Fanfic VKook | Em Là Của Anh
|
|
Chap 9: Nụ hôn đầu( Cắm trại 3)[EXTRACT]
Trong đầu Jungkook nghĩ gì, giờ e là không quan trọng nữa. Taehyung chuyển vị trí tay xuống cổ Jungkook, ấn nhẹ xuống, đồng thời cậu nâng đầu mình lên thẳng môi Jungkook mà tiến tới...... Ngoài việc mở to mắt nhìn ra Jungkook không biết mình còn có thể làm gì nữa. Đôi môi kia đang tiến thẳng về phía cậu.... Thình thịch..... thình thịch.... Tiếng tim mình đập cậu còn nghe thấy rõ. Là hồi hộp sao?? Trong thời khắc khi hai đôi môi ấy chuẩn bị chạm vào nhau, bên ngoài truyền đến tiếng nói: - Jimin! Anh đến tìm Taehyung sao? - Ừ! Nghe nói cậu ấy mệt nên tôi đến thăm. Tôi vào trong đây.. Dừng hình!!! Trong phòng, Jungkook như đơ luôn, cậu đưa mắt mở to nhìn về phía cửa. Jimin??? Sao đây chứ?? Cậu vội vàng rút đầu lại... nhưng không được. Cánh tay kia vẫn giữ chặt lấy cổ cậu, không cho cậu di chuyển. - Anh bỏ ra! Bị điên sao??- Jungkook bị ép khiến cho cậu cảm thấy bực mình. Từ bao giờ anh ta lại trở nên như thế chứ?? Hành động này khác gì... Taehyung vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ. Cậu đã cố kìm chế nhưng rất khó. Tại sao? Là tại sao, khi cậu đã hạ quyết tâm không kìm nén nữa thì có người xuất hiện ngăn nó chứ? Nhìn Jungkook kia, cậu không nỡ buông ra. Chỉ cần một chút nữa thôi là cậu có thể... nhưng tiếng bước chân đang tiến lại mỗi lúc một gần làm cho cậu rất khó nghĩ. Cậu từ bỏ cơ hội này sao? Phải từ bỏ... Nhờ ý thức mách bảo, Taehyung dần buông lỏng tay mình ra, nhắm mắt lại tựa như vừa diễn một cảnh mê man. Taehyung lại chìm vào trong giấc ngủ. Cùng lúc đó, Jimin bước vào. Cậu vui vẻ vẫy tay với Jungkook, rồi ngồi xuống cạnh giường: - Tae Tae có sao không em? Nhìn có vẻ chưa uống thuốc.- Vừa nhìn, Jimin đã nhận ra ngay, cái bản mặt ấy trước kia cậu trông thấy suốt:- Em biết thuốc của cậu ấy ở đâu không? Nhắc Jungkook mới nhớ, cậu quên mất là Taehyung phải uống thuốc. Có lẽ vì chuyện ban nãy mà cậu đãng trí rồi.... Không thể không thừa nhận khi biết hành động vừa rồi của Taehyung là do mơ ngủ, cậu có chút cảm giác thất vọng. Cảm giác đó, lẽ nào cũng từ tình bạn thân thiết mà ra? Jungkook vừa suy nghĩ vừa lục tung đống đồ trong túi của Taehyung ra. Lạ thật!! Sao không có thuốc?? Jungkook lục lại đồ một lần nữa, kết quả vẫn bằng không. - Em không thấy thuốc đâu cả. - Sao thế được. Không có thuốc?? Thử tìm lại xem.- Jimin cũng bắt đầu lo, không có thuốc, Taehyung làm sao trụ được hai ngày nữa đây. Nghĩ gì đó Jungkook liền lấy túi đồ của mình, lục tìm. Quả nhiên trong túi của cậu có thuốc của Taehyung. Có lẽ trong lúc vội vàng anh ấy đã vơ nhầm vào túi cậu. Nhanh chóng cho Taehyung uống thuốc, Jungkook tiễn Jimin ra về để chuẩn bị ăn tối. Trước khi về Jimin còn nhắc nhở:- Các anh trong Hội đang bận chuẩn bị cho cuộc thi tối nay nên không đến được. Em chăm sóc Tae Tae hộ bọn anh nha. Anh đi trước đây! Cúi đầu chào Jimin, Jungkook khẽ thở dài. Còn vài tiếng nữa là thi hát song ca rồi, Taehyung thì bệnh thế kia... sao mà hát được chứ? - Jungkook, vào ăn tối thôi!- Tiếng người trong trại vọng ra, nhắc nhở cậu vào trại. - Vâng em vào ngay đây.- Jungkook chạy vào trại, trong lòng vẫn lo lắng bộn bề. Thật may vừa bước vào trong, Baek Hyun đã giải quyết ổn thỏa chuyện cậu đang lo, cứ như là anh nghe thấy tâm tư cậu vậy:
- Lát nữa tôi và một bạn sẽ lên hát. Mọi người ra ngoài cổ vũ đó. Còn Jungkook, em ở lại chăm sóc Taehyung.Sau khi chăm chú nghe sự phân công của Đội trưởng, mọi người bắt đầu ăn uống, đập phá. Hiếm khi mới có một đợt được ăn chơi thỏa thích như thế này vậy nên ai cũng rất sung sức. Nhưng Taehyung đúng hôm lại bị bệnh, mọi người thấy rất lo. 20h Học sinh trong trường đều đã tụ tập đông đủ ở chính giữa bãi cỏ, lắng nghe và cổ vũ cho cuộc thi. Còn trong trại Jungkook đang ngồi thơ thẩn nhìn Taehyung. Bao giờ mới tỉnh dậy đây? Đã uống thuốc rồi mà!! - Đừng nhìn nữa, tôi sẽ hôn cậu đấy!- Đột nhiên Taehyung mở mắt, nói như đang đe dọa khiến Jungkook thót tim. Jungkook lại nhìn Taehyumg, không chớp mắt. Taehyung tỉnh lại rồi, cậu cũng thấy lòng nhẹ nhõm phần nào. Hai hôm nay vì Taehyung mà trong cậu tự dưng thấy ghét cảm giác chờ đợi. Nếu cứ đợi hoài mà không được sẽ có cảm giác lo lắng. Mà Jungkook- cậu không thích điều đó. Cậu gần như không để ý đến câu nói kia của Taehung, cứ ngồi đó mà nhìn Taehyung, đôi môi còn nở nụ cười. Cười? Hành động đó lại khiến cho Taehyung hiểu lầm. - Cậu thích được như thế sao? Là cậu không nghe lời tôi cảnh báo đấy. Vậy... tôi không khách khí đâu. Nói rồi cậu bật người dậy, nhanh chóng đưa tay giữ lấy cổ Jungkook, đưa đầu tới. Đùng Đoàng Trong đầu Jungkook thực sự trống rỗng, cảm giác được có gì đó mềm mại chạm vào môi mình, ấm nóng. Cậu mở to mắt ngạc nhiên khi phát hiện khuôn mặt to đùng của Taehyung trước mặt. Vậy cậu.... cậu đang.. Ngoài kia tiếng hát đang cất lên, vang vọng khắp không gian yên tĩnh. Phải yêu em nhiều bao nhiêu, mong chờ bao nhiêu, thì em mới hiểu thấu. Nếu như em là cơn mơ, mỗi ngày anh mơ anh chẳng muốn thức giấc. Vì anh biết anh không thể quên đi một người anh đã yêu. Jungkook cố gắng đẩy vai Taehyung ra. Bằng một sức lực nào đó, cậu đã thoát khỏi nụ hôn kia của Taehyung. Thực sự mà nói, như