[Version HunHan] Ác Ma Chi Sủng
|
|
Chương 33 "Có ý gì ?" Vũ Văn Lạc nhìn chằm chằm cô, hai tay sớm đã nắm chặt.
Dưới ánh mắt sắc bén của anh, Lộc Tịch Nhan có chút hoảng sợ nhưng vẫn kéo khóe miệng, cố gắng gợi lên một nụ cười mỉm, dịu dàng nói,"Bối Nhi chính là muốn em thay thế em ấy chăm sóc anh a !"
Nghe vậy, Vũ Văn Lạc mệt mỏi nhắm mắt lại, Bối Nhi thật sự có ý như vậy sao ? Có phải bởi vì nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ nên cậu cho rằng anh thích Lộc Tịch Nhan, chỉ vì dỗi mới có thể cưới cậu không ? Vũ Văn Lạc càng không ngừng đoán tâm tư của Lộc Bối Nhi, cuối cùng vẫn không thể đưa ra kết luận, chỉ cảm thấy trên trán đau âm ỉ, đứng dậy đi lên lầu, cũng không có tâm tư quản Lộc Tịch Nhan.
Một mình nằm trên giường to, tầm mắt dừng trên ảnh chụp trong tay, trước kia Lộc Bối Nhi đứng trước mặt anh, anh cũng không liếc mắt nhìn một cái, đối với quan tâm của cậu chẳng qua là anh cố ý xây dựng cạm bẫy dịu dàng, chỉ là một trò chơi nhưng bây giờ anh chỉ có thể cả ngày nhìn ảnh chụp của cậu mà nhớ cậu, này có được xem là báo ứng không ?
"Bối Nhi..." Em rốt cuộc ở nơi nào ? Em sao có thể nhẫn tâm như vậy ? Anh đã biết sai rồi !
*****
Lộc Hàm ôm Tiểu Lu trong biệt thự đi tới đi lui, bởi vì lúc có Ngô Thế Huân sẽ không cho cậu ôm Tiểu Lu, chỉ có thể ôm anh nên Tiểu Lu đã nằm một mình ở đầu giường thật lâu, hôm nay thật không dễ dàng Ngô Thế Huân có việc ra ngoài, mới có thể được Lộc Hàm cưng chiều.
Phác Xán Liệt nhìn cậu vẻ mặt phiền chán đi tới đi lui, giận dữ nói,"Anh dâu nhỏ, anh không phiền sao ?"
Nghe vậy, Lộc Hàm đi đến trước mặt anh, hỏi,"Huân sao còn chưa trở về ?"
Phác Xán Liệt vẻ mặt tỉnh ngộ, hóa ra cậu bộ dáng đứng ngồi không yên là vì nhớ lão đại rồi ! Nhưng lão đại đi cũng chưa nửa ngày mà ?
"Phác Xán Liệt !"
Thấy cậu thật sự tức giận, Phác Xán Liệt vội vàng nói,"Anh yên tâm, trước khi trời tối lão đại khẳng định sẽ trở về !" Trong lòng nghĩ, hóa ra không chỉ anh dâu nhỏ có sức ảnh hưởng lớn tới lão đại, lão đại đối với anh dâu nhỏ cũng rất có sức ảnh hưởng a !
Lộc Hàm buồn bực kéo tóc, cậu cảm thấy cả người khó chịu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng Phác Xán Liệt,"Phác Xán Liệt, chúng ta đi tìm Huân được không ?"
Phác Xán Liệt liền từ chối,"Không tốt !" Anh nào dám tùy ý dẫn cậu đi ra ngoài ? Nay Đoạn Phi Ưng cũng không biết trốn ở nơi nào, đến nay cũng chưa có thể giải quyết hắn, anh nếu tùy tiện dẫn cậu đi ra ngoài, nếu xảy ra chuyện gì anh mười cái mạng cũng không đủ trả a !
Lộc Hàm hừ lạnh một tiếng, dậm chân một cái, xoay người liền đi hướng ra phía ngoài,"Tôi tự mình đi !"
"Anh dâu nhỏ..." Phác Xán Liệt vội vàng đi theo, anh lại càng không dám để cậu ra ngoài một mình a ! Tuy rằng biết cậu rất lợi hại, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của cậu, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa anh dâu nhỏ bộ dáng nhìn qua thật sự rất dễ lừa !
Tập đoàn Tuyệt Thế
Ngô Thế Huân lạnh lùng vươn tay bắt với Vũ Văn Lạc, sau đó Ngô Diệc Phàm không khách khí ôm vai Vũ Văn Lạc đưa cậu ra ngoài, cà lơ phất phơ cười nói,"Lạc, hợp tác vui vẻ !"
Vũ Văn Lạc gật đầu, trên mặt lại không có một chút vui sướng mặc dù lần này cùng tập đoàn Tuyệt Thế hợp tác sẽ làm cho cậu kiếm hơn trăm triệu.
Thấy cậu ta như vậy Ngô Diệc Phàm cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, thở dài hỏi,"Vẫn không có tin tức ?" Trong lòng lo lắng nên tìm Kim Chung Nhân giúp đỡ không, tuy rằng Kim Chung Nhân gần đây bề bộn nhiều việc nhưng nếu anh mở miệng, cậu ta tự nhiên sẽ không từ chối.
"Yên tâm, tôi không sao !" Sau đó nghĩ lại còn nói thêm,"Cận đã trở lại, có rảnh đến nhà tôi chơi !"
Ngô Diệc Phàm ha ha cười nói,"Tiểu tử kia khẳng định rất sợ nhìn thấy tôi cùng Thiên đi?" Kín tiếng về nước như vậy có thể thấy được là không muốn cho bọn họ biết, nhưng... Hắc hắc... Ngô Diệc Phàm cười đến có chút tà ác, trốn được một lần không trốn được cả đời !
Lúc này cửa thang máy mở, Vũ Văn Lạc nhấc chân đi vào, Ngô Diệc Phàm cũng không lễ phép với cậu ta, tiễn đến thang máy là được rồi.
Lộc Hàm ngồi trong xe ngửa đầu nhìn tòa cao ốc cao trăm tầng trước mặt, hỏi,"Huân ở bên trong ?"
