng, vẫn kiều mỵ nói: "Hoành, em vẫn muốn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa" "Yên tâm đi, tôi sẽ cho em thật nhiều!" Giọng điệu đục ngầu truyền vào lỗ tai Tiếu Điềm Điềm, giống như mị dược làm toàn thân cô cảm thấy nóng bỏng khó nhịn. ———— "Khả Khả, có phải Ông Lưu đang bắt nạt người phụ nữ kia không! Cô ấy thật sự rất đau đớn!" Lúc nói chuyện, lỗ tai Nhạc Nhạc vẫn dính sát cửa. Khả Khả lắc đầu một cái, "Anh lại cảm giác như dì kia là chủ nợ của Ông Lưu, không ngừng đòi Ông Lưu cho nhiều hơn." Ngô Du Du chỉ nghe âm thanh yêu kiều phóng khoáng truyền tới từ bên trong, mặt đã đỏ tới mang tai rồi, mặc dù cô bán bao cao su, nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm, hoặc lắng nghe qua hiện trường hoan ái. Tuy có xấu hổ, nhưng vẫn tò mò, vểnh tai nghe xem bên trong phát ra âm thanh gì. "Chị, chị biết Ông Lưu và dì bên trong đang làm gì không?" Ngô Du Du khó xử cau chặt chân mày, cô cảm thấy mình không thể phá hoại đóa hoa của tổ quốc, hàm hồ nói: "Linh hồn và tâm linh của bọn họ đang trao đổi." Ngô Du Du là một cô gái truyền thống, tình dục vốn vô cùng thần thánh, đó phải là loại thăng hoa trong tình yêu của một đôi tình nhân. "Khả Khả, chúng ta cũng thử trao đổi linh hồn với nhau một lần đi!" Nhạc Nhạc lôi kéo Khả Khả, kích động nói. "Không được! Không được!" Ngô Du Du ngược lại bị Nhạc Nhạc làm cho dở khóc dở cười, nghĩ sâu tính kỹ nói: "Nhạc Nhạc, loại 'trao đổi linh hồn' này em phải làm cùng với chồng em, trao đổi nhiều, trời cao sẽ ban cho em một bé cưng." Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt ngây thơ, "Vậy em và Khả Khả cũng là do cha cùng mẹ trao đổi nhiều, nên mới có chúng em sao!" Ngô Du Du nặng nề gật gật đầu "Thật tò mò, Ông Lưu trao đổi linh hồn với dì kia như thế nào nhỉ?" Nhạc Nhạc than thở một tiếng, "Đáng tiếc, cách một cánh cửa, chẳng nhìn được gì." "Hừ ——" cũng tò mò như em gái, Khả Khả thở dài một tiếng, tay đã đặt trên nắm cửa, mở ra —— Bên trong, rèm cửa sổ bị kéo chặt, chung quanh phòng đốt đầy nến, tỏa ra mùi thơm nồng thoang thoảng, kèm theo là không khí nóng bức. Trong ánh sáng mờ mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai thân thể trần trụi đang dính chặt vào nhau. "Chị ơi, trao đổi linh hồn cần phải cởi sạch quần áo sao?" Nhạc Nhạc bức đầu, không hiểu hỏi. "À. . . . . ." Ngô Du Du không biết trả lời thế nào, lập tức đóng cửa lại, "Trẻ con không thể nhìn!" ———— "Hoành. . . . . . Em không chịu nổi. . . . . . Cho em. .. . . ." Tiếu Điềm Điềm khó chịu giãy dụa thân thể, cảm giác hư không như sắp xé rách cô. Lưu Chí Hoành thở ra luồng khí nóng ẩm "Được! Tôi cho em!" Hắn đứng dậy, cởi xuống tất cả trói buộc trên người mình, phần nóng rực đã sớm vận sức chờ phát động. "Áo mưa! Hoành, anh có không?" "Lúc nào rồi mà còn quan tâm cái đó!" Giọng của Lưu Chí Hoành lộ ra sự đè nén,bất mãn mở miệng. "Cái này. . . . . . Hiện giờ đang là giai đoạn nguy hiểm của em, ngộ nhỡ có đứa bé thì sao?" Tiếu Điềm Điềm nháy đôi mắt trong suốt nhìn hắn. ———— "Chị, em không thể nhìn! Nhưng chị đã không còn là trẻ con rồi, vậy có phải chị có thể nhìn không?" Ngô Du Du bị lời nói vô tư của Nhạc Nhạc làm cho sững sờ gật đầu một cái. "Vậy thì tốt!" Nhạc Nhạc nhếch miệng, hé ra một nụ cười mỉm thông minh.
