[Gay Việt] Hùng Khùng Và Bím Biển
|
|
25 "Quay lại đã."
"Hở?"
Tôi vẫy vẫy tay gọi lão Tùng quay lại, thế là lão ý lon ton từ cổng chạy tới như trẻ con.
Chỉnh lại cái caravat thắt lỏng lẻo như có như không của lão, tôi nói.
"Hôm nay là sinh nhật của anh đấy, cố về sớm nha."
Cái mặt chó shiba của lão đần thối ra.
"Ê, đột nhiên bệ hạ tốt với thần thiếp như vậy. Làm thần thiếp lo sợ."
"Hả?"
"Thần thiếp quanh năm bị bệ hạ lạnh nhạt đã quen rồi, hic. Giờ không chịu được ân sủng này, hic."
Rùng cả mình, tôi cố tình thít chặt caravat siết cổ anh ta luôn.
Đứng đợi xe của lão đi đã xa, tôi mới quay vào trong gara lôi xe của mình ra.
Thật ra xe này là quà tặng sinh nhật của lão Tùng cho tôi á. Gần hôm sinh nhật, lão thấy tôi ngó nghiêng cái siêu xe đang nổi thế là lão ngấm ngầm mua luôn.
Tất nhiên là tôi ngại lắm, quà lớn như thế người ta tặng cho người thân người yêu, chứ em trai nuôi như tôi sao dám.
Với cả mấy đời nhà ổng toàn người tầng lớp trí thức chứ có phải doanh nhân tỉ phú gì đâu, tiêu tiền hoang phí như vậy.
Chắc bố mẹ ổng mắng ổng ghê lắm.
Nói vậy lấy tí thể diện chứ tôi vui bỏ mẹ, chẳng care nhà ổng lắm.
Lan man một hồi như vậy để túm một vấn đề đó là: Có qua có lại. Đến lượt tôi tổ chức sinh nhật cho lão già cu đơn ngứa đòn đó.
Chứ mọi năm cứ đến sinh nhật lão Tùng là tôi chúc trên facebook cho xong. Tính gọi điện chúc mà nhạc quán bar xập xình ồn quá.
Ngẫm lại cũng thấy mình hơi lạnh nhạt với anh ta thật.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến làm tôi cắn rứt lương tâm cứ suy nghĩ mãi. Và chỉ vì một phút lơ đãng mà tôi lỡ va phải một người.
Tập tài liệu tôi đang tính đem đi in bị rơi tá lả.
"Tôi xin lỗi." - Tôi nhanh miệng nói rồi khom người nhặt lại.
Người nọ không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt giúp tôi.
Lúc ngẩng mặt nhận lại tài liệu, tôi đứng hình mất nửa phút.
Trước mặt tôi là chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc Hà Quỳnh Cảnh bằng xương bằng thịt.
Dáng người cao ráo cân đối, gương mặt tuấn tú, tác phong cử chỉ thanh lịch nhẹ nhàng huhuhuhu!!!
Chủ tịch lướt qua thẻ nhân viên của tôi rồi hỏi.
"Văn Lương có ở phòng làm việc không?"
"Dạ không, anh ấy đi ăn sáng rồi ạ."
Tôi đã định nói dối bao che cho anh giám đốc cơ. Nhưng đứng trước hào quang chói lóa của chủ tịch, tâm can tôi như được rọi sáng, nên, tôi tự giác ăn ngay nói thật.
Chiếu theo quy định của công ty vào giờ này mà trốn đi ăn sáng thì anh Lương tèo chắc rồi.
Ấy vậy mà chủ tịch không những không giận mà còn nói bằng giọng điệu chán chường như đã quá quen với điều này rồi.
"Được rồi, cậu đưa cái này cho anh ta giúp tôi."
"Vâng ạ."
Lúc nhận tài liệu, tim tôi đập thình thịch đập điên loạn như muốn nhồi máu cơ tim luôn. Để đến lúc vô tình chạm ngón tay chủ tịch một chút thôi cũng đủ làm tôi hạnh phắc đến ngất.
Cái cảm giác gặp được idol trong mơ nó vi diệu vậy đó.
Tôi quyết định sẽ không rửa tay, không rửa tay, không rửa tay.
Lại nghĩ nếu được gặp ảnh lần nữa trong lúc anh ấy đi với người yêu, chắc tôi tối về khỏi ngủ luôn.
Đứng chôn chân tại chỗ ngẩn ngơ ngắm chủ tịch đã đi mất, tôi tiếc ngẩn tiếc ngơ.
Đợi giám đốc về, tôi thú tội với ảnh luôn.
"Chả sao đâu. Con gián thì anh sợ chứ riêng thằng Cảnh thì không có đâu nha."
Vừa đúng lúc có mấy chị đồng nghiệp đi qua hóng được chuyện.
"Ôi khiếp, tôi vẫn nhớ ngày đầu cậu Cảnh vào làm thực tập, giám đốc nâng cậu ta như nâng trứng cơ mà?" - Chị vịt già 1.
"Trước thì "em em" giờ quay ra gọi "thằng" luôn mới sợ." - Chị vịt già 2.
"Giám đốc sống hai mặt thật đáng sợ." - Chị vịt già 3.
"Nhóc em cũng phải cẩn thận cái tên cáo già này nha." - Chị vịt già 1 vỗ vai tôi.
Tôi nhỉnh vai.
"Em vẫn luôn cảnh giác mà. Em thà tin chị Hari chứ còn lâu mới tin anh Lương."
Mọi người nghe vậy thì cười ồ lên để anh giám đốc xấu hổ cười hì hì.
Ngày làm việc cứ thế trôi qua mau, đúng năm giờ chiều tôi tan làm, chấm công vân tay xong xuôi rồi vội vã đi lấy xe.