Phác Xán Liệt nhìn người từ tòa cao ốc đi ra, nhíu mày, Vũ Văn Lạc, hóa ra lần này Tuyệt Thế là cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác a ! Đối với chuyện Tuyệt Thế cậu luôn không hỏi qua, đó là chuyện Ngô Diệc Phàm phụ trách, nhưng Vũ Văn Lạc là người nổi tiếng, cậu đương nhiên biết.
Lộc Hàm không nghe cậu trả lời, bất mãn quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi,"Huân ở bên trong sao ?"
Vũ Văn Lạc ngồi vào trong xe, xoa xoa trán, thản nhiên nói,"Lái xe !"
Ô tô sang trọng đỗ sát bên xe lướt qua, Phác Xán Liệt phục hồi tinh thần lại, gật đầu,"Lão đại ở ngay bên trong !"
Nghe vậy, Lộc Hàm đẩy cửa xe ra liền chạy tới hướng tòa cao ốc, Phác Xán Liệt đau đầu xoa trán,"Anh dâu nhỏ anh đừng vội a ! Đợi tôi với !"
Lộc Hàm không quan tâm đi vào lại bị cô gái ở quầy tiếp tân ngăn lại, cô gái ở quầy tiếp tân thấy cậu ăn mặc nhìn qua đơn giản, chỉ là áo sơ mi cùng quần jeans nhưng ánh mắt sắc bén nhìn ra được, quần áo không thu hút này tuyệt đối giá trị không rẻ.
Nét mặt biểu lộ nụ cười hoàn mỹ, lễ phép hỏi,"Xin hỏi cậu tìm ai ?"
Lộc Hàm thấy cô ta không có ác ý gì, nói,"Tôi tìm Ngô Thế Huân."
"Tổng tài ?"
Tổng tài ? Lộc Hàm nhớ tới Ngô Thế Huân hình như là tổng tài, vì thế gật đầu, chờ đợi nhìn cô ta,"Cô biết Huân ở đâu không ?" Nơi này nhiều tầng lầu như vậy, cậu không thể tìm từng tầng một.
Cô gái ở quầy tiếp tân lúc nãy đang muốn nói cái gì lại bị cắt ngang, một cô gái khác ở quầy tiếp tân không có ánh mắt sắc bén, thấy Lộc Hàm bộ dáng xinh đẹp vốn ghen tị, lại thấy cậu ăn mặc đơn giản như vậy còn muốn gặp tổng tài lập tức liền không khách khí nói,"Cậu như vậy còn mong gặp tổng tài ? Cũng không nhìn xem mình bao nhiêu cân lượng, tổng tài là cậu nói gặp liền có thể gặp sao ? Tôi nói cho cậu biết, người tình của tổng tài có rất nhiều, ai cũng quyến rũ hơn cậu, cậu vẫn là nhanh đi đi, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt !" Kỳ thật cô ta cũng muốn bám lấy Ngô Thế Huân, miễn bàn cái khác, thân phận tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế cũng đủ khiến cho bao nhiêu người phụ nữ không để ý sống chết ngã nhào.
Phác Xán Liệt vừa đến gần thì nghe đoạn đó, lập tức liền trầm mặt, nhìn Lộc Hàm không nói một lời, bình tĩnh quá mức, trong lòng "lộp bộp" một tiếng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn !
Vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Diệc Phàm,"Uy, người công ty cậu là xảy ra chuyện gì ?"
Ngô Diệc Phàm sửng sốt một chút,"Người công ty tôi ? Cậu ở công ty ?"
"Không riêng gì tôi, còn có anh dâu nhỏ." Lén nhìn Lộc Hàm không ra cảm xúc gì, tiếp tục nói,"Xem ra anh dâu nhỏ rất tức giận, cậu chờ bị lột da rút gân đi !"
Bên kia Ngô Diệc Phàm run lên, vội vàng đi thẳng đến văn phòng tổng tài, cửa cũng không gõ, trực tiếp vọt vào,"Lão đại, anh dâu nhỏ đến đây, hình như gặp chút phiền phức !"
|
Chương 34 Nghe vậy Ngô Thế Huân bỏ lại văn kiện trong tay liền hướng ra ngoài, Ngô Diệc Phàm có chút không yên đi theo, hy vọng anh dâu nhỏ đừng quá tức giận là được !
Ngô Thế Huân từ thang máy chuyên dụng đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Lộc Hàm ôm Tiểu Lu đứng yên lặng, trên mặt biểu tình gì cũng không có, mà Phác Xán Liệt vẻ mặt lo lắng vòng quanh cậu,"Anh dâu nhỏ, xin anh nói chuyện được không ? Cười một cái cũng tốt a, nếu không khóc một cái cũng được !" Như vậy rất dọa người a !
Hai cô gái tiếp tân nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, trong đó một người sắc mặt tái nhợt hơn nữa, rõ ràng đã biết đắc tội người không nên đắc tội.
Ngô Thế Huân nhíu mày, bước nhanh đến bên cạnh Lộc Hàm đem cậu ôm vào trong lòng, Phác Xán Liệt rốt cục nhẹ nhàng thở ra, giao cho lão đại hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Thấy Ngô Thế Huân như thế, cô gái diễu võ dương oai kia đã sợ tới mức hai chân run lên, mà người kia lại đối Lộc Hàm có chút tò mò, cư nhiên có thể làm cho tổng tài lạnh như băng dịu dàng đem cậu ôm vào trong lòng như thế, trong lòng không khỏi đoán thân phận của Lộc Hàm.
"Bé cưng..." Lộc Hàm vẫn không nói lời nào, chỉ trừng mắt anh, hung hăng trừng mắt.
Ngô Thế Huân ôn nhu vuốt sợi tóc của cậu, dịu dàng nói,"Làm sao vậy ?"
Lộc Hàm như cũ trừng mắt anh, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nói,"Em tức giận!"
"Xì..." Ngô Diệc Phàm nhịn không được bật cười, thật sự là bộ dáng này của cậu nhìn qua... rất đáng yêu !
Lộc Hàm trừng mắt một cái liếc qua, Ngô Diệc Phàm đúng lúc dừng cười, cậu sao có thể quên ? Anh dâu nhỏ nhìn qua đáng yêu như tiểu bạch thỏ nhưng trên thực tế là một tiểu ác ma a !
