[Fanfic Taegi] Tiểu Tổ Tông Mèo Lười
|
|
[Fanfic Taegi] Tiểu Tổ Tông Mèo Lười
Thể loại: đam mỹ fanfiction, hài(ít), NGỌT, dễ thương, hôn nhân, hiện đại, phúc hắn bá đạo tổng tài công x ngạo kiều bướng bỉnh tiểu mỹ thụ.
Tại Hưỡng x Doãn Kỳ.
Tác giả: Merry (Bệ Hạ)
XIN TÔN TRỌNG NGƯỜI VIẾT, NHÂN VẬT VÀ FIC.
Hi vọng Bệ Hạ sẽ mang tới phút giải trí cho các thần tử của mình.
Fic gồm :
- 59 Ep chính văn. - 4 Ep introduce. - 1 Ep ngoại truyện.
One, two, three....LET'S GO.
|
Tiểu Tổ Tông Mèo Lười [Taegi] Fanfiction
Introduce Xin chào các bạn, trước khi đọc fic chúng ta cùng làm quen và sơ lược về fic nhé!
Fic: "Tiểu Tổ Tông Mèo Lười" Kim Tại Hưỡng x Mẫn Doãn Kỳ (V) x (SuGa)
Thể loại: đam mỹ. «hư cấu, hiện đại, nhẹ nhàng, dễ cảm,hài (little)... »
Toàn bộ nội dung, nhân vật đều là hư cấu, dựa trên trí tưởng tượng của author.
Xin tôn trọng fic và tác giả, đừng mang đi đâu cả!
Lưu ý: truyện có lỗi chính tả, ai không thích việc đọc sai chính tả vui lòng clickback vì tôi thật sự không phải nhà văn chuyên nghiệp mà viết đúng chính tả cho được hết tất cả các chữ.
Nhận được góp ý về chính tả rất nhiều ở mấy Chap đầu, nhưng mấy Chap về sau đã cố gắng hết sức rồi. Xin đừng ném đá nữa nhé!
Viết truyện không được 1 ngàn mà còn bị chê này chê nọ, tội nghiệp tôi lắm. Cho nên thương tôi thì ai quá khó tính thì đừng đọc.
Mình sẽ không giới thiệu tên thật, vì để bảo vệ một số quyền lợi cá nhân. Nick name của mình để giao lưu với các bạn là " Merry" nhưng mọi người có thể gọi là Bệ Hạ.
- Hi vọng sẽ tiếp tục mang đến cho mọi người giây phút thư giãn.
- Cảm ơn các A.R.M.Y.
One, two, three ___LET'S GO !!!
|
Ep 1 - Begin Tại Hưởng vừa về tới nhà, buổi chiều tà, thầm thở dài một tiếng, đúng là mệt mỏi hết sức mà, phải chi bây giờ có một bàn ăn ngon miệng thì hảo hảo tốt nha.
Nhà cửa trống không, đèn cũng không bật, vợ của anh không biết lại đang ở đâu. Nên anh cất tiếng gọi.
"Doãn Kỳ."
"..."
"Doãn Kỳ."
"..."
Không một tiếng đáp lại, anh lục đục lên phòng đẩy cửa ra.
Đập vào mắt anh là cảnh tượng thật muốn sôi máu mà. Anh hét lớn.
"MẪN DOÃN KỲ"
Người nào đó mặt bộ pyjama hình thú màu xanh dụi dụi mắt tỉnh giấc, tay vẫn còn ôm con kumamon mềm mà vò vò tóc. Thế là nở nụ cười.
"Oh, anh về rồi à."
"Giờ nào cũng ngủ, cơm đâu?" Anh tức tới tái mặt.
"Cơm gì chứ? Hồi sáng anh cũng đâu bảo tôi nấu đâu." Cậu ngồi dậy xỏ đôi dép lê đi rửa mặt.
"Không bảo thì em không làm à? Vợ kiểu gì vậy? Có tin tôi nó mẹ Mẫn không?" Tại Hưỡng khoanh tay đứng trước cửa.
"Vợ kiểu Mẫn Doãn Kỳ, anh muốn mách bao nhiêu thì mách, tí tôi lại qua mẹ Kim chơi một lát." Cậu vừa đánh răng vừa nói.
Kim Tại Hưởng trợn mắt, chỉ vào cậu vợ đứng quay lưng với mình, miệng mồm quả không chê vào đâu. Ai cũng biết mẹ Kim cưng cậu như trứng vàng thì mẹ Mẫn cũng xem anh là trứng bạc. Chỉ là nhà mẹ Kim gần như vậy, chỉ mất ba mươi phút đi bộ, Doãn Kỳ mà mách trước thì xem như anh tôi đời.
"Giỏi lắm, em giỏi lắm! Mau đi nấu cơm đi." Tại Hưởng nằm vật ra giường, chóng tay lên trán. Thật hết cách với con mèo lười này.
"Đi thì đi, mắc gì cáu lên vậy chứ." Doãn Kỳ xoắn tay áo đi xuống nhà bếp, mông tròn mỗi lúc đi là ủn ủn nhìn phát ghét, thêm cái vẻ mặt như không có gì là nghiêm trọng đó thì con mèo lười nhà cậu đáng bị lột da.
