[Fanfic Khải Nguyên] Ngồi Cùng Bàn Với Em
|
|
Chương 66 Vương Tuấn Khải hiện tại ở bệnh viện? Nhìn cách xưng hô thì tin nhắn này thì không phải là hắn tự nhắn. Vương Nguyên lập tức gọi điện lại cho đối phương nhưng lại là âm thanh máy bận, chưa được một phút sau lại nhận được một tin nhắn khác. "Nếu không đến khả năng sau này sẽ không gặp được nữa" Thấy mấy chữ này, Vương Nguyên cả người đều mông lung. Cái gì gọi là sẽ không còn được gặp lại? Nói là hắn sẽ chết sao? Giả thiết là gì, tai nạn giao thông? Ngoài ý muốn? Càng nghĩ càng sợ, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, muốn mau chóng chạy đến đó nhưng không biết vì sao hai chân vô pháp bất động, vẫn nhiều lần nhấn xuống số điện thoại của hắn gọi đến, thế nhưng âm thanh phía bên kia đầu dây vẫn là máy bận. Thật vất vả bắt được xe, tay cũng đang phát run, trong lúc đó gọi điện vẫn là không có cách nào gọi được, chạy đến bệnh viện trước sảnh hỏi thông tin bệnh nhân, đối phương không nhanh không chậm kiểm tra trên máy tính, Vương Nguyên nhịn không được đều muốn phát hỏa, khí trời vốn là nóng, còn là bởi vì chạy nhanh mà cả người đầy mồ hôi, trong lòng cũng gấp đến độ muốn khóc lên rồi. Nhịn xuống tâm tình khi đã biết tin tức phòng bệnh, thang máy còn đang dừng ở tầng trên, Vương Nguyên lập tức chạy đến bên cạnh thang bộ, lúc đến tầng trên cả người đều thở hồng hộc, thế nhưng bước chân lại hoàn toàn không thể dừng lại, nhìn tin tức ngoài phòng bệnh, rốt cuộc tìm được ba chữ "Vương Tuấn Khải". Vương Nguyên muốn lập tức chạy vào xác nhận hắn rốt cuộc là bị cái gì, thế nhưng vừa mới hô lên "Vương. . ." Lại là người kia, đứng ở trước giường bệnh Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên cũng không biết chính mình đang sợ cái gì, từ từ bước lùi về phía sau, vô lực tựa ở tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai người kia vừa nói vừa cười, nhìn không ra bất luận trong tưởng tượng là hình dạng cái gì bệnh tình nguy kịch. Còn có thể nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của bọn họ. "Vừa rồi hình như có người gọi tên anh?" "Không phải chứ, em không có nghe thấy" "Em cũng trở về đi, anh không sao" "Thế nhưng hiện tại anh mất điện thoại rồi, làm thế nào để liên hệ đây" "Không sao, buổi tối anh sẽ nghĩ biện pháp" "Không được, dù sao cũng phải có người chăm sóc anh a, nếu không em để điện thoại của em ở đây, anh dùng đi" "Vậy không được, con gái một tân một mình nên mang theo điện thoại tùy thân" "Bây giờ em từ chỗ này về công ty, có thể có chuyện gì, chờ bạn anh tới, em giúp anh kêu y tá nha" "Không cần, gãy xương mà thôi, thực sự không có việc gì" "Cái gì gọi là gãy xương mà thôi, anh cũng quá cậy mạnh rồi a, ai nha, bạn gái của anh, không liên lạc với cô ấy một chút sao?" "Em ấy a. . . Em ấy ngày hôm nay có việc" Vương Nguyên ở phía ngoài phòng bệnh cũng không biết trong lòng mình đến tột cùng là đang chống cự cái gì, hắn không muốn chính mình xuất hiện trước mặt nữ nhân kia, hắn sợ mình nhịn không được tính tình thẳng thắn sẽ trực tiếp nói ra tất cả những gì trong lòng. Cậu hiện tại dựa vào tường chỉ có thể tự nói với mình là không có gì, chỉ là chuyện ngoài ý muốn Vương Tuấn Khải, đồng nghiệp chiếu cố một chút, không nên luôn luôn nghĩ đến chuyện không tốt. Thế nhưng chính mình từ trường học ôm trong lòng ý nghĩ thấy hắn một lần cuối đã chạy tới xem chuyện gì xảy ra, mệt đến thở hồng hộc không nói được thành lời, ngực thật sự là lần đầu tiên cảm thấy bất lực và sợ đến như thế, tin nhắn kia. . . Kỳ thực trong lòng luôn cảm thấy chính là nữ nhân kia cầm điện thoại di động của hắn cố ý nhắn tin nhắn kia cho mình, thế nhưng nếu như đem loại suy đoán này nói cho Vương Tuấn Khải nghe, nhất định cũng sẽ bị hắn thuyết giáo một trận không nên nói bậy sau lưng người khác, ngoài cô ta ra còn có thể là ai? Càng nghĩ càng giận, siết chặt điện thoại di động trên tay, cắn răng vẫn là đi vào phòng bệnh. "Nhóc Vương Nguyên. . .?" Lúc Vương Tuấn Khải thấy cậu liền ngồi đậy, bởi vì không có thuận tiện, nữ nhân kia còn đỡ hắn, quả nhiên Vương Nguyên ở phương diện này chính là thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không che giấu được nội tâm ủy khuất của chính mình, hiểu hiện ra bộ dạng không vừa lòng. "Có người nói với em anh ở đây, hiện tại em tới rồi, anh bảo Đỗ tiểu thư trở về đi" "Đây là. . .?" "Bạn anh" Vương Nguyên đối với lời giới thiệu "bạn anh" này không hài lòng lắm, liền nhỏ giọng nói thầm một câu "Cũng không phải chưa thấy qua, giả bộ cái gì mà giả bộ" "Anh chừng nào thì liên lạc a?" "Anh không có liên hệ a" Đối phương đối với chuyện Vương Nguyên đến biểu hiện ra một bộ kinh ngạc, Vương Nguyên trở mình lấy điện thoại ra đưa tin nhắn kia cho Vương Tuấn Khải xem, cùng lúc cũng thử thăm dò xem biểu tình của nữ nhân kia, nếu quả như thật là cô ta làm thì phải có một tia cảm giác có tật giật mình không phải sao? Thế nhưng Vương Tuấn Khải sau khi xem xong không nói gì, chứ nói chi là Đỗ tiểu thư phản ứng. "Hiện tại điện thoại di động của anh ở đâu a?" "Anh cũng không biết, khả năng là bị người quen nhặt được" "Ngày mai em giúp anh hỏi một chút" Đỗ Tư Sanh lộ ra một bộ dáng tươi cười tiêu chuẩn, lại phối hợp đem mình quảng cáo rùm beng thành dạng người "Lấy giúp người làm niềm vui", điều này làm cho Vương Nguyên nghĩ trong dạ dày cảm thấy thật buồn nôn. "Bạn anh đã tới rồi, em đi đây a, bên kia công ty anh đừng lo lắng, xin nghỉ các thứ em đều giúp anh đối phó" "Thật cảm ơn" Ra ngoài phòng bệnh bảo đảm cô ta đã đi đến tầng trệt, Vương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục hình dạng bình thường. Chạy đến trước giường Vương Tuấn Khải, ngồi ở băng ghế bên cạnh, nhìn trên đùi hắn buộc một đống lớn băng vải, còn có thạch cao các thứ, ngực bỗng xót xa, nhưng là vừa rồi còn giận hắn cái gì đều không tự nói với mình, liền làm bộ tức giận, liền nhịn không được liếc mắt len lén nhìn hắn. "Em đều không phải có buổi thi sao, thế nào còn nhìn điện thoại di động?" Cả buổi hắn thế nào liền nói mấy lời lời như vậy, cái gì ý thức đã trở về a, trọng điểm dĩ nhiên là đi thi không thể nhìn điện thoại di động, đang cười sao? "Anh đừng quan tâm, anh chuyện gì xảy ra, anh có biết hay không đều đem em hù một trận sợ muốn chết, em nghĩ đến anh đã chết rồi thiên a!" "Anh làm sao có thể mặc kệ em, em ngày hôm nay đều không phải thi bài chuyên ngành sao? Em không đi thi?" Lúc này cũng không muốn giải thích với hắn chính cậu đem thời gian đi thi nhớ nhầm, chỉ là ủy khuất làm sao hắn có thể một điểm cũng không nghĩ tới cậu là ôm dạng tâm tình gì mới đến bệnh viện, hơn nữa liếc mắt liền thấy người khác đang chăm sóc hắn, trong lòng khổ sở hắn thật chẳng lẽ đều nhìn không thấy sao? Nhìn Vương Nguyên không trả lời, Vương Tuấn Khải coi như đây là ngầm thừa nhận, trong giây lát biểu tình thất vọng đều hiện lên trên mặt. "Em năm thứ tư đại học lập tức sẽ tốt nghiệp, anh có hay không đã từng nói với em là rất quan trọng? Anh cũng không cần thành tích của em phải thật tốt, em ở đây rốt cuộc một môn không đi thi, còn là bài chuyên ngành, em có biết sẽ có ảnh hưởng gì rồi? Tốt, không có việc gì, cùng lắm thì tốt nghiệp trễ chút nữa, dù sao em cũng chưa bao giờ lo lắng cho tương lai của mình" Vương Tuấn Khải nói lời này làm cho lòng của Vương Nguyên đông lại thành băng, đúng, em chính là không có lo lắng nhiều như vậy, em đầy đầu đều là không thể mất đi anh, cho dù thực sự đang thi, em