[Fanfic TFBOYS] Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi Đi
|
|
Chap 59: Anh sẽ cẩn thận Anh cắn răng kiềm nén khó chịu, chỉ cần vươn tay ra đã có thể dễ dàng nhấc bổng cậu lên khỏi ghế phụ, sau đó đặt cậu ngồi trên đùi mình.
Cậu đã không còn hơi sức vùi sâu vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé siết chặt vô lăng.
Đôi mắt mông lung trong suốt như được khảm kim cương rải rác nho nhỏ ấy khẽ nheo lại.
Tựa như đang nhìn anh, cũng tựa như đang mê loạn vốn không có tiêu điểm.
Đôi môi chúm chím mấp ma mấp máy, thì thào gì đó nhưng không phải là một câu hoàn chỉnh.
Vương Tuấn Khải cảm thấy ngọn lửa nóng đang âm ỉ khắp toàn thân đã bị dáng vẻ quyến rũ say hồn này của cậu chọc cho bộc phát bùng cháy.
Anh nâng mặt cậu lên, hôn như dày xéo lên đôi môi xinh xắn kia.
Vương Nguyên cảm thấy không khí trong lồng ngực mình như sắp bị anh hút đến khô cạn, cậu khó chịu đẩy ra anh.
Anh liền bắt lấy bàn tay quơ quàng lung tung của cậu để cố định lên cổ mình, như muốn nói cậu chỉ cần ngoan ngoãn ôm lấy anh thế này là được rồi.
Cậu xem như cũng hiểu ý, áp sát choàng qua cổ anh. Sau đó, đê mê đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn nóng bỏng càng đi sâu, thì bàn tay của anh cũng bắt đầu không thỏa mãn với hạt đậu của cậu, dần dần đi xuống.......
Vương Nguyên mê loạn ưỡn người, một cảm giác trống trải bao trùm lấy cậu, khiến cậu khó chịu phải dựa vào bản năng không ngừng ma sát lồng ngực anh.
Động tác trên phạm vi lớn như thế đương nhiên cũng khó tránh khỏi đụng chạm qua nơi nào đó bên dưới cơ thể sớm đã nóng như lửa của anh.
Vương Tuấn Khải há miệng hít thở, vỗ một cái lên mông cậu xem như trừng phạt, "Tiểu yêu tinh, sớm muộn gì cũng có ngày bị em làm cho điên mất thôi!"
"Gì chớ?" Cậu bất mãn nhướn nhướn lông mày lên nhìn anh.
Như đang lên án sự bạo hành của anh mới vừa rồi. Nhưng thật sự thì không có bất kỳ người đàn ông nào chống đỡ nổi trước ánh mắt lúng liếng đưa tình ấy.
Vương Tuấn Khải bất chấp hiện đang là trên xe, mà xe còn đang đỗ ở ga ra tầng hầm. Hơn nữa cũng mặc kệ nơi này có thể sẽ có người đi tới bất cứ lúc nào. Chỉ cần một ngón tay đã có thể kéo quần lót cậu xuống tận đầu gối.
Thân dưới chợt mát lạnh khiến cho Vương Nguyên tỉnh táo được đôi chút, hoảng hốt hô lên một tiếng, rồi lập tức túm chặt quần của mình.
Nhưng động tác của cậu sao làm sao nhanh bằng Vương Tuấn Khải? Không cho cậu toại nguyện, Vương đã nhanh tay cởi luôn quần cậu xuống.
Mặt mũi Vương Nguyên bỏ đừng, nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng, "Trả lại đây!"
"Em nghĩ có khả năng đó sao?" Anh nhíu mày hỏi. Chẳng những không trả lại cậu, mà ngược lại còn cố ý đung đưa nó lên cao.
Vương Nguyên cắn cắn môi, hai chân quỳ gối trên đùi anh, một tay chống lên vai anh, một tay với lên muốn giựt lại.
Không ngờ có rượu vào cậu lại to gan đến vậy. Tư thế này rõ ràng chính là muốn dâng hiến đưa đến tận miệng anh.
Dứt khoát đem quần lót của cậu ném ra ghế sau, cắt đứt ý định muốn đoạt lại của cậu.
Tiện thể đẩy luôn áo sơ mi trên người cậu lên cao, hé môi ngậm lấy hạt đậu nhỏ màu đỏ đang khe khẽ run rẩy. Cậu sợ hãi thốt lên, rồi giãy dụa cơ thể muốn né tránh đôi môi anh.
Nhưng sau đó....
Lại bị một tay anh bợ lấy bờ mông trắng mịn. Tay còn lại dứt khoát trượt vào giữa hai chân cậu....
Vương Nguyên thở như mất hơi, bỗng cảm thấy có dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ giữa hai chân rồi lan dần xuống phía dưới, dính ướt cả hai bên đùi trắng nõn.
"Tiểu yêu tinh, em có cần nhạy cảm đến vậy không hả?" Anh trêu ghẹo cậu.
Mặt cậu lập tức đỏ tới mang tai, cũng không dám quỳ gối như vậy trên người anh nữa. Muốn tránh qua động tác của anh để ngồi xuống. Nhưng không ngờ, hành động này càng thuận lợi để ngón tay anh đưa thẳng vào trong cơ thể mình.
Cậu lớn tiếng thét lên, nơi nào đó bao trọn ngón tay của anh. Người nào đó hiển nhiên rất hài lòng với tình huống này, anh gian manh cười khẽ một tiếng, sau đó bắt đầu tấn công, thăm dò, khám phá khắp nơi trong cơ thể cậu....
Bên trong buồng xe....Nhuốm đầy hương vị tình dục....
Tiếng người đàn ông thở dốc hòa lẫn tiếng khe khẽ rên rỉ yêu kiều của chàng trai, bao trùm toàn bộ không gian.
Rốt cuộc anh không thể nào kiềm nén được nữa....
Rút ngón tay ra khỏi cơ thể cậu, cầm tay cậu đặt lên quần của mình, khàn giọng ra lệnh cho cô, "Giúp anh đi!"
Đầu óc mơ hồ, Vương Nguyên chỉ biết làm theo động tác anh hướng dẫn trong vô thức.
Tay run run, kéo khóa kéo xuống. Ngọn lửa từ lâu đã rừng rực kia lập vứt bắn vọt lên, khiến cậu hoảng hốt há miệng thiếu điều muốn ngưng cả thở.