Lúc bước vào thang máy, tôi lại gặp chủ tịch lần nữa, nhưng lần này chủ tịch đi cùng với đối tác kinh doanh thì phải. Tôi nghe mấy chị bàn tán hôm nay có tổng giám đốc ngân hàng danh tiếng nào đến á.
Đáng lẽ hai người phải đi thang máy riêng chứ? Sao lại rúc vào nơi tầm thường thế này cùng với tôi!!!
Thang máy vỏn vẹn ba người.
Nín thở cật lực nép mình vào một góc với khát vọng hóa thành không khí, tôi không muốn làm hỏng cuộc nói chuyện bạc tỉ của họ.
"Vãi nhờ, tao thấy điều khoản vậy là ổn rồi mà. Thế bên kia đéo kí nữa?" - Đối tác của chủ tịch nói.
"Đéo biết, thật ra tao cũng chả cần lắm. À mà, tí ăn quán đồ nướng mới mở gần nhà tao không?" - Chủ tịch nói.
"Thôi, dạo này báo chí đang săn tao, nó mà chụp dìm được quả ảnh tao há mồm đớp thì kém sang hết sức."
"Mày làm đéo gì có mặt mũi, bày đặt làm gì?"
"Mày mới là đứa đéo có mặt mũi, đồng chó ạ."
Tôi câm nín, lòng nguội lạnh dần, trái tim muốn hóa đá.
Tưởng cuộc nói chuyện bạc tỉ, ai ngờ chỉ cuộc nói chuyện cục súc bẩn bựa giữa hai thằng bạn thân.
Ơ mà, tôi thấy bạn của chủ tịch có chút quen quen, như thể tôi đã từng tiếp xúc qua rồi.
"Thấy bảo ông Tuấn lãnh đạo thêm vài năm nữa rồi rút à?"
"Ai bảo thế?"
"Anh trai tao, Mạnh Minh í, bảo ông Tuấn thủ thỉ thế."
Vãi, bắn một phát sang chuyện nội bộ gia đình rồi!!! Cơ mà tôi thấy có cái gì đó hơi sai sai.
"Ờ, giờ băng cũng lớn mạnh rồi, với cả, anh tao đang ưng một thằng đệ."
"Ai?"
Sao cuộc nói chuyện này lại thoang thoảng mùi giang hồ là thế nào...
"Đức Hùng thì phải. Mới theo anh tao năm, sáu năm nay thôi."
Nghe đến đây, tôi vội liên kết chuỗi thông tin hóng hớt được như sau: Anh Tuấn, lãnh đạo, băng nhóm, Đức Hùng, năm, sáu năm.
Như vậy...
Đây là anh đồ trắng năm nào em trai của trùm giang hồ khét tiếng - Tuấn Xương, và thằng Hùng nay đã trở thành một phần quan trọng của băng nhóm nó theo.
Để đến khi trở về nhà, đầu óc tôi vẫn lơ lửng trên mây khi nghĩ về thằng Hùng.
"Nè nè nè, anh về rồi nè!!"
Bị cái ôm bất ngờ từ sau làm cho giật bắn, tôi đạp đạp lão Tùng ra.
"Anh tắm trước đi rồi em có quà sau."
Khi mọi thứ đã xong xuôi, tôi đội cho lão cái mũ sinh nhật hình chóp in hình con thỏ.
"Chúc mừng sinh nhật nha, thế là anh già thêm một tuổi rồi đó."
Lão Tùng cười cười.
"Vậy là đường đến nghĩa trang lại ngắn thêm một đoạn ha?"
"Bậy nào, thổi nến điii."
Đợi nến bị thổi tắt hết, tôi mang hộp quà to đùng từ dưới gầm đặt lên bàn.
"Cái gì dạ?"
"Bất ngờ chưa! Ba mươi đầu sách hiếm liên quan đến y khoa nhaaaa."
"..."
Tôi đùa vậy mà ảnh tưởng thật. Lúc mở quà thấy có em mèo trắng beo béo đang ngủ ngon lành, lão Tùng bất ngờ không thôi.
"Em thấy anh cứ cô đơn mãi như thế nên tặng anh hoàng thượng hàng thật làm tri kỉ đó."
"Cám ơn em."
Thật hiếm khi thấy ánh mắt nghiêm túc của anh ta.
"Vậy anh đặt tên nó là Địp. Địp sẽ bên anh đến cuối đời nhaaaaaa."
Mèo bự bị bế xốc lên cáu kỉnh gào một tiếng làm lão Tùng hết hồn. Lão thả em mèo về lại ổ ngủ rồi bảo tôi.
"Anh muốn em hứa sẽ làm giúp anh điều này. Đổi lại, anh sẽ nói cho em một bí mật."
___________ _______
|
26: "Cám ơn em, cám ơn em." "Này nhá, em không hứa mấy chuyện kiểu yêu đương đâu."
"Không đâu." - Anh ta hướng ánh mắt đượm buồn nhìn tôi. - "Anh chỉ muốn em hứa rằng: Em sẽ nhìn thẳng mắt anh và nói dối anh vào một ngày nào đó."
WTF. Nghe lạ thế nhỉ.
Dù không hiểu lắm nhưng trông ảnh tù tội quá nên tôi đành gật đầu.
"Em hứa rồi đó, đến lượt anh kể bí mật quần què gì đi."
"Cứ bình tĩnh, lại đây ngồi anh kể cho."
Tôi đi ra ghế sofa ngồi cạnh lão Tùng thế là lão được đà ngả đầu dựa lên vai tôi.
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi nhỉ?"
"Hơn em một tuổi, hai tư."
Anh ta khẽ lắc đầu.