vậy thật quá đáng! Jungkook đứng lên quay người chạy ra khỏi. Sau lưng còn nghe thất tiếng gọi của Taehyung. Cậu mặc kệ, anh ta đã cướp nụ hôn đầu của cậu, cậu không thể tha thứ được. Đặc biệt hơn.... Taehyung là con trai mà... sao cậu có thể mất nụ hôn đầu bởi một người cùng giới chứ!!! Đầu óc mù mịt, Jungkook chạy thẳng đến bãi cỏ sau trường, đưa ta lên môi ra sức lau. Có thể nói cậu đang bị khủng hoảng tinh thần. Trước tới giờ, đối với cậu, việc hôn một người con trai quá ư là kỳ dị. Vậy mà bây giờ chính cậu lại gặp phải nó, thật đáng sợ. Đặt tay lên nơi ngực trái của mình, Jungkook thật cảm thấy khó hiểu. Chỗ này, từ lúc đó đến giờ vẫn không ngừng đập nhanh. Cậu không thể kiểm soát được nó.... Ai đó có thể giải thích giúp cậu không?? Về phần Taehyung, cậu cũng đang ngồi đờ đẫn trong phòng, cười nhạt. Điên rồi! Cậu điên thật rồi! Luôn có suy nghĩ đó với Jungkook. Đúng là điên rồ. Không lẽ cậu thực sự yêu rồi...
|
Chap 10: Cắm trại 4[EXTRACT]
Ngày hôm sau, Jungkook thức dậy đã không thấy Taehyung đâu nữa Cũng tốt, cậu cũng không muốn đối mặt với anh ấy vào lúc này. - Jungkook, dậy rồi sao?- Baek Hyun thấy cậu tỉnh dậy, ôn hòa hỏi. - Vâng! Mọi người đã trang trí trại rồi ạ?- Jungkook cũng cười đáp lại. Cậu nhìn mọi người đang tập trung trang trí trại, liền hỏi. - Ừ! Vừa mới bắt đầu thôi. -Khoảng 10h là bắt đầu chấm hình thức rồi. Đợi em đi vệ sinh cá nhân xong sẽ ra giúp mọi người.- Jungkook nói, cậu đứng dậy đi về phía khu nhà nghỉ dành cho học sinh. Hôm nay cậu dậy muộn quá, có lẽ vì hôm qua không ngủ được... Khoảng 20' sau Jungkook quay lại trại giúp mọi người trang trí. Phong cách của CLB võ là mạnh mẽ. Vì vậy Jungkook tư vấn cho họ màu xanh sapphire. Để thể hiện rõ phong cách của CLB này Jungkook nghĩ đầu tiên họ nên tạo ấn tượng mạnh với Ban giám khảo. Cậu thấy ý tưởng của mình khá ổn, nhưng Taehyung lại nghĩ nó rất trẻ con. Dù vậy anh ấy vẫn ủng hộ cậu. Hôm nay dù có thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ phải chiến thắng. Việc trang trí thế này cũng không phải là sở thích của cậu, nhưng mà là vì cuộc thi, cậu sẽ cố gắng hết sức. ... - " Ba ak? Gọi con có gì không?"- Taehyung cầm chiếc điện thoại của mình lên nghe, giọng bất cần đời. - " Con sao vậy? Buồn hả? Giọng như thế là thế nào?"- Đầu giây bên kia có vẻ lo lắng, hỏi như hét vào tai khiến cho Taehyung phải để máy ra xa vài thước. -" Con không sao cả. Chỉ là hôm qua suy nghĩ quá nhiều thôi." -" Vậy sao? Như vậy nhé. Con thu xếp đi, sang tuần ta sẽ....." - " Sớm như vậy sao? ... ba có thể... lùi vài tuần không? Con..." Taehyung ngập ngừng, tâm trí lúc này chỉ nghĩ đến bóng dáng một người. - " Được. Nhưng phải nhanh lên đấy. Tập đoàn đang rất cần người." Taehyung cúp máy, cậu thở dài. Cuối cùng thì cũng đến ngày đó. Nhưng lại ngay vào lúc cậu cảm nhận được tình yêu của mình. Lại sao thế này? Dù gì cậu ta cũng không yêu mình, việc gì phải nuối tiếc. - Thấy gì không? Trại của CLB võ ấy, kỳ cục thật đó!- Một học sinh trong trường nói với bạn của mình - Ừm... tôi thấy ghê ghê thế nào á. Ít người trang trí kiểu đó, nhưng lại rất phá cách. - Cũng đúng. Có khi nào lần này CLB võ sẽ nhất không? Taehyung đứng đó nghe hết được tất cả. Môi cậu cong lên một đường bán nguyệt thật đẹp. Jeo Jungkook, cậu cũng thật lắm tài. Nghĩ vậy Taehyung liền nhảy chân sáo, thong dong đi về phía dành cho Ban giám khảo. Quên chưa nói với mọi người: Ban giám khảo là các thành viên của Hội học sinh. Khi chuông đồng hồ reo điểm 10h, tất thảy công việc đã hoàn thành. Lúc này, Hội học sinh bắt đầu đi chấm. Tuyệt nhiên thời gian này, Taehyung và Jungkook không nhìn nhau lấy một lần. Một bên là vì giận, còn bên kia là vì kìm nén, cố gắng không động tới. Đi chấm suốt vài CLB nhưng Taehyung dường như chẳng hề chú ý tới. Bài thuyết trình dài dòng văn tự, trang trí theo cách cổ điển. Tất cả đều khiến cậu buồn ngủ. Khi Hội học sinh chạm đến khu trại của CLB võ thuật tất cả đều tỉnh ngủ hẳn. Cái gì đây??? - Xin chào mọi người! Mời vào trong...- Một bạn học sinh với vai trò là người thuyết trình ra tiếp đón họ. Lý do khiến cho Hội học sinh kinh ngạc chính là... cổng trại của CLB này trang trí theo phong cách quái dị. Toàn đầu lâu, máu me, trông rất dọa người. Không chỉ vậy bên trong nhìn còn kinh khủng hơn. Gần như mọi thứ đều... - Mọi người có lẽ rất lạ lẫm về cách trang trí này. Tôi xin giới thiệu đây là phong cách của trại chúng tôi. Nhiều máu như vậy có phải giống như con đường học mà chúng tôi đã trải qua hay con đường sau này có thể chúng tôi sẽ đi?? Giống không? - Giống!- Mọi người đồng thanh. - Học võ mà... một là đi cứu người hai là hại người. Tất cả đều dính đến những thứ như vậy. Nhưng...