[Version HunHan] Ác Ma Chi Sủng
|
|
Chương 101 Nhìn Lộc Hàm càng không ngừng nôn khan, ngay cả nước mắt cũng chảy ra, Ngô Thế Huân đau lòng ôm cậu trong lòng có chút hoảng. Lộc Hàm vốn không có sinh bệnh gì, đột nhiên nôn không ngừng anh không lo mới là lạ.
Lộc Hàm đưa tay vỗ vỗ bàn tay to bên eo,"Em không sao..."
Người chung quanh đều bị lãnh khí trên người Ngô Thế Huân làm sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, giành ra một khoảng trống cho bọn họ. Nếu còn tiếp tục như vậy mọi người e sẽ chạy trốn mất.
Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng khó chịu của Lộc Hàm cũng đã quên tức giận, vội vàng kêu người hầu gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình tới.
Lục Mạn Nhã nhìn trong chốc lát đột nhiên mở miệng châm chọc,"Không phải là mang thai chứ ? Cũng không biết là của ai !"
Vũ Văn Lạc vừa nghe sắc mặt trở nên rất khó coi, mang thai ? Anh không có chạm qua Lộc Hàm, nếu thật sự mang thai thì không thể nào là con của anh.
Nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Văn Lạc, trong lòng mọi người cũng đã đoán ra. Xem ra không phải là con của tổng tài Vũ Văn, như vậy nếu... Nhìn nhìn Ngô Thế Huân, sắc mặt Ngô Thế Huân cũng không dễ coi chút nào, chẳng lẽ cũng không phải của anh ta ?
Lộc Hàm choáng váng, mang thai ? Nhưng thật ra rất có khả năng, dù sao bọn họ cho tới bây giờ cũng không có làm biện pháp an toàn gì, nhưng cậu mới mười tám tuổi a ! Ô... Cậu không muốn làm mẹ nhỏ ! Nhưng trong lòng cậu vì sao lại có một chút cao hứng như vậy chứ ? Được rồi. Không phải một chút, là rất cao hứng !
Lộc Hàm khó khăn lắm mới dễ chịu một chút. Ngô Thế Huân vẻ mặt bình tĩnh ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu. Động tác dịu dàng với vẻ mặt âm trầm trên mặt anh thật không hợp nhau chút nào. Bộ dáng vô cùng cẩn thận kia dường như xem cậu là thủy tinh, long lanh dễ vỡ.
Kim Tuấn Miên nghe giọng điệu khủng bố của Ngô Thế Huân thì cho rằng xảy ra chuyện lớn gì nên trực tiếp chạy như bay tới. Đương nhiên Phạm Bảo Nhi làm đuôi nhỏ cũng đi theo đến đây.
"Lão đại, anh dâu nhỏ chính là mang thai !" Vì để ngừa về sau Lộc Hàm có phản ứng gì lại dọa đến Ngô Thế Huân nên Kim Tuấn Miên tự động đem phản ứng sẽ có của phụ nữ có thai nói cho Ngô Thế Huân nghe. Nhưng anh càng nói, sắc mặt Ngô Thế Huân càng khó coi.
Lộc Hàm đưa tay vuốt bụng, thật sự có cục cưng sao ?
Mọi người rất khó hiểu vì sao sắc mặt Ngô Thế Huân lại khó coi như vậy. Nếu đứa nhỏ trong bụng Lộc Hàm thực sự không phải của anh, Lộc Hàm hẳn là phải hoảng sợ mới đúng, nhưng Lộc Hàm nhìn qua rất cao hứng. Bọn họ hoàn toàn không rõ, đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai ?
Lại nhìn Vũ Văn Lạc, sắc mặt kia muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiêu. Anh làm sao có thể còn không rõ ? Lộc Hàm và Ngô Thế Huân vốn đã ở cùng một chỗ. Lúc trước bọn họ cư nhiên làm bộ như không biết, còn nhận ca ca cái gì, vốn chính là đang đùa giỡn anh ! Hơn nữa bộ dáng Lộc Hàm bây giờ vốn không ngốc như trước, chỉ sợ ngay cả mất trí nhớ cũng đều là giả !
Lục Mạn Nhã coi thường nhìn Lộc Hàm. Con trai riêng chính là con trai riêng, không được dạy bảo. Không thể ngờ sau lưng chồng lại thông đồng cùng người đàn ông khác ở một chỗ, ngay cả con cũng đã có, nhưng như vậy Lạc hẳn sẽ hết hy vọng chứ ? Lộc Tịch Nhan cũng là vui sướng khi người gặp họa nhìn Lộc Hàm. Thân là phu nhân Vũ Văn lại có con của người đàn ông khác, Vũ Văn Lạc làm sao còn có thể muốn cậu ta ? Hơn nữa bây giờ các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đều ở đây, đều biết Lộc Hàm là dạng người gì, về sau khẳng định cũng sẽ không ai lấy cậu ta, chỉ sợ Lộc Hàm cũng chỉ có số làm người tình ! Cô đương nhiên không cho rằng Ngô Thế Huân sẽ lấy Lộc Hàm vì cô cho rằng Ngô Thế Huâncũng chỉ là chơi đùa thôi. Ngô Thế Huân là thân phận gì, làm sao có thể lấy một đứa con trai riêng chứ ?