cũng sẽ liều lĩnh chạy tới, em ta chính là không lý trí như vậy. "Vương Tuấn Khải. . ." Lời muốn nói rõ ràng là "đối với em, anh so với bất cứ điều gì trên thế giới đều là quan trọng nhất", thế nhưng đến bên mép lại trở thành những lời lẽ làm đả thương đối phương. "Anh cũng không phải mẹ em, anh không cần lo cho tương lai của em, anh trước tiên quản chính mình cho tốt đã được chưa? Nếu như anh không cẩn thận như vậy, em hiện tại cũng không ở chỗ này" Sắc mặt của Vương Tuấn Khải trong nháy mắt thay đổi khó coi, nhìn ánh mắt của Vương Nguyên, cũng không mang một tia ôn nhu. Vương Nguyên cũng không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, không cần thiết phải tránh né ánh mắt của hắn, bướng bỉnh nhìn Vương Tuấn Khải. Ba giây đồng hồ sau vẫn là chịu thua yêu thương, trên mặt của Vương Tuấn Khải không có huyết sắc, môi cũng có chút khô nứt. Vương Nguyên cầm lấy ly nước trên bàn "Em đi lấy cho anh cốc nước" "Em đúng lại, anh không cần em ở đây, em hiện tại về đi, hỏi lão sư một chút có thể hay không thi trễ" Tay của Vương Nguyên cầm ly nước có chút run. "Được, em đi về, em giúp anh gọi cô ta đến đây có được hay không? Như vậy anh liền vui vẻ?" "Vương Nguyên, anh không muốn cùng em bởi vì chuyện vô vị mà cãi nhau, anh ngày hôm nay bị người khác đụng, điện thoại di động cũng đã đánh mất, là do anh không cẩn thận, anh mong em có thể trưởng thành một chút, lo lắng sự tình chu toàn một chút, cũng có thể là anh yêu cầu hơi nhiều, thế nhưng em không hiểu chuyện còn nhắc tới người khác làm cái gì? Chính là cô ấy đưa anh tới bệnh viện, giúp anh rất nhiều, bởi vì anh không muốn làm trễ nãi chuyện thi cử của em nên mới không có nói cho em biết, tính cách của anh em cũng không phải không biết, chuyện mình có thể làm tuyệt đối sẽ không phiền phức người khác, anh sẽ muốn cô ấy qua đây sao? Anh lần trước cùng em giải thích còn chưa đủ sao? Vậy em rốt cuộc muốn thế nào mới có thể không cãi nhau với anh?" Hai người căng thẳng không nói gì, Vương Tuấn Khải càng đem nói lỗi lầm về cho cậu, ở trong lòng Vương Nguyên ý mỉa mai lại càng mạnh. Vương Nguyên tự mình cầm lấy ly nước hướng phía ngoài phòng bệnh đi ra, mắt đã phiếm hồng, cũng là tìm cái lý do muốn trốn khỏi bầu không khí này. Rõ ràng ngày hôm qua còn thật tốt, ai mà nghĩ đến ngày hôm nay hai người lại muốn làm cho rối bời. Hắn không có nguy hiểm đến mạng sống chính mình hẳn là an tâm mới phải, tại sao phải rơi vào kết cục như vậy. Điều mỉa mai nhất chính là, rõ ràng hắn không thể giải thích tất cả những gì Vương Nguyên làm hiện tại xuất phát từ cái gì, Vương Nguyên lại không thể thực sự giận dỗi mà mặc kệ hắn. Hắn ở Trung Quốc không phải là không có bạn bè thân thích, thế nhưng tính cách của hắn chắc chắn sẽ không nói cho người khác, thậm chí tình nguyện tìm một bảo mẫu cũng đều không muốn. Kết quả là, chính cậu còn còn không bằng một người ngoài. Vương Nguyên cúi đầu tự giễu như vậy, nở nụ cười một chút, không nghĩ tới bên ngoài phòng bệnh lại đụng phải một người đang đứng xem bảng thông tin người bệnh dán ở trên tường, vừa mới chuẩn bị xin lỗi, ngẩng đầu trong nháy mắt thoáng cái trở nên choáng váng. "Mẹ?"
|
Chương 67 "Mẹ. . . Mẹ làm sao lại ở đây. . . " Còn hơn cả cùng nữ nhân kia chạm mặt, Vương Nguyên hoàn toàn đã quên tình huống chính mình sợ nhất, chính là bị mẹ trông thấy mình và Vương Tuấn Khải ở chung với nhau, vẫn cứ phải là lần này. "Tiểu Trương trên công ty mẹ, té lộn nhào một cái bị gãy xương cho nên phải làm một giải phẫu nhỏ a" "Nga. . . Hiện tại thế nào rồi a?" "Có thể thế nào, tổn thương đến gân cốt nên phải nằm im một trăm ngày. Ai nha, con thế nào lại ở đây?" "Con. . ." Không đợi Vương Nguyên suy nghĩ phải trả lời thế nào cho tốt, mẹ Vương Nguyên hướng nhìn vào trong phòng bệnh, thấy Vương Tuấn Khải đang nằm trên giường bệnh, liền kinh ngạc đi tới bên giường. "Thật đúng là A Khải a! Ôi trời ơi chuyện gì xảy ra thế này, dì vừa mới nhìn tên còn nghĩ thế nào lại cùng con trùng tên trùng họ, không ngờ thật đúng là con, chuyện gì xảy ra a, trời ạ, nhìn thật đau lòng" "Dì, không có việc gì, sáng sớm ở trước cửa công ty bị xe máy đụng phải một chút" "Ai lại thất đức như vậy a, người đâu rồi?" "Người ta đưa con tới bênh viện, gửi tiền bồi thường, hiện tại con bảo họ đi về rồi" "Vậy là đủ sao? Con đứa trẻ này thật quá thiện lương, nếu như dì ở đó, nhất định phải bắt hắn chịu trách nhiệm đến cùng" "Người ta cũng không phải cố ý" "Không cẩn thận cũng không được a, xem xem đem A Khải của chúng ta biến thành dạng gì rồi" Mẹ Vương Nguyên nắm tay của Vương Tuấn Khải, nhìn chân nhỏ bó thạch cao, đau lòng liên tục "ai nha" vài tiếng. "Vậy tiếp theo làm sao bây giờ, vẫn nằm viện sao, có bạn bè thân thích tới chăm sóc không? Không báo tin cho ba mẹ con sao?" "Loại chuyện nhỏ này không cần nói cho ba mẹ ccon, mấy ngày nay con sẽ liên hệ một y tá a, dì đừng quá lo lắng" "Con đứa nhỏ này, gãy xương còn là việc nhỏ sao? Đưa điện thoại cho dì, dì gọi cho ba mẹ con" "Cái đó. . . Điện thoại di động của con, hình như lúc bị đụng bị người ta lấy mất rồi" "Hiện tại người xấu thật nhiều! Đọc số cho dì, dì gọi cho" "Dì, đều là số điện thoại bên Mỹ, dì thực sự đừng phí tâm, con tự chăm sóc cho mình được" Vương Nguyên lúc này đi rót nước xong mới thận trọng đem ly nước đặt lên bàn, nhìn lại, trong ánh mắt mẹ đều là trách cứ. "Con sớm nói A Khải ở đây thì mẹ đã tới sớm hơn rồi" "Con cũng vừa biết a!" "Được rồi con đều không phải có bài thi sao, đã thi xong rồi?" Vương Nguyên bĩu môi, liền mang theo biểu tình khó chịu len lén nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải. "Ngày mai mới thi bài chuyên ngành cuối cùng" Nghe được cậu nói như vậy, Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày một cái, còn đang suy nghĩ cậu có đúng hay không nói dối, Vương Nguyên liền đem thời gian biểu trên trên điện thoại di động đưa cho mẹ xem. Mẹ Vương Nguyên còn không có phản ứng kịp cái mà bà thấy là cái gì, mắt đã mờ vì tuổi tác, híp mắt mới nhìn rõ được giờ và ngày thi. "Con cho mẹ xem cái này để làm gì, lại có người không tin con sao" "Nga. . ." Mất hứng chu mỏ liền thận trọng nhìn thoáng qua biểu tình phức tạp của Vương Tuấn Khải. Vốn dĩ là không khí ngột ngạt, bởi vì sự chú ý của mẹ Vương Nguyên hoàn toàn không có đặt trên quan hệ của hai người mà rất thoải mái, Vương Nguyên thậm chí nghĩ tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, nói chuyện cũng có tự tin hơn. "Mẹ, mẹ xem người này, đều lớn như vậy, có đúng hay không là quá bất cẩn, còn làm cho người khác thêm phiền phức" "Con đứa nhỏ này, làm sao lại nói như vậy, thiên tai nhân họa không tránh khỏi, phải thông cảm chứ" "Ha. . ." Vương Nguyên vẫn không có nói được mấy câu, trái lại mẹ Vương Nguyên hình như nhớ ra cái gì đó, cầm lấy tay của Vương Tuấn Khải, nói liên tục không dừng được. "A Khải a, con xem con như vậy thật bất tiện, cho nên một tháng kế tiếp, đến ở nhà dì đi, dì hiện tại đi làm cũng tương đối rảnh rỗi, trên cơ bản đi một chút là có thể trở về. . ." "Như vậy sao được, thật làm phiền dì quá" "Không phiền không phiền, dì vẫn xem con như là con trai rồi, nếu như là Nguyên Nguyên nhà dì bị bệnh, dì cũng sẽ bắt nó từ trường về nhà, hơn nữa Nguyên Nguyên ở cao trung đều không phải nhờ con chiếu cố rất nhiều sao" "Dì, cái đó không giống. . ." "Sao lại không, con đứa nhỏ này, một mình tự lập, liền cậy mạnh như vậy, nếu không con đưa chìa khóa cho dì, dì