[Version HunHan] Ác Ma Chi Sủng
|
|
Chương 28 Tần Nhu vốn không thể nhúc nhích, chỉ cần hơi chút động đậy liền cảm thấy toàn thân đều đau, mắt thấy mọi người đều quên đi cô, không thể không lên tiếng nhắc nhở, nơi này còn có một người bị trọng thương, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, vẻ mặt ai oán đáng thương nhìn Ngô Thế Huân, trong lòng lại hận nghiến răng, thù này cô không sớm thì muộn cũng sẽ báo !
Lộc Hàm nhìn cô ta một cái, mày nhíu chặt lại, sau đó lên án nhìn Ngô Thế Huân, giống như anh chính là một người thay lòng đổi dạ !
Ngô Thế Huân đưa tay kéo cậu vào trong lòng, nhìn Tần Nhu vô cùng thê thảm, lạnh giọng hỏi,"Ai dẫn cô ta vào đây ?"
Ngô Diệc Phàm trong lòng chợt lạnh, một chút một chút vụng trộm hướng tới cửa lớn, hận chính mình không thể ẩn thân được, bất đắc dĩ hành vi này của cậu vốn chính là không đánh đã khai, lam mâu thâm thúy kia chuyển hướng cậu, thanh âm giống như kết băng,"Cậu rất rảnh ?"
Ngô Diệc Phàm vội vàng xua tay,"Không có, tuyệt đối không có !" Còn kém chỉ lên trời mà thề, trời thấy, cậu thật sự bề bộn nhiều việc !
Ngô Thế Huân không hề để ý đến cậu, nhưng Ngô Diệc Phàm biểu tình không có thả lỏng, ngược lại là vẻ mặt nản lòng, cậu biết lão đại đã ghi sổ lỗi này của cậu, hơn nữa tuyệt đối sẽ tính rõ ràng với cậu, tuy rằng màn diễn này xem rất đã nghiền nhưng cái giá phải trả khẳng định cũng sẽ không nhỏ, khiến cậu bất bình nhất là, xem diễn không chỉ một mình cậu, vì sao lại thanh toán chỉ có mình cậu ?
"Huân..." Tần Nhu mắt thấy anh một chút quan tâm bộ dáng của cô cũng không có, trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ anh đã quên cô ? Trước kia anh tuy rằng cũng lạnh lùng nhưng vẫn sẽ quan tâm cô, cô biết lúc trước là cô không tốt, nhưng cô bây giờ đã biết sai rồi.
Lúc trước Ngô Thế Huân bị trọng thương mới gặp được Tần Nhu. Tần Nhu bị vẻ ngoài tuyệt mỹ của anh hấp dẫn, liền tốt bụng cứu anh một mạng, cẩn thận chăm sóc, làm cho Ngô Thế Huân cảm nhận được ấm áp trước đây chưa từng có, bởi vì một tia ấm áp kia, khi Tần Nhu đưa ra ý định kết giao anh không có phản đối. Nhưng anh không dễ tin bất luận kẻ nào, cho nên thân phận của anh chưa bao giờ tiết lộ với Tần Nhu. Lúc trước Tuyệt Thế cùng U Minh Điện chưa có quy mô như bây giờ, anh cũng rất ít lộ diện nên tuy rằng Tần Nhu gặp qua đám người Kim Chung Nhân nhưng cũng chỉ đoán anh là người xã hội đen hỗn tạp. Lúc ấy Tần Nhu liền cảm thấy có chút thất vọng nhưng nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia, cô lại luyến tiếc chia tay, cuối cùng thậm chí còn đính hôn, nhưng ngay khi đính hôn không lâu, Tần Nhu gặp một người nước ngoài, bất luận là gia thế bối cảnh hay dung mạo dáng người đều xuất sắc, quan trọng nhất là đối với cô rất dịu dàng, không giống Ngô Thế Huân luôn lạnh như băng, cuối cùng Tần Nhu dứt khoát quyết định chia tay với Ngô Thế Huân, đi theo người nước ngoài kia ra nước ngoài.
Ngô Thế Huân một câu giữ lại cũng không có, sau một trận say rượu cũng không đề cập đến người phụ nữ kia nữa, chỉ là càng trở nên lãnh khốc. Trong lòng anh rất rõ, anh không thương Tần Nhu, Tần Nhu rời đi anh cũng không thương tâm, chỉ là cảm thấy rất thất vọng, không phải đối với Tần Nhu thất vọng mà là đối tính người thất vọng. Trong lòng anh từng ôm một tia hy vọng nhưng từ lúc đó, anh liền đem một tia hy vọng kia hoàn toàn dụi tắt. Mãi đến khi gặp được Lộc Hàm, ánh mắt trong veo, chân thành tha thiết quan tâm như vậy làm cho tim của anh lại nhảy liên hồi, muốn đem cậu khóa ở bên người vĩnh viễn thuộc về mình, chỉ cần đem cậu khóa ở bên người là được rồi, nhưng bất ngờ chính là, anh cư nhiên tâm động...
Anh cũng từng nhất thời sợ hãi, sợ thật tình trả lại cuối cùng cũng là phản bội nhưng trốn tránh không phải phong cách của anh, nếu tâm động, anh sẽ kéo cậu cùng một chỗ với mình, nếu cậu dám phản bội anh, anh liền dứt khoát hủy diệt cậu, còn có... chính mình !
Lộc Hàm phát hiện sự dịu dàng trong mắt anh, ha ha ngây ngô cười ôm anh cọ cọ, hoàn toàn đã quên lúc nãy trong lòng toát ra sự chua xót.
Ngô Thế Huânyêu chiều vân vê khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ôm cậu lên lầu, thản nhiên bỏ lại một câu,"Ném ra !" Đối với người phản bội anh luôn luôn không lưu tình, Tần Nhu nay còn sống, đã rất may mắn !
"Huân..." Tần Nhu chịu đựng đau, đưa tay giữ chặt ống quần của anh, khóc lóc cầu xin,"Huân... Em biết sai rồi... Van cầu anh, đừng không để ý tới em..."
Lộc Hàm hừ lạnh một tiếng, vươn một cước liền đá tay cô ta văng ra, chỉ nghe thấy "răng rắc..." Một tiếng, Ngô Diệc Phàm vỗ vỗ ngực, lui về phía sau hai bước, một bộ dáng hơi sợ.