Ngô Thế Huân cưng chiều nhéo mũi nhỏ của cậu, cười khẽ hỏi,"Ai chọc giận em ?" Tầm mắt âm lãnh đảo qua cô gái lạnh run kia.
Nhưng bất ngờ chính là, Lộc Hàm lại trừng mắt anh nói,"Anh !"
"Anh ?" Ngô Thế Huân có chút khó hiểu, anh sao chọc cậu tức giận ?
Lộc Hàm đưa tay chỉ hướng về người phụ nữ kia hận không thể làm cô ta biến mất lập tức, tức giận nói,"Cô ta nói anh có rất nhiều người tình, người nào cũng quyến rũ hơn em !" Người tình là gì cậu không biết, cho nên cậu thật sự rất tức giận, trong lòng ê ẩm, rất không thoải mái.
Ngô Diệc Phàm cúi đầu, bả vai không thể ức chế run run, anh dâu nhỏ lại ghen, không biết lão đại lần này có phải gãy tay gãy chân hay không a ?
Ngô Thế Huân sắc mặt thay đổi, tầm mắt ác ma dừng trên người cô gái kia, lạnh lùng nói,"Ngô Diệc Phàm, không cần tôi dạy cho cậu chứ ?"
Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm lập tức dừng ý cười trên mặt, ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt lãnh khốc,"Tôi biết làm như thế nào !"
Ngô Thế Huân trực tiếp ôm Lộc Hàm đi vào thang máy, Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua, đối Ngô Diệc Phàm nói,"Tôi còn có việc, đi trước !" Anh dâu nhỏ đã bình an đưa đến bên cạnh lão đại, cậu cũng có thể hoàn thành lui về.
Trong thang máy, Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm như cũ không muốn để ý đến anh, thở dài một tiếng, đưa tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nghiêm túc nói,"Bé cưng, này đều là chuyện trước kia, bây giờ, về sau anh cũng chỉ yêu một mình em, sẽ không chạm vào người phụ nữ khác, em tin anh không ?"
Lộc Hàm nhìn anh, móm miệng, rầu rĩ nói,"Em đương nhiên tin anh a !" Bằng không cậu đã sớm đi rồi, mới không chờ anh xuống dưới đâu ! Nhưng trong lòng thật sự không thoải mái được.
Nghe cậu không chút do dự trả lời, Ngô Thế Huân trong lòng nóng lên, cúi đầu che kín cánh môi phấn nộn mềm mại của cậu. Lộc Hàm một tay ôm Tiểu Lu, một tay ôm thắt lưng của anh, đáp lại nụ hôn của anh.
"Bé cưng..." Thanh âm mang theo một tia khàn khàn, nụ hôn cực nóng dừng trên cổ cậu, bàn tay to đã từ dưới vạt áo chui vào.
Vừa hay đây là thang máy chuyên dụng của anh, không có camera, bởi vậy Ngô Thế Huân mới có thể không bận tâm,"Bé cưng... anh yêu em..."
Lộc Hàm trong mắt mờ mịt hơi nước, có chút mê loạn,"Em cũng yêu anh..." Cậu càng ngày càng hiểu được cái gì là yêu, cậu biết cậu rất thương anh !
"Đinh –" Cửa thang máy mở, Ngô Thế Huân ôm lấy cậu, hướng đến văn phòng. Thư ký xinh đẹp vẻ mặt cười đến kiều mỵ đang muốn chào hỏi anh nhưng trong mắt chỉ còn bóng dáng của anh.
Lăng Vi An không thể tin nhìn phía sau lưng của anh, tổng tài cư nhiên ôm một người con trai vào văn phòng ? Kỳ thật này cũng không phải chưa từng có, nhưng vấn đề là, động tác tổng tài sao làm cho cô cảm thấy dịu dàng như vậy ? Người con trai trong lòng anh rốt cuộc là ai ?
Nhìn chằm chằm cửa văn phòng đóng chặt, Lăng Vi An nắm tay lại, tự động viên chính mình, mặc kệ người con trai kia là loại người nào, cô cũng phải đoạt lấy tổng tài.
Cô tới nơi này làm cũng chỉ mới một tháng, năng lực công tác của cô rất tốt nhưng cô tới nơi này cũng không phải là vì tiền lương cao, công việc tốt, mà là vì Ngô Thế Huân.
Trong phòng nghỉ của văn phòng, Tiểu Lu lẳng lặng nằm trên sàn, mà trên giường to như vậy, hai thân thể trần trụi thân mật quấn chặt dây dưa cùng một chỗ, Lộc Hàm hai chân thon dài trắng nõn quấn chặt trên lưng Ngô Thế Huân, theo sự va chạm mạnh của anh trong miệng bật ra tiếng rên rỉ.
Cơ thể giao triền, thực cốt hoan ái, hai người đối với tiếng gõ cửa bên ngoài tai điếc mắt ngơ, Lăng Vi An đứng ở ngoài cửa, không cam lòng dậm chân, trở lại vị trí của mình, tầm mắt như cũ thỉnh thoảng lại liếc về hướng cánh cửa kia.
Ngô Diệc Phàm đi ra thang máy liền thấy cô bộ dáng này, nhíu mày hỏi,"Làm sao vậy ?" Anh không phủ nhận cô gái này năng lực quả thực xuất chúng, nhưng nếu cô chưa từ bỏ ý định đánh chủ ý với lão đại, vậy chỉ sợ ở chỗ này ngốc nghếch không được bao lâu.
"A..." Lăng Vi An vẫn không yên lòng, lúc này anh đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng,"Phó... Phó tổng tài..." Lăng Vi An rất nhanh ổn định tinh thần, mang theo chút thăm dò,"Tôi vừa rồi thấy tổng tài ôm một cậu trai vào văn phòng, tôi nghĩ cậu trai kia có phải bị thương hay không, muốn hỏi có thể giúp đỡ gì không nhưng gõ cửa nửa ngày cũng không phản ứng, phó tổng biết cậu trai kia là ai không ?"