|
Chương 237 - Bước trên tầng băng mỏng ( Cẩn thận ) Trên mặt Khả Khả thoáng qua một nét cười ranh mãnh, mở cửa, đẩy Ngô Du Du vào. "Các em. . . . . ." Ngô Du Du hét lên một tiếng, sững sờ đứng ở cửa, đi vào bên trong, run rẩy nói: "Tôi. .. . . . Tôi không cố ý. . . . . . Hai người cứ tiếp tục tiếp tục đi nha! Ha ha.. . . . ." Hai tiếng cười giả tạo ngây ngốc phát ra. Cô gái trên giường nhảy lên, "Cô, nhất định là chó săn (paparazi) rồi!" Tiếu Điềm Điềm lấy mền bọc lại thân thể, nhảy xuống giường, vọt ngay ra khỏi cửa. "Tôi. . . . . . Tôi không phải. . . . . ." Ngô Du Du lắp bắp. Lưu Chí Hoành mặt u ám nhìn cô, chau chau mày, "Cô tới đúng lúc thật." "Xin lỗi, xin lỗi!" Ngô Du Du cúi đầu khom lưng với hắn, xoay người muốn rời đi, kết quả cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài. "Khả Khả, Nhạc Nhạc, mau mở cửa ra!" "Khả Khả, Nhạc Nhạc?" Lưu Chí Hoành nghe thấy hai cái tên đó, sắc mặt càng thêm ủ dột, "Chúng nó cũng ở đây?" Ngô Du Du chỉ chỉ cửa, "Đang ở bên ngoài." "Chị ơi, chị bán hết 'bong bóng' cho Ông Lưu đi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói như ăn trộm của Nhạc Nhạc và Khả Khả. ———— "Đã trễ thế này rồi, sao hai tên nhóc kia vẫn chưa về chứ?" Vương Tuấn Khải đứng ngồi không yên, càng không ngừng đi qua đi lại. Vương Nguyên ngồi trên ghế sa lon, bưng một ly sữa nóng, cầm quyển tạp chí trong tay, một dáng vẻ vẻ thoải mái nhàn nhã, "Anh không cần lo lắng, chúng nó không sao đâu. Chơi đã, mệt rồi, sẽ tự động về thôi." ". . . . . ." Vương Tuấn Khải đối với bản lãnh hiểu các con chỉ có chút đỉnh kiến thức, đành im lặng. "Nguyên Nguyên, phẫu thuật đi, được không?" Vương Tuấn Khải đột nhiên nghiêm nghị. Tối hôm qua, thừa dịp lúc Vương Nguyên còn đang ngủ, hắn liên lạc với Phương Đình, hiểu rõ bệnh tình cậu phát triển thế nào suốt năm năm qua, cũng biết có mấy lần cậu bị sốc xuất huyết não, may là cứu chữa kịp thời, bây giờ nếu làm giải phẩu, tỷ lệ thành công khoảng 50%. Sắc mặt Vương Nguyên lập tức đông cứng, đặt ly sữa nóng trong tay lên bàn, đôi mắt rũ xuống, "Chỉ có 50%, em không muốn mạo hiểm, em còn muốn ở bên Khả Khả, Nhạc Nhạc nhiều hơn. Có phải em quá tham lam không, lúc mang thai các con, mỗi ngày em đều cầu nguyện có thể thuận lợi sinh ra chúng, sau này em lại mong mỏi có thể nhìn các con khỏe mạnh trưởng thành. . . . . .Yêu cầu của em liệu có quá nhiều không. . . . . ." Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve sau lưng cậu, an ủi, "Không tham lam, em chẳng hề tham lam. . . . . . Nguyên Nguyên, vì anh mà dũng cảm chút đi có được không? Chúng ta sẽ đánh cược với tỷ lệ 50% kia một lần." Hắn cảm giác lòng của mình đang bị siết chặt. Sinh con dưỡng cái vốn là một chuyện rất đỗi bình thường, tại sao đối với Vương Nguyên mà nói lại khó khăn đến thế. Tại sao Vương Nguyên phải bị những khổ sở khó khăn này, đến khi nào thì mới có thể kết thúc, tại sao hắn không thể thay cậu chịu đựng những đau đớn này? "Nguyên Nguyên, anh không muốn nhìn thấy gương mặt khổ sở của em, càng không muốn em nghĩ anh đang thương hại em. . . . . . Anh nợ em rất nhiều, rất nhiều, sao em không thể cho anh một cơ hội để anh bù đắp lại cho em? Tiếp nhận đi! Có được không?" Đầu Vương Tuấn Khải đặt trên vai cậu, đôi mắt đen như màn đêm của hắn bỗng xuất hiện một làn nước. "Lỡ như, sau khi em tiến vào phòng giải phẫu, rồi Vĩnh Viễn không thể. . . . . ." Trái tim Vương Tuấn Khải run rẩy, bịt miệng cậu lại, "Không được nói nữa! Sẽ không, sẽ không đâu, chúng ta nhất định có thể khắc phục được." "Cha mẹ, hai người cứ ôm ôm ấp ấp như vậy, sẽ khiến trong thâm tâm trẻ nhỏ xuất hiện một bóng ma đấy." Khả Khả Nhạc Nhạc tay trong tay đứng ngoài cửa. Vương Nguyên trợn mắt nhìn hai tiểu ác ma, "Sao rồi? Chơi đã chưa, biết về rồi à?" "Chúng con đã nghĩ kĩ rồi, đã biết mình không đúng, con thật lòng xin lỗi. . . . . ." Khả Khả Nhạc Nhạc trăm miệng một lời, giọng rụt rè như đang nói lời thoại trên sân khấu vậy. "Biết mới là lạ!" Vương Nguyên đã sớm biết thái độ ngoan ngoãn nhận sai càng sớm xuất hiện thì sẽ càng nhanh tái phạm. "Khả Khả Nhạc Nhạc cũng mệt rồi, các con mau đi ngủ đi!" Vương Tuấn Khải hoà giải. Vừa nghe cha nói mình sẽ làm chỗ dựa cho hai đứa nhóc, bọn chúng lập tức xoay người, đi lên lầu. Vương Nguyên khẽ nhíu mày, "Anh chỉ biết mặc kệ chúng nó, còn dung túng nuông chiều các con mỗi lúc một nhiều." Tay cậu bóp bóp trán. "Sao vậy, lại nhức đầu ư?" "Thuốc!" Vương Nguyên ngày càng lệ thuộc vào thuốc, liều lượng cũng dần dần tăng thêm. Cậu cảm thấy, có lúc đầu mình choáng váng nặng trĩu, trước mắt bỗng mơ hồ, có đôi khi thì tối đen như mực. . . . . . Đây phải chăng là dấu hiệu báo trước sự sống của cậu không còn nhiều? Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ còn gặp lại Vương Tuấn Khải, cũng chưa từng nghĩ người cao ngạo tự đại như hắn sẽ tha thứ cho việc cậu giấu giếm hắn. . . . . . Dường như, tất cả đều là ân huệ trời cao ban cho cậu, lại giống như đó là sự 'bố thí' cuối cùng, giảm bớt nỗi tiếc nuối cho cuộc đời này. Nhưng là. . . . . . Hạnh phúc hiện giờ giống như việc bước trên lớp băng mỏng, mỗi một giây trôi qua đều hư ảo, rất sợ sau một khắc, sẽ lập tức bụi mờ khói tan. Cậu cũng thật sợ mình càng ngày càng lo lắng, chờ mong nhiều hơn, càng không nỡ bỏ đi, cũng không đành buông tay . . . . . . ———— Sáng sớm. Ánh mặt trời êm dịu giống như bột phấn nhẹ nhàng êm ái rải vào phòng ngủ, xua tan màn đêm mờ mịt. Trên chiếc giường lớn là bốn người đang nằm ngổn ngang. Một chân Khả Khả gác lên đùi Vương Nguyên, đầu cậu thì gối trên cánh tay Vương Tuấn Khải. Nhạc Nhạc vùi mình vào trong lòng Vương Nguyên, bàn tay nhỏ bé thì nằm trong bàn tay to của Vương Tuấn Khải. Tiếng hít thở nhè nhẹ lan tỏa khắp căn phòng yên tĩnh. Bỗng, xuất hiện tiếng nhạc —— "Cha, điện thoại!" Khả Khả dùng chân đạp đạp Vương Tuấn Khải. "Ưm. . . . . ." Vương Tuấn Khải đảo người, "Khả Khả Nhạc Nhạc, không phải các con ngủ ở phòng riêng sao, sao lại ở đây?" "Hai đứa con không ngủ được, nên qua đây." Ánh mắt Nhạc Nhạc mờ mờ không mấy tỉnh táo, đảo người, tiếp tục ngủ. Tiếng chuông điện thoại di động đã ngắt, lại vang lên lần nữa, báo hiệu người ở đầu dây bên kia không chịu từ bỏ ý định. Vương Tuấn Khải cầm lấy chiếc điện thoại, đi ra ngoài.
|
Chương 238 - Đơn độc đi gặp vợ chưa cưới Lại gặp bánh bèo dồi T^T
"A lô!" Giọng trầm thấplộ rõ vẻ rất không vui. "Khải, em đã về nước rồi." đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Chân mày Vương Tuấn Khải nhíu chặt, sắc mặt tối sầm, "Khả Linh. . . . . ." Âm điệu dần dần có vẻ cứng ngắc, "Tôi có chuyện muốn nói với em, em đang ở khách sạn nào?" Biết Vương Nguyên chưa chết, hắn trong một thoáng quá hưng phấn, lại quên mất sự tồn tại của Khả Linh. Thân phận của cô ta bây giờ là vợ chưa cưới của Vương Tuấn Khải, vì khoảng thời gian năm năm Vương Nguyên không có ở đây, Bà nội Vương mãi thúc giục hắn mau mau thoát khỏi đau buồn, sớm ngày kết hôn, Vương Tuấn Khải vốn mặc kệ, nhưng có một chuyện rất không ngờ, Bà nội Vương mắc phải bệnh ung thư dạ dày, hơn nữa còn là thời kì cuối. Thật ra thì bà đã sớm biết, chỉ vì không muốn làm cháu nội lo lắng, cho nên vẫn giấu giếm. Coi như là vì hoàn thành tâm nguyện của Bà nội Vương, Vương Tuấn Khải chọn đại một cô tiểu thư có tiếng là hiểu lễ nghĩa và tri thức làm vợ chưa cưới. Người này chính là Khả Linh, tâm tình dịu dàng, yêu công việc hơn tất cả. Vương Tuấn Khải thở ra một hơi thật dài, "Ai!" Hôm nay không thể không nói rõ với Khả Linh. Hắn quay lại gian phòng, nhìn gương mặt tái nhợt không chút máu của Vương