Mọi người cũng nhỏ giọng nghị luận. Tuy Ngô Thế Huân nói anh và Lộc Hàm đã là hợp pháp vợ chồng nhưng bọn họ vẫn có chút không tin. Tổng tài Tuyệt Thế làm sao có thể đi lấy một đứa con trai riêng đã từng cưới hỏi chứ, đó là chuyện rất mất mặt. Hơn nữa hiện tại sắc mặt của anh ta khó coi như vậy, cũng không biết đứa nhỏ trong bụng Lộc Hàm có phải của anh ta hay không.
"Phá đi !"
Ngô Thế Huânđột nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ, đại sảnh lại yên tĩnh không tiếng động. Chẳng lẽ đứa nhỏ này thực sự không phải của anh ta ? Hay là anh ta cảm thấy Lộc Hàm không xứng đáng đẻ con cho anh ta ?
Lộc Tịch Nhan càng thêm vui sướng khi người gặp họa. Vẻ mặt những người khác đa phần là hoàn toàn xem kịch vui, có chút mang ánh mắt thông cảm. Đương nhiên cũng không thiếu những người vui sướng khi người gặp họa như Lộc Tịch Nhan. Lúc nãy nhìn Ngô Thế Huân và Vũ Văn Lạc tranh Lộc Hàm nên có không ít cô gái ghen tị, bây giờ nhìn cậu rơi vào kết cục này, trong lòng đương nhiên rất vui.
Vũ Văn Lạc mặt bình tĩnh đứng ở một bên không nói lời nào. Đứa nhỏ trong bụng Lộc Hàm không phải của anh, anh đương nhiên sẽ không hy vọng đứa nhỏ kia ra đời.
Kim Tuấn Miên sửng sốt một chút, nhìn sắc mặt Ngô Thế Huân khó coi có chút không hiểu. Mà Phạm Bảo Nhi trực tiếp phát hỏa, cũng không quản Ngô Thế Huân có phải người đứng đầu hay không, có phải rất khủng bố hay không mà trực tiếp quát, "Ngô Thế Huân, anh không phải là người a ? Hổ dữ không ăn thịt con có biết không ? Ngô... Ngô..."
Kim Tuấn Miên vội vàng lấy tay che miệng của cô lại, anh biết lão đại làm như vậy nhất định có nguyên nhân của anh.
Mọi người đều đang chờ xem Lộc Hàm đau lòng rên rỉ nhưng lại thấy sắc mặt cậu một chút thay đổi cũng không có, chỉ là nhíu mày, đưa tay sờ mặt Ngô Thế Huân, trong mắt có chút nghi hoặc, "Huân ?"
Cánh tay Ngô Thế Huân nắm rất chặt, nhìn cậu không nói lời nào. Lộc Hàm nhíu mày càng chặt, "Vì sao ?"
Ngô Thế Huân cúi đầu vùi vào sau gáy của cậu, nhẹ giọng nói, "Mang thai rất vất vả, hơn nữa..."
Cảm giác được Ngô Thế Huân ôm cậu càng chặt, Lộc Hàm hiểu anh không những đau lòng thay cậu mà hơn nữa mới là quan trọng nhất, "Hơn nữa cái gì ?"
Ngô Thế Huân ngửi mùi hương trên người cậu, thấp giọng nói,"Nếu khó sinh thì làm sao bây giờ ?" Cậu không thể có việc gì. Nếu muốn cậu mạo hiểm sinh đứa nhỏ thì anh tình nguyện không cần đứa nhỏ. Sớm biết vậy anh nên cẩn thận một chút, không cho cậu mang thai thì tốt rồi. Lộc Hàm rút trừu khóe miệng. Hắn như thế nào đã nghĩ đến khó sinh ? Hơn nữa cũng không phải cổ đại, sao có thể dễ dàng sinh không được mà chết như vậy ?
Những người khác cũng không nói gì, ai cũng không nghĩ đến sẽ là nguyên nhân này. Bọn họ rất hoài nghi đầu Ngô Thế Huân cấu tạo có phải không giống với người bình thường hay không, nào có người biết sắp làm ba chuyện đầu tiên nghĩ lại là có thể khó sinh không chứ ?