Tại Hưởng đang gội đầu trong nhà tấm thì nghe tiếng
"Bum"
"Choang"
"Xoảng"
Liên hoàn phát ra từ nhà bếp.
"Aida"
Không kịp la ó gì, anh lật đật mặc đồ chạy nhanh xuống bếp. Lại thở dài một tiếng. Trời ơi! Sao tôi khổ vậy nè.
Tiếng khóc vang lên, cậu chưa nhìn thấy anh đang đứng ở cầu thang nhìn mình.
"A..hu hu...Ar... Mẹ......"
Cổ tay đỏ hồng lên, đau rát, bị bỏng cái nồi nước vừa bật lên năm phút định nấu canh.
"Hu hu....Ar....mẹ ..mẹ ơi..."
Cậu ôm cổ tay tiếng khóc nhỏ nhớ như mèo kêu khẽ nấc lên trong căn nhà yên tĩnh.
Tại Hưởng vuốt mặt một cái ngao ngán, đúng là chỉ có vợ anh mới làm ra những chuyện như vậy.
Anh ngồi trước mặt cậu, xoắn tay áo lên.
"Đưa đây tôi xem."
Nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, mà lại bị cậu hất ra ngay tức khắc.
"Không cần phiền."
Đôi mắt rưng rưng cứ ôm chặt cổ tay. Quay đi chổ khác, bộ dạng đáng yêu mà tội nghiệp hết phần thiên hạ. Mái tóc hơi rối màu xám khói, làn da trắng mịn cùng gương mặt baby đó, là thứ vũ khí lợi hại nhất.
"Ngồi yên đi, nếu không muốn có sẹo, bướng vừa thôi."
Tại Hưởng kéo cậu ngồi khoanh chân đối diện mình, tay cầm cục nước đá chườm lên vết bỏng.
Cậu vẫn ngồi nấc lên nhưng cũng im lặng nhìn anh sơ cứu vết thương.
Hơi lạnh từ viên nước đá làm cậu giật mình một cái, tưởng chừng như há răng mèo mà cắn, ai ngờ vẫn ngoan ngoãn cắn răng mà chịu, làm Tại Hưởng một phen cười thầm. Tiểu tổ tông này, cũng có lúc dễ thương như vậy.
Lấy băng tay quấn lại vết thương sao khi thoa thuốc, anh nhìn cậu đứng tần ngần ngay trước mặt bộ dạng hối lỗi trông mới khó ưa chưa kìa.
"Em ra sofa chơi với YeonTan đi." Tại Hưởng biểu Doãn Kỳ ra chơi với em cún cưng. Rồi bắt tay dọn đóng bừa bọn của vợ mình gây ra.
Đã nhiều lần anh tự hỏi, rốt cục mẹ Kim yêu thương Doãn Kỳ ở điểm nào cơ chứ? Cũng không biết tại sao lại bắt anh lấy một cậu vợ chẳng khác gì đứa con nít này.
Không biết nấu ăn.
Không biết chăm sóc bản thân.
Không biết cùng ai chia sẻ.
Hậu đậu, bướng bình.
Vân vân thêm nhiều tật xấu khác.
Chỉ có cái là gương mặt rất ư là dễ coi, còn lại suốt ngày chỉ ăn, ngủ, chơi, còn những việc khác...thôi, thôi dẹp đi.
Tại Hưởng làm xong hai phần mì xào thì mang ra phòng khách chổ cậu đang âu yếm YeonTan. Đôi mắt vừa khóc vẫn còn ứa nước ở mi, long lanh, trong suốt.
"Còn đau không?" Anh quan tâm hỏi, cũng không muốn to tiếng nữa vì cũng vô ích mà thôi.
" Anh thử bị xem có đau hay không." Doãn Kỳ uất ức nói.
"Ăn đi."
"Không ."
"Ăn."
"Không ăn."
"Ăn."
"Không."
"Ăn."
"Không."
"Đừng có bướng nữa được không? Sáng giờ em ăn gì rồi, hay chỉ ngủ ngủ ngủ thôi." Tại Hưỡng đứng phắt dậy quát.
"Mặt xác tôi, không cần anh lo, tôi đã bảo không biết nấu ăn, anh cứ lôi ra mà mắng tôi, tôi ghét anh, đồ xấu xa." Cậu cũng đứng lên ôm YeonTan bỏ lên phòng khóa cửa lại.
Tại Hưởng lại ôm đầu, khổ thân tôi chưa, tại sao vợ tôi lại bướng như vậy. Trong căn phòng tiếng thút thít vang lên, đôi mắt sưng húp, Doãn Kỳ khóc ướt cả lông của YeonTan, làm bé dù cảm thấy lạnh cũng ráng nằm im trong vòng tay của cậu. Đến khi cậu khóc mệt mà ngủ thiếp đi lúc gần nửa đêm.
Đợi Doãn Kỳ ngủ say, Tại Hưởng mới âm thầm lấy chìa khoá mở cửa. Dù đã lấy nhau hơn một năm, nhưng anh và cậu vẫn chưa có ngủ cùng phòng. Lần này Doãn Kỳ khóc thảm như vậy chắc là rất giận anh.
Nghỉ lại cũng có chút chua xót, Doãn Kỳ thật sự rất ghét nấu ăn, cũng không biết vì sao cứ vào bếp là đổ bể hoặc tai nạn. Ban nảy mắng em ấy như vậy cũng có chút đáng thương đi. Nhưng mà, mèo lười đó thật quá bướng.