Bác sĩ đã cảnh cáo, không được gần gũi cậu, nhưng anh đã không thể kiềm chế được nữa! Bây giờ anh rất là muốn cậu, hơn nữa, cũng chỉ có cậu mới có thể làm xoa dịu cái cảm giác đáng chết này.
"Anh sẽ từ từ.... Sẽ làm rất cẩn thận...." Anh cố kiềm nén để thuyết phục cậu. Trên chóp mũi đã lấm tấm lớp lớp mồ hôi.
Gương mặt tuấn tú chỉ còn lại sự ham muốn dục vọng. Giữa hàng lông mày đuộm nét khổ sở vì bị đè nén.
Vương Nguyên vốn đang còn do dự, nhưng cậu không nỡ nhìn thấy anh khó chịu như thế. Ngượng ngùng gật đầu thay cho lời đồng ý.
Kế tiếp....Quả đúng như lời anh hứa....
Anh rất cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí, xem cậu giống như một chú búp bê dễ vỡ mà nâng niu trong tay.
Từ từ, từng chút tiến vào cơ thể cậu....Động tác vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng chậm rãi, như sợ chỉ sơ ý một chút thôi sẽ làm cô bị tổn thương vậy....
.... .... ....
Màn ân ái này không biết kéo dài bao lâu. Cho đến khi, tất cả đều kết thúc trong tốt đẹp, thì Vương Nguyên đã mềm nhũn nằm tựa trên vai anh, hì hục thở.
Vẫn như mọi khi, Vương Nguyên đã một thân nhếch nhác tời bời, thế nhưng anh vẫn nghiêm chỉnh áo mũ chỉnh tề. Cùng lắm áo sơ mi chỉ hơi xộc xệch một chút, trên mặt tuôn một ít mồ hôi nóng.
******
End chap
Hôm nay có ai đi Thanh Minh không? ._.
Edit xong chap này tui đã mất gần nửa lít máu._.
Từ chap này trở đi sẽ có nhiều chap có H~ ai k thích xin click back nha~ tui k muốn gây war ._.
Tui sắp thi HSG rùi ! có ai giống tui cũng sắp thi k? mấy bé chúc tui thi tốt đii, tui up nhiều chap cho =)))
|
Chap 60: Trêu ghẹo cậu cũng rất thú vị Lý trí như lên mây của Vương Nguyên đến bây giờ mới quay về thân xác.
Nhận ra đây là nhà để xe, mặt cậu lập tức đỏ như phỏng, cuống quít lùi về ngồi lại ghế phụ.
Chỉnh sửa xong quần áo trên người xong mới cảm thấy bên dưới cơ thể có cảm giác man mát. Mới sực nhớ ra quần của mình khi nãy bị anh vứt ra ghế sau. Nhất thời ngượng chín cả người, muốn bò qua nhặt lên quần lót để mặc vào, nhưng khi thấy anh thì không dám lộn xộn nữa.
Vương Tuấn Khải đương nhiên biết rõ cậu muốn gì, ánh mắt thoáng qua vẻ trêu cợt, "Cứ để vậy đi, khi về rồi trả lại em sau."
Cứ để thế này? Vương Nguyên trợn mắt. Như vậy dường như hơi có chút không được an toàn ấy nhỉ? Nhưng cậu cũng không thể để vậy mà chồm qua trước mặt anh được.
Chỉ đành phải cắn môi, nhắm mắt, đẩy cửa xe ra muốn đi xuống để đi vòng qua ghế ngồi đằng sau.
Nhưng chân còn chưa chạm xuống đất, anh đã cho khởi động xe. Cậu kinh hoàng quay đầu lại thì trông thấy anh rất xấu xa nhíu mày nhìn cậu, "Đóng cửa lại, ngoan ngoãn ngồi yên. Tránh cho em và cả cục cưng của em phải bị thương đấy."
"Anh dừng xe trước đi." Vương Nguyên thỉnh cầu anh.
Thế nhưng anh làm như không nghe thấy, chỉ mải nhìn kính chiếu hậu từ từ cho xe quay đầu lại. Sau đó nhìn sang Vương Nguyên nhướng mắt ý bảo cậu mau đóng cửa xe lại.
Vương Nguyên ngoan cố không nghe, anh đành một tay nắm giữ tay lái, một tay vòng qua kéo cửa xe đóng lại.
"Thắt dây an toàn vào." Sau khi ngồi thẳng người anh vẫn không quên nhắc nhở cậu.
Đôi mắt trong veo của Vương Nguyên tức giận nhìn anh trừng trừng. Anh đang cố tình trêu chọc mình đây mà!
Nhìn bộ dáng dù tức giận nhưng không biết phải làm sao đó của cậu, Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt lên không ít.
Phát động xe, chảy thẳng một mạch về nhà.
Suốt chặn đường, Vương Nguyên căng thẳng đến nỗi một khắc cũng không dám lộn xộn, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
.... .... ....
Khi về đến nhà, thì trời đã khuya.
Ánh đèn sáng choang trong nhà đã không còn nữa, căn phòng khách chỉ còn lại mỗi ngọn đèn mờ nhạt.
Xe vừa vào nhà để xe. Vương Nguyên gần như lập tức rời khỏi ghế phụ, đẩy cửa ra bước xuống, đi vòng qua băng sau mở cửa chui vào tính lấy lại quần của mình.
Nhưng có một bàn tay khác ở phía đối diện đã nhanh hơn một bước móc chiếc quần lót màu xanh lá nhạt vào trong tay.
Vương Nguyên đỏ bừng mặt mũi, liếc mắt nhìn người ở đối diện, hậm hực nói, "Trả lại cho tôi."
"Đằng nào một lát nữa cũng phải cởi ra, bây giờ mặc vào, chẳng phải làm điều thừa ư?" Vương Tuấn Khải dửng dưng nói, đương nhiên cũng không có ý định muốn trả lại cho cậu.
Dứt lời xoay người bỏ đi về hướng thang máy.
Vương Nguyên không có quần lót cảm thấy như mình mất đi sự an toàn, vẫn đứng yên uất ức nhìn anh trân trân. Tựa hồ đang tố cáo hành vi tồi bại này của anh.