- Người thuyết trình nói, tay lật một bức màn che ở giữa phòng lên. Tất cả những hình ảnh về hoạt động vui chơi, học tập, những lúc bên nhau của CLB võ đều hiện lên. Mọi người trong phòng ai nấy đều kinh ngạc:- Chúng tôi không hối hận về con đường mình đã chọn. Và cũng cố gắng để sau này không phải làm việc thấy hổ thẹn với lương tâm. Trại này chúng tôi đã dành rất nhiều công sức chỉ để thể hiện cho mọi người thấy CLB võ chúng tôi rất yêu thương nhau. Tình cảm đó đối với chúng tôi rất là thiêng liêng. Giống như tình anh em vậy. CLB võ không phải là nơi hà khắc, đáng sợ như học sinh trong trường hay nói. Chúng tôi cũng có tình cảm, là một đội, chúng tôi quý trọng nhau.Cuối cùng cho phép tôi nói một điều với CLB của mình : CLB võ thuật ak, chúng ta là một, tôi luôn yêu mọi người. Cảm ơn. Lời nói vừa dứt tất thảy mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt. Riêng Taehyung và Jungkook đều cảm thấy lạ. Đây hoàn toàn không phải là bài thuyết trình của họ. Taehyung chỉ cảm thấy lời thuyết trình này có chút vấn đề... nó thiếu gì đó..... Băn khoăn cũng chỉ là băn khoăn thôi. Các cậu dù dì cũng đã chấm qua rồi. Sau khi chấm xong, Taehyung trở về trại. Cậu tươi cười với mọi người, đưa ngón cái lên ra hiệu:- Mọi người làm tốt lắm. - Tất nhiên rồi!- Baek Hyun cười ngoác cả mang tai. Anh vênh mặt lên, cảm tưởng như vươn đến cả trời xanh:- CLB võ mà đã ra tay thì sắn dây cũng say ra được cám. Taehyung đơ mặt, lúc sau cậu chuyển thái độ sang khinh khỉnh:- Cho anh nói lại câu vừa rồi đó. - Sao? Đúng mà!- Baek Hyun ngây mặt, không hiểu gì hết.
- Là sắn dây cũng say ra được nước.Taehyung cúi người, gõ nhẹ vào đầu Baek Hyun. Anh già này, cũng không thông minh như mình tưởng... Tối hôm nay lại là một đêm dài với cậu. Cậu không biết cảm giác yêu một người mà người đó không yêu mình lại phức tạp đến thế. Trong đầu luôn suy nghĩ đến Jungkook, hình ảnh của cậu ta cứ đeo bám lấy tâm trí cậu. Chỉ muốn chạy đến ôm lấy Jungkook và nói hết lòng mình. Nhưng cậu đoán Jungkook không yêu mình. Với lại cậu cũng không còn ở lại đây lâu nữa, không nên tự làm bản thân mình buồn trong những ngày cuối. Có lẽ từ giờ cậu không nên lại gần Jungkook nữa, nếu không cậu lại .... Nghĩ là vậy nhưng làm được nó thực không dễ. Bằng chứng là... vừa bước vào trại, cậu đã gặp ngay Jungkook đang chuẩn bị gói gém đồ đạc. Coi như không thấy, Taehyung mạnh dạn bước vào trong, đi lách qua người Jungkook. Cậu cố ra vẻ lạnh lùng, không quan tâm đến. Taehyung cũng ngồi thu xếp đồ đạc, chiều mai là khởi hành về thành phố rồi, cậu không nghĩ chuyến dã ngoại này có gì vui. Nó chỉ khiến cho cậu nhận ra một sự thật không nên có. - Chuyện hôm qua...- Jungkook ngập ngừng lên tiếng, cậu cũng đã nghĩ rất nhiều chuyện đó. Liệu có phải là Taehyung vẫn ngủ mơ hay không? - Hôm qua là do tôi sai. Xin lỗi!! - Là do anh mê ngủ có phải không? Taehyung dừng động tác lại, quay ra chăm chú nhìn Jungkook. Đừng nói với cậu, hôm qua cậu ta nghĩ cậu mê man đó?? Jungkook kia, đầu óc thật sự có vấn đề ở đâu không vậy?? Sự thật rành rành ra đó mà... Nghĩ vậy nhưng Taehyung lại trả lời khác hoàn toàn:- Nếu cậu biết vậy, thì cho tôi xin lỗi nha! Sau khi bị cậu đẩy ra tôi mới thực sự tỉnh lại.- Taehyung không muốn trong những tuần còn lại cậu để ấn tượng xấu cho Jungkook. Cậu cũng không muốn Jungkook nghĩ nhiều về chuyện này. Nên... cậu đã nói dối. Đành vậy... không nên để chuyện này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Trong phút chốc, suy nghĩ tránh xa Jungkook đã được Taehyung xóa sạch khỏi đầu. Lúc này, tự nhiên vẫn tốt hơn. - Vậy được. Nhưng anh phải đền bù. - Về thành phố tôi sẽ.... Bộp Một vật thể rơi từ trong túi Taehyung khiến cậu giật mình. Đó là một hộp quà hình chữ nhật rất xinh. Taehyung nhớ nó. Hôm đi siêu thị cậu đã mua, nhưng vì đổ bệnh nên Valentine hôm qua không tặng được cho ai cả. Mà hôm nay sẵn có Jungkook ở đây, sao cậu không tặng luôn cho Jungkook nhỉ? - Cái này cho cậu coi như đền bù đó! - Vậy sao? Ở đâu ra vậy?- Jungkook đưa tay đón lấy, trong lòng có cảm giác ấm áp lạ thường. - Tôi chuẩn bị cho người nào đó măn mắn ngày hôm qua. Nhưng mà, không tìm được. Cậu giữ lấy đi. - Vậy ak.- Jungkook trả lời trong lòng có chút buồn chán. Ra cũng chỉ là quà của người khác. - Mà... sao cậu ngây thơ quá vậy? Hả?- Taehyung lên tiếng, tự dưng trong lòng thấy bực mình. Lỡ ra ngoài bị bắt cóc thì làm sao đây chứ? Đầu óc cứ ngu ngơ như thế? Học giỏi để làm gì khi thực tế chẳng gì biết cả. Taehyung tự dưng nổi cáu, trần đời chưa thấy ai lừa người mà không muốn người ta bị lừa như Taehyung. - Ngây thơ có gì không tốt chứ? Mà sao anh lại nổi cáu. Điên à?? - Cậu im lặng cho tôi. Đồ ngốc tử kia! - Em không phải đồ ngốc. Là anh ngốc ấy... - Đứng lại đó cho tôi. Hôm nay tôi không xử cậu Kim Taehyung này sẽ đọc ngược tên. - Tên của anh đọc ngược cũng chẳng có gì đặc sắc cả. Thề thế thì ai thèm nghe..... JEON JUNGKOOK Trong suốt hai ngày yên tĩnh giờ cũng đã bộc phát hai loại virut hại tai người. Khắp các trại đều nghe thấy tiếng Taehyung hét như lợn bị chọc tiết. Tiếp sau đó là tiếng ý éo của cả hai đứa. Trên hành lang khu nhà nghỉ, Hội học sinh đồng loạt đứng khoanh tay nhìn hai dáng hình đang đuổi đánh nhau ngoài kia cùng thở dài một lượt. - Thế này thì bao giờ mới thực sự lớn đây?- Nam Joon lo lắng lắc đầu. - Một câu hỏi khó.- Suga đứng cạnh ngẫm nghĩ rồi đưa ra phán xét. - Lúc đó chắc chúng ta già hết rồi.- Jin vai đẹp cũng lên tiếng bình luận. - Chưa chắc.- Hoseok lăc đầu, ảm thán. - Để Taehyung lớn cần một người nào đó yêu cậu ấy và cậu ấy cũng yêu cô ấy- Jimin cũng chen vào đưa ra một vài ý kiến. Nhưng cậu không ngờ, các thành viên lại đồng thanh nói với cậu một câu: - Đợi đấy! - Hô... hòa hợp vậy ư? .....
