Tổng Tài, Anh Yêu Tôi Đi
|
|
Chương 50 Chương 50:
"Ngoan, ngồi yên đó, tắm xong anh giúp em bôi thuốc." - Thấy Thiên Tỉ mặc dù không còn chút sức lực nhưng vẫn tránh mình như con đà điểu hắn thật sự không biết nói cái gì. "Lỡ..lỡ.." - Cậu nhìn hắn cảnh giác vô cùng, lùi sát vào thành bồn tắm.
"Thề đó, bảo bối, em ngồi yên đi." - Hắn hết cách đành giơ tay lên trời thề thốt. Cậu cũng thấy khá an tâm nên ngoan ngoãn để hắn tắm cho mình. Mặc dù đã thề nhưng hắn vẫn cố ý sờ lung tung. "Được rồi, anh bế em ra ngoài." - Hắn dùng khăn bao người cậu lại mang ra ngoài.
"Nè nè nè, anh lúc nãy gọi tôi là cái gì?" - Thiên Tỉ giống như chủ nhân bắt chéo chân ngồi trên giường, để cho nô tì Vương Tuấn Khải hầu hạ.
"Giống nữ chủ nhân ha?" - Hắn mỉm cười xoay người cậu lại dịu dàng giúp cậu bôi thuốc lên lưng. "Anh mới là nữ." - Thiên Tỉ không biết sợ là gì cường giọng, hắn cũng chẳng để tâm tập trung bôi thuốc cho cậu.
"Vậy em bị nữ đè hả?" - Hắn mặt dày hỏi tới nhíu mày nhìn vệt đỏ trên lưng cậu, nếu lúc nãy hắn còn làm tiếp chắc chắn sẽ bị trầy da luôn. "Tôi mệt quá muốn đi ngủ." - Cậu xoay người, nằm ịt xuống giường. Hắn vừa đóng hộp thuốc lại liền trừng cậu.
"Em nằm như vậy trôi thuốc thì làm sao?" - Hắn nằm xuống mang cậu kéo nằm lên người mình, Thiên Tỉ hơi ngẩng đầu nhìn hắn lại thấy hắn đã ngủ rồi nên cũng im lặng nhắm mắt. Hai người ôm nhau ngủ gần hơn hai canh giờ mới tỉnh dậy, Thiên Tỉ mơ mơ màng màng xuống giường, bước chân hơi loạng choạng.
"Khải ơi, Khải ơi, có người tìm anh kìa..." - Cậu kéo kéo cánh tay hắn ngượng ngùng nhìn vài người đừng ngoài cửa, bọn họ thấy cậu nhìn lập tức cúi thấp đầu chào, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. "Ồn ào gì vậy, em không mệt sao?" - Hắn kéo cậu xuống ôm vào lòng hôn lên bờ môi nhỏ căn mộng, Thiên Tỉ chống cự, ngượng ngùng không dám nhìn ra bên ngoài.
"Có người tìm anh kìa." - Cậu lớn giọng nhanh chóng chạy xuống giường. Vương Tuấn Khải lúc này mới mở mắt tức giận nhìn đám người ngoài cửa. "Thiếu chủ." - Ba người cúi đầu điệu bộ cung kính vô cùng, Thiên Tỉ cũng không làm phiền đi vào phòng tắm rửa mặt để lại không gian riêng cho họ.
"Có chuyện gì?" - Hắn lấy áo choàng mặc lên người chậm thật chậm đi đến chỗ bọn họ. "Hai người kia xử lý thế nào?" - Hắn nhíu mày không biết phải trả lời làm sao. Cùng lúc đó Thiên Tỉ từ nhà về sinh bước ra, hiếu kỳ bước lại gần nghe lén. "Thiên Tỉ..." - Hắn bất ngờ xoay người lại gọi một tiếng dọa Thiên Tỉ muốn rớt tim ra ngoài.