Tâm tư nhỏ này của cô sao có thể qua mặt được Ngô Diệc Phàm ? Chỉ thấy Ngô Diệc Phàm đột nhiên tới gần cô, cười đến có chút lẳng lơ, nhưng lạnh giọng nói,"Cô không nên hỏi cũng đừng hỏi !"
Lăng Vi An hoảng sợ, cúi đầu nói,"Vâng." Trong lòng lại hung hăng rủa cậu, không phải là phó tổng tài sao ? Xem tôi thành tổng tài phu nhân sau đó đối phó anh thế nào !
Ngô Diệc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái rồi mới đứng dậy nhìn về phía cửa đóng chặt kia, đột nhiên nhớ tới Lăng Vi An nói gõ cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, đau đầu bóp trán, lão đại sẽ không quên còn có một hội nghị quan trọng chứ ? Bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra chỉ có thể hoãn lại.
|
Chương 35 Trong bồn tắm cực lớn, Lộc Hàm lẳng lặng tựa vào trong lòng Ngô Thế Huân, tùy anh giúp cậu tắm rửa, đột nhiên cảm giác được vật cứng nóng để gần mình, vội vàng xê dịch thân mình, đưa tay đẩy ngực trần trụi của anh,"Huân, không nên..."
Ngô Thế Huân đẩy tay nhỏ bé của cậu ra, dụ dỗ,"Ngoan... một lần cuối cùng..." Dứt lời cũng không để ý cậu gật đầu hay không, ôm eo của cậu, thân dùng sức một cái, tiến thật sâu vào trong cơ thể cậu.
Lộc Hàm ưm một tiếng, cánh tay đầy các dấu hôn ôm cổ của anh, khẽ thở gấp nói,"Huân là đại sắc lang !"
"Đại sắc lang ?" Càng thêm dùng sức động thắt lưng, nhìn cậu khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ám muội hỏi,"Thế bé cưng thích không ?"
"Ân..." Cái miệng nhỏ nhắn bật ra rên rỉ mê người, Lộc Hàm lắc lắc thân mình muốn né tránh va chạm mạnh của anh, Ngô Thế Huân cũng không cho phép, bàn tay to ôm vòng eo mảnh khảnh dùng sức đè bụng xuống, để mình tiến vào càng sâu.
"Ngô... Huân... Nhẹ một chút..." Cánh tay ôm chặt cổ của anh, Lộc Hàm từng đợt rung mình, trong mắt hơi nước mờ mịt, có chút mê loạn nhìn anh.
Ngô Thế Huân cắn vành tai của cậu lại hỏi,"Thích không ?"
"Ân... Hỉ... Thích..."
...
Ôm thân mình xụi lơ của cậu, Ngô Thế Huân trìu mến hôn trán của cậu, Lộc Hàm nhìn anh, có chút bất mãn chu miệng nói,"Vì sao anh không mệt ?" Vì sao cậu cảm thấy mệt chết đi ? Nhưng lúc huấn luyện lại không mệt.
Huấn luyện ? Trong đầu tựa hồ có cái gì chợt lóe qua nhưng lại nắm bắt không được, Ngô Thế Huân nhìn cậu ngây người, nhíu mày, thương tiếc vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu,"Mệt lắm không ?" Xem ra anh thật sự rất phóng túng mình.
Lộc Hàm lắc đầu, mặc dù có chút mệt nhưng trong lòng cậu rất vui, cảm giác ấm nóng trong lòng có phải chính là hạnh phúc hay không ? Tuy rằng không hiểu được nhưng cậu rất thích loại cảm giác này.
"Róc rách –"
Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm bước ra bồn tắm lớn, lấy khăn tắm, giúp cậu lau sạch nước trên người, sau đó Lộc Hàm đoạt lấy khăn tắm lớn trên tay anh, mong chờ nói,"Em giúp anh lau !"
Ngô Thế Huân vội vàng nắm cổ tay cậu,"Để tự anh !"
Lộc Hàm mở to đôi mắt, có chút ủy khuất nhìn anh, giống như anh khi dễ cậu. Thấy cậu bộ dáng ủy khuất, Ngô Thế Huân lại vội vàng thỏa hiệp, buông tay cậu ra.
Lộc Hàm lộ ra một khuôn mặt tươi cười, hưng phấn cầm khăn tắm lớn lau tới lau lui trên người anh,"Được lắm..." Lộc Hàm nhìn chằm chằm vật lại đứng thẳng lên,"Huân ?" Sửng sốt một chút, sau đó đem khăn tắm quăng đi, chạy ra bên ngoài, miệng càng không ngừng nói,"Đại sắc lang... Đại sắc lang..."
Ngô Thế Huân dở khóc dở cười nhìn bóng dáng của cậu, chậm rãi đi ra ngoài, trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mặc vào, Lộc Hàm quấn chăn ngồi trên giường, nhìn anh hỏi,"Huân, anh có việc phải làm sao ?"
Ngô Thế Huân cầm caravat trong tay ném hướng một bên, anh không thích trói buộc, khi không phải trường hợp đặc biệt anh không thích thắt caravat, toàn thân tây trang màu xám bạc thủ công thượng đẳng, áo sơ mi màu đen bên trong được mở hai cúc áo lộ ra da thịt trắng nõn, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng xa cách ngược lại làm cho người ta càng muốn đến gần, thêm lam mâu âm lãnh cũng đủ dọa người.
Đi đến bên giường, đem Lộc Hàm kéo vào trong lòng hôn hôn, dịu dàng nói,"Anh còn có một hội nghị, mệt thì ngủ một chút đi, tỉnh ngủ chúng ta cùng nhau về nhà, được không ?"
"Ân." Lộc Hàm ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ của anh, trên miệng anh cắn một cái sau đó buông anh ra.
Ngô Thế Huân xoay người đem Tiểu Lu nhặt lên, bỏ vào trong lòng cậu lại hôn trên trán cậu một cái, mới hướng ra phía ngoài.
Nhìn anh đóng cửa lại, Lộc Hàm ôm Tiểu Lu nằm ở trên giường nhưng ngủ không được, cố gắng nghĩ hình ảnh vừa mới chợt lóe qua, nhưng như thế nào cũng thấy không rõ,"Ngô..." thét lớn một tiếng, Lộc Hàm ôm lấy đầu mình, mày gắt gao nhăn lại, đầu đau quá.
