[FanFic Đình Phong] Kiếp Này Anh Đến Là Vì Em
|
|
Chương 45 “Anh buông tôi ra! Phát điên cái gì vậy hả?!” Tử Hoa vùng vằng, cố thoát ra khỏi gọng kiềm của Vỹ Đình. “Tôi hỏi cô tìm thấy LK ở đâu?” anh gằn từng chữ, thật không thể giữ được bình tĩnh, cậu không phải đi chung với hắn sao? Bị thương thì biết làm thế nào?! “Ở mỏm đá cạnh biển. Hỏi người khác cũng không lịch sự được!” Tử Hoa vừa xoa xoa cánh tay bị Vỹ Đình bóp chặt đến đỏ ửng, không ngừng càu nhàu. Mà anh lúc này cũng không có quan tâm cô ta, thẳng một cái tông cửa chạy như bay ra ngoài. “A, Vỹ Đình, chúng tôi tìm anh nãy giờ, có chuyện gì vậy?” Dương Dương thấy anh lao ra từ một phòng lạ hết chỗ nói, liền chặn anh lại, thầm nghĩ con người này bị xe đụng quả thật có chút vấn đề ở đầu đi? Phòng bệnh cũng có thể nhầm được. “Tìm Phong Phong.” “Cái gì?! Anh có tin tức của cậu ấy rồi?” Thiên Vũ kích động hỏi dồn “Không được đi. Cậu chưa hoàn toàn hồi phục. Từ từ đã. Cùng nhau giải quyết.” Tông Trạch vẫn là người bình tĩnh nhất, điềm đạm nói. Vỹ Đình không phải không biết chuyện này một mình anh thì không đủ sức, vẫn là cần mọi người hỗ trợ, dù thật sự lúc này chút manh mối kia thật sự khiến anh rối như tơ vò. Anh hít một hơi sâu, mọi việc liên quan đến Dịch Phong đều khiến tình cảm của anh nhấn chìm lý trí. “Dương Dương không phải nói Phong Phong là cùng LK hợp tác hay sao? Bây giờ LK hắn đang trong bệnh viện, hơn nữa còn nằm ở phòng này.” “Vậy… vậy tiểu Hạ...” Thiên Vũ lắp bắp, lòng dâng lên một cỗ hoảng sợ. “Tử Hoa nói cô ấy tìm thấy LK dưới mỏm đá cạnh biển, tôi đang định đi tìm. Sợ Phong Phong cũng bị thương.” “Không được. Vết thương của anh chưa khỏi…” “Dương Dương nói đúng. Tạm thời vẫn chưa chắc điều gì. Tôi cũng là cảnh sát, việc tìm kiếm cứ để tôi lo. Cậu từ trước đã có quan hệ với LK, ở đây đợi hắn tỉnh hỏi cho rõ chuyện.” “Vậy em với Dương Dương đi cùng anh, thêm một người có thể tìm nhanh hơn một chút…” “Được.” Nói rồi Tông Trạch, Thiên Vũ cùng Dương Dương lái xe đến bãi biển, để Vỹ Đình ở lại bệnh viện. Anh trở lại vào phòng bệnh của LK, thật sự thấu hiểu cảm giác thế nào là lo lắng như ngồi trên đống lửa… “Phong Phong, em nhất định đừng xảy ra chuyện…!” Trong lòng thì bình tĩnh nhắn nhủ ôn tồn như vậy, thực chất chính là đang nắm lấy cổ áo mỏng tanh của bệnh viện cấp cho bệnh nhân, cụ thể là LK, cật lực lắc “Này, mau tỉnh cho tôi, tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh…!!” “Nè nè, anh làm cái gì vậy?! Là đang muốn giết người sao?!” Tử Hoa thấy Vỹ Đình phát điên, hoảng sợ túm lấy tay anh ta, ngăn chặn hành vi hành hung người bệnh. __________ Ba người kia lái xe đến bãi biển cũng đã xế chiều, trời nóng như đổ lửa, ra sức tìm kiếm, mướn đủ thứ ca nô, dạo quanh quất khắp bãi biển, hang cùng ngỏ cụt đều vào lùng ra bằng được. Nếu không phải đang gấp rút chắc có lẽ cũng bắt được khối cá tôm… Vòng đi vòng lại, rốt cục tìm nửa ngày cũng chẳng thấy gì, trời đã nhá nhem tối, vẫn không bỏ cuộc, mua một lốc đèn pin đèn soi tiếp tục tìm… kiếp trước Dịch Phong hẳn là đã xây chùa lạy Phật, kiếp này mới có thể có nhiều người vì cậu mà lao lực hao tổn tâm tư như vậy, ngay cả Dương Dương và Tông Trạch vốn dĩ quen biết không bao lâu, đối với cậu còn có chút ấn tượng không tốt nay cũng vì cậu mà góp sức… __________ Dịch Phong lúc này đang trong phòng của quản gia, hắt xì mạnh một cái, khịt mũi, không phải ai nhắc cậu đi? Ông ấy đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mặc dù mọi thứ đều khá ổn, chắc là do tuổi già sức yếu. Tối nào cậu sau khi tập luyện xong cũng đều sang đây nán lại một chút xem tình hình, mặc dù cả người mệt nhừ. Thầy mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, có lẽ là để cho cậu tự nhiên, hoặc chỉ có mình Dịch Phong nghĩ vậy… Ngày mai là thứ bảy rồi, mọi thứ sẽ bắt đầu hay kết thúc chính cậu cũng không rõ. Chỉ là trong lòng cậu lúc này có một mối quan ngại, quản gia mọi thứ đều bình