đến nhà làm cơm cho con, quét dọn một chút" "Dì à, con đều không phải có ý này, thật làm phiền dì quá, con tìm bảo mẫu là được, con sẽ liên lại với bác gái chăm sóc con lúc con vừa tới Trung Quốc là được rồi" "Con, đứa nhỏ này, nhiều tiền quá hay sao? Hơn nữa, đứa nhỏ Nguyên Nguyên này lại không lưu luyến gia đình, mỗi ngày ở trường học cũng không muốn trở về nhà, con trong khoảng thời gian này qua ở còn có thể làm bạn với dì, cùng trò chuyện a" "Dì, con. . ." "Em nghĩ ở nhà của em rất tốt a" Vương Nguyên rốt cục chen lời, nếu hắn không muốn để Vương Nguyên chăm sóc hắn, còn hơn để người ngoài làm việc đó, đương nhiên mẹ cậu còn tự nguyện, còn có thể thuận tiện bồi dưỡng tình cảm của hai người bọn họ một chút, cảm tình mà sâu nặng sẽ không đành lòng cự tuyệt chuyện hai người bọn họ cùng một chỗ. Hơn nữa, xem tình hình hiện tại, mẹ còn chưa có phát hiện quan hệ của cậu và Vương Tuấn Khải. Cậu hiểu tính tình của mẹ mình, nhất định là 2 lựa chọn: muốn cho Vương Tuấn Khải ở nhà Vương Nguyên hoặc mẹ qua nhà hắn, nếu như bây giờ không nắm chặt thời cơ sẽ thuyết phục Vương Tuấn Khải chọn lựa chọn qua nhà hắn, đến lúc đó mẹ thấy trong nhà Vương Tuấn Khải đều là đồ đạc và quần áo của Vương Nguyên, cũng không biết sẽ có hậu quả gì. Vương Tuấn Khải nháy mắt với Vương Nguyên, ý tứ bảo cậu không nên dính vào, Vương Nguyên cũng dùng nhãn thần đáp lại cho hắn, cũng không biết hắn xem có hiểu hay không: Em liền dính vào, anh quản được sao. "Dì. . . Thực sự làm phiền dì quá, còn phải giặt quần áo và nhiều việc nữa" "Phiền cái gì, dì giúp con một chút cũng không sao" Vương Nguyên xung phong nhận việc, giọng nói tích cực nhất so với bất cứ lúc nào. Vương Tuấn Khải ứng phó với mẹ Vương Nguyên đã khó giải quyết, còn có Vương Nguyên ở chỗ này làm trở ngại chứ không giúp gì, từ chối đi từ chối lại, cuối cùng vẫn là không có biện pháp cự tuyệt. Cứ như vậy, cách bốn năm, Vương Tuấn Khải lại một lần nữa vào ở nhà Vương Nguyên. Ngày hôm sau Vương Nguyên vừa kết thúc môn thi cuối, liền từ trường học chạy vội đi ra, ngày hôm nay nhận được đồng ý muốn giúp hắn đi mua một cái điện thoại mới, ngồi ở trên xe buýt đi đến phố điện tử, vừa mở điện thoại lên, đã có điện thoại gọi tới. Số không có lưu, khả năng là quảng cáo rồi a. Vương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, vẫn là ấn nút trả lời, điện thoại vừa tiếp thông. Lại là thanh âm của Đỗ Tư Sanh. "Cái này. . . Xin hỏi có phải là Vương Nguyên?" "Cô là?" "Đỗ. . ." "Á á á, cô có gì muốn nói sao?" "Điện thoại của Vương Tuấn Khải tôi tìm được rồi, anh ấy bảo tôi mấy ngày nay có việc thì liên hệ cậu" Vương Nguyên trong lòng suy nghĩ: Này Vương Tuấn Khải, anh không biết em ghét cô ta sao, tại sao còn đưa số của em cho cô ta lưu! Hơn nữa nói cái gì tìm được rồi, tôi xem cô mới là người lấy mới đúng! Bất quá ngoài mặt vẫn là duy trì giọng nói bình tĩnh. "A. . . Tìm được rồi? Tìm được ở đâu vậy?" "Cái này. . . Không có tiện nói, hiện tại Vương Tuấn Khải ở đâu cậu biết không, tôi đưa qua cho anh ấy" "Ai nha ai nha ai nha, anh ấy hiện tại ở chỗ đặc biệt đặc biệt không có cách nào gặp được cô, cô đưa cho tôi là được" Hẹn xong địa điểm gặp mặt, Vương Nguyên dứt khoát cúp điện thoại, vừa rồi đối phương đối với chuyện làm sao tìm được điện thoại liền che che giấu giấu, khẳng định chính là cô ta cầm, bất quá bây giờ ngược lại có điểm hối hận, sớm biết rằng như thế thì nói "đã mua cái mới, cái cũ cô giữ mà dùng luôn đi!" Như vậy là có thể tránh khỏi cùng cô ta gặp mặt, bất quá nhất định sẽ bị Vương Tuấn Khải giảng đạo làm sao có thể trong cơn tức giận liền đem điện thoại di động từ bỏ a. Mặc kệ nói như thế nào, khí thế cao ngất không thể thua! Đến chỗ quán cafe đã hẹn, đối phương đã đến, hướng Vương Nguyên lên tiếng chào. "Điện thoại di động đâu?" "Gấp gáp như vậy a" Đỗ Tư Sanh không nhanh không chậm trong bao lấy ra điện thoại của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vừa muốn tiếp nhận, cô ta lại rút tay về. "Cô. . ." Đối với chuyện mình bị đùa giỡn, Vương Nguyên tận lực kìm chế tức giận, chỉ là nhíu chặt vùng xung quanh lông mày. "Cậu đều không phải rất tò mò điện thoại di động làm sao tìm được sao?" Nghe cô ta vừa nói như vậy Vương Nguyên không thể không thừa nhận cậu quả thật rất hiếu kỳ. "Vậy cô nói đi" "Ở trên bàn Vương Tuấn Khải" Ánh mắt của cô hướng về phía trước thoáng nhìn, một bộ dáng hời hợt, điều này làm cho Vương Nguyên cảm thấy càng thêm khó chịu. "Có ý gì, cô là nói hắn quên mang theo sao? Vậy đối với chuyện tin nhắn gửi từ máy hắn nói rằng hắn sắp chết là là chuyện gì xảy ra?" Vương Nguyên lấy điện thoại di động ra lại một lần nữa nâng lên trước mắt cô ta để cho cô ta thấy rõ đã bị Vương Nguyên nhận định cô ta chính là người gửi tin nhắn đó. "Cái này, là đồng nghiệp hắn gửi nha" "Đồng nghiệp" "Vương Tuấn Khải không nói với cậu sao? Công ty có một cơ hội đi Anh Quốc, tuy rằng anh ấy chỉ ký hợp đồng có một năm, thế nhưng anh ấy lại ưu tú như vậy, công ty muốn để anh ấy đi, cơ hội này một mực khuyên anh ấy tiếp nhận, công ty cùng với nhà trường không giống nhau, để có một cơ hội nhiều người tranh giành bể đầu chảy máu cũng không ít, bởi vì đố kị mà trả thù cũng không phải là chuyện hi hữu" "Vậy tại sao lại nhắn cho tôi?" "Nhận được tin nhắn đó không phải chỉ một mình cậu, trong công ty không ít người không ít người cũng nhận được" Cô ta giơ tay khuấy li cafe, làm bộ lơ đãng nhìn về phía ngoài cửa sổ "Bất quá đều là người trưởng thành rồi, gọi đến bệnh viện xác nhận tình huống cũng đã biết thật giả, người bình thường cũng sẽ không xung động hành sự như vậy" Trọng âm của cô ta đặt ở ba chữ "người trưởng thành", rõ ràng bày tỏ sự châm chọc hành động của cậu lúc đó có bao nhiêu nông nổi. "Bọn họ không bị kích động, là bởi vì không có quan tâm tới anh ấy, tôi và Vương Tuấn Khải cũng không phải là loại bằng hữu có cũng được, không có cũng được như vậy" Vương Nguyên kích động đứng lên, còn đối phương cúi đầu lộ ra dáng tươi cười, cầm lấy điện thoại để trên bàn, cầm lấy áo khoác đặt sau ghế ngồi, đi về phía cửa, bỗng nhiên dừng ở bên người Vương Nguyên, ơi nghiêng người nói "Tôi biết, về quan hệ của hai người" Rõ ràng đây là chuyện trong dự liệu, vì sao nhịp tim của mình lại thay đổi kịch liệt như vậy. "Cô là. . . Thích anh ấy, cho nên mới thêu dệt ra lời nói dối gây xích mích quan hệ của chúng tôi, là như vậy a" Đỗ Tư Sanh ngẩng đầu đối với cậu rõ ràng là ánh mắt né tránh, trong giây lát nhãn thần ngạo khí phát ra quang mang đáng sợ. "Sở dĩ cậu phải giống như nữ nhân đến trước mặt hắn kể khổ nói tôi làm cho cậu có bao nhiêu ủy khuất, thế nhưng tôi có thể cho anh ấy một tương lai tốt hơn, bất kể là sự nghiệp hay gia đình. Còn cậu? Cậu ngoại trừ đố kỵ và ngờ vực vô căn cứ có thể cho anh ấy cái gì a. Thế nhưng tôi không có ở trước mặt anh ấy nói qua một câu thất lễ nào về cậu, đến tột cùng đối với anh ấy mà nói ai mới là người xấu a?" Đây là hiện thực, người con gái xa lạ năm ấy không nói lời nào chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Tuấn Khải, hai năm ngắn ngủi, hiên tại cũng là người đó đứng ở trước mặt mình có thể đem chính mình ép đến một câu đều không thể lên tiếng giải thích. Rốt cục xác định sự tình còn có một chuyện, chuyện không muốn cùng cô ta gặp mặt không phải là sợ chính mình kích động sẽ mắng cô ta vô sỉ đê tiện, mà còn sợ chính mình không thể không thừa nhận một sự thật: Thua thật triệt để.