"Gì, gì, anh gọi tui." - Thiên Tỉ chột dạ lấp bấp, cậu sợ hắn biết cậu đang nghe lén. "Đi, anh mang em đến một nơi. À còn nữa, nếu muốn nghe thì cứ đường đường chính chính mà nghe không cần nghe lén như vậy." - Hắn cong môi nhìn khuôn mặt lo sợ của Thiên Tỉ, ánh mắt thập phần cưng chiều.
"Tui đâu có nghe lén." - Thiên Tỉ lớn giọng biện minh, ba người đứng phía ngoài nhìn cậu hơi mỉm cười, khóe môi cong nhẹ lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường. "Em mới nói gì, em nên xưng hô với tôi như thế nào?" - Hắn nhăn mày ôm cậu lại, mạnh mẽ cắn lên khuôn miệng nhỏ nhắn. Cậu trừng lớn mắt không dám ngẩng đầu.
"Anh cũng vậy thôi, anh xưng tôi được thì tui cũng xưng tôi được." - Cậu chu mỏ phản bác vô cùng lí lẽ, nhưng lại không đánh đỗ được tên ngang ngược bá đạo kia. "Em cải lời tôi, không nhớ hôm trước phạt như thế nào sao?" - Thiên Tỉ chu mỏ không nói nữa dù sao có nói cậu cũng không nói lại.
Cậu thật ra có chút không vui, mỗi lần hắn tức giận liền thay đổi cách xưng hô khiến cậu có chút không quen.
Phân cách.
Hai người đi đến một căn biệt thư trên một hòn đảo nhỏ, tuy nói là đảo nhưng nó lại giống một phần đất bị tách ra khỏi lục địa, mà cũng chính vì vậy nên đứng ở phía bờ biển vẫn nhìn thấy nó rõ ràng. Hòn đảo này không nhỏ cũng không quá lớn, được bao phủ bởi những tản đá thật to ngoài thềm. Phía trong lại có rất nhiều cây gỗ to cùng những cây cỏ cao hơn nữa người bao phủ.
Thiên Tỉ hơi sợ hãi nép vào người hắn, cậu vốn dĩ rất sợ côn trùng, hiện tại dưới chân bị cỏ rậm rạp che lại nên chẳng thấy gì khiến cậu càng thêm sợ. "A..." - Cậu đột nhiên hét lên một tiếng rồi nhảy hẳn lên người hắn. Vương Tuấn Khải giật mình ôm chặt sợ cậu ngã.
"Sao vậy?" - Hắn giúp cậu tìm tư thế thoải mái trên người mình mới quay sang hỏi. Thiên Tỉ lắc đầu chỉ chỉ dưới chân. "Có cái gì ý, đáng sợ, ô..." - Thiên Tỉ vừa than vừa khóc, nhắm tịt mắt không dám mở. Vương Tuấn Khải theo hướng tay cậu nhìn xuống, chỉ là một con mèo hoang ẩn mình dưới lớp cỏ dày đặc.
"Là mèo thôi." - Hắn nhìn cậu đang chui rúc trong lòng mình khóe mắt tràn ngập ý cười. "Không phải mà, nó dài dài." - Thiên Tỉ còn vươn tay miêu tả hình dạng con vật mà mình vừa chạm phải. Quả thật người đàn ông sau lưng họ liền cầm lên một con rắn dài khiến Thiên Tỉ hét lớn.
Hết Chương 50.
Ủa rồi ngoài đời bạn Qianxi có sợ rắn không ta???
|
Chương 51. Chương 51:
Vương Tuấn Khải lập tức trừng mắt người kia, sau đó ôm Thiên Tỉ đi nhanh về phía biệt thự. Đảo này vốn là đảo hoang còn thuộc chủ quyền của Vương Gia nên chẳng ai lui tới. Xung quanh biệt thư đó cũng bám đầy rong rêu tạo cho người ta cảm giác thực u ám đáng sợ.