Phạm Bảo Nhi cũng choáng váng, cô vừa mới cảm thấy Ngô Thế Huân lòng lang dạ sói, đang nghĩ tới nên giáo huấn anh một phen như thế nào, kết quả, bây giờ là tình hình gì đây ?
Lộc Hàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Kim Tuấn Miên, "Kim Tuấn Miên, dạy bảo cho tốt một chút !"
Kim Tuấn Miên rất là bất đắc dĩ, anh nào dám dạy bảo lão đại a ? "Lão đại, tôi cam đoan anh dâu nhỏ không có việc gì !" Lão đại không phải là không tin y thuật của anh chứ ? Ai...... Hẳn là rất để ý tiểu tẩu tử mới đúng!
Trải qua nhiều lần cam đoan của Kim Tuấn Miên lại thêm cái trừng mắt của Lộc Hàm, vận mệnh nhỏ trong bụng Lộc Hàm cuối cùng cũng tránh được cái chết trên tay ba mình. Vũ Văn Lạc nhìn bốn người rời đi nhưng không có nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Trên xe, Lộc Hàm đưa tay vòng ôm cổ Ngô Thế Huân, hôn lên mày đang nhíu chặt của anh, "Huân, em không có việc gì." Nhưng mang thai sao khiến cho cậu giống như bị bệnh nan y gì như vậy ?
Ngô Thế Huân ôm cậu, thở dài một tiếng, căn dặn Kim Tuấn Miên đang lái xe, "Kim Tuấn Miên, sau này cậu về biệt thự ở đi !"
Kim Tuấn Miên không nói gì. Xem ra trước khi anh dâu nhỏ sinh đứa nhỏ ra thì anh đừng nghĩ rời khỏi biệt thự nửa bước.
*****
Vũ Văn Lạc lẳng lặng ngồi ở thư phòng, cũng không bật đèn mà để cho mình đắm chìm trong bóng tối. Nếu lúc trước anh đuổi theo đưa Lộc Hàm về, không cho cậu đi thì mọi chuyện có khác không ?
Đưa tay cầm lấy điện thoại, "Thiên, đi ra uống rượu !"
"Tôi ở nhà có việc không đi được !"
Điện thoại bên kia còn có tiếng phụ nữ chửi rủa, xem ra là thật có việc,"Vậy quên đi !" Nghĩ nghĩ, lại gọi cho Ngô Diệc Phàm.
Nghe thấy tiếng chuông di động, Phác Xán Liệt mơ mơ màng màng đưa tay sờ. Ngô Diệc Phàm với tay cầm di động, thấy bộ dáng Phác Xán Liệt không tỉnh táo có chút buồn cười,"Tìm tôi !"
"Hở ?" Phác Xán Liệt bỗng nhiên hoảng sợ nhảy lên, cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất, "Cậu sao lại ở trong này ?
Ngô Diệc Phàm chua xót nói, "Tôi sợ nếu tôi không xuất hiện thì có người cũng sẽ quên một người như tôi mất."
Phác Xán Liệt có chút chột dạ,"Khụ khụ... Cái kia... Tôi bận quá..."
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, sau đó mới nhớ rõ phải nghe điện thoại, "Lạc ?"
Phác Xán Liệt thấy anh không có chú ý tới mình nên rón rén chuẩn bị rời đi. Khóe miệng Ngô Diệc Phàm gợi lên một độ cong cười như không cười, muốn chạy ? Không chờ Vũ Văn Lạc mở miệng Ngô Diệc Phàm dứt khoát nói,"Tôi bây giờ không rảnh, có chuyện gì ngày mai nói sau !"
Sau đó dứt khoát cúp điện thoại rồi vươn tay bắt Phác Xán Liệt lại. Phác Xán Liệt nghiêng người tránh qua, quét chân một cái nhưng Ngô Diệc Phàm lại dễ dàng tránh thoát. Mắt thấy Phác Xán Liệt còn muốn ra tay, Ngô Diệc Phàm đột nhiên nhìn về phía dưới chân anh cất cao giọng, "Giun kìa !"
"Oa..." Phác Xán Liệt trực tiếp nhào về phía người anh nhưng sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, trong phòng làm sao có thể có giun ? Nhưng muốn chạy đã không còn kịp rồi.
Phác Xán Liệt bi phẫn nhìn vẻ mặt Ngô Diệc Phàm cười đến gian trá, hừ lạnh nói, "Ngày mai nhất định tôi sẽ đi đào giun !" Anh cũng không tin không vượt qua được bóng ma này ! Đúng rồi, còn phải tìm anh dâu nhỏ huấn luyện một chút, thân thủ của anh sao có thể kém hơn Ngô Diệc Phàm chứ ?