Lộc Hàm nhìn về phía cậu nói,"Tự mình mang vào, tự mình ném ra !" Thản nhiên liếc mắt Tần Nhu một cái, tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ cô ta nằm trong bệnh viện hai tháng.
Bị tầm mắt lạnh lùng của cậu đảo qua, Ngô Diệc Phàm run lên, trong lòng cảm thán, không hổ là tiểu ác ma a ! Ánh mắt này uy lực quả thực ngang với lão đại. Nhận mệnh đi đến cầu thang, vô cùng nhân từ nắm lấy cổ tay không có bị đá kia của Tần Nhu kéo ra bên ngoài.
"Huân... em biết sai rồi... Van cầu anh tha thứ cho em..."
Ngô Thế Huân không để ý tới thanh âm phía sau, ôm Lộc Hàm đi vào phòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cậu, dịu dàng nói,"Bé cưng... Anh sẽ không vì người phụ nữ khác giận em, lần sau không cho phép ăn dấm chua bậy, lại càng không cho phép nghĩ rời khỏi anh, biết không ?"
Lộc Hàm ngoan ngoãn gật đầu, tựa vào trong lòng anh ngửa đầu nhìn anh, hỏi,"Em từ nay có thể đem những người phụ nữ thích anh đánh chạy đi không ?" Cậu rất không thích có người phụ nữ khác thích anh, anh là của một mình cậu !
Ngô Thế Huân cúi đầu che kín phấn môi của cậu, khẽ cười nói,"Có thể !"
Lộc Hàm vừa lòng lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi của anh, Ngô Thế Huân ánh mắt tối sầm lại, Hạ Duy Y lại lập tức đẩy anh ra, vẻ mặt đề phòng nhìn anh.
Ngô Thế Huân ngẩn người,"Làm sao vậy ?" Cậu không phải không tức giận sao ? Vì sao đẩy anh ra ?
Lộc Hàm cau mày nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn anh, sau đó đấu tranh một hồi, đột nhiên nói,"Em đi ngủ phòng bên cạnh !"
"Cái gì ?" Ngô Thế Huân sắc mặt trầm xuống, cậu cư nhiên muốn cho anh ngủ riêng ?
Lộc Hàm bĩu môi nói,"Anh bị thương !" Ngô Thế Huân khó hiểu, anh bị thương, vì sao bọn họ phải ngủ riêng ?
Lộc Hàm nghiêm trang nói,"Xương sườn của anh bị gãy, không thể vận động mạnh !"
Ngô Thế Huân bất đắc dĩ thở dài nói,"Anh không chạm vào em là được chứ gì ?" Lộc Hàm hoài nghi nhìn anh, lo lắng một hồi mới gật gật đầu, cậu cũng sợ một mình sẽ ngủ không được.
Ngô Thế Huân nhìn cậu cởi quần áo trên người, ánh mắt càng trở nên hừng hực, Lộc Hàm nhìn anh một cái, nhắc nhở,"Anh nói sẽ không chạm vào em nga !" Sau đó thân mình trần trụi tiến vào ổ chăn, sáng sớm đã bị đánh thức, cậu trước tiên phải ngủ trưa để bổ sung giấc ngủ.
Ngô Thế Huân đang cố gắng đè nén xao động, Lộc Hàm lại vươn một cánh tay lôi kéo anh,"Huân, anh bị thương, cần nghỉ ngơi."
Ngô Thế Huân nhìn trên cánh tay cậu có nhiều dấu hôn, hỏi,"Bé cưng, em muốn mặc áo ngủ không?"
"Không cần... anh nói như vậy ngủ sẽ thoải mái, em cũng thấy ngủ như vậy rất thoải mái !" Sẽ không vướng víu tay chân !
Ngô Thế Huân đành chịu, kia chẳng qua là để tiện bất cứ lúc nào cũng có thể ăn sạch cậu nên mới tìm cớ mà thôi, anh có được tính tự làm tự chịu không ?
|
Chương 29 "Huân ?"
Thấy anh bất động thật lâu, Lộc Hàm đưa tay kéo anh lên giường, Ngô Thế Huân thuận thế nằm ở bên cạnh cậu, Hạ Duy Y cao hứng tiến sát vào trong lòng anh, cọ hai cái, sau đó bất mãn nhíu nhíu mày, bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của anh.
Ngô Thế Huân nắm tay nhỏ bé của cậu, thanh âm có chút khàn khàn,"Bé cưng..."
"Ách..." Nhìn trong mắt anh hừng hực lửa nóng, Lộc Hàm lại vội vàng nhắc nhở,"Anh đã nói sẽ không chạm vào em !"
Ngô Thế Huân có chút đau đầu hỏi,"Vậy em đang làm cái gì ?"
Lộc Hàm dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn anh, nói đương nhiên,"Giúp anh cởi quần áo a !"
Ngô Thế Huân bất đắc dĩ hỏi,"Cởi quần áo làm gì ?"
"Em muốn ôm anh ngủ, anh mặc quần áo ôm lấy không thoải mái, hơn nữa anh nói ngủ phải cởi quần áo !"
Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, bất đắc dĩ dỗ nói,"Ngoan, hôm nay mặc quần áo ngủ!" Thấy cậu còn muốn nói cái gì, Ngô Thế Huân vội vàng nói,"Không mặc quần áo anh sẽ khó chịu."
"Ân ?" Lộc Hàm có chút khó hiểu nhìn anh,"Vì sao lại khó chịu ? Em cảm thấy rất thoải mái a !"
"Ngoan, nếu không chịu ngủ anh cũng không cam đoan không chạm vào em nga!"
Lộc Hàm mân cái miệng nhỏ nhắn nói,"Anh bị thương !" Nói xong liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dán vào trong ngực anh từ từ thiếp đi.
Ngô Thế Huân thở dài một tiếng, sớm biết như vậy sẽ không cho cậu đá một cước !
Lộc Hàm lúc tỉnh lại không thấy Ngô Thế Huân, có chút bất mãn nhíu nhíu mày, xoa xoa mắt, mơ mơ màng màng mặc quần áo liền đi tìm anh.
*****
"Tự mình đi Hình đường nhận xử phạt !" Thanh âm lãnh khốc làm cho người ta cảm thấy vô tình.
Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt trắng nhợt,"Điện chủ..." Hình đường là nơi khủng bố nhất của U Minh Điện, quả thực chính là địa ngục trần gian, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy đau lòng, nhìn anh gương mặt lạnh lùng, cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, khổ sở thở không nổi.