|
Chap 11: Bữa tiệc[EXTRACT]
Ngày hôm sau quả một ngày mệt nhọc của bác tài xế. Vì quên mang bông đi nên phải hứng chịu âm thanh như núi lửa phun trào của CLB võ. Suốt quãng đường đi, ông cảm giác như mình sắp nổ tung đầu đến nơi vậy. Về đến trường, học sinh chạy ùa ra khỏi xe như thác lũ. Tất cả đều chạy về ký túc xá để nghỉ ngơi. Jungkook và Taehyung cũng vậy. Sáng sớm khi nghe quyết định CLB thắng trong cuộc thi này là CLB võ thuật, cả nhóm la hét ầm ĩ. Lên xe như sung sức hơn, gào thét, rồi cùng nhau ăn uống thả ga trên xe. Và bây giờ là hậu quả của nó. Người mệt lả, không còn sức lực gì nữa. Vừa mở khóa bước vào Taehyung đã nằm lăn ra đất, không còn biết gì nữa. Chỉ khốn khổ cho người đi sau tay cầm một đống đồ không nhìn thấy vật thể to đùng chắn ngang cửa mà vấp phải. Huych - A...- Jungkook kêu lên đưa tay xoa đầu.- Cái tên điên này! Sao nằm ở đây? Hả?- Cậu bực mình quát lên. Đã ôm một đống đồ rồi mà còn gặp những chuyện này. Thật khiến cậu không thể kiềm chế. Mà... Taehyung vẫn luôn bạ đâu ngủ đấy như thế này sao? Mặc kệ. Để lại suy nghĩ đó trong đầu, Jungkook đứng lên, cầm đống đồ ung dung bước vào trong. Nhưng chưa đầy 20' sau, cậu lại đi ra tay chống cằm nhìn Taehyung. Anh ta nằm đó chắc lạnh lắm? Nhưng mà là do anh ta tự làm đó chứ? Chỗ nào cũng nằm xuống ngủ, giống như là người rất tùy tiện vậy. Dù sao thì.... Suy nghĩ một hồi cuối cùng Jungkook cũng đỡ Taehyung vào phòng với lý do rất thuyết phục đó là sợ ai đó đến mà thấy cảnh này thì mất hết cả hình tượng. Xong xuôi Jungkook cũng về phòng mình và ngủ li bì. Ting ting ting.. Tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến Jungkook giật mình tỉnh giấc. Cậu uể oải với chiếc điện thoại trên bàn, không nhìn tên mà nhấn luôn nút nghe: -" Alo!" - " Jungkook ak! Tối nay bọn anh tổ chức tiệc chúc mừng lúc 8h tối. Hai đứa nhớ đến đấy"- Bên kia đầu giây, một giọng nói truyền đến một giọng nam trầm ấm. Là Baek Hyun. -" Ở đâu ạ?" -" Ở quán BTS nhé!" -" Vâng". Jungkook tắt máy cậu ngồi dậy, đầu óc vẫn mơ màng. Tiếp tục tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Jungkook nhanh chóng bắt máy: -" Gì nữa?" - "Jungkook!!" - Một giọng nữ nũng nịu bên kia đầu dây khiến Jungkook choàng tỉnh. - " Hari?"- Jungkook dè dặt hỏi, cái giọng đó cậu có thể quên sao? Người luôn mè nheo đi theo cậu trong suốt 18 năm học, giờ lại gọi để làm gì đây? - " Đúng vậy! Hai tuần anh về nước em nhớ anh lắm đó. Vậy nên...."- Đầu giây bên kia ngập ngừng, có chút ngượng. Jungkook trước giờ luôn thấy ớn lạnh vì giọng điệu này. Nó khiến cậu gặp ác mộng. Người con gái như vậy khiến cậu ác cảm, giống như đang giả tạo vậy. Cậu không muốn nghe câu tiếp theo của Hari nữa, nó mang cho cậu dự cảm không lành. Theo như Jungkook đoán thì.... - " Em đã đón máy bay đến đó và chuẩn bị thủ tục chuyển trường xong hết rồi. Anh nhớ đến đón em đó" - " Anh bận rồi !" - Jungkook vội vàng ngắt máy. Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu tột độ. Cậu đoán không sai, Hari đang đến đây. Trời ạ! Địa ngục! Thế có khác gì địa ngục. Jungkook lắc đầu chán nản, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cậu sang phòng gọi Taehyung dậy để chuẩn bị đi đập phá. 8h tối: CLB võ thuật đã có mặt đông đủ ở quán BTS. Họ ăn uống đập phá cuồng nhiệt. Sau khoảng một tiếng ăn uống, Taehyung rủ rê mọi người đi tăng hai. Và thế là cả nhóm tụ tập tại một quán Karaoke gần đó. Đây là lần đầu Jungkook đến đây. Cảm giác rất mới mẻ. Nhìn mọi người điên cuồng hát, Jungkook mỉm cười thõa mãn. Đây cũng là một phần công lao của cậu mà... Thật là hạnh phúc quá đi! Đang ngồi tự thỏa mãn với bản thân, bỗng một ly rượu đỏ được đưa tới trước mặt. Jungkook ngước lên nhìn thì thấy một nam sinh khuôn mặt bảnh bao, mặt búng ra sữa đang đưa cho cậu ly rượu. Lạ lẫm khi chưa gặp anh ta bao giờ, Jungkook hỏi:- Anh là ai?- Theo như cậu nhớ là anh ta không phải thành viên CLB. Lúc đi ăn cũng không có... - Bạn của Baek Hyun. Uống đi!- Anh ta trả lời cụt lủn rồi tiếp tục dúi ly rượu vào tay cậu. - Em không uống!- Jungkook hua tay đẩy ly rượu trở lại phía anh ta. Cậu cảm thất khá ngạc nhiên khi nghe giọng anh ta. Giọng rất trầm, khác hẳn với vẻ ngoài baby kia.