Xoay tay nắm cửa nhẹ ra, Doãn Kỳ quả đã ngủ rất say. Cổ họng vẫn nấc lên từng hồi. Tại Hưởng bế YeonTan ra rồi kéo chăn kín lại cho cậu. Anh bỗng đưa tay vẹt vài sợi tóc cố chọc vào mắt cậu. Hôn khẽ lên trán cậu. Cậu cậu cựa mình một cái rụt cổ lại. Làm anh hết hồn một phen. Doãn Kỳ mà bắt được anh hôn trộm thì có nước đội quần.
Hai vợ chồng quả là ngày nào không gây thì không chịu nổi mà.
Tại Hưởng thủ thỉ:
"Tiểu tổ tông, xin lỗi em, là anh quá đáng rồi, ngủ ngon." Hôn một cái nữa lên má cậu, ngoài thì mắng cậu thôi chứ cũng yêu thương dữ lắm. Thử ai dám động tới tiểu tổ tông của anh đi,anh thiến hết.
Mở băng tay ra xem vết thương lần nữa, lần này quả nghiêm trọng, vết thương rất đỏ. Mẹ Kim mà thấy thì có nước cạo đầu trát vôi tạ tội vì dám khi dễ con dâu bảo bối của bà.
Tại Hưởng để tay cậu vào trong chăn rồi chỉnh máy sưởi cho phù hợp cũng lật đặt về phòng ngủ.
Có lẽ anh nên ở công ty nhiều hơn một chút, để khỏi tốn calo mắng vợ.
|
Ep 2 Doãn Kỳ bị cơn đói dày vò lúc tờ mờ sáng, lục đục mở cửa xuống bếp xem có gì ăn không.
A hay, may quá, còn sữa socola và một ly mì ăn liền. Lại may mắn là bình thủy vẫn còn nước. Cậu nhanh chóng nấu mì, đây là món mà Doãn Kỳ tự tin mình làm ăn được.
Có người không biết, trước khi ngủ Kim Tổng đã tự tay bắt nước phòng cậu tỉnh dậy có cái mà ăn.
Mặc kệ đầu tóc rối bù cậu ăn như chết đói từ năm ngoái, vẫn không phát hiện một người đàn ông đang ngồi bệch ở giữa cầu thang nhìn con mèo lười tự giải quyết cơn đói của mình đến cười thầm.
Đúng là đậm chất mèo lười. Không thèm ăn muỗng mà bưng cả ly húp.
Ăn no bóng mỏ, Doãn Kỳ vươn vai mãn nguyện, ngã đầu ra ghế nhắm mắt hưỡng thụ.
Bỗng một nụ hôn nhẹ đáp lên trán, Doãn Kỳ mở mắt ra, đỏ bừng cả tai. Tại Hưởng, cư nhiên hôn cậu.
"Anh...Anh làm gì vậy?"
"Làm gì đâu, chỉ là hôn con heo lười trước khi đi làm." Tại Hưởng xoa xoa mái đầu của cậu. Định nói là mèo lười nhưng mà nó dễ thương quá không thể chọc cậu.
Cậu không nói gì đứng trước mặt anh nở nụ cười khó coi.
One, two, three ...một cú đấm mốc vào bụng Tại Hưởng, tựa như...mèo quào.
"Hự...heo cái đầu nhà anh." Doãn Kỳ dậm chân đi vào nhà vệ sinh.
"Heo lười, tôi sẽ kiện em tội hành hung chồng mình."
"Anh mà mở miệng gọi hai chữ heo lười nữa, tôi lập tức qua nhà mẹ Kim." Đúng là không nên chọc loài mèo quý tộc, luôn phùng mang như vậy, nhưng đủ để người ta thương. Tại Hưỡng mỉm cười mãn nguyện trêu chọc vợ xong rồi cũng láy xe đi làm.
Khoảng 7h sáng, hôm nay Doãn Kỳ có hẹn với nhóm bạn cũ đi chơi, đã lật đật bắt taxi vượt mấy cây số hơn hai giờ đồng hồ nữa để đến chổ hẹn.
Quả thực rất là vui, con mèo lười cười đến không ngậm được miệng với những câu chuyện vui của Trịnh Hạo Thạc - bạn thân của cậu từ năm cấp ba. Lâu rồi không gặp, y vẫn như vậy, thích làm trò để mang lại tiếng cười.
Cả bọn đi đây đi đó đến 6h tối thì tấp vào quán bar uống rượu. Doãn Kỳ uống đến tai đỏ bừng, nằm ườn trên salong của bar.
"Nè nè, Doãn Kỳ ngồi dậy đi..ợ..chúng ta còn chưa uống xong mà." Giọng của nữ nhân bạn học vang lên kéo cậu dậy.
"Ờ, ờ...uống...uống đi." Doãn Kỳ cụng ly và cạn một hơi. Bắt đầu thấy choáng và kể lum la chuyện của cậu và Tại Hưởng cho Trịnh Hạo Thạc ngồi kế bên nghe. Y nghe thấy càng đau lòng.