Nguyên, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, "Nguyên Nguyên, anh có việc gấp phải ra ngoài trước, em không được quên mình phải đi tái khám vào hôm nay đấy." Bởi vì phải kiểm tra tình trạng xuất huyết não, theo định kỳ cậu sẽ phải tới bệnh viện. Phương Đình biết Vương Nguyên đã về nước, hắn cũng đã kết thúc đầu đề nghiên cứu, trở về bệnh viện Phương Thị, tiếp tục nhậm chức. "Ừ!" Vương Nguyên lầm bầm nói thầm một câu, nháy mắt lại ngủ say. Không hề buồn ngủ, đôi mắt Nhạc Nhạc lóe ra tia nhìn sáng ngời, vỗ ngực nói: "Cha yên tâm, chuyện đưa mẹ đến bệnh viện khám cứ để cho con và Khả Khả." ———— "Ting tang ting tang ——" Vương Tuấn Khải ấn chuông cửa. "Cạch" một tiếng, cửa mở ra. Người đứng bên trong mặc một bộ đồ công sở thanh lịch thuần khiết, trên gương mặt trắng nõn chỉ có một lớp phấn nhạt, mái tóc mềm mại khoác lên đầu vai, cả người cô lộ ra hơi thở tự nhiên, tựa như hoa sen tươi mát thanh nhã. "Tôi có chuyện muốn nói với cô, ngay bây giờ, được chứ?" Vương Tuấn Khải nghĩ nên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Khả Linh hé ra nụ cười nhạt, "Em mới vừa xuống máy bay, còn chưa dùng bữa sáng đi, anh đi cùng em được không?" Màn đối thoại khách sáo giữa hai người họ, nhìn qua chẳng hề giống một cặp vợ chồng sắp đi vào thánh đường kết hôn. "Cũng được!" Vương Tuấn Khải xoay người, lập tức ra ngoài. Khả Linh đóng cửa lại, lập tức theo sau, hơi do dự, cầm tay hắn, "Cám ơn anh đã cùng em dùng hết bữa sáng hôm nay." Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc cô một cái, rút tay mình ra, "Là vì tôi có chút lời muốn nói với cô." Ngũ quan xinh xắn của Khả Linh cứng đờ, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Đi tới phòng ăn, bữa sáng tại đây tổ chức theo hình thức tiệc đứng, thức ăn được cung cấp là món Tây và món Trung các kiểu. Vương Tuấn Khải lấy một ly cà phê, Khả Linh cầm một ly sữa nóng và vài miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì được nướng vàng óng "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, được không?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi. Vốn nghĩ sẽ hóa giải một chút loại không khí ngột ngạt này, nhưng Khả Linh thoáng nghĩ, giữa bọn họ có khi nào là không lúng túng. Cho dù ngay tại tiệc đính hôn, bọn họ vẫn như hai người xa lạ, bữa tiệc đính hôn đơn giản nói cho cùng chỉ là một vở kịch cho Bà nội Vương xem, coi như là hồi ức cuối hắn dành cho bà. Vương Tuấn Khải gật đầu một cái, "Hôm nay, tôi muốn nói cho cô biết. . . . . ." "Ưm! Miếng bánh mì Thổ Nhĩ Kì này nướng quá