- Làm ơn đi! Tôi đang rất buồn, không chia sẻ cùng được sao?Nghe vậy Jungkook cũng nhận lấy ly rượu cho phải phép. Cậu đã định quyết liệt từ chối, nhưng mà nhìn khuôn mặt anh ta đáng thương quá nên đành uống cùng. - Anh buồn chuyện gì vậy?- Jungkook nhấp một ngụm rượu, quan tâm hỏi. À... cậu hắt một hơi khi cảm nhận được vị rượu trong cổ họng. Vừa cay lại có chút đắng. Khá ngon. - Thất tình!- Người kia chán nản trả lời, uống một hơi hết luôn một ly. - Có người từ chối anh sao?- Jungkook tiếp tục hỏi, vừa hỏi vừa ngửa cổ uống rượu. Uống hết cậu lại rót thêm. Chà!!! Thật là ngon. Jungkook dường như rất có hứng thú với loại thức uống này. - Thật ra là do tình cảm của tôi hơi đặc biệt.- Người kia nói, đôi mắt bắt đầu trùng xuống, có chút buồn. - Là sao?- Nghe đến đây Jungkook mới ngừng cái tay đang liên tục rót rượu lại. Cậu đã ngà ngà say, nhưng cũng khá là tỉnh táo. - Tôi yêu người cùng giới!! PHỤT Câu nói người kia vừa dứt, Jungkook đã ngửa cổ phun sạch đống rượu vừa vào cổ họng ra ngoài. Người kia ngồi ngây ngốc nhìn cậu không nói gì. - Ha ha. Xin lỗi! Tại tôi hơi shock.- Jungkook cười trừ, lấy khăn giấy lau lau miệng. Sau đó tiếp tục cầm chai rượu, rót vào ly.- Anh nói tiếp đi! Thế thì sao? - Cậu ngạc nhiên sao? Điều đó bây giờ rất bình thường. Rất nhiều người ủng hộ nam nam yêu nhau đấy. Nhưng tôi thì.... rất lâu mới nhận ra tình cảm của mình.- Ánh mắt kia lại trở nên u buồn. Trong sâu thẳm con người này, Jungkook thấy được sự ân hận chất chứa. - Là sao? - Tôi không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Khi người đó tỏ tình với tôi, tôi đã làm lơ cậu ấy, nghĩ mình không yêu. Nhưng sau đó tôi mới biết, tình cảm của tôi với cậu ấy không đơn giản như tôi nghĩ. Đến lúc tôi nhận ra thì cậu ấy đã không chấp nhận tôi nữa rồi. - Ừm ... là anh sai. Anh sai chắc rồi! Lúc người ta yêu anh, anh từ bỏ. Anh làm người ta đau khổ. Giờ anh quay lại, ai mà yêu anh được nữa chứ. Không nhận ra, không nhận ra sao? Đến tình cảm của mình cũng không phân biệt được. Thật đáng trách!!- Vì say Jungkook bắt đầu nói nhảm. Trong tiềm thức, cậu thấy có cái gì đó không đúng. Hình như cậu cũng đang làm gì đó có lỗi thì phải.- Yêu? Nó như thế nào mà anh không nhận ra chứ? - Là cảm giác lòng thoải mái khi cậu ấy hạnh phúc, lo lắng thậm chí là sợ hãi khi cậu ấy xảy ra chuyện, còn khi được lại gần trái tim như muốn nổ tung vậy. Cảm giác đó ... - Park Chan Yeol!! Một giọng nói đanh thép vang lên khiến cho cả hai người đang nói chuyện giật mình. Là giọng của Baek Hyun. Nhưng không phải là giọng trầm ấm tỏa nắng hàng ngày mà là giọng của sự phẫn nộ. - Có gì không?- Chan Yeol cười cười nhìn Baek Hyun. - Ai cho anh đến đây? Ra ngoài với tôi. Mau! Thật rồi, thật rồi. Baek Hyun thực sự đã bực mình rồi. Ai nấy trong phòng đều lo lắng cho Chan Yeol, không biết sẽ bị đánh đến mức nào đây? Cùng với tâm trạng đó, Jungkook cũng đang lo sợ. Nhưng là vì chuyện khác. Tay vẫn không ngừng rót rượu. Ức... lo sợ ư? Ấm áp ư? Tim muốn nổ tung? Cảm giác mà anh ta nói sao quen vậy? Nói đến Taehyung, giờ cậu mới từ WC về. Trong khoảng 20' cậu đi vệ sinh đã có chuyện gì xảy ra, cậu đã đoán được. Vì Chan Yeol là do cậu rủ đến, chắc anh ấy đã làm gì cho Baek Hyun bực mình rồi. Nhưng việc mà cậu không bao giờ nghĩ đến đó là Jungkook uống rượu. Không những vậy lại còn say khướt nữa. Đó cũng chính là lý do giờ này cậu về Ký túc xá mà vẫn phải ôm của nợ vào người. Vừa đi vừa nghe cậu ta nói nhảm: - Người độc ác, tồi. Mày có lo... hức... cũng rất quan tâm..... cảm giác đó... có. Hức .... yêu... y.. ê...u. - Đừng nói nữa. Tôi bỏ cậu ở đây bây giờ!- Taehyung bực mình quát. Suốt chặng đường về Jungkook cứ lèm bèm hoài khiến cậu đau đầu. - Tôi yê.. u mất rồi. Anh... có biết không?- Jungkook ngồi trên lưng Taehyung, không biết trời cao đất dày là gì. Tay cứ chỉ trò tứ tung. - Cậu nói gì cơ?- Taehyung vừa rồi cũng nghe loáng thoáng được gì đó. Cố hỏi lại. - Tôi yêu mất rồi. Hức... - Yêu??- Khi nghe rõ được câu nói của Jungkook, Taehyung chợt đờ người. Yêu? Phải rồi, cũng đến lúc thôi. Nhưng mà yêu ai? Trong lòng xuất hiện cảm giác ghen tức, Taehyung cố kìm nén nó. Cậu ta yêu ai thì liên quan gì đến cậu chứ? Không quan tâm. Nghĩ vậy Taehyung sôch lại tinh thần, chỉ còn vài tuần nữa thôi. Phải kiềm chế, cố gắng kiềm chế!! -----------> Thank for reading.