Vương Tuấn Khải ấn tay giữ nút thang máy, "Em có muốn lên không? Nếu không lên, vậy tôi đi lên trước đây."
Dĩ nhiên là cậu muốn lên rồi! ! Nếu không, một mình ở lại chỗ này để làm gì chứ?
Cậu dùng dằng dậm chân một cái, đành phải chỉnh sửa lại quần áo đàng hoàng mới bước vào thang máy với gương mặt đỏ hồng.
Mặt kính bóng loáng của thang máy in rõ dáng vẻ vừa lo lắng vừa giận dỗi của cậu, Vương Tuấn Khỉa
Không ngờ, cảm giác được trêu chọc cậu cũng thú vị đến vậy!
***
Màn đêm thâm sâu.
Tắm rửa xong, Vương Nguyên mới cảm thấy men say trong người đã giảm bớt không ít.
Nằm trên giường nghĩ đến quần của mình vẫn còn ở chỗ Vương Tuấn Khải, cậu cảm thấy rầu rĩ không thôi.
Quá mất thể diện nên chỉ biết nên vùi gương mặt đỏ bừng vào gối. Ngay lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
"Tiểu Nguyên, con đã ngủ chưa?"
Là giọng của bà Vương, Vương Nguyên vội vàng ngồi dậy đi ra mở cửa.
"Bà Vương."
Bà Vương bưng hai ly sữa tươi đứng trước cửa phòng. Thương yêu nhìn cậu nói, "Uhm, nghe Tiểu Khải nói tối nay con uống rất nhiều rượu, uống chút sữa nóng để dưỡng thần rồi một lát hãy ngủ tiếp."
"Cám ơn." Vương Nguyên uống một mạch hết ly sữa. Nhưng đáy lòng thì âm thầm oán niệm. Không ngờ anh ấy lại còn đi mách lẻo!
"Tiểu Nguyên, bây giờ con đã là người có thai rồi, sau này hạn chế uống rượu ít lại một chút. Như vậy sẽ không tốt cho em bé." Bà Vương chỉ dặn dò chứ không hề có một lời trách móc nào.
"Dạ con xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý." Vương Nguyên ngoan ngoãn đảm bảo.
Bà Vương chỉ cười, "Nói xin lỗi với bác làm gì chứ, sức khỏe là của con, đương nhiên con phải biết chú ý mà giữ gìn. À, đây là phần sữa của Tiểu Khải, con giúp bác mang qua cho nó. Bác cũng mệt rồi, bác đi nghỉ trước đây."
Bà Vương nhét ly sữa tươi vào tay Vương Nguyên . Vương Nguyên còn chưa đáp lại thì bà Thi đã nói: "Giờ này nó đang ở phòng làm việc. Con nhớ dặn nó cũng nên đi ngủ sớm một chút."
"Dạ. Vậy bác cũng đi nghỉ sớm đi ạ!" Vương Nguyên đưa bà Vương về phòng mới xoay người liếc nhìn phòng làm việc. Chần chừ một lúc, mới chậm rãi đi qua.
.... .... ....
Vương Tuấn Khải mặc bộ đồ ngủ màu xám tro, đứng tựa vào giá sách lật xem.
Cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ, anh khẽ cau mày, "Ai vậy?" Đó giờ anh không thích bị người khác quấy rầy lúc mình làm việc.
"Là tôi." Âm thanh nhỏ nhẹ từ ngoài cửa vọng vào, thế nhưng lại khiến cho hàng mày đang cau lại giãn ra.
Tiểu yêu tinh này, chẳng lẽ đến tìm mình để đòi lại quần lót sao? (cho cười phát=)) anh k nghĩ ra lí do khác ngoài cái này ư?)
Vương Tuấn Khải không khỏi bật cười, rũ mắt tiếp tục xem sách, nhưng cũng lên tiếng bảo cậu vào đi.
Cửa được đẩy ra một khe hở nhỏ.
Vương Nguyên bưng sữa đi vào, nhìn quanh một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả. Cậu đặt sữa lên bàn sách, ghé đầu nhìn vào giá sách cao thật cao hỏi: "Anh đang bận sao?"
"Ừ." Vương Tuấn Khải chỉ hờ hững đáp lại.
"Ồ. Vậy anh tiếp tục làm việc đi, bà Vương bảo tôi mang sữa vào cho anh."
|
Chap 61: Lời thì thầm của đôi tình nhân "Ồ. Vậy anh tiếp tục làm việc đi, bà Vương bảo tôi mang sữa vào cho anh." Vương Nguyên nói xong liền đặt sữa xuống, xoay người đi ra.
Vương Tuấn Khải ló đầu ra xem, thấy cậu muốn đi thật, thần sắc trong mắt thoáng tối đi.
"Không phải em đến là để lấy lại quần sao?"
Anh lách người đi ra từ phía sau giá sách, gấp lại cuốn sách hờ hững liếc nhìn cậu rồi thản nhiên lên tiếng.
Không nhắc tới thì thôi, hễ nhắc tới chuyện này là mặt mũi Vương Nguyên lập tức nổi lên hai ráng mây hồng.
Cậu dừng chân nhìn anh, "Anh hãy trả nó lại tôi." (haha=))) đòi quần lót._.)
Để xuống cuốn sách trong tay, Vương Tuấn Khải thoáng nhíu mày từ từ bước về phía cậu.
Hơi thở mạnh mẽ của anh mang theo mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng sau khi tắm, thanh mát như bạc hà, từng bước tiến tới gần, anh càng bước đến gần Vương Nguyên càng lo lắng lui về phía sau, cho đến khi chạm phải cánh cửa.
Vương Tuấn Khải nheo mắt hỏi, "Tiểu yêu tinh, rốt cuộc là tự em mang sữa qua hay mẹ tôi bảo hả?"
Giọng nói của anh mang lại cảm giác vừa quyến rũ lại mờ ám mê hoặc, truyền vào tai càng khiến con tim Vương Nguyên đập nhanh hơn.
Liếm liếm bờ môi khô khan, cậu trả lời: "Là bà Vương bảo tôi đưa qua."
Ngập ngừng một lúc, cậu cúi mặt đẩy đẩy lồng ngực vững chắc của anh nói, "Anh mau trả đồ lại cho tôi đi...."
"Vứt rồi."
