[Gay Việt] Hùng Khùng Và Bím Biển
|
|
8: "Em gái em gái!!! Con có em gái rồi!!" "Cháu An có học lực giỏi nhưng xét về mặt đạo đức thì..."
"Tôi rất xin lỗi."
Hôm nay tôi lại phải lết đít lên trường ngồi nói chuyện với giáo viên vì thằng oắt con lại đánh bạn.
"Gia đình cũng đã cố gắng phối hợp với nhà trường để dạy dỗ cháu nó, nhưng khổ nỗi..."
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Cô giáo chủ nhiệm của nhóc An nhìn tôi sầu não mà buồn thay.
"Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì chỉ e gia đình sẽ phải cho cháu thôi học anh ạ."
Trời ạ. Bảo nó học dốt phải nghỉ học đã đành, nay nó học giỏi nhất lớp, nhất khối mà vẫn phải nghỉ học...
"Vâng chị. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Nổi giận đùng đùng, tôi siết chặt tay nắm bước từng bước đến lớp học của thằng con.
"LÊ TRƯƠNG ĐỨC AN!"
Nhóc An đánh bạn chưa đủ, nó còn hung hăng phản kháng nên bị bảo vệ trói ngồi trên ghế luôn.
Xem xem cu cậu mới mười tuổi đầu mà bị trói như tội phạm, xong còn bị tôi gắt gỏng gào tên lên. Xem xem nó bây giờ mới khóc bù lu bù loa vì sợ kìa.
Dù giận nó lắm nhưng tôi vẫn thương cháy ruột gan, đi tới cởi trói cho nó.
"Mẹ, hức, mẹ ơi... Huhuhuhu!!!"
"Nín ngay!"
Làn da trắng nõn của nó bị lằn vết đỏ, trông đến là thương.
"Mẹ, hức, hức. Ai bảo nó, nó, nó trêu con trước!!!"
"Nín ngay! Đi về!"
Tôi cố kéo tay thằng nhỏ ra khỏi lớp mà nó lì lợm ngồi lì không chịu theo.
"Nó bảo con không có mẹ!! Nó bảo đàn ông sao làm mẹ được!! Nó bảo nó ghê tởm mẹ con!!"
Tôi liếc nhìn đứa bé to con đang sợ sệt nép sau lưng giáo viên.
Ngồi xổm xuống nâng nhóc An dậy, tôi phủi phủi bụi bẩn ở mông nó, cố gắng nhẹ giọng bảo.
"Ngoan, đi về."
Vừa đi ra đến cửa, Đức An đột ngột rời tay tôi ra rồi lao đến đá thằng nhóc to con kia một cái.
Nó định đánh nữa thì bị tôi lôi lại tát cho một cái.
"CON BỊ ĐIÊN À! ĐI VỀ!"
Thằng nhóc ôm cái má in vết tát đỏ au, đôi mắt to tròn bắt đầu long lanh ngập nước mắt. Nó muốn khóc quá nhưng xung quanh toàn bạn bè đang nhìn nó, nó không dám khóc.
Tiếng sụt sịt cứ lớn dần, nó nhịn khóc đến độ vừa nấc vừa ho rất chật vật.
Nó chưa khóc mà tôi đã khóc mất rồi.
"Mẹ xin lỗi, mẹ thương con. Ngoan ngoan về nào."
Bế bổng Đức An lên, tôi cúi đầu chào cô giáo rồi mang nhóc về nhà.
Đức An về đến nhà thì lăn vào phòng đóng sầm cửa lại, tôi gọi cách nào cũng không chịu mở ra.
Không biết thế nào giáo viên còn gọi điện báo cho cả thằng Hùng.
Nghe tôi kể mọi chuyện, thằng Hùng bảo tôi bình tĩnh rồi không nói thêm lời nào, một phát phá cửa xông vào.
Đối diện với thằng nhóc mười tuổi đang ôm siêu nhân khóc tu tu một góc, thằng Hùng chỉ lạnh giọng: "Ra nói chuyện" rồi quay ngoắt đi.
Thế mà nhóc con sụt sịt ôm thêm siêu nhân lon ton theo chân bố nó thật.
"Kể đi."
Nhóc An nhận cốc nước từ tay bố, ngậm ngùi uống một ngụm lớn rồi nói.
"Thằng đó trêu con không được nên nói xấu mẹ. Con ghét nó quá nên đánh nó."
"Đánh như nào?"
"Con đấm vào mồm nó."
"Mày sai rồi đấy."
"Con không sai!! Nó sai! Ai bảo nó dám sỉ nhục mẹ con!!"
"Ý tao là mày sai cách đánh rồi, lần sau cầm hẳn ghế lên mà phang vào đầu nó. Nghe chưa?"
Tôi đứng một bên, trong lòng sôi sục ý chí muốn gọi điện báo công an gông cổ hai bố con man rợ nhà này đi.
Ngồi lên ghế sofa, tôi kéo nhóc An ngồi lên đùi mình.
"Đừng có nghe bố nói lung tung. Bạo lực học đường là sai rồi. Mẹ biết con muốn bảo vệ mẹ nhưng, mẹ không thích cái cách con thể hiện như vậy."
Nhóc con bĩu cái mỏ lên, ngoảnh mặt đi bảo thủ không muốn nói chuyện với tôi. Ngay lập tức bị bố nó nắm cằm xoay lại.
"Nghe lời đi nhóc con, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Nó nói kệ nó nói, nhưng chỉ cần trong tâm mày biết rõ sự thật là được rồi."
Gật gật cái đầu để cho đôi má phính cứ rung rinh theo. Giọng nhóc con mềm nhũn: "Vâng ạ".
Tôi ngạc nhiên nhìn ông bố cục súc của nó cũng có ngày phun ra được một câu hợp lí đến thế. Trong lòng hạnh phúc chứa chan chưa được bao lâu thì.
"Tuy nhiên mày cứ ghi hết vào sổ nợ cho bố, sau này ra trường thanh toán một thể cũng không muộn."
"Cái đồ khùng này!"
Sau vụ việc ngày hôm nay, nhóc An vẫn đến trường như bình thường. Đặc biệt, nó không còn động tay động chân đánh bạn nữa.
Điều đó làm tôi mừng lắm.
Nhưng điều đó có ai ngờ.