Cũng chính vì địa thế nơi này vô cùng thuận lợi nên nó là trung tâm chính thức trong tổ chức hắc đạo của Vương Tuấn Khải. Tất cả những người trong giới đều biết Vương Tuấn Khải nắm quyền khá nhiều hòn đảo lớn ở nước ngoài và một trong số đó có căn cứ của hắn, nhưng chẳng ai biết được vị trí chính xác của nó.
"Khải, đây là đâu?" - Thiên Tỉ nhìn tòa nhà to lớn mà thập phần u ám trước mặt trong lòng có chút sợ hãi. "Ừm, không biết nói với em thế nào." - Hắn cười trừ chỉ thị cho hai người gần đó mở cánh cửa gỗ to lớn. Cánh cửa do quá to lớn cộng thêm việc cũ kĩ nên khi mở ra tạo nên những âm thanh rợn người.
Bên trong rất nhiều phòng lớn nhỏ, đại sảnh chỉ bố trí đơn giản bằng một bộ so pha. Thiên Tỉ liếc mắt xung quanh cuối cùng quyết trốn trong lòng ngực hắn. Vương Tuấn Khải hoàn toàn yêu thích thái độ ỷ lại của cậu nói với mình trong lòng vô cùng thỏa mãn.
"Trực tiếp đến đó đi." - Hắn vừa bước được hai bước thì người sau lưng đã e dè mở miệng. "Mang thiếu phu nhân theo không tốt đâu ạ, nơi đó hơi..." - Vương Tuấn Khải cũng hơi chần chừ nhìn cậu, Thiên Tỉ vẫn không hiểu chuyện gì ôm chặt tay hắn không buông. Để cậu ở nơi này một mình cậu thà chết còn hơn.
"Không sao?" - Hắn thấy Thiên Tỉ rụt cổ ôm mình tâm tình thực sự vui vẻ, hắn cúi đầu hôn hôn môi Thiên Tỉ rồi tiếp tục đi sâu vào biệt thư. Đường đi càng lúc càng tối, lối đi cũng càng lúc càng nhỏ. Thiên Tỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn để hắn dặt mình đi, rốt cuộc cũng xuống đến tầng hầm.
Thiên Tỉ ngẩn người nghe thấy tiếng khóc lóc nhỏ nhắn của nữ nhân vang ra từ bên trong căn phòng nhỏ, hiếu kỳ đi nhanh về phía trước.
Thấy cậu đứng trước cửa hai người vệ sĩ đứng cang hơi nhíu mày không biết làm sao, đợi khi thấy Vương Tuấn Khải ra lệnh mở cửa bọn họ mới gấp gáp làm. "Vương Tuấn Khải, Khải, anh đến rồi..." - Nhã Nhã ở dưới đất bò dậy, cả người nhếch nhác dơ bẩn vô cùng. Thiên Tỉ nhìn cô ta, đột nhiên không biết làm sao.
"Khải, mình đi cứu cô ấy sao?" - Lời vừa nói ra không chỉ hắn mà tất cả những người có mặt ở đó đều mỉm cười, có ai đi cứu người mà dễ dàng như vậy. "Ừm đi cứu người." - Hắn hùa theo cậu xong liền ôm người vào trong. Nhã Nhã ở trên đất bò dậy yếu ớt nhìn hắn.
"Khải, em biết sai rồi. Em sẽ...không như vậy nữa, anh cho..em một cơ hội đi được không?" - Thiên Tỉ nhìn Nhã Nhã quỳ gối khóc nất dưới chân hắn thì biết nguyên nhân lúc nãy bọn họ cười, hơi ngượng ngùng cậu gãi gãi mũi. "Khải, anh, anh làm chuyện này sao?" - Hắn ngẩng mặt nhìn cậu hơi gật đầu. Thiên Tỉ thở dài một tiếng không biết làm sao.
"Hay...buông tha cho cô ấy đi, dù sao...A..." - Cậu chưa nói xong đã bị cô ta xô mạnh lảo đảo ngã về phía sau. Lúc cả thân thế ngã xuống đất cậu bất ngờ bị cơn đau thắc ở bụng ập đến khiến bản thân không thể đứng dậy. Vương Tuấn Khải nhăn mặt chạy lại đỡ cậu lên, Thiên Tỉ không còn chút sức lực ôm bụng gục vào ngực hắn.