Thật ra y đã thương cậu từ lâu, dự định tỏ tình lại nhận một tấm thiệp đỏ. Số y rõ là nhọ mà. Mèo lười rất dễ thương vậy mà lại dâng cho kẻ khác, kẻ đó thật khéo lại là đối tác lâu năm của y, Kim Tại Hưởng.
Doãn Kỳ nói là bị ức hiếp khủng khiếp lắm, Tại Hưởng chỉ trêu chọc và bắt nạt cậu thôi. Cả cái tính mè nheo, con nít này cũng không chịu thương cậu một chút. Chỉ toàn gặp mặt là mắng và làm cậu giận.
Hạo Thạc nghe đến ong ong hai tai thì điện thoại của Doãn Kỳ reo lên, mà cậu đã ngủ từ bao giờ. Cho nên, Hạo Thạc đành nghe máy thay.
"A lo."
Chưa gì hết đã nghe cái giọng sặc mùi thuốc súng của Kim Tại Hưởng.
"MẪN DOÃN KỲ, em đang ở đâu phá phách vậy hả? Về ngay cho tôi." Tại Hưởng đi làm về, y như mọi ngày không có một hột cơm, tìm kiếm cũng không thấy mèo lười ở đâu, anh cho rằng cậu đi siêu thị mua bánh lát sẽ về, ai ngờ đợi mãi không thấy, nên ăn qua loa phần cơm rồi điện thoại.
"Nè nè, cậu có thể nhỏ tiếng một chút được không? Thủng màng nhĩ rồi."
"Anh là ai?"
"Trịnh Hạo Thạc đây, vợ cậu say rồi, mau đến đón về."
"Cậu ấy ở đâu?"
"Bar Catter"
"Tôi lập tức tới."
Tại Hưởng vội vàng mặt áo láy xe tới bar. Hư lắm rồi, đi chơi quên đường về, lại còn cạnh nam nhân khác, lần này phải dạy dỗ lại con mèo lười hư hỏng này mới được.
Tại Hưởng đưa thẻ lập tức tìm được phòng của cậu và bạn bè. Con người yếu ớt đó đang co ro tại góc salong mà mơ mơ màng màng.
Tại Hưởng không nói gì chỉ gật đầu một cái, tiến tới bế Doãn Kỳ lên.
"Xin lỗi mọi người, Doãn Kỳ về trước, cậu ấy say quá rồi."
Không ai chú ý, anh đành đi nhanh thôi. Ra tới cửa liền bị Trịnh Hạo Thạc giữ lại.
"Chờ một chút."
"Có chuyện gì sau?" Tại Hưởng lạnh giọng hỏi.
"Cậu nên yêu thương Doãn Kỳ một chút, đừng suốt ngày ức hiếp người ta. Để người ta mách tôi đây này."
"Cậu ấy nói gì với cậu."
"Tôi nghĩ người hiểu rõ nên là cậu chứ. Vợ mình đi đâu cũng không biết, coi chừng có ngày mất vợ như chơi."
"Cậu nói cái gì? Biến. Trước khi tôi điên. À, tôi quên cảnh cáo cậu, Doãn Kỳ là vợ của tôi, không ai có thể đụng vào, kể cả cậu." Tại Hưởng nói xong thì bế cậu đi.
"Cứ chờ mà xem." Trịnh Hạo Thạc đắc ý cười khẩy.
Doãn Kỳ được đưa ra khỏi nơi ồn ào thì cọ mình thoát xuống.
"Ọe...Ọe...."
Tại Hưởng ngồi sau vỗ vỗ lưng cho cậu, không nói một lời.
"Oẹ....ọe....Oẹ..." Doãn Kỳ làm một hơi rồi cũng ngất lịm trong vòng tay của Tại Hưởng. Đã yếu mà bày đặc ra gió. Đưa cậu ra xe rồi láy về nhà, tới nhà lại bế vô nhà, vô nhà lại tắm rửa, tắm rửa rồi leo lên giường ngủ.
Ai nha, con mèo lười này quả không ngoan chút nào. Lúc đụng nước thì giật nảy mình co rúm lại bám vào anh. Anh phết vào mông cậu một cái.
"Hư hỏng, tại sao lại uống nhiều như vậy?"
"..."
Ngủ nữa rồi, tựa đầu lên vai anh mà ngủ, như một đứa trẻ vậy.
Mặc tạm bộ pijama màu xám cho cậu, anh bế cậu ra ngoài nằm. Sờ trán.
Cái f*** nóng hỏi. Làm sao bây giờ?
Đành gọi điện hỏi mẹ Mẫn vậy.
"Mẹ, Kỳ Kỳ sốt, con làm gì bây giờ?"
"Con đo độ cho nó chưa? Nếu hơn 40 độ thì mau đưa đến bệnh viện, còn dưới thì lấy khăn đấp trán cho nó, chỉnh độ phòng mát mẻ, đừng đắp chăn, lấy thuốc cho nó là được."
"Dạ, cảm ơn mẹ.Chào mẹ."
Tại Hưỡng y lời mẹ làm, may là chỉ 38° mấy, vẫn là sốt bình thường thôi.
Y lời mẹ Mẫn, Tại Hưởng đi lấy chậu nước vắt khăn đắp trán cho cậu, môi Doãn Kỳ trở nên trắng khô, mặt mũi không còn nét tinh nghịch đầy sức sống nữa. Kéo chăn ra, ngay lập tức cảm nhận được cái lạnh mà nheo mày.