|
Chương 68 Mãi đến khi bị phục vụ đến hỏi có muốn hay không dùng chút gì, Vương Nguyên mới phát hiện mình đã ngồi ở trong cửa hàng đờ ra rất lâu rồi, lúc phản ứng kịp, điện thoại di động trong túi bỗng rung lên. "Nhà" Do dự nửa ngày, đối phương đã cúp điện thoại. Giờ này khắc này, không muốn nghe đến thanh âm của Vương Tuấn Khải. Trên đường về nhà, Vương Nguyên đầu óc có điểm loạn, lúc băng qua đường thiếu chút nữa bị xe đụng phải, cảm giác cứ như bị lạc vào cõi thần tiền cứ mơ mơ màng màng, lúc đi tới cửa nhà lại không dám lên lầu. Cậu thật sự không nghĩ tới nữ nhân kia lại thoải mái thừa nhận yêu say đắm Vương Tuấn Khải như vậy, không nghĩ tới cô ta nói mỗi một câu đều có lý đến không thể phản bác được. Cô ta có tiền, có tương lai, còn là một nữ nhân. Trời biết Vương Tuấn Khải có bao nhiêu thích tiểu hài tử, lúc nói tới chuyện sau này nhận con nuôi nhất định phải cho nó toàn bộ yêu thương, biểu tình khao khát này nhất định đều không phải giả. Hơn nữa, trên thế giới này quả thực không có bất kỳ một điều quy định nào nói rõ thích người khác là một lỗi lầm kinh khủng, tình yêu của cô ta dành cho Vương Tuấn Khải cũng đều là tốt hơn cho tương lai sau này. Như vậy hiện tại chính mình hai bàn tay trắng được coi là cái gì, tội phạm hủy diệt cuộc sống của Vương Tuấn Khải sao? Nếu như không có Vương Nguyên, khả năng của Vương Tuấn Khải đủ để hắn thi vào trường đại học tốt hơn, không đúng, thậm chí không cần thi vào đại học ở đây, mà đã về đến nước Mỹ học trường đại học tốt nhất thế giới rồi, biết đâu hắn sẽ tiếp tục học, trở thành tiến sĩ, cao hơn tiến sĩ, mà không phải như bây giờ, chưa tốt nghiệp ở lại làm trong công ty, vì muốn để Vương Nguyên ra nước ngoài học cao hơn mà kiếm tiền, biết đâu hắn khi đó đã gặp được người con gái mà hắn thích, chính là kiểu nữ nhân ưu tú giống như hắn, bọn họ sẽ sinh tiểu hài tử, thừa hưởng đôi mắt xinh đẹp của hắn, răng nanh khả ái, còn có tính cách ôn nhu. Chỉ là cậu chưa từng nghĩ đến, nữ nhân mà Vương Nguyên cho rằng mình đã bị bại trận trước cô, so với cậu hiện tại không vui vẻ được bao nhiêu, nói trắng ra, Đỗ Tư Sanh lái xe đến dừng ở bờ sông, một mình đem cửa sổ xe đóng chặt, khóc không kiềm chế được. Cô đối với hai người đã từng gặp mặt, sợ hãi so với Vương Nguyên cũng không ít chút nào. Cô đã từng làm tất cả cô có thể làm để giữ lại Vương Tuấn Khải, từ việc từ bỏ xuất ngoại học đại học, rõ ràng điểm cách trường học của hắn chỉ thiếu có một chút, lại lựa chọn học trường học cách trường hắn gần nhất, đến lúc biết hắn phải thực tập liền bỏ tốt nghiệp trực tiếp trở về công ty, xin cha mình đem cơ hội tốt nhất trong công ty đều cho hắn, hơn mười mấy ngày như một đều không tự chủ theo dấu chân của hắn, còn như một người xấu lấy đi điện thoại di động của hắn đem tất cả mọi cuộc nói chuyện ghi lại cùng với ảnh chụp và video, đối với hắn huyễn tưởng đến một ngày nào đó trong điện thoại đều là hình của cô. Người theo đuổi cô không ít, thế nhưng cô toàn bộ cự tuyệt. Nếu như nói Vương Tuấn Khải trời sinh thích nam nhân, có lẽ cô sẽ bỏ qua, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác đều không như thế, khi hắn không có cùng Vương Nguyên ở bên cạnh, nữ sinh bị hắn cự tuyệt cũng hỏi qua hắn chẳng lẽ thích nam nhân, lúc đó hắn nói "Làm sao có thể", biểu tình chán ghét kia tuyệt đối đều không phải giả. Liền suy nghĩ lúc hắn chuyển trường, phát hiện hắn dừng bước ở bên đường nhìn Vương Nguyên đang ngồi bên bờ sông, cho đến sau này hai người ở bờ sông ôm nhau hôn nhau, hắn chưa từng chú ý tới chỗ xa hơn còn có một nữ hài tử đang nhìn chăm chú hắn. Cô chỉ có thể khóc, chỉ có thể lừa gạt mình hắn chỉ là tạm thời cô đơn, mỗi lúc năm hết tết đến cũng đang chờ Vương Tuấn Khải hối hận, mỗi lúc năm hết tết đến cũng đang nói chính mình kiên trì một năm nữa, bây giờ rốt cục đã tới cái một năm cuối cùng đó. Tình cảm yêu thầm đau đớn đã khắc vào xương tủy biến thành một sự ràng buộc khiến người ta phải hành động, để lại cho hắn ấn tượng hồn nhiên, vì để cho hắn tin tưởng tình yêu của mình đều không phải dùng sức mạnh để mà giữ lấy, mà là kẻ khác đau lòng yên lặng chờ đợi. Chung quy không thể nói rõ, cho dù ở trước mặt Vương Nguyên ngoài miệng lúc đó thẳng thắn như vậy hình như đã thắng một trận, thế nhưng tiếp theo người đứng bên cạnh hắn, vẫn đang không phải là mình. Vương Nguyên ở dưới lầu cũng vô pháp vẫn ngây ngô, điện thoại di động trong túi rung liên tục, nếu không quay về cũng không tìm được cớ nào khác. Trên thang bộ còn luyện tập thế nào để không biểu hiện ra hình dạng khổ sở, sau khi về nhà trước tiên là lên phòng ngủ chỗ hắn nằm. "Tại sao anh gọi em không nghe máy?" "A. . . Tắt tiếng nên không có nghe thấy" Phòng bếp truyền đến âm thanh bận rộn của mẹ, có lẽ cũng nghe không được cuộc đối thoại của hai người. "Lần sau không nên như vậy, không liên lạc được anh rất lo lắng, em đi mua điện thoại di động?" "A. . . Ân. . . Em không có mua, cái kia, người nhặt được điện thoại của anh đem trả lại điện thoại rồi" Qua loa từ trong túi lấy điện thoại ra đưa cho hắn, muốn mau mau cho qua cái đề tài này. "Trả lại cho em? Ai cầm?" "A. . . Đồng nghiệp của anh, em không biết tên" "Người ta tự mình đưa cho em? Vậy tại sao người đó lại muốn gửi tin nhắn này?" "Chắc là đùa đi. . . Người đó hình như cũng nhắn cho rất nhiều người. . . Nga được rồi, tiền kia anh đưa cho em đợi lát nữa em trả lại a" Vương Nguyên cuống quít chuyển hoán trọng tâm câu chuyện, cậu không muốn để cho Vương Tuấn Khải biết mình đã biết được một sự thật. "Tiền gì?" "Tiền anh bảo em mua điện thoại a" "Không cần, em cầm đi" Không biết vì sao, những lời này bỗng nhiên chạm đến một dây thần kinh nào đó của Vương Nguyên. "Em không cần tiền của anh, anh kiếm tiền cho em làm cái gì, em là một nam nhân không cần người khác. . ." Chữ "nuôi" còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị tiếng của mẹ từ phòng ăn truyền