thường, bác sĩ khám đã nói vậy, nhưng tại sao lâu như vậy vẫn không tỉnh? Thiết nghĩ nếu cậu sau khi ám sát Chu Tiêu Cầu sẽ không trở lại đây, vậy phải làm thế nào rước được ông ấy? Dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng cậu thật là càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng. Tâm trạng cậu dạo này hoàn toàn không được tốt. Cơ thể cũng không có sinh bệnh, vậy hẳn là do tương tư đi? Cậu thật là nhớ Vỹ Đình đến ăn không ngon ngủ không yên luôn rồi… __________ LK mơ màng tỉnh dậy, vết thương trên đùi có chút nhức nhối khó chịu, đập vào mắt là gương mặt phóng đại trợn trừng đáng sợ như ma quỷ đang trân trối nhìn cậu, thực khiến người ta muốn lần nữa ngất đi. Nhưng đó là trường hợp người ta, còn LK thuộc về một giống loài xa xôi khác trên thế giới, hắn cố mở to mắt định hình thứ quái vật trước mặt. Vỹ Đình thấy LK tỉnh dậy, chưa kịp phát điên vì vui mừng thì phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm, anh chợt nhớ lúc trước có nghe Thiên Vũ nhắc tới cái gì mà phút thanh tỉnh cuổi cùng của người sắp chết liền mặt mày biến sắc, ruột gan nhất thời loạn thành một đoàn. Anh vốn dĩ không biết hắn bị cái gì mà vào viện, hẳn là rất nặng đi? Vỹ Đình hoảng hốt, không ngừng nắm vai lay lay lắc lắc LK đang nằm trên giường bệnh, sợ hắn đột nhiên hấp hối trút hơi thở cuối cùng, nửa lời cũng chưa kịp trối, thắc mắc chưa kịp hỏi đã cái gì mà an nghỉ nơi chín suối. Tử Hoa ra ngoài mua cháo từ ban nãy, trong phòng hiện chỉ có hai thằng đực rựa đang đối mắt nhìn nhau. LK hắn thật sự hiểu thế nào là cảm giác mạnh, thế giới trước mắt không ngừng xoay chuyển, hắn là đang đối mặt với đầu trâu mặt ngựa dưới âm ty sao? Nhưng mặt tên này không giống, càng nhìn chỉ càng thấy giống hệt một con khỉ không hơn không kém…
|
Chương 46 “William?” “Là tôi.” “Sao tôi lại ở đây?” “Chuyện này tôi không rõ, cậu đợi Tử Hoa trở lại mà hỏi cô ấy. Phong Phong đâu?” “Phong Phong?” “Ý tôi là Evan…” “Cậu ấy… Không xong rồi!!” LK sực nhớ ra điều gì, lập tức bật dậy, thần kinh căng như dây đàn. “Có chuyện gì? Em ấy có bị thương không?” Vỹ Đình hỏi dồn “Cậu ta không có đi cùng với tôi, chắc là không có bị thương, nhưng lúc này an toàn thật không đảm bảo…” “Cậu nói vậy là sao? Cậu…” Vỹ Đình kích động nhào lên, nắm lấy bả vai LK, bóp chặt khiến hắn khẽ nhíu mày RENG… RENG… Chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên. Vỹ Đình hậm hực buông hắn ra “Wei…” “Vỹ Đình, chúng tôi tìm không thấy, trời tối mịt rồi, quả thật không tài nào nhìn rõ…” “Không cần nữa, cám ơn các cậu, mọi người về bệnh viện đi, LK hắn tỉnh rồi…” “Đợi một chút, bọn tớ về ngay.” Anh vừa cúp điện thoại, cửa đã cạch một tiếng mở ra, Lý Tử Hoa bưng vào một hộp cháo hẳn còn nóng, thấy LK tỉnh liền tiến về phía giường “Này, cậu mau ăn đi.” “Cám ơn cô.” LK lúc này nghe mùi thơm của cháo mới sực nhớ ra mình đang đói đến mắt hoa mày chóng, dù đã được truyền dịch nhưng dạ dày vẫn không ngừng biểu tình, không nhiều lời liền đem cháo tống một muỗng lớn vào trong miệng chưa kịp nhai đã nuốt xuống. “Ăn từ từ thôi. Tôi cũng không có giành của anh, anh gấp cái gì?! Để ăn cháo mà cũng bị nghẹn thì thật là khiến người khác cười không ngưng được.” LK vẫn cắm cúi ăn, miệng được cháo lắp đầy, hoàn toàn không có khả năng trả lời cô gái trước mặt, mà cũng không biết nên trả lời thế nào… “Ăn ăn cái gì? Mau nói rõ ràng cho tôi.!” “Anh phát điên gì thế? Cậu ta là người bệnh vừa tỉnh, để người ta ăn một chút. Cậu ta mà chết anh đào mồ lên hỏi à? Hay lập đàn cầu cơ?” Vỹ Đình nuốt cục tức đang nghẹn trên cổ, không thể cãi lại cô ta, đành ngồi chờ mọi người tề tựu đông đủ nói luôn một lần cũng tốt. LK từ nãy đến giờ bỏ mặc sự đời, dứt sạch một tô cháo, miệng vẫn còn thòm thèm muốn ăn thêm. Tử Hoa thấy vậy lắc đầu “Ở yên đấy đi, tôi về nhà thay quần áo, sẵn tiện nói người làm nấu thêm cho anh, ăn bên ngoài nhiều không tốt.” “Cám ơn cô.” LK thầm nghĩ cô gái