Doãn Kỳ cảm thấy trong người rất khó chịu bức bối, thêm cái cảm giác đau rát khô khốc ở cổ họng do rượu ư e bực mình. Mà ở ngoài da lại liên tục truyền cảm giác lạnh, vô thức cậu lấy tay khoanh tròn để giữ nhiệt, chân co ro ép sát vào người.
Cứ thế này, thế nào cũng ngủ không ngon cho mà xem. Ai biểu hư hỏng chi bây giờ lãnh hậu quả rồi đó - Tại Hưởng nghĩ thầm.
"Lạnh...Lạnh quá." Doãn Kỳ vô lực nói.
Tại Hưởng đưa tay định đỡ cậu ngồi dậy uống thuốc ai ngờ bị người ta ôm cánh tay như thú bông chặt cứng.
"Doãn Kỳ, buông tôi ra, dậy uống thuốc đi, em sốt rồi." Tại Hưởng cố nói nhưng mà cũng vô ích. Cậu cứ ôm chặt rồi mơ mơ hồ hồ nói gì đó.
"Mặc xác tôi,...Không cần anh quan tâm...đi làm đi, đi đi, anh có bao giờ nghĩ cho tôi đâu...Kim Tại Hưởng, đi ra nhanh, ...Tôi là vậy đó, là vợ kiểu Mẫn Doãn Kỳ...."
Thì ra là mơ chuyện hôm qua, không ngờ lại uất ức tới vậy. Thấy cũng tội, mà thôi ... .
Nghĩ lại trước giờ anh cũng chưa đi chơi với Doãn Kỳ bao giờ, cùng lắm cũng chỉ dẫn người ta đi ăn thôi, suốt ngày anh chỉ đi làm, tối về lại mệt mỏi, có bao giờ chơi với mèo lười đâu. Doãn Kỳ có lần đòi đi làm, nhưng lại bị mắng: "Trẻ con như em, ai mà nhận. Tiền của tôi chưa đủ nuôi em cả đời à."
Nói xong Tại Hưởng lơ đãng bỏ đi, không biết tâm trạng cậu lúc đó ra sao. Ờ thì, cũng có hơi...quá đáng.
Doãn Kỳ càng co rúc ép mặt vào cánh tay ôm chặt của Tại Hưởng. Như vậy cũng không xong, người ta nói truyền nhiệt có thể làm người ta hạ sốt. Nghĩ liền làm, Tại Hưởng nằm kế bên ôm Doãn Kỳ vào lòng. Sao mà...ốm yếu thế. Ôm không đã, không đã.
Xoa xoa tấm lưng, hơi thở nhẹ nhẹ của Doãn Kỳ đều đều, hẳn là ngủ đi. Tìm thấy hơi ấm lớn hơn, cậu nhích nhích mình lại gần Tại Hưởng, vùi đầu vào ngực Tại Hưởng. Nhìn con mèo lười lúc này ngoan ngoãn như vậy, thật làm người ta có chút không thích ứng kịp. Tại Hưởng ôm cậu ngủ đến sáng hôm sau.
|
Ep 3 "Aaaaaaaaa..." mới mở mắt Doãn Kỳ đã la thất thanh, đạp hẳn Kim Tại Hưởng lọt xuống giường. Làm anh đau đớn, gồng lưng nhăn nhó đứng dậy quát:
"Làm cái gì vậy hả? Tự nhiên la lên hà." Tại Hưỡng xoa xoa cái lưng cao mày khó chịu nói.
"Anh, anh, anh...làm gì ngủ chổ tôi?" Doãn Kỳ ôm chăn khư khư như sợ bị ăn tươi nuốt sống vậy.
"Đúng là làm ơn mắc oán, ai đêm qua hư hỏng đi chơi quên đường về, tôi phải đến đón, về nhà thì tôi tắm còn phát sốt là tôi lo kia chứ. Sáng dậy còn bị ăn đạp, đúng là chỉ có tôi mới điên khùng lo lắng cho em." Tại Hưởng khoanh tay chất vấn.
Doãn Kỳ nghe thì có hơi...nhục nhục. Thì ra là anh lo cho cậu nên mới nằm cùng. Mà khoan...Cái gì? TẮM CHO SAO? Cái f***.
"Anh tắm cho tôi?"
"Đương nhiên."
Cậu nghe xong thì nghiến răng một cái bẻ bẻ khớp tay nhào vô sống chết với Tại Hưởng.
"Ai cho anh tắm, anh mượn anh lo. Đồ biến thái...hự..hự..." mỗi tiếng 'hự' là một cái cù chỏ. Không ngờ đều bị anh gọng kìm ôm vào người.
"Không ngờ là em ở dơ tới như vậy, không thèm tắm dù trên người toàn mùi rượu. Ây, ghê nha, tôi phải kể cho mẹ nghe." Tại Hưỡng làm vẻ mặt kinh tởm chọc tức cậu.
Thành công, Doãn Kỳ giận đến trợn tròn mắt liếc anh.
"Anh dám?"
"Có gì không dám."
"Được, được lắm, coi như tôi thua...buông ra...buông ra...BUÔNG RA." Doãn Kỳ hét, anh đành buông ra, ai ngờ liền bị một cái lên gối vào bụng.