*****
Vũ Văn Lạc nhìn điện thoại trong tay rồi bất đắc dĩ thả lại. Anh cầm chai rượu lên uống một cách từ từ, cứ như vậy mà bỏ qua sao ? Anh không cam lòng. Lộc Hàm là vợ của anh, Ngô Thế Huân dựa vào cái gì mà ngang nhiên cướp đi ?
Ngày thứ hai. Ngô Diệc Phàm đi công ty sớm, còn Phác Xán Liệt lại là sắc mặt khó coi chờ Lộc Hàm xuống lầu. Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy bóng người mà lại thấy Kim Tuấn Miên, "Kim Tuấn Miên, cậu đến đây khi nào ?"
"Tối hôm qua ! Cậu không có việc gì làm sao ?"
"Cũng không có việc gì làm. Nhưng tôi có chuyện quan trọng hơn !"
Kim Tuấn Miênliếc mắt nhìn anh, "Chuyện gì ?"
"Tôi cảm thấy thân thủ của tôi quá kém nên muốn tìm anh dâu nhỏ giúp đỡ !"
Kim Tuấn Miên nhíu mày, nghĩ cũng biết Phác Xán Liệt là bị Ngô Diệc Phàm kia ăn đến lỗ rồi. Nhưng muốn anh dâu nhỏ giúp cậu ta huấn luyện ? Cho dù anh dâu nhỏ đồng ý thì lão đại cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Kim Tuấn Miên còn chưa kịp nói gì, Phác Xán Liệt đã thấy hai người từ trên lầu đi xuống, hai mắt sáng ngời,"Anh dâu nhỏ..."
Lộc Hàm nhìn bộ dáng anh có chút hưng phấn, nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì ?" Tầm mắt dừng trên gáy anh, ánh mắt có chút ái muội.
Phác Xán Liệt sửng sốt một chút,"Làm sao vậy ?" Đưa tay sờ sờ cổ, sau đó hình như nhớ tới cái gì nên xấu hổ ho khan hai tiếng, song chẳng có ý giải thích hoặc phủ nhận cái gì, quan hệ của anh và Ngô Diệc Phàm cũng không phải bí mật, hơn nữa anh cũng cảm thấy không cần thiết phải che giấu. Nhưng mỗi lần bị Ngô Diệc Phàm làm nơi nào đó chịu thiệt khiến cho anh cảm thấy rất ấm ức, chân chó nhìn Lộc Hàm, "Anh dâu nhỏ, giúp tôi huấn luyện thân thủ một chút có được không ?
Lộc Hàm nhíu mày đánh giá anh một phen, dù sao trong khoảng thời gian này cũng có vẻ nhàn, "Có thể !"
"Không được !" Ngô Thế Huân lạnh lùng liếc Phác Xán Liệt một cái, sau đó bất đắc dĩ nhìn Lộc Hàm, "Bé cưng, em mang thai !"
Khụ... Cậu thiếu chút nữa cũng đã quên. Được rồi, vì cục cưng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn một chút.
|
Chương 102 "Mang thai ?" Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn thẳng bụng Lộc Hàm, chuyện khi nào vậy ?
Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm ngồi xuống, trực tiếp nhìn về phía Kim Tuấn Miên "Kiểm tra !"
Kim Tuấn Miên rất là tự giác, anh sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Những ngày tiếp theo anh nhất định sẽ vây quanh anh dâu nhỏ.
"Anh dâu nhỏ, nếm thử cháo em làm, cam đoan anh sẽ không nôn đâu !" Phạm Bảo Nhi từ phòng bếp bưng ra một chén cháo, mắt đầy chờ mong nhìn Lộc Hàm, cô chính là nghiên cứu cả đêm đấy !
Phác Xán Liệt thấy Phạm Bảo Nhi cũng không kinh ngạc vì nơi nào có Kim Tuấn Miên thì nhất định sẽ có Phạm Bảo Nhi. Xem ra anh dâu nhỏ là không thể giúp anh rồi. Quên đi, anh vẫn là đi đào giun thôi !
Lộc Hàm thật sự không nôn mà ăn rất thoải mái. Bây giờ Ngô Thế Huân đương nhiên không có tâm tình đi để ý tới chuyện khác, Ám Dạ có Độ Khánh Thù cùng Tân Vũ ở đấy, không có chuyện lớn gì nhưng anh vẫn bảo Lãnh Dạ Bạch chú ý một chút. Về phần U Minh Điện thì dứt khoát ném cho Kim Chung Nhân, vì Phác Xán Liệt mới trở về tổng bộ mệt nhọc vài ngày cho nên tạm thời bỏ qua cho cậu ta, chỉ cần đưa cậu ta chuyện thuộc bổn phận xử lý tốt là được rồi. Mà Tuyệt Thế sớm đã hoàn toàn quăng cho Ngô Diệc Phàm, không cần anh quan tâm, nhiệm vụ duy nhất bây giờ của anh chính là bên cạnh Lộc Hàm.