này thực là vừa tốt bụng lại chu đáo. “Cám ơn cái gì, cô ta là sợ mua cháo bên ngoài tốn tiền, cậu đền không nỗi. Ngưng ảo tưởng đi.” Vỹ Đình buồn chán ráp thêm một câu, mặt Tử Hoa liền trong một khắc tối đen như đêm ba mươi, khói trên đầu bốc lên ngùn ngụt, hắn ta có cần nói huỵch tẹt ra như vây không?! “Trần Vỹ Đình…!! Hừ!” RẦM Lý Tử Hoa tức tối sầm một cái đóng cửa, phá tan hình ảnh người con gái dịu dàng ân cần trong đầu LK thành tro thành bụi… Cạch “Bọn tớ về rồi. Chuyện gì thế?” Thiên Vũ chưa thấy người đã nghe giọng, sau đó Dương Dương, Tông Trạch cũng nối tiếp theo sau. “Các cậu cùng vào đi.” Vỹ Đình gọi, đợi mọi người lần lượt ngồi thành một vòng quanh LK, mới nghiêm túc hỏi “Bây giờ cậu mau nói cho chúng tôi biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” “Anh lấy gì đảm bảo những người này không thuộc tổ chức?” “Anh…!!” Thiên Vũ nổi đóa, cái con người này còn biết phải trái nữa không vậy?! Tông Trạch lúc này ngồi cạnh cậu, lấy tay xoa xoa lưng cậu… “Bình tĩnh.” “Tôi tin tất cả bọn họ… hơn cậu.” “Hờ, nhưng tôi cũng không có tin anh.” “Cậu…!!” “William, Evan lúc này đang hợp tác với tôi, cũng đã rời xa anh rồi, chuyện của cậu ấy tôi sẽ giải quyết. Anh vẫn nên giữ mạng mình cho tốt.” LK không nhanh không chậm nói. “L.K…!!” Vỹ Đình thực tức đến nghẹn, LK mặt không đổi sắc, chỉ điềm nhiên “Tôi mệt rồi, phiền mọi người về cho. Đây là phòng bệnh của tôi.” Hắn trở mình quay lưng lại với tất cả, đắp hờ chăn, nhắm mắt, giống như không còn gì để nói… “Khốn kiếp!!” Vỹ Đình thật sự muốn lao vào đấm LK, Dương Dương đã nhanh chóng cản lại. “Vỹ Đình, đừng.” “Chúng ta không nên gây sự. Đây ít nhiều cũng là bệnh viện.” “Phải đó, tiểu Hạ chúng ta từ từ tìm. Cậu ấy thông minh như vậy, sẽ không có vấn đề.” “Đúng, Vỹ Đình chúng ta về phòng.” Anh xoay người đạp cửa, đi thẳng ra ngoài, gương mặt không giấu được giận dữ. RẦM Đợi khi mọi người đều rời đi, chỉ còn mình hắn trong phòng, LK lúc này mới chậm rãi mở mắt, lòng không ngừng suy tính. Hắn thực sự đã định nói cho bọn họ biết hết tất cả ngay từ đầu, việc không tin tưởng vốn dĩ chỉ là cái cớ bịa ra. Thiết nghĩ mục tiêu của Chu Tiêu Cầu là William, mục tiêu của Chu Hào là Chu Tiêu Cầu, William và Evan, tức là thầy cũng sẽ nhắm vào ba người này. LK vốn nghĩ có thể cùng William dốc sức cứu Evan, nhưng tình trạng của anh hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Không sai, người đứng trên sân thượng tòa nhà đối diện dùng ống nhòm quan sát tiến độ khôi phục của anh chính là LK. Hắn định nói cho Evan biết, nhưng rồi hắn nhận ra có nhiều thứ không biết sẽ tốt hơn, nên mới quyết định bịa ra chuyện kết hôn. Lần này cũng vậy, làm việc theo cảm tính chắc chắn thất bại, hắn đã gián tiếp đẩy một người bạn của hắn là Evan vào nguy hiểm rồi, hắn không muốn mất thêm William. Thà rằng không cung cấp cho anh ta bất cứ manh mối nào, tự hắn sẽ đi cứu Evan, dù có nguy hiểm hay phải đánh đổi thứ gì đi nữa. LK cảm thấy đây chính là cái bẫy của thầy, muốn dụ cả William tới để thu mẻ cá lớn. Hắn sẽ không để ông ta thành công, chắc chắn.! Ngày mai… là thứ bảy rồi…
|
Chương 47 Cạch Tử Hoa bước vào, trên tay cầm hộp giữ nhiệt, thấy đám người Vỹ Đình đã rời đi, căn phòng yên tĩnh lạ. “Về rồi sao?” “Ừ.” “Cháo của anh. Ăn đi.” “Cám ơn cô. À, tên cô là Tử Hoa, nhỉ?” “Phải, Lý Tử Hoa.” “Cô cứu tôi một mạng, tôi nhất định sẽ báo đáp.” Ngừng một chút, LK mới tiếp “Chỉ là, tôi muốn nhờ cô một việc.” Tử Hoa nhìn người trước mắt, mặt không lộ ra biểu cảm gì, chỉ nhướn mày, ra hiệu cho hắn nói tiếp… __________ “Vỹ Đình, anh bình tĩnh đã.” “Đúng đó, bây giờ nóng vội không được gì.” “Thật không biết một ngày kêu cậu ta bình tĩnh bao nhiều lần, tại sao lúc nào cũng hấp tấp như vậy?! Tôi tưởng tổng giám đốc đều là người điềm đạm?” “Tông Trạch, anh ta cũng là lo cho tiểu Hạ quá thôi…” Vỹ Đình mặc kệ những người kia, mày nhíu chặt. Huỳnh Tông Trạch nhìn biểu cảm của anh, lắc đầu