Môi run rẩy, cô nghe thấy thanh âm yếu ớt của mình hỏi,"Tôi làm sai cái gì ?"
Cô không hỏi thì thôi, này vừa hỏi, Ngô Thế Huân sắc mặt càng thêm âm trầm,"Cô có phải đã quên chức trách của mình không ? Lúc Tần Nhu ra tay cô đang làm cái gì ?" Nếu không phải bé cưng thân thủ tốt, cô ta có phải tính nhìn người phụ nữ kia làm hại bé cưng hay không ?
"Tôi..." Lãnh Nguyệt Tâm trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời, cô xác thực không có làm hết chức trách của mình, cô vốn muốn ngăn cản nhưng một khắc kia trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh bọn họ thân mật dây dưa, vốn bước chân bước ra liền đột ngột dừng lại, cũng không thể bước thêm bước nào nữa.
"Huân..."
Ngô Thế Huân giương mắt thấy người đứng trên cầu thang trong mắt còn mang theo một tia mê mang, sắc mặt nhu hòa xuống, dịu dàng nói,"Lại đây."
Lộc Hàm nghe lời đi đến bên cạnh anh, Ngô Thế Huân đem cậu kéo vào trong lòng, nhìn cậu bộ dáng có chút mơ hồ, khẽ cười nói,"Còn chưa ngủ đủ sao ?"
Lộc Hàm ôm anh cọ cọ, có chút thanh tỉnh, chu miệng nói,"Huân, anh bị thương tốt nhất nên nghỉ ngơi thật tốt."
Ngô Thế Huân cưng chiều vuốt mái tóc của cậu,"Anh không sao." Sao vẫn nhớ kỹ chuyện anh bị thương ? Anh nào có yếu như vậy ?
"Không được !" Lộc Hàm lôi anh đứng dậy hướng đi lên lầu,"Bị thương phải nghỉ ngơi thật tốt !" Ngô Thế Huân bất đắc dĩ bị cậu lôi đi, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn bóng dáng hai người, cố gắng đè nén ngực đau đớn, móng tay sớm đã đâm vào lòng bàn tay, ghen tị cùng một chút không cam lòng đang gặm cắn lòng của cô.
*****
Liên tục mấy ngày, Ngô Thế Huân đều bị Lộc Hàm gắt gao coi chừng, không cho phép xuống giường, không cho phép công việc, này cũng không là gì, để cho Ngô Thế Huân căm tức là, không cho phép chạm vào cậu !
Cơ thể Ngô Thế Huân khả năng khôi phục như cũ rất biến thái, cho nên anh bây giờ vốn đã không có chuyện gì rồi, cho dù xảy ra một trận sống mái với nhau cũng không thành vấn đề, nhưng mặc kệ anh lừa gạt như thế nào, Lộc Hàm cũng liều chết không theo, khiến anh đau đầu không thôi.
Ngô Thế Huân nhìn người trong lòng ngủ say, nhẹ giọng gọi,"Bé cưng..."
"Ngô..." Lộc Hàm nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Ngô Thế Huân ánh mắt chợt lóe, khóe miệng hơi hơi giơ lên, bàn tay to len lén chạy trên người cậu, tốt lắm, không tỉnh ! Môi lưỡi cũng theo hôn lên da thịt trắng noãn của cậu, cố gắng muốn khiêu khích cậu.
"Ân..." Lộc Hàm mơ mơ màng màng ưm một tiếng, bản năng cong người, dán hướng vào thân hình lửa nóng của anh.
Ngô Thế Huân hô hấp càng nặng nề, vội vàng tách hai chân của cậu ra, để giữa hai chân mềm mại của cậu.
Nhưng tiếng chuông di động không biết sống chết ở phía sau vang lên, Ngô Thế Huân căn bản không muốn để ý tới nhưng Lộc Hàm lại bị đánh thức, nhìn tư thế hai người, vội vàng đẩy anh ra, kéo chăn qua bao lấy thân thể của mình, đề phòng nhìn anh.
"Shit !" Ngô Thế Huân thấp rủa một tiếng, ngồi trên giường, oán hận cầm lấy di động, nhìn tên trên mặt di động, mím môi, sắc mặt có chút âm trầm.
Ấn xuống nút nghe, Ngô Thế Huân khóe miệng lạnh lùng giơ lên, mang theo châm chọc lạnh lùng, yên lặng chờ đối phương mở miệng, một lát sau chỉ thấy sắc mặt anh càng thêm âm trầm, lạnh như băng nói,"Chú ý lời nói của ông !"
Lại nghe một lát nhưng không có nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Lộc Hàm đi đến bên người anh đưa tay ôm lấy anh, vẻ mặt lo lắng,"Huân, anh làm sao vậy ?" Cậu cảm giác được anh không vui, còn rất tức giận.
Ngô Thế Huân sắc mặt dịu đi không ít, đưa tay ôm cậu, an ủi nói,"Anh không sao."
Lộc Hàm chu miệng, có chút bất mãn, cậu cảm giác anh không muốn nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì ? Cậu rất không thích anh có chuyện gạt cậu, nhưng anh không muốn nói, cậu lại không muốn ép buộc anh, chỉ có thể rối rắm một mình.
Sau khi Lãnh Nguyệt Tâm đi rồi, Ngô Thế Huân vẫn chưa bảo người đi theo cậu, dù sao thực lực của cậu cũng ngang hàng với anh, hơn nữa cậu ở trong biệt thự sẽ an toàn, huống chi còn có anh.
Ngày hôm đó Phác Xán Liệt rất hưng phấn vọt vào biệt thự,"Anh dâu nhỏ, tôi thành công rồi !"
Lộc Hàm ngậm một cái đùi gà từ phòng bếp đi ra, nhìn cậu bộ dáng hưng phấn, nhíu mày nói,"Anh ăn cơm đi !"
Phác Xán Liệt hung hăng run run khóe miệng, nhiều ngày như vậy cậu không ăn cơm không phải đã chết rồi sao ?
Lúc này đã vài ngày cũng không thấy Ngô Diệc Phàm đến, Lộc Hàm cắn chân gà, nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi,"Anh chưa ăn cơm sao ?"
Phác Xán Liệt khóe miệng lại run rẩy, nói như thế nào cũng nói đến là cơm ? Chẳng lẽ lão đại cắt xén lương thực của cậu ? Nhưng bộ dáng này thật đúng là chưa ăn no !