"Đấy là tuổi thọ dài nhất mà bác sĩ tính được cho anh."
Bàn tay tựa như vừa phủ thêm màn sương lạnh lẽo chầm chậm tìm đến bàn tay tôi.
"Thật ra năm nay anh hai sáu tuổi rồi."
Tôi định cười phá lên vì trò đùa trẻ trâu của ảnh thì bắt gặp gương mặt nghiêm túc thấy má. Miệng tự giác khâu kín, lặng im nghe lão nói.
Anh ta phát bệnh từ cuối năm lớp mười một.
_____________ ________
Cậu thiếu niên vẫn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh trắng sạch phẳng phiu, tương phản là quyển sách đã cũ kĩ ố màu cầm trên tay.
Cửa phòng mở, người phụ nữ chầm chậm bước ra.
"Thế con bị sao hả mẹ?"
Đối diện với gương mặt sáng sủa đầy mong chờ của con trai, người phụ nữ gắng nở nụ cười, dịu dàng xoa đầu cậu.
"Không sao đâu, con chỉ bị suy nhược chút thôi. Ăn uống điều độ rồi sẽ khỏe."
Nghe vậy cậu thiếu niên cảm thấy may mắn không thôi.
Nhưng cảm giác may mắn đó chẳng kéo dài được bao lâu. Một tuần sau cậu phải vào khoa cấp cứu.
Sau ca phẫu thuật, cậu nằm bất động trên giường nửa tháng. Đúng nửa tháng sau mẹ cậu mới từ nước ngoài trở về thăm cậu.
Dựa thân thể bạc nhược lên gối kê đằng sau, cậu chẳng buồn nhìn mẹ mình mà chỉ ngẩn ngơ ngắm cảnh vật tràn đầy sự sống ngoài kia.
"Đâu đơn giản là suy nhược cơ thể bình thường phải không mẹ?"
"Mẹ xin lỗi. Xin lỗi con."
"Vâng. Thế, con còn sống được bao lâu nữa?"
"Không, con sẽ không chết, con đừng lo nghĩ nhiều!"
Lê Vũ Nhật Tùng đang ở cái tuổi mười bảy nở rộ của thanh xuân, cậu ta có hoài bão, có bao ước vọng khát khao đẹp đẽ. Cảm tưởng như đôi tay này sắp ôm lấy tất cả thì xiềng xích bệnh tật đã kìm hãm cậu lại.
Bao hoài bão ước vọng ấy tan tành trong phút chốc chỉ vì căn bệnh quái ác hiếm gặp mà hiện nay không thể chữa trị.
Bác sĩ trong nước không có khả năng chữa trị đã đành, nay mẹ cậu đi khắp năm châu còn không tìm được một tia hi vọng nào cả.
Nhật Tùng từ lúc phát hiện bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa đã tuyệt vọng đến mức muốn tự tìm đến cái chết.
Cậu ta tối ngày xin bố mẹ cho được chết nhân đạo. Chết đi cho nhẹ nhàng chứ cứ để bệnh tật dày vò thế này, cậu ta sẽ chết vì đau khổ mất thôi.
"Mẹ ơi."
"Không được! Con đau khổ còn mẹ không đau khổ sao!? Mẹ nuôi nấng yêu thương con đến ngày hôm nay không phải để nghe con lải nhải muốn chết!"
"Cho con đi học lại được không?"
Nhật Tùng bắt đầu đi lại học từ lớp mười hai. Cậu nghĩ có lẽ trường học sẽ là nơi giúp cậu vơi bớt đi nỗi tuyệt vọng này.
Nhưng cậu ta sai lầm nặng rồi. Trường chuyên cậu đang theo học yêu cầu lớp mười hai phải học đến vắt kiệt sức lực. Dù giỏi đến đâu thì cơ thể này không đủ khả năng chạy theo cường độ học đó.
Bỏ học gần hai năm chỉ để ở viện tự học trước kiến thức, theo đó chủ động tìm hiểu về y học. Bố mẹ cậu ta có quan hệ mật thiết với bệnh viện, nên khi rảnh cậu sẽ tranh thủ học hỏi rồi thực tập luôn.
Nhật Tùng nghĩ nếu như không ai có khả năng chữa cho cậu thì chính cậu sẽ tự chữa cho mình.
"Phải có bằng cấp ba á mẹ?"
"Ừ, mẹ xin cho con vào trường chuyên ở quê mình rồi. Học cũng không áp lực lắm đâu."
"Vâng."
Ở trường mới Nhật Tùng kết bạn với một nhóm đàn em khóa dưới. Tính cách lũ trẻ cũng đơn giản chứ không mưu toan như người ở trường cũ cậu học.
Từ một học sinh ưu tú bó mình trong khuôn khổ cứng ngắc ở trường cũ, Nhật Tùng dần phóng khoáng hơn. Trở thành tên lớp trên cà lơ phất phơ nhơn nhơn nhơn nhơn.
"Ê, gái nào đấy Lan?"
"Gái cứt, thằng bạn nối khố của em đấy."
"Đưa anh xem thử."
Trong ảnh là người thiếu niên với gương mặt trắng nõn ra, má lại còn phinh phính hồng hào. Cũng may được dáng người mảnh mai mặt mũi thanh tú nên tổng thể trông khá bắt mắt.
"Trai thật à?"
"Em đùa làm gì, có ảnh hồi bé nó lộ chim cu nè."
Càng ngắm lại càng thấy nhóc này cute giông giống thỏ con. Mà kì lạ, ảnh nào bên cạnh nhóc đó cũng kè kè một con gấu lớn.
"Thằng bạn em tên Điệp, còn thằng cục súc bên cạnh tên Hùng. Mà thằng Điệp í, cái mặt lừa nhau thế thôi tính nó bẩn bựa lắm."