thơm, anh có muốn nếm thử không?"Khả Linh đột nhiên cắt đứt lời, bởi vì trong lòng cô có dự cảm, chỉ cần Vương Tuấn Khải mở miệng, quan hệ giữa bọn họ sẽ kết thúc. "Không cần!" Vương Tuấn Khải lắc đầu, "Để tôi nói thẳng! Quan hệ của chúng ta đến đây là kết thúc, vợ tôi đã quay về. . . .. ." "Keng!" Dao nĩa trong tay Khả Linh rơi ngay trên bàn, sắc mặt cô cứng đờ, không chút để ý tới hình tượng thanh lịch trang trọng của con nhà gia giáo, miệng còn chứa đầy thức ăn hỏi: "Vợ trước của anh đã về? Ý anh là sao?" "Không phải vợ trước!" Vương Tuấn Khải căm giận nói: "Vương Nguyên là vợ tôi, vĩnh viễn là người vợ duy nhất. Cậu ấy chưa chết, chỉ rời đi thôi, hơn nữa chúng tôi đã có một đôi trai gái đáng yêu." Ngay cả con cũng có, cô làm sao có thể tranh giành? "Anh lừa em, đúng không? Lý do này chẳng hay chút nào cả." Khả Linh quên mất hình tượng, nước mắt tuôn rơi. Vương Tuấn Khải biết mình có chút không công bằng với cô ta, nên lấy tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, "Tôi không biết nên bồi thường cho cô thế nào, cho nên, hi vọng cô có thể nhận lấy thứ này ——" Hắn đẩy chi phiếu tới tầm tay cô. Khả Linh lạnh nhạt nhìn lướt qua tấm chi phiếu kia, đôi mắt vì bị sũng nước nên mờ ảo, không thấy rõ có bao nhiêu con số, cô cắn môi duy trì trấn tĩnh, giễu cợt cười khẽ hai tiếng, "Cái này coi như là cái gì? Phí chia tay hay phí bịt miệng, hay phí bồi thường cho việc tổn thất tuổi thanh xuân? Đừng có dùng nó để vũ nhục tôi!" Khả Linh lập tức xé chi phiếu thành những mảnh nhỏ. "Tôi không có ý này! Từ đầu tôi đã nói rất rõ với cô, trừ tình cảm, tôi có thể cho cô tất cả, cho nên bây giờ tôi chỉ có thể đưa cho cô tiền bạc. Gặp gỡ vui vẻ, chia tay bình an..." "Anh có biết em vẫn một mực chờ anh không!" Khả Linh bật thốt, trong đôi con ngươi mang theo ánh sáng nhạt, "Em biết rõ trong tim anh có cậu ấy, nên em lựa chọn yên lặng chờ đợi, chờ đợi thời gian khiến bóng dáng cậu ấy dần dần tan đi trong tâm trí anh..." Vương Tuấn Khải đưa cho cô một tờ khăn giấy, "Thật xin lỗi, tôi không biết suy nghĩ này của cô, nếu sớm biết, tôi sẽ không đính hôn với cô." Hắn chỉ biết cô là một người cuồng công việc, cũng không giống như các cô gái khác, nũng nịu quấn lấy, kề cận hắn. Có vài dịp cần mang cô theo, cô vẫn sẽ theo, lúc hắn bận rộn, cô cũng sẽ không tới quấy rầy hắn. "Cho nên, dù em rất đau lòng nhưng vẫn giả vờ như không hề để ý!" Lệ chứa đầy nơi hốc mắt rốt cuộc vẫn không giữ được, nhỏ giọt xuống, cô lập tức xoay người lau đi, "Thật xin lỗi, em thất lễ."