"Hự...Biến.thái.có.tổ.chức ...Ar...đáng yêu chưa? Có đau hay không? Em đi lấy thuốc chăm sóc cho anh." Vẻ mặt cậu vô cùng thỏa mãn và có thể gôm vào một chữ "phởn". Tại Hưỡng ôm bụng lăn trên sàn, con mèo này không hiền như mình tưởng, ổn rồi, hồi này ôm không còn sốt nữa, có thể múa võ vương oai coi như đã trở lại là Mẫn Doãn Kỳ mèo lười tinh nghịch rồi.
Cậu chỉ là đang trả thù mà thôi. Ai mượn tắm cho cậu chi, nhìn thấy nốt rồi còn gì, càng nghĩ càng tức mà. Dặm chân một cái đùng, bỏ xuống nhà đánh răng rửa mặt.
Doãn Kỳ thay đồ mới, áo thun rộng white off và quần short ngắn. Trẻ trung, năng động, nghịch ngợm là phong cách hàng ngày của cậu. Mấy chốc, cái bụng lại biểu tình.
"Đói ...Đói quá à, làm sao bây giờ?"
Doãn Kỳ gõ gõ ngón tay vào đầu suy nghĩ, vừa dịp Tại Hưởng cũng xong xuôi việc cá nhân đi xuống không khỏi cười cợt. Mèo lười đang đói.
Doãn Kỳ lại mở tủ lạnh, ây, không còn gì ăn được cả, toàn rau củ và bia hơi. Sữa cũng hết rồi, bánh bông lan hình như vừa hết hôm qua. Mì ăn liền cũng không còn ly nào. Chết chắc rồi. Cậu không biết nấu ăn.
"Kỳ Kỳ." Tại Hưởng từ cầu thang đi gọi. "Em làm gì vậy?"
Doãn Kỳ luống cuống quay mặt lại nhìn anh, sao hôm nay không đi làm nhỉ?
"Kỳ kỳ là sao? Tôi thấy không có gì kỳ lạ hết á? Tôi chỉ là uống nước nên mới đứng đây, bộ hôm nay anh không đi làm à?"
Rõ là đang lục đồ ăn mà còn chói.
" Hôm nay chủ nhật. Đi làm cái gì. Tôi gọi em là Kỳ Kỳ, chứ không phải kỳ kỳ của nghĩa kỳ lạ." Tại Hưởng mặc áo sơ mi kẻ sọc, quần short gắp lai đi về phía cậu, hôm nay sao nhìn cao dữ vậy nè. Đứng hơn cả một cái đầu. Cậu nhớ là cậu cũng đâu lùn lắm đâu.
"Oẹ...ọe...Anh gọi vậy tôi mới thấy kỳ đó. Nghe ghê quá à, người ta gọi thì bình thường, còn anh gọi mới ...ư...hư đó. "
"Có bầu hay sao?"
"Cái tên chết bầm này." Cậu bay lại đá đá vào chân anh, rượt chạy muốn hụt mạng.
Hai người nằm sải lay trên sàn nhà mà thở. Không màn gì hết.
"Không ngờ em khỏe như vậy...hộc...hộc..."
"Anh cũng không tồi chút nào."
"Kỳ Kỳ, đi siêu thị đi."
"Bệnh gì cử."
Hai người nắm tay đi siêu thị trong khi cái mũi không ngừng hô hấp đòi oxi. Trên xe hơi màu đen của Tại Hưởng, mèo lười nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật tụt về sau, rất là thú vị, làm cậu vô thức mỉm cười.
"Đi xe là phải trả phí, không ai chở đi không à nha." Tại Hưởng lên tiếng làm nụ cười của Doãn Kỳ liền khép lại.
"Ban nảy là anh rủ tôi đi, bây giờ đòi phí, có cần keo kiệt vậy không?" Doãn Kỳ phụng phịu nói.
"Tôi rủ nhưng đâu có nói là miễn phí đâu."
"Thả tôi xuống, không đi nữa." Doãn Kỳ dỗi mở dây an toàn.
"Mới chọc liền cáu, đúng là con nít."
"Anh nói ai là con nít?"
"Không phải sao? Trên xe chỉ có tôi và em, không lẽ tôi tự nói mình?"
"Anh chán sống hả?" Cậu nghiến răng chòm người qua kề mắt to mà liếc Tại Hưởng. Bất ngờ, bị anh hôn một cái ngay môi, máu liền tựu lại trên mặt đỏ bừng, ngồi cúi đầu xấu hổ.
"Chán sống gì đâu, ở gần em, chọc em rất thú vị."
"Không thèm nói chuyện với anh."
Người ta là đang giận lẫy đó á. Chỉ tại Tại Hưởng cưỡng hôn thôi.
Tại Hưởng mỉm cười nhìn đôi tai đỏ lừng của Doãn Kỳ, lúc xù lông cũng không đáng yêu như bây giờ. Mèo lười đang ngượng.
Vào bãi đậu xe, lúc bước ra tự nhiên Tại Hưởng lại lấy nón kết màu đen đội lên cho Doãn Kỳ, tự mình cũng đội một cái y như vậy. Cậu tròn mắt, ngạc nhiên vô cùng.