"Vứt? Vứt đi đâu hả?" Anh sẽ không vứt nó vào thùng rác trong phòng anh chứ?
Nếu để bị người làm dọn dẹp nhìn thấy được, thì thật cậu không muốn sống nữa.
"Có gì phải lo lắng đến vậy? Chẳng lẽ ngoài cái quần đó ra, em không còn cái nào khác nữa sao?" Vương Tuấn Khải nhướn nhướn mày, đáy mắt bị che kín bởi vẻ gian manh xấu xa.
Anh áp người đến gần cậu hơn nữa, vây lấy cậu giữa mình và ván cửa. Sau đó đột nhiên vươn tay vén lên áo ngủ đơn bạc trên người cậu.
"Này....Anh.... Làm gì vậy?" Cậu nhỏ giọng hỏi, tay run run giữ chặt tay anh.
"Lấy tay ra...." Giọng điệu anh nói chuyện như ra lệnh, cũng như vỗ về dỗ dành, "Để tôi xem thử, có phải em cũng không mặc cái kia hay không..."
Mặt Vương Nguyên đỏ bừng, "Đương nhiên không phải...."
Cậu cố chấp không chịu buông tay anh ra, muốn ngăn cản bước tấn công tiếp theo của anh.
Nhưng sức lực của cju nào có phải là đối thủ của anh?
Vương Tuấn Khải chỉ hơi dùng sức thêm một chút, đã có thể gạt tay cậu ra. Đầu gối anh chen vào giữa hai chân cậu, tách cơ thể cậu ra.
"Đừng mà...."Vương Nguyên theo phản xạ kẹp lại hai đầu gối anh. Nhưng đã không còn kịp nữa.
Bàn tay anh đã thăm dò vào bên trong, lướt qua bắp đùi trắng nõn của cậu.
"Này...." Nhiệt độ nóng bỏng đó, cùng với da thịt mình đang chạm phải một vật. Nhiệt độ như tích tụ lại thành một khối, rồi bất ngờ nổ tung. Khiến cơ thể Vương Nguyên run mạnh lên, chỉ biết đứng thẳng cứng đơ người.
"Tiểu bánh trôi, thả lỏng chút...." Anh dỗ dành cậu, lời nói êm dịu khe khẽ như những đôi tình nhân đang thì thầm trao đổi tiếng yêu.
Vương Nguyên như đắm chìm trong men say ngọt ngày dịu dàng ấy....nhưng cậu biết....
Sự dịu dàng đó của Vương Tuấn Khải chỉ xuất hiện vào những thời điểm như thế này, một khi ân ái qua đi, anh dành cho cậu họa chăng chỉ còn lại sự vắng vẻ lạnh lùng mà thôi.
"Đừng mà.... Bác sĩ nói, làm vậy sẽ không tốt cho em bé...." Đáy mắt cậu mờ mịt hơi nước ngước nhìn anh.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, trêu cợt nói, "Tôi có nói muốn làm gì em sao? Hay là nói...."
Anh ngừng một chút, sau đó cắn nhẹ lên viền tai cậu, "Nên nói là, thật ra em vốn đang rất mong đợi tôi sẽ làm gì đó với em, đúng không?"
Lời vừa dứt, bàn tay mang theo hơi ấm của anh từ từ di chuyển lên phía trên, mơn trớn vuốt ve khi nhẹ khi mạnh....
Hành động đó của anh khiến Vương Nguyên rùng mình, muốn phản bác lại lời trêu cợt với vừa rồi của anh, nhưng môi mấp máy mãi mà không thốt nên lời.
Ngón tay anh đã chạm đến lớp vải mỏng bên dưới người cậu, "Xem ra, đúng là em vẫn không quên mặc nó." Anh nheo lại đôi mắt đang bị thiêu đối bởi dục vọng xâm chiếm. Tiểu yêu tinh này, lúc nào cũng như có ma lực hấp dẫn hút lấy cơ thể anh, thậm chí hút luôn cả linh hồn anh. Khiến anh mỗi lần gặp cậu đều không thể kiềm hãm mà trầm mê.
Nếu cậu không phải là loại phụ nữ mưu mô xảo trá kia, có lẽ mình đã thật sự chìm đắm bởi vẻ mê hoặc này của cậu rồi.
"Anh không được cởi nó ra...." Vương Nguyên lo lắng anh sẽ trêu chọc mình, vội vàng bắt tay anh lại.
Thế nhưng anh lại giương môi lên nói, "Được, tôi nghe lời em, không cởi."
Vương Nguyên nửa tin nửa ngờ, nhưng tay vẫn cảnh giác giữ chặt tay anh. Anh nhếch môi, "Nếu còn không buông tay, tôi sẽ rút lại lời vừa nói đấy."
Nghe vậy Vương Nguyên hơi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn từ từ nới lỏng tay ra.
Hiển nhiên....Anh rất hài lòng với thái độ biết nghe lời này của cậu. Quả thật, anh không cởi quần cậu nữa, mà làm một chuyện khác lại càng khiến người ta phiền lòng hơn.
Ngón tay anh như mang theo ma lực, dừng lại nơi lớp vải mỏng kia, chà sát nhè nhẹ, kỷ thuật cực kỳ cao siêu.
Nhưng hành động cố tình đó đã khiến Vương Nguyên gần như không chống đỡ nổi. Sắc mặt cậu mỗi lúc càng đỏ, như sắp tan chảy, mềm nhũn tựa lên vách cửa ở phía sau.
Nhưng anh không có ý định buông tha cậu dễ dàng như thế, ngón tay gạt ra phòng tuyến bảo vệ mỏng manh kia, rồi nhanh chóng len lỏi tiến vào trong. Sau đó còn kẹp lấy hạt mầm e ấp run run kia.
"A.... Đừng mà...." Cậu khẽ rên lên, cảm thấy như có luồng sóng âm ấm tuôn trào ra từ trong cơ thể, thấm ướt cả lớp vải mỏng kia.
Bàn tay cậu vô ý thức cuộn lại ôm chặt lấy anh. Đôi con ngươi càng trở nên mụ mị, mỗi lúc càng thêm ướt át, phảng phất như có hơi nước phủ mờ. Vẻ mặt vô tội đáng thương nhưng lại có nét quyến rũ khiến cho người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải xao xuyến.