Nó không trực tiếp động tay chân đánh bạn thì nó đi sai khiến đàn em đánh bạn.
"LÊ TRƯƠNG ĐỨC ANNNNNNNN!!!!!"
"Giải tán giải tán!! Mẹ tao đến!!"
Ôi thôi, cái thằng quỷ con bất trị này sẽ hại tôi tổn thọ mất.
"Ơ! MẸ ƠI!!"
Tự dưng tôi thấy đau nhói ở bụng. Đầu óc bắt đầu choáng váng.
"Mẹ!! Mẹ sao thế??"
Tôi ngồi gục xuống ôm bụng, tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi.
"Mẹ ráng lên!! Để con gọi cho bố!!"
Tôi thấy cái cảm giác này rất là quen. Có thể nào...
Không thể nào! Tôi với thằng Hùng đã nhất trí là sẽ không có đứa thứ hai để tránh gia tăng dân số, góp phần bảo vệ môi trường mà!
Lần nào cũng dùng ba con sói mà!
"Chắc tại lần đó bị rách, tao chơi trần luôn."
"..."
Tôi thì hoang mang tột độ muốn ngất. Còn "thủ phạm" thì cười trừ cho qua, thằng con thì đần cái mặt ngu ngơ không hiểu gì.
Từ bệnh viện đi về, tôi xoa đầu nhóc An.
"Sau này làm anh rồi thì người lớn lên nhé."
"Gì cơ? Sao con lại làm anh?"
"Mẹ mày có em bé rồi đấy, ngốc thế."
Thật có lỗi với Đảng và Nhà nước, với đất nước Việt Nam nói riêng và thế giới nói chung. Tôi lại sắp sửa sinh ra một con quỷ con nữa rồi.
Lê Trương Đức Bình.
"Em gái em gái!!! Con có em gái rồi!!"
___________________
Sơ: Sơ nghĩ chắc c15 20 thì end hoặc sớm hơn
|
9:[17+]"Vợ đẹp của anh, một đứa nữa nha." Bím Biển bị ốm mất rồi.
Chán ra không ốm, ốm đúng vào dịp nghỉ lễ. Đồng nghĩa với việc mình hắn phải trông hai đứa nhỏ.
Nhóc An đang học lớp 9 còn bé Bình mới tròn 3 tuổi. Ok, bé Đức Bình ngoan ngoãn hắn không ngán. Duy chỉ có thằng nhãi Đức An nhìn thôi đã chán lắm rồi.
Hắn thề là hắn không đối xử bất bình đẳng với đứa nào hết.
Chỉ là hắn cưng cô con gái nhỏ hơn thằng nhãi An thôi.
"Con qua nhà bạn chơi nha bố."
"Ở nhà."
"Whattt??? Nghỉ lễ mà bố?"
"Bảy giờ ba mươi phút sáng, cổng sau công viên Nhạc Sơn."
"Vãi, bố theo dõi con à?"
Trứng mà đòi khôn hơn vịt.
Đừng tưởng hắn không biết hôm nay thằng nhãi này hẹn anh em bè phái đi tụ tập đánh nhau. Hồi trẻ hắn cũng hay hẹn chỗ đó vào giờ này, hắn biết thừa.
Thằng nhãi ranh này từ tấm bé đã tỏ lập trường côn đồ mất dạy(Giống hắn vãi), hắn đã lường trước mối nguy hiểm này và kịp thời ra sức ngăn chặn. Chỉ không ngờ, nó cứng đầu giống hắn quá.
Haiz.
Ngó thấy nhãi ranh đang lạch cạch tính mở cửa đòi ra ngoài.
"Bố!! Lần này bố mà cản con thì!! Tình nghĩa anh em có chắc bền lâu?!!"
"Ở nhà."
"Con thà phụ bố chứ không phụ anh em đâu!!"
Nó vừa mới mở cửa nhà ra thì đã ăn ngay cùi chỏ vào mồm. Một cùi chỏ sang ngang đập tan hi vọng.
"Tao không thích nói nhiều. Lăn vào."
"Bố con mình cùng là người trong ngành!! Sao bố không chịu hiểu cho con?"
"Ngành gì? Bán dâm à?"
"Ngành giang hồ đó bố!!"
Cho nó thêm cùi chỏ nữa, hắn túm cổ áo xách thằng nhỏ vào nhẹ như bẫng rồi đóng sầm cửa lại.
Có vẻ như cu cậu bắt đầu bộc phá những tính trạng tốt từ hắn rồi. Mới đó thôi còn là thằng nhóc lớp 5 bé nhất lớp, nay nó to cao nhất khối 9. Sức lực cũng lớn, tuy nhiên, cùng lắm cũng chỉ bằng một góc của hắn hồi tầm tuổi nó thôi.
Né được đòn hiểm Đức An bất ngờ tung ra, hắn vung chân phải lên làm một cú ngay xương hàm mặt thằng nhóc. Chỉ một cú duy nhất đã hạ knock out nhãi con.
"Mày còn non và xanh lắm."
Bé Bình ngồi một chỗ nhìn anh trai bị bố đánh cho sấp mặt, trong lòng cảm thấy bố thật vĩ đại biết bao nhiêu.
Lớn lên con cũng sẽ đánh anh An hoành tráng như vậy!
Đi tới bế bé Bình lên, hắn huơ tay ra hiệu cho kẻ thua cuộc kia phải lăn vào phòng để tự kiểm điểm.
Bé con xinh gái thơm thơm má bố, thích thú ca ngợi.
"Bố bố! Bố mạnh nắm!"
"Ừ. Bố mạnh để bảo vệ vợ và bé Bình đấy."
"Bảo vệ! Bảo vệ!"
Nhìn biểu cảm mím môi đầy quyết tâm cùng nắm tay bé xíu của cô con gái nhỏ, hắn cảm thấy trái tim đá tảng của mình tan chảy thật sự.
Đức An ôm mặt đi ra uống nước, thấy một màn tình thương mến thương chói lóa ngay trước mắt, chỉ biết cười nhạt.
"Sao hồi con còn bé bố chẳng cưng con như thế bao giờ nhỉ?"
"Anh An! Bị bố đánh đau lại đây bé thưn thưn!"
"Ơ..."