"Khải...đau...bụng...đau quá..." - Hắn gấp ôm cậu chạy về phòng riêng. A Tinh cũng chạy theo, y là sát thủ kiêm bác sĩ tốt nhất ở đây, kinh nghiệm của y có thể so sánh với một bác sĩ làm việc ở bệnh viện trung tâm.
"Cậu tránh ra một chút để tôi xem." - Vương Tuấn Khải mặc dù không muốn để người khác động vào vợ mình nhưng trong tình huống này hắn vẫn cam chịu mà tránh sang một bên. Nhìn Thiên Tỉ thống khổ ôm bụng trên giường tim hắn thắc lại, hắn muốn giết chết cô ta.
Hơn ba mươi phút sau, A Tinh mới đóng hợp sơ cứu lại mỉm cười nhìn hắn đang không ngừng xoay qua xoay lại ở trước cửa. Thiên Tỉ kiệt sức nên cũng đã ngất đi. Hắn vừa thấy A Tinh đứng dậy đã gấp gáp lao vào, bất quá được giữa đường thì bị y kéo lại.
"Để cậu ấy nghỉ ngơi đi, ra đây tôi báo cho cậu một chuyện vui."
Hết Chương 51.
Mấy cô đoán thử xem A Tinh muốn nói với Khải cái gì? Đoán đi đoán đi, đoán đúng tui tag chương sau hehe
|
Chương 52. Chương 52:
Vương Tuấn Khải trầm mặc nhìn Thiên Tỉ đang nhắm mắt ngủ trên giường, lại xoay sang trầm mặc nhìn A Tinh đang mỉm cười bên cạnh. Suy nghĩ hai phút liền dứt khoát đi đến chỗ Thiên Tỉ đang ngủ nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. A Tinh vạn nhất không ngờ đến Vương Tuấn Khải lại không muốn nghe chuyện mình nói, chỉ cười gượng, tên này trở thành người cuồng vợ rồi.
"Vương Tuấn Khải, cậu không muốn nghe thật à? Liên quan đến vợ cậu đấy." - Hắn nghe thấy lập tức ngẩng đầu nhìn A Tinh, hơi lưỡng lự. "Đi một chút chết ai đâu, huống hồ chi còn là chuyện quan trọng." - A Tinh chân thành mở miệng chỉ thiếu điều là quỳ xuống cầu xin, Vương Tuấn Khải đành thỏa thuận miễn cưỡng theo y.
"Nói nhanh." - Lạnh lùng ném ra hai chữ hắn liền ngã người lên so pha, A Tinh giật giật khóe môi im lặng. "Không muốn nói?" - Vương Tuấn Khải nâng mắt nhìn y, A Tinh không chơi lại hắn đành thỏa hiệp ngồi xuống. "Thiên Tỉ có thai." - A Tinh nhẹ nhàng tung ra tin tức trấn động trời xanh. Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng có cảm xúc, mắt trừng thật to.
"Cậu nói cái gì? Ai có thai?" - Giọng hắn gấp gáp vô cùng, A Tinh cũng thôi trêu chọc bởi y biết chuyện này khó tin đến mức nào. "Dịch Dương Thiên Tỉ, vợ cậu, mang thai." - A Tinh nói thật chậm thật rõ ràng. Hắn trấn động ánh mắt lóe lên sự vui mừng.
"Cơ thể Thiên Tỉ đặc biệt hơn người khác, có lẽ do một số thứ gì đó khiến cậu ấy có tử cung và có thể mang thai như nữ nhân. Tôi chẳng biết giải thích làm sao cho cậu nữa, thôi kệ cậu chỉ cần biết Thiên Tỉ mang thai là được rồi." - A Tinh giải thích rối rắm một hồi quyết định không nói nữa, thẳng tiến đi vào trọng tâm.