một cái “Tôi nói chính vì anh lúc nào cũng mang tâm tưởng lo lắng như vậy mới bỏ qua rất nhiều chi tiết của vấn đề. Tôi tin rằng những điều này không nhất thiết phải là cảnh sát mới phát hiện ra. Bằng chứng là tiểu Vũ và Dương Dương cũng nhận thấy được.” “Ý anh là sao?” “Chúng tôi thật ra có một kế hoạch rõ ràng, chỉ là vì muốn anh ngoan ngoãn dưỡng thương mới không cho anh biết. Nhưng xem ra lúc này chính là thời điểm thích hợp nhất.” Vừa nói, Tông Trạch vừa đánh ánh mắt sang bọn người Mã Thiên Vũ, Dương Dương, thấy họ khẽ gật đầu mới tiếp tục “Dương Dương nói ‘thầy’ muốn giết Chu Tiêu Cầu để hủy lệnh ám sát anh, chúng ta đều biết LK có thừa khả năng, tại sao lại còn muốn Lý Dịch Phong cùng hợp tác? Lý do chỉ có một, Dịch Phong cũng là một con mồi của ông ta, chính xác hơn là anh cũng nằm trong tầm ngắm, Trần Vỹ Đình. Theo như anh nói, từ đầu tới cuối hai người đều ở cạnh nhau, điều này cản trở ‘thầy’, vì vậy hắn mới ra điều kiện William không được biết, để dẹp đi một mối quan ngại là anh. Sở dĩ kế hoạch của hắn sẽ vô cùng hoàn hảo nếu Dương Dương không tình cờ nghe được. Lại nói đến LK. Vấn đề thứ nhất, hắn bị thương. Anh là người hiểu rõ năng lực của hắn nhất. Hắn là một sát thủ, vậy ai có thể khiến hắn ra nông nỗi này?” “Là ‘thầy’?” “Bingo, chính là ông ta. Vấn đề thứ hai, tại sao ông ta phải ra tay với học trò của mình? Hơn nữa còn chưa giết được Chu Tiêu Cầu? Tại sao ông ta phải loại bỏ một quân cờ đắc lực như vậy?” “…” “Bởi vì đột nhiên phát sinh ra sự cố mà ông ta không ngờ được. Tôi nghi ngờ LK trong một khắc bỗng dưng trở thành mối đe dọa của ông ta. Lúc nãy hắn tỉnh dậy không nói gì cho đến khi chúng tôi vào sao?” “Tôi có hỏi tình hình của Phong Phong, hắn bật dậy, thốt lên ‘Không xong rồi.’” “Không xong rồi?” “Phải, còn lại cái gì cũng không nói, vậy nên tôi mới bất an...” “…” Tông Trạch cúi đầu ngẫm ngẫm một lúc… ‘Không xong rồi?’… “Tiểu Hạ không phải cũng bị truy sát chứ?” “Không thể, nếu ‘thầy’ muốn giết cả Lý Dịch Phong thì ai sẽ là người ám sát Chu Tiêu Cầu? Ông ta đã mất LK, hẳn sẽ còn muốn giữ lại Dịch Phong, huống chi từ đầu ông ấy đã muốn cậu ta làm việc này, chắc cũng là một phần kế hoạch của ông ấy, sẽ không thể bị phá vỡ.” Tông Trạch đáp lời Thiên Vũ, vẫn suy nghĩ nguyên nhân hợp lý nhất “Nhưng không phải hai người họ cùng hợp tác sao?” Dương Dương lúc này mới lên tiếng “Lần này hai người không đi chung. LK đã nói Phong Phong không có bị thương, nhưng an toàn thì không đảm bảo.” “Tên đó nói bằng thừa, tiểu Hạ bên cạnh ông ‘thầy’ kia có thể an toàn sao?! Thâm độc như vậy.” “LK không nói, chúng ta cũng không chắc được điều gì, chỉ là, cho đến khi Chu Tiêu Cầu vẫn bình an vô sự thì Lý Dịch Phong nhất định không xảy ra chuyện.” “Vậy kế hoạch của các cậu là gì?” Vỹ Đình lúc này mới nhớ đến lời nói khi nãy của Tông Trạch. Dương Dương mở laptop của cậu lên đưa cho anh “Nếu thật sự Chu Tiêu Cầu, Lý Dịch Phong và anh đều là mục tiêu của ‘thầy’, thì dịp ba người cùng nhau tề tựu một chỗ sẽ là cơ hội thuận lợi nhất. Dịch Phong thì dễ rồi, vì cậu ta vẫn đang chịu sự kiểm soát của ‘thầy’. Vấn đề của ông ta chỉ còn lại anh và Chu Tiêu Cầu. Theo lịch trình, anh chỉ gặp Chu Tiêu Cầu vào tiệc mừng hợp đồng vừa kí kết diễn ra vào thứ bảy.” “Tức là nếu như Tông Trạch đoán không lầm thì ngày mai chính là ngày ‘thầy’ hành động. Chúng ta vẫn nên chuẩn bị thì hơn. Khả năng rất cao là tiểu Hạ cũng sẽ có mặt.” “Tôi hiểu rồi.” “Vỹ Đình, ngày mai anh phải đến buổi tiệc đó, cư xử bình thường, nhưng nhất định chú ý quan sát, tìm được Lý Dịch Phong càng tốt, lập tức đưa cậu ta ra khỏi đó. Tôi sẽ giúp anh cài bộ đàm để liên lạc. Sở cảnh sát không thiếu.” “Được.” “Dương Dương giỏi máy tính điện tử như vậy, phiền cậu ngồi trong xe kết nối chúng tôi lại, sẵn tiện quan sát tình hình.” “Không thành vấn đề.” “Tôi và tiểu Vũ sẽ theo dõi Chu Tiêu Cầu.” “Nhất trí.” “Không còn gì nữa mọi người nghỉ ngơi đi, sắp