Cô em gái nhỏ với cặp mắt bồ câu sáng long lanh nhìn nhóc An đầy trìu mến làm cho tim nhóc cũng phải tan chảy theo.
"Bố!! Cho con bế em tí thôi!!"
"Cút."
Bé Bình đã ba tuổi nói năng vẫn còn ngòng ngọng, nước da nâu nâu giống bố, dáng người khỏe khoắn, tóc ngắn cá tính.
Kẻ khác nhìn vào kiểu gì cũng nhầm bé thành nhóc trai cục súc. Mà họ đâu biết rằng bé cute đáng yêu chết người thế nào.
"Nhọ cho em tôi, da trắng như mẹ có phải tuyệt vời hơn không..."
"Bé Bình thèm vào da trắng để ẻo lả như mày?"
"Hê hê, bố coi thường con rồi nhá. Ai cũng gọi con là con nhà người ta đấy, combo học giỏi nhà giàu đẹp trai đấy?"
Giơ chân trái lên dọa nhãi con còn dám mở mồm tự sướng thêm là hắn sẽ cho một cú nữa vào bên còn lại.
Tạm giao lại bé Bình cho thằng An trông nom, hắn đi vào phòng xem xem Bím Biển đã đỡ hơn chưa.
Vừa vào thì thấy Bím Biển đang ngồi tựa lưng vào gối mà đọc sách. Dáng người gầy mảnh đầy thanh tao. Sống mũi thẳng cao thanh tú cùng hàng mi dài khẽ lay động khi đôi mắt sáng trong kia liếc sang nhìn hắn.
Cánh môi nhợt nhạt chợt rạng lên khi nở nụ cười hiền hòa chung với nắng ấm.
"Cậu lại xích mích với nhóc An à?"
Hắn ngây ra vì lỡ lún sâu vào vẻ đẹp mong manh tựa khói sương đó, không biết phải trả lời sao vì trót lỡ đãng không nghe thấy cậu ta nói gì.
"Xin lỗi nhé, hôm nay tớ mệt quá."
"Không sao."
Hắn đi đến bên giường, ngồi bên cạnh Bím Biển. Bàn tay thô ráp của hắn nhẹ chạm lên trán cậu.
"Thấy đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi. Chắc ngủ thêm giấc nữa là khỏi thôi."
Hôn lên má vợ mình, hắn âu yêm ôm ôm người ta vào lòng.
"Phải ráng lên đấy."
"Ừm."
Hồi còn bé, Bím Biển cũng hay ốm lắm. Và cứ mỗi lần ốm như thế cậu ta sẽ lại nghỉ học, hại hắn ngồi một mình một bàn chán muốn chết. Khi đó, hắn sẽ đến tận bệnh viện túm cổ cậu ta đi học bằng mọi giá, kể cả có nghỉ ốm ở nhà cũng phải lôi đi bằng được.
Giờ nghĩ lại, chỉ muốn quay ngược thời gian đấm chết chính mình.
"Thế hôm nay cậu không có việc gì à?"
"Có. Nhưng không đi."
"Đi đi chứ."
"Không đi."
Vứt cuốn sách trong tay Bím Biển ra ngoài, hắn ôm theo Bím Biển cùng nằm lên giường.
Bộ pijama con thỏ trắng đã cở nửa số cúc trên vô tình để lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng làn da mịn màng trắng muốt. Lấp ló đâu đó còn là hai hạt hồng hồng điểm hai bên ngực.
Yết hầu của hắn khẽ đẩy xuống cùng ngụm nuốt khan.
Trong đầu hắn lập tức vang lên hai chữ "Tịnh tâm" để cảnh báo hắn. Tịnh tâm. Tịnh tâm. Tịnh tâm.
"Xem cái ánh mắt dâm dê đê tiện của cậu kìa."
Tiếng cười khẽ của Bím Biển làm cho gã đàn ông như hắn phải đỏ cả mặt như thằng nhóc thiếu niên năm nào.
Hải Điệp hôn lên môi hắn, nói nhỏ vào tai hắn: "Thật ra... Làm một chút chắc không sao đâu ha?"
"Đừng có liều." - Hắn gằn giọng
Đức Hùng biết một khi đã bị dục vọng nhấn chìm, chính hắn còn không biết hắn là người hay thú nữa đâu. Chẳng may làm hỏng cái cơ thể bạc nhược này thì chết hắn ngay.
Ngón tay thon dài nhẹ vân vê khối cơ bắp lực lưỡng của hắn, giọng điệu Bím Biển mềm mại gọi mời.
"Không sao thật mà. Cũng lâu rồi... Chúng mình..."
Hắn đột ngột ngồi dậy đi ra ngoài.
"Này!!"
"Chốt cửa."
Chốt ngay vào kẻo trẻ nhỏ nhìn thấy chuyện người lớn sắp sửa diễn ra ngay sau đây.
Khi cả hai cơ thể đã trần trụi áp chặt vào nhau là khi môi hôn đã quyện vào nhau đến mê dại.
Cánh môi nhợt nhạt kia nay thêm hơi ấm đã căng mọng sắc hồng, răng nanh của hắn cứ thế say đắm gặm cắn, chút chút lại thèm khát liếm mút đôi môi ấy.
Chuyện tình dục đã quá quen thuộc, nơi cửa nhỏ vẫn luôn dịu dàng đón nhận gấu lớn của hắn tiến vào.
"Anh yêu em, yêu em."
Lời thì thầm tính tứ cứ rót vào tai cậu mãi thôi, cứ theo từng nhịp đâm vào làm cậu phải động lòng run lên vì sướng. Những ngón chân co lại đạp nhăn ga giường vì toàn bộ cơ thể đã chạm đến đỉnh khoái cảm một cách dễ dàng.
"Cho anh một nhóc nữa nhé?"
"Ưm. Không mà!!"
"Một nhóc nữa thôi... Đi mà."
Dịch nóng của hắn bắn sâu vào trong cơ thể cậu, từ cửa nhỏ chút chút lại rỉ ra ngoài. Nom mới đủ dâm đãng làm sao.
Hôn lên bờ môi đã sưng lên vì ngàn nụ hôn điên cuồng của hắn, hắn nỉ non thật khẽ: "Vợ đẹp của anh, một đứa nữa nha."