đến "Ăn cơm nào" cắt đứt. Vương Tuấn Khải rõ ràng cũng bị Vương Nguyên đột nhiên bùng nổ như vậy có chút không hiểu, chỉ là mặt không thay đổi nhìn cậu. Mẹ Vương Nguyên từ phòng bếp bước vào nhìn hai người không nói gì cũng hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Để phá vỡ không khí ngột ngạt, cũng biết mình phản ứng quá khích, Vương Nguyên không dám nhìn vào mắt của Vương Tuấn Khải. "Con đi. . . đi nhà vệ sinh" Vẫn là không có biện pháp che giấu tâm tình, thậm chí còn bộc phát tâm tình với hắn. Một câu nói liền có thể khơi mào đây thần kinh nhạy cảm của chính mình, ai nha. Từng lần một dùng nước hắt lên mặt để thanh tỉnh, nhìn lên chiếc gương trên bồn rửa liền thấy hai mắt của mình đã đỏ lên. Hai tay lại đặt ở trên mặt, sau đó vỗ một cái. "Vương Nguyên, ngươi tỉnh lại giúp ta đi! Không nên bị người khác ảnh hưởng" Cổ vũ chính mình phải nỗ lực, không muốn để cho hắn vì sự khổ sở của chính mình mà lo lắng, dù sao cũng đã mang đến cho hắn quá nhiều phiền phức rồi. Lúc ăn cơm mẹ Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn là hỏi cậu có đúng hay không thi không tốt, cậu cũng chỉ là giản đơn đáp lại một câu "Không phải đâu ạ", sau đó liền trở về im lặng. Sau khi cơm nước xong Vương Nguyên chủ động đi rửa chén, cũng là tránh bị mẹ bắt ở lại phòng ngủ chăm sóc cho hắn. Sau khi làm xong, mẹ Vương Nguyên dĩ nhiên nói muốn đi tản bộ dưới lầu, Vương Nguyên cũng muốn đi, lại bị một ngụm bác bỏ. "Người ta lát nữa tắm con còn phải giúp một tay" Cứ như vậy, không thể làm gì khác hơn là chỉ còn lại hai người ở nhà. Bầu không khí vẫn xấu hổ như cũ, Vương Nguyên cũng không biết mở miệng nói xin lỗi thế nào, chỉ có thể ngồi ở phòng khách. Chợt nghe một chút động tĩnh, hình như là hắn xuống giường, ngẫm lại không thể tiếp tục mặc kệ, vẫn là vào phòng hỏi hắn đang làm gì. "Anh điên rồi sao? Mới nằm im một ngày liền nhích tới nhích lui, không muốn lành có phải không?" "Em biết anh liên tục nằm ở trên giường nhiều sẽ khó chịu mà" "Thế nhưng anh cũng không thể lộn xộn a, sinh bệnh chính là như vậy, ai bảo anh lúc đó không cẩn thận. . ." "Đúng, đều là anh không cẩn thận, bằng không cũng sẽ không đem cho nhà em thêm phiền toái" "Anh biết rất rõ là em không phải ý này" Vương Nguyên vốn ở trong lòng đã áy náy, nghe được hắn hiểu lầm ý của mình chỉ có thể hốt hoảng giải thích "Còn có ngày hôm nay em. . . Em là không đúng. . . Đã hét lên với anh. . . Em ngày hôm nay. . . Ngày hôm nay. . ." Ai nha, thật vất vả để nói ra khỏi miệng, kết quả liền không tiếp nổi, nếu là hắn không cho mình xuống dưới lầu, thực sự không có cách nào khác lại không biết xấu hổ mà xuống phía dưới. Trong ngực Vương Nguyên chỉ có thể thầm cầu mong mẹ nhanh lên một chút trở về, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ điên mất. "Anh phải tắm" "Không nên không nên, chân anh còn quấn thạch cao không thể dính nước, bác sĩ nói lau một chút là được" "Vậy em tới giúp anh?" "A. . . A? Ân!" Còn tưởng rằng sẽ lại rơi vào trầm mặc, Vương Tuấn Khải dĩ nhiên chủ động yêu cầu bảo Vương Nguyên giúp hắn lau người, hắn nếu nói như vậy, có phải hay không là không có giận a. Vương Nguyên nhịn không được ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hướng buồng vệ sinh dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô, lại đổ một chậu nước nóng. "Anh. .. cởi đồ ra một chút. . ." Đại khái bởi vì là ở nhà mình, rõ ràng xem qua vô số lần đối phương lõa thể, Vương Nguyên lại vô cùng xấu hổ đứng lên. Vương Tuấn Khải lưu loát cởi áo, Vương Nguyên lại chậm chạp không dám đem đường nhìn chính diện đối mặt hắn, cánh tay Vương Tuấn Khải duỗi đã lâu, cậu lại không chút nào chú ý tới. "Em đưa khăn mặt đây cho anh, anh tự mình làm" "Không được không được, mẹ em nói muốn em chăm sóc anh thật tốt. . ." Vương Nguyên đem khăn mặt đặt lên cánh tay hắn, bắt đầu vì hắn lau rửa thân thể, thỉnh thoảng khẩn trương liếc hắn một cái, mỗi lần đều phát hiện hắn ôn nhu nhìn mình, lại lập tức trốn tránh ánh mắt của hắn. "Em ngày hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?" "A?" "Không có như mọi khi" "A. . . Không có. . ." "Thi không tốt sao?" Vương Tuấn Khải thử đi hỏi Vương Nguyên, cậu lại làm bộ chuyên tâm vì hắn lau phía sau lưng không đáp lại "Nếu như là như vậy cũng không sao, anh có nghĩ đến chuyện nếu em không làm được thì có thể đến thành phố khác, cùng lắm thì chúng ta vào thuê phòng trọ ở, cùng lắm thì anh mượn trước tiền của ba mẹ, em không cần đặt áp lực quá lớn cho mình, anh ngày hôm qua mắng em cũng là mong muốn em gặp chuyện có thể trưởng thành hơn một chút, bình tính hơn một chút, cũng không phải có ý nói nhất định phải có kết quả tốt, chỉ cần em nỗ lực làm, có kết quả gì chúng ta đều cùng nhau gánh chịu, chuyện gì cũng đều có biện pháp giải quyết, em không nên đem nhiều chuyện giấu ở trong lòng, có phiền não nhất định phải nói cho anh biết. . ." Quả nhiên, vẫn là phong cách của hắn trước sau như một, nói đạo lý lớn. Mạnh miệng nói cái gì cùng nhau gánh chịu, cũng một mình anh gạt em từ bỏ tất cả cơ hội, còn bị đồng nghiệp trên dưới so sánh, còn có tình địch ủy khuất coi như là cái gì. "Vương Tuấn Khải" "Ừ?" "Trước khi ra nước ngoài em còn có thật nhiều nơi muốn cùng anh đi, còn có thật nhiều chuyện chưa cùng anh làm, cho nên. . ." "Cho nên?" "Cho nên anh không thể tùy tùy tiện tiện sinh bệnh, em sau đó phải bảo vệ anh!" Ánh mắt kiên định, giọng nói quật cường, rõ ràng chính là một đứa ngốc bị ủy khuất sẽ phát cáu mà khóc lên. "Đứa ngốc, em tự bảo vệ chính mình cho tốt là đủ rồi" Tay của Vương Tuấn Khải vuốt ve gương mặt của Vương Nguyên, hôn thật sâu vào môi trên của cậu biểu đạt yêu thương và áy náy. Thật nhiều chuyện không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, thật nhiều lời xin lỗi nói không nên lời, chúng ta đều muốn vì người kia trở thành một người tốt hơn, thế nhưng tại sao cứ phải e sợ tương lai phía trước ?