phải vất vả rồi.” “Vậy tôi về nâng cấp phần mềm một chút.” “Tông Trạch, em cũng chuẩn bị vài thứ phòng trường hợp có người bị thương.” “Khoan đã.” Vỹ Đình đột nhiên lên tiếng “Cám… cám ơn mọi người…” Nếu không có bọn họ, bây giờ đừng nói đến chuyện cứu Phong Phong, ngay cả di chuyển anh cũng không làm được Dương Dương và Mã Thiên Vũ mỉm cười rời đi, đến khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Tông Trạch mới quay sang Vỹ Đình “Trần Vỹ Đình, tôi khuyên anh tốt nhất từ giờ đến sáng mai nên tĩnh tâm lại, trong vòng một đêm gạt hết mọi phiền não, tập trung cho việc trước mắt. Nếu anh cứ tiếp tục bị thao túng bởi cảm xúc lo lắng trong lòng thì mạng của anh anh cũng không giữ được. Anh ngay cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có thì đừng nghĩ đến việc bảo vệ người khác.” Nói rồi không chờ anh đáp lời, hắn xoay người đóng sầm cửa, chỉ còn một mình Vỹ Đình trong phòng, trầm mặc. Huỳnh Tông Trạch nói đúng, ngày mai… anh phải quay trở lại! __________ Dịch Phong lau súng, kiểm tra rồi lắp đạn vào, trang bị thêm vài thứ khác cho cuộc ám sát. Cậu đã có sự chuẩn bị vào ngày mai. Đi lần này cầu sống không cầu chết. Bằng mọi giá cậu phải kết thúc mọi chuyện, để trở về… Lúc này, ở căn phòng khác, những con hổ được bày trí trong bóng đêm càng lộ rõ vẻ khát máu, đặc trưng của một loài chúa tể khi bước vào cuộc săn mồi. Người đàn ông trên con hổ dũng mãnh nhất, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn có con chim ưng đang ngự trị với đôi mắt đỏ rực gõ từng nhịp từng nhịp, hưng phấn nhếch môi “Trò chơi sắp bắt đầu rồi…!”
|
Chương 48 Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng Pháp nổi tiếng giữa lòng Bắc Kinh tráng lệ. Chu Tiêu Cầu đã bao toàn bộ nhà hàng Ponches đêm nay. Hắn sẽ thực sự vui hơn khi hợp đồng đó được kí với Lý phu nhân thay vì Trần tổng. Nhưng trên thương trường dù thích hay không bạn cũng không được tỏ ra thất lễ, vì có thể hành vi của bạn sẽ khiến nhiều đối tác khác e ngại. Vậy nên, buổi tiệc tối nay bất đắc dĩ được tổ chức. Thời gian bắt đầu lúc tám giờ. Ban đêm càng làm cho nhà hàng trở nên sang trọng khó tả. Mang đậm phong cách châu Âu, nơi này có gỗ trầm làm chủ đạo, ánh đèn vàng mờ nhạt tỏa ra ánh sáng vừa ấm áp vừa đắc đỏ, khiến Ponches trở thành nhà hàng xa xỉ bậc nhất nơi đắt đỏ này. Hiển nhiên, chỉ giới thượng lưu mới đủ khả năng chi trả cho mỹ vị ở đây. Khách mời đều là những người có địa vị. Những bộ tây trang cầu kì đến những chiếc đầm dạ tiệc lộng lẫy đều toát lên sự giàu có của chủ nhân. Mọi thứ đều hoàn hảo... Cũng chính vì những vị khách đặc biệt này mà an ninh của nhà hàng cũng không phải sơ sài. Camera được lắp đặt mọi ngóc ngách, bảo vệ trực thay liên tục theo ca. Những người đến dự sẽ nhận thiệp mời chứa một cái thẻ vàng có mã số. Hiển nhiên là không thể làm giả và nếu thiếu nó, bạn sẽ không được bước nửa bước vào trong. Điều này làm Dịch Phong đau đầu. Cậu vốn dĩ còn không được mời thì đào đâu ra thẻ vàng?! Nhưng nó không làm khó cậu lâu. Một chiếc Roll&Royce đen đỗ xịt ở bãi giữ xe, một người đàn ông mặc bộ tây trang mà xám tro bước xuống. Khỏi nói cũng có thể biết ông ta đã đổ một khoảng tiền không nhỏ cho bộ trang phục này. Dịch Phong nhìn kĩ ông ta, trông có chút quen mắt... chẳng phải là tên mắt lé đã phỏng vấn cậu sao?! Vậy thì ngon rồi, đắc tội với người xấu không sợ trời phạt. Cậu tiến đến, làm như rơi ví, liền cúi xuống nhặt, lúc đứng lên bất cẩn va phải ông ta. "Xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi vô ý quá." Dịch Phong không ngừng cúi đầu nói xin lỗi. Mắt lé quả nhiên không thèm liếc nhìn cậu, chỉ hừ một cái bỏ đi thẳng một đường. Nếu biết trước như vậy cậu đã không cố giấu mặt bằng cách cúi đầu. Mặc kệ đi, dù sao cũng đã cho hắn một bài học. Dịch Phong liếc nhìn cái thẻ vàng trong tay, mỉm cười thỏa mãn, tập luyện mới vào ngày, trình độ nâng lên không ít. Cậu cảm thấy nếu chán không muốn làm