Lăng Vi An nhìn Ngô Thế Huân đi ra, vội vàng nghênh đón, thấy anh thay đổi một bộ quần áo khác, hai người lại ở bên trong nghỉ ngơi lâu như vậy, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Âm thầm khẽ cắn môi, trên mặt treo lên nụ cười hoàn mỹ, nũng nịu nói,"Tổng tài, phó tổng tài đã hoãn hội nghị chậm lại, thời gian vừa đúng lúc." Nói xong liền cùng với anh rời đi.
Ngô Thế Huân đột nhiên dừng lại cước bộ, hướng cô vươn tay, lạnh lùng nói,"Tài liệu đưa tôi, cô không cần đi !"
Lăng Vi An sửng sốt một chút,"Tổng tài ? Tôi làm sai cái gì sao ? Tôi làm sai gì anh nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa, xin anh đừng đuổi tôi đi !"
Ngô Thế Huân không kiên nhẫn nhíu mày, không hề có tác phong cấp trên mà giật lấy tài liệu trong tay cô, thanh âm càng thêm lạnh vài phần,"Không cho phép để bất kỳ kẻ nào tiến vào văn phòng !" Sau đó cũng không quay đầu lại.
Lăng Vi An sững sờ tại chỗ, trong mắt có chút không thể tin, anh không cho cô tham gia hội nghị sẽ không là vì để cô lại giữ cửa chứ ? Quay đầu nhìn cửa đóng chặt kia, ánh mắt hận không thể đem nó đâm thủng một lỗ.
"Cốc cốc..."
Lăng Vi An gõ cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, do dự một chút, trực tiếp mở cửa đi vào, văn phòng im lặng cũng không có người, lại làm cho Lăng Vi An càng thêm nghiến răng nghiến lợi. Văn phòng không có người chỉ có thể ở phòng nghỉ, trước kia tổng tài mặc dù dẫn phụ nữ tiến vào văn phòng cũng tuyệt đối không để cho người ta tiến vào phòng nghỉ !
Cầm cà phê trong tay đặt trên bàn trà, sau đó đi đến cửa phòng nghỉ,"Cốc cốc..."
Lộc Hàm không vui nhíu mày, chậm rãi cầm áo tắm lớn quấn người lại, mở cửa ra nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngoài cửa, âm thanh lạnh lùng nói,"Có việc ?" Cậu không thích người phụ nữ này, cho nên ngữ khí tự nhiên không tốt.
Lăng Vi An nhìn dấu hôn trên cổ cậu, ánh mắt lộ ra một chút ghen tị, lại rất nhanh che giấu đi, trên mặt treo lên mỉm cười,"Người tới là khách, tổng tài bảo tôi chăm sóc cậu thật tốt, tôi pha cà phê tổng tài thích nhất, không biết thiếu gia có thích không ?" Kỳ thật phải nói là Ngô Thế Huân trước kia thích uống cà phê nhất, gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh đột nhiên không uống cà phê.
Cà phê ? Huân không phải không uống cà phê sao ? Chẳng lẽ anh lại không nghe lời ? Lộc Hàm cũng không so đo ý ngầm trong lời nói của cô ta, đi đến ngồi xuống sô pha, đang muốn bưng cà phê lên nhưng Lăng Vi An lại giành trước bưng lên, sau đó mỉm cười đưa cho cậu, nhìn Lộc Hàm đưa tay đón lấy nhưng rất nhanh buông tay.
Hội nghị chấm dứt, Ngô Thế Huân trở lại văn phòng liền thấy Lộc Hàm ôm Tiểu Lu ngồi trên sô pha, một bộ dáng nhu thuận. Mà Lăng Vi An ngồi đối diện cậu trên sô pha, vẻ mặt e ngại nhìn cậu, trên váy ngắn màu trắng đều là vết bẩn của cà phê. Trên đùi một mảnh đỏ bừng, nhìn qua là bị bỏng, nửa bên mặt sưng lên như bánh bao, khóe miệng cũng rách đôi chút, tóc có chút hỗn độn, một cổ tay bị vặn gãy.
Thấy Ngô Thế Huân, Lộc Hàm hai mắt sáng ngời, vọt vào trong lòng anh, bĩu môi cáo trạng,"Huân, người phụ nữ này bắt nạt em !"
|
Chương 36 Ngô Diệc Phàm theo ở phía sau đi vào, thấy Lăng Vi An bộ dáng thê thảm, lại nghe cậu nói vậy, khóe miệng run rẩy, anh dâu nhỏ lại có thể nói ra như vậy !
Ngô Thế Huân ôm cậu ngồi ở một bên sô pha, dịu dàng cười nói,"Cô ta bắt nạt em như thế nào ?"
Lộc Hàm ôm thắt lưng của anh, ngửa đầu nhìn anh, thở hổn hển nói,"Cô ta muốn dùng cà phê làm bỏng em, còn muốn đánh em !"
Ngô Thế Huân sắc mặt trầm xuống, tầm mắt âm lãnh nhìn về phía Lăng Vi An. Lăng Vi An run lên, lã chã khóc nhìn anh, nghẹn ngào nói,"Tổng tài, tôi không có, tôi chỉ là lòng tốt pha cho cậu ấy một ly cà phê nhưng không nghĩ tới..." Không có nói thêm gì nữa, nhưng người sáng suốt vừa thấy cô bộ dáng thê thảm liền biết Lộc Hàm làm chuyện không thể tha cỡ nào.
Nhưng Ngô Thế Huân không có chút tác phong thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói,"Tôi nói không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào văn phòng !" Tự nhiên cũng bao gồm cô ta !
Lăng Vi An sợ tới mức rụt lui thân mình, bởi vì đau đớn mà sắc mặt càng thêm tái nhợt, có chút không cam lòng nói,"Tổng tài, cậu ấy dùng cà phê hắt vào tôi không nói, còn động thủ đánh tôi, người con trai ác độc như vậy anh đừng để bị bộ dáng của cậu ấy lừa gạt !"
Lộc Hàm lạnh lùng liếc mắt cô một cái, quay đầu lại đáng thương cáo trạng,"Huân, cô ta mắng em !"