Ngô Diệc Phàm nửa chết nửa sống ngã lên sô pha, yếu ớt quát,"Tôi muốn khiếu nại !" Đảo mắt nhìn về phía Lộc Hàm, trong mắt mang theo cầu xin,"Anh dâu nhỏ, tôi biết sai rồi, phiền anh giúp tôi xin lão đại đừng tra tấn tôi nữa !" Cậu mấy ngày nay cộng lại cũng chưa ngủ đủ tám giờ, thật là khá thê thảm a !
|
Chương 30 Lộc Hàm cắn một miếng thịt gà, hừ một tiếng, hơi có chút vui sướng khi người gặp họa nói,"Đáng đời !" Ai bảo anh mang người phụ nữ kia tới bắt nạt cậu, cậu mới không giúp anh !
"Anh dâu nhỏ, tôi sai rồi, xin anh mà !" Ngô Diệc Phàm đáng thương nhìn cậu, còn kém không có quỳ gối trước mặt cậu ôm đùi cậu.
Lộc Hàmcằm nhỏ giương lên, không để ý tới cậu, tầm mắt lại vừa lúc liếc đến người đang từ trên lầu đi xuống, vội vàng chạy vội qua,"Huân..."
Ngô Thế Huân đưa tay đem kéo cậu vào trong lòng, dịu dàng xoa cái miệng nhỏ nhắn dính dầu mỡ của cậu, liếc mắt Ngô Diệc Phàm, Ngô Diệc Phàm thoáng chốc trở nên càng thêm suy sút, vẻ mặt cầu xin nói,"Lão đại, anh trực tiếp nói cho tôi biết thời hạn thi hành án còn bao lâu đi !" Cậu cũng còn một hi vọng a !
Ngô Thế Huân căn bản không để ý tới cậu, ôm Lộc Hàm hướng nhà ăn đi đến, Ngô Diệc Phàm khóc không có nước mắt, Phác Xán Liệt nhìn cậu bộ dáng vô cùng thê thảm,"quan tâm" hỏi,"Cậu sao chọc tới lão đại rồi ?" Hoàn toàn là một bộ dáng nhiều chuyện.
Nói đến đây, Ngô Diệc Phàm tựa như bị trúng thuốc kích thích, toàn bộ suy sút trở thành hư không, kéo cậu bắt đầu nói cho cậu biết trận ác ma quyết đấu, mỗi một chi tiết cũng không bỏ qua, Phác Xán Liệt nghe cũng thấy thú vị, hối hận mình không có tận mắt nhìn thấy, nếu Ngô Diệc Phàm mấy ngày nay không mệt, Phác Xán Liệt chân cũng không khỏe, khẳng định hai người đã khoa tay múa chân rồi !
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân cơm nước xong đi ra hai người vẫn còn nói không ngừng, Ngô Thế Huân híp mắt, lạnh giọng nói,"Xem ra cậu vẫn rất rảnh !"
Ngô Diệc Phàm cứng đờ, bộ dáng sắp khóc,"Lão đại, tôi thật sự bề bộn nhiều việc a ! Lát nữa còn phải đi học viện Già Đế a !" Học viện Già Đế là học viện tư cao cấp nhất, học sinh trong trường này đều là con nhà xã hội thượng lưu danh tiếng, học viện có các thiết bị đặc biệt xa hoa, đương nhiên, trong lúc đi học, thu phí khẳng định cũng không phải người bình thường có thể chi trả, mà học viện quý tộc nổi tiếng này chính là sản nghiệp của tập đoàn Tuyệt Thế.
Hôm nay đúng lúc là ngày khai giảng của học viện Già Đế, kỳ thật hiệu trưởng mỗi lần đều có phát thiệp mời mời cậu nhưng cậu một lần cũng không đi, lúc này vốn cũng không định đi nhưng bây giờ cũng không thể không lôi ra làm cớ, cậu vừa có thời gian nghỉ ngơi một chút, cũng không thể để lão đại tiếp tục tra tấn cậu.
Về phần Ngô Thế Huân, thiệp mời tự nhiên vẫn lễ phép đưa đến nhưng người ta cũng không kỳ vọng anh sẽ cho mặt mũi, dù sao anh đại tổng tài làm sao có thời gian đi tham gia một buổi lễ khai giảng ở trường học nhỏ.
"Trường học ? Chơi vui không ?" Lộc Hàm ánh mắt phát sáng nhìn Ngô Diệc Phàm, bộ dáng rõ ràng chính là rất muốn đi xem.
Ngô Thế Huân tự nhiên biết Ngô Diệc Phàm lấy cớ nhưng anh cũng biết mấy ngày nay giao công tác cho Ngô Diệc Phàm quả thật có chút quá tải, cũng không cùng cậu so đo, bây giờ thấy Lộc Hàm bộ dáng cảm thấy hứng thú, giương môi hỏi,"Bé cưng muốn đi đến trường ?"
"Đến trường ?"
Ngô Thế Huân gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ nếu cậu thật sự nói muốn đi sẽ bảo Phác Xán Liệt đi cùng cậu, dù sao Phác Xán Liệt cũng là gương mặt trẻ con, cũng nhìn không ra tuổi, thân thủ cũng tốt, có thể ở bên cạnh bảo vệ cậu, nhưng để cho cậu học đại học hay cao trung đây ? Vẫn là cao trung tốt hơn, người tuổi còn nhỏ như thế nào cũng sẽ đơn thuần một chút, anh bây giờ lo lắng nhất chính là có người sẽ thừa dịp anh không ở đó, không biết sống chết cướp người với anh, nhưng nếu cậu thật muốn đi, anh cũng sẽ cho cậu đi, anh không muốn cậu không vui.
Lộc Hàm nghĩ nghĩ,"Huân đi cùng em không ?"
Ngô Thế Huân bất đắc dĩ nói,"Anh không đi, anh để cho Liệt đi cùng em !" Tuy rằng anh rất ít đi công ty nhưng chuyện anh xử lý mỗi ngày so với Ngô Diệc Phàm nhiều hơn, dù sao cũng là nhân vật đầu lĩnh hắc bạch lưỡng đạo, không phải rảnh như vậy !
"Em đây cũng không muốn đi !"