sát thủ, đi móc túi cũng không sợ chết đói, dù quả thật rất bất nhân, nhưng cậu là vì công việc, không có thiếu tiền, không được coi là bất nhân. Nhân vật chính là cậu, cậu quy định thế nào thì chính là thế đấy.! Nhìn gã kia lúng ta lúng túng trước hai tên bảo vệ to con chắn trước cửa, Lý Dịch Phong bỗng dưng cảm thấy thật cao hứng, đường đường chính chính ngẩng đầu bước vào, đưa thẻ vàng cho người kia, bọn họ liền cung kính cúi người chín mươi độ mời cậu vào, trước khi đi Dịch Phong còn liếc nhìn tên mắt lé một hồi, cười mỉa, cảm thấy hả hê vô cùng. Nhưng bộ vận khách mời này của cậu không duy trì được lâu, càng không dễ hành động. Vừa vào được nhà hàng, Dịch Phong liền men theo hành lang dài, tìm đến phòng nhân viên, trước cửa còn có dòng chữ tiếng Anh, tiếng Trung cùng tiếng Pháp, tạm dịch là"Không phận sự miễn vào. Xin cám ơn." Dịch Phong nhìn thấy chỉ chậc lưỡi, tự nói với bản thân phá luật lần này thôi... Vài phút sau cũng từ cánh cửa đó, một nhân viên phục vụ bước ra, dáng vẻ có chút vụng về, song thần thái cùng khí chất so với 'đồng nghiệp' lại có phần nổi trội, che lấp hẳn khuyết điểm không nên có kia. Dịch Phong bưng khay rượu bước ra đại sảnh. Cậu bây giờ có thể thoái mái tự do tìm mục tiêu của mình- Chu Tiêu Cầu. Ban nãy gấp rút không để ý, lúc này cậu vừa tiến ra ngoài liền một trận choáng ngợp. Khách mời đông như kiến cỏ không ngừng đi qua đi lại, giữa biển người như thế này tìm Chu tổng thực so với mò kim đáy bể không khác là bao đi? Lý Dịch Phong nhất thời cảm thấy có chút bất lực. "À..." Cậu khẽ khều vai một chàng phục vụ gần đó, anh ta quay sang, vừa nhìn thấy cậu đã ngây ngẩn cả người "Vâng...?" "Rượu này là Chu tổng gọi. Tôi... tôi nhất thời không tìm thấy chỗ của ông ta..." "Chu tổng gọi? Đây là rượu tự do mời khách mà?" Nhân viên nhìn Dịch Phong có chút kì lạ, cậu lập tức nhanh trí nói "Chẳng là lúc nãy có vị khách vào, Chu tổng liền ra đón, vội quá mới lấy ly rượu trên khay, đột nhiên khen ngon nên có nhã hứng muốn uống thêm. Tiếc là đã hết, tôi vào lấy thêm đã không biết ông ấy ở chỗ nào..." Anh ta nhìn cậu chăm chăm, lòng dù có chút nghi ngờ, nhưng an toàn trong khu này gần như tuyệt đối rồi, cậu cũng không quan tâm nữa, trả lời Dịch Phong "Phòng VIP 211." "Cám ơn." Cậu vừa xác định được vị trí liền trực tiếp xoay người rời đi. Phòng VIP 211 thẳng tiến. 《ERROR》 Dòng chữ đỏ chót hiện lên trên khung màn hình nhỏ trước cửa phòng. Dịch Phong thật muốn gào thét cho cả thế giới biết được nỗi bức xúc trong lòng cậu, nhưng tình huống lúc này không cho phép cậu làm điều đó. Cậu xoay đi xoay lại mấy lần, mới để ý một khe dẹp nhỏ, hình như phải đút thứ gì đó vào đây mới có thể mở. Hình dạng này... thẻ... thẻ sao? Không phải đòi thẻ nhân viên đi? Cậu làm gì có chứ?! Nhưng không phải khách mời được đặt tên ở phòng này dùng thẻ vàng cũng có thể vào sao? Vậy cậu chỉ còn nước cầu Trời khấn Phật cho cái tên mắt lé kia cũng được mời vào đây đi? Cậu hồi hộp đưa cái thẻ vàng sáng chói vào Thịch... thịch... thịch... Và rồi, như một lệnh bài đầy quyền lực, cánh cửa gỗ lim im lìm cuối cùng cũng cạch một cái mở ra, Dịch Phong suýt chút nhảy cẫng lên vì độ may mắn của mình. Cậu hít một hơi sâu dằn lòng lại, cẩn trọng bước vào. Hình ảnh trong phòng đập vào mắt khiến cảm giác may mắn của cậu lúc nãy tiêu tan trong phút chốc. Lúc này cậu chỉ hận tại sao cái máy nó không tiếp tục báo lỗi nhốt cậu bên ngoài luôn. Ở trong phòng lúc này hoàn toàn không có bóng dáng của Chu Tiêu Cầu, chỉ có ba người đàn ông là đối tác cũ của cậu. Họ trông cậu dù có chút quen mắt nhưng không tài nào nhớ được cậu là ai, bởi vì Dịch Phong lúc này vuốt hết phần tóc rũ xuống trán lên, giấu vào trong nón của nhân viên. Cho đến thời điểm hiện tại, cậu cảm thấy đây là hành động sáng suốt nhất cậu từng làm. Nhưng chưa kịp vui mừng, người đang ngồi đối diện với ba vị kia thật sự khiến cậu khóc không ra nước mắt... Trần Vỹ Đình.!