|
Chương 69 Năm thứ tư đại học khai giảng, cũng có nghĩa là việc xin xác nhận của nhà trường cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng. Vương Tuấn Khải cơ bản đã hoàn toàn khỏe lại, rời khỏi nhà Vương Nguyên, trở về quỹ đạo sinh hoạt bình thường. Đến lúc xuất ngoại chỉ còn có một năm, Vương Nguyên nghe lời nhắc nhở của Vương Tuấn Khải, lúc rãnh rỗi sẽ ở trong nhà với mẹ, cùng với Vương Tuấn Khải hầu như chỉ duy trì một tuần gặp một lần. Ngày đó sinh nhật Vương Nguyên hai người lại một lần nữa đi đến bờ sông, đây là địa điểm trọng yếu mà trong lòng bọn họ không thể thay thế, là nơi hai người quen biết rồi yêu mến nhau, nơi Vương Tuấn Khải hướng Vương Nguyên hứa hẹn, sau đó mỗi một năm hai người cũng sẽ cùng nhau đi ngắm dòng sông có són gợn nhè nhẹ, đôi lúc cũng có thể biến thành ba người hoặc bốn người. Ước vọng đến đến gần quá lại mang đến một cảm giác không thực tế, Vương Nguyên nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập hứa với tâm nguyện, mong muốn hết thảy đều có thể thuận lợi. Thời hạn trường học thành phố S chọn đầu vào hết sớm nhất, giữa tháng 11 Vương Nguyên nộp đơn, còn có mấy người chọn trường học cũng chuẩn bị tháng 12 này hoàn thành xin quyết định. Trước tuần cuối cùng của tháng 12, Vương Nguyên ở lại nhà Vương Tuấn Khải ngủ một đêm, lúc Vương Tuấn Khải tắm, điện thoại di động của hắn vang lên, Vương Nguyên tuy rằng sẽ không lúc nào cũng đi kiểm tra điện thoại của hắn, thế nhưng tin nhắn hoặc các thứ khi hắn bận cũng sẽ giúp hắn xem, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là lúc cầm điện thoại di động lên mới phát hiện một thông báo gửi đến toàn bộ là tiếng Anh, tùy ý thoáng nhìn đến một từ khiến cậu gợi lên lòng hiếu kỳ. "Marry" Lại cẩn thận nhìn một chút, kí tên: Paul. Wang. Cùng họ với hắn, có lẽ quan hệ cũng có thể đoán được. Kỳ thực đối với cha mẹ của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì Vương Tuấn Khải chính là như thế, nếu không hỏi hắn, tuyệt đối sẽ không chủ động nói về việc riêng tư, suy nghĩ kỹ một chút, gặp gỡ nhiều năm như vậy, Vương Nguyên gần như đem những chuyện trong nhà tất cả đều nói cùng Vương Tuấn Khải, hắn sẽ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đánh giá vài câu, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện của mình. Hắn dong dài, thế nhưng chỉ là đang nhắc nhở Vương Nguyên ném loạn đồ đạc, làm việc sơ ý, đại loại là như vậy mới có thể nói không ngừng, đề tài lời nói của hắn vĩnh viễn đều là "Nhóc Vương Nguyên, em. . ." Lúc đầu đáp lại, Vương Nguyên mỗi lần đều sẽ tràn đầy hăng hái nói cho hắn biết "Em nói cho anh biết, em. . ." Chỉ là hắn càng không nhắc tới, kỳ thực người khác càng hiếu kỳ. Tiếng nước trong phòng tắm vẫn không có dừng lại, tâm tình Vương Nguyên có chút khẩn trương không nói rõ được, thấp thỏm bất an đem tin nhắn mở ra, thật không có nghĩ tới cha mẹ nào cùng với con trai mình lại nói chuyện toàn bộ bằng tiếng Anh, đây quả thực là giống như phải làm Toefl lại một lần nữa vậy. Trong miệng lẩm bẩm đại thể là phiên dịch ra nội dung, chỉ là cảm thấy càng xem càng không đúng. "Con 18 tuổi chúng ta vẫn cho con tự do và tiền tài, chính là mong muốn con có thể sống tự lập sớm một chút, trước đó con quả thực cũng không làm sai, con nói con ở Trung Quốc chưa tốt nghiệp liền tìm được một công việc tốt, để cùng bạn trai sang năm chuẩn bị quay về Mỹ, cho nên con muốn chúng ta giúp con ở thành phố khác tìm phòng ốc và công việc? Có kết hôn hay không, cùng ai kết hôn, đó đều là quyền tự do của con, thế nhưng nếu như là người cùng con kết hôn đem con biến thành cái dạng này, xem ra coi như là quay về thành phố S ta cũng phải cân nhắc lấy lại phòng của con mướn" Hắn đã từng nói qua, nếu như đại học thành phố S Vương Nguyên không thể đậu cũng không sao, chỉ cần có thể xin đến một trường học nào đó tốt ở Mỹ, thành phố nào cũng được, cha mẹ hắn có thể giúp được. Hắn hứa hẹn làm cho cậu vĩnh viễn an tâm, nhưng khi nhìn cách giải quyết thực sự cùng với biểu hiện bình tĩnh của hắn lại hoàn toàn bất đồng. Trong lòng Vương Nguyên gợn sóng, tiếng nước trong phòng tắm cũng dừng lại, hắn sẽ đi ra, nếu như bị hắn biết cái email này bị Vương Nguyên xem rồi, không biết người chưa bao giờ tỏ ra yếu kém như hắn sẽ có cỡ nào phẫn nộ. Vương Nguyên hoản loạn tắt đi cái email, làm bộ hết thảy đều không có chuyện gì. Vương Tuấn Khải dùng khăn lau tóc đi vào phòng ngủ, Vương Nguyên không kịp cầm điện thoại để lại chỗ cũ, chỉ có thể cầm trong tay dè dặt hướng phía sau từ từ bỏ xuống, trên mặt ngoại trừ một chút ngây ngốc còn bày ra bộ dáng tươi cười để che giấu chuyện vừa phát sinh. "Làm chuyện xấu gì rồi?" "A. . . Không có a" "Vậy em làm gì. . . Cười bỉ ổi như vậy?" "Em làm gì có bỉ ổi!" May là hắn không có để ý như vậy, vài câu vui đùa là có thể đơn giản chuyển dời trọng tâm câu chuyện. Lúc tắt đèn vùi ở trong ngực của hắn, nghĩ đến hôm nay nhìn thấy cái email kia, trong lòng của Vương Nguyên rất lâu vẫn không thể bình tĩnh, theo như tính tình Vương Tuấn Khải, nếu như biết cha mẹ từ chối yêu cầu của hắn, có lẽ cũng sẽ không thử lại lần thứ hai, thứ ba. Tiền thuê nhà, tiền trang trải cho cuộc sống hai người, học phí tuy rằng không muốn để cho hắn trả, thế nhưng hắn lại cố ý muốn thông qua cách này hướng cha mẹ của Vương Nguyên chứng minh hắn có thể mang lại cuộc sống tốt nhất cho Vương Nguyên. Nói như vậy, cho dù là đi nước Mỹ, cuộc sống cũng không dễ dàng hơn ở Trung Quốc là bao. Vương Tuấn Khải đã từng quyết tâm một mình trở lại Trung Quốc, hắn thích cuộc sống trong nước, hắn ghét cái thành phố lạnh lùng mà hắn lớn lên, bây giờ đi về nước Mỹ với lý do duy nhất chính là để hắn và Vương Nguyên có thể tự do cùng một chỗ. Nếu như đều không phải là Vương Tuấn Khải từ lúc gặp gỡ liền bắt đầu kế hoạch trong tương lai, chính là Vương Nguyên cũng sẽ không lo lắng xuất ngoại đi học, hơn nữa cậu cũng không có chấp niệm kết hôn, mặc dù không có giấy trắng mực đen căn cứ chính xác, thế nhưng chỉ cần có thể vẫn ở bên cạnh hắn, được cha mẹ tán thành và chúc phúc, cũng là đủ rồi. Gặp gỡ mấy năm nay đều là bị hắn dắt đi, hắn nói cùng một chỗ sau đó sẽ kết hôn, được, vậy kết hôn, hắn nói đăng kí trường học này, được, vậy thì đăng kí trường này, hắn nói "em cái gì cũng đều không cần làm, đi học cho giỏi làm cho cha mẹ tự hào, anh có thể nuôi em". Không muốn. Không phải là không tin anh, mà là không muốn một mình anh chịu đựng tất cả khổ cực. Hắn mỗi lần đều như vậy tự chủ trương, chuyện cá nhân hai người lại biến thành áp lực đè nặng lên một người, không cho phép Vương Nguyên vì chuyện tương lai mà hi sinh, không cho phép Vương Nguyên đem tình yêu của hắn xem như là trung tâm, không cho phép Vương Nguyên vì chuyện của hắn mà lo lắng, giống như chuyện của cậu cư nhiên chỉ là hưởng thụ tình yêu của Vương Tuấn Khải. Bóng đêm thâm trầm trong căn phòng mờ mịt, khuôn mặt ngủ của người trước mắt hình như lộ ra vẻ uể oải, Vương Nguyên dùng ngón tay viết lên tên họ của mình trên bờ vai của hắn, mỗi lần ngủ không được sẽ lại làm những chuyện trẻ con như vậy, làm như vậy rồi tự nói với mình hắn cũng như vậy. Đánh cuộc một lần. Ngoại trừ trường học S tất cả đều bỏ hết, nếu như