"Vậy...em ấy mang thai thật sao?" - Vương Tuấn Khải ở trên so pha bật dậy lớn tiếng hỏi, những người có mặt ở đó cũng hiếu kì xoay sang nhìn. "Ừ, là thật, cơ mà phải đến bệnh..." - A Tinh còn chưa nói xong đã bị Vương Tuấn Khải ném cho cái bóng lưng lạnh ngắt. Anh ngẩng đầu nhìn trời thầm mắng hắn.
Vương Tuấn Khải vui mừng để lộ trên khuôn mặt chạy nhanh về hướng phòng Thiên Tỉ. Cậu vẫn còn đang ngủ sắc mặt đã hồng hào hơn không còn nhợt nhạt như lúc nãy nữa. "Thiên Tỉ, bảo bối a bảo bối." - Hắn vuốt vuốt khuôn mặt đang ngủ say của cậu, trong lòng hạnh phúc đến phát điên.
"Làm sao vậy?" - Thiên Tỉ bị hắn nháo cho tỉnh dậy, ánh mắt hơi mơ màng nhìn hắn. Vương Tuấn Khải cười đến nở hoa, ôm mặt cậu hôn xuống. Thiên Tỉ cái gì cũng không rõ, chưa thanh tỉnh đã bị hắn hôn đến mơ màng. "Bảo bối của anh." - Mấy lời tâm tình này Thiên Tỉ hoàn toàn không tin nổi, cậu còn nghĩ hắn đã bị ai đó nhập xác.
"Anh bị làm sao vậy?" - Thiên Tỉ ngước mặt nhìn hắn chống tay ngồi dậy, hắn giật mình không cho phép ép cậu nằm xuống giống giường. Thiên Tỉ bị mấy hành động lạ lẫm của hắn khiến đầu óc xoay vòng vòng, trừ bỏ rối loạn thì cũng chỉ có rối loạn.
"Anh nói em nghe một tin vui này, muốn nghe không?" - Thiên Tỉ tò mò liền gật gật đầu, ánh mắt mong chờ nhìn hắn. Vương Tuấn Khải lại không nói ra ngay chỉ tà mị nhìn cậu. "Khải, mau nói nhau nga." - Cậu kéo tay áo hắn, mượn đà ngồi ngay ngắn trên giường.
"Muốn nghe không? Hôn anh một cái, anh nói em nghe." - Thiên Tỉ nhăn mặt suy nghĩ một chút quyết định hôn nhẹ lên má hắn. "Mau nói a." - Thiên Tỉ gấp gáp nắm tay áo hắn kéo kéo, Vương Tuấn Khải cười cười hôn nhẹ lên môi cậu. "Em có thai đó bảo bối." - Cậu trừng mắt biểu hiện hoàn toàn không tin nổi, Vương Tuấn Khải chỉ mỉm cười, cái này cũng giống hắn lúc đầu thôi.
"Khải, thật hả?" - Thiên Tỉ nhào vào ngực hắn ôm chặt, mà hành động này của cậu dọa hắn sợ đến mở to mắt, bản thân cậu cũng không dám tin là cậu đang mang thai. "Ừm." - Hắn chắc nịch gật đầu khiến cậu càng thêm vui vẻ. Có bảo bảo sau này mọi chuyện của hai người sẽ tốt đẹp hơn.
"Khải, Nhã Nhã..." - Thiên Tỉ im lặng một lúc lâu mới mở miệng hỏi, lúc cô ta đẩy cậu cậu cơ hồi nhìn thấy được ánh mắt chứa đầy hận ý của cô ta, trong lòng hơi hơi lo sợ.
"Chết rồi."
Hết Chương 52.