Trong khi đó Hải Điệp phải trực trào nước mắt.
"Em không muốn phá vỡ chính sách dân số kế hoạch hóa gia đình đâu!! Em còn muốn bảo vệ môi trường nữa mà!!!
|
10: Hóa ra lí do để mẹ yêu bố lại đơn giản đến thế.
"Vãi vãi vãi!!! Đùa bố à???" "Em đùa đại ca làm éo, bọn nó gọi đầu gấu đập anh em mình đấy." Lê Trương Đức An sống mười sáu năm nay kiêu hãnh vênh mặt lên dám khẳng định mình không sợ bố con nhà nào(trừ bố con nhà mình). "Mà em nghe nói bố anh là Hùng Tịnh thì phải... Nếu mà..." "Không cần mượn oai bố già, mình tao cân tất." Một lô một lũ nhóc choai choai ngồi xung quanh nghe đại ca An nói thế thì phấn khởi lắm. Đúng là khí phách của con ông trùm giang hồ mà! "À đại ca ơi, chỉ hộ em bài này phát, mai em kiểm tra rồi." - Đàn em mặt nồi 1. "Em nữa!!" - Đàn em mặt nồi 2. "Truyền lại cho em gốc Hóa được không ạ??" - Đàn em mặt nồi 3. Đứa nào dám bảo lũ đầu gấu toàn bọn học dốt não phẳng thì sai rồi đó! Đại ca bọn tao học giỏi lắm! Ngôn ngữ Hóa của ảnh đã đạt mức thượng thừa! Chẳng qua đạo đức trung bình nên không được vào đội tuyển học sinh giỏi thôi! "Đại ca, anh đang suy tư gì đấy?" Thi thoảng đại ca sẽ ra đứng gần cửa sổ, lơ đãng phóng cái nhìn u buồn ra ngoài sân trường. Đại ca Đức An cao ráo trắng trẻo xinh trai lắm, nhưng đừng tưởng đại ca liễu yếu đào tơ. Ăn thử cú đấm sắt thép của con quái vật đội lốt đẹp đẽ này đi rồi biết. "Tao cảm thấy khá là buồn khi bố mẹ tao không giỏi môn Văn." "Dạ?" "Năm nào tao cũng trượt học sinh giỏi vì môn Văn." "Chứ không phải vì hạnh kiểm ạ?" "Ừ nhỉ... Mẹ mày! Hạnh kiểm không quan trọng oke? Bố trượt giỏi vì dốt Văn thôi!!" Đại ca kể rằng trí tuệ cùng sắc đẹp của anh ấy là di truyền từ mẹ, sức mạnh là di truyền từ bố. Duy chỉ có trái tim cô đơn đa cảm của anh ấy là điểm khác biệt, không di truyền từ ai hết. Đại ca nói, anh ấy sinh ra vào mùa đông nên trái tim anh ấy được tạo nên từ những bông tuyết trắng lạnh lẽo mong manh. Xem xem, đôi mắt trong veo của anh ấy đang dần bị vẩn đục bởi bao ưu phiền... Hút một ngụm sữa milo vị socola ngọt ngào, đại ca khàn giọng nói ra tâm sự thầm kín của mình. "Sau này, tao sẽ tìm ra bố ruột của mình..." "..." "Thôi, tao đi đón em đây. Chúng mày cứ làm bài tập đi, chỗ nào không hiểu đánh dấu vào, mai tao chỉ cho." Đại ca có một em gái với một em trai, em gái đang học mẫu giáo lớn còn em trai mới tròn một tuổi. Xem ra bố mẹ anh ấy đẻ cách tuổi quá đi mất. Có khi lỡ rồi mới đẻ thêm hai đứa nhỏ chứ không thì chỉ để đại ca là con một. "Bình ngoan, ngoannnn. Anh An tới đón em nè!!" Đức An quý cô em gái lắm. Quý nhất luôn đó. "Anh An đến rồi!! Con chào cô, tớ chào các bạn, tớ về!" Đeo cặp ra trước ngực để cõng cô em gái nhỏ trên lưng, Đức An cười cười nói khẽ. "Anh mua kẹo thỏ cho em rồi đấy. Lát nữa ăn đừng để thằng Tâm thấy!" "Em Tâm cũng thích ăn kẹo thỏ mà anh?" "Kệ nó! Anh đ... Anh không thích cho nó!" Em trai út của nhà Đức An tên Tâm, Lê Trương Đức Tâm. Bình An, An Tâm, Bình Tâm, ba anh em ghép lại tên với nhau ý nghĩa biết bao nhiêu thì có sự đối xử bất bình đẳng đầy mâu thuẫn bấy nhiêu. "À, hình như em Tâm lại vặt rơi đầu siêu nhân của anh rồi." "..." Đấy, lí do khiến Đức An phải ghét bỏ thằng nhỏ đó đấy. Da nâu nâu bẩn bẩn như cứt, cái mặt cau cau có có y như bố già, cái nết phá hoại bậc nhất, không có một tính trạng đáng quý nào của mẹ hết! "Mà anh ơi, hôm qua em thấy bố chửi mẹ!" "Hả??" "Chửi ghê lắm! Em sợ bố quá!" Nhíu mày, Đức An bảo em nhỏ ghé tai mình nói thầm cho nhóc nghe thử. "Nhá, bố chửi mẹ là "Thằng đĩ" anh ạ!" "..." Amen. Thiên thần bé nhỏ của tôi, em không nên để lũ người phàm tục vấy bẩn như thế. "Chắc là gián điệp do Tr*ng cộng cài vào đấy, không phải bố mình đâu. Em đừng lo." Nếu ai đó hỏi Đức An về list diễn viên đỉnh cao nhất thì chắc chắn bô lão Trương Đức Hùng sẽ đứng đầu tiên. Ra ngoài xã hội là trùm khét tiếng, đóng cửa vào nhà thì thành người bố thiện lành yêu thương con cái(trừ con trưởng). Ngoài giường thì lãnh đạm lạnh nhạt với vợ, lên giường thì thành siêu sao phim khiêu dâm với hàng loạt lời thoại cực mặn. Đức An xui xẻo lỡ thấy cảnh phòng the của bố mẹ nên biết. "Cám ơn An nhé, hôm nay mẹ bận không đón em được." "Có