trường S thất bại, đó chính là trúng mục tiêu đã định trước, liền sẽ ở lại chỗ này, hai người cùng nhau ở chỗ này. Đảo mắt một tháng lại trôi qua, năm thứ tư đại học lại không có lớp, Vương Nguyên trở về trường học một chuyến lấy đồ đạc, thu thập một chút liền đi qua phòng vệ sinh rửa tay một cái, lúc này chợt phát hiện có chỗ không đúng. Nhẫn đâu? Mấy ngày này tuy rằng đều ở trong nhà, hầu như rất ít lấy ra, thế nhưng chỉ cần ra ngoài nhất định sẽ mang, có phải hay không là lúc nãy dọn đồ tiện tay lấy xuống đặt trên bàn rồi không? Vương Nguyên nghĩ như vậy, liền trở lại phòng ngủ, thế nhưng tìm chỗ lúc nãy vừa dọn đồ đều không có gì trên bàn, liền tìm tìm trong túi quần, trong lòng thoáng cái hoảng sợ. "Thiên Tỉ, cậu có thấy cái nhẫn của tớ không?" "Không có để ý, cậu đều không phải ở ngoài chưa bao giờ tháo ra sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ đang kiểm tra email quay đầu lại thuận tiện nhìn lướt qua một vòng bàn của mình và Lưu Chí Hoành, dùng tay cầm lên mấy cuốn sách, xác nhận với Vương Nguyên một chút quả thực không ở nơi này. Vương Nguyên một bên lung tung tìm kiếm trong ngăn kéo, ngẩng đầu trong nháy mắt chú ý tới Dịch Dương Thiên Tỉ đang nhìn chằm chằm vào email trên màn ảnh. "Cậu nhận được Offer rồi?" "Ừ, vừa tới, chính là đại học kia của cậu" "Tốt lắm a, sau này còn có thể cùng một chỗ rồi" "Tôi chờ một chút có hay không trường học tốt hơn, còn cậu, nhận được chưa?" "Tớ. . . tớ cũng chưa biết, chắc là cũng vừa tới" Vương Nguyên lấy điện thoại ra kiểm tra hòm thư một chút, không có cái email mới nào "Vẫn chưa có ai nha" "Hình như ngày mai là hết hạn. . . Cậu. . . Nhận được Offer khác sao?" "A. . ." Nhìn hình dạng muốn nói lại thôi của cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ mình không có nói sai, thế nhưng theo như thành tích của Vương Nguyên không có khả năng đậu nhiều trường không muốn như vậy. "Tớ. . . Đi chỗ này một chút" "A? Tại sao a?" "Bởi vì. . . Tớ đi rồi về nói với cậu" Ngực vội vã xác nhận, Vương Nguyên chạy vội ra khỏi phòng đón xe trở về nhà, vừa vào cửa liền thấy trên bàn mẹ lưu lại một tờ giấy nói buổi tối không về nhà ăn. Vừa đúng lúc, nếu không mình về nhà tìm đồ mẹ nhất định sẽ hỏi tới. Lật lật tìm tìm trong ngăn kéo và bàn, trong tủ treo quần áo, tìm toàn bộ túi quần áo, liền chạy đến bàn rửa mặt trong nhà vệ sinh, dưới giường, dưới bàn ăn, trong tủ lạnh, có thể nghĩ tới chỗ nào đều đã tìm, chính là không có. Vương Nguyên mệt mỏi ngồi phịch ở trên giường, liếm liếm đôi môi khô khốc, hoàn toàn không nghĩ qua đem vật quan trọng như vậy đánh mất có hậu quả gì không, làm sao bỗng nhiên lại không thấy tăm hơi đâu. Lẽ nào ở nhà Vương Tuấn Khải? Việc này lại không dám gọi điện thoại xác nhận với hắn. Tuy rằng thân thể Vương Nguyên mệt đến không muốn động, thế nhưng trong lòng lại khẩn thiết thúc giục cậu thần tốc chạy xuống lầu, phải đến trước khi Vương Tuấn Khải tan tầm để tìm đồ mới được. Nhất định có thể tìm được, đừng lo lắng đừng lo lắng, nhất định là ngày đó trước khi ngủ lấy xuống quên mất, đúng, chính là như vậy! Vương Nguyên duy trì tư tưởng lạc quan, hoàn toàn không biết đến thực tế, mẹ cậu chính là đang ở tiệm ăn đặt chiếc nhẫn lên bàn, vừa quan sát biểu tình người đối diện, không phải xấu hổ cũng không phải kinh ngạc, ngược lại là có vẻ mặt trông đợi, vừa rất thoải mái. "A Khải a, dì ngày hôm nay tìm con đi ăn cơm một bữa, là muốn. . ."
|
Chương 70 Lúc nhận được điện thoại của mẹ Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng không có khẩn trương như trong tưởng tượng, ngoại trừ tìm hắn nói chuyện về Vương Nguyên, khả năng nói chuyện khác cũng không phải là không có. Thời gian ở nhà Vương Nguyên, đã bị mẹ cậu để ý không ít, giữa những cuộc nói chuyện cũng hiểu được rất nhiều về chuyện của Vương Nguyên, mẹ cậu cũng hỏi chính hắn không ít vấn đề, lúc bình phục về nhà cũng nhận được tin nhắn của mẹ Vương Nguyên hỏi về tình trạng thân thể, tìm hắn ăn một bữa cơm hỏi một chút tình hình gần đây, cũng là chuyện rất bình thường. Đương nhiên nếu quả thật như vậy hay đến tình huống lật ngửa bài khó lường, Vương Tuấn Khải cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cho dù đây không phải là thời điểm giống như trong dự đoán, với Vương Nguyên cùng nhau sang Mỹ có công việc và cuộc sống ổn định, cha mẹ của Vương Nguyên cũng sẽ không sốt ruột về vấn đề độc thân củ con trai họ nữa, đến lúc đó tự nhiên mà tiếp nhận sự thực hai người ở chung với nhau như vậy. Chuyện chỉ là sớm hay muộn, làm hết sức, coi như là bỏ đi được hòn đá tảng trong lòng. "A Khải a, dì ngày hôm nay tìm con đi ăn cơm một bữa, là muốn cùng con nói chuyện" Chiếc nhẫn trên bàn rõ ràng có khắc tên hai người, trong quán ăn hai người ngồi yêu lặng, đồ ăn đều đã được dọn lên, cũng không có người ngoài định đánh vỡ sự im lặng ấy. "Dì nói đi ạ" "Cái này là con đưa cho Nguyên Nguyên?" "Đúng ạ" "Cái này, là lúc ta giúp nó giặt quần áo liền bị rơi ra ngoài. Tiếng Anh hay cái gì đó dì cũng không giỏi, thế nhưng chữ K này dì lại biết, Nguyên Nguyên nhiều năm trước sinh nhật được tặng một rương lớn toàn là gấu bông, sau này dì mới biết là con tặng, kỳ thực dì cảm giác có điểm không đúng a, cho tới một ngày nọ, nửa đêm dì không ngủ được, vừa lúc ra sân thượng, liền thấy hai con ở dưới lầu ôm nhau thật lâu, thế nhưng dì chỉ nghĩ, có thể hai đứa bé trai này tình cảm thật tốt, Nguyên Nguyên đem con xem như anh trai, liền có thể như vậy mà đùa giỡn" Mẹ Vương Nguyên liếm môi một cái, giơ tay lên nâng trà uống một ngụm, nhìn ra được, bà cũng đang khẩn trương "Thế nhưng hiện tại thế nào, chiếc nhẫn này, cũng không giống như là thứ giữa những người bạn đúng không?" "Là lúc con và em ấy cùng một chỗ được một năm, con tặng quà kỉ niệm cho Vương Nguyên" "Một năm? Hai đứa cùng một chỗ rốt cuộc đã bao lâu?" "Là năm Vương Nguyên học cao trung nghỉ hè ở chung với nhau, khi đó em ấy cự tuyệt con, con chuẩn bị trở về nước Mỹ học đại học, sau đó em ấy hối hận, con liền ở lại" Mẹ Vương Nguyên bấm ngón tay tính toán, như vậy hai đứa nhỏ này cùng một chỗ đã được năm năm? Thảo nào A Khải thành tích khá lại có điều kiện như vậy, lại học ở tường đại học địa phương ở Trùng Khánh, mấy năm nay đến một manh mối cũng không có, cũng không thấy Vương Nguyên đi ra ngoài hẹn hò cái gì, chỉ là làm cho đứa nhỏ mỗi lần nói chuyện bạn gái đều là không nén được vẻ mặt, còn tưởng rằng đứa nhỏ chỉ là đến lúc làm phản rồi. "A Khải a, dì ngày hôm nay cũng không phải đến để trách mắng, dù sao dì cũng chỉ có một đứa con, nói thật, trong lòng dì bây giờ cũng rất loạn, dì vẫn coi con như con trai mình, một mình con, cũng rất không dễ dàng mới biết được, hơn nữa cũng đều giúp đỡ Nguyên Nguyên nhà dì rất nhiều, dì cũng mong rằng Nguyên Nguyên sau này sống thật tốt, đương nhiên cũng mong muốn con hạnh phúc, nhưng Nguyên Nguyên và con thực sự thích hợp sao? Con có cân nhắc qua chưa?" "Dì, con và em ấy cùng một chỗ cũng đã năm năm, tính tình Vương Nguyên con đều rất rõ, chúng con cũng ở chung một thời gian rất dài, ở phương diện cuộc sống con hoàn toàn có thể chăm sóc cho em ấy. Vẫn chưa nói cho dì biết là vì dì bây giờ vẫn chưa tiếp nhận được, con lúc đó đặt ra kế hoạch