Vân Thiên mới trở lại Vân Môn lại nhận được điện thoại của Vũ Văn Lạc.
"Thiên, giúp tôi điều tra Ngô Thế Huân, càng chi tiết càng tốt !"
Vân Thiên nhịn không được nhíu mày, "Lạc, cậu vẫn là buông tay đi ! Ngô Thế Huân không phải người có thể tùy ý trêu chọc !"
"Như thế nào ? Cậu không muốn giúp ?" Vũ Văn Lạc vốn là người kiêu ngạo, chịu thiệt trong tay Ngô Thế Huân nên trong lòng vốn đang buồn bực mà bây giờ ngay cả anh em của mình cũng cảm thấy anh không sánh bằng Ngô Thế Huân, trong lòng anh lại càng bực bội !
Vân Thiên thở dài, "Lạc, bây giờ Vân Môn đã không còn như lúc trước, tôi không muốn nó bị hủy trong tay tôi !" Hai người kia không phải hắn có thể trêu chọc, cho dù là Vân Môn trước đây cũng không có khả năng chống lại với bọn họ. Hơn nữa Lạc có từng nghĩ tới cậu ta và Ngô Thế Huân trở mặt, Ngô Diệc Phàm sẽ rất thảm ? Lòng trung thành của Ngô Diệc Phàm đối với Ngô Thế Huân anh rất rõ, nếu Lạc cố ý chống đối với Ngô Thế Huân thì chỉ sợ cậu ta sẽ mất đi người anh em này.
"Tôi hiểu !"
Vân Thiên nhíu mày nhìn bị điện thoại bị tắt, Lạc xem ra là chưa từ bỏ ý định, cậu ta vốn không biết Ngô Thế Huân đáng sợ thế nào.
*****
Phác Xán Liệt ngồi xổm trong vườn hoa, tay cầm xẻng, do dự một chút rồi nhìn về phía chú chó ngao tàng tuyết trắng ở một bên, "King, mày nói tao có nên đào không ?"
King đương nhiên không có khả năng trả lời vấn đề của anh. Vẻ mặt Phác Xán Liệt rối rắm, anh đường đường là đường chủ U Minh Điện mà lại đi sợ giun, quả thực có chút không thể nào nói nổi. Nhưng anh cũng đã sợ nhiều năm như vậy, muốn anh đột nhiên không sợ thật đúng là không có khả năng.
|
Đột nhiên di động vang lên, Phác Xán Liệt quăng xẻng đi liền lấy điện thoại ra, ấn nút nghe,"Kim Chung Nhân..."
Phác Xán Liệt cẩn thận nghe, sắc mặt càng ngày càng trầm, trong mắt xẹt qua một tia lạnh, cười lạnh nói, "Hắc Diễm bang ? Ngay cả người của ta cũng dám động, thật là không biết sống chết !"...
Trên mặt trẻ con là vẻ mặt lạnh như băng. Hắc Diễm bang động vào thủ hạ của anh không khác nào khiêu khích với U Minh Điện. Địa vị của U Minh Điện trong giang hồ, có bang phái nào mà không đỏ mắt ? Bất quá thực lực của U Minh Điện bày ra đó cho nên không ai dám xằng bậy, nhưng một khi có người thấy được một chút cơ hội sẽ liền không bỏ qua. Bởi vậy bang phái hạ thủ với U Minh Điện cũng không phải không có.
"Cái gì ?" Phác Xán Liệt đột nhiên kinh hô ra tiếng, "Cậu nói Đoạn Phi Ưng còn sống ?"
Kim Chung Nhân di chuyển chuột nhìn người trên màn hình máy tính, trầm giọng nói, "Thật sự là Đoạn Phi Ưng. Hắn đã gia nhập vào Hắc Diễm bang, người chết lúc trước chỉ là một thế thân."
Lúc trước khi đuổi giết Đoạn Phi Ưng, Đoạn Phi Ưng chạy trốn xe phát nổ rơi xuống biển đương nhiên không tìm được thi thể.
Phác XánLiệt nguy hiểm híp mắt, "Xem ra hắn tính lợi dụng Hắc Diễm bang để đợi thời cơ trở lại !"
Kim Chung Nhân trầm giọng nói, "Mục đích của hắn đã quá rõ ràng, cậu báo với lão đại một tiếng đi."
Phác Xán Liệt sắc mặt dịu đi một ít, "Tôi sẽ nói cho lão đại biết nhưng chỉ sợ bây giờ lão đại không có thời gian để ý tới việc này."