sao đâu, trường con cũng gần mà. Từ sau để con đón em luôn." Nghĩ đi nghĩ lại, Đức An vẫn không nghĩ ra lí do để một người điềm đạm nhu mì như mẹ phải đi lấy lão bố thô thiển kia. Có phải năm xưa mẹ bị bố già xách dao kề cổ ép cưới? "Không, mẹ thích bố con từ hồi đi học mà." "Dọa nếu không thích sẽ bị ăn đấm?" "Bậy rồi. Bố con hồi đó còn không thèm thích mẹ nữa là." Mẹ Đức An ấy, tuy là đàn ông nhưng vẫn hơn đứt mấy bà mẹ của lũ bạn nhóc. Làm cho nhóc phải sôi sục ý chí sẽ cố lấy được người vợ hoàn hảo như mẹ! Vừa mới giơ nắm tay lên thể hiện quyết tâm thì ngay lập tức bị bố già nhéo má. "Ngưng ảo tưởng. Trăm thằng nhãi như mày gộp lại cũng không bằng bố mày ngày trước đâu." Lại nhìn thằng em út đang ngự trên vai bố già, nó dám thả cái nhìn khinh bỉ cho Đức An. "Bố bố!! Bế con nữa!!" - Bé Bình chạy đến ôm chân bố. Chẳng hiểu sao, Đức An chỉ mới trộm nhìn ghen tị thôi, còn chưa mở miệng đòi ôm bế gì sất, mà bố già đã phũ phàng phất tay xua đuổi. Và thế là trên vai trên tay bố già đều có hai cục socola mũm mĩm. Chỉ riêng cục bông trắng - Đức An bị lẻ ra phải tủi thân ôm lấy mẹ. "Bố ruột của con là ai... Mẹ nói đi..." "Trời ạ. Mẹ nói nghe nhé, bố Hùng ngày xưa gần chết đến nơi vẫn cố đến ngắm con đấy." Đức An nghe vậy thì ngơ ngác, quay sang nhìn bố. Lần đầu tiên nhóc cảm thấy tình cảm cha con thiêng liêng đến thế. "Bố... Thật sao bố?" "Biết thế tao nã cho phát đạn." "..." Tại sao mẹ nhóc lại đâm đầu đi yêu con người lạnh lùng tàn nhẫn này chứ? Tuổi trẻ thanh xuân của mẹ sai! Quá sai rồi!!! Để đến khi đêm muộn, Đức An lật đật định ra ngoài uống nước thì nghe thấy bố mẹ nói chuyện. "Tớ không để nó theo chân cậu đâu. Nó sẽ đi học, đi làm và làm công dân bình thường." "Mày tưởng tao không muốn chắc? Nhưng có cản được đâu?" "Cậu đừng tưởng tớ không biết hôm qua cậu đi thanh toán lũ côn đồ định vây đánh nhóc An." - Mẹ nhóc gằn giọng. Đức An đứng nghe mà tay chân bủn rủn. Không nghĩ ra bố già vô tâm kia vẫn luôn hậu thuẫn cho mình. "Ai lại muốn con mình bị đánh? Lũ kia cũng đâu phải dạng vừa, thằng An đánh đấm thế nào được. Tao làm vậy là sai à?" "Sai. Cậu cứ làm vậy rồi nó cứ tác oai tác quái coi trời bằng vung." Rồi hai bên bắt đầu đẩy cao mâu thuẫn, kết thúc cuộc nói chuyện bằng phát tát của mẹ nhóc giáng xuống má bố già. Cố gắng nép mình, Đức An tính lăn vào phòng trú nạn thì lén thấy bố già quỳ xuống níu tay mẹ. "Anh xin lỗi." "Câm mồm!" "Anh xin lỗi, xin lỗi em." "Nguy hiểm như thế! Anh đã lỡ dấn thân vào rồi, lại còn để thằng An phải lầm lỡ theo?" "Anh xin lỗi." Bố Hùng ôm lấy mẹ nhóc mặc cho mẹ nhóc đang cố vùng vẫy muốn thoát ra. "Năm đó em tưởng như mình đã mất anh rồi. Em đã định sẽ ôm theo Đức An mà tự vẫn theo anh! Anh dọa em chưa đủ! Nay anh muốn thằng An phải dọa em nữa phải không?" "Ngoan, nín đi. Anh xin lỗi, anh thương em." "Thương con mẹ anh!" Đôi mắt đen sâu hoắm của bố trải qua bao thăng trầm đã phủ dày lớp bụi đời, nay lại dễ dàng đỏ ngàu lên vì khóc thương vợ. "Xin lỗi em. Anh thương em, anh chỉ biết thương em thôi. Anh xin lỗi." Lần đầu tận mắt chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau, không hiểu vì sao Đức An lại rơm rớm nước mắt. Dù có bị bố đánh đòn đau như nào nhóc cũng không khóc, thế mà, nhìn nước mắt mẹ rơi là nhóc đau lòng muốn khóc theo lắm rồi. Có lẽ đêm nay nhóc sẽ thức trắng đêm suy nghĩ lại về tương lai của mình. Rồi chợt nghĩ, hóa ra lí do để mẹ yêu bố lại đơn giản đến thế. Vì bố sẵn sàng hi sinh tất cả vì mẹ. Vì kẻ thù có lớn mạnh đến đâu, trong mắt bố già cũng chỉ là cỏ rác. Để rồi, trước mặt người vợ nhỏ bé, bố chẳng ngại khom lưng cúi đầu. ____________________ Sơ: Hè tới Sơ in bộ này thành sách làm kỉ niệm. Khá là thích cái nhà này
|
Ngoại truyện: Gấu Khùng và Thỏ Bím Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ có một bạn thỏ nhỏ tên Điệp.
Thỏ Điệp nhỏ bé nhưng bên trong cuồn cuộn bao hoài bão to lớn. Hoài bão ấy tuy to mà lại đơn giản, chỉ đơn giản là muốn bạn Gấu Hùng đừng chê mình ị bẩn nữa!
Bạn Gấu Hùng xấu tính lắm!
"Thỏ Bím, lại đây tao bảo."
Thỏ Điệp phồng mang trợn má, giận dỗi cụp cái tai dài dài của mình xuống để lảng đi cái tiếng gọi thô thiển đó.