Ngô Thế Huân khóe miệng giơ lên, cậu ỷ lại làm cho anh cảm thấy sung sướng, cảm thấy hạnh phúc, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, khẽ cười,"Anh hôm nay không có việc gì, có thể cùng em đến trường xem."
Lộc Hàm ôm cổ anh, trong mắt đều là ý cười ngọt ngào,"Huân tốt nhất !"
Ngô Diệc Phàm lắc lắc đầu, lão đại thật sự là đem anh dâu nhỏ sủng tận trời.
Lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho hiệu trưởng, miễn cho đến lúc đó ông ta thấy lão đại quá mức kích động, không cẩn thận dẫn phát bệnh tim.
Rolls-Royce trực tiếp chạy thẳng vào trường học, học viện Già Đế mỗi lần khai giảng đều tổ chức hoạt động ba ngày, mà đây là buổi lễ khai giảng vào buổi chiều ngày đầu tiên.
Trên quảng trường to như vậy, đứng đầy học sinh từ nhỏ đến lớn, nhìn xe trực tiếp chạy thẳng vào quảng trường đều có chút tò mò.
Hiệu trưởng là một ông lão bụng phệ, sớm đã nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm, biết được Ngô Thế Huân muốn tới trong lòng kích động ! Vốn ông đã sớm bắt đầu buổi lễ nhưng đã hoãn lại, vẻ mặt hưng phấn chờ Ngô Thế Huân đến.
Xe dừng lại, ông hấp tấp chạy tới, nhìn Ngô Diệc Phàm xuống xe đầu tiên, khuôn mặt lộ ra tươi cười chào hỏi,"Ngô phó tổng mạnh khỏe !"
"A... Đó là ai a ?"
"Thật đẹp trai !"
"Xem ra thân phận không thấp a ! Hiệu trưởng cư nhiên đối anh ta khách sáo như vậy !"
...
Thanh âm líu ríu ở quảng trường vang lên, Ngô Diệc Phàm tuy rằng mấy ngày qua mệt mỏi, nhìn qua có chút tiều tụy nhưng một chút cũng không giảm bớt mị lực của cậu, khóe miệng giương nụ cười ái muội như cũ, đưa tay ra bắt với ông hiệu trưởng, đối với ông hiệu trưởng này thật ra có vài phần cảm tình. Ông lão bộ dáng rất vui mừng, hơn nữa là fan của Ngô Thế Huân, cũng không biết vì sao ông đặc biệt sùng bái Ngô Thế Huân !
Lái xe cung kính mở cửa sau xe ra, rất nhiều tầm mắt nhìn chằm chằm thẳng vào cánh cửa kia, tò mò nhân vật đi ra sẽ như thế nào.
"Tê..." Chung quanh vang lên một trận hít sâu.
"Đẹp quá..."
"Thiên, cực đẹp nga !"
"Oa oa... Tim người ta đập rất nhanh..."
...
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, lãnh khí phát ra trên người Ngô Thế Huân càng ngày càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hiệu trưởng xoay người hướng học sinh phía sau quát,"Im lặng !" Sau đó quay đầu lại hai mắt sáng lên nhìn Ngô Thế Huân, xoa xoa tay, bộ dáng không biết làm sao.
Ngô Thế Huân liếc cũng chưa liếc mắt ông một cái, xoay người vươn tay hướng vào bên trong xe, sau đó liền thấy trên cổ anh xuất hiện một đôi tay trắng nõn, Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm ra đặt trên mặt đất, bàn tay to đặt bên hông cậu, nhìn cậu tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, khóe miệng hiện ra ý cười thản nhiên.
Nhưng anh rất nhanh liền cười không nổi, bởi vì Lộc Hàm xuất hiện lại dẫn tới sự oanh động.
"Oa... Thật đáng yêu !"
"Thật xinh đẹp..."
"Thật muốn cắn một cái..."
...
Nói đến nói đi đều là những lời không bổ ích, lại làm cho Ngô Thế Huân muốn giết người, nhìn nam sinh này ánh mắt như sói như hổ, sắc mặt Ngô Thế Huân âm trầm đáng sợ.
Người chung quanh tựa như cuối cùng cũng ý thức được nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống có chút không bình thường, chậm rãi ngậm miệng, nhưng tất cả tầm mắt vẫn như cũ đều tập trung trên hai người bọn họ.
Ngô Diệc Phàm lắc đầu, lão đại ghét nhất bị trường hợp như vậy, cũng chỉ có anh dâu nhỏ có thể một câu liền làm cho anh một mình ủy khuất. Dặn dò hiệu trưởng không cần lộ ra thân phận của Ngô Thế Huân, miễn cho đến lúc đó càng thêm oanh động, Ngô Thế Huân sẽ thật sự nhịn không được giết người.
|
Chương 31 Tuy rằng không thể lộ ra thân phận của Ngô Thế Huân nhưng hiệu trưởng vẫn thật cao hứng giới thiệu Ngô Diệc Phàm, để cho cậu nói hai câu sau đó là hiệu trưởng đọc diễn văn.
Lộc Hàm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân, tò mò nhìn hiệu trưởng mập mạp nói vô cùng kích động, nước miếng bay tứ tung, nhưng người phía dưới không ai nghe, tầm mắt đều tập trung bên bọn họ, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.
Nhìn nữ sinh mắt đầy tim đỏ nhìn Ngô Thế Huân, Lộc Hàm mất hứng, đột nhiên gầm nhẹ nói,"Em muốn đánh người !"
Ngô Diệc Phàm đang ngủ gà ngủ gật, bị cậu dọa thiếu chút nữa ngã xuống đất, vỗ vỗ trái tim đã bị kinh hách, oán giận nói,"Anh dâu nhỏ, anh quá bạo lực, cẩn thận lão đại ghét bỏ anh !"
Lộc Hàm tầm mắt tập trung nhìn anh, rõ ràng đã chọn đối tượng muốn đánh, Ngô Diệc Phàm lưng lạnh toàn thân, cười gượng hai tiếng,"Cái kia... Tôi đi toilet !" Xoay người chạy trối chết, đùa sao ! Anh dâu nhỏ có thể cùng lão đại không phân thắng bại, tứ đại đường chủ bọn họ liên thủ chẳng qua cũng cùng lão đại bất phân thắng bại mà thôi, anh làm sao có thể là đối thủ của cậu ? Hơn nữa cho dù đánh thắng được, anh dám đánh sao ? Lão đại không lột da anh mới là lạ !