Ngô Diệc Phàm đứng một bên thật sự là rất muốn cười, nhưng vì không muốn rước lấy họa nên chỉ có thể kìm lại. Ngô Thế Huân ánh mắt liếc về phía cậu, âm thanh lạnh lùng,"Đem cô ta ném ra Tuyệt Thế, công ty nào dám nhận cô ta sẽ đối nghịch cùng Tuyệt Thế !"
Nghe anh nói như vậy Lăng Vi An rốt cuộc không thể giữ bình tĩnh, kích động nói,"Tổng tài, anh không thể làm như vậy !" Có ai dám đối nghịch cùng Tuyệt Thế? Mặc dù tập đoàn Vũ Văn với Tuyệt Thế sức lực ngang nhau nhưng cũng nhường ba phần, hơn nữa nay vẫn là đối tượng hợp tác cùng tập đoàn Tuyệt Thế. Một câu của Ngô Thế Huân, tiền đồ của cô liền hoàn toàn bị hủy, cô không có khả năng sẽ tìm được việc, chỉ sợ cả một tạp hóa nhỏ cũng không có người dám dùng cô.
Cô bằng cấp cao, năng lực tốt, không lo tìm không được công việc tốt. Thư ký tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế, nói ra không ai không đỏ mắt nhưng cô lại lòng tham quá mức, đem mục tiêu định ở vị trí tổng tài phu nhân, cô không nghĩ tới một khi thất bại, hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.
"Không thể ? Vì sao không thể ?" Thanh âm lãnh khốc không mang theo một tia cảm tình, con ngươi u lam thâm thúy đều là âm lãnh. Bị tầm mắt anh nhìn như vậy, Lăng Vi An chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nhịn không được run lên, ngay cả khí lực phản bác cũng không có.
Ngô Thế Huân không kiên nhẫn nhìn về phía Ngô Diệc Phàm,"Không nghe rõ ?"
"Nghe rõ rồi !" Ngô Diệc Phàm vội vàng nắm cổ áo của Lăng Vi An ném ra ngoài.
Lúc này Lăng Vi An mới hồi phục tinh thần lại, giãy dụa kêu lên,"Tổng tài, tôi biết sai rồi, tha cho tôi đi ! Tôi sẽ chết mất !" Không có công việc cuộc sống của cô sẽ như thế nào ? Ngay cả đi làm người tình của một ông chủ cũng không ai dám muốn a !
Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nói,"Không muốn sống không bằng chết nên ngoan một chút !" Nếu không phải anh dâu nhỏ không có chuyện gì, cô ta nghĩ nhẹ nhàng như vậy liền có thể xong việc sao ?
Ngô Thế Huân không nói gì, giống như suy nghĩ cái gì, Lộc Hàm móm miệng kéo ống tay áo của anh, thật cẩn thận hỏi,"Huân, anh tức giận sao ?" Sau đó lại hùng hồn nói,"Anh đã nói em có thể đem những người phụ nữ thích anh đánh chạy !" Hơn nữa nếu không phải người phụ nữ kia bắt nạt cậu trước, cậu cũng sẽ không đánh cô ta !
Ngô Thế Huân lấy lại tinh thần nhìn cậu, hôn lên mặt cậu một cái, cưng chiều nói,"Anh không có tức giận."
Lộc Hàm thấy anh thật sự không có tức giận, cao hứng hôn lại lên gương mặt anh, hỏi,"Chúng ta khi nào thì về nhà ?"
Ngô Thế Huân trìu mến vuốt sợi tóc mềm mại của cậu, dịu dàng nói,"Đi thôi !"
Lúc này, cửa "Ầm" một tiếng bị mở ra, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa, đi theo phía sau bà là một người đàn ông trung niên. Tuy rằng cao tuổi nhưng bộ dáng rất xuất sắc, người phụ nữ kia bộ dáng cũng không kém, nhưng lúc này bộ dáng bà tức giận tận trời làm hỏng chút mỹ cảm kia. Hơn nữa bộ dáng giàu có như kim ngân bùng nổ thật sự làm người ta không dám khen tặng.
Hai người này chính là tổng tài tập đoàn Kiền Vũ, Ngô Kiền Vũ cùng tổng tài phu nhân Hứa Nhã Lệ, cũng là cha mẹ của Ngô Thế Huân. Bọn họ không phải lần đầu tiên đến Tuyệt Thế, cô gái ở quầy tiếp tân biết thân phận bọn họ, không dám ngăn cản, vốn có gọi điện thoại thông báo nhưng Lăng Vi An vừa bị đuổi đi, không có người nghe điện thoại nên hai người trực tiếp xông vào.
Ngô Thế Huân nhìn hai người, sắc mặt trầm xuống,"Ai cho các người lên ?"
Hứa Nhã Lệ đưa tay chỉ vào anh liền mắng,"Đứa con bất hiếu này ! Bảo mày đi gặp Tiểu Nhu, mày cư nhiên không để ý, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không nghe, trong mắt mày rốt cuộc còn có tao là mẹ không ?" Nghỉ chút lấy giọng, lại chỉ vào Lộc Hàm quát,"Có phải chính vì hồ ly tinh này mày mới đối xử với Tiểu Nhu như vậy ?"
Ngô Thế Huân sắc mặt càng thêm âm trầm, Hứa Nhã Lệ sợ hãi run lên, có chút sợ hãi thu tay về. Lộc Hàm vẻ mặt chán ghét nhìn hai người bọn họ, cậu một chút cũng không thích hai người kia, cậu có thể cảm giác được Huân thấy bọn họ cũng rất không vui.
"Huân, bọn họ là ai a ?"
Ngô Kiền Vũ nhìn cậu nói,"Chúng tôi là cha mẹ của nó !"
Nghe vậy Lộc Hàm kinh ngạc nói,"Huân, anh cũng có cha mẹ a ?"