Nào ngờ Gấu Hùng không để yên cho thỏ con, hắn ta đi tới cục súc nắm đôi tai dài mà xách cả Thỏ Điệp lên.
"Gọi không thưa? Tao lại bứt tai mày ra bây giờ?"
"Cậu giỏi thì bứt đi!! Thứ cục súc!!"
Gấu Hùng thuộc họ nhà gấu có khác, to cao đen hôi lắm, chẳng bù cho Thỏ Điệp nhỏ nhỏ xinh xinh như cục bông á.
Mặc cho thỏ con vùng vẫy đôi chân ngắn tũn của mình, Gấu Hùng bắt đầu ra giọng răn đe.
"Mày biết bọn con người không? Chúng nó lấy que xiên từ đít mày lên mồm rồi nướng lên ăn đấy."
Huhuhuhu!! Kinh dị vãi!!
Đồ gấu xấu xa! Thỏ con muốn cụp tai lại không muốn nghe mà hắn ta cứ kể hoài à!
"Cho nên mày phải theo tao đấy. Chỉ có tao mới không ăn thịt mày thôi."
Trong khu rừng rộng lớn này, ai chẳng biết Gấu Hùng là kẻ hung hăng dã man nhất, tin ai chứ có chết Thỏ Điệp cũng không tin tên gấu này đâu!
Nhưng biết làm sao, nào là cáo nào là sói là hổ, bọn chúng cứ nhăm nhe lúc thỏ Điệp lon ton nhảy nhót rồi vồ tới bắt cóc thôi. Sau cùng chỉ có tên gấu khùng kia mới bảo vệ được thỏ con.
Mùa xuân đến, Gấu Khùng cõng thỏ con trên lưng rồi dạo chơi trên những miền đất mới.
"Từ từ! Để tớ xem cái này đã!"
"Đấy là súng, bọn con người hay dùng để săn bọn tao. Mày sờ vào làm gì?"
"Tớ xem phần thuốc súng cơ. Đem về nghiên cứu, mốt tớ chế tạo ra bom nổ chết bọn con người man rợ đó!"
Gấu Hùng biết con thỏ Bím kia có đam mê mãnh liệt với mấy thứ rắc rối của con người lắm. Trước hắn nhặt về cho thỏ Bím quyển gì đó hắn nhìn chẳng hiểu, thế mà thỏ Bím lại say sưa đọc nó.
Thỏ Bím bảo đó là thứ sách ma thuật tối thượng của loài người, có tên là "Hóa Học".
Xách tai thỏ lên, Hùng Gấu lại đưa thỏ Bím đến những nơi khác. Nơi đó có cánh đồng hoa.
Ngồi một chỗ nhìn cục đuôi trắng tròn vo cứ lấp ló lên xuống theo từng bước thỏ nhảy, Gấu Hùng thấy thích mắt lắm.
Rồi hắn huơ nhẹ tay một phát đã ôm đầy chỗ hòa vào lòng.
Vặt từng nhành hoa nhỏ, Gấu Hùng từ từ nhớ lại cái cách cô bé quàng khăn đỏ hôm nào đã dạy hắn cách tết vòng hoa tặng người thương.
Ơ, người thương là cái gì nhỉ? Hắn đâu có thương gì lũ con người đâu?
Chỉ biết lúc cô bé đó đội vòng hoa lên đầu trông rất xinh xắn, Gấu Hùng chợt nghĩ giá như con thỏ ngốc kia cũng đội thì dễ thương biết bao nhiêu.
"Cậu làm gì thế?"
"Làm gì kệ tao."
Gấu Hùng xoay lưng đi không cho Thỏ Điệp nhìn.
"Ơ, tết hoa à? Tớ biết đấy!"
Thỏ con ngồi dựa lưng lên lưng gấu khùng, vừa tết vòng hoa vừa ngân nga cất tiếng hát nhỏ nhẹ.
"La lá la, ngày xưa xưa ơi là xưa, có con gấu khùng ơi là khùng."
Cơn gió lạ thổi qua làm lay động cả cánh đồng hoa, để cho những cánh hoa sặc sỡ đưa mình vươn theo gió đi đến những nơi xa.
Đôi mắt thỏ trong veo thích thú dõi theo.
"Xong rồi nè! Cúi xuống tớ đội cho cậu!" - Thỏ con háo hức ôm vòng hoa chạy vòng ra trước mặt gấu khùng.
"Tao không thích."
"Đi mà!!"
Cố kiễng chân đến mấy cũng không được, cố bật nhảy cao đến đâu cũng chẳng nổi. Thỏ Điệp buồn thiu.
"Mẹ tớ nói nếu thích ai thì đội cho người đó vòng hoa. Tớ thích cậu lắm á."
Tay gấu đẩy nhẹ một cái làm thỏ con lăn xa cả mét.
Nhảy nhảy đôi chân nhỏ tới gần gấu khùng lần nữa, đôi mắt thỏ con bắt đầu long lanh nước mắt.
"Sao cậu lại không thích tớ... Hic."
"Tao với mày khác loài. Thích sao được."
"Bố tớ cũng bảo khác loài không được thích nhau."
"Đấy."
"Nhưng tớ vẫn thích cậu mà."
Vòng hoa trong tay thỏ con đã nát tươm bườm mất rồi còn đâu. Chẳng thể đội lên cho Gấu Hùng được nữa.
Tai thỏ rủ xuống, Thỏ Điệp cúi đầu tiếc nuối nhìn vòng hoa rồi lại ngước lên nhìn gấu khùng to lớn.
"Hoa nát mất rồi. Trời cũng sắp tối, để mai tớ quay lại tết cái mới."
"Tao đã nói là tao không thích."
Gấu Hùng nói thế nhưng trong lòng không nghĩ thế. Hắn ta chỉ là ngại quá không thích nhận thôi.
Hắn ta muốn tự tết hoa đội cho thỏ Bím chứ không khiến cậu ta phải làm điều đó cho hắn.
Nhưng gấu khùng không nói thì làm sao thỏ con biết được.
Sang ngày mai, hắn không thấy thỏ Bím đâu nữa. Kể từ hôm đó trở đi, Gấu Hùng không còn thấy bóng dáng thỏ con đâu nữa.
Gấu Hùng đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy.