Từ bỏ chuyên để chuyển sang một trường bình thường, ngày đầu tiên đi học, Nhật Tùng xuống phòng y tế nằm cho yên tĩnh.
Chỉ là không nghĩ có cặp gay nằm ngay giường bên cạnh mình.
Không kì thị đâu nhưng cứ đong đưa tán tỉnh qua tán tỉnh lại làm Nhật Tùng rợn cả người.
"Cho tớ sang giường kia ngủ đi!!"
"Đéo."
"Cậu biết thừa là tớ thích cậu mà!!"
"Thì sao."
"Nằm cạnh cậu mệt tim quá, tớ thài!!!"
"Haha."
"Cậu có thích tớ không!!"
"Đéo."
WTF.
Không thích nhau mà hai thằng đực rựa lên giường nằm ôm nhau làm mắm à??
Mà thằng kia có xạo chó quá không? Thích người ta bỏ mẹ còn từ chối.
Mà thằng còn lại cũng ngu, bị ăn phũ riết ấm đầu rồi hả?
Nói đến yêu đương, Nhật Tùng mới nhận ra thanh xuân sắp hết mình cũng sắp chết đến nơi mà chẳng biết nó là cái gì.
Chắc phải ôm lô sách Hóa yêu dấu mà an nghỉ thôi.
Định tiết cuối lên ngó lớp mới một tí thì lại lười.
"Đến tiết cuối rồi." - Có tiếng nhắc khe khẽ truyền vào tai Nhật Tùng.
Vội bật dậy đi ra xem xem là ai thì chỉ còn thấy hai tấm lưng một lớn một bé của hai thằng con trai vai kề vai thân thiết.
Kẻ sắp chết như Nhật Tùng cảm thấy ghen tị từ tận đáy lòng.
_______________ ______________
Những gì anh ta kể tôi nghe rõ từng lời nhưng không dám tin một chút nào.
Quá sốc.
Ngáp dài một tiếng, lão lười biếng nằm dài trên ghế sofa, ngả đầu lên đùi tôi.
"Anh sống thêm được hai năm rồi. Kì tích đã xảy ra nhưng mà, nó làm anh sợ. Em có biết cảm giác đêm nào cũng thấp thỏm đoán xem mình có thể sống được thêm bao lâu nữa nó đáng sợ thế nào không?"
"Thà anh chết luôn đi cho đỡ phải nghĩ."
"Nhưng chết đi rồi lại nhớ em lắm."
"Chết rồi ai tổ chức sinh nhật cho anh nữa."
"Vậy thì đám giỗ của anh mong em cũng đừng lạnh nhạt nha."
Thấy lão định nói tiếp, tôi lấy tay che miệng lão lại.
"Nói nhảm ít thôi, nói nữa cũng chẳng ai thương xót anh đâu."
Cuộn tròn người lại như mèo con, tự nhiên anh ta bật cười, bảo: "Cuộc sống mà".
Tôi xúc động ngửa đầu lên để những giọt nước mắt không rơi xuống.
"Cám ơn em, cám ơn em." - Nói xong thì nhắm tịt mắt ngủ luôn.
Đêm đó tôi với lão chen chúc nhau ngủ trên sofa. Lần đầu tiên tôi ngủ ngon khi ôm một người con trai không phải là người đó.
Trong lòng tôi có những cảm xúc lay động khó nói, đó không phải rung động của tình yêu, đó là rung động của lòng thương cảm.
___________ _______
|
27: "Về chuồng đi con thỏ Bím."
Cuộc sống thường ngày của tôi có một chút xáo trộn.
Địp so cute: [Anh ăn uống gì chưa đấy? Uống thuốc chưa?]
Tùng nhây: [Ăn uống rùi nạ, lát anh hỏi lại xem có phải điều chỉnh liều lượng mới hay không rồi uống sau]
Biết anh ta mệnh khổ nên tôi tranh thủ quan tâm bồi dưỡng tình cảm một chút để sau này nếu có gì bất trắc sẽ không phải ăn năn day dứt.
Haiz, đúng là tài hoa bạc mệnh đời thực đây mà.
Thế mới biết tôi đang may mắn đến mức nào.
Ít nhất tôi đã nghĩ thế suốt bốn tiếng trước.
"Chạy đi đâu?"
Ôi mẹ ơi giấc mơ thành sự thật rồi!!!!
Cổ áo đằng sau bị ngón tay thằng Hùng móc lấy kéo về sau.
Tôi sợ sệt không dám quay lại nhìn, run run nói.
"Bé Hùng phải không ạ?"
"Bố mày đây."
Do lúc nghỉ trưa, tôi đột nhiên thèm trà sữa với cả muốn hít thở không khí bên ngoài nên lén lẻn ra. Không ngờ chưa kịp quay trở lại công ty thì đã bị truy đuổi.
Nhanh trí dẫm lên chân thằng Hùng, tôi chạy được thêm một đoạn thì bị thô bạo bắt gọn lần nữa.
"Tớ nhớ là tớ không có đắc tội với giang hồ..."
Thằng Hùng véo má tôi.
"Bây giờ thì có rồi đấy."
Thỏ nhỏ bị Gấu Khùng xách đi nhẹ như bỡn, nhét vào xe không một chút khó khăn.
"Người nào bắt, giữ hoặc giam người trái pháp luật, nếu không thuộc trường hợp quy định tại Điều 377 của Bộ lu--. Ưm!! Ưm!!!"
Nó quá nhờn với kiểu lí sự của tôi rồi, xoẹt một đường cắt một đoạn băng dính dính mẹ mồm tôi lại.
Tay bị trói ra sau, chân muốn ngọ nguậy cũng bị trói lại nốt.