Hôm qua bận quá hông đăng được, có ai buồn ta hông dị??? Thực xin lỗi nhe
|
Chương 53 Chương 53:
Thiên Tỉ trấn kinh khi nghe hai từ phát ra một cách thực bình tĩnh từ miệng hắn. Không không nghĩ cái chết của một người lại được nói ra nhẹ nhàng như thế, dù sao đó cũng là một sinh mạng, tốt hay xấu gì cũng phải... "Anh giết?" - Thiên Tỉ hơi run sợ nhìn hắn, Vương Tuấn Khải nhìn ánh mắt e sợ của cậu trong lòng hắn có chút mất mát, hắn thừa nhận bản thân không phải người tốt nhưng khi thấy ánh mắt này của cậu hắn không kiềm lòng được.
"Em sợ anh?" - Hắn nói nhỏ trong giọng nói nghe ra sự buồn phiền, Thiên Tỉ lắc đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn. "Em không sợ, dù anh có là thiên thần hay ác quỷ em vẫn yêu anh." - Cậu nói thật khẽ thật nhẹ nhàng mỗi chữ đều đánh sâu vào tâm hắn, Vương Tuấn Khải mỉm cười khóe môi cong lên.
"Thiên Tỉ em biết anh không phải người tốt, chuyện gì anh cũng đã làm qua nhưng em hãy tin anh, anh sẽ không hại em và không để bất kỳ ai tổn hại em. Ban đầu anh đã quyết định cả đợi anh sẽ bảo hộ em." - Hắn ôm chặt cậu vào lòng trầm giọng nói ra suy nghĩ của mình. Thiên Tỉ bị nhưng lời nói nhẹ nhàng này của hắn làm cảm động, khóe mắt hơi ngấn nước.
"Khải à, em thật sự rất yêu anh." - Cậu chủ động nâng người hôn lên môi hắn, nụ hôn thật khẽ thật nhẹ nhàng, không mang một chút ý tứ dục vọng. "Anh cũng yêu em." - Hắn mỉm cười đáp lại nụ hôn của cậu, hai người cứ thế triền miên hôn nhau.
Phân cách.
Lúc vừa xuống máy bay tâm tình Thiên Tỉ vẫn còn rất hào hứng, chạy đi chạy lại ở phi trường. Vương Tuấn Khải ôm thật nhiều quà ở phía sau bước chân gấp gáp mang theo sự lo lắng. Dù sao Thiên Tỉ vẫn đang mang thai, chạy như vậy thật không ổn.
"Tiểu Dịch bên này, ôi ta thật nhớ cháu quá." - Quy Quốc bước nhanh hơn cả cha Dịch ở nên cạnh, hai bước liền mang Thiên Tỉ ôm vào lòng. Cậu mỉm cười thật tươi vui vẻ đáp lại ông.
"Ông nội, cha, tụi con về rồi." - Cha Dịch gật đầu hơi liếc mắt Vương Tuấn Khải đang ôm thật nhiều đồ chậm rãi đi đến đây trong lòng hơi buồn cười, ông không dám nghĩ con trai của ông lại thu phục được một người cao ngạo như hắn. Hôm nghe Quy Quốc kể về hai người ông thật sự rất bất ngờ.
"Cha, cha nhớ con không?" - Cậu đi đến ôm lấy ông, động tác dịu dàng mang theo thương nhớ, người cha này thật lâu cậu không nhìn thấy rồi. "Cha, ông nội." - Hắn bước đến hướng hai người hơi cúi đầu, cha Dịch hai bước đi đến giúp hắn cầm đồ.
"Thiên Tỉ con mua nhiều như vậy làm gì?" - Cha Dịch mở miệng giọng nói có đôi phần trách móc, Thiên Tỉ dẫu môi từ chối trả lời. "Thiên Thiên mau lên xe đi em chạy cả buổi rồi." - Hắn bước đến ôm cậu cẩn thận lên xe. Cha Dịch và Quy Quốc nhìn nhau hơi khó hiểu, cậu còn trẻ chạy một chút thì có làm sao hắn chỉ lo quá, trong đầu họ chỉ nghĩ như vậy và không biết đến phương án khác.