đưa Vương Nguyên đi Mỹ, chờ cuộc sống chúng con ổn định sẽ trở lại nói với dì, hơn nữa con ngay từ đầu cũng có kế hoạch kết hôn, đi nước Mỹ cũng là vì kế hoạch kết hôn đó, visa của Vương Nguyên dì không cần lo lắng, còn có đến tiếp sau này nhận nuôi tiểu hài tử, hiện tại nước Mỹ cũng. . ." "Kết hôn? Nhận nuôi tiểu hài tử?" Mẹ Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải so với Nguyên Nguyên trưởng thành không ít, thế nhưng là từ trong miệng hắn nói ra như vậy, trên lập trường của người lớn, cũng chỉ sẽ cảm thấy hắn quá ngây thơ rồi "A Khải a, có lẽ bây giờ con còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không phải đơn giản như trong tưởng tượng, dì cảm thấy tư tưởng của dì cũng tương đối thoáng, chỉ cần có thể khiến cho Nguyên Nguyên của chúng ta hạnh phúc, dì đều chắc là sẽ không phản đối, nhưng các con bây giờ còn nhỏ, rất nhiều trắc trở sau này đều sẽ không ngờ đến, Nguyên Nguyện lại tương đối ngốc, chuyện tình cảm theo như dì biết thì không có kinh nghiệm gì, sau này hai đứa cùng một chỗ nếu có mệt mỏi hay không vui, đến lúc đó sẽ hối hận không kịp, con nói phải làm sao bây giờ?" "Dì, con sẽ không buông tay em ấy, trừ khi em ấy chủ động chia tay với con" "Con thích Nguyên Nguyên ở chỗ nào vậy? Đứa bé kia vừa lôi thôi lếch thếch, đầu óc cũng không có giỏi giang như con. Con là đứa trẻ ưu tú như vậy, thực sự có thể tìm được đối tượng tốt hơn a" "Con biết con nói với dì, thích một người mà không có lý do gì cả, lời như vậy là vô dụng, em ấy lôi thôi lếch thếch, con nguyện ý giúp em ấy dọn dẹp, em ấy có đôi khi ngốc nghếch, con nguyện ý giúp em ấy giải quyết vấn đề, con chính là không thể để cho em ấy chịu dù chỉ là một chút ủy khuất. Lời nói này là thật lòng, con cũng không phải từ nhỏ đã thích con trai, trước khi gặp Vương Nguyên con chưa từng thích qua người khác, Vương Nguyên cũng giống như vậy, tuy rằng đúng mục tiêu đã định trước, lời như vậy nghe vào cũng giống như là vui đùa, thế nhưng năm năm này, con chưa từng có một ngày hối hận vì quyết định của mình, trái lại cảm thấy may mắn, vì có em ấy ở bên cạnh con. Với con mà nói, mỗi một ngày đều chính là một sự ban ân. Biết đâu ở trong mắt người khác, con rốt cuộc còn có người khác tốt hơn, nhưng ở trong mắt của con, con chỉ nhìn thấy Vương Nguyên, em ấy sẽ nghịch ngợm một chút, bình thường sẽ không nghiêm túc mà ngồi ăn, y phục quần áo ném loạn, học tập hay đi thi cũng không để bụng, thế nhưng em ấy hiền lành, không đành lòng nhìn người khác thương tổn vì em ấy, em ấy bao dung, con biết con không hoàn hảo, rất nhiều chuyện căn bản không thể chú ý đến cảm nhận của em ấy, thế nhưng em ấy đều có thể lý giải đầy đủ, em ấy nhượng bộ, rất nhiều chuyện sẽ buông bỏ chủ kiến của mình mà nghe theo con. Con nghĩ trên đời này tuyệt đối sẽ không có người thứ hai như Vương Nguyên, cho nên con mới phải lo lắng em ấy gặp được người khác tốt hơn con. Nước Mỹ kia hằng năm con một mình lớn lên, cuộc sống của con không thiếu thốn vật chất, con cũng không có nghĩ tới tương lai sẽ muốn như thế nào, thế nhưng, Vương Nguyên em ấy cho con hy vọng, con bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai, con muốn quay về nước Mỹ, bởi vì chỉ có ở đây chúng con mới có thể tự do bên nhau, muốn mua cho em ấy một căn hộ cạnh biển, bởi vì em ấy đặc biệt thích ngắm dòng nước trôi, con muốn cùng em ấy cùng nhau nuôi dưỡng và dạy dỗ đứa trẻ kế thừa tính cách của hai chúng con, con muốn đem đến cho em ấy mọi thứ, bởi vì em ấy là tất cả của con." "A Khải a, con bây giờ nói dì đều có thể hiểu được, thế nhưng mọi chuyện thực sự không đơn giản như vậy" "Con biết hiện tại con ngoài miệng nói một chút không thể để cho dì yên tâm, Vương Nguyên em ấy lần này xuất ngoại đến trường học kia đều là do con chọn, nếu như có thể đi đến thành phố S, nhà của con ở chỗ này có nơi ở, học phí của Vương Nguyên con cũng sẽ đi làm việc để giúp em ấy trả, nếu như đi đến thành phố khác, con cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm được công việc, đi đến đó chăm sóc em ấy, không để cho dì và chú phải lo lắng, nếu như dì còn chưa đồng ý. . ." Vương Tuấn Khải lấy ra chiếc nhẫn trên tay mình, đặt bên cạnh chiếc nhẫn của Vương Nguyên. "Con cũng đã nghĩ qua tình huống dì phản đối, loại thời điểm này con tuyệt đối sẽ không mang đến bất kỳ áp lực nào cho Vương Nguyên, nếu như em ấy mệt mỏi muốn buông tay, con cũng. . . Mong muốn em ấy sẽ có lựa chọn tốt nhất cho mình" Vương Tuấn Khải mím môi một cái, thử dò xét nhìn thoáng qua biểu tình của mẹ Vương Nguyên. Mẹ Vương Nguyên thở dài một hơi, đem hai cái nhẫn cầm trong lòng bàn tay mình " A Khải a, con cũng có thể hiểu được chúng ta làm phụ mẫu a, chỉ có duy nhất một đứa con, liền muốn những gì tốt đẹp nhất cho nó. Ba Nguyên Nguyên từ khi Nguyên Nguyên còn bé đã ra nước ngoài kiếm tiền, Nguyên Nguyên là do một tay dì nuôi lớn, hài tử này đặc biệt ỷ lại dì, cũng không phải nói nó thiếu khuyết tình thương của cha, thế nhưng nó trong cuộc sống quả thực thiếu khuyết một người có thể bảo vệ nó, một tấm gương nam tử hán. Đứa trẻ này lại đặc biệt hiểu chuyện, khi còn bé ở nhà một mình cũng đều ngoan ngoãn tự mình làm bài tập không muốn dì lo lắng, kỳ thực dì biết đứa trẻ này tâm lý đặc biệt cô độc, đặc biệt mong muốn trong cuộc sống xuất hiện một người như anh trai, mọi thứ đều mạnh mẽ, là đối tượng khiến cho nó sùng bái. Người này chính là con a, tình cảm của Nguyên Nguyên đối với con, rất có thể chính nó cũng không rõ sở dĩ là cái gì. Tựa như con mới vừa nói, Nguyên Nguyên ngay từ đầu chính là cự tuyệt con, sau này vì sao hối hận? Cũng có thể chẳng qua là cảm thấy, chỉ là phải đáp ứng con, con sẽ không đi. Đúng hay không? Đứa trẻ này ở phương diện tình cảm một chút kinh nghiệm cũng không có, chính nó cũng rất ngốc nghếch. . . Dì không nói nữa, chỉ hy vọng con cho Nguyên Nguyên một cơ hội, để dì đêm nay cùng nó nói chuyện, nếu như nói nó thật sự là dành rất nhiều tình cảm cho con, dì ta sẽ không phản đối, ba của đứa trẻ này ở đó dì cũng sẽ hỗ trợ thuyết phục, con cũng đừng nói với Nguyên Nguyên dì tới tìm con nói chuyện này, con xem như vậy có được không?" Vương Tuấn Khải gật đầu, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, rốt cuộc cảm tạ đã nhận được lý giải. "Hơn nữa câu cú của dì không được dễ nghe, nếu như Nguyên Nguyên hiểu rõ. . ." "Con sẽ tôn trọng quyết định của em ấy, rời khỏi cuộc sống của em ấy" "Vậy là tốt rồi, là tốt rồi, cái này con cầm trước" Mẹ Vương Nguyên đem nhẫn trả lại cho Vương Tuấn Khải, một lần nữa do xét biểu tình kiên nghị của cậu con trai trước mặt. Vẫn đem hắn xem như là một đứa trẻ giống như Nguyên Nguyên, đến tột cùng là lúc nào, trưởng thành thành người có thể để người khác dựa vào, đi tới cùng phụ huynh đàm phán chuyện này? Mà trưởng thành như vậy, đối với đứa trẻ này, đối với Nguyên Nguyên, đến tột cùng là tốt hay xấu đây. Bữa cơm này ai cũng đều không đói bụng, đồ ăn đều được bày biện đầy bàn, không khí thật gượng gạo cho đến khi điện thoại di động Vương Tuấn Khải bỗng kêu lên, là Vương Nguyên. "Con nhận đi" Có được sự cho phép của mẹ Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nhận điện thoại. "Em bây giờ muốn tới tìm anh?"
|