"Làm sao vậy ?"
"Anh dâu nhỏ mang thai !"...
Kim Chung Nhân trầm mặc một chút, như vậy chỉ sợ lão đại thật sự không có thời gian để ý tới việc này. "Vậy cậu vất vả một chút rồi !" Một Hắc Diễm bang mà lại muốn phản động sao ? Hiện tại U Minh Điện và Ám Dạ liên hợp, Hắc Diễm bang nho nhỏ vốn không cần để vào mắt nhưng bọn họ cũng sẽ không khinh địch.
Phác Xán Liệt thở dài một tiếng, "Tôi biết !" Ngày nghỉ của anh a ! Lại bị hỏng rồi a.
*****
Mạc Mạc lưỡng lự trước tập đoàn Tuyệt Thế sau một lúc lâu cuối cùng cũng có dũng khí đi vào, "Tôi tìm Ngô Diệc Phàm !"
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ thông suốt, Ngô Diệc Phàm đối với cô thật sự rất tốt, chính là cô vô tâm không tin tình cảm của anh. Cho rằng anh đối với cô có mục đích nên luôn làm ra chuyện tổn thương anh. Cô biết mình rất ngốc, cô không muốn vì thể diện của mình mà cứ như vậy để mất anh, cho nên cô mới có thể đến xin anh tha thứ. Cô muốn nói cho anh biết trong lòng cô, anh là người quan trọng nhất. Cô sẽ không lại vì người khác mà tổn thương anh nữa.
Cô gái trước quầy tiếp tân nhìn cô lễ phép hỏi, "Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không ?"
"Không có"
"Vậy... Vũ Văn tổng tài..." Cô gái trước quầy tiếp tân làm sao có thể không biết nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh này.
|
Mạc Mạc quay đầu nhìn lại thì thấy đứng phía sau là một người đàn ông không thua Ngô Diệc Phàm. Đôi mắt hoa đào dài nhỏ tràn ngập đa tình, đáy mắt thâm thúy lại mang theo một tia vô tình, rất mâu thuẫn. Mũi cao thẳng, đôi môi độ dày vừa phải hơi nhếch lên làm cho người ta cảm giác có chút bí hiểm. Trên người tản ra hơi thở chững chạc so với độ tuổi, tóc ngắn đen dày mang theo chút hỗn độn. Có một phần ngang bướng trong ổn định, trong trầm ổn lộ ra một chút ngang ngạnh.
Vũ Văn Lạc liếc mắt nhìn Mạc Mạc một cái, bộ dáng cô gái này không giống với bạn gái củaNgô Diệc Phàm. Hơi suy nghĩ một chút, đoán cô gái này có thể là người làm cho Ngô Diệc Phàm động lòng nhưng bộ dáng dường như rất tiều tụy. Chẳng lẽ cãi nhau ? Nhưng xem bộ dáng Ngô Diệc Phàm không giống a !
Vũ Văn Lạc nói với cô gái trước quầy tiếp tân, "Tôi tìm Ngô Diệc Phàm. Vị tiểu thư này là bạn của phó tổng các cô."
Cô gái trước quầy tiếp tân lễ phép cười nói, "Hai vị xin mời !"
Bởi vì lần trước Lộc Hàm đến công ty bị cô gái trước quầy tiếp tân ngăn lại, sau đó Ngô Diệc Phàm tránh cho chuyện như vậy tiếp tục xảy ra đã đặc biệt nhắc bộ phận nhân sự phải chọn người có năng lực tốt một chút. Cho nên cô gái trước quầy tiếp tân này biểu hiện tốt cũng là bình thường.
Mạc Mạc đi phía sau Vũ Văn Lạc, nhẹ giọng nói, "Cám ơn !"
Vũ Văn Lạc không nói gì, lập tức đi đến văn phòng của Ngô Diệc Phàm.
"Cốc cốc"
"Mời vào..."
Cửa bị mở ra, Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn, "Lạc ?" Sau đó nhìn đến người đi phía sau cậu ta thì có chút kinh ngạc, "Mạc Mạc ?" Sao bọn họ lại có thể đi cùng nhau ?
Vũ Văn Lạc thản nhiên nói, "Tôi ở dưới lầu gặp cô ấy nên đã nhân tiện dẫn cô ấy tới."
Ngô Diệc Phàm gật đầu, vươn tay cầm điện thoại trên bàn, "Hai ly cà phê !"
"Tìm tôi có việc ? Chuyện công hay là chuyện tư ?" Lúc này mới nhớ tới tối hôm qua Vũ Văn Lạc có gọi cho anh nhưng anh lại không cho người ta có cơ hội nói chuyện.
Mạc Mạc đứng ở một bên, có chút mất tự nhiên. Ngô Diệc Phàm nhìn cô một cái, lễ phép nói, "Ngồi đi."