|
Chap 12: Người mới[EXTRACT]
Sáng hôm sau, Jungkook thức dậy thấy đầu mình đau như búa bổ. Chắc tại hôm qua uống quá nhiều rượu. Những việc hôm qua vẫn còn lưu lại trong đầu cậu chút ít. Nhưng chút ký ức ấy vẫn giúp cậu nhớ ra nội dung cuộc nói chuyện hôm qua với người tên là Chan Yeol. Jungkook đờ người.... thôi xong rồi! Nếu giống như anh ta nói thì cậu có phải đã yêu Taehyung rồi không? Ôi mẹ ơi! Cái quỷ gì thế này?? Tình yêu đồng giới.... Mọi suy nghĩ đó khiến cho Jungkook có cảm giác sợ Taehyung. Anh ta mà biết chẳng khỏi nhìn mặt cậu luôn. Rón rén bước ra khỏi phòng cậu phát hiện Taehyung đã đi học rồi. Hứ... càng tốt. Đang shock cậu không muốn thấy mặt anh. Như mọi ngày Jungkook đến trường nhưng hôm nay mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt khác lạ. Có chuyện gì đây? Nhanh chóng bước vào lớp Jungkook đã phát hiện ra lý do. Choi Hari đang đứng trước bàn cậu, trên tay còn cầm một hộp quà to đùng. Nhìn thấy cậu Hari hét lên vui sướng: - Anh Jungkook!! - Có chuyện gì?- Jungkook thờ ơ trả lời. - Em đến rồi nè. Học cùng lớp với anh luôn đó. - Anh biết! - Anh vui không?- Hari vẫn tiếp tục hỏi. Câu này Jungkook không trả lời nữa. Cậu đưa tay đẩy Hari ra rồi ngồi xuống bàn, ngủ gục. Xung quanh có vài tiếng cười chế giễu, nhưng Hari vẫn cố giữ bình tĩnh. Mỉm cười mà ngồi xuống cạnh Jungkook. Tin Hari xuất hiện công khai tỏ tình Jungkook đã được lan ra khắp trường không đâu là khônh bàn tán. Jungkook đi đâu cô ta cũng đi theo. Cho đến khi họp Hội học sinh: Hari bước vào trước ánh mắt dò xét của các thành viên. Không cần xin phép cô hiên ngang ngồi xuống. Nhìn đảo qua Hội học sinh một lượt. Ánh mắt Hari chăm chú nhìn vào một người. Khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo. Da trắng tóc màu hạt dẻ trông thật là quyến rũ. Hari không khỏi choáng ngợp bởi vẻ đẹp của người đó. - Taehyung, có em muốn xin chữ ký cậu kìa- Jimin ngồi bên cạnh thấy Hari cứ nhìn Taehyung với ánh mắt đắm đuối mà sởn cả gia gà. Không phải cô ta thích Jungkook sao? - Vậy sao?- Taehyung hờ hững đáp. Ánh mắt chuyển đến phía Hari:- Nhưng mà tôi lại không có hứng với người của anh em mình.- Taehyung nói, cậu cố ý đẩy cao giọng mình lên cho mọi người trong phòng nghe thấy, đặc biệt là Jungkook. Cậu muốn xem trên khuôn mặt kia là phản ứng gì. Đung như những gì cậu đoán, là hờ hững, lạnh nhạt. Xem ra Jungkook không hề có cảm tình với người con gái này. Cười thầm trong bụng, Taehyung hất cằm:- Chúng tôi còn phải họp, mời cô ra ngoài! - Không thể ở lại được sao?- Hari lên tiếng, giọng nũng nịu:- Anh đẹp trai, có thể cho em số điện thoại không? - Cô sẽ làm gì nếu tôi nói không?- Taehyung bật người ghé sát vào mặt Hari, tức giận quát:- RA NGOÀI!! Hari nghe xong sợ mất mật, vội vã chạy ra ngoài. Trong phòng lúc này, ai cũng nhìn Taehyung bằng ánh mắt nể phục. Người lớn tiếng vừa rồi là Taehyung, chính là người trước giờ luôn được coi là người dịu dàng nhất với con gái? Phải hay không? - Đừng nhìn tôi như vậy! Chẳng qua tôi thấy cô ta quá kinh tởm, giả tạo thôi. Không ngờ Jungkook lại có sở thích với người như vậy đấy. - Em không thích cô ta!- Jungkook thẳng thừng nói có chút bực mình. Cậu không thích nghe người khác nói vậy. Nhất là Taehyung... - Ôh vậy sao? Nhưng có vẻ cô Choi Hari rất thích cậu!!- Taehyung vẫn tiếp tục khiêu khích Jungkook. Cậu thấy việc này thật thú vị. - Anh không biết sao? Chỉ trong vài phút cô ta đã chuyển sang thích anh rồi đó.- Jungkook cũng không chịu kém cạnh, cậu vênh mặt lên cãi lại. - Sao tôi lại không thấy thế nhỉ? - Anh.... - Thôi đi!- Nghe hai đứa cãi qua cãi lại cuối cùng Nam Joon cũng phải lên tiếng:- Hai đứa đến đây để học hay để cãi nhau vậy hả? - Mà công nhận con bé này lạ thật. Nghe đâu là thích Jungkook từ năm lớp 3 cơ mà- Đang trong cơn giận dữ của Nam Joon, Jimin tự nhiên nói chen vào, lôi kéo mọi người về chủ đề trước. - Ừ, công nhận. Lâu như thế mà chỉ trong một loáng đã quay sang thích Taehyung của chúng ta rồi. Có ai nghĩ trong thời gian theo đuổi Jungkook cô ta đã từng yêu rất nhiều người không?- Jin tiếp tục nối vào câu chuyện. Không để ý đến Nam Joon đang xì khói nghi ngút trên đầu. - Mọi người...- Nam Joon đang định nhắc nhở mọi người vào vấn đề chính. Nhưng vừa cất lời đã có người chen vào: - Cũng có thể lắm! Nhìn cô ta em thấy cứ ghê ghê thế nào ý!- Hoseok lên tiếng tán thành. - Loại con gái yểu điệu như vậy không phải gu của em .......