Ngô Diệc Phàm nghe nói Ngô Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ lên lầu, vội vàng để bảo an đem Lăng Vi An ném ra, đuổi theo lên lầu, sắc mặt có chút âm trầm. Người công ty chưa bao giờ thấy qua anh sắc mặt đáng sợ như thế, trong lúc nhất thời ngay cả chào hỏi với anh cũng không dám, thấy Lăng Vi An thê thảm như vậy, nghĩ Lăng Vi An chọc tới anh nên vội vàng cách khá xa, chỉ sợ tự rước lấy họa. Tuy rằng cũng có người đồng tình Lăng Vi An nhưng cũng không ai dám lên tiếng cầu tình. Ngô Thế Huân thường xuyên không ở công ty, chuyện lớn nhỏ ở công ty trên cơ bản đều là Ngô Diệc Phàm làm chủ, đắc tội anh liền giống như đắc tội Tuyệt Thế, ai dám đắc tội Tuyệt Thế ? Đây không phải không muốn sống sao ?
Ngô Diệc Phàm đi đến cạnh cửa liền nghe lời nói giật mình của Lộc Hàm, lại thấy cậu biểu tình vô cùng kinh ngạc, trên mặt lộ ra mỉm cười, có anh dâu nhỏ ở đây, cậu hẳn là không cần lo lắng cho lão đại rồi !
Không thể trách Lộc Hàm giật mình, thật sự là cậu cùng Ngô Thế Huân một chỗ lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe anh nhắc chuyện liên quan đến cha mẹ.
Hứa Nhã Lệ nhìn cậu bộ dáng kinh ngạc, nổi giận nói,"Vẻ mặt đó của cậu là gì ? Nó không có cha mẹ, chẳng lẽ là từ tảng đá nhảy ra à ?"
"Nhưng..." Lộc Hàm nhìn hai người cạnh cửa, lại nhìn Ngô Thế Huân, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trước ngực anh, nhỏ giọng nói thầm nói,"Một chút cũng không giống a ! Sẽ không là ôm nhầm con đi ?" Không thể trách Lộc Hàm hoài nghi, thật sự hai người này đều tóc đen mắt đen, mà Ngô Thế Huân ánh mắt là màu lam, tóc cũng là màu ngân lam.
"Ha ha..." Ngô Diệc Phàm không khách khí cười to ra tiếng, đồng ý nói,"Tôi cũng rất hoài nghi !" Thật sự là hai người kia đối với lão đại rất quá đáng, căn bản không xứng làm cha mẹ !
Nghe có người đồng ý, Lộc Hàm hai mắt sáng nhìn cậu, một bộ dáng tìm được tri âm,"Huân rõ ràng cũng rất dễ khiến người ta thích, hai người kia lại chán ghét như vậy, khẳng định không phải cha mẹ ruột, một chút cũng không giống !"
|
Chương 37 Nghe vậy, Hứa Nhã Lệ kêu lên,"Thằng tiểu hồ ly tinh này ! Cư nhiên dám nói chúng tôi chán ghét ?! Một chút gia giáo cũng không có..." Còn chưa mắng xong, chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, đối diện tầm mắt âm lãnh của Ngô Thế Huân, e ngại im miệng, bà không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Ngô Thế Huân!
Ngô Kiền Vũ nhìn Ngô Thế Huân liếc mắt một cái, lúc trước ông cũng hoài nghi nhưng ông kiểm tra ADN, chứng minh Ngô Thế Huân quả thật là con ông. Nhíu mày, không vui nói,"Vì sao không nghe điện thoại ? Tiểu Nhu bị thương, con là vị hôn phu không giúp con bé lấy lại công đạo còn chưa tính, cư nhiên ngay cả đi bệnh viện nhìn con bé một cái cũng không chịu, còn cùng người con trai khác yêu thương gần gũi, con xứng đáng với con bé sao ?"
Ngô Diệc Phàm lười biếng đứng một bên, nhìn hai người cười lạnh nói,"Sao ? Thật là nghĩ mình có nhiều lương tâm ? Tôi nghe nói tình hình gần đây tập đoàn Kiền Vũ hình như không tốt lắm..."
Ngô Kiền Vũ sắc mặt trầm xuống, quả thực gần đây tài vụ tập đoàn Kiền Vũ xảy ra vấn đề, tài chính chi tiêu không linh hoạt, đứa bất hiếu này lại thấy chết không cứu, cho nên ông mới thật sự hy vọng có thể cùng Tần thị làm thông gia, vượt qua lúc nguy cơ này.
Ngô Diệc Phàm tiếp tục cười lạnh nói,"Chuyện bán con, quả thực giống chuyện dạy con ngoan mà hai người biết làm vậy !"
Lộc Hàm ôm Ngô Thế Huân, thở hổn hển giơ nắm tay lên,"Huân là của tôi ! Ai dám bán, tôi đánh chết người đó !" Đáy mắt chợt lóe qua tia sáng lạnh, chứng minh cậu không phải tùy tiện nói, nhưng có người cố tình không xem mặt sắc.
Hứa Nhã Lệ tránh ở phía sau Ngô Kiền Vũ, tránh đi ánh mắt Ngô Thế Huân, không có văn hóa quát,"Mày là cái thứ gì ? Có quyền gì lo chuyện của chúng tao ? Nó là tao mười tháng mang thai sinh ra, tao muốn nó làm cái gì nó nên làm cái đó ! Nó thấy chết mà không cứu chính là bất hiếu, cần phải bị sét đánh !"
Lộc Hàm thật sự nổi giận, Ngô Thế Huân vội vàng ôm lấy cậu, an ủi hôn cậu,"Cưng..." Lộc Hàm không cam lòng trừng mắt anh, bĩu môi rất bất mãn. Ngô Thế Huân dịu dàng hôn trán cậu, đối với cha mẹ, anh đã sớm không còn hy vọng gì nhưng nhìn cậu bộ dáng tức giận như vậy, anh lại cảm thấy rất hạnh phúc, như vậy là đủ rồi, có cậu là đủ rồi !
Ngô Diệc Phàm nhìn hai người, trong lòng rất vui mừng, lão đại rốt cục có thể hạnh phúc rồi chứ ?
Trong mọi người cậu là người biết Ngô Thế Huân sớm nhất, hơn nữa là cậu tự mình tìm tới cửa muốn nhận Ngô Thế Huân làm lão đại, đơn giản là chính mắt cậu chứng kiến một màn tàn nhẫn kia, cậu nhóc như cậu, lần đầu tiên học được đau lòng.