May nó để tôi ở hàng ghế sau chứ chưa nhét vô cốp.
Tôi nghe thấy thằng Hùng vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Không. Đang bận."
Bận cái quần què!!!
Tôi ráng kêu lên để người bên kia biết được tội ác của thằng Hùng!!
"À. Vừa tóm được con thỏ, tối về ăn."
Ăn quần què!!!
"Mơ đi. Mình tao ăn thôi."
Ư ư ư!! Bá đạo quá!!
"Đùa thôi, ai ăn nổi con thỏ ỉa bẩn chứ."
"Ư ưm!!! Ứ!!! (Đù má thứ khốn nạn!!)
Không biết thằng Hùng đưa tôi đến đâu, chỉ biết lúc bị nó lay lay vai thì tôi mới biết mình ngủ quên từ lúc nào không hay.
Cái cách nó vác tôi bằng một bên vai mới thật sự trâu bò.
Tôi cúi gập người không ngẩng đầu lên nhìn mặt được, chỉ nhìn thấy hai đôi giày da đen bóng bước đến gần.
"Anh Tịnh." - Họ nói.
"Để sau nói, về trước đi." - Thằng Hùng nói.
"Vâng."
Thằng Hùng vừa mới tra chìa khóa thì bọn họ lại quay lại đưa cho thằng Hùng cái gì đó.
"Chị Phong dặn bọn em đưa cho anh."
Lập tức trong đầu tôi lóe lên hai chữ "Chị Phong"? Là ai? Đại ca hay... Người tình của thằng Hùng?
"Không cần."
Cửa mở rồi đóng sập lại nhanh chóng, trong căn phòng tối mù mịt, thằng Hùng quẳng thân xác yếu đuổi của tôi lên giường.
Đèn bật lên sáng trưng, tôi lê lết vùi đầu vào gối êm cho đỡ chói.
Lạch cạch tiếng thằng Hùng đặt đồ lên mặt bàn thủy tinh, tôi lén nhìn xem đó là cái gì.
Điện thoại, đồng hồ, dây chuyền bạc, bao thuốc Kent, đáng sợ là khẩu súng ngắn màu đen. Thấy nó sờ soạn trên dưới một hồi rồi lôi ra một thứ còn đáng sợ hơn nữa...
Ba con sói Durex dũng mãnh hương cam sôi động.
"ƯM ƯM ƯMMMMMM!!!"
Bộ vest mặc lên trông rõ hoành tráng để đến lúc cởi ra thì bị tay gấu quăng như rác.
Đôi mắt nai dễ thương của tôi không hề cố tình mở to ra để ngắm cơ thể lực lưỡng kia mà đâu.
Tôi gặp nhiều thằng kiểu cơ bắp vậy rồi, tưởng đã miễn dịch. Ai ngờ, cái cơ thể này, chỉ cần phần bả vai rắn chắc cùng phần hông rồi mông má cũng đủ khiến tôi say mê ngắm đến không dám chớp mắt. Sợ chớp mất giây nào tiếc hoài giây đó.
Lúc nó quay lại show chỗ múi mới khiến tôi sịt máu.
"Ngậm mồm vào. Dãi chảy ra đầy gối rồi."
Có tật giật mình, tôi định lau khóe miệng thì nhận ra miệng bị bịt kín tay bị trói rồi còn đâu!! Nó lừa tôi!!
Nó mặc quần đùi áo phông đi đến kéo băng dính ra để cho tôi nói.
Dù miệng môi đau rát nhưng tôi vẫn cố gào lên.
"ĐỒ GẤU KHÙNG BIẾN THÁI!!!!"
"Hahaha."
Mãi mới được cở trói, người tôi ê ẩm hết thảy. Ngồi dậy uốn éo khởi động tay chân, tôi hỏi.
"Này, bây giờ tớ với cậu cũng không còn quan hệ gì. Bắt tớ để đây để làm gì? Chúng ta không còn trẻ con nữa đâu."
"Mày biết đây là đâu không?"
Tôi lắc đầu.
"Tao tra tấn con tin ở đây."
"..."
Bây giờ tôi mới kịp nhìn xung quanh căn phòng, nào là mạng nhện giăng đầy một góc, mảng tường lổm chổm chỗ nứt, khung cửa sổ đã rỉ sét còn nguyên vết máu hình năm ngón tay trông khiếp chết lên được.
Thấy sợ thật rồi, tôi thu lu một góc hỏi nhỏ.
"Tớ thật sự đã đắc tội gì?"
Thằng Hùng im lặng rót cốc nước làm tôi càng sợ hơn.
"Thật sự không làm gì thật mà? Mà có khi... Hay là tớ lừa tình ai rồi nên giờ họ thuê cậu trả thù tớ?"
Một tiếng "cạch" nặng nề vang lên khi thằng Hùng đắt cốc nước lên bàn.
"Cậu bình tĩnh đừng xúc động. Okay? Bao năm qua tớ quen nhiều người nhưng thật sự không có tình cảm với họ, không yêu thì chia tay thôi chứ biết làm sao! Không phải là tớ muốn thế đâu nhưng mà..."
Tiếp tục im lặng, thằng Hùng đi đến lục ngăn kéo của cái tủ cạnh giường.
"Đúng không? Người đó muốn trả thù tớ đúng không?"
"Im mồm."
Cái còng số 8 hiện ra trước mắt tôi.
"Đưa tay đây." - Thằng Hùng bảo tôi.
"Ôi má!!!"
Tôi xây xẩm mặt mày, vội vàng bật dậy chạy đi. Chạy ra đến cửa thì bị con gấu đằng sau ỷ thế to cao đen hôi ép cả người tôi dán lên cửa, dẹp lép như con tép.