Lộc Hàm hừ hừ hai tiếng, đối với bóng dáng của cậu giơ lên nắm đấm nhỏ, sau đó nhìn Ngô Thế Huân liếc mắt một cái, cong môi tỏ vẻ bất mãn, Ngô Thế Huân ánh mắt lộ ra mỉm cười, cúi đầu tiến đến bên tai cậu nhẹ giọng,"Anh chỉ thương bé cưng !"
Lộc Hàm khóe miệng giơ lên, vừa lòng hôn lên mặt anh một cái, dưới đài vang lên một trận ồn ào. Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thán, trẻ em bây giờ vốn đã trưởng thành sớm, Ngô tổng cư nhiên còn ở chỗ này làm mẫu, hơn nữa cậu trai bên cạnh anh nhìn qua bộ dáng cũng còn nhỏ.
"Huân..." Lộc Hàm kéo ống tay áo của anh, nhẹ giọng nói,"Em cũng muốn đi toilet."
Ngô Thế Huân nghe vậy ôm cậu đứng dậy bước đi, hiệu trưởng thấy anh phải đi vội vàng dừng bài phát biểu dong dài của ông, đã chạy tới lo lắng hỏi,"Ngô tổng muốn đi ?"
Ngô Thế Huân chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ,"Toilet !"
"A ? Nga !" Hiệu trưởng yên tâm, hóa ra là đi toilet a ! Ân cần bảo người dẫn bọn họ đi toilet, sau đó mới trở về tiếp tục phát biểu.
Cửa toilet, Ngô Thế Huân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm, dịu dàng nói,"Nhanh đi, anh chờ em !" Lộc Hàm gật gật đầu, đi vào.
Vừa nhìn Lộc Hàm đi vào điện thoại liền vang lên, Ngô Thế Huân lấy điện thoại ra vừa thấy, sắc mặt trầm xuống, đi đến một bên ấn nút, bình tĩnh nghe.
Một thiếu niên 18, 19 tuổi từ phía sau anh đi qua, mắt hoa đào dài nhỏ, con ngươi sáng ngời, mũi thẳng, bạc môi khêu gợi khẽ mím, mang theo vài phần chống đối, bướng bỉnh.
Vũ Văn Cận vốn không có đi tham gia buổi lễ khai giảng, cậu lười đi nghe ông lão hiệu trưởng lải nhải dong dài !
Mới vừa đi đến cửa toilet, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh, trong mắt hoảng hốt, lúc này lui về phía sau đã không còn kịp rồi, khẳng định sẽ bị phát hiện, dưới tình thế cấp bách, Vũ Văn Cận trực tiếp chui vào toilet nữ, sau đó mới ý thức được mình làm cái gì. Cũng may mọi người đều đang tham gia buổi lễ khai giảng, toilet không có người. Buồn bực gãi gãi đầu, chết tiệt ! Ngô Diệc Phàm sao có thể ở đây ? Chỉ hy vọng anh mau mau biến mất, cậu mới có thể ra ngoài, nếu không bị người nhìn thấy một đời anh minh của cậu sẽ bị phá hủy !
Cậu không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là hai anh em tốt của anh trai, bởi vì từng bị chỉnh rất thảm nên bị ám ảnh, không nghĩ tới nghỉ ngơi ở nước ngoài hai năm vẫn không thể thoát khỏi ký ức ác mộng kia. Hai tên ác ma kia, một ngày nào đó cậu phải báo thù !
Đang âm thầm nguyền rủa trong lòng thì "két" một tiếng, Vũ Văn Cận cả kinh, vốn xoay người, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập "thình thịch" của mình.
Làn da trắng nõn, mắt to đen bóng, mũi thon xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, ngũ quan xinh xắn kia tựa như tỉ mỉ khắc ra thật hoàn mỹ, lúc này đôi mắt trong suốt kia nhìn thẳng cậu.
Lộc Hàm nhìn người trước mặt, nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, toilet nữ không phải không có nam sinh sao ? Chẳng lẽ cậu ta chính là rình xem trộm trong truyền thuyết ? Nghĩ liền hỏi ra,"Cậu biến thái sao ?"
Vũ Văn Cận nháy mắt tỉnh táo lại, sắc mặt trầm xuống nhưng Lộc Hàm một chút cũng không sợ, sắc mặt hắn âm trầm so với Ngô Thế Huân cũng không khủng bố hơn, hơn nữa cậu chỉ biết sợ Ngô Thế Huân tức giận, những người khác tức giận cậu căn bản không có cảm giác gì, thấy hắn không có phản ứng, lại hỏi một lần,"Cậu là rình xem trộm sao ?"
Ngữ khí mang theo một tia nghiêm túc, không có một chút châm chọc, giống như tự hỏi cậu là ai sao ? Vũ Văn Cận nhất thời ngược lại không biết nên tức giận hay không, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đột nhiên bật thốt lên,"Làm bạn trai của tôi !"
"Ân ?" Lộc Hàm phản ứng một chút, hỏi,"Làm bạn trai cậu ý là cậu yêu tôi sao ?" Ở tivi là diễn như thế này !
Vũ Văn Cận sửng sốt một chút, do dự gật đầu, Lộc Hàm lại nói,"Nhưng tôi không thương cậu !"
Cự tuyệt trực tiếp như vậy làm cho Vũ Văn Cận không vui nhíu mày, nói như thế nào hắn cũng là nhân vật quan trọng của học viện Già Đế, bao nhiêu nữ sinh mong muốn lấy lòng hắn, bây giờ hắn chủ động mở miệng, cậu cư nhiên cự tuyệt dứt khoát như vậy !
Lộc Hàm đột nhiên vang lên lời Ngô Thế Huân nói chờ cậu, vội vàng nói,"Tôi đi trước, bằng không Huân sẽ lo lắng !"
"Uy, cậu..." Lộc Hàm vốn không cho hắn cơ hội nói chuyện liền chạy ra ngoài.
*****
"Uy, anh tên không lễ phép này, là anh đụng vào tôi, đừng tưởng rằng anh có tiền rất giỏi, không phải là một phó tổng thôi sao ! Có bản lĩnh anh chuyển tôi đi a !"