"Chúng ta đến nhà hàng luôn nha, ta đã đặt trước hết rồi." - Vương Tuấn Khải gật đầu nhận lấy địa chỉ rồi lái đi, Thiên Tỉ một bên nhìn trời tay cầm thỏi sôcola gặm gặm. "Thiên Tỉ con lớn rồi đừng suốt ngày trẻ con như vậy, xem xem ăn đến miệng cũng dính rồi." - Cha Dịch một nên trách móc một bên mỉm cười.
Vương Tuấn Khải nhìn sang thấy khóe môi có mấy vết bẩn của cậu cũng mỉm cười. "Cha, cha suốt ngày chỉ trách móc con thôi." - Cậu ủy khuất nói, lần này không chỉ Cha Dịch và Quy Quốc mà cả hắn cũng bật cười lớn.
"Thật là..." - Thiên Tỉ trách móc mấy tiếng mang vỏ bọc ném vào nơi để thức ăn trên xe. Hắn mỉm cười nhìn cậu ánh mặt dịu dàng. Cha Dịch ở phía sau nhìn ra được tình cảm trong ánh mắt của hắn cũng yên lòng.
"Khải, Nhã Nhã con đã giải quyết ổn thỏa chưa? Ta không muốn cô ta làm phiền con với tiểu Dịch nữa." - Quy Quốc nhăn mày nhìn hắn, Vương Tuấn Khải nhếch khóe môi không nói gì, Quy Quốc lại hiểu được ý từ trong nụ cười đó ánh mắt hơi thỏa mãn, ông tim tưởng hoàn toàn vào cách làm việc của hắn.
"Cha, ông nội con mời thêm bạn đến được không ạ?"
Hết Chương 53.
Hiện tại truyện đã sắp kết thúc và ta vẫn chưa có ý tưởng cho truyện mới. Các cô thân ái có thể bố thí cho ta một chút tẹo ý tưởng được hông dị?? /cầu xin/
|
Chương 54. Chương 54:
Hai người nghe cậu hỏi vậy suy nghĩ một hồi liền gật đầu đồng ý. Vương Tuấn Khải liếc nhìn khóe môi đang cong lên của cậu tâm trạng càng thêm vui vẻ. "Có gọi cho Hạ Vĩ không?" - Hắn đột nhiên hỏi một cậu khiến cậu giật mình, xoay sang nhìn hắn biểu tình khó hiểu.
Hắn chỉ cười cười giúp cậu lau vệt sôcola còn sót trên khóe miệng rồi chậm rãi giải thích. "Lần trước trở về đây có gặp một lần." - Thiên Tỉ hiểu ra mỉm cười, một người là bạn thân của cậu một người là người cậu thương, thân thiết một chút sẽ tốt hơn, cậu cũng sẽ vui vẻ.
"Lúc đầu em không định gọi đâu sợ anh không thoải mái. Sau đó anh nói như vậy rồi em sẽ gọi đỡ phải tốn thời gian hẹn riêng một buổi." - Thiên Tỉ vừa cười vừa nói ánh mắt chứa đựng ý tứ xấu xa, cậu biết hắn hay ghen với Hạ Vĩ nên trêu chọc một chút. Vương Tuấn Khải biết ý đồ của cậu chỉ nhếch khóe môi không nói gì.
"Tiểu Dịch đi chơi mấy ngày Tuấn Khải có ức hiếp cháu không? Đột nhiên thấy nó thay đổi như vậy dọa sợ ta đó." - Quy Quốc nhíu máy nhìn đôi trẻ thân mật phía trước mở miệng chen vào, dù sao ở đây cũng còn hai người, thậm chí còn là người già.
"Không có ạ...ừm...có một hôm đi đâu mất tiêu để cháu tìm quá trời." - Thiên Tỉ ngẫm nghĩ một lúc quyết định nói với ông chuyện hôm trước, cha Dịch cũng hiếu kỳ hơi nhìn hắn. "Là hôm ta gọi sao?" - Quy Quốc chen vào nói một câu, Thiên Tỉ gật đầu nhìn ông vô cùng ủy khuất. Hắn không biết nói gì chỉ gãi đầu, dù có nói hắn cũng không nói lại họ.