Vũ Văn Lạc nhìn hai người, anh nhìn ra cô gái này có ý với Ngô Diệc Phàm nhưng ánh mắt Ngô Diệc Phàm nhìn cô gái này lại làm cho anh nghi ngờ. Chẳng lẽ anh nhìn người ?
Mạc Mạc nhíu mày ngồi xuống một bên, ngực có chút đau vì Ngô Diệc Phàm lạnh lùng với cô. Vì sao đến bây giờ cô mới có thể nhìn rõ anh khi nào thì dịu dàng là thật, khi nào chính là lễ phép khách sáo ?
Ngô Diệc Phàm đảo mắt nhìn về phía Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Lạc mở miệng nói "Tôi muốn nói chuyện hợp tác với Ngô Thế Huân."
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, "Chuyện hợp tác tôi có thể toàn quyền phụ trách !"
Vũ Văn Lạc cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng, "Tôi muốn gặp Ngô Thế Huân !..."
Ngô Diệc Phàm nhìn anh thở dài nói, "Lạc, cậu ấy bây giờ rất hạnh phúc, cậu cần gì phải đi quấy rầy cậu ấy nữa ?" Anh nhìn ra Vũ Văn Lạc không cam lòng nhiều hơn.
"Cậu bảo tôi đừng đi quấy rầy cậu ấy ? Bởi vì Ngô Thế Huânyêu cậu ấy ? Cậu vốn không nghĩ tới tôi cũng yêu cậu ấy sao ?" Huống chi Lộc Hàm là vợ của anh không phải sao ?
Ngô Diệc Phàm nhíu mày nói, "Không phải tôi thiên vị giúp lão đại mà là lão đại so với cậu càng yêu cậu ấy hơn. Không có cậu ấy, cậu chẳng qua là mất đi một người con trai. Mà lão đại là mất đi toàn bộ thế giới !" Nếu cậu ta thật sự yêu anh dâu nhỏ thì làm sao có thể để tiểu tẩu tử chịu ủy khuất như vậy ? Một khi đã như vậy, vì sao không dứt khoát một chút buông tay đi ?
Nếu cậu ta cố ý nắm chặt không buông, người cuối cùng bị thương chỉ có thể là cậu ta ! Anh em với nhau anh mới có thể tốt bụng khuyên bảo, nhưng Vũ Văn Lạc sao có thể nghe lọt tai ?
"Cậu nói cho Ngô Thế Huân biết tôi muốn gặp anh ta, anh ta có gặp hay không do anh ta quyết định !"
Ngô Diệc Phàm lắc đầu không biết làm thế nào, gọi cho Ngô Thế Huân, "Lão đại..."
Ngô Thế Huân nghe anh nói xong thì nguy hiểm híp mắt. Xem ra Vũ Văn Lạc vẫn không chịu hết hy vọng a ! Lộc Hàm sáp lại đây, "Làm sao vậy ?"
Ngô Thế Huân khẩn trương ôm cậu vào trong lòng, "Cẩn thận một chút !"
Lộc Hàm hết chỗ nói rồi, "Huân, em là mang thai chứ không phải bị bệnh nan y, anh vốn không thể bắt em luôn nằm trên giường động một chút cũng không cho đi ?"
Những ngày như vậy rất khó sống a. Cũng may anh ở cùng cậu, nếu không cậu cũng sẽ nhàm chán đến chết mất. Nhưng đã lâu không hoạt động vẫn là cảm thấy cả người khó chịu, rất muốn tìm người đánh một trận. Được rồi ! Kỳ thật cũng không lâu, một ngày cũng chưa hết nhưng cậu có thể đoán trước khi sinh đứa nhỏ ra, cậu sẽ trải qua những ngày như vậy.
Ngô Diệc Phàm nghe đối thoại bên kia thì nhịn không được trừng mắt nhìn. Anh dâu nhỏ mang thai ?
Mạc Mạc vẫn nhìn Ngô Diệc Phàm, bọn họ còn có khả năng không ? Trong lòng luôn tự an ủi Ngô Diệc Phàm nhất định sẽ tha thứ cho cô !
Ngô Thế Huân lo lắng một chút rồi nói "Bảo hắn ngày mai đến công ty gặp tôi !" Cúp điện thoại, chống lại ánh mắt hỏi của Lộc Hàm thì nhẹ giọng nói, "Vũ Văn Lạc muốn gặp anh !"
Lộc Hàm tựa vào trong lòng anh cười nói, "Anh nói anh ta có thể dùng tiền mua em trở về hay không ?"
Ngô Thế Huân hôn môi cậu một cái, "Dù nhiều tiền cũng không bán !"