Vương Tuấn Khải cảm thấy máu toàn thân mình đang sôi sục dâng trào, nhưng không biết làm sao để phát tiết. Chỉ đành trừng phạt bằng cách cắn môi cậu để cảnh cáo, "Tiểu yêu tinh, em vốn không có khả nặng chịu đựng, thì về sau đừng đã nửa đêm còn dám ăn mặc thiếu vải như vậy đến phòng làm việc của tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho em đâu!"
Vương Nguyên vô tội đáp lại, "Là bà Vương bảo tôi mang qua."
Câu trả lời đó lại càng làm Vương Tuấn Khải thêm tức giận. Nếu không phải mẹ bảo cậu mang sữa qua, hẳn là cậu cũng chẳng cần nhớ đến anh? Biết được điều này, anh càng thấy khó chịu hơn!
Ngay sau đó, không nói thêm lời nào cúi người nhấc bổng cô lên, tiện thể ngồi luôn xuống ghế sô pha.
Tách hai chân cậu ra, nhưng không bảo cậu ngồi lên chân mình mà để cậu dạng chân quỳ gối sang hai bên.
Mặt Vương Nguyên đỏ gây, không biết anh muốn làm trò gì nữa, cứ như búp bê làm bằng gỗ mặc tình anh xoay trở.
"Là em đến trêu chọc tôi trước, cho nên, em phải có trách nhiệm dập lửa cho tôi...." Anh kéo qua bàn tay nhỏ bé của cậu, rồi vén áo ngủ của mình lên, sau đó ấn tay cậu lên ngọn đuốc nóng rực đã căng phồng lên tự bao giờ. Ngoài chiếc áo ngủ ra, anh không mặc gì cả.
Vương Nguywwn bị vật nóng bỏng khủng bố kia dọa cho ngồi ngây ra như phỏng, qua một hồi lâu mà vẫn sững sờ ngồi như vậy, nhiệt độ nong nóng trong lòng bàn tay khiến cậu có cảm giác mình như sắp bị thiêu cháy đến nơi vậy.
"Tiểu yêu tinh, cầm nó đi...." Giọng anh đã khản đặc, chỉ dạy cậu làm.
Vương Nguyên không hiểu trố mắt nhìn. Đáy mắt chỉ có vẻ sợ hãi, cũng không dám làm bừa.
Vương Tuấn khải đành phải kiên nhẫn nắm tay cậu bao bọc vật to lớn của mình trượt lên trượt xuống, "Nào....Tự làm thử xem...."
Vương Nguyên lấy hết cam đảm học theo anh cũng cầm lên trầy trật giật giật.
"Ưmh...." Không ngờ anh lại rên lên như rất đau đớn, hai đầu mi tuấn lãng nhíu xoắn vào nhau, có vẻ như đang đè nén tiếng rên rỉ ra miệng, dáng vẻ dường như cũng rất đau đớn khó chịu.
Vương Nguyên hoảng sợ dừng tay, nghiêm túc hỏi, "Anh không sao chứ?"
Dường như, anh rất khó chịu, cũng rất đau thì phải....Cậu nhìn mà cũng không đành lòng.... (nó là đang hưởng thụ chứ có đau j đâu!!!) Tiểu yêu tinh này! Đúng là biết cách hành hạ người khác!
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ ngặm lấy hạt đậu nhỏ của cậu qua lớp áo ngủ, thì thào khích lệ: "Em làm rất khá....Đúng rồi, như vậy đó, tiếp tục đi...."
"Thật sự muốn tiếp tục sao?" Cậu hoài nghi hỏi.
Cậu trai này, lắm lời thật....Vương Tuấn Khải cho một ngón tay vào trong cơ thể cậu. Như trừng phạt cho việc hỏi nhiều của cậu, dùng sức cong ngón tay chen vào sâu hơn một chút....
Cảm nhận được sự trơn ẩm và co rút của cậu, mới cắn răng nói: "Tiếp đi....tiểu yêu tinh, đừng có ngưng...."
Được sự khích lệ, lúc này Vương Nguyên mới có can đảm làm tiếp.
Có lẽ cảm nhận được cậu bắt đầu có cảm giác với sự trêu chọc của mình, vật đang sưng tấy mỗi lúc càng trướng to hơn, cũng càng lúc càng biến chuyển sang giai đoạn cao trào.
Anh khó chịu nhắm mắt lại, hé môi rên rỉ, tốc độ tay đang dong ruổi trong cậu cũng không kiềm hãm được mà tăng nhanh....
Dòng dịch chảy nóng hổi chảy dài xuống bắp chân trắng nõn, thấm ướt cả chiếc quần lót, cũng ướt đẫm cả lòng bàn tay anh....
Dường như cuối cùng Vương Nguyên đã tìm thấy được chìa khóa để mở ra cánh cửa, cảm thấy mình có thể dễ dàng điều khiển sự ham muốn của anh trong tầm tay, điều này làm cho cậu cảm thấy mình rất có cảm giác thành tựu.
Vì vậy....Cậu cũng trở nên to gan hơn phối hợp với anh.
Trong phòng làm việc, tiếng rên rỉ đè nén của người đàn ông hòa cùng âm thanh yêu kiều bay bổng của chàng trai....Nhiệt độ trong phòng liên tục không ngừng tăng cao...lửa tình từng đợt từng đợt thắp lên sau đó bùng cháy dữ dội...
Lần này anh không thô bạo mà chiếm hữu cậu. Ngược lại còn làm cho đôi bên vui vẻ trong mê loạn của sự cao trào nở rộ...
.... .... .... .... ....
Không biết qua thêm bao lâu, căn phòng mới dần yên tĩnh lại.
Vương Nguyên nào đã có kinh nghiệm về những chuyện như thế này, vì vậy, vào giây phút cuối cùng khi ngón tay anh chạm đến điểm nhạy cảm kia, thì cô đã gần như lịm đi, không còn chút sức lực nào mềm nhũn gục trên bờ vai Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải ôm lấy cơ thể gầy nhỏ của cậu, vẫn cảm thấy chưa đủ nâng gương mặt mệt mỏi của cậu lên sau đó áp môi mình lên, tiếp tục mạnh mẽ hôn lên cánh môi đỏ hồng xinh xắn.
Ý thức mơ màng cậu hé cái miệng nhỏ nhắn đáp lại nụ hôn của anh theo bản năng.