Phân cách.
Đến nơi, hắn xuống xe trước dịu dàng đỡ cậu xuống. Thiên Tỉ cũng không ngại ngùng chỉ thoải mái ỷ lại vào hắn. "Tiểu Thiên, con bị gì mà cứ để Tuấn Khải đỡ mãi như thế?" - Cha Dịch nhíu mí khó hiểu vì hành động bảo hộ quá mức của hắn. Thiên Tỉ mỉm cười bí ẩn lắc lắc đầu.
"Được rồi, được rồi, vào trong thôi." - Quy Quốc kéo mọi người vào trong, đợi khi họ gọi xong mấy món ăn thì bạn của Thiên Tỉ mới đến đông đủ. Cậu chỉ mời hai người là Diễu An và Hạ Vĩ, bọn họ thấy cậu trở về rồi cũng rất vui vẻ.
"Thiên Tỉ, đợi cậu lâu như vậy, ghế tổng giám đốc cũng héo úa luôn rồi." - Diễu An đi đến vỗ vỗ vai cậu biểu tình trách móc. Hạ Vĩ nhìn khuôn mặt trách móc của Diễn An cúi đầu cười trầm thấp. "Thiên Thiên, bạn của em sao?" - Hạ Vĩ đi đến hai bước vươn tay muốn ôm Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải phía sau nhăn mặt kéo lại.
"Ai, quên mất Vương tổng còn ở đây." - Diễu An nhìn dáng vẻ cợt nhả của Hạ Vĩ trong lòng có chút khó hiểu, người này ở tiệc kết hôn của Thiên Tỉ hình như có xuất hiện một lần.
"Được rồi, mấy đứa ngồi xuống đi." - Hắn gật đầu mang Thiên Tỉ đến ngồi cạnh mình, ghế của hai người dín sát gần như là trở thành ghế đôi.
"Chào cậu, tôi là Hạ Vĩ." - Hạ Vĩ xoay sang mỉm cười nhìn Diễu An ngồi cách mình một ghế, Diễu An cũng không phải người bất lịch sự mỉm cười đáp lại anh. "Tôi là Diễu An." - Sau khi cậu giới thiệu xong thì thức ăn cũng mang lên đầy đủ, bọn họ chỉ yêu lặng ăn thỉnh thoảng cùng nhau nói mấy câu.
"An An, Hạ Vĩ, quà của hai người nè." - Thiên Tỉ thấy bọn họ sắp rời đi thì chạy theo mang hai hộp qua nhỏ đưa cho hai người. "Cảm ơn Tiểu Thiên." - Diễu An mỉm cười nhân lấy hộp quà từ chỗ cậu. Hạ Vĩ lại bị nụ cười ngọt ngào của Diễu An thu hút ngơ ngẩn nhìn. Thiên Tỉ thấy được ánh mắt đầy ý tứ của Hạ Vĩ nhìn Diễu An khóe môi cong lên.
"Vậy tớ về trước nhé, tạm biệt." - Diễu An vẫy vẫy tay với cậu rồi lên taxi rời đi. Hạ Vĩ chóng tay tiếc nuối nhìn theo. "Đừng nói với em là anh thích cậu ấy rồi nhé." - Thiên Tỉ nhìn ánh mắt tiếc nuối của Hạ Vĩ liền thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.
"Ừm, cậu ấy là thư ký của em sao?" - Hạ Vĩ không ngại ngùng trả lời câu hỏi của cậu, còn vui vẻ hỏi thêm mấy câu. "Anh đến công ty nhiều một chút đó." - Thiên Tỉ mỉm cười nhìn anh rồi đi đến chỗ hắn, Vương Tuấn Khải thấy cậu đi đến liền hung hăng hôn lên bờ môi nhỏ nhắn.
"Anh thật là."
Hết Chương 54.
Có thả sao cho Chiên hông hả???
|