Bị công an còng tay không đáng sợ bằng việc bị giang hồ còng tay ra sau lưng, tôi khóc không ra nước mắt mà.
"Dù không biết tớ bị lỗi gì nhưng, tớ xin lỗi huhuhuhu?!"
Một lần nữa bị quẳng lên giường rồi bị người ta đè lên ôm hôn điên cuồng, tôi sợ phát khóc.
Cái tính cục súc của nó mãi không giảm mà chỉ có tăng lên theo cấp số nhân, thể hiện ở cách nó xé toạc áo tôi ra như xé giấy.
"Nín ngay."
"Nhưng mà tớ sợ!! Cậu nói thật đi, cậu bắt tớ đến đây để làm gì!!!"
Chợt lặng thinh, đôi mắt đen sâu thẳm của nó chầm chậm nhìn ngắm gương mặt tôi một hồi.
"Cho mày tự do sáu năm là đủ rồi. Về chuồng đi con thỏ Bím."
|
28:"MÀY THƯƠNG THẰNG ĐÓ RỒI!"
"Ý cậu là sao?"
"Quay về bên tao."
Tôi nhíu mày.
"Cậu bị khùng thật à? Về cái gì mà về? Tớ chưa từng thuộc về cậu!"
"À, hay là mày thuộc về thằng kia rồi?"
Động não một chút, không khó để nhận ra nó đang ám chỉ ai.
"Cậu đừng suy diễn, tớ với anh ấy chỉ là anh em."
"Anh em? Anh em đến mức nào để nó làm ra trò này?"
Một lần nữa lôi ra xấp ảnh từ trong ngăn kéo.
"Tất cả những thằng mày từng quen. Rắc rối mày sẽ gặp. Sự việc xảy ra ở quán bar hôm đó. Đều được nó giải quyết sạch sẽ sau lưng mày, mày biết không?"
Nhìn thoáng qua từng bức hình, nổi bật hẳn lên là một người cao cao đứng ở góc trái khoác hờ trên vai chiếc áo bomber.
"Lê Vũ Nhật Tùng, hai mươi sáu tuổi, con đỡ đầu của trùm Oanh Thuật đã bị tử hình từ bảy năm trước. Hiện đang đứng sau hàng loạt đường dây rửa tiền bẩn rồi cho vay nặng lãi."
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm bức ảnh chụp cận cảnh gương mặt lão Tùng.
"Gia phả bốn đời thuộc tầng lớp trí thức, lại có quan hệ mật thiết với người có chức vị cao trong bộ máy chính quyền. Bảo sao chưa từng bị khoanh vào diện tình nghi, nói gì đến việc bị điều tra phơi bày."
Bức ảnh cuối cùng được đưa ra là bức anh ta cười nhàn nhạt mà khoanh tay đứng dựa tường. Đứng bên cạnh là hàng loạt kẻ đứng gập người cúi đầu vô cùng kính trọng.
"Giả sử chuyện này là thật thì... Sao cậu lại nói điều này cho tớ?"
"VÌ TAO LO CHO MÀY!"
Lời nó nói ra ý trên mặt chữ thể hiện sự quan tâm trong khi ngữ điệu lại như quát mắng. Phút đầu cảm động dạt dào, sang phút sau tỉnh táo, tôi hỏi lại: "Không đơn thuần là lo cho tớ phải không? Chắc hẳn anh ta gây chuyện gì với băng đảng của cậu, nên mới bị điều tra kĩ như vậy".
Mái tóc chải chuốt kĩ càng của tôi bị cái tay gấu của thằng Hùng vò rối bù lên.
"Cả gan đụng chạm vào băng đảng của Tuấn Xương, sẽ sớm bị khử gọn thôi."
"ĐỪNG!"
Mặt thằng Hùng đơ ra khi nghe thấy tôi phản đối.
"ĐỪNG LÀM HẠI ANH ẤY!! XIN CẬU ĐẤY!!"
Có lẽ nó không nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó tôi vì một người khác mà van xin nó.
Nó cười, chắc không biết phải biểu cảm như nào nên đành cười trừ thôi.
"Thấy không? Mày yêu thằng đó rồi."
"Không phải!"
"MÀY THƯƠNG THẰNG ĐÓ RỒI!"
"Tớ..."
Mở khóa còng tay cho tôi, thằng Hùng đi ra bàn thủy tinh cầm lại chỗ đồ vừa để.
"Ai rồi cũng phải thay đổi đúng không?" - Vừa lạch cạch kiểm tra súng, nó vừa hỏi tôi.
Tôi hốt hoảng chạy đến níu tay nó lại.
"Cậu đi đâu đấy?"
"Giết người."
"KHÔNG!!"
Cố gắng ôm eo thằng Hùng từ sau mà kéo nó lại, tôi dồn sức kéo đến đỏ gay cả mặt.
"CẬU BIẾT VÌ SAO CHÚNG TA TAN VỠ KHÔNG? LÀ VÌ CẬU CHƯA TỪNG NGHE TỚ NÓI!"
"Mày còn gì để nói?"
"Vậy tớ nói rằng TỚ VẪN CÒN THÍCH CẬU, VẪN RẤT RẤT THÍCH CẬU thì sao?"
Bước chân của thằng Hùng chậm lại rồi dừng hẳn.
Tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức, tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
Rồi nó quay người lại bế bổng tôi lên, một lần nữa quay trở vào nhà, nhưng lần này chuyển đến một căn phòng sáng sủa hơn.
ĐCM (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻ Hóa ra ban đầu nó cố tình dọa tinh thần tôi!!
Tôi nhờ thằng Hùng lấy dùm cốc trà sữa nãy để quên trên xe nó, uống xong mới có sức nói chuyện chứ.