Lời hẹn ngày mai cứ thế tiếp diễn. Hết hôm nay lại sang ngày mai, ngày mai cứ đến. Chỉ có thỏ Bím đã không đến nữa.
Ròng rã suốt mấy tháng liền, bạn bè của hắn khuyên hắn hãy tìm những con thỏ khác mà vui chơi, nhất là bọn thỏ của con người nuôi ấy. Nhưng hắn, hắn không cần mấy con thỏ công nghiệp đó.
Rồi một năm trôi qua.
Gấu Hùng vẫn không tìm ra con thỏ Bím ngu ngốc đó.
"Thỏ với mình khác loài mà, sống được có một, hai năm thôi. Có khi nó chết rồi."
Trước khi gặp con thỏ đó, Gấu Hùng sống đơn độc đã quen rồi. Con thỏ đó đi mất, Gấu Hùng cứ nghĩ hắn sẽ vẫn cô độc như trước thôi.
Quen rồi mà.
Không, không, con gấu đó quên cách sống đơn độc vô lo vô nghĩ rồi. Hắn nhớ, nhớ những ngày đông có con thỏ ngốc thích chen vào lòng mình ủ ấm. Hắn nhớ cái cách con thỏ đó đần mặt nhai nhóp nhép mấy ngọn cỏ tươi. Hắn nhớ cả tiếng hát khe khẽ ngân nga trong trẻo.
Hắn nhớ thỏ ngốc.
Lại một năm nữa trôi qua.
Cơ thể nặng nề của Gấu Hùng không biết đã lết qua những đâu. Nhiều nơi quá không nhớ nổi.
Hắn vẫn đang độ khỏe mạnh khiến bao loài kinh sợ nhưng sâu thẳm trong lòng hắn, hắn tưởng như thân xác này đã chết.
Một tháng, hai tháng, một năm, hai năm. Đã bao lâu rồi, hắn không biết vui vẻ là gì. Đã bao lâu rồi, cánh đồng hoa đã không còn ra hoa nữa.
Đã bao lâu rồi, thỏ Bím rời xa hắn.
"Gấu!? Gấu kìa!!"
"Yên tâm đê. Tao có súng săn mà."
"Mày điên à! Săn gấu bừa bãi là ngồi tù đấy!"
Hắn vốn không để tâm đến loài người, càng không để tâm đến lũ mọi rợ kia.
Mắt chẳng buồn liếc nhìn, hắn xoay mình bỏ đi, để rồi, hắn nghe thấy tiếng kêu cứu quen thuộc.
Bất chấp những viên đạn đang ghim khắp cơ thể mình, Gấu Hùng vồ tới đè lũ người xuống. Cố hết sức mở banh cạm bẫy đang kẹp chân thỏ nhỏ đã ướt đấm máu.
Thỏ con được giải thoát, vội lò cò lết cái chân bị thương bỏ chạy thật nhanh.
Để cho Gấu Hùng đưa mắt nhìn theo, nhận ra không phải con thỏ Bím hắn đang tìm.
Mạng của loài thỏ mỏng manh đến như vậy, tại sao còn cố tồn tại trong cái thế giới tàn ác này chứ.
"Chắc nó chết rồi, may vãi."
"Để tao nã cho phát nữa mới an tâm được."
Thân xác này sẽ bỏ lại nơi đây. Nhưng trái tim đang thoi thóp đập này sẽ nguyện mang trọn hình bóng con thỏ Bím kia. Theo làn gió, theo những cánh hoa, gửi đi những miền xa.
Nơi chỉ có chúng ta bên cạnh nhau ngân nga hát nơi cánh đồng rộ sắc hoa.
|
11: Lê Vũ Nhật Tùng rốt cuộc là ai? "Mẹ đâu rồi bố?"
"Đưa Tâm Bình về ngoại chơi rồi."
"Thế bao giờ mẹ về?"
"Tuần sau."
Bạn nhỏ Đức An cầm chai nước, đôi mắt tinh anh phóng cái nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Thầm mường tượng ra chuỗi ngày địa ngục đang bắt đầu kể từ giây phút này.
Ở nhà một mình và ở nhà với bố là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Đức An thà ở nhà một mình mấy tháng còn hơn ở với bố một ngày.
Một phút giây cũng không chịu nổi nói gì một ngày, một tuần!!!
Cậu nhóc lén lút rút điện thoại ra.
"Mẹ ơi, cho con ở nhà bạn n--"
Bố già lập tức tịch thu điện thoại của nhóc vỏn vẹn chưa tới ba giây.
"Ở nhà."
Đức An nghĩ nghĩ nếu như mẹ không có ở nhà thì chắc chắn bố già sẽ lôi xích chó ra xích nhóc vào cột nhà, phòng cho nhóc đi chơi với lũ bạn.
Chắc chắn luôn.
Nhọ thay hôm nay là chủ nhật, muốn viện lí do đi học để chuồn chuồn mà cũng không nổi.
Haiz.
Cái mặt nồi của bố cứ bày ra chình ình giữa nhà, trông mà chán không để đâu cho hết.
"Đi đâu?"
"Con mang sách Hóa ra học."
"Lại đây."
May mà Đức An né kịp chứ không ăn trọn quả cùi chỏ sang ngang của bố già. Vội lùi về sau, hai chân thủ thế đứng vững, giơ hai cánh tay chắn trước mặt để ngăn đi đòn đánh tiếp theo.
"Sao bố đánh con!!"
"Thi khối D, tao cấm mày học Hóa."
"Nhưng con dốt Anh Văn lắm!! Học D sao nổi!!" - Lùi thêm bước nữa. - "Sao bố lại cấm con học Hóa!?"
Bật nhảy cao lộn nhào về sau, suýt nữa thì bị chân bố già quệt cho một đường ngã sấp mặt.
"Tao ghét Hóa."
"Bố dốt Hóa nói thẳng cho nhanh hehehe!!! Con hơn cha là nhà có phúc đó nhaaa!!"
Mẹ từng kể cho nhóc nghe rằng bố già của nhóc hồi đi học dốt Văn với Hóa lắm, nên đâm ra thù ghét cả hai.
Xét thấy bố già đang bẻ ngón tay răng rắc, Đức An chắc mẩm đại họa sắp ập đến.