"Siêu thị đâu có nắng, đội mũ làm gì?" "Để người ta đỡ chú ý."
"Chúng ta có làm gì để người ta chú ý đâu?"
Đúng là trẻ con suy nghĩ đơn giản, với nhan sắc trời phú như vậy, không biết có bao nhiêu người nhìn ngó, mà anh lại cực ghét điều đó, nói trắng ra là chiếm hữu cực cao, nhìn cũng không được.
"Tại vì chúng ta đẹp quá, sẽ làm cháy mắt họ."
"Anh hư cấu vừa thôi."
Tại Hưởng bẹo má cậu một cái.
"Đi thôi."
Tại Hưởng cầm tay cậu, từ sáng tới giờ không biết ăn trúng trái ác qủy hay sao mà ôn nhu đột xuất vậy kia chứ. Thôi mặc kế, dù gì cũng không mất lạng thịt nào.
Tại Hưởng tới chổ xe đẩy, lấy một chiếc lớn, rồi đẩy ra.
"Kỳ Kỳ, ngồi không?"
"Được sao?"
"Đương nhiên."
Doãn Kỳ hí hửng ngồi lọt thỏm trong chiếc xe đẩy lớn. Không mai lại trúng vết bỏng làm cậu " ây.." một tiếng ôm lấy cổ tay.
"Sao vậy?" Tại Hưởng nhìn xuống hỏi.
"Không, không có gì."
"Ờ, muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được sao?"
"Tất nhiên."
"Tôi ăn nhiều lắm đó nha."
Tại Hưởng hất mặt tỏ vẻ là hiểu.
"Ưm, để xem, ăn cá hấp, cá chà bông, thịt ba chỉ hung khói, thịt cừu xiên, gà rán, tôm luộc còn có lẩu kim chi nữa." Doãn Kỳ vừa nói vừa giơ ngón tay ra đếm làm anh không khỏi bật cười.
"Ăn gì nhiều vậy, em trả hết đó nha."
"..."
"Tôi đi về, không ăn nữa." Doãn Kỳ toan nhảy khỏi xe đẩy thì bị anh vịn vai lại.
"Được rồi, đi thôi, mua nguyên liệu, tôi sẽ trả hết."
Doãn Kỳ gơm gớm nước mắt cảm động, chấp tay đan vào nhau mà ngẩng mặt nhìn Tại Hưỡng. Anh thật tốt.
"Bất quá thiếu thì tôi trả em cho người ta luôn." Tại Hưởng nói làm hình tượng đang đẹp của anh trong lòng Doãn Kỳ bỗng tan vỡ, người ta nói "Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời" chắc chắn là đang nói Kim Tại Hưởng.
"Không thèm đo co với anh." Doãn Kỳ nói lý nhí rồi quay lưng về phía anh.
Cuộc dạo chơi gần đến hồi kết. Tại Hưởng chạy nhanh đẩy chiếc xe làm Doãn Kỳ thích thú, cười đến không thấy đường. Nhìn nụ cười của cậu, anh thật mãn nguyện. Tốc độ càng nhanh hơn, có lẽ Doãn Kỳ thích cảm giác mạnh.
Tại Hưởng đẩy đến khu mua sắp quần áo, có rất nhiều đồ đẹp. Anh bảo cậu xuống để anh lựa cho.
"Tại Hưởng, hôm nay anh bị làm sao vậy? Anh ăn trái ác qủy phải không?" Doãn Kỳ vừa nói vừa khoanh tay ra dáng ông cụ non.
"Ý em là sao?"
"Thì ý tôi là, tự nhiên anh tốt như vậy rốt cục là có mưu đồ gì? Àaaa..., tôi biết rồi, anh muốn nhờ vã tôi phải không? Nói cho anh biết, bổn thiếu gia sẽ không cho anh toại nguyện đâu." Doãn Kỳ nói rồi hất mặt một cái.
"Tôi thì nhờ vã được gì từ em?"
"..." Doãn Kỳ nín thinh, cũng không biết trả lời thế nào.
Tại Hưởng lấy một cái áo sơ mi rộng ướm thử lên người cậu, vừa để vào đã hợp, anh không khỏi khen ngợi trong lòng, da trắng mặt xinh mặc gì cũng đẹp.
"Cái này thấy sao?" Tại Hưởng hỏi.
"Để xem....Ờ, nó có hơi đắc, bỏ lại đi, đồ ở nhà còn nhiều mà." Doãn Kỳ lấy cái áo mắc lên sào trở lại sau khi biết giá của nó bằng mấy suất thịt bò.
"Cô ơi, lấy cho tôi cái này, thêm một cái y hệt lớn hơn một số." Tại Hưởng không thèm mảy may suy nghĩ lời cậu, gọi cô tiếp viên siêu thị tính tiền. Là áo đôi đó nha.
"Của quý khách đây ạ. Xin cảm ơn. Cậu trai xinh đẹp quá." Cô gái nhìn cậu nở nụ cười duyên, đưa đồ cho Tại Hưởng, cậu thì chỉ mỉm chi cho qua lời khen ngợi kia.
"Cảm ơn cô đã khen tiểu gia hỏa nhà tôi." Tại Hưởng mỉm cười nhìn xuống cậu, thấy mặt đỏ bừng là biết ngay đang ngại. Kéo tay cậu đi.