Gầm gừ bất mãn mấy tiếng, xong, nó vẫn đi ra ngoài xách túi trà sữa vào phòng.
"Có hương hoa nhài đó, cậu uống đi. Uống xong trả tớ 40k, chưa tính tiền topping đâu đó."
"..."
Hai đứa ngồi trên giường lặng im mấy phút hút trà sữa.
Các bạn ạ, thấy không? Nếu như Close-up giúp ta tự tin thêm gần nhau hơn thì những cốc trà sữa ngọt ngào sẽ giúp chúng ta hóa giải hận thù. Các bạn hãy tin dùng trà sữa hiệu C...
Lộn sang quảng cáo cmnr.
"Tưởng quán này dẹp rồi."
"Chưa, đây là chi nhánh thôi. Quán mình hay uống hồi trước là bản gốc đó."
Tôi uống được nửa cốc size M thì thằng Hùng đã xơi xong một cốc size L rồi. Căn bản là vừa uống tôi vừa nhấm nháp chứ ai uống như uống nước lã.
Thằng Hùng hẹn đồng hồ báo thức đến ba giờ chiều rồi nằm xuống ngủ. Mà thật ra có ngủ đâu, nó chỉ nhắm mắt thôi.
Tôi đi ra tủ quần áo lựa lấy một bộ rộng rãi để mặc. Lúc leo lên giường thì bị con gấu bự túm lấy nhét vào trong lòng.
Răng nó căn cắn nhấn nhá vành tai tôi rồi thì thầm.
"Tao giết nó thì mày thương nó, thế năm xưa nó suýt nữa giết tao thì mày có thương tao không?"
Tôi ngạc nhiên trở mình đối mặt với thằng Hùng.
"Sao anh ấy lại..."
"Tao mới tra khảo thằng đệ cũ của nó. Năm đó cũng chính nó sai người đánh đập tao."
Khép mi xuống nhắm mắt suy nghĩ, tôi không dám lên tiếng bênh vực lão Tùng nữa.
Không hiểu sao lời thằng Hùng nói ra lại khiến tôi tin tưởng tuyệt đối.
"Mày chưa từng thương tao..."
"Tớ có!"
Bàn tay mảnh dẻ của tôi áp lên gương mặt góc cạnh của thằng Hùng.
Môi tôi run run mấp máy nói.
"Tớ đã luôn thương cậu, tớ lo cho cậu một mình đêm tối lang thang, tớ sẵn sàng lao vào bất cứ đâu để cứu cậu. Tớ... Dù có bị cậu chán ghét... Cũng đã rất thương cậu."
Nghĩ lại những chuyện bi thương xảy ra vào hồi đó, đôi mắt tôi rưng rưng trực trào lệ nóng.
"Nhưng cậu là người không cần tình thương của tớ. Cậu xua đuổi tớ tàn nhẫn ra sao..."
Môi thằng Hùng lại mím lại, đôi mắt đen sâu hoắm của nó chợt anh ánh lên. Đó là khi đôi mắt bị tầng nước mắt mỏng manh bao phủ.
Tôi chưa từng nghĩ nó cũng có cảm xúc này.
Nó hơi ngoảnh mặt đi để nước mắt không rơi trước mặt tôi.
"Sao khi đó mày không hỏi tao? Mày hỏi tao xem tao định sẽ làm gì, tao sẽ nói rằng tao muốn báo thù! Rồi mày sẽ cản tao! VÀ TAO SẼ NGHE!"
Tôi nhổm dậy chồm lên người nó.
Ngón tay tôi xót xa gạt đi nước mắt ở khóe mắt kia.
"Mày không biết tao đã sợ mày liên lụy như nào! Một khi bước chân vào con đường này rồi, tao không còn tương lai nữa đâu! Dây vào tao rồi mày cũng thế thôi!"
Bất ngờ áp môi mình lên môi thằng Hùng, nước mắt của tôi chảy dài chấm lên gò má nó rồi hòa làm một với giọt nước mắt của nó luôn.
_______________ ___________
|
29[17,69+]:"Sủa nữa đi thằng đĩ chó kia?" Trao nhau cái hôn ngọt ngào mà lại mằn mặn vị nước mắt.
Thằng Hùng vẫn luôn không thích bị tôi đè lên người, nhất quyết phải trở mình đè ngược lại tôi mới chịu được.
Nó làm như tôi thèm khát địu con gấu cục súc như nó không bằng.
"Hùng ơi." - Tôi nhẹ giọng gọi.
"Ừm."
"Chúng mình sắp sửa làm chuyện đồi bại phải không?"
"..."
Chẳng hiểu sao, một câu hỏi vô cùng tình thú như vậy lại khiến nó cáu. Nó cáu lột sạch quần áo của tôi ra không chừa mảnh nào.
"Mày ngon thử nói lại xem nào?"
Nuốt ực một ngụm, tôi dồn hết sự tinh tế để thỏ thẻ nhỏ nhẹ.
"Ừ ừm, Hùng ơi, cậu sắp sửa trừng phạt thằng đĩ này ạ?"
"..."
Lần này nó cáu đến nỗi bóp mông tôi đỏ tấy lên.
"Nói lại!"
"Ahuhuhuhu!!! Đồ biến thái!! Mau buông tôi raaaaaa!!! Tôi thuộc về Đảng rồi!!!"
"..."
Thằng Hùng tức đến đỏ mặt, cảm tưởng nó sắp xì khói từ hai lỗ mũi đến nơi rồi.
Nó đi ra khỏi giường, vừa đi vừa cởi quần áo. Đến lúc quay trở lại thì đem theo cuộn băng dính đen.
Nhìn nó ngồi cắt sẵn mấy đoạn băng dính, dính luôn ở đầu giường, tôi thức thời lấy tay bụm miệng mình lại.