Ngô Diệc Phàm buông điện thoại, "Lão đại ngày mai sẽ đến công ty !"
Vũ Văn Lạc gật đầu, "Tôi đi trước !"
Ngô Diệc Phàm cũng không có giữ anh lại, chỉ là nhíu mày nhìn bóng dáng anh rời đi.
"Phàm..."
Ngô Diệc Phàm thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Mạc Mạc, "Có việc gì ?"
Mạc Mạc hít thật sâu một hơi, nhìn anh nói, "Thật xin lỗi. Em biết em làm sai rất nhiều chuyện, anh có thể tha thứ cho em không ?" Mạc Mạc chờ đợi nhìn hắn, cô thật sự không hy vọng đoạn cảm tình này cứ như vậy đi qua, cô thương anh !
|
Chương 103 Ngô Diệc Phàm dời ánh mắt, "Mạc Mạc, có một số việc đã bỏ lỡ thì không thể quay trở lại !" Nếu lúc trước bọn họ không có nhiều mâu thuẫn thì có lẽ bọn họ cả đời sẽ ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ... bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Bây giờ anh đã có Phác Xán Liệt.
Sắc mặt Mạc Mạc trắng nhợt, một lát sau mới mở miệng nói, "Em biết em không tư cách xin anh tha thứ, nhưng em sẽ không buông tay !" Lúc trước chẳng phải anh cũng hao tốn nhiều tâm tư để theo đuổi cô sao ? Vậy bây giờ đổi lại cô theo đuổi anh là được !
Ngô Diệc Phàm thật không ngờ, Mạc Mạc lúc trước có thể dứt khoát nói ra lời chia tay, mà sau khi chia tay lại cố chấp với anh như vậy. Nhíu nhíu mày, đang muốn nói gì, "Con giun... Con giun..."
Giọng nói hoảng sợ kia trực tiếp làm cho Ngô Diệc Phàm cười văng lên, đó là tiếng chuông di động đặc biệt cài cho Phác Xán Liệt, hơn nữa Phác Xán Liệt đương nhiên không biết. Nếu bị Phác Xán Liệt phát hiện, hai người khẳng định lại động thủ. Ngô Diệc Phàm lấy di động ra, thanh âm như trước mang theo ý cười, "Chuyện gì vậy ? Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi à ?"
Mạc Mạc hai tay căng thẳng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nhưng Ngô Diệc Phàm lại không có phát hiện.
Lần này Phác Xán Liệt không có rống anh mà chỉ có chút nghiêm túc nói, "Đoạn Phi Ưng còn sống, hơn nữa đã nương nhờ Hắc Diễm bang, Hắc Diễm bang đã bắt đầu khiêu khích với U Minh Điện, cậu cẩn thận một chút !"
Sắc mặt Ngô Diệc Phàm cũng có chút nghiêm túc, "Tôi biết rồi, cậu cũng cẩn thận một chút, đúng rồi, Liệt, anh dâu nhỏ mang thai khi nào vậy ?"
Mạc Mạc nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là Phác Xán Liệt. Cô biết Ngô Diệc Phàm và Phác XánLiệt có quan hệ khá tốt, hay nói giỡn cũng rất bình thường. Nhưng nhớ tới lần trước bộ dáng Phác Xán Liệt khủng bố, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
"Tiệc rượu tối hôm qua mới phát hiện, về phần khi nào mang thai thì tôi làm sao mà biết ?" Nói xong dứt khoát cúp điện thoại.
Ngô Diệc Phàm nghe tiếng tút tút bên tai thì có chút bất mãn, sao lại dứt khoát như vậy ?
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, trong lòng thở dài. Vì sao bọn họ đều bận rộn như vậy chứ ? Vì sao lão đại và anh dâu nhỏ có thể dính lấy nhau suốt ngày ? Thật sự là không công bằng !
"Phàm..."
Ngô Diệc Phàm nghe được thanh âm mới nhớ tới còn có Mạc Mạc ở đây, nghĩ nghĩ mới nhớ lại lúc nãy đã nói đến đâu, nghiêm túc mở miệng nói, "Mạc Mạc, tôi có..."
Mạc Mạc hình như cảm giác được anh muốn nói lời không phải cô muốn nghe, không đợi anh nói dứt lời liền cắt ngang lời anh, "Em còn có việc, em đi trước, ngày mai lại đến !" Nói xong liền chạy trối chết.
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, ngày mai còn đến ? Nếu để cho Liệt biết khẳng định sẽ đánh anh không thành hình người !
Đang nghĩ thì thanh âm "Con giun con giun" kia lại vang lên, "Liệt..."
"Cậu ở công ty ?"
Ngô Diệc Phàm sửng sốt một chút, "Đúng!"
"Tôi tới tìm cậu !"
|