Cho đến khi anh đã cảm thấy thỏa mãn, Vương Tuấn Khải mới vươn tay sửa sang lại quần áo của cả hai. Sau đó anh bế cậu đi ra khỏi phòng làm việc.
Vương Ngueyen đỏ mặt lí nhí nói: "Để tôi xuống đi...."
Nếu như bị ai nhìn thấy, thật cậu chỉ biết tìm cái lỗ mà chui xuống thôi.
"Em có chắc, mình đi nổi không?" Thể chất cậu vốn đã rất yếu, sau khi mang thai cơ thể càng nhạy cảm hơn, cho nên lần nào làm xong cũng lả người như muốn ngất đi.
Vương Nguyên cũng không biết. Nhưng vẫn cố chấp muốn tuột xuống khỏi người anh.
Anh không miễn cưỡng nữa, lập tức thả cậu xuống, nhưng chân vừa mới chạm đất thì cậu cũng loạng choạng đứng không vững, hoảng hồn vội vàng bắt lấy cánh tay anh mới không bị hôn nền đất.
"Không làm được thì đừng cậy mạnh!" Vương Tuấn Khải khẽ khon người, bế bổng cô lên dễ như trở bàn tay.
Vương Tuấn Khải không dám lộn xộn nữa, rụt người áp sát mặt vào lồng ngực anh.
Quả nhiên....Lúc đi ra, còn có mấy người giúp việc chưa ngủ. Thấy hai người đi ra với tư thế này, trong mắt họ đều ngập tràn ý cười.
Mặt Vương Nguyên đỏ au, càng giấu mình sâu vào lòng anh, không dám ló mặt ra nữa.
***
Dưới sự yêu cầu quyết liệt của bà Vương, Vương Nguyên đành phải đi cùng xe với Vương Tuấn Khải đến công ty đi làm.
Nhưng ngày nào cũng vậy, Vương Nguyên đều đòi xuống xe khi còn cách công ty một lốc đường, sau đó đi bộ một mình đến công ty.
Đi bộ như vậy, theo cậu thì rất có lợi cho em bé.
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh rất thỏa mãn kia qua kính chiếu hậu, khóe môi Vương Tuấn Khải không kiềm được gọi lên ý cười nhẹ. Ngay sau đó, đạp chân ga tính cho xe rời đi, nhưng không ngờ lại bị bóng người đột nhiên xuất hiện ở đằng sau hấp dẫn tầm mắt.
#choioitoichetmat #kichthichvle #chúc các bạn đang trong trạng thái thi cử như mình thì thi tốt nha !! cảm ơn lời chúc của các bạn. mình sẽ cố gắng thi thật tốt!!!
|
Chap 62: Ghen (1) Trông thấy một chiếc mô tô rất ngầu liều lĩnh từ phía sau Vương Nguyên phóng tới.
Trên mô tô, người thanh niên điển trai ấy đội mũ an toàn, mặc áo Jacket cùng quần jean tua tua và mang đôi giầy ống cao.
Xuất hiện giữa bình minh sáng sớm như thế, trông cậu ta vô cùng phấn khởi và tràn đầy sức sống, phong cách thoải mái không vào khuôn khổ.
Tuy cậu ta không gỡ mũ an toàn xuống, nhưng chỉ thoáng liếc mắc Vương Tuấn Khải đã có thể nhận ra đó chính là.... Mộ Trầm Âm.
Đôi mắt đen thẳm lập tức tối đi, đáy mắt như lan tỏa từng đợt lốc xoáy. Suýt nữa, anh gần như đã quên sự hiện hữu của người này. Hơn nữa còn quên mất mối quan hệ không được trong sáng của cậu ta và tiểu yêu tinh này!
Hơn nữa....Tiểu yêu tinh kia, lúc nhìn thấy cậu ta thì nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Ở trước mặt anh, chưa bao giờ thấy cậu cười tươi tắn như thế! ! Khỉ thật! Anh bỗng cảm thấy hình ảnh ở phía sau xe vô cùng chướng mắt! !
***
Vương Nguyên đang hưởng thụ quanh cảnh trong lành và sự yên tĩnh của bình minh sáng sớm. Bỗng nghe mấy tiếng 'ùn ùn' của xe máy từ phía sau vọt lên, cậu hết hồn vội lui sang một bên.
Chiếc xe đó cũng vững vàng đỗ ngay bên cạnh cậu. Người ấy gỡ mũ an toàn xuống, hé ra một gương mặt rất điển trai và nụ cười vô cùng ấm áp.
"Trầm Âm?" Vương Nguyên vừa thấy vui mừng mà cũng nơm nớp lo sợ, "Sao anh lại ở đây?"
"Nhớ đến em đã đi làm ở Vương thị, vì vậy chạy tới đây thử vận may xem thế nào. Không ngờ, thật có thể gặp được em ở đây." Ý cười nơi đáy mắt Mộ Trầm Âm càng sâu, ánh mắt lấp lánh, chiếu sáng như được đính nhiều hạt viên kim cương nho nhỏ, hết sức mê người.
"Anh cố tình đến tìm em ư? Tìm em có việc gì không?"
Ồ...Lúc này Mộ Trầm Âm mới phát hiện ra mình nói lỡ miệng.
Nhưng vẫn thản nhiên nói: "Nhất định phải có chuyện mới có thể tìm em sao?"
Vương Nguyên cười rất tự nhiên nói, "Dĩ nhiên không phải vậy."
Mộ Trầm Âm vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau, "Cách công ty vẫn còn một đoạn, nào, ngồi lên đi, anh đưa em một đoạn."
"Dạ thôi, em muốn đi một mình." Cậu xua xua tay.
Mộ Trầm Âm khựng lại suy nghĩ, dứt khoát nhảy xuống xe rồi đẩy chiếc mô tô vào trong lề, sau đó khóa lại cẩn thận.
Vương Nguyên kỳ quái nhìn anh, "Anh làm gì vậy?"
Anh nhún nhún vai như chuyện rất đỗi bình thường, "Cùng đi với em đến chỗ làm."
"Xe đắt tiền như vậy mà anh vứt nó ở đây à?" Vương Nguyên so ra còn lo lắng hơn cả anh.