Ngô Thế Huân từ nhỏ đặc biệt thông minh bởi vậy Ngô Kiền Vũ luôn ép anh học đủ loại kiến thức, muốn anh tương lai đem tập đoàn Kiền Vũ của ông phát dương quang đại, để cho tất cả mọi người biết tên Ngô Kiền Vũ. Nên Ngô Thế Huân cuộc sống ngoại trừ học tập vẫn là học tập, rất ít có thể nhìn thấy cha mẹ, mặc dù gặp được cha mẹ anh cũng là một bộ dáng không kiên nhẫn. Anh lúc nhỏ không rõ vì sao lại như vậy, chỉ là khi anh mười tuổi trên người liền tản ra sự lạnh lùng khiến mọi người cách xa ngàn dặm, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ mười tuổi.
Ngày đó là sinh nhật mười tuổi của anh, rốt cục có thể nghỉ một ngày, hơn nữa Ngô Kiền Vũ cùng Hứa Nhã Lệ dẫn anh ra ngoài sinh nhật, tuy rằng anh như cũ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhưng từ đáy mắt sáng kia có thể thấy được anh rất vui vẻ, dù sao vẫn là đứa nhỏ, làm sao có thể không hy vọng được cha mẹ chú ý cùng yêu thương đây ?
Nhưng khi nhìn thấy rất nhiều người xa lạ, anh mới hiểu được Ngô Kiền Vũ dẫn anh ra ngoài chẳng qua là vì muốn khoe, mặc dù có chút thương tâm nhưng anh vẫn rất cao hứng cha mẹ có thể ở cùng anh. Nhưng trên đường trở về, bọn họ gặp xã hội đen đang đấu súng, Hứa Nhã Lệ sợ hãi trốn phía sau Ngô Kiền Vũ, mà Ngô Kiền Vũ thuận tay liền ôm lấy Ngô Thế Huân chắn trước người, không may là viên đạn không có vòng qua bọn họ, Ngô Thế Huân trúng đạn, mà cha mẹ anh cũng không xảy ra chuyện gì.
Anh trước khi ngất xỉu nghe mẹ anh nói để lái xe ôm anh ngồi taxi, đừng làm xe bị dơ, đó chính là cha mẹ anh ! Anh không cảm nhận được sự đau đớn trên người, chỉ có thể cảm giác được từ đáy lòng toát ra khí lạnh, thật sự rất lạnh !
Đợi cho tất cả lắng xuống, Ngô Diệc Phàm từ dưới xa chui ra, nhìn hướng taxi rời đi, nắm tay lại, rất nhanh đón taxi khác đi theo, trong lòng âm thầm thề, từ nay cậu muốn đi theo anh ! Cậu không biết cậu muốn đi theo anh làm gì, chỉ biết là cậu rất đau lòng vì anh, không muốn thấy anh chỉ có một mình.
Từ đó về sau, Ngô Thế Huân càng trở nên lạnh lùng, đáy mắt một mảnh tĩnh mịch, hai mắt của anh làm người ta cảm thấy sợ hãi vì nơi đó đều là tử khí, làm người ta không cảm giác được hơi thở của sự sống. Ngô Diệc Phàm mất mấy năm quấn quít lấy anh mới khiến cho anh chấp nhận sự hiện hữu của cậu.
Sau lại gặp được Tần Nhu, Tần Nhu phản bội làm anh trở nên càng thêm lãnh khốc vô tình, cho nên bọn họ đều rất chán ghét Tần Nhu. Người nước ngoài mà Tần Nhu thích trên thực tế là một tên xã hội đen. Tần Nhu lần này trốn về nước bởi vì cô ta bị người nước ngoài kia bắt gian trên giường, người nước ngoài kia giận dữ, đem nhốt cô ta, thường xuyên thay đổi cách tra tấn cô ta, có khi còn có thể đem cô ta thưởng cho thủ hạ của mình, mà chuyện này không ai biết là mấy người bọn họ làm, ngay cả Ngô Thế Huân cũng không biết. Bọn họ sẽ không hỏi đến chuyện riêng của anh nhưng tổn thương anh, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tần Nhu sở dĩ đến tìm Ngô Thế Huân cũng bởi vì nghe được lời đồn tổng tài tập đoàn Tuyệt Thế là U Minh Điện điện chủ, muốn tìm sự che chở.
Nhìn Ngô Thế Huân đáy mắt dịu dàng, Lộc Hàm không cam lòng ôm anh cọ cọ, rầu rĩ nói,"Em chán ghét bọn họ !"
Ngô Thế Huân nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, ngẩng đầu nhìn hai người ở cửa, trong mắt không hề có sự dịu dàng, chỉ còn một mảnh tê buốt lạnh như băng,"Muốn làm thông gia ?"
Ngô Kiền Vũ không chắc thái độ của anh, chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ, Ngô Thế Huân khóe miệng giơ lên, lạnh như băng châm chọc,"Nếu ông muốn tập đoàn Kiền Vũ cùng tập đoàn Tần thị cùng nhau biến mất, có thể thử một lần ?"
Ngô Kiền Vũ sắc mặt lạnh lùng,"Tôi là cha cậu !" Ông trong lòng rất rõ, Ngô Thế Huân có năng lực như vậy, ông không dám chọc giận anh, chỉ có thể dùng quan hệ huyết thống nhắc tỉnh anh không nên quên cội nguồn !
Ngô Thế Huân hừ lạnh một tiếng,"Thì sao ?" Không muốn cùng bọn họ nói nhảm, đảo mắt nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, lạnh lùng phun ra hai chữ,"Tiễn khách !"
Ngô Diệc Phàm cười đến cà lơ phất phơ, trong mắt vẫn che kín hàn sương, tao nhã làm tư thế xin mời.
Hứa Nhã Lệ chưa từ bỏ ý định, nếu tập đoàn Kiền Vũ xảy ra vấn đề, bà sao có thể còn cuộc sống tốt đẹp ? "Mày tên bất hiếu ! Mày có tiền như vậy, giúp chúng tao cũng không được sao ? Không có chúng tao ở đâu có mày ?"
Ngô Diệc Phàm trực tiếp cầm điện thoại trên bàn Lăng Vi An,"Bảo vệ..." Ngô Kiền Vũ thấy thế, hừ lạnh một tiếng, mặt bình tĩnh kéo Hứa Nhã Lệ đi.
|