"Sủa nữa đi thằng đĩ chó kia?"
"..." - Đến lượt tôi câm nín.
Hóa ra nó biết tôi cố tình chọc nó.
"Hùng ơi..."
"Giề?"
"Tớ phải gọi điện cho sếp để báo nghỉ ca chiều đã."
Nó giám sát từng câu từng chữ, từng cử chỉ của tôi khi tôi báo nghỉ làm. Nó làm như tôi đang liên lạc với công an đến giải cứu mình không bằng.
Tiết mục cởi quần áo đã lãng xẹt rồi, tôi không định để màn hôn hít dạo đầu cũng lãng xẹt nữa đâu.
Đếm ngược từ ba đến một, tôi hít hơi sâu, uốn éo bò đến bên người tình cục súc của mình.
"Hùng à..."
Thế đếch nào nó nổi da gà nhích mông né ra.
Không biết tình thú là gì cả!
"À từ từ đã, trước khi tham gia khóa hoạt động thể chất cường độ mạnh. Đồng chí Hùng cho tôi hỏi: Anh đã có chuẩn bị gì về dụng cụ, kĩ năng?"
Nó phát mệt với tôi.
"Chịch thì chịch, chuẩn bị gì?"
"Ôi mẹ ơi!!!! Tớ lo lắng cho lần đầu của tớ lắm đó! Cậu nghiêm túc tí đi!!"
Cái nhướng mày thể hiện bố mày đéo tin của nó làm tôi tức ói máu.
"Nói thật là tối nào tớ cũng mộng tinh về cậu!! Ám ảnh quá, không chịch nổi với ai khác!"
Bây giờ nó mới chịu tin nè.
Bắt lấy cổ tay tôi, động tác mạnh bạo cùng thần thái khinh bỉ kiểu "Thằng đĩ, chạy đâu cho thoát, mau rúc vào lòng anh đi" của nó làm tôi thích thú lắm.
Các mẹ ạ, tôi quên mất nó cởi quần sịp ra rồi, lúc mông trần của tôi cọ lên con gấu nhỏ của nó. Tôi hết hồn chim én.
Nghĩ nghĩ viễn cảnh đau đớn sắp tới, tôi định chuồn chuồn.
Nhưng chưa kịp chuồn chuồn thì đã bị địch tập kích đè sấp mặt.
Cái con gấu của nó ngang ngược chèn giữa khe mông tôi. Cái tay thô ráp của nó còn cố tình bóp hai cánh mông để con gấu nhỏ của nó lợi dụng cọ cọ chỗ mềm mịn trắng trẻo đó.
Chỉ thế thôi mà cũng cương lên được! Biến thái!!
Vẫn cái tiết mục lợi dụng thanh âm trầm trầm gợi tình để khiêu khích tôi.
"Bím Biển à. Mông đít căng thế này, là luyện tập chờ tao chịch đúng không?"
Lạy chúa trên cao.
Lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi bị kích thích bởi cái câu nói thổ bỉ như thế. Nhưng, con ciu phản chủ này lại không nghe huhuhu?!!
Tay nó ấm ấm nắm em thỏ nhỏ của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Nhẹ chút, a, ah. Nhẹ nhẹ nhẹ chút!!!"
Em thỏ bị người ta trêu đùa, em mông cũng bị trêu đùa. Giờ đến bờ môi căng mọng cũng bị trêu đùa luôn.
Ba điểm kích thích cùng một lúc khiến cơ thể tôi tê dại hẳn đi, cảm thấy bản thân đang dần bị khoái cảm nhấn chìm đi lí trí.
Nhấn chìm từ từ, sắp sửa chìm hẳn thì tôi kịp vớ được tấm phao rách khi cảm thấy em gấu nhỏ đã ươn ướt phần đầu của nó đang mò đến cúc hoa của mình.
"Ít nhất cũng phải chuẩn bị rồi mới cho vào chứ!! Gấu khùng chẳng biết gì cả!!!"
"Chuẩn bị gì?"
Đấy đấy đù má nó.
"Cậu biết gel bôi trơn là cái gì không??"
"À."
À cái đầu khấc nhà mày.
Tự nhiên nó mở điện thoại mở cho tôi xem tấm hình có ảnh lọ gel bôi trơn.
"Phải lọ này không? Bà Phong đòi tao dùng với mày rồi viết review cho bả."
"..."
Quay trở lại mấy chương trước, tôi nghe thấy câu "Chị Phong dặn bọn em đưa cho anh" hóa ra là đưa cái thứ này à???
"Thế cậu có nhận không??"
"Ừm. Hừm."
Ừm hừm mả cha mày, mày quay mặt nhìn đi đâu? Nhìn tao đi, nhìn tao và nói bố mày không nhận để tao chết tâm luôn đi!!!!!
"Thôi để dịp khác đi, hôm nay chúng mình bắt sóc thôi."
Thằng Hùng thế mà biết nhõng nhẽo, cáu kỉnh lắc đầu nguây nguẩy, mồm rống lên.
"ĐÉOOO!!!!!"
Không biết đàn em của nó mà biết cảnh này có thèm tôn nó làm đại ca nữa không.
Và các bạn biết rồi đấy, ban ngày ban mặt mà hai chàng trai trẻ đã phải lao lực biết bao nhiêu để bắt được những con sóc, à lộn. Đứa bắt gấu, đứa bắt thỏ.
Gấu nhỏ vẫn cứ vĩ đại và trâu bò như thuở nào trong khi thỏ nhỏ cứ xinh xinh trắng hồng và yếu sinh lí ra sao.
Bọn tôi mệt quá ngủ đây, các bạn nhỏ ngủ ngoan. Chớ nghĩ bậy nha.
___________ _____________
|