"Nè nè, anh không biết mắt cỡ sao?" Doãn Kỳ chu môi mắng.
"Ừ."
"Anh đang chọc gan tôi đó hả?"
"Ừ."
"Cái tên này...!"
"Em đứng đây một lát."
"Anh đi đâu?"
Người kia không trả lời, đi luôn một mạch. Bỏ cậu đứng một mình ở giữa siêu thị.
Đột nhiên có một tên cao cở Tại Hưởng, tóc hai lai tím xanh, dáng người cao nhưng gương mặt cũng không dễ coi như Tại Hưởng. Ây, tại sao lại nghĩ tới anh ta chứ, tên chết bầm đó!
"Ú hú, tiểu mỹ nhân sao đứng một mình đây." Hắn vừa nói vừa lấy tay định sờ má cậu nhưng bị cậu né ra.
"Biến ra chổ khác." Doãn Kỳ khó chịu lên tiếng, hắn ta càng lại gần.
"Tiểu mỹ nhân sao mà đanh đá vậy nè, bất quá anh vẫn thích, hay là chúng ta..." Hắn ta nói lấy tay vuốt tóc cậu đến lạnh sống lưng.
Ngay lúc Tại Hưởng quay lại trên tay cầm hai ly cà phê nóng. Bắt gặp cảnh đó, anh cũng không vội, chỉ đứng im xem tiểu tinh nghịch sẽ xử lý thế nào, đến khi cần mới ra mặt.
"Tôi nói lại một lần nữa, cho anh ba giây để chạy, nếu không... Biến!"
"Nếu không thì sao? Con cái nhà ai mà đáng yêu thế này?"
Doãn Kỳ cười nhếch miệng một cái. Lên gối ngay chổ hiểm tên kia làm hắn ta ngã chõng quèo xuống đất. Tại Hưởng đằng này thầm 'aigoo' cho hắn một tiếng, không nhẹ chút nào.
"Nhớ cho kĩ mặt ông, bỏ cái tính chó má đó đi, tên mắc dịch" Doãn Kỳ cười gian cái nữa đá thêm vô hông cái nữa rồi mới toan bỏ đi, ai dè...
"Tụi bây xử nó." Tên đầu hai lai vừa ôm *** vừa rống, lập tức có hai tên đàn em style cũng y như hắn, lôi thôi chợ búa đi tới giơ tay định đánh cậu.
Bất ngờ quá cậu chỉ kịp đưa tay đan chéo trên đầu để đỡ. Nhưng mà, cũng không thấy đau.
"Ar ...đau...mày là ai?"
"Ar...."
Tại Hưởng giữ hai tên của mấy tên đó bẻ ra đằng sau, làm chúng nó đau điếng, tên đại ka mặt cũng xanh lè.
"Tại Hưởng." Doãn Kỳ mỉm cười gọi, anh quay mặt lại chỉ ném cái nhìn lạnh lẽo đó.
"Là chồng của con mèo lười kia."
'Rắc'
"Ar...đại huynh, tụi tôi có mắt như mù đụng người của ngài, xin tha cho chúng tôi lần này." Tên đàn em kêu rên.
"Xin ngài tha cho, chỉ muốn trêu ghẹo cậu ấy một chút, cậu ấy xinh đẹp như vậy..." ..."Ar...đau..."
"Lần sau để ta thấy cái ngươi, ta nhất định sẽ đập gãi tay thói của cái ngươi. Cút." Tại Hưởng thả tay bọn họ ra, chúng chạy trói chết, không dám quay đầu nhìn lại.
Tại Hưởng nhìn bọn họ đi mất thì quay sang nhìn con mèo đứng đằng sau im bật nảy giờ.
"Đã đề phòng, đội nón rồi, cũng không tránh khỏi, sau này không đi nữa, về." Tại Hưởng bỏ đi không thèm để ý cậu luôn.
Doãn Kỳ chạy theo giữ tay anh lại.
"Tôi xin lỗi."
Nhìn xuống bàn tay mình đang nắm lấy tay người ta thì ngại ngùng lập tức buông ra cúi gầm mặt.
Tại Hưởng đưa ly cà phê cho cậu, áp vào gò má kia.
"Sau này cẩn thận một chút, lúc đó tôi không đến kịp, khuôn mặt này chắc là thành nồi cơm khét rồi." Anh nói rồi xoa đầu cậu một cái, cầm lấy tay cậu dẫn đi. Người nào đó mỉm cười.
"Dù gì thì cũng cảm ơn. Nhưng là, tôi cũng sẽ đánh bọn họ nếu như không có anh, cho nên, đừng có lên mặt." Doãn Kỳ vô xe ngồi.
Tại Hưởng nghe thì cười khẩy một cái, cái võ mèo yếu như bún thiêu đó thì làm gì được ai. Chỉ giỏi chơi chiêu đánh lén và khóc nhè.
"Anh đang khinh thường tôi đó hả? Cái kiểu cười đó."
"Em muốn nghĩ sao thì tùy."
"Đợi đi, rồi có ngày tôi sẽ thách đấu với anh.".
"Tôi hi vọng là em nói được làm được." Tại Hưởng láy xe về nhà, mặc cậu phùng mang khó chịu nhắm mắt không thèm đoái hoài tới anh.
|