Mạc Mạc mặc dù học ở học viện Già Đế nhưng trong nhà không giàu, chỉ là bởi vì cô đặc biệt xuất sắc nên học viện Già Đế mới có thể cho cô cơ hội này. Đã thấy nhiều sắc mặt của kẻ có tiền nên đối với kẻ có tiền cô luôn luôn có chút bài xích. Lúc nãy hiệu trưởng đã giới thiệu qua, người đàn ông này là phó tổng tài của tập đoàn Tuyệt Thế, đương nhiên là một kẻ có tiền, vốn là không thích, hơn nữa anh bây giờ không lễ phép như vậy lại làm cho cô chán ghét !
Lộc Hàm vừa ra khỏi cửa liền thấy một nữ sinh diện mạo thanh tú chỉ vào mũi Ngô Diệc Phàm mà rống, còn Ngô Thế Huân chỉ lẳng lặng đứng ở một bên mặc kệ không hỏi, giống như hoàn toàn không thấy.
Vũ Văn Cận vốn tưởng rằngNgô Diệc Phàm đã đi rồi, cũng muốn theo Lộc Hàm đi ra nhưng một chân vừa tới cửa liền nghe thanh âm của Ngô Diệc Phàm, lại vội vàng rụt trở vào.
"Chậc... Tiểu nha đầu, hung hãn như vậy cẩn thận gả không được đó !" Ngô Diệc Phàm ra vẻ bất cần đời nhìn nữ sinh thở hổn hển trước mắt, dường như tâm trạng tốt lên khi trêu cô.
"Tôi lấy chồng được hay không liên quan gì đến anh ? Thật sự nghĩ mình là nhân vật đặc biệt sao ?"
Bạc môi ái muội giương lên, Ngô Diệc Phàm đột nhiên cúi người cắn vành tai của cô, thấp giọng nói,"Nếu em thật sự gả không được, tôi không ngại em trở thành một trong những người phụ nữ của tôi."
Hơi thở nóng rực ở bên tai, Mạc Mạc run rẩy một chút, gương mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng,"Anh... anh..." Thở hổn hển anh nửa ngày cũng nói không ra.
"Ân ?" Ngô Diệc Phàm quá đáng vươn đầu lưỡi liếm trên vành tai của cô, vẻ mặt không đứng đắn.
Mạc Mạc như bị người điểm huyệt, không thể động đậy, lộ ra gương mặt đỏ như máu, cô sao là đối thủ tình trường của Ngô Diệc Phàm ?
Lộc Hàm đã bị Ngô Thế Huân kéo vào trong lòng, mở to đôi mắt to, lẳng lặng nhìn màn này, lúc này đột nhiên có chút hưng phấn nói,"Này tôi biết, Ngô Diệc Phàm anh đang đùa giỡn con gái nhà lành !"
|
Chương 32 Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu, khóe miệng run run,"Anh dâu nhỏ..." Ngữ khí kia nghe như thế nào cũng là bất đắc dĩ.
"Không đúng sao ? Ở tivi chính là diễn như vậy a !" Nghiêng đầu nhìn cậu, nhíu mày nói,"Nhưng không giống, anh bộ dáng rất đẹp, hơn nữa cũng không có cùng một đám động thủ."
Ngô Diệc Phàm càng không biết nói gì, Ngô Thế Huân sắc mặt có chút khó coi, lam mâu thâm thúy nhìn Ngô Diệc Phàm, thanh âm nghe không ra cảm xúc,"Cậu ta bộ dạng đẹp sao ?"
Ngô Diệc Phàm run lên, thật muốn tránh khỏi tầm mắt kia nhưng cậu không dám a ! Trong lòng không ngừng mà cầu xin Lộc Hàm nhất định phải trả lời thật khéo, bằng không lão đại rất có thể hủy dung nhan của cậu !
Lộc Hàm thấy anh có chút tức giận, không biết mình lại làm sao chọc tới anh, ủy khuất kéo tay áo của anh, thấy cậu dạng này, Ngô Thế Huân thanh âm không tự giác mềm mỏng một ít, vẫn hỏi," Cậu ta bộ dạng đẹp sao ?"
Lộc Hàm thành thật nói,"So với tên tai to mặt lớn trong TV đẹp hơn." Nhìn anh một cái, lại bỏ thêm một câu,"Không đẹp bằng anh !"
Nghe cậu nói xong, Ngô Thế Huân vừa lòng gật đầu, Ngô Diệc Phàm rốt cục thở dài một hơi nhẹ nhõm, xem ra mặt của cậu vẫn được bảo vệ !
Mạc Mạc thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên,"Ba" một tiếng, vươn tay liền cho Ngô Diệc Phàmmột cái tát, Ngô Diệc Phàm vuốt gò má nóng lên, nháy mắt trầm mặt.
Mạc Mạc có chút bất an lui về phía sau từng bước, đề phòng nhìn anh, vốn tưởng rằng anh chỉ là một tên bay bướm, không nghĩ tới nóng giận cư nhiên khủng bố như vậy, cô cũng không dám nhìn mắt anh, hơn nữa cô có thể cảm giác được hai chân mình run lên.
Đột nhiên Ngô Diệc Phàm nở nụ cười, nhưng nụ cười kia thấy nguy hiểm sao ấy, chân dài bước một bước, một tay ôm đầu Mạc Mạc, khuôn mặt tuấn tú dường như dán trên mặt của cô, cười lạnh,"Này cô gái, em sẽ trả giá thật nhiều vì hành vi của mình !"
Mạc Mạc sợ hãi run lên, hít một hơi thật sâu, dùng sức đẩy anh ra, xoay người chạy đi.
Lộc Hàm kéo tóc, nhìn bóng dáng cô kinh hoảng, có chút khó hiểu, Ngô Diệc Phàm rất đáng sợ sao ? Huân cũng lợi hại nhưng một mình cậu cũng có thể đem anh đánh ngã!
Cậu tựa như chưa ý thức được cậu so với người bình thường lợi hại hơn không phải một chút.
Ba người rời đi thật lâu, cũng không thấy có người đi ra từ toilet nữ, mãi đến khi nhóm nữ sinh cùng nhau đi vào.
"A..."
Vũ Văn Cận bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức, sắc mặt có chút khó coi, đáng chết ! Cậu cư nhiên đang ngủ ? Xem ra là quá mệt mỏi, cần trở về nghỉ ngơi tốt một chút, cũng không để ý tới mấy nữ sinh bị cậu dọa, xoay người liền hướng đi ra ngoài, mấy nữ sinh nhìn cậu đi xa mới hồi phục tinh thần lại.