|
Chương 49 Vỹ Đình vừa nhìn liền nhận ra con người trước mặt. Không ai biết anh phải cố gắng bao nhiêu để không lao đến ôm cậu vào lòng, không trao cậu một nụ hôn sâu cho thỏa nỗi nhớ nhung... nhưng điều Tông Trạch đã nói với anh, anh không quên. Vỹ Đình ngồi đó, duy trì vẻ mặt lãnh đạm, nhìn như không nhìn cậu. Dịch Phong trong lòng giật thót một cái. Ánh mắt của Vỹ Đình thâm tình che giấu thế nào Dịch Phong lại nhìn ra thành chán ghét. Thiết nghĩ cũng phải thôi, cậu lúc trước nói nhiều lời tổn thương anh như vậy, nếu đổi lại là cậu, Vỹ Đình đứng trước mặt, nói ra một câu " Tôi chỉ là đang lợi dụng em. L.ý...D.ị.c.h...P.h.o.n.g tôi không có yêu em!!" thì cậu sẽ đau lòng đến mức nào, cậu thật không có lý do gì để trách anh, chỉ cảm thấy có lỗi. Nghĩ đến đây, trong lòng cậu không khỏi dâng lên chua xót, mắt không tự chủ được hơi cụp xuống. Vỹ Đình nhìn biểu cảm này của cậu, dù đang trong trạng thái kiềm nén cũng không khỏi nhíu mày, mà chính anh cũng không tự chủ được. Nó như một hành động vô thức khi bạn quá quan tâm một người đến nỗi chỉ một ánh mắt, một cử chỉ của người đó cũng khiến bạn dao động, bạn phiền lòng... Hai người có lẽ sẽ tiếp tục chìm vào thế giới riêng như gần như xa nếu một trong ba vị kia không lên tiếng khi thấy một nhân viên bước vào phòng sau đó đứng như trời trồng. "Cậu tìm ai?" "A... Tôi... Tôi tìm..." Dịch Phong khẽ đảo mắt qua vị trí của Vỹ Đình, quan sát nét mặt anh, cậu thở nhẹ ra một hơi, phóng lao rồi thì phải theo lao thôi "Tôi tìm Chu tổng, ông ấy có gọi rượu..." "Chu tổng vừa nhận điện thoại đã rời đi rồi. Phiền cậu để lên bàn là được." "Vâng." Chu Tiêu Cầu không có ở đây, cậu cũng không nấn ná làm gì, nán lại chỉ khiến cậu và anh khó xử. Dịch Phong cúi chào một cái, xoay người rời đi. "Khoan đã." Một người khác đột nhiên lên tiếng làm Dịch Phong giật thót một cái, bước đi lập tức đóng băng, người cứng đờ từ từ quay lại, giọng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh "Xin hỏi ông cần thêm gì?" "Cậu nhân viên này, chúng ta đã gặp nhau chưa? Tôi cảm thấy cậu rất quen mắt, khí chất cũng khá đặc biệt không thích hợp làm phục vụ. Chúng ta chắc đã gặp nhau ở đâu?" Cậu thật sự trải qua cảm giác tim muốn nhảy ra ngoài. Ông ta mà nhớ ra cậu là phó tổng giám đốc tập đoàn MF, hơn nữa còn đột nhiên lao vào một nhà hàng Pháp làm nhân viên, vậy cậu là chết không có chỗ chôn luôn đi? "À... thật ra chuyện này tôi từng gặp rất nhiều. Chúng ta chưa từng biết nhau. Có lẽ khuôn mặt của tôi khá giống với nhiều người nên gây nhầm lẫn vậy thôi..." "... cậu đã nói vậy thì tôi không làm phiền nữa..." "Cậu nhân viên này dung mạo xinh đẹp động lòng người như vậy sao có thể nói là giống với quá nhiều người?" Một người còn lại cũng cất tiếng. Dịch Phong nhận ra ông ta, trong nhận thức của cậu đối với người này chỉ có một từ: dê già. Đúng, lão ta phi thường háo sắc. Nhưng mặc kệ là gì, bị gọi lại cậu không khỏi cả người hơi run "Tôi thấy cậu quen mắt thật ra cũng là do đã gặp... trong mộng mà thôi...!" Tán tỉnh. Tán tỉnh một cách trắng trợn không nể mặt ai. Nhưng hắn lại khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Thế này so với câu "Cậu không phải Lý Dịch Phong phó tổng giám đốc tập đoàn MF sao?" vẫn còn tốt chán. Này là đối với cậu, còn đối với Vỹ Đình thì câu nói này chính là một ngòi lửa châm vào quả bom nổ chậm. "Chúng ta vẫn là nên tiếp tục công việc?" Anh chỉ lãnh đạm nói một câu, hàm ý vô cùng rõ ràng, đây vốn không phải chỗ ăn chơi, hơn nữa còn là người của anh, muốn vui đùa là tự tìm đường chết đi? "Đúng đúng." Người kia lộ ra vẻ tiếc nuối, song hắn vẫn là không thể vì hứng thú nhất thời mà làm lỡ mất vụ làm ăn với Trần tổng. Vỹ Đình vẫn ngồi ở đó, từ đầu đến giờ mới thật sự mắt đối mắt nhìn về phía cậu, Dịch Phong đột nhiên lúng túng "Cậu nhân viên này cũng không còn việc gì rồi?" "Tôi... tôi ra ngoài trước." Cậu xoay người rời đi, không biết đây là may hay rủi, tóm lại phải đi tìm tên kia. Vừa ra khỏi cửa đã có một nhóm bảo vệ chặn cậu lại "Mời cho xem thẻ." Dịch Phong bất tri bất giác móc ra cái thẻ vàng. Cậu lập tức bị hai người đàn ông áp lại, khống chế. Lý Dịch Phong