|
Chương 239 - Trùng hợp bắt gặp "Tôi yêu vợ tôi, hai chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều chướng ngại, bây giờ tôi chỉ muốn cho cậu ấy một phần tình yêu hoàn chỉnh." Vương Tuấn Khải thận trọng nói, trong âm điệu lạnh nhạt lộ ra thái độ kiên định, "Số tiền này tôi sẽ thông qua danh nghĩa của cô mà quyên cho hội từ thiện." Nói xong, hắn lập tức đứng lên. "Khải!" Khả Linh bắt lại tay hắn, đôi mắt mang theo những tia nước nhỏ nhìn hắn, cùng với một phần thỉnh cầu, và một phần chờ mong, "Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ em thật sự không có chút hi vọng nào sao? Em không ngại trong lòng anh có cậu ấy, chẳng lẽ trong lòng anh không có chút vị trí nhỏ nhoi nào cho em sao?" Vương Tuấn Khải rút tay mình ra, lạnh lùng đáp lại: "Thật xin lỗi. . . . . ." Mặt Khả Linh tái nhợt cứng đờ, thân thể lung lay như chiếc lá rụng đang phải hứng chịu một cơn sương gió lạnh buốt. Vương Tuấn Khải đỡ cô, "Cô làm sao vậy?" "Em hơi thiếu máu." Đôi môi Khả Linh trắng bệch, lắc đầu một cái, "Thật xin lỗi, hôm nay em thất lễ." Khả Linh thờ ơ nhìn Vương Tuấn Khải, xoay người rời đi. Vương Tuấn Khải nhìn thân thể gầy yếu của cô ta, bóng lưng của cô ta có mấy phần tương tự Vương Nguyên, hắn động lòng trắc ẩn, "Để tôi tiễn cô về!" Nhìn dáng vẻ của cô ta, dường như có thể té xỉu bất kì lúc nào. ———— "Khả Khả Nhạc Nhạc, sao các con không ghé ngay qua bệnh viện mà phải đến đây trước?" Vương Nguyên có chút buồn bực, càng ngày càng không hiểu nổi hai tiểu ác ma này đang giở trò quỷ gì. Khả Khả Nhạc Nhạc kéo kéo tay Vương Nguyên, lôi cậu vào trong khách sạn. "Mẹ, nếu con không mở cửa cứu Ông Lưu, chú ấy sẽ bị nhốt mãi trong gian phòng đó, chịu đựng cơn đói bụng mất!" Nhạc Nhạc nở một nụ cười ngây thơ không chút tà ác với Vương Nguyên. Vương Nguyên thở dài một tiếng, đến khi nào thì hai tiểu ác ma này mới chịu ngồi yên chút đây? "Mẹ, người kia có phải là cha không. . . .. ." Khi Khả Khả che miệng Nhạc Nhạc lại, cô bé đã nói hết lời rồi. Tầm mắt Vương Nguyên vừa nhấc lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mặt, gương mặt xinh đẹp của cậu chợt đông cứng, sắc mặt trắng bệch như đang mang lên mình một chiếc mặt nạ, có vẻ cứng ngắc. Cậu cảm thấy có một dòng nước ấm xông thẳng lên trí óc mình, một cơn đau nhức tê liệt truyền tới đỉnh đầu, từng hồi một, tựa như những dải dây mây mang theo từng chiếc gai nhọn hoắt, một vòng rồi lại một vòng quấn chặt lấy cậu, ép cậu phải đứng thẳng chịu đựng chúng —— Bước chân cậu vô lực run rẩy, trước mắt là khung cảnh mơ hồ, giống như nó bị bao phủ lấy bởi một lớp kính mờ. Nhạc Nhạc thoát khỏi tay Khả Khả, tiếp tục truy hỏi "Mẹ, mẹ, dì đi bên cạnh cha là ai?" Còn Khả Khả thì phát hiện mẹ có chút khác thường, cậu lôi kéo váy áo Vương Nguyên, "Mẹ, mẹ! Mẹ làm sao vậy?" Đôi mắt như ánh sao của cậu bị màn đêm che khuất, mất đi sắc thái, có vẻ trống rỗng, không tiêu điểm. "Mẹ, mẹ. . . . . ." Tiếng gọi quen thuộc truyền vào tai Vương Tuấn Khải. Hắn lập tức xoay người, khi liếc thấy Vương Nguyên, đôi mắt tối tăm chớp qua một tia nhìn hoảng hốt, lập tức thả tay Khả Linh ra, sải bước đi về phía Vương Nguyên. Tầm mắt mơ hồ của Vương Nguyên dần dần thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ từ tiến về phía mình, hơi thở thân quen chầm chậm tới gần, cậu quay người bỏ chạy. . . . . . "Nguyên Nguyên, em dừng lại ngay cho anh, nghe anh giải thích có được không!" Vương Tuấn Khải lập tức đuổi theo. Nhạc Nhạc thở ra một tiếng thật dài, "Ai! Khả Khả, anh nói đi, cha liệu có phải quá phong lưu không, có mẹ rồi còn có người đàn bà khác? Ngộ nhỡ anh được di truyền phải gien của cha thì làm thế nào đây, vậy em phải có bao nhiêu người chị dâu?" Mặt Khả Khả tối sầm, "Chúng ta đi mở cửa cho Ông Lưu trước đi!" Cảnh tượng trước mắt mơ hồ làm bước chân Vương Nguyên trở nên bất ổn, cậu không ngừng va phải người đi đường, vội vàng nói xin lỗi với bọn họ "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Vương Tuấn Khải ở phía sau kéo Vương Nguyên qua một phen, "Nguyên Nguyên!" "Anh buông tôi ra!" Vương Nguyên vô lực giãy giụa. Đôi tay Vương Tuấn Khải quấn chặt vòng eo thon nhỏ của cậu, "Nguyên Nguyên, anh thật sự xin lỗi em, anh chưa nói rõ cho em biết." "Cô ấy là ai? Anh nói cho tôi biết đi, không cần gạt tôi, nếu tôi là vật cản giữa hai người, vậy tôi xin tình nguyện thành toàn cho hai người." Trong đôi mắt trong suốt chợt hiện lên thật nhiều những tia nước sáng trong vỡ nát. Những đợt sóng người bên cạnh liên tục vội vàng đi qua bọn họ, đẩy bọn họ lên trước, không một ai dừng bước lại nhìn đôi vợ chồng trẻ trai tài gái sắc này. "Cô ấy là vợ chưa cưới của anh..." Giọng Vương Tuấn Khải trầm thấp kiên định nói: "Nhưng, anh đã nói cho cô ấy hiểu, từ giờ phút này trở đi cô ấy chẳng là gì cả." "Vợ chưa cưới... Vợ chưa cưới..." Mắt Vương Nguyên mất đi tiêu điểm, dần trở nên mờ mịt, miệng cậu càng không ngừng ngập ngừng, dường như, cậu giờ đây chẳng nghe được gì. Trong trí óc quay cuồng một cảm giác đau đớn quen thuộc, dường như có một đợt sóng thần đang tiến tới, cậu sao có thể chạy thoát... Trước mặt bỗng tối sầm, rơi vào hôn mê. "Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải kêu lên một tiếng, lập tức ôm lấy thân thể mềm yếu của cậu. ———— Hai tiểu ác ma đi tới phòng dành cho tổng thống, lỗ tai nhỏ dính sát vào trên cửa. "Ơ?" Đôi mắt Nhạc Nhạc xoay tròn, "Khả Khả, sao không có động tĩnh gì nhỉ?" "À..." Cái này cậu cũng không biết, đẩy cửa ra, "Chúng ta vào xem chút không được sao." Nhạc Nhạc nhảy qua mấy bộ áo quần, "Hai người họ sao lại ném bừa quần áo như thế, thật không ngắn nắp, nếu như trúng phải mấy em nhỏ thì biết làm sao?" Trên chiếc giường xốc xếch Lưu Chí Hoành đang cùng Ngô Du Du ngang nhiên nằm. "Chị, hôm qua bán bong bóng được không?" Nhạc Nhạc đẩy đẩy Ngô Du Du, kéo Khả Khả tới, "Khả Khả, anh mau nhìn xem, mặt chị ấy đỏ quá, liệu có phát sốt không?" "Ư..." Ngô Du Du nghe được tiếng động, thì thầm một câu, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi của mình ra, cảm thấy cả người đau nhức, mở ra đôi mắt mờ mờ, bất chợt vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà. "Chị, bong bóng bán có được không?" Nhạc Nhạc hỏi lần nữa. Đôi mắt như nước trong của Ngô Du Du thoáng chốc trợn tròn, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, lập tức kéo chăn, vùi gương mặt hồng hồng của mình vào trong. "Ồn quá!" Lưu Chí Hoành tiện tay bắt lấy một chiếc gối ôm ném ra ngoài.
|