Và cứ thế Hari đã trở thành tâm điểm để mọi nhắc tới. Không chỉ học sinh trong trường mà các thành viên trong Hội học sinh cũng phải bàn luận. Chuyện là vậy nhưng bạn học sinh đó vẫn cố chấp theo đuổi.... Taehyung (Jungkook chỉ là quá khứ thôi). Hầu như cậu đi đâu cô ta cũng đi theo. Sáng hôm sau Taehyung thức dậy với đôi mắt thâm cuồng. Lý do chính là Choi Hari. Cô ta suốt ngày lẽo đẽo theo và hỏi xin số cậu. Nói lắm hơn cả mẹ cậu nữa. Suốt tối hôm qua cậu đã nghĩ cách để tránh cô ta nhưng không có. Suy đi tính lại thì mầm họa này cũng từ Jungkook mà ra. Không vì cậu ta Choi Hari đã không xuất hiện quấy rối cậu. - Dậy sớm vậy?- Thấy Taehyung bước ra khỏi phòng, Jungkook lên tiếng hỏi. Cậu thấy hôm qua Taehyung cũng đã rất mệt mỏi. - Là vì cậu đó. Của nợ của cậu giờ lại sang tôi. Bực mình quá!! - Ai bảo anh có sức hút - Cậu đang khen tôi sao?- Taehyung nhướn mày nhìn Jungkook, mặt cậu ta hiện lên ý khích tướng rõ rệt. Là ghen tị. Trời ơi!- Cậu ghen tị với tôi? Cậu thích cô ta sao? - Không! Anh điên à?- Jungkook nổi khùng, mặt tự dưng đỏ lên như gấc. Thực chất cậu đang ghen với ai, cậu còn không xác định được. Chỉ biết là khi thấy Taehyung và Hari đi với nhau cậu cảm thấy rất buồn bực. - Đi ăn không?- Taehyung hỏi, cậu đột nhiên nổi hứng với việc này. Hai người đi ăn chung sẽ rất lãng mạn. Dù vậy vẫn phải tìm một lý do hợp lý:- Coi như đền bù thiệt hại về mặt tinh thần cho tôi. Đi thôi! Cậu mời. Nói xong Taehyung trực tiếp vào phòng thay quần áo. 20' sau Jungkook và Taehyung đã đứng hiên ngang trước cửa quán cơm ngoài cổng trường. Tuy nhiên, có mặt ở đây không chỉ có hai người mà còn một người nữa- Choi Hari. Jungkook và Taehyung cùng lừ mắt về phía đó, lắc đầu đau khổ. Vốn dĩ là chỉ có hai người nhưng ai ngờ đâu vừa đi đến cổng ký túc Hari đã xuất hiện và nằng nặc đòi đi cùng. Mà cho dù có từ chối cỡ nào đi chăng nữa thì .... đây... cô ta vẫn bám theo đến cùng. Ba người bước vào quán trong sự im lặng não nề. Trong ba người chỉ có Hari hào hứng. Với cô như vậy quá hời, vừa đến đã được đi ăn cơm cùng hai mĩ nam vào buổi sáng. Thật là hạnh phúc. - Hai anh ăn đi. Sắp vào học rồi đó. - Cô cứ ăn đi!- Taehyung cười trừ nhìn Hari. Từ lúc thấy cô ta ở trước cửa ký túc xá, hứng ăn cậu đã không còn. Cô ta đã làm hỏng bữa ăn của cậu. Thật đáng trách. Ôi! Kết thúc bữa ăn, Hari đứng dậy phủi đít, lao ra khoác lấy vai Taehyung, giọng nũng nịu:- Đi học thôi! Thấy cảnh đó Jungkook rất khó chịu, cậu quay đi không muốn nhìn nữa. Hai người họ trông cũng.... khá là đẹp đôi. Taehyung có vui khi bên cạnh Hari? Jungkook tự hỏi. - Bỏ ra!- Âm thanh trong trẻo, phát ra khí chất lạnh lùng vang lên. Taehyung liếc xéo Hari, ra lệnh. - Tại sao chứ? - Thứ nhất tôi có người yêu rồi. Và thứ hai tôi ghét cô. Jungkook chỉ có thế thốt lên một từ thôi: Phũ. Taehyung thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Nhưng làm vậy dứt khoát cũng hay. Mà khoan đã.... Taehyung có bạn gái ư? Sao cậu không biết nhỉ??
|
Chap 13: Tức[EXTRACT]
Những ngày tiếp theo cũng như vậy, Hari vẫn luôn theo sát Taehyung mặc dù cậu không để tâm đến. Buổi chiều, Hội học sinh tụ tập lại chơi bóng rổ với nhau. Trong phòng thể chất, sáu người đang chạy thục mạng để tranh nhau quả bóng trừ Jungkook. Cậu đang ngồi cùng với Hari ở hàng ghế nghỉ. Khác với Hari bên cạnh hay lục đục, làm ồn. Cậu im lặng ngồi xem các anh chơi bóng. Đến giờ nghỉ Jungkook định cầm khăn đem đến cho Taehyung. Nhưng cậu chưa kịp lấy, đã có một cánh tay khác nhanh chóng kéo chiếc khăn về tay mình. Choi Hari... Cô cầm lấy khăn chạy đến bên cạnh Taehyung, suýt xoa:- Ôi! Anh toát hết mồ hôi rồi này. Để em lau cho!- Nói rồi Hari đưa khăn lên trán Taehyung lau cho cậu. Cuối cùng Taehyung cũng để yên cho Hari lau. Hari cười đắc thắng. Sở dĩ là vậy bởi Taehyung đã hoàn toàn chứng kiến cảnh tượng vừa rồi khi Jungkook lấy khăn. Chỉ là cậu không chắc Jungkook lấy cho mình. Vậy nên muốn xem sắc mặt cậu ta khi Hari lau cho mình. Nhưng cậu lại không thấy gì trong đôi mắt đó cả... Trong lòng có chút thất vọng, có lẽ cậu đã nghĩ quá nhiều rồi. Khi nhìn thấy hành động của Hari, Jungkook thấy cô ta có da mặt dày thiệt đó. Nhưng cậu không bộc lộ ý nghĩ đó ra ngoài, cũng chẳng biểu hiện gì. Dù gì cũng chẳng ai để ý đến, cậu cũng không phải người nhỏ nhen. - Ầy! Thân mật thế!- Jimin đi đến khích đểu. - Chỉ là thử xem cảm giác thế nào thôi!- Taehyung trả lời, mặt quay đi trốn tránh. Cậu không muốn mọi người hiểu lầm về chuyện vừa rồi. - Thôi đi ăn đi mấy đứa!- Suga lên tiếng cắt ngang câu chuyện, cậu nhìn Hari nói:- Tôi không mong là cô có mặt tại bữa ăn của chúng tôi. 20' sau Cả Hội học sinh đều có mặt tại một quán ăn ngoài trường. Họ đều có tâm trạng không vui khi Hari vẫn nhất mực đi theo. Suga như sắp khóc vậy, cậu bất lực. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người bị nói thẳng mặt mà vẫn trơ trơ như vậy đấy. Cô ta thật không giống người... Nhưng mọi người đã thống nhất với nhau là ngó lơ cô ta không để ý đến. Đi vào quán, mọi người gọi thức ăn cho mình và tập trung nói chuyện với nhau. Còn Hari cô ta cứ nhìn Taehyung một cách đắm đuối. Nhiều khi muốn xen vào nói chuyện cùng nhưng hoàn toàn bị gạt ra cùng với những ánh nhìn sắc lẹm. Khi lấy thức ăn Taehyung phát hiện mình không có đũa, cậu kêu lên: - Sao tôi không có đũa chứ? - Anh không có sao?- Hari quan tâm hỏi, cô ta nhìn tứ tung trên bàn. Mọi người đều mở cơm ra ăn rồi, còn mỗi Jungkook. Cậu đang bóc đôi đũa dùng một lần ra. Một hành động khá trơ trẽn của Hari khiến cậu sôi máu: giật đũa của cậu đưa cho Taehyung. - Anh lấy đôi khác đi!- Nói cụt lủn, Hari tiếp tục cúi đầu xuống ăn. Chốc chốc lại gắp thức ăn cho Taehyung. Điều cậu cảm thấy tức hơn nữa đó là Taehyung không những không áy náy mà còn cười cợt nhìn cậu nói:- Cảm ơn! Kim Taehyung chết tiệt, đáng ghét! Jungkook bực mình đứng dậy, bỏ đi. Phút chốc đã không thấy bóng dáng. Tiếp sau đó, Taehyung đứng dậy cũng đi ra khỏi quán. Dừng hình Đồng loạt mọi người đều nhìn về phía Hari. Taehyung không phải người như thế điều này ai cũng biết. Cậu ấy làm vậy chắc phải có lý do của mình. Còn Hari thì.... nhìn chỉ muốn đấm cho cô ta một phát. Jin thấy cô ta đứng lên định đuổi theo Taehyung thì vội đứng dậy kéo cô ta ngồi trở lại ghế. - Cô... ở lại đây cho tôi. - Tại sao chứ?- Hari vênh mặt. - Từ ngày mai cô không được đến gần Taehyung nữa!- Nam Joon nói, mặt biểu cảm như sát thủ. - Có lý do không? - Cậu ấy không thích cô. Với lại tôi muốn hỏi cô là loại người gì vậy?- Jimin cũng lên tiếng bất bình, giọng như muốn hét to lên. Cậu thực sự muốn giết cô ta lắm rồi:- Vừa trơ trẽn, da mặt còn rất dày nữa, vô duyên. Trời ơi! Sao trên đời lại có người hỗn tạp đầy đủ tật xấu như cô chứ. - Thôi đi! Anh biết gì mà nói! Tôi còn hơn khối người ngoài kia!- Hari hét ầm lên, chạy ra khỏi. Cô muốn tìm Taehyung... Trong quán Hội học sinh vẫn đang bàm luận.
- Cô ta như vậy chắc học sinh trường mình cũng ngứa tay rồi đấy. Biết thêm chuyện này nữa thì là Choi Hari cũng không sống nổi.- Hoseok lên tiếng - Làm phiền Taehyung thì đời em xác định rồi. Giờ lại đến Jungkook.- Jimin cười mỉm. - Sau vụ trại Jungkook cũng được khá nhiều người yêu quý.- Suga chống cằm nói. - Đoán xem mấy ngày nữa Hari sẽ bị hội đồng đây?? .... - Jungkook!!- Taehyung đi theo sau Jungkook cũng đã lâu. Nhưng mãi vẫn không thấy cậu ta dừng bước, bất quá Taehyung lên tiếng gọi. Vừa rồi, cậu chỉ đùa cho vui vậy thôi. Ai ngờ Jungkook lại giận đến vậy. Nghe thấy tiếng gọi Jungkook cũng không thèm quay lại. Đồ chết bầm! Jungkook chửi thầm. - Cậu không quay lại tôi sẽ ôm cậu đấy!- Taehyung đe dọa. Lần này chắc sẽ nghe lời thôi, vì lần trước cậu đã dọa Jungkook đờ đẫn rồi mà. Tuy nhiên Jungkook kia vẫn cứng đầu không nghe. Nghĩ tôi sẽ bị dọa chắc? Không dễ đâu. Nhưng.... đó là thật. Nhanh như chớp Taehyung chạy đến ôm chặt Jungkook vào lòng:- Tôi không đùa đâu!!- Cậu thì thầm vào tai Jungkook, khẽ cười:- Chuyện vừa nãy, xim lỗi!! - Anh có lỗi sao?- Jungkook nghi ngờ hỏi. - Không phải lúc nãy cậu lừ mắt nhìn tôi ak! - Bỏ cái tay ra!- Đang nói chợt nhận ra điều gì đó không đúng. Jungkook mới phát hiện Taehyung đang ôm mình. Cậu nghiêm mặt ra lệnh. - Là cậu không nghe tôi mà! Việc gì phải bỏ!- Taehyung cười đểu, cậu siết chặt Jungkook hơn. Cảm giác này thật ấm ấp quá đi! Nếu được cậu muốn thời gian ngừng lại, để cậu có thể ôm Jungkook mãi như thế này. - Nếu vậy thì...!- Jungkook mất kiên nhẫn nói. Cậu đưa miệng đến sát cánh tay Taehyung đang vòng ở ngang người, mở khẩu hình to hết cỡ đưa làn da trắng sáng, mềm mại kia vào miệng, thô bạo cắn. - AAAAAAAA...... Sáng hôm sau, Taehyung cùng Jungkook đến trường. Như thường lệ lại gặp Hari. Vừa chạm mặt, Jungkook đã chán nản đẩy Taehyung sang phía cô ta rồi tự mình nhanh chân đi trước. Vừa đi vừa lẩm bẩm: - Tốt nhất là nên tránh xa thì hơn. Nhìn điệu bộ của cô ta mà mình thấy ớn. Một " Anh Taehyung" hai " Anh Taehyung". Õng à õng ẹo. Nào thì chăm sóc nhau. Anh ta có vẻ thích cô ta rồi. Gì mà không thích người của bạn mình.... Tôi khinh! - Vậy sao?- Phía sau có tiếng hỏi. - Tất nhiên!- Jungkook ngang nhiên trả lời, ngay sau đó cậu phát hiện ra Taehyung đang đứng đằng sau. Cậu chết sững tại đó, nở nụ cười cứng đơ nhìn Taehyung. - Ra vậy! Tôi đi trước!- Taehyung gật đầu. Mặt tỏ vẻ không vui nhìn Jungkook, cậu bỏ đi trước. Không nghĩ Jungkook lại nói mình như vậy, Taehyung có chút buồn. Trong lòng Jungkook cậu xấu đến vậy sao? - Taehyung!!- Thấy Taehyung có vẻ giận dỗi, Jungkook liền chạy theo. Cậu thấy hối hận khi nói vậy. - Gì?? - Em đùa thôi, xin lỗi, đừng giận.- Jungkook nài nỉ, tay chắp vào nhau lạy van nài Taehyung. - Tôi đâu có giận! - Đừng chối! Đừng giận, muốn em làm gì anh mới hết giận.- Jungkook vẫn tiếp tục nài nỉ. Đáp lại cậu, Taehyung chỉ chỉ vào má mình, ý chỉ cậu hôn vào đó. - Vậy thì anh dỗi đến già đi!!- Jungkook phụng phịu, không thèm xin lỗi gì nữa. Giận? Cho giận luôn đó.
|