"Thật đẹp trai, anh ta chính là học sinh vừa chuyển trường sao ?"
"Bộ dáng đẹp trai như vậy chưa từng gặp qua, khẳng định là anh ta !"
"Nghe nói anh ta là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn, từ nước ngoài trở về..."
Cũng bởi vì là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn nên mọi người đều biết, vừa mới chuyển đến đây đã trở thành nhân vật quan trọng. Đương nhiên cũng bởi vì Vũ Văn Cận bộ dáng đẹp trai, cho nên cậu đối với nữ sinh có lực hấp dẫn trí mạng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ ở nơi đó bị Lộc Hàm làm kinh ngạc.
*****
"Ha ha..." Chỉ thấy xe bên cạnh, hiệu trưởng mập mạp cười đến mộc mạc, ánh mắt thẳng tắp nhìn Ngô Thế Huân, trong mắt lộ vẻ không nỡ,"Đa tạ Ngô tổng nể mặt..."
Lộc Hàm lúc trước vẫn tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, bây giờ đi dạo hai vòng, lòng hiếu kỳ cũng không còn, cuối cùng chú ý tới ông hiệu trưởng ánh mắt quá mức nóng bỏng, vẻ mặt khó chịu đem Ngô Thế Huân kéo về phía sau, đề phòng nhìn ông lão béo trước mắt, giống như sợ ông sẽ cướp đi Ngô Thế Huân vậy.
Hiệu trưởng có chút thất thần, ông đắc tội vị tiểu thiếu gia này sao ? Khó hiểu đem tầm mắt chuyển hướng Ngô Thế Huân, đã thấy anh bạc môi giơ lên, bộ dáng giống như rất sung sướng, nhưng thật ra làm cho ông lại càng không hiểu. Nhìn xe càng lúc càng xa, hiệu trưởng vẫn đang suy nghĩ, ông làm sai chỗ nào ?
Biệt thự Vũ Văn Lạc
Lúc này Lộc Tịch Nhan đang ngồi trên sô pha thật to, để người hầu đem hành lý của cô đem cất rồi ngồi chờ cậu chủ trở về.
Đều biết cô là đại tiểu thư Lộc thị, nhóm người hầu cũng không dám đắc tội, vội vàng đem hành lý của cô kéo lên lầu.
"Tôi thấy, Kiều đại tiểu thư này chính là coi trọng đại thiếu gia."
"Ai cũng thấy được ! Còn cố ý dặn phải ở phòng kế bên đại thiếu gia, này không phải rõ ràng muốn lên giường đại thiếu gia sao !"
"Ai ! Đại thiếu gia của chúng ta là em rể của cô ta a !"
"Kia thì thế nào ? Kẻ có tiền đều xằng bậy như vậy, có ai quản được ?"
...
Nhóm người hầu thảo luận sau lưng, Lộc Tịch Nhan tất nhiên không có nghe được, im lặng ngồi trên sô pha, trên mặt là vẻ mặt chắc chắn, vừa nghe đến tiếng động cơ ô tô lập tức đi ra ngoài đón, đứng ở cửa, còn không quên để ý tóc, chỉnh quần áo, trên mặt treo lên nụ cười kiều mỵ.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt cứng đờ, chỉ vì người trong xe đi ra không phải Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Cận nhìn Lộc Tịch Nhan nhíu mày, chẳng lẽ cô là chị dâu của cậu ? Bộ dạng trái ngược, bất quá trình độ thay đổi sắc mặt cũng coi như luyện đến đỉnh.
Lộc Tịch Nhan nhíu mày đánh giá người 18, 19 tuổi trước mắt. Bộ dáng thật không tệ, nhưng hơi trẻ con, 18, 19 tuổi chưa đủ chín chắn ? Nhìn lại đôi mắt hoa đào giống Vũ Văn Lạc, chẳng lẽ cậu ta chính là nhị thiếu gia tập đoàn Vũ Văn hai năm trước đã đi nước ngoài, Vũ Văn Cận ?
Đoán ra thân phận của cậu, Lộc Tịch Nhan trên mặt lại treo lên nụ cười, lễ phép hỏi,"Cậu là em trai Lạc sao ?"
Cô đối Vũ Văn Lạc xưng hô thân thiết làm cho Vũ Văn Cận nghĩ cô chính là chị dâu giấu mặt, vì thế cười tự giới thiệu,"Vũ Văn Cận." Tao nhã vươn tay.
Lộc Tịch Nhan vội vàng bắt tay, hờn dỗi oán giận,"Cậu lúc nào thì về nước ? Lạc cũng không nói với người ta một tiếng."
Đúng lúc này Vũ Văn Lạc từ trong xe đi ra, không vui nhíu mày nói,"Nó có trở về nước hay không liên quan gì tới cô, còn nữa, cô sao lại ở đây ?"
Ân ? Vũ Văn Cận nhíu mày, có chút muốn làm rõ tình hình, cũng không chen vào nói.
Lộc Tịch Nhan thấy anh, trong mắt vui vẻ nhưng thấy anh lãnh đạm như vậy, trong lòng lại sinh ra vài phần bất mãn, chu miệng oán giận nói,"Lạc, người ta nhớ anh thôi !"
Vũ Văn Lạc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói,"Thấy cô là chị gái Bối Nhi tôi không so đo với cô, lập tức rời chỗ này cho tôi !" Anh không phải không biết người phụ nữ này có ý đồ với anh, trước kia có lẽ anh còn tâm trạng chơi đùa với cô, nhưng bây giờ...
Vũ Văn Lạc không hề để ý tới cô, đi vào phòng khách, ngã mình lên sô pha, mệt mỏi xoa nhẹ trán, vẫn không có tin của Bối Nhi. Rõ ràng một người còn sống lại giống như đột nhiên biến mất, hoàn toàn tìm không được tung tích của cô.
Lộc Tịch Nhan không cam lòng ngồi xuống bên cạnh anh, lã chã khóc nhìn anh,"Lạc, anh không thể đối xử với em như vậy !"
Vũ Văn Lạc buông tay, tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía cô, vô cùng không vui.
Lộc Tịch Nhan như cũ chưa từ bỏ ý định, dịu dàng nói,"Lạc, anh không cần như vậy, Bối Nhi cũng không hy vọng anh như vậy, em ấy trước khi đi gạt em đến thư phòng tìm anh, ý của em ấy còn chưa đủ rõ ràng sao ?"
|