"Không sao, nhiều camera thế kia, ai mà dám trộm chứ. Dám trộm 'bà xã' của anh, dù có đào sâu ba thước lên anh cũng sẽ tìm ra kẻ đó cho bằng được." (anh í gọi cái xe là 'bà xã' thật đáng yêu đii=)) )
'Bà xã'? Đối với cách dùng từ của anh Vương Nguyên cũng dở khóc dở cười.
"Anh để nó ở đây, thế nào cảnh sát cũng sẽ cho người kéo 'bà xã' anh đi cho coi."
Mộ Trầm Âm chỉ cười sánh vai đi bên cạnh Vương Nguyên. Nhìn dáng vẻ lo lắng đi một bước quay đầu lại hai lần của Vương Nguyên, anh bật cười, dùng tay ấn đầu và xoay mặt cô lại, "Đừng nhìn nữa. Anh bảo đảm, không có một cảnh sát nào dám động nó đâu." Vì chiếc xe đó cũng tương đương đại diện cho một thân phận.
Từ quân đội lẫn ra tới bên ngoài, có ai mà không biết, cậu hai Mộ thích chơi mô tô Harley?
Chỉ cần sáng mắt một chút, sẽ không dám đụng tới món đồ này.
.... .... ....
Mộ Trầm Âm sánh đôi cùng Vương Nguyên đi trên đường lớn.
Tia nắng sớm buổi ban mai hắt xuống bao phủ lên cả hai.
Không khí trong lành, khiến cho lòng người cảm thấy sảng khoải và thoải mái.
Mộ Trầm Âm cho hai tay vào trong túi, tình tang đi theo bên cạnh Vương Nguyên. Liếc nhìn sang cậu hỏi: "Cơ thể em hiện đã không còn vấn đề gì chứ?"
"Vâng. Tốt lắm ạ." Vương nguyên cười nói, "Lần trước thật sự rất cảm ơn anh. Nếu không nhờ anh, em thật sự không biết mình sẽ...."
"Được rồi, được rồi, lời này em đã nói trên QQ rất nhiều lần rồi, anh không muốn nghe nữa." Anh không thích những lời khách sáo rỗng tuếch này. Ra vẻ như không kiên nhẫn phất phất tay với cậu, ý bảo cậu đừng nói vậy nữa.
Vương Nguyên bật cười, "Nói trên mạng và nói trực tiếp sao có thể giống nhau được. Nói như vầy mới có thành ý chứ ạ."
"Thành ý?" Mộ Trầm Âm nhíu mày, "Nếu em muốn biểu đạt thành ý, chi bằng hôm nào mời anh đi dùng cơm đi."
"Được thôi." Vương Nguyên không cần nghĩ ngợi liền sảng khoái đồng ý, "Làm hết tháng này, đợi em lãnh lương rồi em sẽ mời anh đi ăn nhé?"
Anh trưng ra bộ mặt đau khổ, "Còn phải chờ một tháng cơ á?" Đối với anh như phải đợi cả một thế kỷ vậy....
"Hay là vầy, mấy ngày nữa là sinh nhật anh, em đến dự tiệc chia vui nhé, có được hay không?" Anh ngỏ lời mời mọc.
"Dự tiệc?" Vương Nguyên ra vẻ suy nghĩ, "Nhưng bạn bè của anh, em đâu có quen ai."
"Ai cũng là thanh niên tuổi trẻ, gặp một lúc làm quen rồi sẽ biết nhau thôi. Đến đi mà, nha, cứ coi như em cảm ơn anh đi." Anh mong đợi nhìn cậu.
Vương Nguyên vốn là người không có khiếu biết từ chối người khác. Chỉ sau một lúc suy nghĩ rồi cũng gật đầu, "Dạ. Đến lúc đó em nhất định sẽ đến."
Lúc này Mộ Trầm Âm mới hài lòng cười tươi rói. Sau đó nhìn Vương Nguyên, rồi lùi lại một bước, quan sát cô từ đằng sau.
"Sao vậy?" Vương Nguyên kỳ quái nhìn anh.
Anh nhíu mày cười cười, "Xem ra, dạo này cuộc sống em rất tốt nhỉ. So với lần trước anh gặp em, dường như đã tròn lên chút rồi."
"Thật sao?" Vương Nguyên khẽ mỉm cười. Trong mắt lấp lánh tia sáng hạnh phúc của tình mẹ. Cậu đang mang thai, đương nhiên là mập lên rồi.
Hai người vừa đi vừa cười cười nói nói, cuối cùng cũng đến công ty. Ngước nhìn tòa nhà trước mắt, Mộ Trầm Âm thầm than sao đi nhanh quá, nhưng không thể không nói lời tạm biệt với Vương Nguyên.
|
Chap 63: Ghen (2) "Lên đi, mấy ngày nữa khi nào mở tiệc, anh sẽ điện thoại cho em." Mộ Trầm Âm ra dấu diễn tả cái điện thoại bằng tay, sau đó bảo cậu vào công ty.
"Vâng." Vương Nguyên đáp xong xoay người chuẩn bị đi.
Vừa quay đầu bỗng dưng thấy một bóng người đã đứng ở phía sau cậu. Cậu ngẩn ra, sao đó nghe được tiếng chào hỏi sang sảng của Mộ Trầm Âm.
"Anh!"
Vương Nguyên cũng vội vàng cúi đầu, "Vương tổng."
Vương Tuấn Khải chỉ thoáng liếc qua Vương Nguyên, không rõ vui hay buồn.
Sau đó, tầm mắt chuyển sang Mộ Trầm Âm, lạnh nhạt hỏi: "Mới sáng sớm, sao cậu lại ở đây?"
"Đến thăm bạn em." Mộ Trầm Âm nhìn nhìn Vương Nguyên, "Hai người cũng đã gặp rồi, cậu ấy còn làm ở chỗ anh."
"Ừ, đúng là đã từng gặp." Thái độ của Vương Tuấn Khải vẫn chỉ lạnh nhạt hờ hững. Nhưng Vương Nguyên cảm nhận được cơn bão táp được ẩn giấu trong ánh mắt kia, và bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.
"Tôi nhớ lần trước, cậu nói cậu ấy là bạn gái của cậu thì phải?" Vương Tuấn Khải không biến sắc nhìn sang Vương Nguyên .
Vương Nguyên sửng sốt định lên tiếng giải thích.