lần đầu thấy mình thiệt ngu hết sức. Ai đời làm nhân viên lại giao ra thẻ vàng của khách mồ chứ?! "Mời cậu đến phòng an ninh kiểm tra.!" Dịch Phong cảm thấy lúc này thật sự bị bắt đến đó hẳn là lỡ việc. Cậu xoay người lộn lại, hai chân kẹp vào cổ hai tên quật mạnh khiến đầu chúng va vào nhau. Bị đánh bất ngờ khiến chúng buông cậu ra. Nhân cơ hội này, cậu lấy đà nhảy lên, đạp vào một tên làm hắn ngã nhào. Không may, tên còn lại kịp thời nhấn nút báo động. "Khốn kiếp.!" Cậu mắng một tiếng, không còn nhiều thời gian, tung một cú đá vào tên kia, sau đó nhanh chóng chạy đi. Trên đường thoát, bộ đồng phục nhân viên roẹt một cái bị vất đi không thương tiếc, lộ ra bộ đồ da đen bó người thuận tiện hơn cho việc đào tẩu. Một đội bảo vệ nhanh chóng đuổi theo. __________ Vỹ Đình biết mình không thể nán lại đây lâu, Chu Tiêu Cầu đã rời đi, anh cũng phải tranh thủ tìm Dịch Phong đưa cậu an toàn trở về. "Tôi không có hứng thú với bản hợp đồng tiếp theo với bên Chu tổng." "Nhưng không phải vụ hợp tác lần này rất có lợi sao?" "Phải đó, hơn nữa còn có buổi tiệc hôm nay." "Thứ cho tôi nói thẳng, Chu tổng lần này kí hợp đồng là bất đắc dĩ, đối tác mà ông ta muôn hợp tác là Lý tổng. Tôi cũng không quá thiết tha với nó, sở dĩ đồng ý là việc đã lên kế hoạch từ trước. Đối với phong cách làm việc của Chu thị tôi hoàn toàn không hài lòng, huống chi cuộc hẹn riêng của chúng tôi lại có mặt Lý phu nhân, đối với một người làm ăn là vô trách nhiệm." Vỹ Đình tỏa ra khí thế bức người, lời nói sắc bén như lưỡi dao. Đây là cung cách của anh. Vốn dĩ không có thói quen nói mà không có mặt người liên quan, thế nhưng thời gian không còn nữa. Anh đứng lên, khẽ vuốt lại nếp áo, trước khi rời đi còn đặt lại một máy ghi âm lời của anh vừa rồi cho Chu Tiêu Cầu. Dù thật sự không biết hắn có thể toàn mạng trở về hay không. __________ Dịch Phong chạy với tốc độ thần thánh, nhưng mấy tên bảo vệ không phải dạng vừa, huống chi cậu không thông thạo địa hình nơi này. Họa may có tìm hiểu cũng chỉ qua màn hình, lúc này lại không có người hỗ trợ. "Pip... pip... Evan, mục tiêu của con đang ở trên tầng thượng, ta đã gọi hắn lên đó. Con nên nhanh chóng giải quyết... Pip..." Giọng thầy truyền vào bộ đàm, không để cậu đáp lời đã ngắt kết nối. Phía trước mặt bị một đám người chặn lại, cậu xả một băng đạn dọn đường, tuyệt nhiên chỉ bắn vào tay và chân, Lý Dịch Phong cậu quyết không giết người. Hành lang nhanh chóng chứa đầy người nằm la liệt, cậu xem như thành công thoát được một kiếp, phía sau rất nhanh đã đuổi đến, Dịch Phong rẽ qua mấy hành lang, cuối cùng đều bị chặn lại, dồn vào góc cụt. Cậu lùi dần về phía sau đến khi lưng chạm bức tường lạnh toát, bảo vệ kéo đến quá động, không thể một mình kiểm soát hết được. Dịch Phong nuốt khan một ngụm nước bọt. Bây giờ phải làm thế nào?! Cậu nhìn quanh, phát hiện trên đầu mình có một đường thông gió. Cậu lập tức móc ra một quả bom khói, rút ngòi quẳng về phía trước. Xì ì ì Đám bảo vệ thấy bom hoảng sợ, song lại không bỏ chạy, chỉ ngồi thụp xuống nhắm mắt bịt tai, rất nhanh tất cả đều bị phủ bởi một màn khói trắng xóa. Đến khi họ mở mắt thì đã không thấy người đâu. Dịch Phong nhét mình trong không gian chật hẹp, cậu cắn môi, lúc nãy thành công tháo tua vít mở cửa thông gió này, còn chưa kịp dọn tua vít, đã vất vả chen mình vào đây, chỉ sợ khói tan mất liền bị bại lộ. Bây giờ tim vẫn còn thình thịch thình thịch hồi hộp trong lồng ngực. Cậu sợ bọn họ chỉ nghe tim mình đang đánh trống cũng có thể phát hiện ra cậu, hơi thở không tránh được dồn dập, tập trung nghe ngóng. "Hắn đâu rồi?" "Chạy thoát sao? Không xong." "Mau đuổi theo." Bọn người xoay người rời đi, Dịch Phong chưa kịp thở phào, thần kinh đã lập tức căng như dây đàn, mở to mắt nhìn con chuột chạy qua. Cậu không phải hoa mắt nhìn nhầm đi? Trong nhà hàng Pháp nổi tiếng này lại có chuột? Nếu cậu là một nhà báo chụp được tấm này hẳn sẽ gom được khối tiền bịt miệng. Nhưng điều cậu cầu mong lúc này chỉ là con chuột đừng tiến thêm bước nào nữa, nếu không cửa thông gió kia sẽ rơi xuống mất. Thịch... thịch... thịch... Chít KENG... Hành lang nhất thời yên lặng, cậu nín thở...
|