Chưa kịp thi triển lăng ba vi bộ bay vào phòng thì đã bị tay bố già túm lấy kéo về.
"Hôm nay tao phải dạy mày đạo làm con."
"Con không biết đến đạo làm con là phải đứng im cho bố đánh hộc máu đâu nhá!!"
Mọi lần quánh lộn với bố già được nửa chừng thì có mẹ chạy đến ứng cứu. Nay, có giời mới cứu được bạn nhỏ An đáng thương ngay từ trong bụng mẹ.
Khi cú chốt hạ của bố già sắp sửa giáng xuống thì có cuộc gọi chen ngang.
"Sao? Bây giờ?"
Khá là sure kèo rằng bố già có việc bận phải đi ngay.
"Ừm."
Bố già đá lăn bạn nhỏ An sang một bên, vơ tạm cái áo vest trên giá treo choàng lên vai.
Nén giấu vui mừng, Đức An chạy theo hỏi.
"Bố đi bao giờ về?"
Nào ngờ bố già không đi một mình, bố già phải túm cổ cả bạn nhỏ An đi theo mới chịu được.
"Bố đi làm ăn kéo con đi làm gì!!!"
Trời ơi, thằng chó Nam lớp bên mới nổ kèo quánh nhau chiều nay xong. Kèo này mà không đến điểm hẹn thì kiểu gì thằng chó đó cũng đi loan tin vớ vẩn rằng nhóc nhát chết.
Đập đập cửa kính, Đức An cố kêu gào ra bên ngoài rằng mình bị bắt cóc để rồi, xe đột ngột phanh lại làm nhóc suýt úp mặt vào ghế trước.
Bác Can tưởng nhóc bị bắt cóc thật. Phần vì thằng nhóc trông yếu đuối đáng thương quá, phần vì ông bố trông hầm hố đáng sợ vãi tè.
Và thế là hai bố con lên phường trình bày.
Mấy chú công an hỏi đi hỏi lại hỏi tái hỏi hồi trong khi Đức An đã cố trình bày rằng mình chỉ giả vờ thôi.
Giằng co nửa ngày trời mới được thả ra, trông mặt bố già hầm hà hầm hầm như kiểu sắp sửa sút tung đít thằng con ngu ngục bay đến sao Hỏa.
Biết điều ngoan ngoãn ngồi im trong xe khoảng nửa tiếng thì thấy bố già cho xe dừng lại trước khu nhà lụp xụp.
Bước xuống xe, từ trong ngôi nhà lụp xụp có hai người đi đến đón hai bố con vào.
"Anh Tịnh."
Quào, lần đầu nhóc được bố đưa đến tham quan địa bàn của băng nhóm đó. Được đi hiên ngang giữa hai hàng người răm rắp cúi đầu mới thấy mình thật vĩ đại.
Ngồi ghế nhỏ đặt bên cạnh ghế lớn của bố, tim Đức An hồi hộp đập thình thịch. Trộm nhìn bố già, thấy nét mặt bố già còn khó ở hơn mọi khi.
"Đâu?" - Bố già đưa tay ra hỏi.
Có người khom lưng đưa xấp ảnh cho bố già.
"Đây, đại ca."
Trong số những người tụ tập ở đây, gần nửa trông phải già hơn tuổi bố nhóc, thế mà vẫn gọi bố nhóc là đại ca. Eo ơi, bố già ngầu thế chứ nị.
Thầm râm ran niềm kiêu hãnh hưởng ké của bố, Đức An trộm nhìn qua những tấm hình trên tay ổng.
Đột nhiên bố già cau mày rất đậm, bực bội ném tung xấp ảnh, giọng gằn xuống như chạm đến đáy băng.
"Lê Vũ Nhật Tùng."
"Vâng. Dựa vào gia thế mà chạy án tù từ hai mươi năm chỉ còn tám năm."
"Hai năm trước chết rồi."
"Cái chết giả, nay đã lấy thân phận mới, Việt kiều mang quốc tịch Đức."
Lê Vũ Nhật Tùng là ai mà khiến bố phải bộc lộ vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ vậy nhỉ?
Đức Hùng nhìn thằng con vô thức ngồi cách xa mình, lập tức, tay nắm của hắn thả lỏng. Hắn cúi xuống nhặt một tấm lên.
Nhét vào tay thằng con.
"Nhúng tay vào vụ này. Chắc nó ngại bao lâu nay sống quá lâu."
"Đại ca có kế hoạch gì chưa?"
"Có. Nhưng, xem bên Hoàng Phong với Tuấn Xương quyết thế nào."
Gắng nhìn kĩ gương mặt mà bố già chỉ vào, Đức An thấy một người cao gầy da trắng với mái tóc nâu hạt dẻ. Nom khá trẻ, có khi ít hơn bố cả chục tuổi.
Có lẽ đây là người tên Lê Vũ Nhật Tùng.
Ngước thấy bố già đứng dậy định đi đâu đó, nhóc An vô thức cất bước đi theo. Đi ra đến cửa thì bị đẩy lùi về sau.
Đôi mắt đen của bố dường như càng đen hơn, sâu hơn. Dường như đang cất chứa một điều gì đó không thể nói ra.
"Bảo vệ nó." - Bố già nói.
"Bố đi đâu đấy! Bố!"
Chân bước đến thềm cửa thì bị đám người đằng sau kéo lại.
Đức An bắt đầu nghĩ đến điều chẳng lành, hoảng sợ tái xanh mặt, gân cổ gào lên.
"BỐ!!"
Đám người đằng sau không ngờ nhóc An khỏe đến thế, nó vùng ra chạy nhanh tới kéo áo bố già lại.
"Có chuyện gì hả bố? Bố nói đi!!"
Rằng đây là lần đầu tiên bố già nhẹ nhàng xoa đầu Đức An. Rồi ánh mắt đầy nghiêm nghị của bố dành Đức An như thể đang muốn trao lại toàn bộ tín nhiệm cho nhóc.
"Nhìn kĩ gương mặt trong ảnh. Nếu như mẹ mày hoặc tao có mệnh hệ gì. Báo thù."
"Báo thù? Có mệnh hệ gì là như nào? Hả bố!! BỐ ƠI?!"
Lê Vũ Nhật Tùng rốt cuộc là ai?
_______ _________________
|