Mộ Trầm Âm lại cười vô cùng rạng rỡ, cũng hùa theo lời của Vương Tuấn Khải nói: "Vậy nhờ anh chiếu cố cậu ấy nhiều hơn."
"Tất nhiên."
.... .... ....
Sau khi Mộ Trầm Âm rời đi, Vương Tuấn Khải không nhìn thêm Vương Nguyên lần nào nữa, xoay người bỏ đi vào công ty.
Vương Nguyên nhìn ra hình như anh đang giận dỗi. Nhưng anh giận gì cơ chứ? Cậu không nghĩ ra, nên cũng không muốn nghĩ nữa, đi theo anh một trước một sau vào công ty.
Hiện tại đang giờ cao điểm. Các đồng nghiệp cũng vừa đến công ty, từng người lần lượt chào hỏi Vương Tuấn Khải. Anh chỉ miễn cưỡng gật đầu coi như đáp lại.
Vương Nguyên không muốn chọc giận anh, lặng lẽ đi đến trước thang máy dành cho nhân viên, lách mình vào trong đám người.
Mà ở đằng kia....
Vương Tuấn Khải đứng lại ở trước thang máy riêng, nghiêng mắt nhìn qua thì không thấy bóng dáng cậu đâu. Cơn giận nơi đáy lòng càng khuếch tán nhiều hơn. Giương mắt nhìn quanh, thì thấy bóng dáng kia đang tính chen lấn vào thang máy dành cho nhân viên.
"Vương Nguyên, cậu mau qua đây." Anh bất ngờ lên tiếng. Vẻ mặt thì nghiêm túc, giọng nói lại xa cách, hoàn toàn là giọng điệu của một tổng giám đốc gọi cấp dưới. Tuyệt đối sẽ không khiến mọi người chung quanh có điểm nào nghi ngờ.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì lên lầu rồi hãy nói. Tôi đi lên trước." Vương Nguyên bị đoàn người phía sau đùn đẩy buộc lòng phải đi vào bên trong.
Vương Tuấn Khải nhìn không gian chật chội đó mà hai đầu mày nhíu lại muốn dính vào nhau.
Không gian chật hẹp kiểu đó, cậu là người có thai mà cũng muốn chen vào? Xem ra, tòa nhà này nên cần có thêm hai thang máy nữa để cung cấp cho nhân viên sử dụng.
Anh rũ mắt bước vào thang máy, lấy điện thoại di động ra gọi đi....
.... .... .... ....
Bên kia, Thiên Vương Nguyên chen lấn xô đẩy không muốn thở nổi nữa. Mọi người ai cũng đều đợi lên lầu để kịp giờ bấm thẻ, tranh thủ từng giây đương nhiên không ai muốn phải đi chuyến sau.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Vương Nguyên lục lọi một lúc mới lấy ra được điện thoại di động. Vừa thấy dãy số hiển thị không chần chờ vội vàng nhận nghe.
"Đến lầu mấy rồi hả?"
"À?" Vương Nguyên bị hỏi theo quán tính ngước đầu lên nhìn, "Sắp đến lầu ba rồi."
"Ở lầu ba đợi tôi."
"Hả? Này...." Vương Nguyên đanh tính hỏi xem có chuyện gì, nhưng Vương Tuấn Khải nói xong câu nói đó cũng cúp luôn điện thoại.
Vương Nguyên cảm thấy thật khó hiểu, vừa cất điện thoại thì nghe được tiếng thang máy dừng lại ở lầu ba.
Có một số nhân viên vội vã đi ra ngoài.
Vương Nguyên sững sờ mất một giây, thấy cửa thang máy sắp bị đóng lại cô vội la lên, "Ế, chờ một chút. Xin lỗi, tôi cũng muốn đi ra." Cậu lấy tay chặn cửa thang máy rồi vội vã bước ra ngoài. Cũng may lầu ba ra không ít người, nên cũng không cần phải chen lấn.
Cậu bước nhanh ra ngoài, nhìn quanh một vòng mà không thấy bóng dáng của Vương Tuấn Khải đâu cả.
Sau đó lại nghe một tiếng vang lanh lảnh, thang máy riêng dành cho cấp trên từ từ mở ra.
Cậu theo bản năng đi tới, quả nhiên Vương Tuấn Khải đã đứng ở bên trong nhìn ra cậu.
"Vào đây." Giọng nói ra lệnh, không cho cơ hội từ chối.
Vương Nguyên vừa đi vào vừa cúi đầu nhìn đồng hồ, "Mau nhanh lên đi, thời gian bấm thẻ chỉ còn gần mười phút. Lần này mà còn đến trễ nữa coi như tiêu đời luôn!"
Sự việc bị mắng ngày hôm qua còn còn sở sờ ra ở trước mắt, vậy mà hôm nay lại đến trễ nữa, đúng là quá tệ.
Nhưng Vương Tuấn Khải trái lại không hề có chút gì là nôn nóng, chỉ đợi cho cửa thang máy đóng lại chứ không nhấn nút tầng lầu.
Với tay thoáng chốc đã kéo được Vương Nguyên, rồi ấn cậu lên vách thang máy.
Vách thang máy bóng loáng chống đỡ sống lưng Vương Nguyên khiến cậu cảm thấy lạnh buốt cả người.
Hơi thở của anh mạnh mẽ hắt ra khiến cậu cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.
"Ơ.... Tôi muốn lên lầu." Cậu yếu ớt đẩy lồng ngực anh ra.
Anh nhíu mắt chăm chú nhìn cậu, "Có phải đứa bé trong bụng cậu là của Mộ Trầm Âm không?"
Vương Nguyên vạn lần không ngờ anh lại gạn hỏi mình câu hỏi như thế. Mặt cậu liền tái đi, trợn mắt nhìn anh mãi một lúc lâu mà không thốt nổi nên lời.
Tại sao, anh một mực không muốn tin đứa bé này chính là con của mình?
Tại sao, anh cứ luôn nhận định cậu là loại người có cuộc sống tồi tệ xấu xa?
"Tại sao không nói, chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi?" Nhìn cậu im lặng không nói, quả thật Vương Tuấn Khải muốn phát điên.
Người con trai đáng ghét này! Lại dám huyên thuyên nói cười với Trầm Âm ở ngay trước mặt anh, còn cười đến vui vẻ như vậy!
|